1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Lớp 10A1- giờ giải lao )

"Tao cho mày nói lại lần nữa!"

Con Nguyệt bực dọc lườm thằng Phúc

"Tao chả cần nói lại tao nói đúng mà mày có là lớp trưởng cũng không thay đổi được việc mày cũng chỉ là thứ con rơi được cậu tao nhặt về nuôi từ cô nhi viện thôi cũng chả phải con ruột của ổng đâu đồ thần kinh mày không phải em tao đừng có dạy đời tao phải làm gì mày bớt lo chuyện bao đồng đi tao nói xấu bà Yến thì liên quan gì mày?"

Thằng Phúc vẫn chưa biết được nó sẽ nhận hậu quả thế nào khi thốt ra câu đó nên nói rất hùng hồn

"..."

Con Nguyệt im lặng không nói gì nữa chỉ từ từ quay lại chỗ ngồi của mình.thằng Phúc đang đắc ý tưởng con Nguyệt sợ mình thì...

"Coi như mày biết điều"

Thằng Phúc vừa dứt câu liền thấy con Nguyệt vác cái ghế lên tiến lại phía mình khiến nó sợ hãi lùi lại vài bước

"M.mày tính làm cái gì?"

"Không phải mày vẫn thường gọi tao là đồ thần kinh mà?giờ tao cho mày thấy thần kinh thật sự sẽ làm gì đây^^"

Con Nguyệt mắt long sòng sọc lườm thằng Phúc gương mặt không thể đáng sợ hơn giơ tay tát thằng Phúc mấy cái cho hả rồi đưa cao cái ghế trong tay toang đập xuống người thằng Phúc

"Dừng lại"

Một giọng nữ âm trầm vang lên khiến con Nguyệt khựng lại vài giây rồi lập tức buông cái ghế trong tay.Trước mắt nó giờ đây là một người phụ nữ cao ngất xinh đẹp trẻ trung mặc quần dài áo sơ mi trắng đóng thùng chỉnh tề trông rất uy nghiêm

"C.cô Yến"

Con Nguyệt nhìn thấy cô liền ngoan như con mèo không còn dáng vẻ dọa người như lúc nãy

"Em.em.."

"Không cần giải thích Hân,Nghi kể cho tôi hết rồi"

"..."

Con Nguyệt biết nó đã nóng nảy làm bậy nên không dám nói thêm gì

"Lê Thiên Phúc ngày mai gọi phụ huynh em lên gặp tôi"

Cô mặt lanh tanh thốt ra câu đó làm thằng Phúc không rét mà run rồi cô quay sang Nguyệt

"Còn em, đi theo tôi"

Nói rồi cô kéo tay nó dắt tới phòng giáo viên

(Phòng giáo viên)

Cô khóa cửa phòng đi lại ngồi trên ghế tay cầm thước gỗ khoanh trước ngực nghiêm mặt nhìn nó.nó đứng trước cô khoanh tay cúi gằm mặt nhìn xuống đất tuyệt không dám nhìn tới cô một lần

"Sàn này rất đẹp sao?"

Cô thấy nó mãi im lặng liền lên tiếng

"D.dạ?"

Con Nguyệt ngước nhìn cô mà ngơ ra trước câu hỏi kì lạ của cô

"Tại tôi đưa em sang đây để nói chuyện mà mãi chỉ thấy em nhìn nó hoài thôi"

Cô nói vậy khiến nó chỉ biết ngượng đưa tay gãi gãi đầu một hồi rồi lấy gan mở miệng xin lỗi

"E.em xin lỗi đã đánh nhau thưa cô"

Nghe tới đây cô bắt đầu trở lại dáng vẻ nghiêm túc hỏi tội nó

"Đã biết lỗi?"

"Dạ"

Câu từ ngắn gọn của cô khiến con Nguyệt nín thở buông ra chữ "dạ"

"Biết lỗi rồi thì thế nào?"

Cô hỏi vặn nó

"C.cô muốn mời phụ huynh của em sao ạ?"

Con Nguyệt run con nhỏ sợ cô muốn mời phụ huynh nó thì chết cha nuôi nó rất thương nó nhưng cũng vì vậy mà nó sợ làm ông thất vọng

"Em muốn tôi mời cả phụ huynh em lên làm việc cùng phụ huynh của Phúc hả?"

Cô thấy nó run thì cũng biết nó sợ nhưng cô cứ thích trêu nó nên hỏi vậy đặng đùa nó thôi

"Hông hông em hổng có muốn vậy cô làm ơn đừng có gọi phụ huynh em em xin cô đó"

Con nhỏ nghe mà bị cô dọa cho hoảng hồn lắc đầu nguầy nguậy thiếu điều muốn khóc luôn rồi

"Được rồi tôi không mời phụ huynh em có mời ban nãy đã mời luôn rồi"

Cô thấy nó sợ vậy cũng thôi trêu mời phụ huynh nó

"Em c.cảm ơn ạ"

Nghe không bị mời phụ huynh nó liền từ từ bĩnh tĩnh lại

"Nhưng mà đã làm sai thì phải bị phạt chứ nhỉ?"

Câu hỏi này của cô chẳng phải đùa cô thật sự muốn phạt nó đấy!

"Vâng ạ"

Cô cũng đồng ý không gọi phụ huynh nó rồi và cô nói cũng không có sai làm sai thì phải bị phạt nên nó đành đồng ý với cô

"Nằm sấp lên"

Cô gõ gõ nhẹ thước gỗ lên đùi mình ra hiệu nó nằm lên

"Cô muốn...?"

Con Nguyệt đoán được hình phạt của cô cho mình là gì rồi nó rùng mình nhìn cây thước gỗ dài 40 cm rộng 5 cm dày 3 cm trong tay cô mà nuốt nước miếng khan

"Ừm"

Cô gật đầu khẳng định suy nghĩ trong đầu nó hiện giờ là đúng làm nhỏ đứng sững như tượng nhìn cô luôn

"Sao?muốn trốn hình phạt à?"

Cô đùa nó

"Hông em hông hông có ý đó"

Nguyệt ngượng lên rồi nó nói vấp liên tục làm cô nhịn cười muốn đau bụng

"Không có ý đó thì mau nhanh lại đây đi"

"Vâng ạ"

Con Nguyệt trốn không được nữa nó từ từ đi lại nằm vắt ngang đùi cô não vẫn muốn trốn khỏi phòng mỗi khi nhìn thấy cây thước gỗ trong tay cô

"Cô cô nhẹ tay thôi ạ"

Nguyệt nó sợ nó nhắm chặt hai mắt nói với cô

"Không thể đã phạt mà đánh không đau thì đánh làm gì hả em?"

"D.dạ"

Con Nguyệt thầm than lần này toi nó rồi

Cô nhịp nhịp thước lên mông nó như muốn cho nó chuẩn bị tinh thần nhưng với nó thì mấy cái nhịp đó khiến nó lo sợ hơn không biết khi nào thì thước đánh xuống nó thật

Chát...chát...chát...chát...chát

"Aw..a..đau đau..c.cô...đánh nhẹ...aaa..đau.hức..đau quá...aa.."

Năm roi nhanh chóng vụt xuống cái mông nó làm nó đau đớn giật nảy miệng bù lu bù loa xin cô giảm lực xuống

"Nằm im"

Cô dùng một tay giữ lại eo nó miệng cảnh cáo nó nằm cho yên tay kia vẫn hạ roi đều đều

Chát...chát...chát...chát...chát

"Hức..đau quá..."

"Thân là lớp trưởng không giữ phép tắc lại đi đánh nhau với bạn cùng lớp còn định cầm ghế đập bạn em có biết nếu hôm nay tôi không đến cái ghế đó đập vào người Phúc nó mà có chuyện gì em sẽ bị nhà trường đuổi học rồi rủi lỡ làm nó chết thì em sẽ phải ân hận cả đời!"

Năm roi đó cô chẳng hề giảm lực mà lại còn tăng cô thật sự giận muốn đánh cho nó nhớ cho nó chừa luôn vừa đánh vừa răn đe từ trước tới nay cô chưa từng phải động tay đánh ai nhưng hôm nay nó chọc cô giận thật rồi rõ ràng nó có thể đi méc cô mà? cô sẽ giúp nó mà? cô đâu giống như những giáo viên khác chỉ nghe qua loa rồi trách mắng vài câu cho xong việc đâu? nãy cô đã đứng ngoài cửa nhìn nó từ đầu tới cuối cô biết nó sẽ không tự nhiên làm vậy nhưng cô tốt với nó lâu nay sao nó không chọn méc với cô mà nó lại phải tự mình động thủ rủi lỡ xảy ra chuyện thì cô biết làm sao?hay chăng nó chẳng tin cô sẽ đứng về phía nó? càng nghĩ cô càng giận lại càng muốn tăng lực đánh nhưng nhìn nó đau đớn vậy cô lại xót nó cô không nỡ làm vậy đánh nó nãy giờ mà cô đau xót cả ruột gan cô không thể tăng lực thêm được cô đau lòng khi thấy nó khóc nức nở trên thân mình cô nào có tâm mà phạt nó nữa

"Em..em..xin lỗi..hức..em tùy.tùy hứng..làm bừa...cầu cô..hức.trừng..phạt..nặng..hức...đau.."

Nguyệt biết nó sai cũng thật sự rất đau rất sợ rồi nước mắt nó rơi nhiều thân nó run rẩy vì đau nó chưa bao giờ thấy dáng vẻ cô như vậy nó sợ lắm nó biết nó làm vậy là không phải cô đánh nó là nó đáng bị nhưng trong lòng vẫn tủi nó khó chịu thằng Phúc dám nói xấu cô nó mới thất thố vậy mà nó mở miệng xin cô phạt nặng nhưng lại thật sự lại muốn cô dừng tay cho nó một cái ôm thôi nó đau lắm nó muốn được sự an ủi của cô

Nghe nó kêu đau nước mắt giàn giụa như vậy cô nào đành lòng mà đánh nó thêm chứ cô xót nó kinh khủng lên được rõ ràng nó cũng chỉ là học sinh của cô nhưng sao cô thương nó lại khác cô thương học sinh khác cô lo cho nó kinh khủng cô nào biết được cái thương lúc này của cô chính là yêu

"Được rồi dậy đi"

Cô nói mà nước mắt cô trực trào muốn rơi cô buồn nó cũng xót nó lại giận bản thân sao lại làm đau nó vậy cô tránh ánh mắt nó cô sợ mình sẽ khóc trước mặt nó mất cô không muốn để nó thấy cô như vậy

Nguyệt nó thấy cô tha cho mình thì mừng mà sao cô chẳng thèm nhìn nó lại quay mặt đi chỗ khác thế kia cũng không nói thêm gì với nó hay cô giận nó rồi không muốn nhìn mặt nó nữa?nghĩ tới đây nó hoảng nó trèo xuống khỏi đùi cô quỳ xuống trước cô khoanh tay trước ngực mà mếu máo

"E.em xin lỗi cô mà hức em hứa hông có lần sau đâu mà cô đừng có giận đừng có hổng thèm nhìn mặt em mà hức"

Nguyệt lay lay tay cô cầu xin cô hãy nhìn nó đi đừng ngó lơ nó nó thật sự chừa rồi nó chẳng dám nữa đâu

Cô cố nén nước mắt vào trong rồi quay qua nhìn nó đặng nó yên tâm mà sao vừa quay sang nước mắt cô đã lăn dài cô chỉ muốn nói cô không có sao cô lại giận tới không muốn nhìn mặt nó được cô thương nó vậy mà nhưng nước mắt cô cứ rơi chẳng thể ngừng

Con Nguyệt thấy cô khóc mà trong lòng rối bời cô giận nó tới khóc luôn sao? Nó sững người nhìn cô nó muốn ôm cô lắm muốn nói cô đừng khóc nữa nó đau lòng

"Cô cô đừng có khóc em xin lỗi cô mà cô có giận cô đánh em tiếp đi hay cô ngó lơ em em cũng chịu nữa cô đừng có khóc mà tim của Nguyệt đau lắm.."

Con Nguyệt đưa tay lau nước mắt cô mà trong lòng nó xót xa nó giận bản thân nó sao nó lại làm cô khóc rồi nó thấy mình thật đáng ghét

Cô nghe nó nói thì biết nó hiểu nhầm ý mình rồi mà bất lực con nhỏ này suy diễn đi đâu vậy chứ cô có nghĩ thế đâu cô vươn tay ôm lấy nó xoa xoa lưng xoa đầu xoa mông nó rồi từ từ dừng lại nước mắt cô cười với nó rồi mở lời

"Cô không có giận không muốn nhìn mặt Nguyệt đâu cũng không phải cô khóc tại Nguyệt đâu Nguyệt đừng nghĩ lung tung nữa cô tha cho Nguyệt rồi cô không đánh nữa nhưng mà Nguyệt hứa với cô lần sau có chuyện gì Nguyệt phải đi tìm cô giải quyết chứ không được tự ý làm đâu nghe không? Cô lo lắm nếu Nguyệt vì những việc này bị ảnh hưởng cô biết phải làm sao?"

Con Nguyệt nghe cô không giận mình nữa cũng không đánh mình nữa cô cũng ngừng khóc còn cười với nó thì yên tâm nó còn được cô ôm được cô an ủi đúng thứ nó muốn rồi lòng cũng nhẹ nhõm liền gật đầu đồng ý với cô

"Em hứa với cô"

Nó dụi dụi nhẹ đầu vào người cô làm nũng cũng chỉ có với cô nó mới dám thất thố như vậy thôi tại cô dễ với nó quá đó đổi lại là giáo viên khác nó nhất định không dám bày ra dáng vẻ như này

"Cô ơi em đau quá"

"Nguyệt chờ cô chút xíu cô đi lấy thuốc bôi cho Nguyệt nghen"

"Dạ"

Cô đi lại lục cặp lấy ra hộp thuốc tiêu sưng cô đem theo cô mua chỉ để phòng khi bị thương thôi ai ngờ lại được sử dụng trong trường hợp như này cơ chứ

Cô đem thuốc đi lại ngồi lên ghế rồi ngoắc nó

"Lên đây"

Cô gọi nó mà làm nó ngại mặt đỏ như cà lùi xa chẳng nhẽ cô đòi tụt quần nó ra mà bôi thuốc đó chứ?

"E.em tự ra nhà vệ sinh bôi là được rồi ạ"

Cô nghiêm mặt nhìn nó nghĩ nó ngại cái gì chứ đều là con gái nó có gì mà cô không có đâu ?

"Lại đây"

"D.dạ"

Con Nguyệt thấy cô vậy đành ngoan ngoãn tiến lại nằm lên đùi cô lần nữa đặng cho cô cởi quần xoa thuốc vết thương cho mình

Cô kéo quần nó xuống cả quần nhỏ cũng bị cô tuột ra để lộ cặp mông trắng trắng tròn tròn đã in vài dấu thước đỏ hồng như cánh hoa do cô gây ra nhìn vô cùng đẹp mắt nghĩ mà mặt cô đỏ bừng sao cô trách mình sao lại có cái suy nghĩ biến thái thế chứ?cô cố dẹp hết suy nghĩ trong đầu cố gắng tịnh tâm để bôi thuốc cho nó

Nguyệt được cô xoa thuốc cho tay cô nhẹ nhàng xoa thuốc thì mát mát làm dịu cơn đau trên mông khiến nó thoải mái mà nằm im hưởng thụ

Cô xoa thuốc xong chờ một chút cho thuốc hơi thấm vào thì kéo quần lên cho nó rồi ngồi ôm nó một lúc

Tùng Tùng Tùng

"Về lớp thôi tiết này là tiết toán của cô phải không Nguyệt?"

"Dạ"

"Đi được không hay cần cô cõng không?"

"Hông sao cô ơi đau chút thôi em vẫn đi được mà"

"Được thật không đó"

"Được ạ"

"Thôi sợ em lắm hậu đậu vấp lung tung lại khổ không cho cõng thì dìu cô dìu em về lớp"

"Dạ vậy tới gần lớp cô buông em ra nha để tụi nó đồn tùm lum ạ"

"Đồn thì em cứ kệ đi chẳng lẽ còn đồn cô với em có gian tình mập mờ à"

"D.dạ"

Con Nguyệt đỏ mặt với câu trả lời của cô nó chính là sợ vậy đó

"Thôi về lớp nè"

"Dạ"

Vậy là cô ân cần dìu nó về lớp vừa đi vừa nói chuyện với nó tới lớp còn cẩn thận dùng áo khoác mình treo trên ghê giáo viên xuống gấp lại làm đệm cho nó ngồi làm cả lớp trố mắt nhìn

Con Hân với con Nghi bạn thân nó nhìn vậy chỉ biết cười

Thằng Phúc nhìn thấy thì tức lắm nhưng nó làm gì được chứ cô có là giáo viên mới vào nghề thì cũng là giáo viên nó cũng không dám làm gì hơn bêu riếu nói xấu cô thôi còn tức cũng chỉ có thể tức trong bụng tức trong âm thầm

Con Nguyệt được cô quan tâm mà trong lòng nở hoa còn hơn là tết đến xuân về nguyên tiết đó cô với nó cứ người giảng người nghe rồi hai người nhìn nhau cười như thể trong lớp chỉ còn hai người họ tới hết tiết giờ đây trong lòng nó và cô đều đang mang một cảm xúc rất kì lạ rất mới thứ cảm giác chưa từng có bao giờ đó là yêu mà chắc phải một thời gian nữa hai người này mới có thể nhận ra mình đã yêu người kia và yêu đến vô cùng

(Ở một nơi nào đó)

"Nguyệt lão ông làm việc kiểu gì vậy!?"

"Tôi có làm gì đâu sai chứ"

"Còn không sai ông đi gieo duyên cô trò thì đã thôi lại còn đều là nữ cả đấy?"

"Nhưng thật sự tôi thấy họ yêu nhau mà"

"Nhưng mà nó không đúng quy luật của tạo hóa"

"Tôi chỉ có nhiệm vụ là gieo duyên cho những người yêu nhau mà thôi tôi không phân biệt gái trai sang hèn hay gì cả chỉ cần là họ thật sự yêu nhau là đủ rồi"

"Được ông cứ cố chấp đi để rồi tôi xem cái tình không phân biệt gái trai sang hèn của ông sẽ cho ra cái kết quả gì"

"Tôi chắc chắn họ sẽ được hạnh phúc thôi"

"Hừ thật ngoan cố"

"Tôi sẵn sàng bất chấp quy luật chỉ cần tôi có thể được nhìn những người yêu nhau thật lòng có được hạnh phúc được ở bên nhau thì vài ba cái quy luật có xá gì"

"Được ông cứ chờ thánh sứ phán tội ông đi!"

"Tôi luôn sẵn sàng đón nhận."

Hết chap 1 rồi mọi người đón chờ chap 2 nhaa🍬❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro