Chap 34: Nên vui hay buồn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6:00 máy bay của tập đoàn Kuroba và Nakamori do Ran lái từTây Ban Nha sang Canada để đón Aoko...

Makoto: Thấy chưa? Vợ cậu biết lái máy bay đây này.

Shinichi: Thấy rồi, cô ấy giỏi thật!

Sonoko*tự hào*: Chuyện này là chuyện thường mà, Ran của chúng tớ giỏi hơn các cậu nhiều.

Ran*đỏ mặt, lái máy bay cẩn thận*: 4 tiếng nữa là đến sân bay Aoko đúng không?

Shinichi*xem lại lịch*: Ừm...

Ran*tăng tốc máy bay*: BÁM CHẮC VÀO!

Shinichi, Makoto*sợ hãi*

3 tiếng sau,Kaito, Aoko*bước lên, niềm nở*: Ran lái máy bay à? Để tớ cầm lái một chút đi.

Vệ sĩ*mang đồ của Aoko và Kaito lên*: Của tiểu thư ạ!

Ran*để cho Aoko lái, ngồi vào bàn lái phụ*: Tự nhiên.

Kaito: HI!

Shinichi, Makoto: Chào!

Aoko*lái máy bay*: Nhanh hay chậm đây?

Ran: Đến sân bay Hakuba mất bao lâu?

Makoto: Hình như 2 tiếng thì phải.

Ran, Aoko*lái nhanh hơn*: Vậy thì...TĂNG TỐC.

Shinichi, Kaito*lo lắng*: Từ từ thôi em.

1 tiếng 30' sau, máy bay cũng đáp tại sân bay Ba Lan của Saguru. Saguru, Shiho*bước lên*: Ohayo!

Vệ sĩ*mang hành lí của hai người lên*

Shiho*ôm Aoko, Ran*: Nhớ bạn mình quá!

Ran, Aoko*lái máy bay tiếp*: Tớ cũng vậy.

Saguru*không tin vào mắt mình là Ran và Aoko đang lái máy bay*: MORI VÀ NAKAMORI ĐANG LÁI MÁY BAY?

Ran*lái*: Có gì lạ à?

Shinichi: Sao em không mời phi công đến lái?

Ran*cười vui*: Em muốn tự lái.

Shinichi*đỏ mặt* "Em?!"

Shiho*cười gian*: Ran, cậu vừa xưng là gì?

Ran*che miệng, đỏ mặt*: Không có.

Aoko: Ổn định chỗ ngồi.

Saguru, Shiho*ngồi vào chỗ*: Vâng, thưa nữ phi công.

Kaito: 3 tiếng 30 phút nữa đến sân bay Indonesia, Toyama.

Shiho*như đoán ra gì đó từ Ran và Aoko*: AN TOÀN!

Sonoko*hài hước*: Cẩn thận không vập răng.

Ran, Aoko*lái máy bay nhanh hơn*: TỐT!

Shinichi, Kaito, Saguru, Makoto*hoảng hốt*: CHẬM THÔI!

Sonoko*đồng cảm*: Makoto à, bọn tớ chỉ mới mở đầu chút thôi mà đã sợ thế rồi à?

Makoto*thót tim*: Ừ.

Sonoko*đáng sợ*: Đồ nhát cáy.

Ran*tập trung lái, cười*: Kyogoku sợ rồi à?

Makoto: Đến cả người can đảm nhất là chồng cậu còn sợ mà.

Ran*tăng tốc hơn nữa*: BỔN TIỂU THƯ CHƯA CHỒNG.

Shinichi*tỏ vẻ hờn dỗi*: Chồng em đây chứ đâu.

Shinichi, Kaito, Saguru, Makoto*sợ*

Aoko*cười tươi*: Mới thế thôi mà đã sợ rồi.

Shiho: Các cậu đi máy bay nhiều rồi mà.

Saguru*vẫn chưa hết run, nắm chặt tay Shiho*: Đi nhiều rồi nhưng chưa lần nào đi nhanh thế này.

Makoto*ôm chặt Sonoko, run run*: Em đáng sợ quá!

Ran*giảm xuống tốc độ vừa, nhẹ nhàng*: Hết sợ chưa?

Aoko*cũng giảm tốc độ luôn*

Shinichi, Kaito, Saguru, Makoto*nhẹ nhõm*: Hết rồi.

3 tiếng sau, Heiji, Kazuha*bước lên máy bay, vui vẻ*: Hi!

Vệ sĩ*mang hành lí của hai người lên máy bay*

Shinichi, Ran, Kaito, Aoko, Saguru, Shiho, Makoto, Sonoko: Chào.

Aoko*nhường chỗ lái cho Kazuha*: Câu ra lái máy bay đi này, tớ nghỉ chút.

Kazuha*ngồi vào bàn lái, quay sang Ran, mừng rỡ*: Ran yêu dấu ơi...

Ran*cười vui vẻ*: Ohayo, Kazuha.

Shiho*não nề*: Aoko, sao cậu lại để Kazuha lái chung với Ran?

Sonoko: Hai bọn họ mà"hợp tác" thì có mà quậy tung bầu trời mất.

Aoko*cười*: Có sao đâu.

Ran: Này, các cậu biết nấu ăn à?

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto: Biết. Tại sao cậu hỏi thế?

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*mắt tròn mắt dẹt*: Thật à?

Ran*lái*: Tớ nghĩ là Đại Thiếu gia như các cậu thì không thể nào biết nấu ăn được, thường thì các thiếu gia mà bọn tớ biết không ai biết nấu ăn đâu.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*ghen tuông*: Các thiếu gia?

Sonoko*vẩy tay*: Bọn tớ quan hệ rộng lắm!!

Makoto: HỪ! Chắc em mê họ rồi đúng không?

Sonoko*đùa Makoto*: Ừ.

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*cười mãn nguyện* "Đúng người rồi sao?!": Vậy thì tốt!

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*??*: Là sao?

Heiji*mở đầu*: Giờ chúng ta đi nước nào đó chơi đi. Khoảng 7 giờ về cũng được.

Kaito*hưởng ứng*: Được đấy.

Saguru: Vậy đi đâu?

Ran*ra ý kiến*: Vậy đi Singapore đi. - Đưa bản đồ cho Shinichi:

Kazuha: Đó là nước gần Indonesia nhất đó. Chúng ta sẽ đi lần lượt các nước trên Indo trên bản đồ nha.

Heiji*nhào người lên nhìn bản đồ trên tay Shinichi*: Đi luôn.

Sonoko*mở điện thoại ra*: Mất mấy tiếng đây ta?

Saguru: Chắc là mất khoảng 1 tiếng gì đó...

Shiho: Nhưng với bộ đôi "lái máy bay nhanh như chớp" kia thì chỉ mất 30 phút.

Ran, Kazuha*cười nhếch miệng*: Muốn tăng tốc?

Aoko, Shiho, Sonoko*không quên nắm tay chồng mình bên cạnh, phấn khởi*: TĂNG TỐC.

Máy bay bay một cách nhanh chóng nhờ vào hai tay lái "đỉnh cao" của chúng ta, và cũng không khiến các chàng ngỡ ngàng vì lần đầu họ thấy các cô gái - lạnh lùng, ít nói lại vui vẻ, năng động như vậy. Chưa đầy 1 tiếng sau, tất cả đã có mặt tại Singapore để đi chơi đây đó. Aoko*nói vệ sĩ*: Các anh trông máy bay cho tôi.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*kéo tay các chàng đi*: Đi ~

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*trái tim ngừng đập một hồi lâu*: A...ừ.

Kazuha*cười tủm tỉm*: Bây giờ chúng ta đi ăn trưa đi.

Heiji*hôn Kazuha*: Phải đó.

Ran, Aoko, Shiho, Sonoko*chiêm ngưỡng*: Cẩu lương nhiều quá!!

Shinichi, Kaito, Saguru, Makoto: Vợ chồng nhà này.

Kazuha*đỏ mặt, tức giận*: Vợ chồng cái nỗi gì.

Sonoko*xem điện thoại*: Chúng ta đi ăn nhà hàng Dinh Dong đi.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho: Được.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*tán thành*: Ừ.

Shiho: Xe thì thế nào?

Saguru*định cầm điện thoại lên mua xe mới*: Để anh mua...

Shiho*giật điện thoại Saguru*: Không mua.

Các cô nhân lúc này chọc tức các chàng...

Ran*vuốt cằm*: Chúng ta có quen ai ở Singapore không nhỉ?!

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*sáng mắt lên, nhìn nhau*: ANH RICHARD.

Heiji*ghen ghét*: Đó có phải là chủ tịch tập đoàn lớn nhất Singapore không?

Kazuha*mừng*: Đúng rồi ~

Shiho: Anh ấy là người Singapore gốc Anh.

Saguru*máu ghen lại lên*: Em quen hắn?

Shiho*thản nhiên*: Ừ.

Sonoko*chảy cả nước dãi*: Sắp được ngắm trai đẹp rồi.

Makoto*lau nước miếng cho Sonoko, ghen*: Hắn đẹp trai lắm sao?

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*giơ ngón tay cái*: Phải gọi là cực phẩm mỹ nam.

*Richard (giới thiệu chút về Richard nha ~~~):

Gia thế, tính cách: Là chủ tịch tập đoàn lớn nhất Singapore. Anh là người Sing gốc Anh. Nam thần của nhiều cô gái, anh quen các cô từ nhỏ. Anh, Amuro và Akai là bạn thân thiết. Anh nghiêm túc và luôn khuyên nhủ các cô những điều tốt đẹp. Coi các cô như em gái của mình. Cả 3 anh đều bị bệnh cuồng em gái.

Tuổi: 24 - bằng Akai và Amuro.

Shinichi*sát khí đùng đùng, lạnh nhạt*: ...

Ran*bủn rủn chân tay, giọng run run* "Thôi xong, anh ấy giận rồi.": Shi...Shinichi ...

Heiji*nổi giận, nắm chặt tay Kazuha*: Em với hắn có quan hệ gì?

Kazuha*kêu đau*"Chỉ trêu tí thôi mà.": Đau...quan hệ anh - em.

Kaito*kéo Aoko lại gần mình, lạnh như băng*: Em vui đến vậy sao?

Aoko*trêu, cố cười*"Anh ấy ghen đáng sợ thật, nhưng đó chỉ là anh trai mình thôi mà.": Ừ.

Shiho*lay lay Saguru đang cố kìm nén cơn tức giận ập đến*: Này...

Saguru*gỡ nhẹ tay Shiho, lạnh lùng bước đi*: Không gì.

Makoto*giận thật, quay mặt đi*: Đồ mê trai.

Sonoko*đổ mồ hôi* "Giận thật rồi.": Ơ ~~

Ran*gọi điện cho Richard*: Hello, We are in Singapore, come pick us up! (Chúng em đang ở Singapore, anh đến đón bọn em nha!)

Richard*đang làm việc thì lập tức bỏ đi đón các cô ngay*: Which airport are you at? I came to pick it up immediately. (Các em đang ở sân bay nào? Anh đến đón các em liền)

Ran*hỏi Kazuha* (Ran: Đây là sân bay nào? Kazuha: Sân ba Singapore): Singapore airport! You come quickly! (Sân bay Singapore ạ! Anh đến nhanh nha!)

Richard*tắt máy, đi lấy xe*: Yeah, wait for me. (Ừ, đợi anh.)

Shinichi, Heiji ,Kaito, Saguru, Makoto đi ra một chỗ khác, lạnh băng để lại các cô thì thầm với nhau...

Kazuha*khẽ liếc sang Heiji*: Giận thật rồi đó.

Ran: Trông lần này có vẻ đáng sợ thật.

Shiho: Nhưng chúng ta chỉ trêu chút thôi mà.

Aoko*cười khích lệ*: Diễn thì phải diễn tới cùng chứ! Rồi đề các anh ấy nhận ra sự thật là ok.

Sonoko*nuốt cục tức*: Phải đấy, hắn dám nói tớ là Đồ mê trai à? To gan lắm!

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho*cười trừ* "Đúng thế còn gì.": Qúa đáng thật!

Shiho: Mà mấy phút nữa anh ấy tới vậy Ran?

Ran: Chắc khoảng 3 phút gì đó.

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ngồi xuống ghế*: Vậy chúng ta đợi chút là được.

Shiho nhìn sang các chàng thì nhận thấy Saguru cũng đang nhìn mình,Shiho lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.

 - Bên các chàng -

Saguru*xót*: Hình như chúng ta giận các cô ấy hơi quá rồi thì phải.

Kaito*buồn buồn*: Chắc vậy rồi.

Shinichi*lạnh hơn băng*: HỪ.

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*cảm giác như tử thần gần đến*

Heiji*nổi giận*: Nhưng rõ ràng là cô ấy biết tớ ghen nhưng vẫn thân thiết với người con trai khác.

Makoto*buồn nhìn xuống đất*: ĐỒ HÁM SẮC ẤY!

Kaito*trí thông minh tăng cao*: Các cậu có cảm thấy có cái gì đó mờ ám ở đây không?

Shinichi*sát khí vẫn không ngừng nổi lên*: Các cô ấy biết chúng ta ghen mà vẫn như vậy...

Heiji*xoa cằm tỏ vẻ suy tư*: Thì chứng tỏ các cô ấy CỐ TÌNH.

Saguru*máu thám tử*: Có thể đây chỉ là một vở kịch để thử chúng ta thì sao?

Makoto*trí nhớ*: Đúng rồi, lần trước các cô ấy diễn sâu đến mức có thể đạt giải Oscar đó.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*mỉm cười đầy ma mị*: Vậy thì tôi sẽ diễn cùng em.

Và cứ như thế: VỞ KỊCH BẮT ĐẦU.

Richard cùng 5 chiếc xe khác*phi xe đến chỗ các cô*: HI! My Girls (Các em gái của anh).

Kazuha, Aoko*ôm chầm lấy cổ Richard*: I miss you so much. (Em nhớ anh nhiều lắm)

Sonoko*cười vui vẻ*: I remember to take you shopping. (Anh nhớ đưa em đi mua sắm đấy)

Richard*xoa đầu Kazuha, Aoko, cười nhẹ*: I know. Where are you going to have lunch now? (Anh biết mà. Bây giờ các em định ăn trưa ở đâu?)

Kazuha: We plan to have lunch at Dinh Dong restaurant! (Bọn em định ăn trưa tại nhà hàng Dinh Dong ạ!)

Ran*nói thầm vào tai Shiho*: Cậu ra gọi họ cho tớ nhé!

Shiho*run run*: Tại sao lại là tớ?

Ran*cương quyết*: Đây là lệnh.

Shiho*đòi quà*: Nhớ thưởng cho tớ đó.

Ran*cười*: Biết mà.

Shiho*chạy ra chỗ các chàng*: Các cậu có đi ăn trưa không?

Saguru*lạnh nhạt*: Em đi đi.

Shinichi, Heiji, Kaito, Makoto*xa cách*: Tụi này sẽ tự đi ăn.

Shiho*kìm nén tức giận*: Có đi ăn không?

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto: Không.

Shiho*lạnh lùng không kém*: Tớ ra đây mời các cậu đi ăn trưa là lệnh của Ran.

Shinichi*sát khí, ánh mắt giết người*: Lệnh của Ran thì sao?

Shiho*nắm chặt bàn tay*: Thì PHẢI đi.

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto: Làm gì có chuyện ấy.

Heiji*mắt đượm buồn*: Kazuha đang vui vẻ với Chủ tịch Richard thế kia cơ mà...

Kaito: Ra đó làm gì để làm kì đà cản mũi.

Shiho*đấm mạnh vào tường, ôi thôi, bức tường lập tức vỡ ra (Bức tường*vỡ tan tàng*: Ôi! Chị ơi! Em có tội tình gì!!), tức giận*: Các cậu cứ đợi đấy.

Saguru*vừa sợ vừa lo cho Shiho*: Em...

Ran*bước ra từ đằng sau lưng Shiho, dịu dàng*: Bình tĩnh nào.

Shiho*cơn giận vơi bớt phần nào, cười thiên thần như cũ*: Ran?

Ran, Kazuha*lạnh lùng, sát khí cũng thay phiên nhau tỏa ra đùng đùng*: Không đi thì thôi.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*giận* "Để xem ai hơn ai."

Ran, Kazuha, Shiho quay lưng bước đi, đằng sau tấm lưng mảnh khảnh ấy là một nụ cười mỉm.

Shinichi, Heiji, Saguru*ngu ngơ*: Ơ? Nói đi là đi thật sao?

Kaito, Makoto: Thôi xong.

Bỗng nhiên Sonoko xuất hiện bất thình lình sau lưng các chàng. Sonoko*cố cười để xoa dịu cơn tức giận*: Các cậu không ăn thật à?

Kaito: Không ăn, cần nhan sắc để làm gì kia chứ.

Makoto: Chẳng muốn ăn nữa.

Sonoko*cười*: Tính 3 cậu ấy như vậy đó, đừng để tâm.

Shinichi: Ai để tâm cơ chứ, cô ấy làm gì yêu tôi đâu.

Heiji: Lúc nào cô ấy mà chả coi tớ là một người bạn, không hơn không kém.

Saguru*bĩu môi giận hờn*: Lạnh lùng thì cũng không được như thế với chồng mình chứ.

Sonoko*ngồi xuống bên cạnh các chàng*: Các cậu có chắc là các cậu ấy không yêu các cậu không?

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*thắp nên một tia hi vọng*

Sonoko*bật miệng*: Tớ mà còn...

Makoto*cười*: Còn gì?

Sonoko*bịt miệng lại* "Suýt nữa là nói ra rồi.": Còn GHÉT CÁC CẬU nữa là.

Makoto*hơi nghi ngờ*: Vậy sao?

Sonoko: Mà này, 4 cậu ấy là những người khó đổ nhất Mỹ đấy. Có bao nhiêu thiếu gia nam thần nhà giàu đến cầu hôn mà cũng đâu có lấy được các cậu ấy về đâu. Cả tớ cũng vậy.

Makoto*cười*: Thế em đổ chưa?

Sonoko*giấu lòng*: Chưa. Nhưng để cưa tớ mất không nhiều thời gian bằng các cậu ấy.

Makoto*vui mừng mà quên mất rằng mình đang giận Sonoko*: Thế sao?

Sonoko*nhéo mũi Makoto, hí hửng*: Hết giận rồi nha!

Makoto*quay lại với vẻ lạnh lùng ban đầu*: Mơ đi.

Sonoko: Mà này, trong bọn tớ, Shiho là người dễ cưa đổ sau tớ đó, tiếp sau là Aoko dễ cưa đổ, còn Kazuha thì khá khó đổ và người cuối cùng - Ran là người khó đổ nhất.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*tự tin*: Tớ làm được.

Sonoko*tươi cười*: Nhưng các cậu nên ăn mừng đi.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*khó hiểu*: Tại sao?

Sonoko*cười sáng chói*: Tớ buộc phải nói cái này, họ đã có tình cảm với các cậu hết rồi đấy. Nhưng chưa nhận ra tình cảm của mình thôi.

Makoto: Còn em thì sao?

Sonoko*ôm cổ Makoto*: Tớ cũng có "tảm tình" với cậu.

Makoto*tâm hồn treo lên chín tầng mây*: Mình gần thành công rồi.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru*vẫn còn hơi nghi ngờ lời Sonoko nói*: Sao cậu biết?

Sonoko*lập luận*: Đầu tiên, Ran, cậu ấy chưa bao giờ cười nhiều như thế trước khi gặp cậu. Trước đó, cậu ấy là một người lạnh lùng, vô cảm mặc dù việc "kiếm chồng" đối với cậu ấy dễ như trở bàn tay. Cậu ấy chưa chủ động hôn ai mà say đắm như vậy cả, cũng chưa chủ động với ai bao giờ. => Cậu ấy "rung động" rồi.

Shinichi*cười mãn nguyện*

Sonoko*lập luận tiếp*: Tiếp theo, Kazuha, tính cách cậu ấy cũng chưa bao giờ cười, đùa như vậy với một người con trai nào hết, rất nhiều công tử muốn trở thành chồng cậu ấy nhưng tất cả đều về tay trắng. Mà tớ cũng chưa thấy lần nào cậu ấy vui bằng những lần được đi chơi cùng cậu, những hôm ấy, cậu ấy vui đến mức đi khoe với bọn tớ cơ. => Cậu ấy cũng "cảm nắng" cậu rồi.

Heiji*bắt đầu nở nụ cười trên môi*: Cảm ơn.

Sonoko*nói tiếp*: Thứ 3, Aoko, chúng tớ chưa từng nhìn thấy cậu ấy khóc vì một ai ngoài bố mẹ cậu ấy nhưng trước khi cậu sang Nga thì cậu ấy đã rơi giọt lệ đầu tiên từ lần bố mẹ cậu ấy ra đi mãi mãi. Cậu ấy là một người vui vẻ, luôn treo nụ cười trên môi nhưng chỉ vì cậu, cậu ấy đã khóc. Cậu ấy đã kể với chúng tớ rất nhiều sau khi cậu làm một buổi ảo thuật tại cuộc thi để cổ vũ cho cậu ấy. => Cậu ây thực sự yêu cậu nhưng chỉ là cậu ấy không nhận ra thôi.

Kaito*mặt bắt đầu tươi lên*: Aoko...

Sonoko*khát khô cả cổ họng*: Cho xin miếng nước coi nào. Khát quá!

Makoto*lo lắng*: Anh có mang nước ra đây đâu.

Aoko*bất ngờ xuất hiện, áp chai nước vào má Sonoko, làm ngơ*: Uống đi.

Sonoko*giả vờ hỏi*: Từ nãy đến giờ cậu nghe thấy gì chưa?

Aoko*quay lưng bước đi, đỏ mặt*: Chưa. Uống đi cho đỡ khát.

Kaito*đỏ mặt nhìn theo Aoko* "Mình sắp được cưới cô ấy rồi."

Sonoko*hắng giọng*: Shiho, cậu ấy là một người khá lạnh lùng với mọi người trừ bọn tớ nhưng chính cậu ấy cũng không hiểu sao cậu ấy lại quan tâm nhiều đến cậu như vậy. Sắp tới là sinh nhật cậu, cậu ấy đã giấu bọn tớ tự tay đan khăn ấm cho cậu đấy, cậu ấy không biết đan đâu nhưng đã vì cậu mà tự tìm hiểu mà không cần sự giúp đỡ của bọn tớ để đan cho cậu. Bất chấp giờ giấc để đan cho cậu chiếc khăn. => Cậu ấy rất yêu cậu. Nhưng cũng chưa nhận ra.

Saguru: Thế tại sao cậu biết cậu ấy đan cho tớ?

Sonoko*cười gian*: Tất cả bọn tớ đều biết nhưng vẫn im lặng để cậu ấy đan bằng chính tay của mình. Bọn tớ bí mật gắn camera khi thấy cậu ấy có biểu hiện ấp a ấp úng mà.

Saguru: Từ trước đến giờ cậu ấy không đan cho ai à?

Sonoko: Nếu đan thì chỉ có tớ và Aoko đan thôi, còn Ran và Kazuha đan rất đẹp nhưng lại muốn tặng quà khác. Chỉ có cậu ấy là ghét mấy kiểu đan đan này thôi.

Saguru*đỏ mặt*: Ồ.

Makoto*ngạc nhiên vì không thấy Sonoko*: Còn không em?

Sonoko: Hết.

Makoto: Thế còn tình cảm em dành cho anh?

Sonoko*đứng dậy, bước đi*: Bí mật không thể bật mí.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru*cảm kích*: Cậu thật tốt, Suzuki!

Sonoko*cười*: Bây giờ mới biết à? Tớ cũng chỉ muốn các cậu ấy có chồng thôi. Thế là hết giận rồi chứ?! Lát các cậu sẽ biết kia là ai, có đi ăn không?

4 cô gái bỗng nhiên xuất hiện như những vị thần, kèm theo nụ cười thầm. Shiho*rụng rời chân*: Trời ạ! Có biết bổn tiểu thư đợi mấy người lâu đến muốn rụng cả đôi chân không?

Ran*hỏi Sonoko*: Cậu nói gì mà lâu thế?

Sonoko*nháy mắt với Ran*: Có gì đâu.

Kazuha*than trời*: Trời ơi! Sao lại có ngày một tiên nữ xinh đẹp như mình lại có thể đứng chờ tên ngốc da đen nào đó mệt thế này?!

Aoko*chạy đi ra xe trước*: Đi ăn thôi, đói quá rồi.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*đi sau các cô*: Ừm...

Richard*lịch sự*: My name is Richard, their brother. Hello guys. (Tên của tôi là Richard, anh trai của họ. Chào các em)

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*vẫn khó chịu với anh của các cô*: Hi!

Richard*nhìn kĩ lại các chàng*: Are you the Five Great Japanese Masters? (Các bạn có phải là Ngũ đại Thiếu gia Nhật không?)

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*lạnh lùng*: Yes, It's us (Đúng, là chúng tôi)

Richard*cười*: Here are 5 of my cars that you can use to carry your boyfriend. (Đây là 5 chiếc xe của anh các em có thể sử dụng để chở bạn trai mình)

Ran*nổi nóng*: Boyfriend what boyfriend. (Bạn trai gì mà bạn trai)

Kazuha, Aoko ,Shiho*xông lên đánh Richard*: You are good! Dare to fight these girls too. (Anh giỏi nhỉ! Dám chống lại những đứa em gái này)

Richard*đau đớn*: Ran...Sonoko...help...me. (Ran...Sonoko...cứu...anh)

Sonoko*nháy mắt ra hiệu nhẹ với các chàng* "Các cậu ấy đang chối lòng đấy."

Các chàng*ngầm hiểu ý Sonoko* "Biết mà."

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ngồi lên ghế phụ, lạnh*: Tớ đói.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*ngồi vào ghế tài xế*

Một lúc sau, tất cả đã có mặt tại nhà hàng Dinh Dong. Aoko*chỉ vào một cái bàn*: Chúng ta ngồi bàn kia đi.

Shinichi, Ran, Heiji, Kazuha, Kaito, Saguru, Shiho, Makoto, Sonoko*ngồi xuống ghế*: Cũng được.

Richard*ngồi đầu dãy bàn*: How do you know these youngsters? (Làm thế nào mà các em lại quen biết những chàng trai này vậy?)

Sonoko*nuốt đồ ăn*: Why did you ask that? (Tại sao anh lại hỏi vậy?)

Aoko: That's right, we still know many other young men and chairmen, why don't you ask? (Đúng đó, bọn em còn biết nhiều thiếu gia, chủ tịch khác mà tại sao anh không hỏi?)

Richard*miễn cưỡng*: Well, this is the first time that I'm not cold to guys so I just ask (À, đây là lần đầu tiên thấy em không lạnh lùng với con trai nên hỏi thôi.)

Kazuha*ăn ngon lành*: Tablemate, same school, classmate. (Bạn cùng bàn, cùng trường, cùng lớp).

Richard*chúc mừng*: So these are my future younger brothers-in-law? (Vậy đây là những em rể tương lai của anh sao?)

Các cô đang ăn thì lập tức bị sặc sau câu nói của anh. Các  chàng phải đưa nước, lau miệng cho các cô. Shiho*lau miệng*: How do you know? (Sao anh biết?)

Richard*cười tươi*: Amuro, Akai told me. (Amuro, Akai đã nói cho anh đó.)

Sặc tập 2...

Ran*thầm chửi rủa*: Lúc nào mình phải xử hai anh ấy mới được.

Kazuha*chăm chú ăn*: You do not pay attention to that. (Anh đừng chú ý đến điều đó nữa)

Richard: I must pay attention! Rarely does a son-in-law catch the eyes of presidents - your parents! (Anh phải chú ý chứ! Hiếm có người con rể nào mà lại lọt được vào đôi mắt xanh của các vị chủ tịch - bố mẹ của các em)

Sau câu này, các chàng đã nhận ra và cởi mở với anh hơn.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*chối lòng, không nỡ*: But not in my eyes! (Nhưng chưa lọt vào mắt em)

Makoto*trêu đùa*: But Mr. Richard, earlier Sonoko said Sonoko has feelings for me too. (Nhưng anh Richard ạ, trước đó Sonoko nói Sonoko cũng có cảm tình với em ạ!)

Sonoko*bao biện*: You don't mind! (Anh đừng bận tâm ạ!)

Richard*dặn dò*: If you have feelings for someone, you must say, do not hide it. I will be angry with you. (Có tình cảm với ai thì phải nói ra, đừng giấu diếm. Anh sẽ giận em đấy!)

Các cô là những cô em gái rất yêu quý anh trai của mình, vì vậy nên các cô không muốn làm ai phải phiền lòng và phải giận mình. Sonoko*vâng lời*: I know. Don't be mad at me (Em biết rồi, anh đừng giận em)

Richard*xoa đầu Sonoko, cười*: Okay, I'm not mad at you anymore. (Được rồi, anh không giận em nữa)

Makoto*hơi khó chịu*: Sao Sonoko lại sợ anh ấy giận vậy?

Shiho: Bọn tớ bị bệnh "cuồng anh trai" nên bọn tớ chẳng muốn anh ấy giận. 

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*không tin mấy*: Cuồng anh trai?

Aoko*cười bí ẩn*: Ừ. Nhưng cũng sắp "cuồng" cái khác nữa rồi.

Kaito*tò mò*: Cuồng gì nữa?

Aoko*che ngón tay trỏ trước môi, ra hiệu bí mật*: Bí mật.

Shinichi: Ran, em còn bao nhiêu người anh nữa?!

Ran*bình thường*: Tất các thiếu gia, chủ tịch các tập đoàn đứng trong top 5 mỗi nước có tuổi lớn hơn bọn tớ,  khoảng từ 18 - 30 đều là anh trai chúng tớ.

Sonoko: Đã nói là quan hệ rộng mà.

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*không ngờ*: Khiếp!

Shinichi*giọng có chút dọa nạt, ghen tuông*: Nhưng em chỉ có một người chồng thôi đúng không?

Ran*đỏ mặt, suýt thì nói ra*: Đú...tớ chưa chồng.

Shinichi*nâng cằm Ran lên, chuẩn bị hôn*: Em định nói cái khác mà.

Ran*đỏ mặt x 5*: Không biết.

Saguru: Em có chị gái không?

Shiho: Có, gồm tất cả các tiểu thư, chủ tịch, phu nhân, thiếu phu nhân của những tập đoàn trong top 10 mỗi nước lớn hơn chúng tớ, khoảng từ 18 - 28.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*đơ toàn tập*: ÔI!

Kazuha: Thế các cậu không quen ai à?

Heiji: Quen thì không nhiều lắm, bọn anh quen tất cả thiếu gia của các tập đoàn bằng tuổi chúng ta, còn phụ nữ thì...

Kazuha*có thể gọi là ghen*: Phụ nữ thì sao?

Heiji*véo yêu má Kazuha*: Em...đang ghen đấy ư?

Kazuha*cố che giấu sự ghen tuông*: Vớ vẩn. Phụ nữ thì sao?

Heiji: Thì có rất nhiều người thích anh, nhưng anh chỉ yêu em thôi.

Kazuha*ăn tiếp, ngại ngùng*: Tự nhiên nói làm gì không biết.

Richard từ nãy đến giờ bị ăn cả tấn bơ miễn phí nên bây giờ mới lên tiếng. Richard: Do you want to go anywhere else? (Các em có muốn đi đâu nữa không?)

Ran*cúi người*: Come on, we also want to visit other brothers. See you next time. Thank you. (Thôi ạ, chúng em còn muốn đến thăm các anh trai khác nữa ạ. Hẹn anh lần sau. Cảm ơn anh)

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ngoan ngoãn, lần lượt từng người ôm chầm lấy Richard*: I will miss you so much! Goodbye! (Em sẽ nhớ anh nhiều lắm! Tạm biệt!)

Richard*nhớ*: Goodbye, my sisters. Please give my regards to the brothers that you are going to meet! (Tạm biệt, các em gái của anh. Cho anh gửi lời hỏi thăm đến các anh trai mà các em sắp gặp nhé!)

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*suýt khóc*: Of course it is! (Tất nhiên rồi ạ!)

Richard*nhắc nhở các chàng*: Take my younger sisters carefully. Do not make it cry. (Hãy chăm sóc các em gái tôi cẩn thận. Đừng làm nó khóc.)

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*nắm chặt tay các cô*: Yes (Được)

Khoảng vài phút sau khi Richard tiễn các cô ra sân bay, bây giờ mọi người đã có mặt đầy đủ trên máy bay. Lần này là Sonoko và Shiho lái máy bay nhưng hai cô không "quậy" như Ran và Kazuha mà đi với tốc độ bình thường cho mọi người nghỉ ngơi. Kaito: Em kể gì đó về những người anh trai của bọn em cho anh nghe đi.

Aoko: Kể gì?

Kaito: Ví dụ như tại sao gặp được họ? Rồi tại sao các em lại làm em gái của nhiều người như vậy? ...

Ran*cười*: Cậu tò mò à?

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto: Ừ.

T_T

Kazuha*mở đầu, đau thương*: Lúc bố mẹ chúng tớ mất - chúng tớ 8 tuổi, ngay ngày đám tang hôm ấy bọn tớ khóc rất nhiều và gần như trở thành người vô hồn vì nghĩ rằng từ lúc này sẽ chẳng ai là người thân của mình nữa. Nhưng có 4 người anh trai xuất hiện (họ 15 tuổi) như những tia nắng ấm áp sưởi ấm cả tâm hồn lạnh lẽo, cô đơn của chúng tớ. Đó là: Anh Akai Shuichi - lúc ấy là đại thiếu gia tập đoàn Akai lớn nhất Anh và anh Amuro - nhị thiếu gia tập đoàn Akai (thực ra hai người bằng tuổi nhưng Amuro sinh sau 2 tháng), anh Richard - đại thiếu gia tập đoàn AR lớn nhất Singapore, người anh tiếp theo là anh 金孝 (Kim Hiếu)- đại thiếu gia tập đoàn SK lớn nhất Trung Quốc. Họ chính là những người anh đã giúp bọn tớ thoát ra khỏi sự tối tăm của thời điểm bấy giờ. Bọn tớ sống và coi nhau như anh em, mặc dù ngôn ngữ bất đồng. Đặc biệt là họ đã khiến chúng tớ cười mỗi ngày, bên chúng tớ khi chúng lúc buồn vui...

Ran*tiếp lời, giọng trầm xuống*: Tóm lại, chúng tớ rất trân trọng họ. Đó là gia đình thứ 2 của bọn tớ. Chính các anh ấy đã đưa chúng tớ đến ngày hôm nay. Tất cả những gì hôm nay chúng tớ có đều một phần lớn nhờ vào công dạy của các anh ấy. Hồi còn nhỏ, mặc dù đã được học tại trường hàng đầu thế giới nhưng bọn tớ lại là những học sinh cá biệt, hay quậy phá từ ngày bố mẹ ra đi nhưng khi các anh ấy đến, cuộc đời bọn tớ như rẽ sang một trang mới, các anh dạy bọn tớ đủ mọi điều cho đến khi bọn tớ trở thành những học sinh, học viên đứng đầu trường về thể theo, học tập lẫn kỉ luật. Mọi thứ kì diệu như vậy đó! Những lúc bọn tớ bị bắt nạt, hay là gặp nguy hiểm thì chính các anh ấy đã cứu và dạy cho những người bắt nạt chúng tớ một bài học...

Aoko*gần khóc*: Tớ còn nhớ những đêm được các anh ấy ôm vào lòng, chỉ là một cái ôm thôi nhưng trong cái ôm ấy là tất cả sự tin tưởng của bọn tớ. Khi được các anh ấy ôm vào lòng, tớ lại cảm thấy muốn bé lại để quay về quá khứ có đau thương, có hạnh phúc của chúng tớ. Nhiều lúc chúng tớ bất lực khi áp lực càng ngày càng nhiều vì chỉ có duy nhất bọn tớ là người thừa kế và là vị chủ tịch duy nhất. Nhưng các anh ấy đã đến và nói rằng "Đừng lo lắng, còn có bọn anh", đúng như lời các anh ấy nói, các anh ấy đã cố gắng, bận bịu bởi vì vừa phải lo việc tập đoàn của mình vừa lo việc tập đoàn của chúng tớ trong suốt quá trình chúng tớ trưởng thành, đủ lông đủ cánh để tiếp quản tập đoàn trên vị trí chủ tịch...

Shiho*nước mắt cứ thế mà tuôn rơi,*: Nhớ lại những đêm khóc lóc trong lòng anh Akai mà tớ cũng chỉ muốn có thể quay lại thời ấy một lần nữa. Anh ấy là người lo lắng, chăm lo những lúc tớ ốm và cũng chính anh là người đưa tớ đến với khoa học. Mỗi khi chúng tớ dành được giải hay thành tựu gì, các anh ấy đều tổ chức tiệc mời hết tất cả các thiếu gia ở mọi nơi đến chúc mừng như chuyện gì lớn lao lắm ấy. Nhưng lúc ấy chúng tớ lại ngây thơ và chưa hiểu chuyện gì nên đã nhiều lần chống đối lại lời các anh ấy, thậm chí là đã từng có lần tớ đã nói "Em ghét anh" với anh Akai cơ mà. Sau tất cả, các anh ấy vẫn chỉ im lặng, nhẹ nhàng chăm sóc chúng tớ trong thầm lặng, chắc lúc ấy các anh ấy buồn lắm, buồn vì chúng tớ như vậy nhưng các anh ấy vẫn yêu thương bọn tớ...

Sonoko*mắt đỏ hoe vì ướt đẫm nước mắt cứ thi nhau mà tuôn rơi*: Càng nghĩ chúng tớ lại càng cảm thấy có lỗi vì khi ấy đã hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Lại càng muốn bù đắp cho các anh ấy, nhưng các anh chỉ cười khích lệ, nói "Nếu em muốn bù đắp thì hãy luôn cố gắng để trở thành những người con gái thành đạt nhất là anh vui rồi." Và bây giờ, chúng tớ vẫn luôn cố gắng như lời các anh ấy nói, cố gắng để bù đắp cho tất cả. Amuro anh ấy là một người rất thành đạt về tiếng Hàn, tớ cũng muốn như thế. Vậy nên tớ đã học Tiếng Hàn và chăm chỉ để học giỏi Tiếng Hàn. Nếu lần này, thi Tiếng Hàn, tớ mà được điểm cao nhất khối thì tớ sẽ bay một mạch sang Anh để khoe với anh ấy...

Ran, Kazuha, Aoko*không kìm được nước mắt khi nhớ lại quá khứ*

Shiho, Sonoko*để máy bay lái ở chế độ tự động, đi về ngồi cạnh Saguru, Makoto*

Shinichi*ôm Ran vào lòng, hôn lên mái tóc bồng bềnh của cô*: Giờ hãy để anh bảo vệ em.

Heiji*thương xót, ôm Kazuha*: Anh xin lỗi vì lúc ấy không xuất hiện để làm ánh sáng cho em.

Kaito*ôm Aoko, nắm nhẹ tay Aoko*: Anh sẽ là người bên cạnh em. Anh hứa đấy.

Saguru*ôm Shiho, ân cần*: Em có thể khóc lóc trong lòng anh bao nhiêu cũng được, anh tình nguyện.

Makoto*ôm Sonoko, dịu giọng*: Đối với anh, em đã cố gắng rất nhiều và Sonoko hiện tại anh biết là người phụ nữ thành đạt nhất.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko sực tỉnh ra là mình đang hơi mềm yếu, sao có thể để cho người khác thấy những giọt nước mắt yếu ớt của mình kia chứ?! Mình đâu phải là người mềm dẻo, mong manh đến thế! Nhưng chẳng hiểu sao cảm giác này thật thoải mái, quên hết mọi buồn phiền. AAAAA....Mình lại suy nghĩ biến thái gì thế này? Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko lập tức lau nước mắt, quay về với vẻ ban đầu.

Shiho, Sonoko*chuẩn bị bước ra khỏi ghế*: Chúng ta lái máy bay tiếp.

Ran, Kazuha*ngăn lại, bước đến bên bàn điều khiển*: Để chúng tớ.

Aoko, Shiho, Sonoko*nuốt nước bọt* "Gần động đất rồi!!"

"Em đang khóc mà, sao có thể thay đổi bất ngờ vậy nhỉ?!" Câu nói này cứ lần lượt chạy qua những bộ não thông minh của các chàng khiến cho các chàng ai nấy đều bàng hoàng trước các cô.

Sonoko*nồng nhiệt, cười*: Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?

Aoko*xem bản đồ*: Thì đi Thái còn gì.

Ran*lái máy bay*: Thời gian?

Shinichi*xem lịch*: 2 tiếng nữa em ạ!

Ran, Kazuha*tăng tốc độ lên*: Vậy sao?

Aoko, Shiho, Sonoko*bám chắc*

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*run sợ* "Mình đang chơi trò chơi cảm giác mạnh hay sao?"

1 tiếng 15 phút sau, họ đã có mặt tại sân bay của Thái. Shiho*gọi điện thoại*: Để tớ gọi anh Arthit ra đón.

*Arthit:

- Là chủ tịch tập đoàn AS lớn nhất Thái Lan. Anh trai của các cô và là bạn của 金孝, 25 tuổi. Rất yêu quý các cô. Ăn chơi, nụ cười tỏa nắng khiến bao cô gái rung động nhưng anh vẫn...ế với lí do là "còn trẻ". Tuy là chủ tịch nhưng anh rất vui tươi, hòa đồng (không như các chàng, Richard, Akai, Amuro), trong công việc thì rất nghiêm túc. Là người dạy các cô lái xe ô tô.

Saguru*trong câu hỏi cũng pha lẫn chút ghen ghen*: Anh Arthit?

Sonoko: Là anh trai chúng tớ.

Makoto: Cũng là thiếu gia, chủ tịch đúng chứ?!

Sonoko: Ừ, anh ấy 25 tuổi, chủ tịch trẻ của tập đoàn AS lớn nhất Thái.

Heiji: Có chắc là đó chỉ là anh trai thôi chứ?!

Kazuha: Chắc. Anh ấy là một trong những thiếu gia - bạn của anh 金孝 đó.

Heiji*yên tâm hơn*: Ồ.

Ran: Trong các anh thì anh Richard thân với tớ nhất ~

Kazuha: Anh 金孝 thân với tớ nhất ~

Aoko: Còn tớ thân với bạn của anh ấy - anh 王东 (Vương Đông) - chủ tịch tập đoàn AN lớn thứ 2 Trung Quốc. ~

Shiho: Anh Akai thân với tớ nhất. ~

Sonoko: Anh Amuro thân với tớ nhất. ~

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*kìm nén máu ghen của mình lại* "Chỉ là anh trai, chỉ là anh trai, chỉ là anh trai thôi mà."

Shiho: 5' nữa, anh ấy đến.

Saguru*đoán già đoán non*: Em học tiếng Thái vì anh ấy à?

Shiho: Đâu có. Thích thì học thôi à ~~~

Saguru: Ồ.

Ran*buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài*: Oáp....

Shinichi*bế Ran đặt lên đùi mình, ngồi xuống ghế, ôm Ran vào lòng*: Ngủ đi.

Ran*nhắm mắt* "Mình sẽ không bao giờ quên mùi hương này.": Ừm...

Kazuha*ngã vào lòng Heiji, ngủ thiếp đi*: ...

Heiji*ngạc nhiên, bế Kazuha lên*: Ngủ ngon, em yêu.

Kazuha*tựa đầu vào ngực Heiji ngủ không biết trời đất gì*

Kaito*hiểu ý Aoko, tự động quỳ xuống*: Anh cõng em.

Aoko*ngáp, đỏ mặt, trèo lên lưng Kaito* "Anh ấy hiểu mình ư?!": Cảm ơn.

Kaito*cõng Aoko lên*: Nghỉ chút đi.

Aoko*gục mặt vào bờ vai rộng lớn, có thể che chở suốt cuộc đời của cô, vò tóc Kaito*: Ưm ~

Kaito*cười*: Em mà vò nữa là nhan sắc tuyệt đẹp này sẽ giảm bớt đó.

Aoko*ngủ từ lúc nào*

Shiho*ra lệnh cho Saguru*: Ngồi xuống ghế nhanh.

Saguru*ngồi xuống ghế, ngây thơ*: Để làm gì?

Shiho*ngồi bên cạnh tựa vào vai Saguru, nhắm mắt ngủ*"Ngủ thế này là sướng nhất": Để ngủ.

Saguru*cánh tay phải ôm lấy eo Shiho, kéo cô sát vào người*: Ừm...

Makoto*quan tâm*: Em có cần ngủ không?

Sonoko*khinh thường*: Ai thèm ngủ với một tên xấu trai như cậu kia chứ.

Makoto*giọng khiêu khích*: Xấu trai mà mỗi đêm "Người nào đó" lại ôm anh chặt thế.

Sonoko*quay mặt đi, đỏ mặt*: HỪ.

Arthit*lái xe ra* (Anh là người Thái nhưng anh nói tiếng Anh để giao tiếp tiện hơn với các cô) : Hello. Where are all my younger sisters? (Các em gái của tôi đâu hết rồi?)

Sonoko*bay ra, ôm Arthit*: Here is your 5th younger sister ~~ (Em gái thứ năm của anh đây~~)

Arthit*ôm chặt Sonoko, vui vẻ*: Oh, is this my Sonoko? Do you still remember this brother? (Oh, đây có phải là Sonoko của anh không? Em còn nhớ người anh này không?)

Sonoko*ôm Arthit không rời, vui đến chảy cả nước mắt*: Remember, remember so much! (Nhớ chứ, nhớ nhiều lắm!)

Arthit*vuốt tóc Sonoko*: Where are the others? (Mấy đứa kia đâu rồi?)

Sonoko*chỉ về phía các cô đang ngủ trong vòng tay của các chàng*: They are sleeping over there! (Các cậu ấy đang ngủ ở kia kìa!)

Arthit*cười mỉm*: Are their boyfriends? (Bạn trai các em ấy à?)

Sonoko*cười*: I don't know what to call it. (Em không biết phải gọi là gì nữa)

Makoto*chìa tay ra, niềm nở*: Hello, I'm Makoto.

Arthit*vui vẻ, nắm tay Makoto*: And I'm Arthit. (Còn tôi là Arthit.)

Sonoko*nói nhỏ vào tai Makoto*: Thế nào? Anh ấy dễ mến lắm đúng không?

Makoto*đành trả lời*: Thì cũng dễ ~~

Arthit*hỏi thăm*: What are they doing so tired? (Các em ấy làm gì mà mệt thế?)

Sonoko: They flew the plane that drove us here, so they were tired. (Chúng nó lái máy bay chở bọn em đến đây nên mệt ấy mà.)

Arthit*giả vờ giận dỗi*: Who says overwork, this time I have to be angry with them. (Ai bảo làm việc quá sức, lần này anh phải giận chúng mới được.)

Sonoko*năn nỉ*: Come on, don't be angry. (Thôi mà ,đừng giận.)

Shiho*thức dậy bất ngờ, mừng rỡ* (Ai chứ chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa của Arthit hay Akai thôi là Shiho đang ngủ say đến bao nhiêu cũng thức dậy ^^) : Mr. Arthit, who did you say you were angry with ?! (Anh Arthit, anh nói anh giận ai cơ?!)

Arthit, Shiho*chạy lại ôm nhau*

Arthit*cười*: Out of anger. (Hết giận rồi.)

Shiho*nhìn đồng hồ*: It is 3 hours 30 minutes. You take us to your mansion to play. (Bây giờ là 3 giờ 30 phút. Anh đưa chúng em đến biệt thự của anh để chơi đi.)

Arthit*mở tất cả các cừa xe*: You guys get in the car. (Các em lên xe đi)

Shiho*trách mắng*: Is the president dressed like this? (Chủ tịch ăn mặc thế này à?)

Arthit: I'm still the handsome, kind, smart president, this is your brother. (Anh vẫn là chủ tịch đẹp trai, tốt bụng, thông minh, anh trai của các em đây.)

Saguru*vui vẻ*: My full name is Hakuba Saguru. (Tên đầy đủ của tôi là Hakuba Saguru)

Arthit*hồn nhiên*: Are you Shiho husband? (Em là chồng của Shiho à?)

Saguru*tự tin*: Yes, I am her husband. (Đúng, tôi là chồng cô ấy.)

Shiho*giơ hai tay ra trước ngực, tỏ vẻ không đúng*: Don't misunderstand. (Anh đừng hiểu lầm.)

Shinichi, Heiji, Kaito*bế các cô ra, nghiêm túc*: I'm Kudo Shinichi/Hattori Heiji/ Kuroba Kaito. (Tôi là Kudo Shinichi/ Hattori Heiji/ Kuroba Kaito)

Arthit*ngắm nhìn các cô, cảm kích*: My younger sisters are bothering you. Thanks. (Các em gái tôi đang làm phiền các bạn rồi. Cảm ơn)

Shinichi, Heiji, Kaito: Nothing.

Saguru: Can we ride the same car with the girls ?! (Chúng tôi có thể đi cùng xe với các cô gái không?)

Arthit*ngồi vào ghế tài xế, vui*: Of course (Tất nhiên rồi)

- Về đến biệt thự của Arthit - 

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*buộc phải khâm phục vì sự giàu có của anh*: You are so rich! (Anh giàu thật đấy!)

Shiho, Sonoko: Anh trai bọn tớ mà.

Arthit*dẫn Shinichi, Heiji, Kaito lên 3 phòng nghỉ, mở cửa*: You take my sister here to rest. (Em đưa em gái anh vào đây nghỉ đi.)

Shinichi, Heiji, Kaito: Thanks you.

Arthit*rời đi*: Uhm...

Sau khi đặt các cô xuống giường, các chàng cũng nằm xuống bên cạnh, ngủ cùng các cô luôn. Trong khi 6 người kia đang ngủ trên tầng thì dưới nhà...

Arthit*uống trà do người hầu mang ra*: Why are you here? (Tại sao các em lại ở đây?)

Shiho, Sonoko*ngôi bên cạnh Arthit, giọng nũng nịu*: I miss my old brother ~ (Thì em nhớ ông anh trai già thôi ~)

Saguru, Makoto*rất ghen nhưng vẫn cố kìm chế* "Kìm nén nào, kìm nén nào."

Arthit: I are young, only 25 years old, but you guys say I'm old? (Anh còn trẻ, chỉ mới 25 tuổi thôi mà các em bảo anh già?)

Shiho*trêu chọc*: So who is single? (Vậy ai đang độc thân vậy ta?)

Arthit*quay mặt sang bên Sonoko*: I don't know. (Anh không biết.)

Sonoko*hùa theo*: Is it our brother? (Có phải là anh trai của chúng em không?)

Arthit*khóc thầm*: Not me. (Không phải anh)

Shiho: If they see you, they will be very happy. (Các cậu ấy mà nhìn thấy anh, chúng nó sẽ vui lắm đó.)

Arthit: I will meet them. (Anh sẽ gặp chúng mà.)

...

Họ nói chuyện trong vui vẻ như vậy mà không biết rằng có hai "ai đó" đang bị ăn bơ từ nãy đến giờ.

- Phòng Shinichi và Ran:

Ran đang ôm Shinichi ngủ rất ngon, còn Shinichi cũng ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô vào lòng. 

Ran khẽ thức giấc và nhận thấy người con trai mình đang ôm lại có một gương mặt phải nói là trên cả nam thần đang ngủ, cô nhìn anh cười nhẹ, rồi đặt một nụ hôn thoảng qua trên môi anh, cô định bò ra khỏi giường...

Shinichi*nắm tay cô kéo vòng lòng*: Em hôn trộm anh rồi mà còn tính trốn sao?

Ran*lúng túng, không ngờ mình bị bắt*: A..Ai trốn, cậu dậy từ lúc nào?

Shinichi*ôm Ran, hôn Ran*: Từ lúc em làm thế này.

Ran*vứt óc ra để nghĩ...cách trốn* "Làm thế nào để trốn đây?!Ngượng quá!!!!!": Chỉ...chỉ trả lại cho cậu thôi mà.

Shinichi*cười gian*: Vậy thì em phải "trả" nhiều hơn nữa đó.

Ran*đỏ mặt quay mặt đi*: Khỏi cần.

Shinichi*dồn Ran vào đầu giường, gương mặt gian tà xuất hiện sát mặt Ran*: Thì anh hôn em.

Ran*đẩy nhẹ Shinichi sang một bên, chạy với tốc độ có thể đoạt huy chương vàng cuộc thi marathon để che đi gương mặt đỏ như trái cà chua*


- Phòng Heiji và Kazuha:

Heiji và Kazuha cũng hạnh phúc không kém gì Shinichi và Ran. Và bỗng dưng...Heiji" biến thành"chiếc gối ôm ấm áp, thơm tho đón nhận vòng tay bé bỏng, đáng yêu của Kazuha. Nhưng anh cũng đâu phải là không biết cách "trả thù" cô, anh cũng ôm cô thật âu yếm, đầy yêu thương. 

Kazuha*thức dậy trước, nằm ngắm người con trai trước mặt, mà không hiểu vì sao cứ chốc chốc lại có một nụ cười mỉm trên đôi môi cô* "Anh là người con trai đẹp trai nhất em từng gặp."

Heiji*mở mắt ra và nhìn thấy Kazuha đang...chảy nước miếng vì sắc đẹp tuấn tú của anh*: Lau nước miếng đi kìa.

Kazuha*đỏ mặt, lấy tay lau miệng*: Dậy từ lúc nào?

Heiji*ôm chặt Kazuha hơn nữa*: Em thấy anh đẹp trai lắm à?

Kazuha*đỏ mặt x 5*: Xấu hoắc!

Heiji*gian*: Xấu mà cũng có người mê cơ đấy, hông lẽ mắt em có vấn đề?

Kazuha*đập cho Heiji một cái*: Ai mê? Tớ chắc phải đi khám lại mắt mới được.

Heiji*ngồi dậy*: Rõ ràng em mê mà.

Kazuha*đánh lảng*: Có đi xuống dưới không?

Heiji*ngoan ngoãn*: Có, anh đi với.


- Phòng Kaito và Aoko:

Kaito ôm trọn cô "vợ" nhỏ đáng yêu này vào trong lòng, cả tay và chân ôm chặt lấy cô như một con gấu bông. Aoko thì cúi mặt vào ngực Kaito, ôm Kaito cô cảm thấy rất an toàn và ấm áp. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, biết đâu cô trở thành vợ anh,... có rất nhiều "biết đâu" nhưng hiện tại chúng ta thấy cặp đôi này đang tiến triển tốt.

Aoko*tỉnh dậy trước, nhưng không kịp ngồi dậy thì bị Kaito kéo vòng lòng (trong mơ)*: Ngủ mà cũng cử động được sao?

Kaito*ôm Aoko, nói mơ*: Đừng bỏ anh...

Aoko*phì cười*: Này, nói mớ gì đó?!

Kaito*bất chợt mở mắt ra, ngơ*: Sao tự nhiên em cười?

Aoko*cười*: Cậu biết cậu vừa nói gì không?

Kaito*giả ngu mặc dù những gì cậu vừa làm, vừa nói là thật*: Nói gì?

Aoko*cho qua, kéo tay Kaito xuống nhà*: Không có gì đâu.

Rồi cả 6 người bước xuống nhà...

Ran, Kazuha, Aoko*chạy ra, ôm chầm lấy Arthit*: My brother! (Anh trai của em!)

Arthit*ánh mắt đầy yêu thương*: Are you awake? (Dậy rồi à?)

Kazuha*ôm chặt Arthit*: Yes, I miss you so much !!

Aoko*mắt long lanh*: Up until now, have Sonoko and Shiho talked badly about me? (Từ nãy đến giờ, Sonoko và Shiho có nói xấu em chưa?)

Arthit*vui sướng*: If you miss me, You will visit me more, you know? (Nếu em nhớ anh, em phải đến thăm anh nhiều hơn, biết chưa?)

Ran: YES.

Arthit*hỏi về các chàng*: What are they yours? (Họ là gì của các em?)

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko "May quá anh ấy chưa biết chuyện "hôn ước": Best friend!

Arthit*nghi hoặc*: Best friends, really? (Bạn thân, thật không?)

Shiho*nói dối*: Really.

Arthit*dọa*: Tell me the truth? (Nói cho anh sự thật?)

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto "Công nhận anh ta hiểu cô ấy thật!"

Ran*thẳng thắn*: Our fiancé. (Là hôn phu của chúng em ạ)

Arthit*véo nhẹ mũi Ran*: Dare to lie to me? (Dám nói dối anh à?)

Kazuha, Aoko, Sonoko: I'm so sory. (Em thật sự xin lỗi)

Shiho: But that is just a label on the outside, but we don't love them yet. (Nhưng đó chỉ là mác bên ngoài thôi ạ, bọn em chưa yêu họ đâu)

Arthit*nháy mắt với các chàng* "Fighting!"

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto "Thanks"

Rồi các cô và các chàng xin phép anh Arthit đi trước, để sang Myanmar chơi.và thăm một người chị - chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ấy. Họ cùng nhau đi về Nhật Bản trong sự chào đón của nhiều người. Kết thúc kì thi Quốc tế.

___________________________________________________

Các bạn thấy chap này thế nào? Hãy comment cho mình ý kiến nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro