CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h kém 5



- mày đến sớm nhỉ - Draco ngồi trên 1 cái ghế bành màu đỏ, quay lưng về phíc Hermione.



- sớm 5 phút – cái phòng này không khác mấy so với lần cuối mày vào trong đây nhỉ - Hermione nói , nó nhớ đến cái đêm tụi nó chiến đấu với Voldemort.



những kí ức ùa về trong giây lát khiến cho Draco khẽ nhăn mặt.



- mày đến để chỉ trích tao đấy à .



- mày kêu tao đến mà , có việc gì - Hermione bực mình



- tao……. tao……. mày …… - ấp úng mãi không thành lời



- cái gì mà tao với mày – nói lẹ nha , tao còn phải đi mua đồ á - Hermione bắt đầu nóng



- mày làm ơn dẫn tao đi mua đồ bơi - Draco nói thiệt lẹ , mặt nó đỏ bừng bừng



- cái gì , tao có nghe lầm không ? - Hermione nheo mắt tinh nghịch.



- không giúp thì thôi - Draco quay lưng



- ơ ơ tao có nói không giúp đâu nhỉ- Hermione ráng nhịn cười khi thấy gương mặt đỏ như quả gấc của Draco


---------------------------------------------------------------------------



Tuyết trắng xoá bao phủ khắp Hogmeade. Phủ lên khắp mặt đất , lên mái nhà cổ kính , lên những cây thông cao vút 1 lớp trắng mút như kẹo bông gòn xứ nhiệt đới . với không khí se lạnh của tiết trời mùa đông khiến gương mặt ẩn sâu dưới lớp khăn len ( khăn của Draco đấy , vì thấy Hermione không có khăng quấn cổ nên galang cho mượn lun) của Hermione ửng hồng 1 cách ngộ nghĩnh.



Chúng nó đạp xe xuống làng. con đường làng bây giờ khác xưa rất nhiều , chúng được ximăng hoá và được khoát lên mình những hàng gạch thẳng băng, đều tăm tắp , nối tiếp nhau đến tận chân trời.



dừng ngay trước cửa hàng bán quần áo bơi Phoebe – swimming suit ( hehe tui bán nè), Hermione bước vào tự nhiên như chốn không người nhưng bỗng khựng lại khi không thấy bóng dáng Draco đâu.



- ê sao đứng ngoài này , không vào à ? - Hermione ngạc nhiên hỏi



- thôi mày vào lựa đại 1 cái rồi đi ra - Draco ấp úng , gương mặt đỏ ửng lên thẹn thùng



- lựa quần áo mà mày bảo lựa đại á . không nói nhiều. đi vô - Hermione nắm lấy cổ áo của Draco lôi vào mà không thèm để ý đến gương mặt Draco đang thi màu với lửa



- lựa quần áo mà mày bảo lựa đại á . không nói nhiều. đi vô - Hermione nắm lấy cổ áo của Draco lôi vào mà không thèm để ý đến gương mặt Draco đang thi màu với lửa.


2 tiếng đồng hồ trôi qua mà Hermione chẳng lựa được cho Draco cái nào ưng ý cả. thiệt tình đi thử đồ bơi trong thời tiết giá lạnh như thế này hoạ may chỉ có 2 đứa chúng nó, và người đau khổ nhất có lẽ không ai khác chính là Draco . Cái cảnh Draco phải thay tới thay lui những bộ đồ bơi bó sát người lại còn phải bước ra để cho Hermione ngắm thử , xoay vòng vòng ( giống như người mẫu bãi biển í) rồi lại lủi thủi bước vào trong khi bắt gặp cái lắc đầu khó tính của Hermione.



- cái nì mà không được nữa thì nghỉ, không mua nữa - Draco bực mình vén bức màn phòng thay bước ra ngoài.



- ……………………………



- Sao không nói gì thế? được không? - Draco nhướn mắt nhìn vẻ mặt Hermione



- Cái này lấy ở đâu thế - Hermione nói , mắt tròn xoe



- Trong kia kìa - Draco chỉ tay về phía dãy đồ xa nhất - được không thế?



- chị ơi, cái này bao nhiêu thế chị. - Hermione quay sang người bán hàng hỏi giá.


-------------------------------------------------------------------------



- ê đi ăn khoai lang nướng đi - Hermione hướng cặp mắt thiên thần nhìn Draco đầy hi vọng



- không ! mệt rồi . về. - Draco ra lệnh



- có đi hay không ? - thấy dụ dỗ không được, Hermione chuyển sang đe đoạ , ánh mắt hình viên đạn



- không. - Draco đáp gọn lỏn, cho tay vào túi quần rồi thản nhiên bước đi.



- Đi luôn đi nha. sau này đừng bao giờ kêu đi mua đồ cho nha - Hermione chuyển sang kể công



- Nói nhiều qua'. đi thôi - Draco quay lại nắm tay Hermione kéo đi.



- Đi đâu? - Hermione ngây thơ ( bà nì giả điên đó)



- Đi ăn khoai nướng - Draco đáp cộc lốc



1 nụ cười nở trên môi Hermione, tiếng yeah……… vang lên ngân dài.


------------------------------------------------------------------------------------



Ánh lửa hồng trong lò than khoai lang nướng hắt lên gương mặt chúng nó, xua tan đi cái lạnh lẽo bình thường trên gương mặt Draco , làm ửng hồng lên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Hermione .



- này , ăn xong thì về thôi - Draco đứng dậy sau khi đã trả tiền - cười cái gì thế - Draco tròn mắt nhìn Hermione đang che miệng cười rúc rích.



- lần đầu tiên ăn cái này phải không? - cố gắng nhịn cười , Hermione hỏi



- thì sao - Draco cau có , nhìn Hermione từ đầu đến chân với tinh thần cảnh giác cao độ.



Hermione chỉ tay lên lên miệng mà vẫn không ngừng cười. Draco hiểu ý, đưa tay chùi chùi cái mặt đẹp trai liên tục. tội thay cho Draco, cái miếng khoai đó không chịu di chuyển ( vì lần đầu nó thấy người đẹp trai vậy mà ^^) khiến cho Draco nổi quậu, gương mặt đỏ ửng lên vì tức.



Trong 1 phút tội nghiệp Draco , Hermione đã giúp Draco chùi dùm miếng khoai ấy để rồi 5 phút tiếp theo là 5 phút của những gương mặt đỏ ửng lên vì gượng và những con mắt to tròn nhìn nhau. ( 2 người nì đứng cách nhau có 10cm à)



- anh Draco - tiếng nhão nhẹt của 1 đứa con gái vang lên – sao anh lại ở đây với con này - tiếp tục hỏi, mắt tròn xoe. lôi Hermione và Draco ra khỏi ánh mắt đối phương.



- tôi có phải báo cáo với cô không nhỉ?- Draco trả lời lạnh băng



- tại sao mày lại đi cùng với anh Draco – Pansy chĩa cây đũa phép vào Hermione



- nêu cho tao 1 lí do tại sao tao lại phải nói cho mày nghe - Hermione thách thức



- tao là bồ của anh í – Pansy khẳng định.



- vậy à , vậy mày nên hỏi anh iu của mày thì hơn - Hermione liếc xéo Draco rồi bỏ đi thẳng, lòng thấy hụt hẫng như vừa bị ai cướp đoạt thứ gì.



- Đi đâu đấy. - Draco giữ tay Hermione khi thấy cô bé bước đi.



- kệ tôi - Hermione dằng tay ra khỏi bàn tay rắn chắc của Draco rồi bước đi, hoà vào dòng người tấp nập bỏ mặc Draco đứng đó một mình với Pansy


.................................................. .........................................



bước đi trong tuyết lạnh, Hermione vô cùng khó chịu, như 1 con mèo nhỏ đang cấu xé , dày vò trái tim cô. mà tại sao cô bé lại khó chịu như thế? tại sao cô bé lại thấy nặng lòng như thế, tại sao cô bé lại thấy tức tối như thế ????. lí trí của cô thắc mắc, ngăn cản cô không để cô nghĩ tới nhưng trái tim cô thì ngược lại, nó như 1 con quái vật nhỏ đang quằn quại trong cơn đau đớn …….



lắc đầu để xua tan đi những cảm giác không mấy dễ chịu ấy. Hermione đưa mắt đảo quanh hi vọng kiếm được 1 người nào đó có thể cùng cô tâm sự, chia sớt bớt nỗi bực tức vô cớ trong lòng hay ít ra là có thể mời cô 1 cốc bia bơ với thanh socola thơm phức. nhưng.. hoàn toàn thất vọng, giờ này có lẽ mọi người đã về hết , đâu có lang thang với nỗi buồn vô vọng như cô trên đường phố vắng lặng. ngồi xuống 1 hòn đá to bên đường , hai chân tê rần vì mỏi vì lạnh , cô móc cái phone tính gọi cho Harry nhưng lại nhớ tới việc Harry chắc đang vui vẻ bên Ginny khiến cho Hermione không nỡ cắt đứt niềm hạnh phúc ấy của thằng bạn. tiếng chuông điện thoại vang lên , số và hình của Ron hiện lên trong chiếc màn hình nhỏ.



- alo^ - Hermione bắt máy



- bồ đang ở đâu đấy Hermione ? - Ron hỏi



- mình còn ở trong làng, sắp về rồi. - Hermione nói , giọng mệt mỏi nhưng trong lòng lại thầm cảm ơn Ron vì ít ra còn có người nhớ tới cô.



- bồ ngồi đó đi , mình đi đón bồ về .- Ron cúp máy rồi hối hả đạp xe xuống làng.



Her cúp máy mà thở dài


.................................................. .......................



- ngồi đó làm gì thế ? - Draco nhướn mắt , gương mặt vẫn không 1 chút cảm xúc



- nói về mà sao chưa về ? -Draco tiếp khi không thấy Hermione trả lời



- lên đây đi , tao chở về - Draco đứng trước mặt Hermione, tay đút vào túi quần sau khi đã dựng xe bên đường.



- đi thôi - Draco nắm tay Hermione kéo đi sau khi chờ 1 khoảng thời gian khá lâu ( 2 phút) mà không thấy Hermione trả lời.



- thôi cái trò lôi kéo đó đi - Ron đứng ngay đó, dằng tay Hermione ra khỏi cánh tay của Draco .



- Ron? / Weasley? – Hermione / Draco đồng thanh lên tiếng, ngạc nhiên



- Mày làm gì thế ? - mặt đanh lại , Draco hỏi , trong khi kéo Hermione về phía mình.



- chở cô ấy về. liên quan gì đến mày – Ron kéo Hermione về phía cậu



- tao sẽ chở nó về - Draco tiếp tục kéo Hermione về phía nó



- mày là gì của cô ấy mà đòi chở về - Ron tiếp, giằng lấy Hermione



- thế mày là gì ? - Draco hỏi lại , giọng gay gắt , cố giành Hermione về tay mình.



…………………………………………..



2 thằng con trai thi nhau cãi lộn, thi nhau kéo Hermione về phía mình mà đâu biết rằng gương mặt Hermione bây giờ đã tím ngắt và đôi mắt mờ dần …… . 1 tiếng thét vang lên từ phía sau lưng cô bé khi cô bé bắt đầu lịm dần rồi ngất hẳn.


.................................................. ...................................



1 không gian trắng toát, cái bàn kim loại được phủ lên 1 tấm khăn trắng , những tấm rèm cửa trắng tinh in hình những con bồ câu trắng đang bay phấp phới trong gió chiều thoang thoảng hương hoa giọt tuyết – loài hoa chỉ nở vào mùa đông . và có lẽ bình bông thuỷ tiên đỏ là điểm nhấn cho cả gian phòng trắng này được đặt ngay bên cạnh giường của Hermione .



- con dậy rồi à – bà Pomfrey bước vào phòng để kiểm tra bệnh nhân như thường lệ.



- dạ. mà sao con lại ở đây? con ngủ bao lâu rồi cô - Hermione hỏi dồn dập, ngồi dậy



- con do bị hạ canxi nên ngất đi, mới có 1 ngày thôi con ạ. – bà Pomfrey vuốt tóc Hermione.



- chừng nào con có thể xuất viện được ạ - Hermione hỏi



- chừng nào con thấy đói, con iu - bà Pomfrey trả lời nó.



- dạ. cám ơn cô, con về đây ạ. - Hermione trèo xuống đất rồi tiến về cửa.



- đừng bao giờ để bụng đói nghe con – bà Pomfrey gọi với theo.



........................................


“ bụng đói thì liên quan gì đến hạ canxi nhỉ” - Hermione nghĩ thầm rồi thẳng tiến đến thư viện với ước mong tìm hiểu thêm về căn bệnh kì quái của mình.


.................................................. .................................................. ...


giờ này sao hem thấy ai hết vậy nè??


-----------------------------------------


“ bụng đói thì liên quan gì đến hạ canxi nhỉ” - Hermione nghĩ thầm rồi thẳng tiến đến thư viện với ước mong tìm hiểu thêm về căn bệnh kì quái của mình..



- này! ra đây.- Draco đang đứng dựa lưng vào thành cửa ra vào của thư viện như biết trước thế nào Hermione cũng sẽ đến.



- chi?



- Đi rồi biết - Draco nắm tay Hermione lôi đi thẳng.



Nơi Draco đưa Hermione tới thật là xa lạ. nó vô cùng khác biệt , phải nói là vô cùng đặc biệt thì đúng hơn vì không 1 nơi nào ở Hogwart giống như ở đây cả. ở đây có những ngọn đồi xanh mướt, xa xa thấp thoáng những bóng cây cao vút, những cánh hoa bồ công anh thi nhau bay vút lên bầu trời xanh trong không gợn bóng mây. và điều đặc biệt khiến cho Hermione vô cùng ngạc nhiên thích thú là 1 chiếc xích đu trắng nằm giữa rừng hoa thuỷ tiên trắng .



- đây là đâu ? - Hermione hỏi , mắt vẫn thích thú nhìn chiếc xích đu trắng đung đưa trong gió nhẹ



- Phòng Cần Thiết , đẹp không?- Draco chăm chú nhìn gương mặt Hermione .



- Mày làm à ?



- ừ! , lại đây - Draco ngoắc Hermione lại gần chỗ xích đu , và từ trong không khí hoá phép ra biết bao nhiêu là thứ ăn ngon, thơm nức mũi.



- Mày đói à - Hermione ngạc nhiên khi thấy biết bao nhiêu thức ăn hiện ra trước mặt.



- để cho mày. biết tại sao mày bị ngất không? do mày bị hạ canxi trong cơ thể. chắc mày cũng không biết hạ canxi là gì đâu nhỉ? hạ canxi xảy ra khi mày qua' mệt , đói và đang ở trong tâm trạng không tốt . vì thế luôn phải để thứ này trong người ( chỉ tay vào đống kẹo bánh trên xích đu) phòng khi nào đói thì lấy ra ăn liền , và đừng có ghen nữa biết không? - Draco tuông 1 tràng, nhìn chằm chằm vào mắt Hermione khiến cô bé cảm thấy bối rối , lúng túng.



- Tao ghen bao giờ ? - Hermione chống chế, gương mặt ửng hồng , cơn gió nhẹ thoảng qua khiến cho những lọn tóc Hermione rối tung 1 cách vô kỉ luật.



- thôi ăn đi , chẳng phải mày đang đói sao ? - Draco cười nhẹ khi nghe thấy 1 tiếng động lạ phát ra từ cái bao tử đang cồn cào của Hermione .



lại 1 lần nữa Draco khiến Hermione xấu hổ nhưng cô nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Draco. hình như đối với cô , chỉ những lúc ở bên Draco cô bé mới lại là chính mình , Draco cho cô cảm giác bình yên nhẹ nhõm trong tâm hồn. một linh cảm mách bảo cho cô biết rằng chỉ cần cô vui thì thằng con trai tóc vàng này sẽ làm bất cứ điều gì vì cô. nhưng cũng có 1 linh cảm khác thì thầm với cô rằng cô và thằng con trai kia sẽ không bao giờ có hạnh phúc.



Viên kẹo ngọt lịm tan trên đầu lưỡi xua tan đi bao ý nghĩ vẫn vơ trong đầu cô , đưa cô trở lại với hiện tại , trở lại với hoa thơm gió mát và dù sao thì cô và thằng con trai tóc vàng ấy chưa có gì với nhau cả ( ý nghĩ cuối cùng của cô bé trước khi cô cất tiếng gọi)



- ê về thôi trời tối rồi - Hermione lay lay vai Draco khi thằng này đang ngủ ( sao anh Draco hay ngủ mỗi lúc ở bên Hermione thế nhỉ , lúc ở hồ bơi cũng thê, bây giờ cũng thế)



- mày cằm theo cuốn này mà đọc - Draco chìa cuốn sách ra trước mặt Hermione.



Hermione đón lấy cuốn sách từ tay Draco , bìa sách có tựa : NHỮNG BỆNH THƯỜNG GẶP Ở THANH THIẾU NIÊN



- mày …. Mà thôi . - Hermione tính nói điều gì nhưng lại không thể nói ra.



- mày có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào , mật khẩu là THIÊN NHIÊN LONDON – như đóan ra được ý của Hermione , Draco vừa khoá cánh cửa bí mật vừa nói nhỏ.



-----------------------------------------------------------------------


9h30 Phòng sinh hoạt chung nhà Gry



- Hermione ! bồ đi đâu về thế. tụi này vô bệnh thất kiếm mà chẳng thấy bồ đâu - Ron đang làm bài tập thì ngước lên thấy Hermione bước vào phòng.



- ờ ! mình vô thư viện . ăn kẹo không?- Hermione chìa 2 cây kẹo ra trước mặt Ron và Harry như để bịt mồm không cho 2 thằng này hỏi nhìêu



---------------------------------------------------------------------


không khí mát mẻ đầu tháng ba khiến cho 1 đứa có vô số thứ khó chịu như Draco cũng thấy nhẹ lòng hằn. nó thấy trong nó có thứ cảm xúc gì đó rất khác biệt đang len vào lòng nó, trước đây cảm xúc đó chỉ là 1 thứ gì rất nhỏ nhưng dần dần nó đã chiếm 1 khoảng rộng và ngự trị gần hết trái tim nó. cái thứ cảm xúc chết tiệt ấy đã nhiều lần khiến nó lao đao lận đận, điên đầu, khổ sở và cũng nhiều lần nó muốn chấm dứt tất cả. nhưng ……. 1 sức mạnh vô hình đã lôi nó trở lại., và bây giờ nó đã chẳng còn lối thoát .


----------------------------------------------



tại hồ bơi



- gì mà um sùm vậy Ginny - Hermione hỏi Ginny khi thấy đám đông vây kím lối ra vào.



- hermy ! chị có bao giờ thấy 1 cánh tay to, cơ bắp, rắn chắc chưa – ginny nhìn Hermione mơ màng



- rồi - Hermione nhớ lại những lần Draco nắm tay cô kéo đi.



- Có bao giờ chị thấy 1 body mạnh mẽ , 1 con người cao to , đẹp trai bước lại gần chị chưa ?- Ginny không giấu vẻ ngưỡng mộ



- em thừa biết là Harry đẹp trai rồi mà còn miêu tả kĩ dử vậy - Hermione cười cười , quay mặt lại nhìn đám đông rồi há hốc miệng kinh ngạc



trước mặt cô không phải là Harry , không phải là Ron ( năm nay mọi người thần tượng 2 thằng này ghê lắm ) mà lại chính là Draco Malfoy - kẻ mà mọi người xa lánh – bây giờ lại được nhiều cô nhìn đắm đuối.



dù đã thấy Draco mặt đồ bơi trước đây , nhưng cô bé vẫn không khỏi khinh ngạc khi thấy 1 Draco cao lớn , nước da trắng bóc , cánh tay rắn chắc, đôi chân dài mạnh mẽ và thân người cơ bắp . tất cả như tăng thêm phần quyến rũ khi Draco mặc 1 chiếc quần bơi màu đen cá tính ( đoạn nì mọi người làm ơn tưởng tượng dùm nhe)



- ê mày chọn cái gì mà tụi nó bu tại tao như mèo thấy mỡ vậy - Draco tiến lại gầnHermione, bực mình hỏi.



- mày có công nhận là đẹp không? - Hermione nhịn cười khi thấy cái bản mặt cau có của Draco



- mày có công nhận là đẹp không? - Hermione nhịn cười khi thấy cái bản mặt cau có của Draco


-------------------------




- tao bận cái gì không đẹp? - Draco vuốt tóc, hất mặt lên trời.



- mày đâu rồi? xuống đi Malfoy , đu dây điện coi chừng té á .- Hermione ngước mặt lên trời kiếm Draco.



- Tao ở dưới này, tao xài phép thuật chứ không như tụi Muggle xài ba cái thứ dây nhợ lòng thòng ý. - Draco thiệt tình chẳng hiểu Hermione nói gì ( ngu đột xuất ^^)



- TRẬT TỰ NÀO - tiếng giáo sư McG cắt ngang đoạn đối thoại của tụi nó - tốt! hôm nay chúng ta học cách biến hình dưới nước và những tình huống khẩn cấp.



Sau những lời hướng dẫn cụ thể, cả lớp lao mình xuống làn nước xanh biếc và trong suốt như pha lê. dưới làn nước trong mát, tụi nó tự biến mình thành những con vật biển ngộ nghĩnh đáng yêu.



tự biến mình thành 1 chú cá nemo , Hermione đảo quanh hồ bằng cặp mắt nhỏ xíu. xung quanh cô bé là đủ mọi loài sinh vật biển từ những con ghẹ , những con giã tràng nhỏ , rồi to dần lên như cá dolly xanh ( chắc là lunna - Hermione đoán thế) , đến con cá mập trắng ( Harry - Hermione biết được nhờ cái xẹo tia chớp trên trán) và có cả 1 con cá voi xám khoác trên mình chiếc áo rách in huy hiệu Sly.



bỗng đâu 1 con bạch tuột hồng nhạt khổng lồ tiến lại gần cô bé , những xúc tua dài xiết chặt lấy thân cá nhỏ bé. máu chẳng thể đưa tới não, gương mặt nemo tím tái, bong bóng nước thi nhau nổi lên, làm vẩn đục cả 1 khoảng nước. chiếc bóng nước cuối cùng mà cô bé còn nhìn thấy được trước khi ngất đi vì ngạt mang theo hình 1 chú cá heo xanh và cả cá mập trắng đang lao tới chỗ Hermione.


.


.


.


Hermione bây giờ đã trở lại hình dạng của 1 thiếu nữ, gương mặt trắng bệch và đôi môi tái nhợt đang nằm bất tỉnh trên thành hồ. 1 tiếng nói giận dữ kết hợp với 1 luồng ánh sáng mạnh và giữa ngực khiến cho cô bé giật mình tỉnh lại . những cái bóng mờ ảo cứ thi nhau xuất hiện trước mặt cô, những giọng nói quen thuộc khiến cho cô bé dần tỉnh lại.



Cái đầu của 2 thằng bạn thân với 1 đám Gry quay quanh cô bé, vẻ mặt vô cùng lo lắng.



- sao rồi? ok chứ ? – lo lắng, Ron nhìn nó



- ừ mình không sao. ai làm việc này thế? - Hermione ngồi dậy , gương mặt đã hồng hào trở lại.



- Pansy Parkinson. bồ thấy khoẻ chưa?- Harry chen vào



- ừ . mình ok rồi . tại sao nó lại làm thế. - Hermione tiếp tục hỏi , nhưng bây giờ ánh mắt cô bé đang tìm kiếm 1 ai đó để rồi thấy vọng khi chẳng thấy kẻ ấy đâu.



- Có chúa mới biết tại sao nó lên cơn như thế. cũng may thằng Malfoy đưa bồ lên kịp – lúc này Neville đang đỡ Hermione đứng dậy.



- vậy Malfoy đâu rồi? – khúc mắt quan trọng nhất của Hermione



- chạy đi với con Parkinson rồi . vì hành động đó mà nhà Sly bị trừ tới 250 điểm. năm nay nhà nó chắc hạng bét. - Ron cười toe toét.



“ đi với Parkinson rồi “ câu nói của Ron cứ chạy vòng vòng trong đầu Hermione, con quái vật trong lòng cô lại bừng dậy, gào thét, để rồi quằn quại trong đau đớn.



------------------------------------------------------------


12h khuya .



Love in your


Sitting silent by my side


Going on Holding hand


Walking through the nights



tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. với tay tắt điện thoại cái cụp, Hermione tiếp tục ngủ mê.



See me fly


I'm proud to fly up high


Show you the best of mine


Till the end of the time.



không bỏ cuộc, tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên, khiến cho Hermione sau khi đã úp gối lên đầu che đi hai lỗ tai trắng bóc cũng phải chào thua mà ngồi dậy nghe điện thoại.



- đến phòng cần thiết gập tao lẹ lên - đầu dây bên kia ra lệnh



- tại sao ?- Hermione tỉnh người hẳn khi nhận ra cái giọng nói quen thuộc đến đáng ghét



- ……………… tít tít tít …… - đó là âmthanh sau tiếng tắt máy cái cụp



“ muốn gì đây trời “ “ đã vậy cho chờ tới sáng lun” - Hermione nghĩ thầm rồi vô tư ngủ tiếp . đâu biết rằng đầu dây bên kia đang rất lo lắng, nóng lòng muốn gặp được cô bé chì chỉ để nói 1 câu duy nhất .



----------------------------------------------------------------------


Quay trở lại với hồ bơi ban sáng. sau khi đã đưa Hermione lên bờ an toàn và biết chắc Hermione đã được giáo sư MsG cứu không quên trừ nhà Sly 250 đ. Draco lôi Pansy tới 1 lớp học trống, ánh mắt toé lửa nhìn Pansy.



- cám ơn em đi chứ. em xử đẹp con đó vì anh đấy – Pansy cười và chờ đợi phần thưởng từ Draco.



- BỐP – cô làm cái trò quái gì vậy hả ? - Draco tát Pansy mạnh đến nỗi khiến cho cô nàng té xuống đất .



- Làm cái gì? tôi làm vì anh đấy. con bé ấy suốt ngày cứ bám lấy anh nên tôi làm vậy đấy. anh xót không? – Pansy đứng dậy, đưa tay chùi những giọt máu đỏ chảy ra từ trong miệng ( gãy răng đó , từ nay về sau người ta sẽ gọi là Pansy sún)



- Cô …. 1 lần nữa , cô đụng tới Granger 1 lần nữa thì đừng có trách. - Draco chĩa thẳng cây đũa vào mặt Pansy rồi bước ra ngoài.



- Tôi sẽ không đụng đến nó …….. mà để cho anh thấy - những tiếng cuối Pansy lầm thầm trong miệng , đôi mắt đỏ chót sưng lên vì nước mắt và căm thù. 1 âm mưu đen tối xuất hiện từ đây.



Hôm nay là 1 ngày đẹp trời, nắng chiếu xuyên qua những tán lá rộng phản chiếu 1 màu xanh ngọc bích lung linh . những con chim nhỏ thi nhau hót véo von, tạo nên 1 bản nhạc vui tươi và hồn nhiên như tâm hồn trẻ nhỏ. nhưng……….. trong lớp có 1 người đang lo lắng , bồn chồn vì sự vắng mặt bất hợp lí của kẻ - mà – ai – cũng – đoán – là – ai – đó .



tiết 5 trôi qua mà bóng dáng của Draco vẫn không thấy đâu. Hermione bắt đầu lo lắng. “bình thường có bao giờ Draco bỏ tiết đâu. nhưng hôm nay cậu ta lại vắng mặt suốt 5 tiết. trời, chẳng lẽ hắn ta giận mình ? về việc tối qua sao?” – bao nhiêu câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí Hermione khi cô bé đứng trước cửa phòng cần thiết.



cậu ta đây rồi . nhưng …….. - tiếng reo khe khẽ của Hermione khi thấy Draco rồi bỗng sựng lại vì cảnh tượng trước mắt.



phòng cần thiết bây giờ không còn đầy ấp hoa thơm và nắng lạ , không còn hương thơm ngào ngạt của đất trời đầu xuân, không còn những tiếng chim hót véo von trên cành trúc, và cũng chẳng còn cơn gió nhỏ đùa nghịch làn tóc rối của Hermione khi xưa. giờ đây, căn phòng bao phủ 1 màu trắng buồn. cỏ cây khô héo đang gồng mình nâng đỡ những đống tuyết dày, tuyết chất cao thành núi, những cơn gió bấc thổi mạnh như muốn cuốn trôi Hermione về nơi vô tận.



tiếng kót két của chiếc xích đu khiến cho Hermione giật mình. cô bé càng hoảng sợ hơn khi thấy sinh vật nằm co mình trên chiếc xích đu ấy không ai khác chính là Draco. gỡ làm tóc rối trên trán Draco, cô bé chợt nhận ra 1 Draco nhỏ bé, cô độc, như con nai non nớt, nhỏ bé đang đứng run rẫy trên đôi chân yếu ớt của mình để chống lại những thế lực xấu xa khi không còn ai có thể che chở bảo vệ. để rồi con nai ấy phải tự trang bị cho mình sức mạnh để chống lại kẻ thù mà không ai khác chính là những người xung quanh với lời nói dèm pha chỉ trích chê trách. Hermione chợt thấy Draco thực sự vô cùng yếu đuối. nhưng do được nguỵ trang 1 cách tài tình nên người ta chỉ cảm nhận được 1 con người lạnh lùng khó gần khi tiếp xúc với cậu.



- tại sao cậu lại đến - Draco nói mà không nhìn Hermione lấy 1 lần, giọng không giấu nổi sự thất vọng



- cậu kêu tôi đến mà - Hermione giật mình



- cậu đến để thương hại tôi à? cậu đạt được ứơc vọng rồi đấy, về đi.- Draco cười chua xót.



- cậu quá đáng lắm. cậu có biết rằng tôi lo lắng lắm khi cậu nghỉ học sáng nay không? cậu làm vậy có đáng không ? cậu là con người như thế sao ? cậu …. Làm tôi thấy thất vọng quá !- Hermione nức nở , nghẹn ngào trong nước mắt, Hermione không thể nói thêm bất cứ gì. lòng Hermione bây giờ vô cùng đau xót.



Quay lưng toan bỏ đi, Hermione bỗng thấy có cái gì đó lạnh băng ôm chầm lấy mình, những giọt nước mắt ấm nóng rớt xuống vai cô bé, 1 giọng nói thì thầm bên tai



- làm ơn, hãy để tôi ôm câu như thế này 1 lúc thôi, chỉ 1 lúc thôi nhé



1 lúc là bao lâu? 1 phút 10 phút, 15 phút ….



thời gian như ngừng trôi, bây giờ, cơ thể của cả 2 chúng nó đều nóng. sự bình yên trong tâm hồn đã trở lại trong lòng 2 đứa.



quay mặt về phía Draco, gạt đi dòng nước mắt trên gương mặt cậu, Hermione hỏi.



- thế cậu kêu tôi tới đễ làm gì



- xin lỗi cậu, vì tôi mà cậu suýt bị Parkinson ….



- Thôi không có gì đâu. chuyện qua rồi.



- Mà sao cậu khóc hoài vậy - Draco thấy 2 dòng nước mắt trên gương mặt Hermione



- Có sao đâu. tại… chân tôi đang đau ….



- đừng khóc nữa, tui dẫn cậu đi bệnh thất



- hem chịu, tui cứ khóc đấy ( xin lỗi , nhưng câu nì do Hermione nói, em hem dám sửa lại) – tính cứng đầu lại nổi lên



- khóc xấu lắm - Draco nhăn mặt



- vẫn khóc ( lì qua')



- nín không? - Draco hỏi, gương mặt gian gian



- không thì sao?- Hermione thủ thế đối phó sẵng, nhưng vẫn cứng miệng



…………………………………….



Draco ôm chặt lấy Hermione, môi Draco khẽ chạm nhẹ vào đôi môi của Hermione ( sr cái nì em hem biết diễn tả , tiếp tục tưởng tượng nhé). 10’ trôi qua, vị ngọt ngào đầu môi biến thành vị máu.



- á………. sao cắn tao - Draco la lên, máu chảy ra từ đôi môi mỏng



- ……………….



1 nụ hôn nữa diễn ra, nhưng lần này người chủ động lại chính là Hermione .



- mày cướp đi nụ hôn đầu đời của tao.



- Thì ra hồi nãy là mày trả lại tao à - Draco nhếch mép cười, quyến rũ không chịu nổi.



- ừ



- vậy …. để tao cắn trả lại mày nha - Draco tiếp tục cười gian xảo.



- mày dám….



Câu nói của Hermione bị đôi môi của Draco chặn lại , những lời cuối cùng không thể nào thoát ra khỏi bờ môi.



- tha cho mày, tao không nỡ ( khôn thấy ớn lun , hun tới hun lui mà còn xạo là không nỡ ^^) - Draco cười gian

Thời tiết ấm áp mang hơi thở của nàng tiên mùa hè dần lan đến khiến LonDon – thành phố ẩm ứơt quanh năm như khoát lên mình 1 tấm áo mới. ánh nắng soi mình qua kẽ lá và luồn gió mát dịu khiến tinh thần của bất kì đứa nào.



bước cùng nhau trên con đường mòn, dài, ngoằn nghoè dẫn đến căn chòi khổng lồ được làm bằng gỗ của lão Hagrid, Harry hỏi vu vơ



- hình như dạo này bồ hay xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nhỉ



- mình cũng không biết nữa, chắc tại tháng này mình xui - Hermione nhún vai



- mình nghĩ cái đó co 1 sự xắp đặt bởi bàn tay của con người - Ron chen vào


……….



- chứ gì nữa , 2 bồ nghĩ coi. - Ron tiếp khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của 2 đứa bạn thân – làm sao 1 cây đa cao 2 mét lại có thể đổ xuống đầu Hermione khi xung quanh không có 1 cái gì có thể tác động. bồ nhớ vụ đồ dùng học tập của bồ bị lục tung và làm rách, bẩn chứ, bồ có bao giờ sơ ý như thế đâu. lại còn vụ hôm qua nữa, bồ suýt chết khi uống phải lọ bạch dược mà cứ tưởng rằng rượu táo không?



- may là hôm qua có thằng Malfoy đi ngang, không thôi là bồ phải làm bài thi Pháp Thuật Tận Sức trong bệnh thất rồi - Harry suy tư.



- bồ vẫn nghĩ đó là tai nạn à?- Ron lừ mắt nhìn Hermione.



- ừ thì vậy. Nhưng ai có thể làm việc đó với mình chứ - Hermione băn khoăn , lo sợ và 1 chút gì đó vui sướng khi nó nhớ lại cảm giác nằm trong vòng tay to khoẻ của Draco



- Pansy Parkinson chẳng hạn, hồi trước nó suýt giết bồ đó nhớ không?- Harry nhún vai



Cánh cửa gỗ sồi to gấp đôi tụi nó từ từ mở ra làm ngắt đoạn câu chuyện của chúng. lão Hagrid đón tiếp tụi nó bằng những nét hằng sâu trên trán và vẻ khó chịu hiện rõ trên từng thớ thịt của lão.



- tụi bây còn nhớ đến ta cơ đấy . – lão hagrid đặt 3 cái li trà to những cái cối đá bên trong là thứ nước xanh, đục ngầu trước mặt tụi nó.



- tụi con hay tin của con fang nên đến thăm bác - Ron rụt rè nói



- ờ! vậy chắc nếu nó không bị thế thì nguyên năm này tụi bây chẳng xuống thăm ta đâu nhỉ.



- Xin lỗi bác, dạo này tụi con hơi bận - Ron trả lời lí nhí , tự trách mình sao lại nói ra câu thiếu suy nghĩ như thế.



- bận hẹn hò chứ gì? ta biết rõ mà – lão hagrid chỉ tay vào từng đứa như phán xét.- trò bận với Ginny Weasley nguyên mùa Giáng Sinh ( ngón tay thô , to bè chỉ vào mặt Harry) , còn trò thì tung tăng với thằng Malfoy nguyên ngày đi thăm hogmead ( ngón tay run run của lão chĩa vào Hermione, khiến cô bé bất giác lùi xa lão vài bước), còn trò, đặc biệt nhất , trò chơi với con cú xinh đẹp suốt ngày mà không thèm đến thăm ta ( lão quay nhìn Ron cay đắng)



- bây giờ tụi bây có đôi, có cặp hết rồi, đâu cần gì đến lão già như ta nữa, cả con fang cũng bỏ ta mà đi – nói rồi lão bưng mặt khóc



- tụi con xin lỗi bác, tụi con sai rồi - Hermione vuốt nhẹ mái tóc rối bù , xù xì , quăn tít của lão.



quả thật tụi nó đã quên mất lão trong 1 thời gian dài. hẳn lão đã cảm thấy cô đơn rất nhiều. đối với lão bây giờ, trường Hogwart chính là nhà của lão, cụ Dumbledore là cha của lão, con Fang và tụi Harry, Ron Hermione là những người bạn duy nhất mà lão có được. nhưng giờ đây, khi cụ Dum và con fang đã ra đi thì tụi Harry lại bỏ rơi lão. hỏi không buồn , không cô đơn sao được.


có lẽ vì thế mà lão đã giận tụi Harry đến như vậy.



sau 1 tiếng đồng hồ năn nỉ ỉ ôi, chọc cười cho lão Hagrid, tụi nó mới được bình an trở về trường với nụ cười đưa tiễn nở trên môi lão Hagrid già.



//////////////////////////////////////////////////////////



- Hermione lại coi cái này nè – Luna kéo tay cô bé khi tụi nó vừa vào đến đại sảnh đường



1 đám đông nữ sinh nhà Gry đang vây quanh cái bàn xoay. khi thấy Hermione tiến lại gần, tự động mọi người dạt hẳn qua 2 bên nhường đường cho Hermione tiến tới.



tấm gỗ xoay tít trên bàn hiện lên 1 dòng chữ trắng theo làn khói mang tên Hermione . 1 cái gì đó thôi thúc cô bé chạm tay vào tấm gỗ ấy. tấm gỗ lạnh lẽo dừng hẳn khi bàn tay ấm nồng của Hermione chạm vào. Bụp!



1 cành hồng đỏ thấm được gắn thêm chiếc nơ xanh lam hiện ra trước mặt Hermione. tấm thiệp kèm theo vang lên bài hát Happy Birthday ngọt ngào khiến những người xung quanh cũng đung đưa mình bắt nhịp hát theo. bài hát kết thúc bằng 1 tràng pháo tay thiệt lớn và những lời chúc mừng sinh nhật của mọi người.



Ôm chầm lấy 2 thằng bạn thân. Hermione nói trong dòng nước mắt cảm động



- cám ơn 2 bồ, món quà qua' bất ngờ. vậy mà mình tưởng 2 bồ quên rồi.



- cái này không phải của tụi mình - Ron gãi đầu



- tụi mình tính tặng bồ vào tối nay cơ. - Harry tiếp



- vậy cái này là của ai ? - Hermione ngạc nhiên “ còn ai biết sinh nhật của cô bé nữa ta”



- bồ coi tấm thiệp đi, hình như còn tái bút nữa đó - Ron tò mò dòm vào tấm thiệp của Hermione



“ chúc mừng sinh nhật , gặp tôi 8h tối nay tại hồ bơi nhé”



- ai thế - Ron cau mày suy nghỉ



- chả biết – Hermione nhún vai, ra điều ngơ ngác. nhưng cô bé đã biết tỏng là ai rồi, nét chữ quen thế cơ mà, ngày nào mà cô bé chẳng nhìn thấy.



……………



7h 30’ tối tại phòng sinh hoạt chung nhà Gry



- bồ sao thế Ron? - Hermione ngước nhìn ngạc nhiên, Ron đang đứng ngồi không yên trên cái ghế bành yêu quý của nó



- không . không có gì. – nuốt nước miếng, nó nói tiếp - gần 8h giờ rồi



- thì sao? - Hermione vẫn cắm cuối làm bài tập, nhưng trong lòng cô bé đã biết Ron tính nói gì.



- bồ có tính ra hồ bơi không? , có cần mình đi theo … ờ… gọi là bảo vệ không? – gương mặt lấm tấm mồ hôi, Ron lắp bắp



- có và mình không nghĩ vậy - vẫn tiếp tục làm bài tập, Hermione trả lời ngắn gọn



- biết đâu đây là 1 âm mưu để hại bồ thì sao - Harry đang ngồi đọc sách cạnh lò sưởi ấm áp nhưng Hermione biết rằng nó chẵng bỏ lỡ chi tiết nào.



- ờ đúng đó, biết đâu đây là 1 âm mưu của kẻ nào đó - Ron thầm cảm ơn Harry vì đã cứu nó bàn thua trông thấy.



her ngước nhìn 2 thằng bạn thân , nghiêm mặt nói



- mình không nghĩ có kẻ nào đủ khả năng để hại mình đâu. dù sao thì mình vẫn sẽ đi và không muốn 2 bồ theo bảo vệ. điều mình quan tâm lúc này là quà của mình đâu - Hermione chìa tay về phía 2 thằng con trai mỉm cười, ngụ í rằng”nếu 2 bồ mà nói lại thì chết với mình”



- chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến - Harry thở dài, đóng cuốn tiểu thuyết nó đang đọc dở rồi đứng lên khoác tay Ron. – làm thôi



tiếp theo sau tiếng thở dài của Ron là 1 đàn vịt mũm mỉm trắng bóc hiện ra từ trong không trung. chúng xếp thành hàng ngang và lúc lắc cái mông theo tiếng hát ngang phè của Harry và những điệu múa ba lê minh hoạ kì quái của Ron:


ồ sao bé không lắc …. lắc lắc …. ồ sao bé không lắc… lắc lắc ( những chú vịt trắng lúc lắc đung đưa cái thân hình tròn trịa như những cái bánh bao nhỏ theo mỗi tiếng lắc lắc của Ron)


chúc mừng sinh nhật Hermione Granger – những chữ cái trên mông những chú vịt trắng xung quanh Hermione ghép thành .



kết thúc chương trình bằng 1 chùm bong bóng đủ màu bay phấp phới cả phòng sinh hoạt rộng lớn.



quá cảm động trước những hành động ngố không chịu nổi của 2 đứa bạn, Hermione ôm bụng cười ngặt nghẽo.



- biết ngay bồ sẽ cười – Ron hớn hở



- cái í tưởng đáng iu này của ai thế - Hermione nói trong nước mat ( cười đến chảy nước mắt đó)



- còn ai vô đây nữa , Ron thiên tài của chúng ta chứ ai - Harry liếc xéo



- thì nó vui mà - Ron nhún vai cười.



- trời ơi 2 bồ đáng iu qua' - Hermione ồm chầm lấy 2 thằng bạn thân.



điều này có thể bình thường với 1 số người nhưng với một số người khác thì không cảm thấy như vậy, bằng chứng rõ ràng nhất là gương mặt của ai kia vì sao không nắng mà má em vẫn hồng.



……………………………………



8h 4’ tại hồ bơi


- ê nhóc! đằng này



tiếng gọi giật ngược từ phía sau kết thúc cuộc tìm kiếm quanh hồ của Hermione.



- ê! kêu ai là nhóc thế ông già - Hermione chống nạnh nhìn chàng trai tóc vàng



- gọi ai là ông già thế hả ? – chàng trai trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn.



- lêu lêu…..ông già…..lêu lêu …ông già- Hermione nhắm mắt lè lưỡi chọc quê.



- Nhóc láo quá ta. – Draco cười gian



- Ai biểu chọc tui trước làm chi - Hermione phòng thủ, không thể coi thường đối thủ này được.



- Thôi. vào việc chính đi



- việc gì - thiệt tình Hermione không hề biết tại sao Draco lại kêu cô ra đây và cũng không hề biết tại sao cô bé lại háo hức muốn ra đây đến thế.



- Chúc mừng sinh nhật Hermione Granger - Draco chìa trước mặt Hermione 1 cái hộp lụa vuông vức nhỏ nhắn



- Ơ….. cái này… hồi sáng …. Cái gì đây ? - Hermione ngỡ ngàng nhìn Draco . món quà thật đẹp, chắc món quà bên trong quý giá lắm? mà sao hắn ta lại biết sinh nhật mình? tại sao hắn ta lại tặng mình cái này? .. tại sao …..?



- Ê ! nhóc! có lấy không? - Draco nhướn mắt nhìn Hermione. có lẽ vì đợi Hermione nhận món quà hơi lâu nên cậu đâm ra bực mình.



- Món quà gì nhỏ xíu - Hermione trề môi dù trong lòng cô bé rất muốn cầm lấy món quà đó ngay lập tức và niềm vui không tả đang dâng trào.



- vậy thôi, tui tặng người khác - Draco quay đi, giọng lạnh băng.



- không ! đưa đây, tặng tui rồi sao lại có thể tặng cho người khác - Hermione giựt món quà từ tay Draco , phụng phịu nói, đôi gò má lúc lắc trông đáng yêu đến lạ. – cám ơn nhe ông già - Hermione say sưa thích thú ngắm món quà.



- không được gọi ông già nghe chưa - Draco chĩa chĩa ngón tay dài mát rượi lên trán Hermione.



- chứ gọi là gì ? – Hermione vẫn nhìn đăm đam cái hộp mà không hề có ý định mở ra



- tui có tên đàng hoàng chứ bộ. cứ gọi tui là Malfoy hay Draco là được



- không. thích gọi là ông già à. - Hermione ngước mặt nhìn thách thức



- vậy gọi là nhóc hay tóc xù nhé - Draco nheo mắt



- tuỳ - sao cũng được, dù sao cũng dễ thương hơn ông già - Hermione chọc



- được lắm , đợi đấy nhóc. – ko tính mở ra xem à – Draco chỉ tay vào cái hộp



- không tí về mới mở - Hermione tiếp tục làm cụt hứng của Draco . không biết tại sao cứ gặp mặt hắn là Hermione lại thích gây lộn.



cãi nhau chán, chúng nó cùng nhau ngồi ngắm trăng. trăng đêm nay tròn vành vạnh, những vì sao không tên chiếu sáng lấp lánh trên trời cao. ánh trăng bạc soi rõ bóng chúng nó xuống mặt hồ trong suốt.



làn gió trong lành , dịu mát đưa Hermione vào giấc ngủ say từ lúc nào.



khẽ vuốt làn tóc rối trên trán của Hermione, Draco tự hỏi có bao giờ nó thấy 1 thiên thần đẹp đến thế. đối với nó, Hermione giống như 1 vị nữ thần sắc đẹp. không có gì có thể phủ định điều đó vì Hermione sở hữu 1 làn da trắng trẻo mịn màng , đôi môi hồng mềm mại ( điều này đã được chứng minh), cái mũi cao thanh tú , đôi mắt khép hững hờ để cho hàng mi dài cong vút có dịp đùa nghịch với những sợi tóc mai khi cơn gió nghịch ngơm thổi qua.



không biết tự lúc nào, nó đã đặt niềm tin hoàn toàn vào 1 cô bé nhỏ nhắn này, nó đã mong chờ rất nhiều ở cô bé để rồi nó được gì? chẳng được gì cả.


những mong chờ ấy chỉ khiến cho nó nhói lòng khi thấy bóng dáng thân thương đi với 1 thằng con trai khác, những thứ tình cảm ấy đôi khi lại mang đến cho nó những phút nhớ mong, khắc khoải đợi chờ để rồi tuyệt vọng khi cô bé không tới. nhưng…. nó lại thầm cảm ơn những thứ tình cảm ấy , những nỗi nhớ mong ấy, những phút đợi chờ tưởng như bất tận ấy vì….nhờ có chúng mà nó nhận ra rằng, nó đã thích - à ko – nó đã yêu cô bé mất rồi.



không gian yên tĩnh đến lạ, hay là nó đang muốn níu giữ thời khắc này mãi .



bầu trời bây giờ trong veo, tinh tú đã lặn mất một nữa, những giọt sương trĩu nặng trên lá báo hiệu 1 ngày mới sắp đến.



- Hermione dậy đi - Draco lay lay thiền thần nhỏ rồi khẽ giật mình vì cách xưng hô của mình , nó sửa lại – ê nhóc! dậy đi



- mama để con ngủ thêm tí nữa - Hermione vừa nói vừa đưa tay ấn ấn lên mặt Draco – đồng hồ gì mà không có nút tắt thế này



- không dậy là ta quăng mi xuống nước bây giờ á - Draco bực mình vì bị người ta ví như cái đồng hồ.



- rồi rồi! con dậy liền - Hermione bật dậy , dụi mắt rồi giật mình nhìn Draco - ủa hem phải mama iu dấu ( đưa 2 tay nựng mặt Draco ) – ( thông cảm, còn đang mớ ngủ)



- trời ơi là trời.! bây giờ có chịu dậy không thì bảo. - Draco chống nạnh - được rồi, tới số rồi cưng. ( bẻ ngón tay rắc rắc)



BÙM!


nước bắng tung toé. 1 thằng con trai đứng trên bờ cười nghiêng ngả, 1 đứa con gái bị nhấn chìm trong nước.



- đồ cà chớn ! chơi cái kiểu gì vậy –Hermione bực mình, trong khi đang cố bơi lên bờ.



- ai biểu ngủ hoài làm chi - Draco vẫn tiếp tục cười



- kéo tui lên - Hermione chìa tay chờ đợi. trong đầu nung nấu ý định trả thù.



BÙM! âm thanh của 1 sinh vật nặng 70kg rơi xuống nước kèm theo đó là 1 tràng cười đắc ý.



- sao ? nước mát chứ - Hermione khoái chí nhìn Draco. thì ra , Hermione thừa lúc Draco kéo cô lên, cô bé lại lôi ngược cậu bé xuống nước.



………………..



- này kêu tui dậy sớm chỉ để đi bơi thôi hả - Hermione nói trong khi đang dùng đũa phép là khô chính mình.



- xem kìa - Draco chỉ tay về phía chân trời.



Ông mặt trời tròn trịa, đỏ au như chiếc bánh phủ 1 lớp mật ong dẻo đang từ từ nhô lên, soi sáng cả đất trời.



- Woa….! đẹp quá - Hermione tròn xoe mắt nhìn. cuộc sống đã đến với cô đến nay đã là 19 năm 1 ngày vậy mà đây là lần đầu tiên cô thấy được vẻ đẹp của bình minh.



……………………….



15’ sau, chúng nó chia tay nhau, mỗi đứa về 1 ngả nhưng… chắc chắc rằng từng giờ từng phút của ngày hôm qua mãi mãi không bao giờ phai nhoà trong kí ức của tụi nó.

- Hermione Granger ! tao muốn nói chuyện với mày . - Pansy hất hàm rồi ra hiệu cho Hermione ở lại sau tiết học.



- ok thôi, mày muốn nói gì.



- chắc mày không quên mấy vụ tai nạn hồi cuối tháng trước chứ



- nhớ



- mày biết ai làm không?



- biết . còn ai khác ngoài mày - Hermione nói khinh bỉ



- mày biết rồi à – ngạc nhiên thao1ng dừng trên gương mặt Pansy , nhưng nó nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo vốn có. – xem ra mày vẫn chưa hiểu nhỉ



- tao hiểu chứ. mày muốn tao tránh xa anh Draco iu dấu của mày chứ gì. tao có thừa thông minh để nhận ra điều đó nhưng có lẽ mày không đủ muối để biết rằng tao không sợ những trò tiểu nhân của mày. - Hermione nói trong khi gương mặt của Pansy chuyển dần sang tím lịm.



- ồ thế à – CUTTONGUE ( cắt lưỡi ) - Pansy chĩa thẳng đũa phép vào Hermione , mắt trợn ngược.



- thiệt tình, mày chưa đủ trình độ để đấu với tao - Hermione vẫy nhẹ cây đũa phép, hoá giải lời nguyền của Pansy chỉ trong 1/3 giây .



- tao không biết mày làm sao lên được lớp này, ngay cả việc nguyền rủa không thành lời mà cũng không thực hiện được nữa thì vứt đi là vừa. - Hermione khinh thường nhìn Pansy



- anh Draco là của tao. mày chỉ là thứ máu bùn bần tiện, sao mày có thể ….- Pansy nói trong tức tối



- Draco Malfoy không là của ai hết. Draco là người, không phải là đồ vật để mày sở hữu. hơn nữa mày học chung với tao, ăn những thứ giống như tao ăn, à mà mày lại chẳng thông minh bằng tao. nếu tao là máu bùn bần tiện thì mày là gì?? - Hermione nói thẳng vào mặt Pansy rồi quay lưng bước đi . để lại 1 Pansy nhục nhã ôm nỗi tức giận hờn căm và 1 thằng con trai đang suy tư sau tấm rèm lớn



Ký túc xá nhà Sly



ngồi bó gối trên giường, Draco nhớ lại cảnh tượng ban chiều. tiếng nhạc du dương thật phù hợp với tâm trạng của nó bây giờ.



Day after day, time has no wait


N' I just can't get you out of my mind


Nobody knows, I hide it inside


I keep on searching, but I can't find


The courage to show, to letting you know


I've never felt so much love before


And once again I'm thinking about


Trích dẫn:


Draco Malfoy không là của ai hết. Draco là người, không phải là đồ vật để mày sở hữu


Hermione nói vậy nghĩa là gì? phải chăng cô ấy đã cho mình cơ hội? phải chăng đã đến lúc mình nên nói với cô ấy? nhưng…



I'm too shy to ask, I'm too proud to lose


But sooner or later I got to choose


And once again I'm thinking about


Taking the easy way out



lỡ cô ấy từ chối, mình biết phải làm sao? biết đâu cô ấy không thích mình? biết đâu tình cảm của cô ấy dành cho mình chỉ là mình tưởng tượng?



There's no-one like you


You speak to my heart


It's such a shame


We're worlds apart


cô ấy là người con gái rất đặc biệt. không giống như bất kì cô gái nào nó đã từng gặp trước đây. mạnh mẽ, quyết đoán, sắc xảo, thông mình và rất rất rất ….đáng yêu.



…………………………………..



- anh Draco ! – Pansy đã ngồi trên giường ngắm Draco từ lúc nào.



- cô vào đây từ lúc nào? ra ngoài đi- Draco giật mình



- em muốn nói chuyện với anh



- chuyện hồi chiều tôi đã nghe hết rồi. tôi không có gì để nói với cô hết. làm ơn đi ra trong lúc tôi còn lịch sự- Draco bắt đầu bực mình



- em yêu anh! anh có biết điều đó không? em yêu anh - mất hết tự chủ, Pansy lao tới ôm Draco, nút áo đứt quá nửa



- Buông ra! cô làm ơn có tự trọng 1 chút đi. - Draco bực mình thiệt sự. nó không dám tin trong nhà Sly lại có 1 đứa con gái mất dạy như vậy.



- Anh không hiểu sao? anh và con máu bùn không có kết quả đâu . tại sao anh cứ mãi yêu cô ta mà không ngó ngàng gì đến em - Pansy nói trong nước mắt



- cấm cô gọi cô ấy là máu bùn! còn chuyện giữa tôi và cô ấy thì không cần cô phải quan tâm- Draco giận điên người nhưng vẫn cố giữ vẽ mặt lạnh lùng và cao ngạo.



- sau bao nhiêu năm trời, trái tim anh vẫn thuộc về con ấy. được lắm! tôi sẽ không để yên đâu. hãy chờ đấy – nói rồi Pansy đi thẳng ra cửa mà chẳng thèm để ý cả chục con mặt đang nhìn chằm chằm vào cô.



“ không để yên đâu” – ý cô ta là sao? sao mình lại có 1 cảm giác bất an vậy nè.



…………………………………………�� � �……….



Ký túc xá nữ sinh Gry



- ax xì – ax xì –ax xì… - Hermione ax xì liên tục mà không hiểu tại sao ( lúc này đang có 1 cuộc khẩu chiến bên nhà Sly)



- Chị bị cảm à ? – Ginny vừa bước vào phòng



- Không! chắc không bị cảm đâu. - Hermione xoa mũi, cười trừ. “ không bị cảm mới lạ. trong tháng này thôi mà bị té xuống hồ liên tục. cái hồ chết bầm. à không, cái tên Malfoy chết bầm” Hermione nghĩ thầm trong đầu.



- để coi nào! không bị cảm thì chắc là có ai nhắc rồi ( vẻ mặt đăm chiêu) . ax xì 3 cái thì chắc là người yêu nhắc. khai ra mau , người yêu của chị là ai – Ginny ghé sát mặt Hermione, khiến cho cô bé đỏ ửng mặt.



- ơ …. Cái đó… ơ…. . chị … làm gì có người yêu - Hermione bối rối. không hiểu sao trông tâm trí cô lúc này lại hiện ra hình bóng của kẻ đó.



- không lẽ chị không thích ai? – Ginny tấn công tiếp khi thấy vẻ mặt của Hermione.



- Ơ.. ơ… thì… chị có thích 1 người. nhưng …. người đó chắc không thích chị đâu –(hình ảnh kì lạ lại xuất hiện trog đầu Hermione. ) - Hermione nói cho qua chuyện



- để em đoán nhé! có phải là Draco Malfoy nhà Sly không – ánh mắt ta- biết - rồi – nhé của Ginny khiến cho Hermione chột dạ.



- cái gì… sao em lại nghĩ thế - như có 1 cây kim nhọn khẽ đâm vào trái tim Hermione khi cô bé nghe thấy cái tên ấy.



- sao với trăng gì. chuyện đó bây giờ ai cũng biết hết rồi. – Gin bình thản nói mà không để ý thấy Hermione suýt chết vì sặc ( Hermione đang uống nước)



- ………. ( còn đang sặc, chưa nói được)



- Có gì mà ngạc nhiên, tụi này thấy hết chứ bộ. – Gin nói lấp lửng rồi bỏ ra ngoài không quên khuyến mãi cho Hermione 1 cái nháy mắt tinh nghịch.



“ thấy hết chứ bộ” – “ ý là sao? thấy cái gì ? nó với Draco…ý nhầm ….Malfoy có gì đâu ?” - Hermione lo lắng, nhưng tại sao cô bé lại bối rối như thế này? không lẽ….. ? tại sao….? chỉ là bạn thôi mà. – sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng,cuối cùng Hermione lại đưa ra 1 kết quả mà sau này cô bé không bao giờ còn cơ hội để sửa lại.


…………………………………………�� � �………….



Đại Sảnh Đường trong giờ ăn trưa



- bồ nghe tin gì chưa? - Ron vừa ngồi xuống dãy bàn nhà Gry



- bồ chưa nói thì làm sao mà nghe rồi được chứ - Harry shock Ron trông ki Hermione lại lo lắng nhìn qua dãy bàn Sly .



- hôm qua không biết thằng Malfoy làm gì mà con nhỏ Parkinson chạy ra khỏi phòng nó khóc sướt mướt và quần áo thì đứt hết nút ( ông này nổ, chỉ sứt có 1 nửa à) - Ron liếc xéo Harry nhưng vẫn kể to , cố tình để cho Hermione nghe thấy.



- Phew…. ( Ron hứng hết 1 li nước bí) cái gì. thiệt không? - Harry nhìn Ron, rồi lại quay sang nhìn Hermione.



Hermione chết lặng người khi nghe tin đó . “ Malfoy làm gì mà Parkinson đứt hết nút áo, lại vừa chạy vừa khóc” “ hèn chi sáng nay chẳng thấy đâu”



- thế bây giờ nó đâu rồi ? - Hermione hỏi nhỏ , mắt chăm chú nhìn vào dĩa thức ăn mà toàn thấy sao bay xung quanh.



- chắc ở phòng thầy chủ nhiệm nhà Sly rồi. - Ron bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt của Hermione. tưởng đâu Hermione sẽ ghét thằng Malfoy khi nhận được tin này, điều đó khiến nó vui sướng. nhưng.. gương mặt cô bé bây giờ không giống như nó đã tưởng tượng và càng kì lạ hơn khi nó lại cảm thấy buồn khi cô bé không những không ghét mà còn tỏ ra quan tâm tới thằng đó hơn. ( thất bại nặng nề)

ngày hôm nay sao nặng nề quá. Hermione một mình bước đi trên bãi cỏ xanh mượt mà chẳng biết đi về đâu. Những giọt mưa nặng trĩu hạt dường như vô nghĩa đối với cô. lòng cô đang phải đè nén một mối ưu phiền. 1 cái gì đó đang nè nặng lên tâm hồn của cô. đối với cô, tất cả dường như vô nghĩa. 



ngồi xuống 1 cái ghế dài, ánh mắt của cô bé nhìn xa xăm về nơi vô tận mặc kệ những giọt mưa hoà lẫn với nước mắt cứ vô tư lăn xuống nền cỏ.


cô ngồi thật lâu, thật lâu, để cho nỗi đau thấm vào trong máu. nỗi đau đớn tuyệt vọng dường như quá sức chịu đựng của 1 cô gái 19 tuổi. bây giờ cô không khóc nữa hay nói đúng hơn là cô không còn sức để khóc. Những giọt nước mắt trong veo không còn hoà mình vào nước mưa nữa. Chúng chảy ngược vào trong tim, làm dịu đi 1 trái tim đang rướm máu.


Tình yêu đầu đến với cô thật cay đắng. những ngọt ngào phút chốc qua đi để lại những đắng cay tuyệt vọng. tình đến với cô như cơn gió thoáng qua rồi biến mất. 



1 cái gì đó vô cùng ấm áp và cũng ứơt đẫm nước mưa đang cầm lấy bàn tay cô, 1 giọng nói dịu dàng và vô cùng ấm áp kéo cô ra khỏi nỗi đau đớn.



- sao lại ngồi ở đây? vô trong đi nhóc. 



- cậu đến đây làm gì? - Hermione nghẹn ngào nhìn Draco .



- đến đón cậu về - Draco vẫn dịu dàng



- không cần, tôi không cần ai hết. cậu làm ơn đừng quan tâm tôi nữa. cậu về đi- Hermione lắc đầu, mắt nhắm chặt. những giọt mưa còn vương trên tóc bây giờ đã ở trên mặt Draco.



- Đi! đi vào với tôi. - Draco kéo tay Hermione , giọng dứt khoát.



- Buông ra. - Hermione vùng mạnh, cánh tay nhỏ của Hermione thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của Draco – làm ơn. hãy làm ơn đừng bao giờ để tôi thấy cậu nữa. 



- Em ghét tôi như vậy sao? - Draco buồn bã nhìn Hermione. mái tóc vàng bay trong gió chiều



- phải. tôi ghét anh. tôi ghét anh lắm. - Hermione hét to át đi tiếng mưa



- tại sao? tôi đã làm gì sai ? tại sao chứ?- ánh mắt Draco lúc này đã trở nên dữ dội.



- anh hỏi tại sao? tôi sẽ nói cho anh biết. tôi ghét anh vì cái cách anh làm cho tôi cười. tôi ghét anh vì cách anh là cho tôi nhớ đến anh. tôi ghét anh vì cái cách anh nói chuyện với tôi, ghét anh vì cái cách anh đọc được tâm trí tôi. tôi ghét anh vì những lúc anh khiến cho tôi đau khổ.và điều tôi ghét nhất là tôi chẵng thể ghét anh dù chỉ 1 chút - Hermione nức nở. giọng nói chứa đầy những nỗi xót xa cay đắng.



cái trán nhăn nhó của Draco giãn ra và thay vào đó bằng 1 nụ cười dịu dàng. Bây giờ cậu đã hiểu rõ những tình cảm của Her. thứ tình cảm đơn sơ giản dị mà chứa đựng tấm lòng của 1 người con gái .


hạnh phúc ngập tràn trong cậu bé, kéo Her lại gần hơn, cậu đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ, khẽ thì thầm 3 từ đơn giản mà ngọt ngào nhất xuất phát từ trái tim. Giờ đây, 2 linh hồn, 2 trái tim đã thực sự thuộc về nhau mà không 1 thế lực nào có thể chia cắt.



nụ hôn ngọt ngào Dra dành tặng khiến trái tim nhỏ bé của her như muốn tan ra. giọt nước mắt hạnh phúc lăn tròn trên má. Nụ hôn dường như mang đến 1 sự sống , sự bình yên, ấm áp, niềm tin mới cho Her . làn da vốn tái đi vì lạnh đã trở nên hồng hào tươi tắn. 1 sự sống mới bắt đầu



………………….



Xa xa, 1 ánh mắt chứa đựng đầy hận thù, nỗi ghen ghét lên đến cực độ. 1 cây đũa phép chĩa thẳng vào đôi bạn trẻ đang ngất ngây trong niềm hạnh phúc, 1 lời nguyền giết chóc, 1 đôi mắt vô hồn mở to, nét kinh hoàng còn đọng lại trên gương mặt, 1 tiếng gào thét, 1 giọt nước mắt lăn dài trên má cậu con trai tóc vàng, 1 thân hình bất động giữa không trung từ từ rơi xuống.


Her nằm đó, nằm trong lòng người con trai mà cô yêu quý nhất, gương mặt vẫn còn vương vấn nụ cười hạnh phúc. nhưng…. cô đâu biết rằng niềm hạnh phúc đó vĩnh viễn chỉ còn trong kí ức. 


cậu con trai vô cùng đau đớn, ôm ghì lấy thân thể cô gái bé bỏng vào lòng, lời nói uất nghẹn trong tim không sao phát ra thành tiếng. những kỉ niệm xưa kia tràn về trong tâm trí. 


Sương đêm thấm lên mái tóc . từng giọt mưa tí tách rơi, gió theo nhau thổi xào xạc. những chiếc lá lao mình theo cơn gió buốt. 


Dra cứ ngồi như thế, ôm mãi thần hình nhỏ nhắn trong lòng như muốn bảo vệ che chở cho cô gái bé bỏng ấy. cậu đau đớn, xót xa, khi đôi tim như cùng hoà nhịp trong tíc tắc nhưng rồi … bị chìa lìa bởi sự sống và cái chết, giữa tình yêu và lòng thù hận.


……………………………..



Không gian bị bao phủ bởi 1 màu trắng tinh khôi bao la rộng lớn và xa xa kia 1 cô gái nhỏ đang tươi cười với cậu.


Nhanh chóng bước lại gần cô gái. cậu vui sướng và trái tim gần như chết nghẹn trong niềm hạnh phúc khi thấy cô gái ấy không phải ai khác chính là Her. 


Ôm chầm lấy cô bé, hôn lên môi cô thật lâu, nụ hôn ấm áp và ngọt ngào đến không ngờ khiến cho Dra lầm tưởng rằng Her vẫn còn sống. nếu như Her không khẽ đẩy cậu ra thì có lẽ Dra đã cứ hôn cô hoài như thế. mỉm cười nhẹ nhàng, Her trông như 1 thiên thần , cô nói:



- Dra , em có chuyện muốn nói với anh – cô kéo nhẹ cậu ngồi xuống xái ghế xanh dài mà trước đây 2 giây nó chưa hề tồn tại.



- anh yêu em nhiều lắm, làm ơn đừng rời bỏ anh - Dra van nài, cậu rất sợ Her bỏ cậu đi 1 lần nữa. nếu đây là mơ thì cậu sẳng sàng chìm trong giấc ngủ mãi mãi.



- Anh yêu em thiệt không? – Her mỉm cười nhẹ, hỏi.



- Anh yêu em chưa bao giờ một lần, yêu em vì chỉ biết đó là em .- Dra nhìn sâu vào mắt Her.



- Thế anh có bằng lòng đi theo em không? - Her vuốt nhẹ gương mặt Dra .



- Anh sẽ ở bên em bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. làm ơn đừng rời xa anh - Dra lúc này dường như muốn bật khóc.



- vậy anh hãy nhắm mắt lại nhé. em sẽ không bao giờ xa anh đâu. chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau - Her nhìn Dra trìu mến.



- nhưng anh … - nước mắt Dra trào ra , cậu biết rằng Her sẽ xa cậu mãi mãi nếu cậu nhắm mắt nhưng Her đã đặt ngón tay lên môi Dra 



- anh tin em không ? hãy nhắm mắt lại - Her nhẹ nhàng nói



- làm ơn đừng rời xa anh - Dra đau khổ nhưng vẫn khép hờ đôi mắt. cậu bé cứ rơi, rơi mãi, không gian bao phủ 1 màu đen tối. không còn Her, cuộc đời cậu không còn màu xanh. 



…………..- Dra ! – Her khẽ cựa mình khiến cho Dra chợt tỉnh giấc



- Her ! em còn sống. em còn sống . - Dra sung sướng ôm chặt Her vào lòng. vậy là lời hứa của Her không phải chỉ là giấc mơ.



- Làm sao em bỏ anh được. em đã hứa là sẽ dõi bước theo anh mà - Her cười nhẹ trên đôi môi nhợt nhạt.



- Mau đưa Her vào bệnh thất lẹ đi, ngồi đó làm gì - Harry từ đâu chạy tới, hãi hùng nhìn mọi vật



……………………..



1 ngày sau , tại bệnh thất



- Granger! tốt hơn trò nên nằm xuống , trông trò vẫn chưa khoẻ đấy. – giáo sư McG vừa bước vào thăm Her.



- Dạ. con khoẻ rồi thưa giáo sư - Her ngồi thẳng dậy nhưng lại bị Dra ấn xuống



- Em chưa khoẻ đâu. nằm xuống đi.- Dra nói nhẹ nhàng nhưng.. Her biết nếu cô nàng không ngoan ngoãn nghe lời thì.. hậu quả khó lường.



- Con có muốn biết ai lại ếm bùa con không? – gs hết nhìn Her rồi lại nhìn Dra.



- Pansy Parkinson phải không ạ? Con nghĩ chẳng có ai ngoài cô cả - Dra trả lời, cơn tức giận lại dâng trào. – ( hên cho cô ta là mình chưa gập cô ả, chứ nếu mà để cho mình gập là cô ả chết không chớp mắt rồi ) - Dra nghĩ thầm



- Đúng vậy. – gs gật đầu nhẹ nhàng – nhưng trò ấychết rồi.



- Sao ạ? - cả Her và Dra đều ngạc nhiên. 



- Ta tìm thấy cái này trong phòng của trò ấy. – gs chìa quyển sach cổ trước mặt Her.



Cuốn sách mang tên : Những LờI Nguyền Cổ Xưa Dành Cho Tình yêu Bị Từ Chối 



Lời nguyền MeralfGoung


Đây là lời nguyền cổ xưa nhất và khó dùng nhất trong mọi lời nguyền. chỉ có phù thuỷ cấp cao mới có thể dùng nó theo í muốn. lưu ý nếu tình yêu của bạn không chân thành và chỉ toàn dối trá thì không nên thử phép thuật này vì nó có nguy cơ dẫn đến tử vong.


( nội dung trang sách được gấp dấu )



- vậy ra đó là lời nguyền mà Parkinson đã ếm con sao? - Her thắc mắc, trầm tư suy nghĩ. - vậy tại sao con vẫn sống mà cô ấy lại chết?



- chắc trò không biết rằng không có 1 phép thuật hùng mạnh nào có thể chia cách 1 tình yêu trong sáng và chân thành. chính sự chân thành đã bảo vệ trò trước mọi phép thuật .



- vậy là con sống và cô ấy chết vì đã ếm bùa lầm thời điểm - Her cay đắng nói.



- không hẳn thế. có lẽ con cũng đã chết vì cái này ( gs chìa ra trước mặt Her 1 hình nhân bằng rơm bị gim kim khắp mình) nhưng 1 lần nữa con lại thoát chết. và đó là điều ta không thể hiểu. – gs nhìn Her 



- do cô ta không cắm đúng 1 cây kim - Dra chợt nói , cậu đã từng nhìn thấy Pansy ngồi cắm kim vào cái hình nộm ấy nhưng lại bị Zacharias giựt. chắc cắm sai lúc ấy.



- ừ! Có lẽ thế. mà cũng có thể cô ta bỏ qua dòng cuối của trang sách. - Her thở dài nhìn hình nộm rồi tới quyển sách.



- Thôi ta về. trò ráng nghỉ ngơi nhé. kì thi Pháp Thuật Tận Sức sắp đến rồi đó – gs vỗ nhẹ vào tay Her rồi bước ra.



- Này nhóc! cố ăn nhiều ngủ kĩ nghe chưa. đừng để anh cõng vô đây lần nào nữa biết chưa. nhóc nặng lắm á - Dra nhéo má Her, chọc.



- Cái gì. ông già kia! nhéo má biết tui bị biếng ăn không hả. - Her chống nạnh. 



- Anh không bao giờ muốn em rời xa anh thêm 1 lần nào nữa dù chỉ 1 giây. em biết không. - Dra ghé sát môi mình vào đôi môi của H…………………….



trở lại với Pansy vào cái đêm Pansy chết.



- MeralfGoung ! - tiếng cô bé thét lên như muốn xé toạc màn đêm lạnh giá.



vậy là xong. anh Dra giờ đây sẽ là của ta. xin lỗi Hermione Granger. thứ gì ta không có được thì người khác cũng đừng hòng có. - Pansy nghĩ trong đầu sung sướng cười đắc thắng.



1 tia sáng bật ngược lại , trúng thẳng vào ngực. mọi thứ dường như quay cuồng, chuyển động.



Ta bị cái gì thế này. sao lại như thế. làm sao mà… - Pansy hoang mang trong cơn đau đớn tột độ.



phải chăng… anh Draco. - Pansy gọi to nhưng chẳng thấy Dra trả lời. 



anh Draco . em ở đây. đừng quan tâm con nhỏ đó nữa, hãy đến bên em - những tiếng nói của Pansy thoát ra nhưng không thành tiếng. bị cơn đau quật ngã, Pansy lăn đùng xuống đất. 



sao thế này. chân tay ta sao lại thế này – bàn tay Pansy lúc này cứng đờ, tím ngắt, trên người cô lúc này chỉ còn cái đầu và khối óc hoạt động.



mình sắp chết ư. không. không thể. mình nguyền rủa Granger mà. - những mạch máu bắt đầu vỡ tung trong người Pansy.


thật chua xót khi đến lúc chết vẫn chỉ có 1 mình ta. cả năm qua mọi việc mình làm là vô nghĩa sao. - Pansy cay đắng nghĩ rồi lịm dần mái tóc đen dài buông xả tung bay theo chiều gió.


Pansy chết. 1 cái chết vô nghĩa. 1 cái chết mà chính nó cũng chẵng hiễu lí do tại sao. phải chăng tình yêu mù quáng và ích kỉ đã cướp đi tương lai tươi đẹp của 1 người con gái trẻ giàu tham vọng.?


…………………er sau khi thì thầm vào tai cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro