Chương I.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ chính.

Với tư cách là bác sĩ gia đình của nhà họ Đường, Thiệu Thiên Bình cảm thấy toàn bộ quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời đều đã dâng hiến cho nhà họ Đường rồi. Nếu thế lực đen tối có thể dùng con số để hình dung, vậy thì, không còn nghi ngờ gì nữa, trong mười phần thiên hạ, nhà họ Đường đã chiếm tới bảy phần một cách đường đường chính chính. Một gia thế đồ sộ như vậy, các cuộc tàn sát, cướp bóc trắng trợn cũng không phải là ít.

Tuy nhiên, bệnh nhân của ngày hôm nay rất đặc biệt, không phải là một thuộc hạ đắc lực nào đó của nhà họ Đường, mà là một cô gái không có chút cảm giác uy hiếp, nguy hiểm nào cả.

Cô không quá xinh đẹp, nhất là khi đứng cạnh dung nhan rực rỡ của chủ nhân nam, cô càng bị lu mờ và có phần vô vị, tẻ nhạt.

Nhưng, lại không thể dùng từ "tầm thường" để hình dung về cô.

Thiên Bình quan sát người bệnh đang nằm trên giường, nhìn khuôn mặt vô cùng thanh tú của cô, không hiểu sao, anh bỗng nhiên có một cảm giác yên bình kỳ lạ, dường như những nơi cô xuất hiện, người ta đều có cảm giác thoát khỏi chốn nhân gian vô cùng hỗn tạp này.

Thiên Bình thu ánh nhìn lại, không dám nhìn trực diện quá lâu. Đây là người phụ nữ của Đường Dịch, nhìn lâu cũng mắc tội chết.

Đầu mũi kim nhọn hoắt chuẩn xác chọc vào tĩnh mạch bên tay phải, kỹ thuật điêu luyện khiến chỉ có chút máu đỏ cuộn lên trong ống nghiệm thon dài, nhưng cảm giác bỗng nhiên bị nhói đau vẫn làm người đang nằm trên giường mơ màng trong cơn mê mang.

Hoàn toàn ngược lại với chồng của cô - Đường Thiên Yết, Cự Giải là một người hoàn toàn không có chút cảm giác nguy hiểm nào, ngay cả một ánh mắt đơn giản cũng khiến trái tim người ta tĩnh lặng, yên bình. 

"Bác sĩ Thiệu?"

"Vâng, tôi đây." Thiệu Thiên Bình nở một nụ cười vỗ về, đưa tay sờ lên trán cô:

" Cô bị sốt rồi, tuy nhiên không bị nghiêm trọng lắm, ít nhất thì cô cũng cần phải tin tôi chứ?"

Cự Giải đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng, ấm áp, khuôn mặt cười mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không để lộ một chút dấu tích ấm ức nào, ngược lại, trong giọng nói rõ ràng còn có chút áy náy.

"Tôi....lại làm phiền anh rồi."

"Đâu có."

Thiệu Thiên Bình cẩn thận dùng băng y tế dán lên phần da xung quanh mũi kim, cố định đầu kim luồn. Ánh mắt anh vô tình liếc lên trên, bắt gặp ngay vết thâm tím do bị người khác bóp mạnh trên cánh tay Cự Giải, trong lòng Thiên Bình bỗng dấy lên cảm giác phẫn nộ. 

Gã đàn ông Đường Thiên Yết này, khi đã nổi xung, thật sự có thể ra tay với cô đến mức độ này sao?!. Thiên Bình thầm nghĩ, chuyện này, Đường Thiên Yết đương nhiên làm được, anh biết, Đường Thiên Yết tuyệt đối có thể làm được. 

Thiên Bình bỗng nhiên không kiềm chế nổi, cất tiếng hỏi: " Có đau không?"

"Không đau."

Cự Giải cứ nghĩ rằng Thiệu Thiên Bình hỏi về việc đầu mũi kim đâm vào mu bàn tay ban nãy có đau không, vội vàng lắc đầu: "Không đau chút nào."

Thiệu Thiên Bình yên lặng một chút, lúc này mới phát hiện ra anh và cô đang không cùng nói về một vấn đề. Bác sĩ Thiệu bật cười, thật đúng là, ai hỏi cô mũi kim ban nãy có đau không cơ chứ, cho dù anh không tự khen trình độ kỹ thuật của mình, thì một chút lòng tin với nó, chắc anh cũng có. Nếu cô không phải là người phụ nữ của Đường Thiên Yết, một Thiệu Thiên Bình như anh sao có thể chui ra khỏi chăn ấm nệm êm, đích thân đến đây chỉ làm một việc đơn giản là chọc mũi tiêm cho cô giữa đêm khuya gió lớn như thế này, có đưa cho anh một trăm vạn hay nhiều hơn nữa anh cũng chẳng làm. Đây không phải là vấn đề thù lao, đây là vấn đề tự trọng của một người đàn ông. 

"Ồ, không phải là tôi hỏi cô vết châm kim có đau không...."

Cự Giải đơn thuần, lại còn phản ứng chậm chạp như vậy Thiệu Thiên Bình cũng ngại không muốn nói thẳng,

 "Tôi muốn hỏi cô hành động biến thái của Thiên Yết ban nãy có khiến cô đau không?"

Nếu không phải e ngại Cự Giải là con gái sẽ cảm thấy xấu hổ, kỳ thực chuyện riêng của Đường Thiên Yết, Thiệu Thiên Bình dù có ngốc đến mấy cũng biết rõ giới hạn bạn bảo vệ bản thân, từ phong cách làm việc hay trò chuyện cũng chỉ tới mức độ nào đó là phải dừng lại. 

Nghĩ một lát, cuối cùng phẩm chất đạo đức cao thượng của một vị bác sĩ vì dân phục vụ đã đánh bại tất cả ý nghĩa nhỏ nhen, vụ lợi, Thiệu Thiên Bình lôi mấy lọ thuốc từ trong túi thuốc ra, thuốc bôi, thuốc viên đủ cả, anh đặt chúng lên đầu giường của cô, khẽ nói:

"Mấy thứ đó....nếu như, tôi nói là nếu như nhé, trên người cô có chổ nào bị anh ta làm cho bị đau, nhớ dùng cái này bôi lên vết thâm tím, kết hợp với thuốc uống, chỉ vài ngày là khỏi".

Cự Giải cuối cùng đã hiểu anh đang nói gì, khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng lên, đỏ ửng. Giống như bí mật đáng xấu hổ nhất bị phơi bày ra trước mặt mọi người, giá trị quan của cô và cùng mọi sự giáo dục mà cô đang nhận đã khiến cô không biết phải làm thế nào, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, lúc này, vị bác sĩ đối diện với Cự Giải lại là một người khác giới, càng khiến cô không muốn thừa nhận tất cả những việc vửa xảy ra, không muốn bất kỳ ai biết được tất cả những điều mà cô phải gánh chịu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro