2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mộng thanh xuân vườn trường của Trịnh Hiệu Tích mới vẽ ra còn chưa khô mực, đã bị sự cố hôm nhập học đánh tan tành, rơi vào hư vô. Kể từ lúc ấy cậu đã mất hẳn động lực phấn đấu rồi.

Cứ giữ cái tâm trạng buồn thỉu buồn thiu đến cái ngày đi nhận lớp, Hiệu Tích thật sự không muốn học nữa. Sáng ra Nam Tuấn hò hét cả buổi để dựng cậu dậy, cậu vẫn chầy ỳ trên giường không chịu hó hé câu nào.

"Cậu còn không chịu dậy nữa, lớp mà đã chia xong thì cậu coi như nghỉ học đại học đấy."

"Thì cậu cứ đi đi, tớ ngủ tiếp đây."

Hiệu Tích chùm chăn kín mít, giọng uể oải. Cậu biết thừa hôm nay thực chất chỉ là buổi họp mặt đầu năm, tên cậu đã vào danh sách thì trường đuổi sao được. Nghĩ rằng không đi cũng không sao nên cậu cứ yên tâm nằm nhà ngủ tiếp.

Nam Tuấn vờ thở dài, bất lực trước sự ù lì của cậu bạn. "Nhưng tớ lỡ hứa với mấy bạn nữ là sẽ đi cùng cậu rồi. Sợ mấy bạn không thấy cậu sẽ thất vọng lắm."

Người trong chăn vội bật dậy như thể được gắn động cơ, cậu thuần thục bước xuống giường rồi chạy đến mở tủ quần áo. Đôi mắt tuy díp chặt lại nhưng vẫn tỏ rõ tinh tường khi xem xét kỹ lưỡng từng thớ vải nhiều màu sắc khác nhau. Nam Tuấn hai đầu mày nhăn nhúm lại, khoé miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cậu bạn còn chưa đánh răng rửa mặt đã lo chải chuốt ngoại hình.

"Cậu nói xem, mặc áo này với quần nào thì tớ sẽ đẹp trai hơn?"

.

Lớp Xét Nghiệm khoá 12 năm nay tỉ lệ nữ sinh nhiều hơn mọi năm, nhưng Hiệu Tích chẳng tìm đâu ra bạn nữ nào như lời Nam Tuấn nói.

Đã bước đi giữa vườn hoa nữ sinh, nhưng làm gì có bạn học nào chú ý tới cậu đâu?

Vậy mà cậu còn mong đợi viễn cảnh các bạn nữ sinh mắt sáng lấp lánh, đứng hai bên thành hàng làm lối cậu đi, tỏ ra khen ngợi ngày hôm nay gặp được Trịnh Hiệu Tích là đáng chứ?

Nam Tuấn vui vẻ huýt sáo đi bên cạnh Hiệu Tích, cậu nguýt theo cái dáng đi ưỡn cao người, hai tay chắp sau lưng của bạn cùng phòng, lừa cậu thì vui lắm chắc.

Uổng công cậu dậy chuẩn bị quần áo, chải chuốt tóc tai cho kỹ càng, cũng chỉ là một trò cười cho Nam Tuấn. Gương mặt xinh trai của bạn học Trịnh đã xị dài như lốp xe hết hơi rồi.

Đem theo gương mặt ỉu xìu ấy vào giảng đường đã được phân sẵn, Hiệu Tích chọn một chỗ ngồi kín đáo không quá nổi bật. Cậu hết vọng tưởng thật rồi, tự nhủ lòng từ sau đừng tin miệng lưỡi ai nữa. Bất quá khi nghe giáo vụ lớp đến và thao thao bất tuyệt về sứ mệnh ngành y, vô tình khơi dậy lên lí tưởng cao đẹp mà cậu đã từng vì nó cố gắng, Hiệu Tích đã hào hứng lại ngay.

Đúng vậy, câụ học đại học là để giúp người bệnh, không phải vì mấy thứ tình cảm ba xu mà cậu hay xem trên phim đâu. Dù cậu cũng công nhận rằng chuyện tình bác sĩ cũng đẹp thật đấy.

Nghĩ đến đây Hiệu Tích lại không khỏi một phen cảm khái.

.

Kết thúc buổi phân lớp đầu năm, hai tân sinh viên xét nghiệm ngồi tại chỗ chờ các bạn học đang ùa ra như ong vỡ tổ về hết. Bốn cái cửa phòng nhỏ xíu làm sao chịu nổi khi cùng lúc hơn năm trăm sinh viên chen chúc chứ? Nam Tuấn dựa vào ghế ngáp dài, hai người ngồi ở góc khó ra như thế này thì còn chờ lâu lắm.

Hiệu Tích sau khi được khơi dậy tinh thần thanh niên trẻ trong người đã không còn dáng vẻ ỉu xìu buồn ngủ như hồi sáng nữa, cậu lắc đầu nói Nam Tuấn là nam nhi phải mạnh mẽ chí tráng lên. Đoạn lại nhìn vào tập tài liệu mà giáo vụ đã biên soạn rồi gửi cho mỗi sinh viên, chăm chú đọc nốt lời thề Hippocrates.

"Ừm, xin chào. Bạn là Trịnh Hiệu Tích phải không ạ?"

Bạn học nữ nhỏ nhắn xinh xắn bước tới trước mặt Hiệu Tích, làn da trắng trẻo pha chút ửng hồng vì ngại ngùng của tuổi mười tám khiến cô trông rất đỗi thuần khiết dịu dàng. Hiệu Tích rời mắt khỏi tập tại liệu, hướng về phía cô rồi ngây ra, gật đầu trong vô thức. Cậu cảm khái, ắt hẳn là chú ý đến sự đẹp trai của cậu nên đến làm quen đây mà.

Nhận được câu trả lời đúng ý mình, bạn học kia mừng rỡ không thôi. Ngại ngùng ban đầu trong chớp mắt đã thành niềm hân hoan căng tràn sức sống của các nữ sinh trẻ trường y.

"Tớ tên là Nguyên Anh Ngọc, chúng ta học chung lớp, có thể kết bạn làm quen không? Chiều nay Hiệu trưởng gặp mặt sinh viên Xét Nghiệm, tớ sẽ giữ chỗ hộ các cậu cho."

Bạn học Trịnh lại được dịp hất cằm nhìn về phía Nam Tuấn đang trừng mắt ngạc nhiên, quân lừa đảo không đáng tin, ông đây vẫn có gái theo đuổi thành hàng. Trong đôi mắt long lanh đầy ắp sự tự hào về bản thân, niềm vinh quang chiến thắng mà khó ai có được, tất nhiên là cậu sẽ đồng ý ngay lập tức. Ánh mắt dõi theo bóng lưng xinh đẹp của Anh Ngọc cùng với những bước chân uyển chuyển theo từng nhịp, cậu nhìn đến mê mẩn.

"Xem cậu ấy hạnh phúc cỡ nào kìa."

Nam Tuấn khinh bỉ nhìn Hiệu Tích hồi lâu, bạn học à bạn cũng tự luyến quá rồi.

.

Bạn nhỏ nhà ta cứ mải mê trong chiến thắng, về đến kí túc xá liền đem chuyện khoe với đám Diệp Dương và Trần Minh Viễn, bỏ qua lời châm chọc của bạn cùng phòng. Trong mấy chốc mà đôi mắt của cậu phát sáng lấp lánh, vọng tưởng trong đầu cậu đã vo viên ném đi lại được nhặt về, còn vuốt lại phẳng phiu. Hiệu Tích thấy đời trai trẻ bừng sáng.

Nhưng cho đến khi buổi gặp mặt Hiệu trưởng kết thúc, Hiệu Tích trở về giường với nỗi uất hận trong lòng và giọng cười đắc thắng của Nam Tuấn vẫn còn văng vẳng bên tai.

Nguyên lai là vì bạn học Nguyên Anh Ngọc đó, Hiệu Tích càng nghĩ càng thấy căm hờn Mẫn Doãn Kỳ. Cô dám vì anh ta mà xoay xoay tâm trạng của cậu như chong chóng.

Trở về buổi chiều đau khổ ấy, Hiệu Tích như ban sáng chải chuốt bảnh bao, cốt để xuất hiện thật đẹp trai trước mặt bạn học xinh xắn, hài lòng ngồi ở vị trí mà Anh Ngọc đã cất công giữ cho mình. Những tưởng hai người ngồi gần nhau sẽ có màn tìm hiểu lãng mạn để bắt đầu thời kì yêu đương nồng cháy, thì Anh Ngọc chợt quay sang cậu và hỏi.

"Cậu thấy anh Kỳ thế nào?"

"Kỳ? Kỳ nào? Tớ không biết."

Hiệu Tích thấy chuyện không lành rồi. Nhưng đang trong tâm trạng phơi phới mùa xuân, cậu vẫn không quá để ý đến điểm bất thường và tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Mẫn Doãn Kỳ năm ba y đa khoa ấy. Hôm báo danh nhập học, tớ thấy cậu khoác vai anh ấy, tưởng cậu quen." Anh Ngọc bĩu môi quay đi, thất vọng ngán ngẩm chê bai Hiệu Tích. "Mất cả công tớ làm quen còn giữ chỗ cho cậu, hoá ra đều là công cốc."

Cõi lòng bạn Trịnh từ đây vụn vỡ, cô ta nỡ lòng nào mà chơi đùa trái tim cậu. Hoá ra sự ngượng ngùng ban sáng, lẫn sự đối đãi tử tế của người ấy cũng chỉ là lợi dụng cậu để làm thân với Mẫn Doãn Kỳ gì đó. Hiệu Tích miệng gượng cười nhưng chắc chỉ có Nam Tuấn mới biết trong lòng cậu đang mưa như trút nước.

Hiệu Tích lúc này mới nhớ ra, cái anh chàng Mẫn Doãn Kỳ đó, hình như Trình Minh Viễn đã kể qua rồi. Nhớ không lầm thì phải chăng là người có mái tóc đỏ khiến cậu nhục nhã hôm cậu nhập trường.

Nghĩ đến đây, Hiệu Tích càng khóc dở mếu dở.

.

Phải mất nhiều thời gian lắm Hiệu Tích mới quên được mối tình hụt chiều hôm ấy.

Lần này cậu quyết chí rồi, tuổi trẻ lo học hành, ra trường mới tính yêu đương. Thế nhưng mỗi lần bắt gặp cái lườm nguýt của Anh Ngọc mỗi khi đi học, cậu vẫn không khỏi mếu máo một phen.

Đợt này các câu lạc bộ đang ra sức tuyển thành viên, Hiệu Tích đau đầu không biết nên chọn chỗ nào. Cầm bút trên tay thật lâu nhưng chưa dám đặt đầu bút xuống viết, Hiệu Tích khổ sở phân vân giữa đội máu y và câu lạc bộ tình nguyện.

Dựa theo chấp niệm cứu người và cái chí tang bồng của cậu, trước mắt có hai câu lạc bộ này là ổn hơn cả. Cậu cũng phân vân với sở thích nhiếp ảnh của mình, vò đầu bứt tai một hồi, sao mà khó chọn quá.

Và rồi nghe theo lời của một số bạn nữ trong lớp, Hiệu Tích quyết định chọn Câu lạc bộ tình nguyện.

Ngày phỏng vấn tuyển thành viên cũng đến, Hiệu Tích chuẩn bị sẵn lí lịch, ôn lại một số câu hỏi phỏng vấn đâu ra đấy. Nắm chắc trong lòng một bụng tự tin sẽ được nhận.

Vạn nhất cậu không ngờ được, chủ nhiệm câu lạc bộ mà cậu đăng kí tham gia lại là Mẫn Doãn Kỳ. Cậu càng không ngờ được, fan nữ của anh ta lại đông đảo hùng hậu đến thế. Nguyên cả cái đội đó, hễ là nữ sinh thì đều là fan của Mẫn Doãn Kỳ

Hiệu Tích cảm thấy mình rất tiền đình, bỗng chốc nhớ lại lời đe doạ của Trần Minh Viễn.

"Chắc gì cậu đã thoát được fan nữ của anh ta?"

Chú thích:

-lời thề Hippocrates là lời thề về các điều y đức mà nhiều quốc gia trong đó có Việt Nam áp dụng. Theo đó mỗi sinh viên y khi tốt nghiệp sẽ phải đọc lời thề này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro