4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm sự của một thằng con trai 18 tuổi không bao giờ có hơn 100k trong ví. Mười tám tuổi,  tôi không sống như những đứa khác. Tụi con trai mới lớn trạc tuổi tôi khi ấy thằng nào cũng ‘rần rần’ – thuốc lá, tiệc tùng thâu đêm, nụ hôn đầu đời với những đứa con gái và thậm chí là cả ‘chuyện ấy. Tụi nó bắt đầu làm người lớn theo cách nào tụi nó muốn, và cả bọn trưởng thành có những sai lầm đầu tiên làm kinh nghiệm. Tôi cũng lớn lên nhưng không phải theo cách của đa số, mà là theo cách của ba mẹ tôi. Ngoài giờ học ở trường, tôi ít khi ra ngoài vào buổi tối (ngoại trừ một số ngày trong tuần tôi phải đến các lớp luyện thi ca ba tận trong thị trấn ). Kể cả về cuối tuần thì tôi cũng chỉ nằm ở nhà mà thôi, tôi dành thì giờ đọc tiếp những cuốn sách bỏ dở trong tuần trước hoặc lang thang trên internet suốt ngày. Những lúc tôi không đụng đến những trò chơi trực tuyến đang làm điên đảo giới trẻ thì lại lục lọi đâu đó ra được những quan điểm triết học lạ lẫm, những dòng nhạc của Mỹ từ các thập niên xa xôi và tôi chính thức ‘nghiện’ facebook từ năm lớp 10. Tôi không có bạn thân để tâm sự những vấn đề ở tuổi của mình còn ba mẹ dường như quá bận rộn với cuộc mưu sinh bên ngoài đến nỗi chẳng còn thì giờ đâu mà ngồi nghe tôi nói một cách thật kỹ lưỡng về những điều mà theo họ là ‘chuyện người lớn con nít chưa cần biết’. Mười-tám-tuổi, tôi vẫn còn là đứa con nít trong mắt họ. Họ đối xử với tôi chỉ như với một đứa con nít bồng bột. Tôi luôn xem đó là những cái hố trống hoác cần phải bị lấp đi trước khi một sự ngu ngốc nào đó xô ngã tôi xuống những tầng sâu cô đơn. Kể từ đó, tôi nghĩ đến việc tự thiết lập các mối quan hệ trên mạng xã hội, tôi tham gia vào cuộc sống của nhiều người và để họ bước chân vào chính cuộc sống của mình theo những cách lọc lừa và giả tạo. Dù luôn nhìn những hào nhoáng bày ra trước mặt kia bằng cặp mắt theo chủ nghĩa hoài nghi, nhưng kiểu sống của nhiều người làm tôi thấy ganh tỵ phát điên và thậm chí có đôi lần nó khiến tôi phải ôm ghì lấy nỗi thất vọng ghê gớm suốt một thời gian dài sau khi thử đem so sánh tất cả những gì đã thấy với cuộc sống hiện tại của chính bản thân mình. Tôi thấy chán ngấy với cuộc sống nghèo nàn của mình. Vậy đấy, bên lề một thực tại vố dĩ đã nhạt nhẽo, tôi quan sát thế giới lung linh đang vận động ngoài kia qua một màn hình LG rộng đúng 18 inches như thế suốt những năm trung học của mình. Tôi không dám gọi đó là một khoảng đời thú vị lắm vì tôi đã bị đẩy ra rất xa những gì mà đáng lẽ một thằng con trai đúng nghĩa cần và phải trãi nghiệm ở tuổi đó. Giờ đây tôi đã và đang học năm cuối cùng của những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường. Tôi vẫn cảm thấy cuộc sống của  mình thật vô vị. Bạn bè được mấy người, người yêu thì tất nhiên không có. Có những lúc tôi nghĩ kiếp trước tôi có làm gì sai không mà kiếp này tôi lại bị như vậy. Phải chăng sự cô đơn bao trùm lại khiến mọi người xa lánh tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro