Chương Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Word Count: 5,181

***

Hai năm trước, mùa đông.

Nếu hỏi đâu là khu vực có an ninh được thắt chặt nhất thủ đô thì mười người được hỏi sẽ có chín người trả lời là khu phố Vàng. Cái tên này được đặt theo màu sơn của những ngôi nhà trong, cái tên ban đầu của nó đã hoàn toàn bị người ta ngó lơ.

Phố Vàng là một khu vực biệt lập, cách khu dân cư gần nhất hơn mười phút đi xe. Xa khỏi cái ồn ào nơi phố thị, không khí trở nên trong lành, màu xanh của những dải cây chạy dài làm tâm trạng người ngồi trong xe cũng tốt lên trông thấy.

Muốn vào trong khu phố này phải trải qua kiểm tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, người ngồi trong xe, dù có là ai cũng phải hạ kính xe xuống, không chỉ để cho máy móc nhận diện mà còn là để cho những người bảo vệ kiểm tra thủ công.

Double Check.

Vài cư nhân đã lên tiếng phản đối, cho rằng việc kiểm tra thủ công là thừa thãi, một số người cực đoan còn yêu cầu khiếu nại vì cho rằng quyền tự do cá nhân đã bị xâm. Trước luồng ý kiến trái chiều, người trong ban quản lý không hề đưa ra phản hồi nào. Thay vào đó, trong hòm thư của mỗi vị phản đối đều nhận được một bài báo, số mới nhất của tờ "Thời Báo" với tiêu đề trang nhất vô cùng nổi bật:

"An Ninh Bậc 1 - Phiên Tòa Xét Xử Bị Cáo Của Vụ Khủng Bố Tại Trung Tâm Thủ Đô"

Âm thanh phản đối cũng theo bài báo này mà vãn dần.

Về vụ khủng bố tuần trước, giới chuyên gia đều có chung nhận định: đây là một hành động có tổ chức và mang tính "dằn mặt" vô cùng mạnh mẽ.

Hành động có tổ chức thì rõ như ban ngày, thủ đô canh phòng nghiêm ngặt, chẳng ai dám ngang nhiên mà ôm một lượng lớn súng đạn, tự do đi lại. Còn về việc dằn mặt ai thì mấy vị ấy đều im như thóc, một chữ cũng không chịu hé lộ, để mặc cho cánh báo chí và người dân đoán già đoán non, thỏa sức tưởng tượng.

Mấy trò giả thuyết âm mưu chỉ phù hợp với những người rỗi việc nhiệt thành muốn đóng góp tiền cho ngân sách quốc gia, người của bộ an ninh ngoài câu nhận trách nhiệm thì không nói thêm gì cả.

Con voi chui lọt qua lỗ kim.

Vụ việc diễn ra ngay dưới mũi những nhà cầm quyền mà đám bộ sậu bên dưới lại hoàn toàn mờ mịt. Mọi nguồn tin đều bị động trước thảm kịch đột ngột phát sinh. Chỉ khi chuyện đã rồi, những bên liên quan mới nhốn nháo rời ghế, lao vào một cuộc điều tra kém hiệu quả.

Nghe đồn là vị đứng đầu cơ quan an ninh đã ném vỡ bộ ấm chén có giá trị gần bằng một căn hộ ngay khi trở về từ buổi họp nội các.

"Tin vỉa hè thôi." Một người thuộc cánh thạo tin cho hay. "Ông Trung đó, đến cái xe công còn là loại cỗ lỗ sĩ, người thường còn chê không thèm đi, ổng lấy đâu ra tiền để mua mấy thứ này."

Suốt hơn hai nhiệm kỳ ngồi ghế cục trưởng cục an ninh, ông Trần Quốc Trung vẫn luôn là tấm gương sáng trong việc duy trì lối sống tiết kiệm. Tài sản của ông, ngoài căn nhà được tổ tiên để lại, cũng chỉ có thêm vài mẫu đất ở tít vùng ngoại thành, cỏ cây mọc um tùm, cho không chưa chắc đã có người thèm.

Tuy nhiên, công chúng lần này đã dành sự quan tâm đặc biệt đến đời sống cá nhân của ông, nhiều giả thuyết được đưa ra, mỗi ngày một hoang đường hơn, đến nỗi người trong cuộc phải đứng ra đính chính.

Nhưng, như một ai đó đã nói, "thề bây giờ ai tin", tin đồn cứ theo gió lan ra, chẳng ai quan tâm sự thật là gì, người ta chỉ tin những điều họ cho là đúng.

Trong trường hợp này, họ muốn tin rằng ông Trung là một thằng chính trị gia khốn nạn suy đồi đạo đức, một kẻ vô trách nhiệm đã dẫn đến vụ thảm kịch đã khiến gần hai trăm người thiệt mạng.

Một nửa cái bánh mì thì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa của sự thật thì không.

Nhưng mà chứng cứ ở đâu?

Chứng cứ ấy à, dễ lắm, hãy để cho các thám tử mạng ra tay.

Chỉ sau vài này, thông tin về ông Trung đã chềnh ềnh trên các trang tin trên mạng. Ngoài những điều ai cũng biết, người ta còn tìm thêm được một vài mẩu báo đã bị vùi sâu, trong đó có đề cập tới người con rể đã qua đời nhiều năm về trước.

"Con rể là cảnh sát phòng chống ma tuý, không có lý nào ông bố lại là người xấu được."

Chưa dừng lại ở đó, cánh thạo tin còn tìm ra một điều "hay ho" hơn - trong những nạn nhân xấu số của vụ việc có Trần Đăng Khôi - cháu ngoại của ông Trung, đã qua đời khi cố gắng giúp những người dân khốn khổ bị mắc kẹt trong vụ việc di tản. Nghe đồn là anh này đã ăn trọn cả băng đạn của tên sát nhân trước khi kịp kéo hắn khuất xác trong làn nước lạnh.

Những tin tức kiểu này cứ nhỏ giọt được thả ra, người ta cũng vơi dần sự nghi ngờ. Không ngờ, trong lúc nước sôi lửa bỏng, có một người tự nhận là môi giới đã đứng ra, thừa nhận đã giúp một bộ ấm chén có lịch sử lâu đời tìm được chủ mới.

Một bộ ấm chén cũ rích thì có liên quan gì?

Câu trả lời là có, liên quan rất nhiều là đằng khác.

"Tôi không thể để một tên tham quan sống nhởn nhơ trên xương máu của những nạn nhân xấu số." Ông anh bán đồ tuyên bố dõng dạc trên đoạn phim kèm theo. "Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng quyết lôi lão ra ánh sáng."

Công chúng trước nay vốn vẫn rất nhạy cảm với những cụm từ có liên quan tới tiền bạc. Lại thêm ngôi xưng hô, mọi nghi vấn lại bắt đầu chuyển hướng.

Ông anh môi giới trả lời bình luận rất có chọn lọc. Thông tin về bên bán được tên này giữ kín như bưng, lý do là cần "bảo vệ quyền riêng tư của người bán". Giá cả cũng không được tiết lộ rõ ràng.

Giang cư mận* nào có bị lượng thông tin ít ỏi này làm khó. Họ không tốn quá nhiều thời gian để lần ra giá của bộ ấm chén, và ngạc nhiên chưa, mức giá chưa thuế này hoàn toàn trùng khớp với thông tin được đưa ra trước đó.

*(nói lái) dân cư mạng

Công chúng chưa kịp tiêu hoá lượng thông tin vừa mới được tiếp nhận thì một loạt tin tức khác đã nổ ra. Người thư ký thân tín của ông Trung cũng bất ngờ trở cờ, đứng ra tố cáo. Lý do cũng giống như ông bạn môi giới phía trên:

"Tôi không thể chịu đựng một kẻ đạo đức giả như vậy nữa."

Cánh nhà báo không hề bỏ qua cơ hội săn tin ngàn năm có một. Ngày này qua ngày khác, từ tận tờ mờ sáng, phóng viên đã đến sớm xếp chỗ trước nhà ông Trung, quyết chiếm cho được một chỗ ngon, chụp được nhiều ảnh, cung cấp những thông tin nóng hổi nhất.

Word hard pay off*

*có công mài sắt có ngày nên kim

Những người kiên trì chờ đợi cuối cùng cũng nhận được phần thưởng thích đáng. Một buổi sáng trời âm u, toàn bộ khu nhà đã bị cảnh sát rào kín, cánh phóng viên bị đẩy lùi ra xa. Họ không phải đợi lâu, qua giờ ăn sáng, một người dân nhiều chuyện đã cung cấp đầu đuôi câu chuyện - thi thể ông Trung đã được tìm thấy.

Cánh báo chí ngỡ ngàng, máy ảnh tách, tách liên tục, những ngón tay liên tục múa trên bàn phím.

Một người mạnh dạn đưa ra suy đoán:

"Là sợ tội tự sát hay gì?"

Có một khuôn mẫu kẻ xấu được mấy bộ phim truyền hình ưa dùng. Đại khái là trước ngày bị cảnh sát chộp đi, phản diện sẽ ngồi im lặng trong một căn phòng tối, nhìn chăm chăm vào khẩu súng bạc không biết lấy được từ đâu, sau khi lải nhải về cuộc đời thì sẽ "đoàng" một phát.

Hết phim.

Mọi người xúm lại, quây quanh người cung cấp thông tin, "mua chuộc" anh chàng bằng đủ thứ quà. Nhận quà đến nỗi tay ôm không xuể, anh bạn "biết chuyện" mới thỏ thẻ kể thêm:

"Tôi nghi ngờ thằng cha này từ lâu rồi. Ngày trước còn đỡ, dạo gần đây, hôm nào nhà lão cũng kéo rèm kín mít, hễ ai làm ồn là lão lại dựng lên như con mèo xù lông."

Một người dân khác không biết xuất hiện từ bao giờ, suy tư:

"Có lẽ là do mấy anh bạn này..." Ông ta liếc mấy tay nhà báo vẫn đang lăm lăm máy ảnh. "Theo dõi sát quá khiến cho ông ta phải từ chối xã hội thì sao..."

Mấy người phóng viên lúc này cũng nhận ra, họ đang bị vây quanh bởi một đám đông tràn đầy sự hiếu kỳ.

Người đàn ông vừa dứt lời, trong đám đông lác đác vang lên tiếng đồng tình yếu ớt.

Người "đưa tin" như mèo bị giẫm phải đuôi:

"Này nhá, nếu ông ta không sai thì sao phải trốn như chuột thế, tự giác hợp tác với cơ quan điều tra có phải là xong không?"

Đám nhà báo như vớ được vàng, một người đứng gần vội vàng giơ máy quay lên, giọng nói có phần gấp gáp:

"Vậy là ông cho rằng ông Trung có liên quan đến những sự kiện gần đây?"

Người "đưa tin" khẳng định chắc nịch:

"Tôi luôn thấy thằng cha đó có vấn đề. Chẳng có quan chức cấp cao nào lại chịu ở xó khỉ ho cò gáy này cả. Chuyện bất thường chắc chắn là có điều uẩn khúc..."

Người dân lúc nãy lại lên tiếng phản bác:

"Đấy là những gì mà anh phán đoán, không hề có bằng chứng gì cả..."

Người "đưa tin" bị cắt ngang hai lần thì bực lắm, nạt lại ngay:

"Anh bạn này, anh có quan hệ gì với tên tham quan kia mà nãy giờ cứ bênh lão suốt thế..."

Người đàn ông sững người:

"Tôi không..."

Ngay lúc này, một người đàn ông lực lưỡng chen lên phía trước, giọng nói oang oang:

"Thằng tham quan đó chết rồi à, chết là đáng tội..."

Bản năng làm nghề khiến cánh săn tin lập tức ngửi thấy mùi ngon từ "nhân tố" mới xuất hiện, họ xô người đàn ông sang một bên, mọi sự tập trung đều hướng về người mới.

Người đàn ông mới đến không hề làm bọn họ thất vọng, anh ta vanh vách kể ra một loạt các "bê bối" của ông Trung, rõ ràng như thể anh ta được chứng kiến từ đầu đến cuối.

Người đàn ông bị đẩy ra, sau vài lần phản kháng không thành, đành ngậm ngùi cúi đầu, rời khỏi chốn thị phi này.

Tin tức luôn có con đường riêng đến với công chúng. Chưa đến một ngày, thông tin người đứng đầu cục an ninh "sợ tội tự sát" đã phủ đầy các mặt báo.

Người người chỉ trỏ, nhà nhà bàn tán, vô số thuyết âm mưu được đặt ra.

"Sợ tội tự sát chắc luôn."

"Không, tôi nghĩ là ông này giống một con dê tế thần hơn á."

"Đằng ấy bị ngu à, làm đến chức cục trưởng cục an ninh rồi, ai dám tế lão, lão chưa tế người ta đã là may."

Lời qua tiếng lại, giang cư mận toàn năng cuối cùng cũng nghiêng về hướng ông Trung sợ tội nên mới chọn cách tự kết liễu.

Họ vô cùng tự tin với những kết luận này, hoàn toàn bỏ qua lời thông báo của cơ quan chức năng.

Chết là hết.

***

Một năm trước, mùa đông.

Cổng mở.

Từng chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào khu phố Vàng. Cảnh vệ hai bên giữ nguyên tư thế chào cho đến khi đoàn xe đi qua.

Xe đi một lúc rồi dừng lại trước cửa của căn biệt thự cửa đen với dòng chữ "biệt thự họ Ngô" nổi bật. Người tài xế dừng xe trước cửa, rồi xuống xe, bấm chuông. Chừng hai, ba phút sau, cửa mở, anh ta cũng nhanh chóng quay lại vị trí, điều khiển chiếc xe tiến vào bên trong.

Người hầu đã đứng đợi sẵn. Một người đàn ông toàn thân màu đen mở cửa bước ra từ chiếc xe dẫn đoàn. Ông ta từ từ bước đến bên cạnh chiếc xe ở giữa, cúi người mở cửa.

Một đôi giày da bóng loáng chầm chậm xuất hiện. Vẫn giữ nguyên tư thế, người đàn ông hơi phẩy tay. Từ phía sau, lập tức có người tiến lên, bung dù, đảm bảo cho người ngồi trong xe không phải chịu bất kỳ sự bất tiện nào.

Người vừa xuống dường như đã quá quen với cảnh này, cứ thể sải bước về phía trước. Thân hình cao ráo được bộ âu phục cắt tỉa gọn gàng khoe ra trọn vẹn, gương mặt bị chiếc kính đen to bản che khuất, chỉ để lộ sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng hơi mím lại.

Đi được vài bước, ông ta đột ngột dừng lại, nhìn về phía người đàn ông. Người đàn ông hiểu ý, một lần nữa vẫy tay, những người không có nhiệm vụ theo lệnh rút lui, trong sân chỉ để lại hai người đàn ông áo đen và người cầm ô đứng phía sau.

Thoạt nhìn thì khá giống bối cảnh của một bộ phim xã hội đen.

Rõ ràng, mấy người này không hề có ý định tham gia bất kỳ dự án điện ảnh nào, họ mặc màu đen đơn giản vì hôm nay là dịp bắt buộc phải làm thế. Người đàn ông đeo kính hỏi người bên cạnh vài câu, sau khi nhận được câu trả lời, ông ta khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi tiến về phía nhà chính.

Đến sảnh, người đàn ông đeo kính hơi gật đầu, người đàn ông mặc đồ đen và anh chàng cầm ô cúi người, đứng lại. Ông ta một mình tiến tới chiếc thang máy ở góc phòng, nhập vân tay.

Thang máy kêu "ting" một tiếng, cửa kim loại mở ra. Ông ta bước vào, phất tay cho hai người kia đi ra.

Người đàn ông từ đầu đến chân toàn màu đen thêm một lần nữa cúi đầu, nhỏ giọng:

"Ngài tổng thống đi thong thả."

Chẳng rõ ngài tổng thống có nghe được lời chào này hay không, chỉ thấy, vài giây sau, ông ta đã bước ra khỏi thang máy, tự tin sải bước trên sàn nhà đã được trải thảm đỏ.

Ông ta đi một mạch đến căn phòng nằm cuối hành lang, đưa tay lên gõ "cốc cốc" ba cái tượng trưng rồi cứ thế đẩy cửa vào.

Bên trong có vài người đã đợi sẵn.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi gần cửa nhất thấy ngài tổng thống bước vào thì nhếch môi, giơ ly rượu trong tay lên, tạo thành một tư thế chúc mừng:

"Ngôi sao của chúng ta đây rồi."

Những người khác cũng quay lại, sôi nổi giơ cao ly rượu trong tay.

Ngài tổng thống điềm nhiên đón nhận những lời có cánh, ông ta liếc nhanh một lượt, sau đó thì tiến về phía chiếc bàn ở góc phòng, cũng định thưởng cho bản thân một ly rượu.

"Nghe tin ngài đây một lần nữa trúng cử chiếc ghế tổng thống, rượu này là đặc biệt mừng cho ngài." Một người đàn ông lên tiếng cắt ngang.

Ngài tổng thống hơi nhíu mày, sự chú ý từ chai rượu chưa khui trên bàn được chuyển về phía người vừa lên tiếng. Ông ta ngồi trong góc khuất, ngay sát cửa sổ kéo rèm kín mít, sự tồn tại bị đẩy xuống ngưỡng thấp nhất.

Ngài tổng thống không để ai nhận ra bản thân vừa phân tâm, ông ta tự rót một ly rượu, khẽ xua tay:

"Quá lời rồi, kết quả còn chưa ngã ngũ mà."

Câu khiêm tốn nửa mùa này làm đám người trong phòng cười ầm lên. Người đàn ông mặc sơ mi trắng cười khoa trương nhất, ông ta đưa tay giật phăng cái cà vạt trên cổ xuống, lại nhân tiện cởi thêm hai cái nút áo, để lộ vòm ngực săn chắc, con ngươi đen tuyền ánh lên thành ly:

"Cái ghế tổng thống này mười phần thì mười một phần là của ngài rồi, ai bảo trong mấy ứng cử viên lần này, lý lịch của ngài là đẹp nhất."

Nụ cười đang nở rộ trên mặt ngài tổng thống hơi cứng lại. Nhưng chỉ trong vài giây, hoặc có thể ngắn hơn, ông ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, vẫn tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Áo trắng thấy biểu hiện của ngài tổng thống thì tặc lưỡi, đưa ly rượu lên làm một ngụm, nói:

"Không thú vị."

Đúng lúc không khí đang hơi trùng xuống thì một người phụ nữ với mái tóc đỏ, son đỏ, sơn móng tay đỏ, giày đỏ, và cả váy đỏ đột ngột đứng lên, đi đến phía sau ghế của người đàn ông.

Cô ả đưa tay vòng lấy cổ ông ta, những ngón tay với bộ móng màu máu được mài dũa cầu kỳ như có như không nhẹ nhàng lướt qua bờ ngực trần trụi, giọng nói ngọt như nuốt mật:

"Anh biết gì không, gần đây em mới xem được một vài tin tức vô cùng thú vị về con gái lớn của ngài tổng thống đây đó."

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, tóm lấy bàn tay đang nghịch ngợm lại, đưa tay kéo một cái, người phụ nữ kêu một tiếng "á" đầy khoa trương, ỡm ờ ngã vào lòng ngực ông ta.

Người đàn ông một tay ôm người phụ nữ, một tay nhẹ nhàng thưởng thức bàn tay xinh đẹp trước mắt, giọng nói có phần trầm thấp:

"Em yêu thấy được cái gì?"

"Đảm bảo khiến cho ngài hài lòng." Người phụ nữ vừa nói, vừa quăng một cái nháy mắt về phía ngài tổng thống.

Nói đoạn, cô ả nhoài ra khỏi lồng ngực người đàn ông, tóm lấy chiếc điều khiển trên bàn, nhấn nút nguồn. Màn hình tinh thể lỏng giữa phòng vụt sáng.

Bản tin giờ cơm trưa chẳng bao giờ cung cấp thông tin mới, cô nàng dẫn chương trình đang điểm lại những mẩu tin từ ban sáng.

"... buổi lễ tưởng niệm do Tổng thống Ngô Minh Đức chủ trì sẽ được diễn ra vào tối nay..."

Không có sự góp mặt của hoàng thất. Vị vua mới vẫn đang cáo ốm để điều trị một căn bệnh không có thật nào đó.

Áo sơ mi lướt qua tin tức một lượt, cảm thấy không có gì thú vị, bèn chuyển sự tập trung vào mỹ nhân trong ngực, tặng cô nàng vài nụ hôn lên gò má trắng hồng.

Người phụ nữ hơi giãy giụa, cười khanh khách, né tránh những cái hôn tới tấp của ông ta, than:

"Nhột."

Ngài tổng thống không có hứng thú với mấy trò tán tỉnh của hai người này, những người xung quanh đều đặt trọng tâm vào tin tức nóng hổi kia.

Một người lên tiếng giục giã, người phụ nữ quăng một cái nhìn đầy ý tứ về phía ông ta, nũng nịu:

"Ngài vội gì chứ?"

Ngài tổng thống giữ im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng, một câu đánh trúng trọng tâm:

"Có gì thì cô nói đi, đừng làm mất thời gian của mọi người."

Áo sơ mi trắng thấy "người của mình" bị ngài tổng thống buông lời nặng nề thì có vẻ không được vui cho lắm, bóng gió lại vài câu.

Đợi người đàn ông nói đủ rồi, váy đỏ mới nhẹ nhàng lấy móng tay khều khều lòng bàn tay ông ta, ý bảo ông ta kiềm chế lại. Người đàn ông bật cười, nâng tay người phụ nữ lên ngang môi, hôn một cái vang dội.

Người phụ nữ quay đi, giả vờ đánh ông ta vài cái rồi đứng dậy. Cô ả lấy trong túi xách ra một chiếc điện thoại, nhanh chóng thao tác trên màn hình.

Chẳng mấy chốc, màn hình tivi đã phản chiếu lại những hình ảnh mà cô ả đã chuẩn bị từ trước.

Trong màn hình là một video ngắn ghi lại hình ảnh một cô gái đang liên tục quỳ lạy trước những bậc thang hướng lên một ngôi chùa. Nếu chỉ là một phim bình thường thì chẳng có gì đáng nói, quan trọng là đoạn phim này đã được lồng tiếng và chèn phụ đề, từng câu từng chữ như xô nước lạnh đổ xuống ngài tổng thống:

"Hôm nay đã là ngày thứ 300 liên tiếp cô Ngô Minh Thư, con gái lớn của ngài Ngô Minh Đức - tổng thống lâm thời đến chùa cầu nguyện cho những người đã mất trong vụ khủng bố kinh hoàng một năm trước. Được biết trong số những người được xác định là thiệt mạng có bạn trai của cô Ngô, anh Trần Đăng Khôi, người đóng vai trò chủ chốt trong vụ việc triệt phá đường dây sản xuất và tiêu thụ trái phép chất gây nghiện vài năm trước."

Sắc mặt ngài tổng lạnh đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Áo sơ mi trắng dĩ nhiên là không bỏ qua cơ hội chơi khăm tổng thống, ông ta ngẩng đầu khỏi bàn tay của người phụ nữ, giọng đầy sự vui mừng giả tạo:

"Lần này ngài tổng thống lợi lớn rồi, con rể hờ thì sắp được công nhận là liệt sĩ, con gái lớn là bác sĩ từng tham gia chiến tranh, lại còn được thêm cái mác trọng tình trọng nghĩa này, chức tổng thống không về tay ngài thì còn vào tay ai được cơ chứ? Phải không em yêu?"

Vừa nói, ông ta vừa đưa tay khẽ chạm vào hông người phụ nữ làm cô ta giật bắn người. Cô ả qua lại, nhanh chóng trả cho ông ta một cái đập vang dội vào mu bàn tay:

"Chỉ mong là phía ông Đặng Nguyên Vũ không hiểu lầm." Cô ả nháy mắt. "Hai bên sui gia chắc là đã bàn xong việc đám hỏi rồi nhỉ?"

Ngài tổng thống có hai người con gái. Ông ta vốn muốn gả người con thứ cho gia tộc họ Đặng hiển hách nhiều đời, nào ngờ, cậu cả nhà người ta không chịu, chỉ đích danh, nằng nặc đòi kết hôn cùng đứa con gái lớn vô dụng, suốt ngày chỉ chìm trong cái chết của thằng người yêu đoản mệnh.

Ông ta đành tự động viên, dù sao cậu cả kia cũng là một thằng câm, không thể để nó làm hỏng đời Mai Thư được.

Mai Thư có một người bạn trai lâu năm tên là Việt Hưng. Ngài tổng thống không có ấn tượng tốt với cậu trai này, lúc nào cũng lầm lì chậm chạp. Một điểm trừ khá lớn khác là cái ghế của bố cậu ta có phần hơi bấp bênh. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, như thế là tạm ổn, cứ để hai người ở cạnh nhau, khi nào có mối hay hơn thì lúc đó tính tiếp.

Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đấy, trong chuyện này, Minh Thư chưa bao giờ có quyền lên tiếng. Địa điểm tổ chức lễ đính hôn đã được sắp xếp xong xuôi, chỉ cần qua lễ kỷ niệm này là có thể công bố rộng rãi.

Chỉ ngặt nỗi...

Ngài tổng thống nhìn về phía màn hình, Minh Thư vừa mới đứng dậy sau một lạy thành khẩn. Kế hoạch đã được trù tính cẩn thận không thể bị phá hỏng vì mấy tin tức ngoài lề kiểu này. Nhà họ Đặng là mắt xích quan trọng trong chiến dịch tái tranh cử.

Hai người kia mặc kệ những thay đổi trong tâm trạng ngài tổng thống, vẫn kẻ xướng người hoạ, vô cùng ăn ý. Ngài tổng thống suýt không giữ được vẻ bình tĩnh, ông ta nhanh chóng cúi đầu, tranh thủ điều chỉnh lại tâm trạng.

Người phụ nữ chú ý đến những thay đổi này, tốt bụng hỏi thăm:

"Ngài khó chịu ở đâu à, có bác sĩ Đoàn ở đây, bệnh nặng đến đâu cũng không thành vấn đề đâu."

Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt về phía một người đàn ông ngồi ở một đầu khác của chiếc sofa, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không tham gia gì vào mấy trò chơi khăm vớ vẩn này.

Bị điểm mặt gọi tên, bác sĩ Đoàn ngẩng đầu, bốn ngón tay chụm lại, ngón giữa đưa lên đẩy gọng kính lên sát mũi, giọng thờ ơ:

"Tôi là bác sĩ ngoại khoa, không có khả năng chữa bệnh tâm lý."

Người phụ nữ nghe xong thì ra vẻ hoảng hốt:

"Ngài tổng thống giữ gìn sức khoẻ nhé, đừng để ốm mà nhỡ việc tối nay."

"Mượn cát ngôn* của cô." Ngài tổng thống đáp lại, gằn từng chữ.

*lời tốt lành

"Chơi đùa như thế là đủ rồi. Hôm nay là ngày quan trọng, mong các vị chú ý." Người đàn ông đưa rượu cho ngài tổng thống lúc đầu đột ngột lên tiếng, cắt ngang cuộc vui đang dần đi đến hồi cao trào.

Người phụ nữ liếc mắt về phía ông ta, những người khác cũng nhìn theo. Người đàn ông đã đứng lên, cũng như những người khác, ông ta mặc một bộ đồ đen từ đầu tới chân, đến cà vạt cũng không thoát kiếp tối thui

Người đàn ông chậm rãi cầm lấy cái mũ đen ở bàn trà bên cạnh, làm động tác phủi bụi, rồi đội lên đầu. Người đàn ông lướt qua những người trong phòng một lượt, ánh nhìn dừng lại ở vị trí của ngài tổng thống:

"Người ấy có nhờ tôi chuyển lời - đa kiến, khuyết đãi, thận hành kỳ dư.*"

*câu của Khổng tử: thấy nhiều, điều gì mà chưa yên lòng thì đừng làm, những điều làm thì phải cẩn trọng, như vậy sẽ ít phải ăn năn hối lỗi (bản dịch của cụ Nguyễn Hiến Lê)

Người đàn ông vừa dứt lời thì rời đi ngay, để lại những người trong phòng bất động nhìn nhau.

Ngài tổng thống là người tỉnh ra đầu tiên, ông ta chạy với theo, thì thầm điều gì đó với người đàn ông. Ông ta khẽ gật đầu.

Trong phòng chỉ còn năm người. Bác sĩ Đoàn vừa bị lấy ra làm làm trò đùa đứng dậy, tay trái cầm theo áo vest, lại quay sang nhìn người nãy giờ vẫn gần như tàng hình ở góc phòng, khẽ hếch cằm:

"Cùng đi không?"

"Được."

Một câu khẳng định.

Người còn lại trong phòng cũng theo tiếng mà lộ diện. Một người phụ nữ mặc bộ vest công sở cho nữ được cắt may đơn giản, chân dẫm trên đôi giày cao gót đen từ từ tiến lại phía ngài tổng thống. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhìn về phía váy đỏ, nhíu mày:

"Tốt nhất là cô nên lột bỏ mấy cái vớ vẩn mà cô đắp nặn lên người đi, đừng làm hỏng việc đấy, phu nhân ngài bộ trưởng."

Người phụ nữ áo đỏ bị chỉ đích danh thì mặt vẫn không đổi sắc, cô ả cong môi, đáp lại:

"Cảm ơn ngài tổng thư ký đã nhắc nhở."

Người phụ nữ mặc bộ đồ công sở đen nhẽ gật đầu thay cho câu trả lời, rồi cùng bác sĩ Đoàn rời đi.

Sĩ số trong phòng chỉ trong vài phút mà đã giảm một nửa, người phụ nữ váy đỏ cũng theo người đàn ông đứng lên, trước khi rời khỏi phòng vẫn không quên quơ quơ chiếc điện thoại trên tay về phía ngài tổng thống thay cho lời chào.

Căn phòng cuối cùng cũng trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Ngài tổng thống đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt nãy giờ đã siết chặt cổ mình, bấm nút gọi người vào dọn dẹp đống đồ mà đám người kia để lại.

Một người hầu chạy đến, khẽ thầm thì với ngài tổng thống. Ông ta cau mày, phất tay. Những người đang dở việc dọn dẹp lập tức đẩy nhanh tiến độ, chỉ sau năm phút, mọi thứ đã trở về đúng vị trí ban đầu. Ngài tổng thống tựa lưng vào ghế, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì:

"Cho cậu ta vào."

Sau vài phút, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ com lê đen được dẫn vào phòng dưới sự tháp tùng của những người hầu. Anh ta để cái hộp trong tay lên bàn, ra dấu:

"Hãy để chúng tôi được nói chuyện riêng."

Người trong phòng liếc nhanh về phía ngài tổng thống. Sau khi nhận được cái gật đầu, cả đám mới cúi chào rồi lũ lượt kéo nhau ra ngoài.

Người đàn ông ra dấu chào. Ngài tổng thống đáp lại bằng một cái gật đầu, không nói thêm gì.

Người đàn ông không bị thái độ thiếu hợp tác của ngài tổng thống làm ảnh hưởng, anh ta chỉ vào cái hộp trên bàn, ra dấu ngắn gọn:

"Đây là chút quà mọn của cha tôi, mừng ngài tái đắc cử."

Không đợi ngài tổng thống khám phá đồ vật bên trong, anh ta nói thêm:

"Buổi lễ đính hôn vẫn sẽ đúng hạn tiến hành. Mong ngài có sự chuẩn bị chu đáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro