Chương I.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi không sao, thật sự không sao.................."

Cô cố gắng phủ nhận mọi việc vừa xảy ra theo bản năng. Bởi vì từ rất lâu, cô đã chuẩn bị tâm lý rằng, có một ngày những chuyện này sẽ xảy ra, vì thế, ngày hôm nay, khi cuối cũng bị anh ức hiếp, tâm trạng cô lại không quá đau khổ như vậy. Nhưng, điều đó không có nghĩa là cô không hoảng sợ, cô có nỗi sợ hại của riêng mình, điều cô lo sợ nhất, chính là chuyện cô  bị anh ức hiếp này lại bị người khác biết được. Mọi sự đồng cảm, châm chọc, than thở xót xa đan xen đó của người đời và cả ánh mắt phẫn nộ trước sự cam chịu, mới là điều khiến cô không thề chịu đựng được trong cuộc đời.

Thiệu Thiên Bình nở một nụ cười dịu dàng, khuyên nhủ cô:

"Thân thể của cô, tốt xấu gì cũng là do cô gánh chịu. Tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân của tôi, giữa hai chúng ta không phải mối quan hệ nam nữ thông thường, mà là mối quan hệ đơn thuần giữa bác sĩ và bệnh nhân, vì vậy, cô có thể yên tâm về tôi."

Cự Giải giống như bị người khác nhìn thấu tâm can, mím chặt môi, không phản đối nữa. 

"Bác sĩ Thiệu!" 

Cô nói cảm ơn anh với vẻ dịu dàng, đầy cảm kích:

"Cảm ơn anh."

Thiệu Thiên Bình tặng cô một nụ cười giúp cô yên lòng, quay người dặn dò vài câu với người giúp việc đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô, nhắc nhở những điều mà người bệnh cần phải chú ý trong mấy ngày tiếp theo, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính.

Trước khi ra về, không kiềm chế nổi, anh còn quay đầu nhìn người đang nằm trên giường thêm một lần nữa. Dưới ánh trăng êm dịu, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại. Anh có thể nhận thấy , cô ngủ không được ngon giấc, nhưng vẫn mím chặt đôi môi, không nói bất kỳ chữ "không" nào.

Thiên Bình bỗng nhiên có chút cảm khái.

Một cô gái tốt đẹp như vậy, sao lại gặp phải một người đàn ông quái dị như Đường Thiên Yết kia chứ, với sự hiểu biết của anh về Đường Thiên Yết, anh biết rõ rằng, từ nay về sau, cô gái này chắc chắn sẽ bị người đàn ông kia bẻ gãy mọi đôi cánh.

Bên ngoài phòng ngủ , trở thụ đắc lực nhất của chủ nhân nhà họ Đường đang đứng chờ lệnh. Nhìn thấy Thiệu Thiên Bình bước ra, Doãn Khiên Nhân đưa cho anh một cốc nước :

"Anh vất vả rồi."

Thiên Bình không kiềm chế được nỗi cảm khái nhất thời:

"Đêm hôm khuya khoắt thế này, một dây thần kinh nào đó của anh ta lại bị chập mạch rồi sao? Hành hạ một cô gái yếu mềm yếu trở nên sống dở chết dở như thế......."

"Tính cách của Thiên Yết thiếu gia, anh cũng hiểu rõ rồi đấy."

Khiêm Nhân cười đau khổ, 

"Mặc dù rất ít khi thể hiện ra bên ngoài nhưng một khi đã nổi xung lên, tất cả đám người dưới chúng tôi đều gặp tai họa theo."

Ban nãy, chứng kiến thái độ tức giận của Đường Thiên Yết, rõ ràng là có ý muốn tất cả mọi người trong ngôi biệt thự này đều không thể sống yên.

Thiên Bình đưa tay lên, nhấp một ngụm nước giải tỏa cơn khát, nghi hoặc hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Uy hiếp!"

Khiêm Nhân lạnh lùng nói:

"Một thế lực ngầm trong khu phố cảm thấy gai mắt với nhà họ Đường, mưu đồ hạ thủ thiếu phu nhân, kết quả là chưa kịp thành công đã bị Thiên Yết thiếu gia phát hiện."

" Sau đó thì sao?"

" Với thủ đoạn của Thiên Yết thiếu gia, anh thử đoán xem."

"À............" 

Bác sĩ Thiệu - người theo chủ nghĩa hòa bình buông một tiếng cảm thán không rõ ý tứ. 

Dừng một lát, Khiêm Nhân tiếp tục nói : 

"Vấn để là ở chổ, ngày hôm qua, Đường thiếu gia vừa mới nhắc nhở Thiếu phu nhân không được ra khỏi nhà, đáng tiếc là phu nhân lại không chịu nghe lời ...."

Khiêm Nhân cảm thán:

" Cự Giải quen biết Đường Thiên Yết chưa lâu, hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy, thấy anh ấy khi nói chuyện luôn giữ thái độ thâm trầm nhu mì, cô ấy đại khái cũng không chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không biết rằng khi Thiên Yết thiếu gia nghiêm túc, kỳ thực sẽ có thái độ như vậy."

"Không thể chê trách Cự Giải được."

Thiên Bình tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc:

" Kiểu biến thái đó của Đường Dịch, ngay cả chúng ta cũng không thể hiểu được trong lòng anh ra đang nghĩ gì mà."

"Tôi mới là người đau đầu nhất."

Khiêm Nhân giơ tay lên, lắc lư kẹp tài liệu đang cầm trên tay:

" Còn nhiều tài liệu như thế này cần trình lên anh ấy, nhưng bây giờ, ai dám lại gần anh ấy chứ?"

Thiệu Thiên Bình "ừm" một tiếng, hồi lâu sau, thấy ánh mắt đầy vẻ chờ đợi của Khiêm Nhân đang nhìn mình, anh không kiềm chế được mà sa sầm nét mặt:

" Không phải là cậu muốn tôi đi đấy chứ?"

" Bác sĩ Thiệu"

Khiêm Nhân kẹp tài liệu vào tay anh, nở một nụ cười mờ ám:

" Cứu người sắp chết, giúp người bị nạn là thiên chức của bác sĩ mà."

Thiệu Thiên Bình im lặng, cũng không biết vấn đề nằm ở chổ thiên chức nghề nghiệp hay phong thái của anh, trong đám đàn ông, vị bác sĩ mang tên Thiệu Thiên Bình này vẫn mãi là người đàn ông bị người khác lợi dụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro