Phần 1 : Dạo chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới đáy biển sâu thẳm có một nàng tiên cá xinh đẹp đến kì lạ , vẻ đẹp của cô khiến cho ai đã gặp qua là không thể nào quên được. Mái tóc và đôi mắt của cô có màu hồng lung linh như đá ruby , đặc biệt là giọng hát mê lòng . Cô có một cái tên rất hay , đẹp như cô vậy đó , đó là Chu Diệu Anh 

Ở vương quốc nàng sống có một quy định bất cứ cư dân dưới biển nào cũng phải đủ 18 tuổi mới được lên bờ  dạo chơi và sống một cuộc sống như con người . cô đã gần mười tám tuổi , chỉ còn ngày mai nữa thôi là cô bước sang tuổi 18 và có thể lên bờ chơi . Tối hôm đó cô miệng cô cứ tủm tỉm cười như điên dại . Háo hức với chuyến đi ngày mai nên cô không tài nào chợp mắt được nên dì Mậng ( cũng là người nuôi lớn cô do cô mồ côi cha mẹ từ khi mới sinh ) giục cô mau ngủ để có sức mai còn đi

TÙ TÚ TU ..... Một tiếng kêu lớn vang lên , đó là tiếng kèn đánh thức mọi người mỗi buổi sáng. Cư dân dưới biển nô nức thức dậy. Và cả cô nàng đang yên giấc trong chiếc giường san hô kia cũng không ngoại lệ . Cô nàng bật dậy thật nhanh và cuống quýt chuẩn bị đồ .Trước khi đi dì Mậng tặng cho cô một chiếc vòng tay được làm bằng những viên đá quý lấp lánh xinh đẹp được đính vào một chiếc vòng bằng bạc.

Dì Mậng :" đây là chiếc vòng tay dì làm cho con , con hay nhớ luôn mang nó bên mình nó sẽ bảo vệ con "

" Dạ ! con cảm ơn dì ạ " cô vui vẻ nhận lấy món quà rồi rời đi.

 Cô bơi đến chỗ đá ngầm gần đó rồi xoay người một phát lập tức biến thành người,cô vui vẻ dạo chơi trên bờ biển , xa xa là thành phố nhộn nhịp . Cô lon ton chạy tới . Cô thấy rất nhiều đồ ăn và thứ hay ho . cô đến quầy kẹo gần đó 

 " Chú à , lấy cho cháu cái này, cái này , cái này nữa , ..." 

cô mua biết bao nhiêu là nước, bánh kẹo . rồi cô quay dép bỏ đi chỗ khác , ông chủ quầy kẹo đã kịp túm lấy vai cô lôi lại 

" NÀY, Cô định ăn cướp hả  ? mua bao nhiêu đồ như thế mà không trả tiền à . " 

Cô ngây ngô trả lời :" Tiền ? Là cái gì vậy ?"

Ông chủ tức giận lớn tiếng quát:" CÔ ĐANG GIỠN MẶT VỚI TÔI ĐẤY À ? ĐẾN TIỀN MÀ CÒN KHÔNG BIẾT "

Cô sợ hãi đáp :" Tôi thực sự không biết mà "

Ông ta cầm cổ tay cô kéo cô đi:" Được , tôi đưa cô lên đồn gặp cảnh sát "

"Á! tôi không muốn !"

Cuộc dằng co làm cho chiếc vòng tay của cô bị rơi xuống đấy kêu " leng keng " . Ông ta sáng mắt ra khi nhìn thấy chiếc vòng rồi nở một nụ cười xảo trá .

" Nếu cô không có tiền cô có thể lấy chiếc vòng kia thay thế " ông ta chỉ vào chiếc vòng tay bạc của cô.

" Không được ! đây là vòng tay của dì Mậng tự tay làm cho tôi . không thể tùy tiện cho ông được"

" Hừ ! vậy cô lấy thứ có giá trị khác thay thế đi , không thì lên đồn giải quyết "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro