Chương 72 : Luyện Cốt Bí Pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Đằng theo như lời nói của An Đình nhanh chóng vận Hồn lực rót vào không gian giới chỉ, toàn bộ đồ vật trong không gian trữ vật của tên hồng y lão giả ngay lập tức theo tử quang lóe lên xuất hiện trước mắt ba người. Phần lớn đồ vật bên trong đều là y phục, còn có một số quyển sách cũ, rất nhiều vàng bạc và cùng với đó là các loại đan dược được đựng trong những chiếc bình sứ kì dị.

Điều khiến cho An Đình chú ý nhất chính là những món đồ vật được lấy ra từ một chiếc nhẫn trữ vật bằng bạc, bên trên có khảm một viên lam thạch lớn chừng một đốt ngón tay. Đồ đạc được trút ra bao gồm một cuốn trục bằng vải lụa màu trắng xám, bên trên còn có ấn chú huyết sắc kỳ dị, từ trên quyển trục tỏa ra một loại năng lượng ba động nhè nhẹ hiển nhiên đây là một món đồ vật không tầm thường.

Ngoài cuốn trục ra, bên cạnh còn có một cái đại đỉnh màu đen tím tỏa ra hắc vụ kỳ dị cùng một khối lệnh bài màu hắc sắc, phía trước khắc hình một tòa cự tháp bảy tầng màu đen sậm, phía sau lại là hoa văn hình một đầu ma viên cao lớn, phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ ghi "Tuyết Ma Phó Tháp Chủ".

Tiêu Đằng không khỏi cảm thấy bất ngờ, khẽ hô lên:

- Thiên a.
Thật không ngờ cái lão già mà chúng ta giết chết lại là một tên Phó Tháp Chủ của Hắc Tháp a.

An Đình gật đầu cau mày, sau đó liếc qua một tấm bản đồ bằng da, nhếch môi cười lạnh nói:

- Hai người mau lại đây xem, thì ra đây là bản đồ bố trí nhân thủ của Hắc Tháp.
Không ngờ tên Tháp Chủ kia lại là một gã Phong Hào Đấu La, bên dưới còn có ba tên Phó Tháp Chủ cấp bậc Hồn Đấu La cùng hơn ba trăm tên Tà Hồn Sư, cấp bậc từ hai mươi đến dưới năm mươi cấp.
Chúng ta mới chỉ giết được một trong bốn tên thủ lĩnh mà thôi.

Hồng Anh lo lắng hướng An Đình nói:

- Đình Đình à.
Chúng ta đã có được bản đồ bố trí của Hắc Tháp rồi.
Điều quan trọng nhất bây giờ, là đệ phải khôi phục Hồn lực ở trạng thái đỉnh phong.
Thật không ngờ Hắc Tháp cư nhiên thật sự có Phong Hào Đấu La tọa trấn, điều này chứng tỏ thế lực của Tà Hồn Sư không nhỏ như chúng ta nghĩ đâu.

An Đình trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, chủy thủ đưa lên cắt vào ngón trỏ tay trái. Một giọt máu đỏ tươi mang theo hàn khí nồng đậm rơi trên cuốn trục bằng lụa xám, huyết sắc phong ấn bất ngờ run rẩy, sau đó chợt lóe lên một cái rồi biến mất.

Hồn lực ba động trong đó nháy mắt tràn ra khiến An Đình nhíu mày khó chịu. Xem qua trước một chút, An Đình bất ngờ ném cuốn trục xuống đất khiến nó trải ra, y hướng hai người Tiêu Đằng căm phẫn nói:

- Khốn kiếp.
Thì ra thanh đại đao và đám Câu Hồn Cốt Đao kia là do phương thức độc ác này mà luyện nên.

Tiêu Đằng cùng Hồng Anh nhìn An Đình đột nhiên tức giận, vội ghé lại nhìn vào cuốn trục, chỉ thấy trong đó viết về cách thức luyện chế vũ khí từ xương cốt và linh hồn của Hồn thú và con người.

Trong bí pháp có ghi : " Để tạo ra Câu Hồn Cốt Đao, trước tiên cần chuẩn bị xương cốt của mười đầu bách niên hoặc thiên niên Hồn thú. Sau đó giết chết rồi thu lấy linh hồn từ những người bị bắt và tra tấn suốt một thời gian dài dẫn đến sinh ra oán niệm cùng sợ hãi, tiếp đó đem luyện hóa tất cả trong vòng hai mươi ngày. Cuối cùng là đem phong ấn Hồn lực của người dùng vào trong cốt đao vừa luyện thành. Niên hạn xương cốt của Hồn thú và tu vi của những người bị bắt đem đi luyện hồn càng cao, thì binh khí luyện ra có lực sát thương càng mạnh."

Hồng Anh hai vai run lên, thở dài đau xót nói:

- Haizzz.
Thật tàn nhẫn.
Không biết bọn chúng đã giết bao nhiêu người vô tội nữa.

An Đình cắn răng hướng Tiêu Đằng phân phó:

- Tiểu Đằng.
Hủy cuốn trục đi.
Địa vị của tên hồng y lão giả kia rất có thể nhờ vào cuốn bí pháp tàn độc này mà giữ tới chức vụ Phó Tháp Chủ.
Nếu hủy nó đi thì sẽ không còn bí pháp tà ác này tồn tại nữa.

Ngay khi Tiêu Đằng chuẩn bị dùng lôi hỏa đốt cháy cuốn trục, đôi mắt hắn bất giác liếc về phía dòng chữ có màu đỏ xích kim bên cạnh, sau đó chợt nghe hắn thất thanh kêu lên:

- Tiểu Đình.
Ngươi mau tới nhìn xem, bên cạnh còn có một bí pháp luyện chế Hồn cốt thành binh khí gọi là "Luyện Cốt Bí Pháp" này.

An Đình vốn nghĩ rằng bí pháp này đến chín phần là tà ác, thế nhưng sau khi xem qua phương thức luyện chế Hồn cốt, bỗng chợt nghe y vui mừng reo lên:

- Thiên a.
Thật không nghĩ tới trong cuốn trục này còn có bí pháp luyện chế binh khí từ Hồn cốt.
Cái này tương đương với việc chúng ta có thể luyện ra được một khối Ngoại Phụ Hồn Cốt cho bản thân a.

Hồng Anh vốn không hiểu gì, hai mắt mở lớn hướng An Đình truy vấn:

- Tiểu Đình Đình à.
Đệ nói cái gì mà luyện chế ra Ngoại Phụ Hồn Cốt a, ta nghe không hiểu gì hết.

An Đình mỉm cười từ tốn đáp:

- Ngoại Phụ Hồn Cốt, tên giống như vật.
Nó vốn là một khối Hồn cốt rơi ra trên người Hồn thú, tuy năng lực mạnh yếu khác nhau, nhưng đích thực là một kiện binh khí của Hồn sư a.
Tỷ xem Bạch Cốt Ngân Tiên của đệ đi.

Dứt lời y liền sử ra Bạch Cốt Ngân Tiên để Hồng Anh nhìn rõ, sau đó y lại nói tiếp:

- Ngoại Phụ Hồn Cốt chính là một khối Hồn cốt phụ thuộc vào xương cốt của Hồn sư mà tồn tại.
Có nghĩa là nó không bị hòa vào với xương cốt của con người, hoàn toàn chỉ là cộng sinh vào thân thể Hồn sư mà thôi.
Ngoại Phụ Hồn Cốt có thể tự quyết định là bất cứ hình dạng gì, từ cốt đao, cốt thương hoặc cốt tiên, tuy quý giá nhưng lại rất dễ bị cướp đoạt nếu như sự liên kết giữa nó và Hồn sư không mạnh.
Chỉ cần bị chặt đứt xương cốt nơi Ngoại Hồn cốt bám vào thì sẽ bị đoạt mất, không giống như Hồn cốt thông thường sẽ rơi ra khi Hồn sư chết đi.

Hồng Anh cái hiểu cái không mà gật đầu trong vô thức, sau đó lại hỏi:

- Vậy đệ nói luyện chế Hồn cốt là làm như thế nào?

An Đình nhìn qua cuốn trục một lát, sau đó sắp xếp lại ý tứ một chút rồi đáp:

- Ừm... cái này trong cuốn trục có ghi là...

Sau một hồi nghiên cứu, ba người cuối cùng cũng đưa ra quyết định, vì An Đình tạm thời bị phong bế Hồn lực nên Tiêu Đằng sẽ là người đầu tiên thí nghiệm bí pháp trước. Cầm hai khối Hồn cốt lực lượng mạnh mẽ trên tay, Tiêu Đằng có chút lo lắng:

- Tiểu Đình à, ta...
Thật sự là có thể thành công sao?

An Đình nhìn hắn lo lắng, khóe môi câu lên nhẹ giọng đáp:

- Ừm...
Ta tin ngươi, theo bí pháp thì chỉ cần ngươi dùng lôi hỏa luyện hóa hai khối Hồn cốt này thành hình dạng một món binh khí mà ngươi muốn là được.
Ta thấy binh khí hợp với ngươi nhất nên chọn là Chùy.
Ngươi song tu Khống Chế cùng Cường Công hai hại, vậy chọn nó đi.
Cự Chùy thêm vào Lôi Hỏa hai đại thuộc tính, vậy thì lực công kích sẽ càng kinh khủng, ngươi chẳng phải muốn có lực lượng công kích mạnh mẽ sao?
Tay trái là Tử Long Trảo, tay phải cầm Cự Chùy, oai phong làm sao a.

Tiêu Đằng bị vẻ mặt khoa trương của An Đình chọc cho bật cười, sau đó cũng hít sâu một hơi gật đầu đồng ý. Hồn lực mở ra đem hai khối Hồn cốt kia bỏ vào đại đỉnh màu đen tím bắt đầu luyện hóa, lôi hỏa mạnh mẽ trực tiếp nung đốt đại đỉnh khiến cho nó dần chuyển sang một màu sắc âm trầm hơn, hai khối vạn năm Hồn cốt bên trong bị năng lượng bên ngoài mạnh mẽ luyện hóa vang lên từng trận tiếng kêu "răng rắc".

Nhìn Tiêu Đằng chăm chú tập trung luyện hóa, An Đình bình tĩnh ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở:

- Lôi Hỏa của ngươi sức mạnh hơn xa hỏa diễm thông thường, chỉ cần giữ cho Hồn lực bình ổn, quá trình luyện hóa sẽ rút ngắn đi rất nhiều.

Cuối cùng sau hơn hai ngày thì sản phẩm đầu tiên cũng dần hình thành, từ trong tử hắc sắc đại đỉnh bất ngờ truyền ra tiếng kêu "ông ông" trầm đục. Nắp đỉnh bật ra, một thanh cự chùy màu huyết sắc bất ngờ phóng thẳng lên cao, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người An Đình mà chuyển dần sang màu đen tím.

An Đình nhìn thanh cự chùy lơ lửng trên cao vội hét lên với Tiêu Đằng:

- Nhanh dùng huyết tế.
Lấy máu tươi của ngươi khiến nó nhận chủ đi.

Tiêu Đằng dùng chủy thủ cắt một đường trên tay, máu tươi bắn lên thanh tử hắc sắc cự chùy khiến tiếng kêu "ông ông" lại một lần nữa vang lên. Ngay lập tức Lôi Hỏa hai đại thuộc tính theo máu tươi quán nhập vào thanh cự chùy khiến cho nó lóe lên tử quang rồi rơi xuống tay của Tiêu Đằng.

Rốt cuộc cũng thành công, ba người bọn hắn tươi cười sán lạn ngắm nhìn thành quả suốt mấy ngày qua. Hồng Anh vội thúc giục Tiêu Đằng:

- Tiểu Đằng, mau thử xem uy lực của cự chuy này mạnh đến đâu a.

Nhìn ánh mắt chờ mong của An Đình cùng Hồng Anh, Tiêu Đằng dở khóc dở cười ngưng tụ chút Hồn lực ít ỏi trong nội thể. Hai tay nắm chặt cự chùy vung lên, sau đó mạnh mẽ giáng xuống một tảng đá lớn ngay bên cạnh.

"Ầm ầm...đùng"

Lôi điện màu tử sắc mang theo âm hỏa từ thiên không giáng xuống đem tảng đá tán thành bột mịn, sau đó còn tạo nên một vết nứt lớn kéo dài gần mười mét mới dừng lại. An Đình nhìn lôi hỏa trên phế tích bĩu môi nói:

- Lực công kích chỉ có vậy thôi sao?
Haizzz.

Tiêu Đằng nhéo y một cái hậm hực đáp:

- Chỉ có vậy thôi sao?
Ta cho ngươi biết, Hồn lực trong người ta lúc vung chùy còn chưa đến hai thành, miễn cưỡng sử ra một chuy như vậy đã là may rồi.
Thêm nữa ba ngày chưa ăn uống, ngươi nghĩ ta là ngươi hả?
Xú tiểu tử thối.

An Đình vốn đang cười nhạo thành phẩm của Tiêu Đằng, bất chợt nghe ra điểm gì đó không đúng, cẩn thận suy nghĩ một chút, nét cười nhạo biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tin:

- Ngươi nói sao?
Nãy giờ ngươi chỉ dùng có một phần nhỏ Hồn lực?
Thiên a, nếu nói vậy khi ngươi toàn thịnh đập ra một chùy không biết lực phá hoại sẽ như thế nào a?

Bên này ba người An Đình đang vui mừng xen lẫn kinh ngạc vì thành quả luyện hóa Hồn cốt của Tiêu Đằng, bên kia đám người Tư Đồ cũng đang dốc hết sức đuổi theo một đầu Hồn thú kỳ dị.

Đầu Hồn thú này thuộc họ điểu, toàn thân bốc lên kim sắc hỏa diễm, đôi cánh lớn phủ đầy lông vũ màu vàng nhạt vung lên che khuất cả mặt trời. Tư Đồ nhờ vào Vũ hồn chân thân mà có được năng lực phi hành, xích kim hỏa diễm quanh thân cuồn cuộn bốc lên, hắn hét lớn:

- Mau chặn đầu Tứ Nhãn Kim Ô lại.

Nhị vị Cung phụng với cảnh giới Phong Hào Đấu La không khó gì chế trụ đầu Tứ Nhãn Kim Ô vạn năm kia, sau đó Tư Đồ một quyền đánh ra mạnh mẽ nện gãy cánh lớn của nó khiến đầu Hồn thú nặng nề rơi xuống mặt đất.

Nguyên lão thấy vậy vội hướng Liễu Thu Thu thúc giục:

- Liễu tiểu thư, mau dùng Huyết Hỏa Phượng Hoàng của cô đánh chết đầu Hồn thú kia đi.

Liễu Thu Thu ánh mắt liếc qua Nguyên lão một chút, sau đó hướng Tư Đồ cất giọng kêu lên:

- Tam Hoàng tử, giúp muội đánh nó hôn mê được không?

Tư Đồ đang đứng lăng không nghe thấy tiếng kêu của Liễu Thu Thu chợt lạnh giọng "ừm" một cái, đáy mắt xẹt qua tia xem thường. Hắn làm sao lại không nhìn ra nét giả vờ yếu đuối trong giọng nói kia chứ, một nữ nhân nắm giữ Vũ hồn Hỏa Phượng mà bảo rằng nàng ta không bị ảnh hưởng bởi Vũ hồn thì có đánh chết hắn cũng không tin.

Long quyền lại một lần nữa vung lên đánh mạnh xuống đầu Tứ Nhãn Kim Ô phía dưới, tiếng điểu hót vang vọng cả một vùng sâm lâm rộng lớn. Ba người An Đình vốn đang nướng thịt bồi bổ cho Tiêu Đằng chợt nghe thấy tiếng kêu lớn cũng cảm thấy rùng mình, Tiêu Đằng đang ăn dở cái đùi thỏ bất giác cảm thán nói:

- Haizzz.
Không biết là Hồn sư đang liệp sát Hồn thú hay là Hồn thú đánh nhau nữa?
Tiếng kêu cũng thật là lớn a.

An Đình đang lật trở ba con gà rừng cùng mấy xiên nấm nghe hắn nói cũng ngước lên nhìn về phía phát ra tiếng kêu, nhất thời trong lòng y chợt xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ. Lắc lắc đầu cố xua đi dòng suy nghĩ ngổn ngang, y hướng Tiêu Đằng trêu đùa:

- Ngươi đó.
Ăn cứ như sắp chết đói tới nơi không bằng.
Ai nhìn thấy lại tưởng ta và Hồng Anh tỷ bạc đãi ngươi a.

Tiêu Đằng hai mắt híp lại, nuốt vội miếng thịt lớn trong miệng xuống ai thán kêu lên:

- Ngươi cái đồ xú tiểu tử.
Còn trêu ta nữa, ta phải nhịn ăn mất ba ngày, tiêu hao gần như toàn bộ Hồn lực mới luyện hóa thành công cái búa lớn này đó.

Dứt lời chỉ thấy tử qua lóe lên nơi cổ tay Tiêu Đằng, bất ngờ một cái bóng đen phóng ra. Hắc ảnh chuẩn xác rơi vào trên người An Đình, sau đó chợt nghe y lớn giọng gào lên:

- Tiêu... Đằng...
Ngươi muốn giết ta hả?

Ném cự chùy nặng trịch đang không ngừng tỏa ra Lôi hỏa sang một bên, An Đình lao người về phía Tiêu Đằng, song trảo hướng hông hắn vồ tới. Nhìn hai thiếu niên vật lộn, Hồng Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếng cười đùa vang vọng cả một vùng sâm lâm.

Trong khi ba người An Đình thoải mái nô đùa và nghỉ ngơi thì bên này Liễu Thu Thu cũng đã bắt đầu đệ thu Hồn Hoàn, đầu Tứ Nhãn Kim Ô này tu vi đã gần bốn vạn năm, trở thành đệ ngũ Hồn hoàn cho nàng ta thì cũng khá là thích hợp.

Chỉ tốn thời gian hơn hai canh giờ Liễu Thu Thu đã có thể hấp thu thành công Hồn hoàn gần bốn vạn năm, điều này nói rõ nàng ta vốn không phải là một nữ nhân tầm thường.

Rốt cuộc thì bầu trời cũng đã chuyển sang màu tím, bên trong sâm lâm khi mặt trời lặn xuống sẽ là thế giới của các loại Hồn thú. Đám Hồn sư cấp thấp nhân lúc trời còn chưa tối hẳn vội vàng dựng lều trại để cho các vị chủ tử nghỉ ngơi, còn một nhóm khác thì nhanh chóng chạy vào rừng săn thú.

Ba người An Đình vẫn đang ngồi ngơ ngác trước đống lửa, tay vẫn không ngừng lật trở hai con thỏ quay trên đống than hồng chuẩn bị cho bữa tối. An Đình ngửi ngửi mùi thịt nướng một chút rồi chợt đứng dậy mỉm cười nói với hai người Tiêu Đằng:

- Aizzz.
Trời vẫn còn chưa tối hẳn, ta tranh thủ đi kiếm chút trái cây dại a.
Hai người ở đây chờ ta.

Khi y chuẩn bị rời đi thì Tiêu Đằng cùng Hồng Anh bên cạnh hốt hoảng la lên:

- Không được.

- Tại sao không được?

- Vì ngươi,(đệ) hiện tại không thể dùng Hồn lực.

- Nga...
Ta quên mất, thôi bỏ đi.

Sau khi ngồi xuống, An Đình lại chăm chú vào công việc nướng thỏ của mình. Đám Hồn sư đi săn thú kia vốn đang chạy qua chạy lại giữa những tán cây rậm rạp, bất chợt có một tên dừng lại kêu lên:

- Dừng lại.
Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?

- Là mùi thịt nướng a.
Thật thơm...

Nhanh chóng ẩn dấu hơi thở, hai gã Hồn sư Mẫn Công hệ ngay lập tức đi do thám, một lúc sau đã thấy bọn hắn quay về thấp giọng nói:

- Bên kia có ba người đang nướng thịt, nhìn qua giống như chỉ vừa mới mười sáu mười bảy tuổi.
Còn rất trẻ.

Quyết định tạm gác chuyện này qua một bên, đám Hồn sư nhanh chóng đi săn thú đem về. Nguyên lão liếc nhìn bọn hắn một chút rồi hỏi:

- Có phát hiện gì không?
Xung quanh không có Hồn thú quần cư nào chứ?

Một gã Hồn sư cúi đầu cung kính đáp:

- Nguyên lão.
Không phát hiện ra Hồn thú nào cường đại, chỉ có điều....
Cách đây chừng hơn một dặm có ba gã Hồn sư đang dừng chân, hình như là đi liệp sát Hồn thú.

Tư Đồ vốn không hề để ý đến lời mà bọn họ nói, nhưng khi nghe đến có ba gã Hồn sư cách đây hơn một dặm bất giác trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác rung động nho nhỏ. Ánh mắt liếc về phía Nguyên lão đang tiếp tục truy vấn:

- Bọn họ dáng dấp ra sao?
Tuổi tác như thế nào?

Tên Hồn sư kia suy nghĩ một chút rồi cung kính đáp:

- Bọn họ ba người nhìn qua như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
À đúng rồi...
Trong ba người có một thiếu niên vận bạch y, mái tóc người này vừa dài mà lại có màu bạc trắng .
Nhìn y hệt như tinh linh ấy, quả thật rất đẹp.

Nguyên lão phất tay cho hắn lui xuống, đến khi quay lại chỉ thấy Tư Đồ nháy mắt chìm vào trầm lặng. Đôi lông mày khẽ chau lại chứng tỏ hắn đang vướng vào sự ngổn ngang của cảm xúc, Nguyên lão từ từ bước tới khẽ gọi:

- Chủ tử...

Tư Đồ nhìn Nguyên lão đang lo lắng, hít sâu một hơi cố giữ giọng bình thản đáp:

- Nguyên lão, người kêu mọi người mau thu xếp một chút, chúng ta lập tức qua bên đó.
Nói với họ đến đó mọi người sẽ nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro