Chuyện Những Đường Thẳng, (V)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Thảo nắm tay Sơn giật mạnh. Cậu bạn ngước lên, ngơ ngác.
- Bạn ở đây bao lâu rồi?
- Ừm... cũng được một khoảng thời gian...
- Là-bao-lâu?
- Tối qua, lúc bạn đi xuống sân ga mua đồ... Mình không có ý định đóng thế vai ảo ảnh của mình do bạn tạo ra. Thật đấy, khi mình xuất hiện, nó tự động biến mất. Và mình cứ thế ngồi thay chỗ của nó thôi.
Phương Thảo ngồi thụp xuống ghế. Cô không còn dám nhìn thẳng vào mặt cậu bạn nữa.
- Nghĩa là bạn đã nghe hết rồi...
- Không sao đâu. - Sơn bước đến gần, vỗ về cô. - Mình hiểu mà.
- Hiểu!? Bạn thì hiểu cái gì chứ? -Phương Thảo gạt tay Sơn ra thật mạnh. Cô thấy mình trở nên gay gắt một cách kỳ quặc. - Bạn có biết đã bao nhiêu lần mình dằn lòng, tự nhủ rằng bạn không phải của mình? Đã bao nhiêu lần tim mình nhói khi biết rằng bạn đang thích một ai đó khác? Đã bao nhiêu lần bạn tự ý vào trong giấc mơ hằng đêm của mình, để rồi sau đó mình nhớ bạn quay quắt lên được. Mình không được phép thích bạn, vậy mà mình cứ thích như vậy đấy! Mình cứ nhớ bạn như vậy đấy! Dù điều đó đem lại đau khổ cho mình, và cả bạn nữa...
Nói rồi, cô vùng chạy. Đoàn tàu lại ngưng giữa chừng. Rời tàu, một mình Phương Thảo đứng giữa trời lặng lẽ khóc. Cô còn chẳng biết mình đã đứng như thế bao lâu, cho đến khi một bịch khăn giấy được dúi vào đôi bàn tay lạnh cóng.
- Lau nước mắt đi! - Đăng nói. Anh ở bên cạnh cô tự lúc nào không hay. - Tôi không thích hình ảnh yếu đuối này của cô đâu.
- Tại tôi cả! Nếu không phải vì vợ sắp cưới của Sơn tình cờ phát hiện ra tôi có tình cảm với cậu ấy thì cô ta đã không bỏ đi. Sơn đã không phải đau khổ tìm quên trong những ly rượu rồi bị tai nạn như thế. Đến lúc nằm mê man trên giường bệnh, cậu ấy còn chưa biết nguyên do thực sự. - Phương Thảo nức nở. - Tôi cứ khăng khăng giữ cái bí mật ấy trong người làm gì kia chứ, để giờ đây lại tự mình nói ra một cách dễ dàng như vậy?
- Nghe này! Cô không phải chịu trách nhiệm về chuyện hai người ấy đối xử ra sao với cuộc sống của họ. Cô nghĩ việc cô gái kia phát hiện ra cô yêu thầm chồng sắp cưới của cô ta là nguyên nhân khiến cô ta bỏ đi ư? Lầm to! Đó chỉ là cái cớ!
- Nhưng... nhưng...
- Nghe tôi, quay về ga Hiện Tại đi. Nơi đó, có những người thân yêu đang mong ngóng cô. Đối mặt với người thực cũng như ảo ảnh. Cô cũng sẽ đau, cũng sẽ khóc, nhưng rồi tất cả sẽ qua. Nỗi sợ hãi, nói cho cùng, chỉ là do bản thân mình tự tạo ra mà thôi.
Phương Thảo trầm ngâm trong chốc lát, rồi gục đầu vào vai Đăng khóc cho thỏa thuê. Cô biết Đăng nói đúng. Điều mà con người thực sự muốn, chẳng phải đều là hiện thực hay sao? Can đảm đối diện. Vượt qua những nỗi đau nó đem lại. Dũng cảm bước tiếp. Và mọi chuyện sẽ qua.
Sân ga mờ dần. Phương Thảo nhắm mắt lại một cách vô thức. Khi mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng ai đó reo lên mừng rỡ.
- Bác sĩ, cô ấy tỉnh lại rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro