Đại diện cho Sự Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái đó đã chết!

Ở một nơi cỏ xanh và nắng ấm, hoa thơm muôn sắc và gió thanh dịu dàng, cô gái đó đã có một giấc ngủ an lành.

Khoác trên mình bộ váy hoa trắng tang thương, gương mặt thanh thản, đôi mắt tròn xinh đó không bao giờ mở ra lần nữa.
Trong giấc mơ dài đằng đẵng bất tận, cô gái đó nhìn thấy trái tim mình, nhìn thấy những giọt nước mắt mà cô đã từng không biết chúng đến từ đâu.

Trong giấc mơ vĩnh cửu, cô nhìn thấy bản thân đang ôm gối khóc trong bóng đêm tĩnh mịch.

Trong giấc mơ nối tiếp ánh sáng, cô gái cất tiếng hát khúc ca mùa thu tình yêu cô vẫn luôn rất thích từ ngày xưa, chỉ tiếc là nay không còn ai lắng nghe nó nữa, giọng ca cô đã tan vào biển sâu lạnh lẽo kia từ lâu rồi.

Trong giấc mộng cô mong ước từ lâu, cô gái nhìn thấy những người mình yêu thương lần lượt ngã xuống.

Trong căn phòng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cô gái đó hy vọng rằng có ai đó sẽ gọi tên cô từ trái tim...

Nắng tắt, mây kéo đến, gió trở nên mạnh hơn, hoa cỏ cuốn theo chiều lốc.

Những giọt nước mặn chát khẽ rơi lộp bộp rồi nhiều hơn, bộ váy trắng nhanh chóng bị nhuộm màu.

Vô khúc của sự sống và cái chết!

Một khúc ca với những câu từ bị cấm và phong ấn từ lâu.

Một khúc ca chứa đầy sự đau thương và mất mát.

Một khúc ca của sự giả dối phía sau sự thật.

Một khúc ca phản cả quy luật sống chết của tạo hoá.

Một khúc ca cô đã giấu đi từ lâu.

Khúc ca mà cô đã từ bỏ mạng sống để che giấu câu từ.

Một khúc ca đến từ biển sâu tĩnh lặng và chân trời đen tối.
.
.
.
"Người có nghe thấy giọng ca run rẩy của em từ trái tim?

Người có nhìn thấy chân trời rộng mở cho đôi cánh của người?

Nơi này là biển và gió, là đất mẹ và nắng ấm,

Là nơi trở về của chúng ta và cũng là nơi bắt đầu mọi thứ.

Câu từ đầu tiên hãy lắng nghe,

Lời gầm gừ từ gió,

Tiếng sóng vỗ của đại dương,

Âm thanh trong veo của giọt sương sớm mai,

Và lời nói của em từ nơi đen tối và sâu thẳm nhất.

Gọi tên em,

Dù người không biết.

Cái tên của đất, của trời, của không trung lạnh lẽo.

Lắng nghe âm thanh của em,

Âm thanh vô danh,

Đến từ mặt đất, trên không, sâu bên trong người.

Lắng nghe và cảm nhận,

Điều gì xuất hiện đầu tiên,

Trong sâu thẳm linh hồn người và trái tim em?

Điều gì là khởi nguồn,

Cho câu chuyện được viết nên từ máu, nước mắt và sinh mạng?

Gọi tên em,

Và người sẽ biết tất cả.

Gọi tên em,

Và em sẽ cho người biết!

Người là ai?

Người là gì?

Người muốn biết điều gì?

Gọi tên em,

Từ trong bóng tối.

Gọi tên em,

Từ sâu trong tiềm thức.

Gọi tên em,

Từ con tim.

Gọi tên em,

Gọi tên em,

Gọi tên em,

Từ sâu trong linh hồn.

Dâng hiến linh hồn trong suốt nhỏ bé,

Người sẽ có được linh hồn của em."
.
.
.

Một bài ca của mùa thu,

Cô gái vẫn hay cất lời.

Khi lá xanh dần vàng,
Khi đất mẹ dần chết,
Khi gió ca nhiễm đen,
Khi ánh sáng tắt hẳn,
Khi linh hồn này đã mục rữa.

Gọi tên cô gái từ sâu trong trái tim,
Gọi tên cô gái từ sâu trong linh hồn,
Cánh cửa của sự thắng lợi sẽ một lần nữa mở ra.

Chiến thắng vẻ vang sẽ không còn xa.

Sẽ không có máu đổ hay đau thương.

Linh hồn trắng muốt nhuốm đỏ thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro