Hậu chuyện học Tây Tiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm núi cheo leo, rừng thiên nước độc, sau ngày vượt núi qua sông, lửa trại bập bùng giữa cảnh đen hiểm độc như chút hy vọng, chút niềm vui được nghỉ ngơi, như sự hân hoan vì chuỗi khắc nghiệt sắp đến hồi kết.

"Khi đó Người như một nhành liễu"

Từng đốm lửa vây lấy buôn làng, soi sáng từng bước chân Người. Tà áo phấp phới theo nhịp, bước chân uyển chuyển gọi gió, vòng eo nhỏ gọn thanh thoát xoay vòng, lọn tóc mềm mại, gương mặt tinh tế dưới ánh lửa nhạt nhoà, như ẩn như hiện, tựa như nghiêm túc mời gọi, nửa như ngại ngùng dịu dàng.

Người như hoa nở trong làn sương dày đặc, như cỏ lau bên bờ sông bão bùng. Người đơn độc trên độc mộc, thẳng tắp, mạnh mẽ lại cô đơn, lạnh lẽo. Nước lên nước xuống, bọt trắng nhấp nhô, lênh đênh trên đó xác hoa nhiều màu, cỏ cây tan tác.

Binh đoàn lại tiến, Người cũng lại theo. Vượt non vượt suối, qua bao hiểm nguy, hạ xuống tấc đất tiễn biệt đồng đội.

Trong tiếng gào thét của oai linh chiều chiều, trong khúc nhạc đệm của núi rừng, Người tự tay tạm biệt người đồng đội, người bạn, cũng là người tri âm tri kỷ.

Binh đoàn vẫn tiến, Người vẫn tiến

Để lại đằng sau khúc song hành

Dáng người âm trầm ngày xưa ấy

Nay còn lại chỉ chút hơi...

Tàn lửa,

Mùa xuân ấy, nấm mồ cuối cùng hạ xuống, chạm phút chia tay cuối cùng.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro