Chương 82 : Tích Dịch Ngư Lân và Tích Dịch Ngư Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc yến tiệc, An Đình đã có dấu hiệu say rượu bị Tư Đồ Ngận Suất dìu về tẩm cung của hắn, Tiêu Đằng cũng đồng dạng được Âu Dương Thiên nửa lôi kéo nửa ép buộc đưa về phủ, chỉ có Hồng Anh là còn tỉnh táo theo sau Nguyên Lão đi về nơi đã được chuẩn bị riêng cho nàng.

Nhìn đám thiếu niên lần lượt rời đi, Hoàng Hậu lén đưa mắt nhìn Hoàng Đế bên cạnh một chút rồi cũng nhanh chóng lui về cung. Tư Đồ Thiệu Khiêm rất thức thời mà đợi Phụ Hoàng của hắn đi trước mới trở về tẩm điện của mình, lúc đi qua vị trí trước đó của An Đình, ánh mắt hắn cũng hiện lên một tia toan tính.

Không mấy khó khăn để đưa An Đình đã muốn ngủ say về đến tẩm cung của mình, Tư Đồ Ngận Suất liền phân phó cho người hầu mang đến hai cái dục dũng lớn để tắm rửa, sau khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đều lặng lẽ lui ra. Tự tay đem An Đình lột sạch chỉ chừa lại bộ lý y mỏng dính, Tư Đồ cười xấu xa bế An Đình lên thả vào bồn nước lạnh băng khiến cho y thoải mái đến đang ngủ say cũng phải mỉm cười rên lên khe khẽ.

Liếc nhìn chiếc cổ dài trắng nõn cùng nụ hoa màu hồng nhạt ẩn hiện sau lớp áo lụa mỏng manh đã bị thấm ướt, Tư Đồ Ngận Suất cố nén dục vọng đang sôi trào nhanh chóng tắm rửa cho An Đình. Đợi đến khi hắn đem An Đình toàn thân trần trụi bồng ra khỏi dục dũng thì trên trán cũng đã đổ đầy một tầng mồ hôi lạnh, dùng khăn tơ tằm bọc y lại, hắn vội cởi y phục nhảy vào bồn tắm còn lại nhanh chóng chà lau thân thể.

Khi Tư Đồ tắm xong cũng là lúc ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, một tràng tiếng bước chân nhỏ nhẹ chợt xuất hiện, cùng với đó là giọng nói cung kính vang lên bên ngoài cửa lớn:

- Điện hạ, người đã ngủ chưa?
Đại Hoàng tử đích thân mang canh giải rượu tới, nói là tặng cho An công tử.

Nghe nô tài bên ngoài nhẹ giọng gọi, lông mày Tư Đồ bỗng chau lại, hắn không nhanh không chậm cầm lấy y phục mặc vào, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn tơ tằm lau khô người cho An Đình, lạnh giọng hướng bên ngoài đáp:

- Mời Đại Hoàng huynh vào đây đi.

Tư Đồ vừa dứt lời thì cánh cửa bằng gỗ đào nặng trịch cũng mở ra, một bóng người cao lớn ngay lập tức bước vào, sau lưng hắn còn có thêm một tên cận vệ vận y phục màu tử sắc. Khẽ quay qua đánh mắt với tên tử y nam nhân, Tư Đồ Thiệu Khiêm hướng thực hạp nho nhỏ trên tay tên cận vệ cười nói:

- Tam đệ, đã quấy rầy rồi.
Khi nãy ta thấy vị tiểu bằng hữu của đệ có vẻ như đã say rượu, vừa hay nô tài trong cung của ta có nấu một chút canh giải rượu, ta liền nghĩ đến tiểu bằng hữu này nên vội đem qua đây một chén.
Hi vọng không khiến cho đệ khó chịu chứ?

Tư Đồ Ngận Suất khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó đưa mắt qua nhìn gã nô tài đang đứng ở một bên, hắn nhanh chóng tiến lên nhận lấy thực hạp trên tay tử y nam nhân kia rồi lùi lại đứng cúi đầu sau lưng Tư Đồ Ngận Suất. Liếc mắt nhìn thiếu niên đang cựa mình trên giường một chút, Tư Đồ Ngận Suất hướng Tư Đồ Thiệu Khiêm lạnh nhạt lên tiếng:

- Đa tạ hảo ý của Đại Hoàng huynh.
Tiếc là Tiểu Đình đã ngủ say rồi, lát nữa ta sẽ cho y uống sau.
Trời cũng đã khuya, Đại Hoàng huynh cũng nên về nghi ngơi sớm đi. Tô Thục, tiễn Đại Hoàng tử hồi cung.

Bị Tư Đồ Ngận Suất đuổi về, Tư Đồ Thiệu Khiêm giận đến đỏ bừng mặt, nắm tay siết đến trắng bệch, hắn gằn giọng nói:

- Hừ.
Đã quấy rầy rồi, Tử Phùng, chúng ta đi.

Tên nô tài gọi là Tô Thục cuối cùng cũng lui ra, không khí yên ắng lại bao trùm lên căn phòng lớn. Mở nắp thực hạp ra, cầm lấy chén canh giải rượu đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, Tư Đồ Ngận Suất lạnh giọng cười chế giễu:

- Địa La Sâm? Còn có Tử Tinh Ngọc Diệp Thảo.
Xem ra Đại Hoàng huynh đã tốn không ít tâm tư a.

Địa La Sâm vốn là một loại nhân sâm có dược tính tương đối ôn hòa, thiên về thanh nhiệt giải độc, loại bỏ tạp chất trong cơ thể con người là chính. Tuy dược lực không mạnh như những loại sâm khác, nhưng nó lại mang đến cho người dùng một cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, hơn nữa còn có thể thanh lọc cơ thể vô cùng tốt. Nếu niên đại đạt đến nghìn năm còn có thể giúp cho người dùng nó tăng lên Hồn lực, mặc dù là tăng lên rất ít nhưng cũng đủ để nó trở thành một trong những loại nhân sâm đứng đầu bảng.

Còn về Tử Tinh Ngọc Diệp Thảo, đây vốn là một loài Hồn Thú hệ Thực Vật bậc thấp vô cùng xinh đẹp, toàn thân một màu xanh lục như ngọc thạch, khi niên đại đạt đến trăm năm thì trên phiến lá sẽ xuất hiện tử tinh bám vào. Công dụng của nó chủ yếu là an thần dưỡng nhan, ngoài ra còn có một chút tác dụng khác thiên về bồi bổ gân cốt.

Chỉ một chén canh thôi đã tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc rồi, vậy nên mới nói tâm tư mà Tư Đồ Thiệu Khiêm bỏ ra thật khiến người ta dễ dàng cảm động. Bất quá ý đồ của hắn Tư Đồ Ngận Suất cũng đã đoán được phần nào, vậy nên hắn mới lên tiếng đuổi khéo tên kia về, tránh cho An Đình bất ngờ tỉnh dậy lại phải uống thứ nước thuốc tẩm đầy tâm cơ này.

Nhẹ kéo góc chăn xuống để An Đình dễ chịu hơn, Tư Đồ Ngận Suất đem chén canh quý giá trên tay đổ vào chậu cây Long Tiên Hương bên cạnh bàn trà. Sau đó làm như không có chuyện gì mà cởi bỏ ngoại bào, phất tay đem mấy chiếc hộp đựng đầy Dạ Minh Châu và Huyết Linh Thạch đậy lại, bóng tối ngay lập tức bao trùm lên căn phòng.

Cảm nhận có một luồng nhiệt khí ấm áp tiến vào trong chăn, An Đình đang ngủ say chợt quay qua ôm chặt lấy, hai chân cùng hai tay đồng kết hợp đem Tư Đồ biến thành một chiếc gối ôm điển hình nhất. Bất đắc dĩ bị ôm chặt, Tư Đồ từ thế chủ động bất ngờ chuyển thành bị động, thở dài đem An Đình ôm vào lòng, Tư Đồ Ngận Suất mỉm cười xấu xa nói nhỏ:

- Tối nay không "ăn" được ngươi, vậy thì ta sẽ lưu lại vài cái dấu vết trên người ngươi a, xem ngươi lần sau còn dám ra ngoài chạy loạn nữa không?
Tư Đồ Thiệu Khiêm, ngươi lại muốn tranh giành cùng ta sao, bất quá lần này lại khiến ngươi thất vọng nữa rồi.

Một đêm an tĩnh trôi qua, bên ngoài mặt trời đã lên cao chiếu rọi xuyên qua khóm cây Tử Trúc in lên tường, An Đình dụi dụi trong lồng ngực Tư Đồ mấy cái rồi chợt lầm rầm than khẽ:

- Ưm....
Đầu ta đau quá đi...

Bị giọng nói trong lòng làm tỉnh giấc, Tư Đồ Ngận Suất khẽ xoa xoa lưng y nói nhỏ:

- Tiểu Đình... vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một chút nữa đi.

An Đình vốn đang ngái ngủ, bất chợt nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, hơn nữa còn có một bàn tay xấu xa của tên nào đó đang xoa xoa hướng dần xuống dưới mông y. Bị dọa cho tỉnh hẳn, An Đình ngay lập tức xô cái người đang ôm y ra, cả thân hình nháy mắt nhảy dựng lên, y hét lớn:

- A...
Ngươi... Ngươi... Tư Đồ?
Là huynh sao?

Nhìn rõ khuôn mặt của tên lưu manh đã sờ mông y, An Đình sắc mặt chuyển từ kinh hãi sang ngốc trệ, chiếc chăn lớn bị y kéo lên rơi xuống che đi bộ vị đang ngẩng cao đầu của tên nào đó. Gian nan mở miệng, An Đình cười cười giải thích:

- Ta... tối qua...
Tối qua ta có uống hơi nhiều một chút, nên...
Ha ha ha.... cái đó...
Y phục của ta....

Nhìn thấy An Đình vì nhận ra hắn mà chuyển từ kinh hãi sang ngại ngùng, trong lòng Tư Đồ cũng là tràn ra một loại cảm xúc ấm áp, khóe môi câu lên thành một nụ cười mỉm, Tư Đồ Ngận Suất nằm nghiêng mình chăm chú nhìn An Đình đang đứng ở góc giường, nói:

- Tỉnh rồi à?
Tối qua ngươi quả thực đã uống say, hại ta phải "hầu hạ" ngươi suốt một đêm không được ngủ a.
Giờ ngươi tính bồi thường như thế nào đây?

Bị Tư Đồ nhìn đến chột dạ, An Đình vội lách mình qua nhảy xuống giường, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo khác mặc vào, y hướng Tư Đồ cười trừ nói:

- Cái kia... ha ha...
Xin lỗi huynh, ta.... ừm...
Ta có chút không nhớ gì cả... nên... nên thôi bỏ qua đi nha.
Ha ha...

Tư Đồ Ngận Suất nhìn y luống cuống đến mức xỏ tay vào cái áo mãi cũng không được, ánh mắt dừng lại trên cổ y cười lớn nhắc:

- Ngươi nhìn mình trong gương xem, đầu tóc thì rối tung, y phục cũng lộn xộn.
Như vậy mà ngươi tính đi ra ngoài sao?

Nghe Tư Đồ nhắc nhở, An Đình vội chạy tới chiếc gương lớn bên cạnh giương nhìn thử, không nhìn còn đỡ, đến khi hoàn toàn trông thấy bộ dạng của mình trong đó, An Đình không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cái thân ảnh trong gương có một đầu tóc đen dài rối tung, y phục trên người xộc xệch vô cùng nhếch nhác, trên một bên ngực và cổ lộ ra còn in hằn những vệt bầm lớn màu xanh tím.

Trên trán nổi gân xanh, An Đình thẹn quá hóa giận quay qua hướng Tư Đồ nghiến răng quát:

- Tư Đồ Ngận Suất...
Huynh là tên khốn nạn...

Theo tiếng quát của y, một thanh đao lớn hình tròn màu lam bạc nháy mắt hiện ra, hàn khí cường hãn cùng với ngọn lửa màu thâm lam kỳ dị bùng lên khiến cho Tư Đồ đang ngồi trên giường cười lớn cũng phải rùng mình đổ mồ hôi lạnh.

Liếc nhìn thanh sơ cấp Thần Binh đang bập bùng lam sắc hỏa diễm không ngừng xoay tròn bên cạnh An Đình, Tư Đồ vội bước xuống trấn an kẻ đang nổi giận kia:

- Tiểu Đình, có gì từ từ nói...
Mau thu lại Nguyệt Kim Luân trước đã, ngoan... nghe lời a.

An Đình hai mắt đỏ lên, y thở hào hển liếc Tư Đồ Ngận Suất một cái, sau đó sụ mặt thu lại Nguyệt Kim Luân rồi ngồi xuống cái ghế trước tấm gương lớn, đem tấm lưng tiêm gầy quay về phía Tư Đồ. Nhìn thấy y giận dỗi, Tư Đồ Ngận Suất thở dài bước tới, với tay cầm lấy chiếc lược bằng gỗ Đàn Hương trên bàn, hắn vừa chải lại mái tóc rối cho y vừa nhẹ giọng nói:

- Tối qua lúc ngươi ngủ say, Đại Hoàng huynh của ta có tới đây.

An Đình bị hấp dẫn vào câu chuyện, đôi mắt ửng hồng liếc nhìn Tư Đồ trong gương hỏi:

- Hắn tới làm gì?

Tư Đồ thấy y nhanh chóng bị dụ sang chuyện khác, khóe môi nhếch lên mỉm cười đáp:

- Hắn tới tìm ngươi.
Nói là đem canh giải rượu tới cho ngươi.

Thấy y không hỏi gì, hắn lại nói tiếp:

- Chén canh đó được nấu từ Địa La Sâm ngàn năm và Tử Tinh Ngọc Diệp Thảo trăm năm, giá trị quả là không nhỏ.
Đáng tiếc ngươi không được dùng.

An Đình nhìn hắn đã buộc lại mái tóc rối bù sau lưng, y lạnh nhạt nói:

- Thế tại sao huynh không đánh thức ta dậy?
Một chén canh quý giá như vậy mà....

Nghe ra tiếc nuối trong lời nói của An Đình, Tư Đồ liền mạnh mẽ ôm chặt lấy y, mùi Long Tiên Hương thanh lãnh tràn vào mũi An Đình, hắn vờ tức giận nói:

- Đánh thức ngươi sao?
Ngươi thà tiếc chén canh kia cũng không tiếc ta?
Ta hảo đau lòng nha...

Sau khi nghe Tư Đồ Ngận Suất thuật lại toàn bộ mọi chuyện, An Đình mới dần bình tĩnh lại, y suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thật không nghĩ tới sau lưng Đại Hoàng tử lại có chỗ dựa tốt như vậy.
Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Bọn họ có khi nào đối với ta....

Tư Đồ siết chặt tay An Đình, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào y chân thành nói:

- Tiểu Đình...
Tư Đồ Ngận Suất ta đã mất đi một người vô cùng quan trọng rồi, ta tuyệt đối không để cho ngươi gặp phải nguy hiểm gì đâu.
Ta....

"Ọt ọt"

Thanh âm phát ra từ cái bụng của An Đình nháy mắt quét sạch cảm xúc của Tư Đồ, bất đắc dĩ thở dài, hắn hướng bên ngoài lớn giọng kêu lên:

- Người đâu, mau dọn bữa sáng lên đi.

Sau khi lấp đầy cái bụng rỗng tuếc với rất nhiều những món ăn ngon, Tư Đồ Ngận Suất liền dẫn An Đình ra ngoài đi tìm đám người Hồng Anh. Dù sao thì nàng cũng đã đạt đến bình cảnh của cấp bảy mươi rồi, cũng nên tìm kiếm một vòng Hồn hoàn thích hợp để đột phá cảnh giới Hồn Thánh.

Bọn hắn thống nhất hai ngày sau sẽ tiến vào Mộng Đài Sâm Lâm để tìm kiếm Hồn Hoàn cho Hồng Anh, lần này do Nguyên Lão dẫn đầu, vì dù sao thì bây giờ Hồng Anh cũng đã trở thành tôn nữ của lão nên chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là Tiêu Đăng vẫn đang dừng lại ở ngưỡng cửa cấp sáu mươi chín đỉnh phong, thế nên lần này đi rất có thể hắn sẽ đột phá được bình cảnh để bước chân vào cảnh giới giống như An Đình cùng Hồng Anh.

Mộng Đài Sâm Lâm to lớn vốn nằm ở phía Tây Nam của Đế Quốc Hoàng Lạc, nơi đây vốn có một con sông lớn tên là Lưu Vân. Dọc theo con sông này quanh năm sương mù đọng lại mờ ảo, cho dù có là những ngày hạ chí mặt trời đứng bóng cũng không hề tan rã. Có điểm kỳ lạ này cũng là bởi vì dòng Lưu Vân vốn xuất phát từ rìa Luyện Nham Cốc, khi chảy về hạ lưu còn gặp phải không ít ngọn núi lửa nhỏ, bởi vậy nhiệt độ trong nước luôn luôn ấm áp, hơi ẩm cũng tỏa ra dày đặc hơn.

Mất gần một ngày rưỡi để đi đến toà thành trấn lớn bên rìa Mộng Đài Sâm Lâm, sáu người Tư Đồ nhanh chóng bổ sung lại thể lực và Hồn Lực, sau đó nhân lúc trời còn sớm mà tiến vào Mộng Đài Sâm Lâm.

Sau khi tiến sâu vào trong rừng, hơi nước ở đây vô cùng nồng đậm khiến cho ba người An Đình vô cùng thoải mái. Băng vốn lấy thủy làm nền tảng, thủy càng vượng thì lực lượng cung cấp cho băng càng cao. Cũng tựa như thế, Vũ Hồn hai người Hồng Anh cùng Tiêu Đằng vốn là Thực Vật hệ, thực vật dù cho có sinh trưởng ở nơi khô cằn nhất cũng cần có nước để tồn tại, nên nhìn qua ba người bọn họ là dễ chịu nhất.

Chỉ có Nguyên Lão và Tư Đồ Ngận Suất vốn mang Vũ Hồn hệ Hỏa, nên không được thoải mái cho lắm. Còn Âu Dương Thiên thì không cần bàn tới, hắn nắm giữ tốc độ cùng lực lượng nên Vũ Hồn tương đương với thuộc tính Phong, bởi vậy hơi nước cũng không làm hắn khó chịu nhiều.

Đi suốt hai canh giờ nhưng chỉ toàn gặp phải Hồn Thú niên hạn vạn năm, đám người Tư Đồ Ngận Suất đều đồng loạt thống nhất bỏ qua. Nguyên Lão đã tính toán trước, với thực lực của Hồng Anh bây giờ, nếu muốn hấp thu một vòng Hồn Hoàn mười vạn cũng là điều có thể, hơn nữa đệ thất hoàn vốn ảnh hưởng rất lớn tới Vũ Hồn Chân Thân của Hồn sư, vì vậy mà bọn hắn đều thống nhất chọn cho Hồng Anh một vòng mười vạn năm Hồn Hoàn.

Có lẽ hôm nay bọn họ vốn không có nhiều may mắn, đa phần Hồn Thú gặp được đều không thích hợp với Hồng Anh. Cũng có vài đầu Hồn Thú có thuộc tính khôi phục hoặc chữa trị phù hợp với Vũ Hồn của nàng, ví như đầu Tích Dịch Ngư Lân mà bọn hắn đang gặp phải.

Đầu Hồn Thú này thuộc loại lưỡng cư, vừa có thể sống và di chuyển linh hoạt dưới nước, vừa có thể chạy nhanh trên đất liền. Tuy năng lực chủ yếu là khôi phục và trị liệu, thế nhưng chúng cũng là loài không dễ gì đụng vào.

Tích Dịch Ngư Lân vốn được tương truyền rằng có một tia huyết mạch của Địa Long, từ khi sinh ra đã có được năng lực khôi phục và tự tái tạo. Nếu chẳng may gặp phải trường hợp nguy hiểm, hoặc bị kẻ thù tấn công, loài Hồn Thú này đều sẵn sàng từ bỏ một phần trên cơ thể để đào thoát. Sau đó vết thương sẽ được nó tự mình chữa trị, thời gian tái tạo và khôi phục lại còn tùy thuộc vào tu vi của nó, tuy nhiên đây cũng là một kỹ năng vô cùng bá đạo mà giới Hồn Sư hệ Phụ Trợ hoặc Trị Liệu đều ao ước.

Thế nhưng, bởi vì nơi ở của chúng quá mức đặc thù, kỹ năng lẩn trốn cũng vô cùng kỹ lưỡng, nên chuyện tìm ra chúng thật không hề dễ dàng. Thêm vào một chuyện, nếu Hồn Sư muốn chắc chắn có được Hồn Kỹ bổn mạng - Khôi Phục và tái tạo lại bộ phận trên cơ thể của Tích Dịch Ngư Lân thì việc đảm bảo tu vi của đầu Hồn Thú đó phải từ sáu vạn năm trở lên là điều không thể chối cãi, nếu không cũng chỉ miễn cưỡng thu được kỹ năng trị liệu thương thế của chúng mà thôi.

An Đình cũng không muốn làm hại đến đầu Hồn Thú này, bởi vì không những số lượng của chúng vô cùng ít mà còn bởi vì kỹ năng bá đạo mà chúng có thể mang lại. Vậy nên y chỉ dùng Vũ Hồn Cực Hạn của mình đem nó đóng băng lại sau đó thả xuống một nhánh sông nhỏ gần đó, như vậy vừa bảo tồn được Hồn Thú, vừa có thể để lại cho con cháu sau này một Hồn Kỹ vô cùng trân quý.

Rút cuộc đến khi bầu trời tối hẳn, đám người Tư Đồ vẫn còn đang tìm chỗ trú ẩn trong rừng rậm. Trời về đêm nên hơi nước càng thêm dày đặc, không khí ẩm ướt khiến cho con người ta cũng dần cảm thấy khó chịu. Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, đám người lại tiếp tục đi tìm chỗ dừng chân, bởi vì trong rừng buổi tối rất nguy hiểm nên bọn họ cần một chỗ cao ráo để nghỉ ngơi và khôi phục lại thể lực.

Sáng hôm sau, An Đình ba người theo thói quen thức dậy từ rất sớm, cảm nhận làn sương nồng đậm hơi nước vờn quanh khiến cho bọn hắn thoải mái đến lạ thường. Cả sáu người nhanh chóng ăn sáng bổ sung năng lượng, sau đó liền quay lại với công cuộc tìm kiếm Hồn Thú của mình, bởi vì Vũ Hồn của An Đình có được ưu thế và cảm nhận tốt nhất trong sương mù nên y và Tư Đồ liền dẫn đầu đi trước.

Càng tiến sâu vào khu vực gần Lưu Vân Hà, lượng hơi ẩm và sương mù ngày một nồng đậm hơn, cây cối cũng xanh tốt xum xuê đến lạ thường, đây chắc hẳn là do hơi nước cùng khí ẩm bổ sung dưỡng chất cho thực vật nơi đây. Dọc đường đi có không ít Hồn Thú hệ Thực Vật cấp bậc trăm năm và ngàn năm, tuy cũng có một ít tu vi đạt tới vạn năm nhưng lại chỉ toàn mang đến kỹ năng thiên về Khống Chế cho Hồn sư mà thôi.

Qua hơn nửa ngày nữa, cuối cùng đám người Tư Đồ cũng đã đến được khu vực gần Lưu Vân Hà. Cảm nhận được những luồng uy áp khổng lồ từ xung quanh, Tư Đồ liền kêu mọi người ngồi xuống tiến hành minh tưởng khôi phục Hồn Lực, hắn có linh cảm rằng ở đây sẽ có Hồn Thú mười vạn năm xuất hiện, vậy nên mọi thứ vẫn cần phải thật cẩn trọng mới được.

Một canh giờ nữa trôi qua, đến khi mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, đám người đang minh tưởng mới dần khôi phục lại. An Đình còn chưa kịp nói gì thì Nguyên Lão bên cạnh đã vội nhảy lên chắn trước người bọn hắn, giọng nói mang theo chút hoảng sợ vang lên:

- Có Hồn Thú, tu vi chắc đã trên mười vạn năm.
Mọi người cẩn thận.

Giao Hồng Anh cho Tiêu Đằng bảo vệ, bốn người còn lại ngay lập tức xếp thành thế trận hình cánh cung đem Hồn Lực trong cơ thể mở ra sẵn sàng phát động công kích. Hai tròng mắt màu thâm lam của An Đình chợt lóe lên, trong màn sương mù dày đặc nháy mắt xuất hiện những tinh thể bằng băng nho nhỏ, hoa tuyết khẽ phiêu phù trong không khí.

Một lúc sau chợt nghe An Đình lạnh giọng nói:

- Là Tích Dịch Ngư Lân.
Hồn Thú này tu vi ước chừng đã trên mười vạn năm, toàn thân phủ đầy lân giáp thô ráp màu hồng nhạt.

Nguyên Lão nghe An Đình miêu tả về đầu Hồn Thú mười vạn năm vừa xuất hiện một chút liền quay qua hướng Hồng Anh mỉm cười nói:

- Nha đầu à, con cũng thật là may mắn a.
Tích Dịch Ngư Lân vốn sau khi đột phá giới hạn mười vạn năm, thì tên gọi đã đổi thành Tích Dịch Ngư Long rồi, lớp lân phiến như vảy cá chép kia cũng biến thành hình dạng gần giống với vảy rồng.
Tuy không thể chân chính hóa Long, nhưng kỹ năng bổn mạng của nó tuyệt đối được giữ lại và chuyển sang cho Hồn Sư hấp thụ.

Đúng lúc này An Đình chợt kêu lên:

- Nó tới rồi.

Bốn người An Đình nháy mắt huyền phù vào không trung, Tiêu Đằng cũng ngay lập tức sử dụng kỹ năng Thuấn Di đem theo Hồng Anh nhảy lên một tán cây lớn. Một luồng năng lượng bá đạo mạnh mẽ tách làn sương mù ra làm hai, hồng ảnh chớp mắt đã đến ngay chỗ sáu người vừa di chuyển. Lúc này, đầu Hồn Thú kia mới hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.

Đầu Hồn Thú vừa xuất hiện toàn thân một màu hồng phấn xinh đẹp, lớp lân phiến bên ngoài tựa như bảo thạch lấp lánh mà trong suốt, toàn thân Hồn Thú này dài trên mười mét có hơn, chỉ riêng chiếc đuôi của nó đã chiếm quá hai phần ba chiều dài cơ thể rồi. An Đình nhìn đầu Hồn Thú còn đang ngơ ngác bên dưới, hai tay nhanh chóng kết thành thủ ấn kỳ dị, dưới chân y ngay lập tức hiện ra bảy vòng Hồn Hoàn.

Đệ thất hoàn của An Đình lần đầu tiên phát sáng, y hét lớn:

- Đệ thất Hồn Kỹ - Phượng Hoàng Tuyết Ấn.

Sau lưng An Đình ngay lập tức hiện ra hư ảnh một đầu Băng Tinh Phượng Hoàng to lớn, sải cánh vung lên che khuất cả ánh mặt trời mờ ảo. Hư ảnh Tuyết Phượng ngẩng đầu kêu lên một tiếng Phượng hót thanh thúy, tiếp theo đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Tư Đồ Ngận Suất, hư ảnh to lớn thu lại hai cánh lao thẳng xuống đầu Tích Dịch Ngư Long bên dưới.

"Ầm ầm... đùng"

Tuyết Phượng mạnh mẽ lao xuống tựa nhự một khối ấn bàn khổng lồ nện lên thân thể của Tích Dịch Ngư Long, lân phiến như bảo thạch nháy mắt vỡ nát, đầu Hồn Thú ngửa đầu kêu lên một tiếng đau đớn. Âu Dương Thiên cũng không đứng yên, song dực sau lưng vỗ mạnh, huyết sắc Hồn Hoàn thứ bảy lóe lên, hắn quát lớn:

- Vũ Hồn Chân Thân.

Thân thể Âu Dương Thiên nháy mắt được bao phủ trong bạch quang, một đầu Phi Thiên Bạch Hổ to lớn uy phong lẫm lẫm ngay lập tức xuất hiện trong không trung. Giọng nói lạnh lẽo của hắn từ trong miệng của Bạch Hổ vang lên:

- Đệ thất Hồn Kỹ - Bạch Hổ Ma Thần Biến.

Đôi Hổ chưởng to lớn mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ vung lên đem đầu Phi Thiên Bạch Hổ đẩy lên cao hơn, trên thân thể cường tráng bất giác mọc lên những chiếc gai nhọn màu hắc sắc. Trên đầu Bạch Hổ xuất hiện một chiếc mũ giáp màu đen sậm, đồng dạng còn có hai chiếc sừng lớn màu đen nhánh nhô ra, ở bốn cẳng chân cũng xuất hiện vài chiếc gai màu đen tím, chóp đuôi cũng đồng dạng có một tiêm thứ gần giống như đuôi vỹ của Bọ Cạp.

Hắc sắc vân vụ như những dải lụa màu đen uyển chuyển uốn lượn quanh thân thể to lớn của Bạch Hổ, kim quang trong hổ nhãn lóe lên, đầu Phi Thiên Bạch Hổ vốn do Âu Dương Thiên hóa thành bất ngờ mở lớn miệng. Một khoả quang cầu khổng lồ đan xen giữa hai màu đen và trắng nháy mắt hội tụ, luồng năng lượng đến từ vòng Hồn Hoàn mười vạn năm ngay lập tức hướng đầu Tích Dịch Ngư Long bên dưới đánh xuống.

Vốn đã bị thương nặng, cộng thêm công kích từ Cực Trí Chi Băng của An Đình gây nên sự băng phong trong cơ thể, thế nhưng đầu Tích Dịch Ngư Long vẫn có thể cảm nhận thấy nguy hiểm từ trên cao giáng xuống. Hai mắt màu vàng nhạt bất chợt lóe sáng, chiếc đuôi dài quẫy động vô cùng kịch liệt, hồng sắc quang mang lập lòe khiến cho mấy người An Đình trên cao cũng phải khẽ nhíu mày.

Thế nhưng, trước khi song sắc quang cầu to lớn do Âu Dương Thiên phóng xuống nện lên thân thể hồng sắc bên dưới, trên thân đầu Tích Dịch Ngư Long nháy mắt hồng quang đại thịnh. Ngay khi quang mang lụi tắt, song sắc quang cầu cũng nặng nề nện xuống, kiếm phong bắn ra đem phạm vi cả trăm mét xung quanh cắt nát, thanh âm gãy đổ vang lên không ngừng.

Bụi mù chưa kịp tan đi, hồng quang lại tiếp tục nhấp nháy, chiếc đuôi dài của Tích Dịch Ngư Long vì đón đỡ đòn công kích từ Âu Dương Thiên mà đứt lìa. Bỏ lại chiếc đuôi, Tích Dịch Ngư Long nhân cơ hội trên chiếc đuôi vừa đứt đang không ngừng tỏa ra hồng quang chói lòa mà chạy trốn.

Nguyên Lão nhìn đầu Hồn Thú kia sau khi bỏ chạy đã ngay lập tức mọc lại một chiếc đuôi mới, hai mắt bỗng sáng lên, bàn tay phải đưa ra hình thành dáng vẻ của một long trảo to lớn cường ngạnh vỗ xuống giữa lưng đầu Tích Dịch Ngư Long đang bỏ trốn.

"Răng rắc"

Thanh âm xương cốt cùng lân phiến vỡ nát vang lên thật chói tai, Nguyên Lão quay qua hét lên với Hồng Anh:

- Anh Nhi, mau...
Mau dùng chủy thủ đâm vào giữa đỉnh đầu nó.

Vừa nói lão vừa dùng long trảo vỗ lên đầu Tích Dịch Ngư Long khiến nó toàn thân mềm nhũn, Hồng Anh cũng ngay lập tức chạy tới, trên tay còn nắm chặt thanh chủy thủ màu sáng bạc. Mạnh mẽ đem chủy thủ cắm vào đại não của Tích Dịch Ngư Long, đến khi trên thi thể to lớn ngưng tụ thành một vòng huyết sắc Hồn Hoàn thì Hồng Anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

An Đình thu lại Vũ Hồn từ trên không trung hạ xuống, đưa cho Hồng Anh một viên kim đan, y hướng nàng trầm giọng nói:

- Hồn Hoàn mười vạn năm không dễ hấp thu.
Đều là bước một chân vào quỷ môn quan, tỷ phải thật cẩn thận.
Nhớ kỹ, mọi người còn đang tại bên ngoài chờ tỷ.
Cố lên...

Nhìn ánh mắt khích lệ của mọi người, Hồng Anh kiên định gật đầu. Sau đó nuốt xuống kim đan của An Đình bắt đầu ngưng tụ Hồn Lực chuẩn bị đệ thu Hồn Hoàn. Thời gian nàng hấp thu chưa biết lâu hay mau nhưng đám người An Đình bên cạnh sớm đã nóng ruột đến khó mà chịu được.

Mười vạn niên Hồn Hoàn.

Đây dù sao cũng là một vòng Hồn Hoàn mười vạn năm hàng thật giá thật, nguồn Hồn Lực cùng năng lượng áp súc trong đó thật sự là quá khủng bố a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro