Chương 10 ( cuối )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm là một khoảng thời gian cũng khá dài,  khi mọi thứ đang dần thay đổi và hắn tưởng chừng như đã quên mất một người. Trong thời gian ấy tất cả đều trưởng thành mỗi người một lý tưởng cho riêng mình. An An và Từ Khiêm cũng trở thành một cặp từ ngày ấy,  họ bỏ qua mọi sự ích kỉ và hiểu lầm của mình. Hắn thì vẫn cái tính hung hăng ấy vẫn lạnh nhạt và bất mãn với con gái dù xung quanh có rất nhiều cô gái thích nhưng chẳng bao giờ thèm để ý tới ( ăn ở 😅😅). Hiện tại hắn đã là một huấn luyện viên  thể thao nổi tiếng được nhiều người yêu thích với  môn bóng đá ở nơi cũng chẳng xa lạ gì mà chính là thành viên  của chính học viện ngày xưa hắn đã gắn bó và nơi có ấn tượng sâu sắc với hắn. Những ngày trời vào đông , không khí se lạnh , ở đâu đó chắc hẳn có tuyết rơi và có một người đang ngắm tuyết nhớ một người đã để lại cho cô một mớ thanh xuân lẫn lộn giữa buồn và vui,  sự hy vọng lẫn  hụt hẫng.
Nó giờ cũng đã trở thành một thiếu nữ và đặc biệt là một vận động viên thể thao, từ một cô bé nhỏ nhắn tinh nghịch nhút nhát nhưng lại có thể trở thành một vận động viên năng động phá cách thì chắc phải là một bước ngoặc lớn đối với nó.
Hôm nay lại một ngày đẹp trời, những đám bạn cũ rũ nhau hợp mặt tại sân bóng để cùng chơi lại những bàn thắng mà họ từng ghi điểm trong các trận đấu ngày xưa. Bọn họ gọi điện rũ hắn ra nhưng hắn lại có hơi buồn vì hôm nay cũng chính là sinh nhật của hắn nhưng hình như không ai nhớ chỉ nhớ ngày họp mặt lớp.
Hắn thử khơi gợi xem có ai để ý đến không nhưng mọi người có vẻ rất thản nhiên coi như một ngày bình thường ( hơi thất vọng nhỉ,  tổn thương sâu sắc ). Hắn vẫn đi ra sân bóng , hôm nay tất cả đều mặc đồ thể thao cùng một màu cả nam lẫn nữ đều vào sân. Tất cả đã vào sẵn vị trí , hắn bước vào sân lại thấy cảm giác có chút quen thuộc như đang trở về những ngày tháng trước đó. Tiếng còi bắt đầu giao bóng vang vội chỉ chờ cô bạn đội kia thả bóng xuống nhưng mãi không thấy quay người lại hắn nghĩ con người này chắc có vấn đề.. 
- Này!  Không nghe gì à,  mau giao bóng đi chứ! 
Cô ta quay người lại ném thẳng trái bóng về phía hắn,  tự nhiên hắn cảm thấy hành động sắp xảy ra này như đã từng diễn ra nên kịp tay bắt lấy trái bóng. Hắn ngạc nhiên buông trái bóng xuống đất ngay khi người con gái ấy quay người lại,  không sai chính là nó người mà hắn lun từng ngày chờ đợi nay đã thành sự thật.
- Chào cậu! Tôi tên là Diệu Lâm cậu không quên đó chứ ?
- Sao tôi có thể quên con nhóc lùn tẹt như cậu được chứ !
- Đáng ghét, dám nói tôi lùn à.
- Có sao nói vậy người ơi! - cười gian. À sao không ở bên đó lun về đây làm gì? 
- À phải rồi quên mất,  mọi người bắt đầu đi!! 
Hắn chẳng hiểu gì cả chỉ thấy mọi người đang chuẩn bị tư thế gì đó và nó bước tới lấy khăn bịt mắt hắn lại. Đứng bất động một hồi lâu không nghe tiếng động hắn tò mò tự gỡ khăn che mắt xuống thì vô cùng ngạc nhiên.
' Happy birthday to you ' !
' Happy birthday to you ' !

Trước mặt  hắn là một bàn tiệc trang trọng, mọi người đứng xếp thành một vòng tròn xung quanh hắn, trên tay mỗi người cầm một tấm băng rôn xinh xinh trên đó có viết vài ba chữ " HẸN HÒ ĐI ".
Tất cả bọn họ vỗ tay reo hò nhiệt huyết làm hắn dù không muốn cũng phải gật đầu.
Cậu đồng ý là đúng đấy ngốc!  - Nó nắm lấy tay hắn , hai bàn tay đan chặt vào nhau, họ cùng đi dạo trên bãi cỏ khi mọi người đã rời đi.
Này tôi  muốn dấu lại với cậu một lần nữa! - nó mỉm cười nói.
- Không cần đấu nữa,  lần đó cậu đã thắng.
- Sao chứ!
- Cậu đã thắng trái tim tôi.
Nó cúi đầu cười khẽ - cậu thật là..
( nghe mùi thính lạ 😆😆😆).

Hai con người hai tính cách đối lập nhau nhưng cùng một cung bậc cảm xúc cùng chung một nhịp đập dù ở phương xa nhưng họ có bao giờ quên được. Trong vạn người thì nhất định ta cũng sẽ tìm ra một người mà ta yêu thương. Nếu như không có nếu như thì liệu cuộc sống có quá vô vị không.
    ............... THE  END.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh