Chênh vênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy mãi vẫn không thoát khỏi thời gian. Trưởng thành là tiếc nuối. Thanh xuân của tôi ơi.

Cơn mưa giông rả rích từng giọt. Cái se lạnh tìm đến mang theo cô đơn buồn phiền.

Tôi còn nhớ tôi vài năm trước, cuồng nhiệt và vô tư. Cứ nghĩ, thời gian còn dài lắm.

Nhưng giờ mới biết, chông chênh đứng giữa khoảng không trưởng thành và ngây dại.

Tôi ngày trước bất chấp mọi khuôn phép, tình cảm không thể giữ mãi trong lòng, rồi như cơn sóng mà vỡ òa thổ lộ. Tôi ngày ấy, can đảm và mạnh mẽ.

Ngày ấy, chạy chơi trên sân trường không biết mệt. Chen lấn nhau trong căn tin mua đồ ăn. Cùng tụi bạn tám đủ chuyện trên trời dưới đất. Những dòng thư viết vội để quên trong ngăn bàn.

Xa hơn nữa tuổi nhi đồng thơ ngây. Trèo cây, câu cá chẳng thiếu món nào. Tôi ngày còn bé nhỏ, khóc vỡ òa khi sấm vừa vang ngay.

Rồi còn nhiều lắm kỉ niệm cùng bạn thân, toàn nam ít nữ cũng đủ xài. Trốn học bấm net, dạo biển, chơi trung thu. Tất cả như vẫn còn nguyên vẹn. Như mới ngày hôm qua.

Tôi hiện tại đã thêm một tuổi, không phải người lớn cũng chẳng còn trẻ con.

Chỉ là yêu ai giấu trong lòng một ít. Chút tình còn lại gửi gió thổi bay đi.

Chỉ là ngẩn ngơ nhìn mọi vật, để đọng lại một kí ức thật sâu.

Nơi cuối bàn có ai đó mỗi ngày, nơi gốc cây có đôi nào e thẹn.

Rồi một chiều gió nhẹ thổi qua thềm, lòng ta có vấn vương một chút ngọt.

Ừ thì yêu, thì thương nhưng còn đó.

Để chút tình gió sẽ thổi bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro