Chương 5: Nhân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mỉm cười vừa nhìn những chú chim non há to miệng, Ngu Tử Du điều khiển một nhánh dây leo hướng xuống đất, sau đó cuộn nửa cơ thể con thỏ.

Thứ này đã được săn từ ngày hôm qua, và hắn ta đã chôn nó xuống đất làm phân bón cho bản thân, và một phần của nó được là thức ăn cho những chú chim nhỏ bé này.

Nhánh dây leo làm việc cật lực, chia thịt thỏ thành nhiều miếng nhỏ, cẩn thận đút từng miếng vào miệng những chú chim.

"Cái tướng ăn này, quá ư là xấu a."

Nhìn những con du chuẩn đang ngấu nghiến, Ngu Tử Du than thở, ngay lập tức, hắn khua nhánh dây leo nhẹ nhàng vuốt ve những chú nhóc này một lúc.

Có lẽ bởi vì quen thuộc, những tiểu tử này đều rất hưởng thụ khi được hắn vuốt ve, thậm chí còn nheo cả mắt lại.

"Bé ngoan a..."

Vừa cười cười, vừa không ngại mà tiếp tục vỗ về và chơi chùa với đám lông mới nhú.

....

Lúc này, điều mà Ngu Tử Du không để ý đến đó là hắn cách hẻm núi không xa.

"Bịch, bịch, bịch..."

Kèm theo tiếng bước chân, hai bóng người đang hướng về phía sâu trong rừng cây.

Đây là hai cô thôn nữ.

Mặc áo vải đơn sơ, khuôn mặt rất thanh tú.

Nếu có thêm ít trang phục tốt hơn, không chừng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Dù sao, hai người này thế mà lại là chị em sinh đôi.

"Chị, hãy cho em biết, gần đây trong thôn đã xảy ra chuyện gì vậy, thậm chí còn không cho chúng ta vào trong núi.

"A, không phải gần đây trong núi xảy ra tai nạn sao, mới có nửa tháng, trong thôn có bảy, tám người bị rắn, rết bò lên giường cắn, thậm chí còn có người mất tích."

Nói xong, cô gái trông trầm tư hơn, trong số họ cũng bất lực thở dài.

"Cái này..."

Với vẻ mặt sửng sốt, cô giá kia cũng dừng bước.

Sau đó, cô ngập ngừng nhìn vào sâu trong rừng, và nói với tâm trạng lo lắng.

"Có vẻ như việc mình cùng em gái đến đây là không tốt lắm nhỉ."

"Linh Nhi ngốc này, sẽ không có chuyện gì đâu."

Nói xong, Thanh Nhi cũng không khỏi phàn nàn: "Mùa hè nóng nực thế này mà không thường xuyên tắm rửa chắc sẽ bốc mùi nhỉ."

"Với lại..."

Dừng một chút, cô chị Thanh Nhi nhìn vào chỗ sâu trong rừng và do dực nói: "Hẳn là ... không có chuyện gì đâu, dù sai chúng ta đã đến đây nhiều lần rồi."

"Đúng vậy, không có mãnh thú nào ở đây."

Cô em gái Linh Nhi nở một nụ cười tinh nghịch rồi nắm tay chị mình đi về phía khu rừng.

Tuy nhiên, khi họ đi vào sâu hơn, biểu hiện của Thanh Nhi và Linh Nhi càng trở nên kỳ lạ.

"Chị à, hình như lần trước khi chúng ta tới, khu rừng đâu có âm u như vậy."

"Đúng là không có âm u như vậy, nhưng lần này, có vẻ hơi đáng sợ."

Nhìn thấy rừng cây kín gió, ngay cả một tia sáng cũng không chiếu xuống được, làm Linh Nhi không khỏi kinh hãi.

Lúc này, cô ấy bỗng chốc bối rối.

Chung quy họ đều lớn lên trên núi.

Cả hai cùng cắn răng nhanh chóng tìm đường nhỏ và bước đi nhanh hơn.

Không lâu sau, bọn họ vượt qua một ngọn đồi nhỏ, nhìn thấy một cái hồ cách đó không xa, hai người đều nở nụ cười.

Cái hồ vẫn thanh tịnh như trước, sạch sẽ trong veo tựa như một chiếc gương, đều phản chiếu hai người phong trần đầy mỏi mệt.

...

Lúc ngày, Ngu Tử Du, người đang trêu chọc đàn chim cắt đột nhiên giật mình.

Nếu nghe không nhầm, hình như hắn nghe thấy âm thanh của con người.

Hơn nữa, còn là nữ giới.

Cảm thấy hơi tò mò, Ngu Tử Du Nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Tuy nhiên, trong một khắc.

Ngu Tử Du lại không khỏi sững sờ.

"Uh, đây là kiểu mở đầu gì vậy?"

Từ trên cao nhìn xuống, cách đó hàng trăm mét có hai bóng người xinh đẹp đang nô đùa trong một cái hồ nhỏ.

Vài trăm mét, bây giờ đối với hắn mà nói không tính là xa xôi gì.

Thị lực tuyệt vời của hắn khiến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"A, hai cô gái thật xinh đẹp."

Do dự một chút, hắn đánh giá một cách đơn giản, và không nói gì thêm nữa.

Hắn ta còn có thể nói gì nữa, hắn ta bây giờ không thể nhấc súng lên.

Là một cái cây, điều hắn ta có thể làm nhiều nhất là trói họ lại.

Hơn nữa, con người rất phiền phức, cho tới bây giờ hắn không đến cách hòa hợp cùng con người.

Không phải là đồng loại với họ, chắc sẽ nảy sinh ý đồ riêng.

Và con người ... tâm trí của họ quá phức tạp.

Nếu xui xẻo gặp phải mấy tên con người cực đoan, một thân cây biến dị như hắn chắc chắn sẽ bị đem ra mổ xẻ mà nghiên cứu.

Nhưng hắn không dám mạo hiểm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng từ bỏ ý định chủ động liên hệ với hai cô gái này.

Trước khi có năng lực tự bảo vệ bản thân, làm một cái cây bình thường vẫn là tốt hơn.


- Dịch bởi: Bestxaolin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro