Chap 35 : Giả hay thật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh mới về! - Taerae lấy ly nước ép trong tủ lạnh ra, nói vọng ra ngoài.

- Ờ, mà tụi còn lại đâu rồi? - Hyungseop bỏ giày vào kệ rồi bước thẳng vào bếp, tu nguyên một chai nước lạnh.

- Tay anh sao vậy? - Hwarang cùng Hyuk và Euiwoong từ trên lầu bước xuống.

Hyungseop bình thản ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, nhếch mép nhìn đám em của mình.

- Đoán xem.

Cả bọn nhìn nhau, có một loại thần giao cách cảm nào đó mà họ đều có thể đoán được anh ta vừa gặp ai.

- Vậy giờ chỉ còn thằng Eunchan thôi phải không? - Anh ta hỏi.

- Ừm. - Họ gật đầu.

Trong khi cả năm anh em đang trò chuyện vui vẻ với nhau dưới nhà, thì Choi Eunchan đây đang đi qua đi lại khắp căn phòng lớn.

- "Em rảnh không? Ngày mai mình đi đâu chơi đi!" Không... mờ mịt quá! "Hẹn hò nhé!" Không... đột ngột quá! "Bar không?"...

- ...

- Mày điên à Choi Byungseop!? Sao có thể dẫn một đứa nhóc dưới 18 vào bar chứ!? - Y ôm đầu bất lực.

Cứ thế mà tập đi tập lại mấy cái lời thoại vớ vẩn cả đêm, cuối cùng y cũng chịu gác lại dự định của mình mà đi ngủ do bị Hwarang cằn nhằn vì khóc la um sùm khiến hắn không ngủ được.

Vài tuần sau, hôm nay cũng vậy, một ngày hè nóng bức chán nản, Hanbin chả buồn dậy làm gì nên quyết định ngủ cho qua ngày. Mấy bữa nay cậu cũng lười nên chỉ lâu lâu luyện hát, tập nhảy và nghịch điện thoại thôi. Chuyện là mỗi lần cảm thấy mệt là cậu lên giường ngủ luôn, thành thử ra chỉ mới vài tuần mà cậu ốm đi rất nhiều do không chịu ăn.

- Nóng quá...! - Hanbin vừa bật điều hòa vừa bật quạt máy và cầm quạt tay, nóng chảy mỡ thế này ai mà chịu nổi chứ? Mà còn mỡ để chảy sao Hanbin...?

*Ding dong*

Tiếng chuông cửa khiến Hanbin giật nảy cả mình. Lười biếng lết ra khỏi giường, cậu tiến thẳng đến mở cửa, trên người vẫn mặc chiếc áo ba lỗ trắng mỏng và short đen rộng ngang đùi.

- Chào em!

- A... thầy Eunchan...! - Cậu dụi dụi mắt chào y.

Y nuốt nhẹ nước bọt nhìn bộ dạng ngáy ngủ của cậu cùng da thịt rắn chắc kia.

- À, ừm, giờ em rảnh không? - Y gãi gãi đầu, lắp bắp.

- Dạ... rảnh ạ. - Cậu nhìn y.

- Chuyện là em đi đến chỗ này với tôi nhá! Tôi có họp mặt với mấy người bạn á, nên tôi định giới thiệu em với bọn họ.- Y cười nhe răng.

- Sao... lại là em ạ? - Hanbin nghiêng đầu thắc mắc.

- Um... thì là... họ đi theo cặp á nên... - Y lắp bắp không biết giải thích sao nên đành liều mạng nói thẳng luôn.

- Em giả làm người yêu của tôi nhé!

.
.

- Dạ!? - Cậu tỉnh ngủ hẳn, trợn tròn mắt nhìn Eunchan như sinh vật lạ.

- Chỉ là giả vờ thôi, đâu mất mát gì đâu nhỉ? - Y cười.

Cậu vốn rất tốt bụng, nên chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý giúp y ngay, đầu óc Yoo Hanbin đây thật quá ngây thơ và đơn giản mà.

- Em vào chuẩn bị đi nha! Thầy đợi ngoài này.

Y nói với cậu rồi nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn chạy vào trong nhà.

- À Hanbin! Đeo lens đi nhá! - Y nói vọng vào rồi ra đứng khoanh tay đợi trước cửa.

Ít hơn 15 phút sau Hanbin đã mau chóng chạy ra ngoài. Nhìn cậu xinh như hot boy luôn ấy, mái đầu đen quen thuộc, với áo thun trắng trơn đơn giản cùng jeans ôm, và đặc biệt hôm nay tô điểm thêm cho vẻ xinh đẹp của cậu là cặp mắt một mí sắc lẹm, đầy cuốn hút.

- Nhìn em có kì lạ không? - Cậu lo lắng nhìn phản ứng của y.

- Em đẹp lắm! - Y đơ mặt ra mà vô thức nói.

Bất chợt cả hai đều ngại ngùng mà đỏ mặt.

- Đi... đi thôi! - Y mau chóng bình tĩnh lại mà kéo cậu ra xe của mình.

- Woah! - Hanbin tròn mắt ra nhìn chiếc moto chất chơi của Eunchan.

Y hài lòng nhìn biểu hiện ngạc nhiên của Hanbin.

- Lên đi! - Y mau chóng lên xe, chuyền cho cậu chiếc mũ bảo hiểm rồi bản thân mình cũng đội một chiếc vào.

Cậu ngoan ngoãn nghe lời, làm theo và ngồi lên xe.

Y nhanh chóng rồ ga chạy đi mà không thèm nói trước với cậu. Theo quán tính, cậu lập tức ôm chặt lấy y, mặt xanh lè bởi xém xíu là té bật ngửa rồi.

- Thầy kì quá à! - Cậu cằn nhằn, tay vẫn ôm chặt lấy y.

Y không nói gì hết, chỉ cười mãn nguyện với phản ứng của cậu học trò đáng yêu của mình.

Phóng một hồi rồi họ cũng dừng lại trước một quán karaoke nọ.

Cậu mau chóng leo xuống, nhưng không may lại loạng choạng chút xíu mà ngã dập mông.

- Ấy! Hanbin! Có sao không!? - Y vội dựng chống xe, bước xuống đỡ cậu.

- Tại thầy cả! - Cậu bĩu môi, nhận lấy tay y mà đứng lên phủi phủi cặp mông đáng thương.

- Xin lỗi mà! - Y 'nũng nịu' như trẻ con nhìn cậu. Đây là thầy Choi Eunchan ngầu 'lòi' trong mắt bọn con gái trong trường sao...?

- Vào thôi! - Y nắm lấy tay cậu kéo vào quán.

Vừa vào mọi ánh nhìn đã dồn cả về hai 'thiên thần' với vẻ đẹp sắc sảo này rồi.

Y mau chóng kéo cậu khỏi sự bàn tán của quần chúng xung quanh. Họ dừng lại trước một phòng VIP, rộng rãi, tiện nghi đầy đủ.

Vừa vào, mọi người trong phòng đều đứng hết dậy, vui vẻ đi lại bắt tay với y từng người một.

- Woah! Lâu quá không gặp! Chú đây khỏe chứ? - Một anh bạn cũ của Eunchan bắt tay y.

- Tao đây còn khỏe chán! - Y nhe răng cười.

Bọn họ chào hỏi nhau sau nhiều năm xa cách rồi cũng hướng ánh nhìn xuống cậu nhóc bé nhỏ cạnh y.

- Ai đây Chan?

Nghe vậy y liền huých nhẹ vai cậu một cái ý bảo cậu thực hiện lời hứa khi nãy với y.

- À... dạ em là Hanbin, người... người yêu của anh Eunchan ạ. - Cậu cúi gập người, ngoan ngoãn chào hỏi những người bạn cũ của y.

- Ô vậy à... mà hai đứa mới quen sao? - Một anh bạn khác nhìn cậu xong quay sang y.

- Sao mày hỏi vậy? - Y khoác lấy vai Hanbin.

- Tại ẻm vẫn còn gọi mày là 'anh' (hyung) kìa. - Anh bạn đó đấm nhẹ vào vai Eunchan.

- Ừ nhỉ... - Xong y quay sang cười hiền với cậu đầy ẩn ý.

- Chẳng nhẽ thầy ấy định bắt mình gọi thầy ấy bằng cái 'từ đó'!? - Cậu khẽ nuốt nước bọt.
.
.
.
- Eun... Eunchan... oppa... - Cậu đỏ mặt thốt lên, khiến y bất ngờ, lòng như nở hoa, còn đám bạn của y thì cười bò ra đấy.

- Trời ạ, Chan à, nhóc bồ mày đáng yêu thế? - Một anh bạn khác lau lau nước mắt vì cười.

- Thôi nhập tiệc thôi! Còn tụi bây nữa, giới thiệu bồ cho tao coi nữa chứ! - Y ôm eo cậu, kéo ngồi xuống ghế cạnh y.

Cuối cùng cả bọn cùng nhau nhập tiệc, họ cùng nhau hát múa lung tung, mấy chị người yêu của bạn Eunchan cũng ngồi đó tám chuyện với nhau, chỉ còn cậu ngồi đó quan sát y vui vẻ cùng đám bạn thân.

Đến lượt y hát, y chọn bài 'Only One Day', cả bọn cổ vũ y liên tục cho đến khi y cất giọng hát lên thì cả căn phòng đều im lặng mà thưởng thức. Không còn tiếng hò reo, chỉ còn tiếng nhạc du dương cùng giọng hát trầm ấm, quyến rũ, ma mị đến mê người. Thậm chí mấy chị gái kia cũng quên bẵng đi rằng mình có người yêu, ai nấy cũng mắt sáng rỡ nhìn thiên thần với giọng hát truyền cảm phía trước, và dĩ nhiên, cậu cũng không ngoại lệ gì.

Y kết thúc bài hát, cúi chào như một ca sĩ thực thụ. Tiếng hò reo cùng vỗ tay lại một lần nữa vang vọng khắp căn phòng, y vui vẻ chạy lại ngay ngồi xuống chờ đợi lời khen từ cậu. Đương nhiên cậu khen y rối rít, liên tục vỗ tay và giơ ngón cái về phía y trông ngộ nghĩnh vô cùng, làm cả căn phòng lại một lần nữa cười bò vì sự đáng yêu của cậu.

- Sao tự dưng thấy em ốm quá. - Y dùng nĩa ghim lấy cục gà rán không xương dâng lên miệng cậu ý bảo cậu ăn.

Hanbin ngoan ngoãn nghe theo, ngoạm lấy cục gà thơm ngon, thưởng thức nó một cách ngon lành, miếng gà giòn rụm, tan ngay trong miệng đó.

*Brzzz*

Điện thoại y bất ngờ reo, thấy thế, y vội xin phép mọi người, quay sang dặn dò Hanbin.

- Oppa đi đây một cái, đợi oppa nhá, lát về sẽ mua nước ép cho Hanbinie~! - Rồi y nháy mắt và đi ra ngoài.

Bất ngờ với cách thay đổi xưng hô đột ngột của y, Hanbinđỏ mặt, mau chóng gật đầu rồi nhìn bóng y khuất dần sau cánh cửa cách âm.

Cậu ngồi đó, nhìn mấy anh chị bạn của Eunchan hát hò vui vẻ với nhau, không có gì làm nên đành nhét đống gà rán vào mồm khiến cho hai cục mochi cứ thế mà phồng to ra, đáng yêu vô cùng.

- Byungseop, nó, có mắt nhìn người nhỉ? - Anh bạn khi nãy bắt tay với Eunchan ngồi xuống cạnh cậu, cậu quay sang, mồm vẫn còn đang nhai mấy cục gà một cách ngon lành.

- Dạ? - Cậu khó khăn lên tiếng, cố gắng nhai cho hết một đống hỗn loạn trong mồm.

- Em đáng yêu thật đấy! - Anh bạn đó nhít lại gần cậu hơn, tay đặt lên thành ghế của sofa, ngay sau lưng cậu.

- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? - Anh bạn đó cười nhìn cậu.

- Dạ... chừng 1 tháng ạ. - Cậu bịa đại một khoảng thời gian.

- 'Quan hệ' chưa?

Anh bạn này hỏi một cậu khiến cậu xém xíu ọc hết đống gà trong mồm ra, hoặc cùng lắm là mắc nghẹn.

- Sao... sao ạ!? - Cậu nuốt hết đống thức ăn trong miệng, mắt mở to nhìn người con trai bên cạnh.

- Vậy chắc là chưa rồi... thằng Byungseop này giữ kĩ thế... - Anh bạn đó cười, bỗng dưng nhít lại gần hơn.

- Hay thế này... chia tay nó đi. Anh đây sẽ khiến cưng cảm nhận được cảm giác được nằm dưới một người đàn ông thực thụ sẽ như thế nào. - Anh bạn đó cười gian, tay sờ lên cặp đùi quyến rũ của Hanbin.

- Sao? Cưng thấy thế nào... - Anh bạn đó bất chợt nhướn người về phía cậu, trông như muốn hôn vậy, những người khác thì họ bận chơi đùa rồi, cộng thêm tiếng nhạc có âm lượng lớn nữa, không ai để ý đến cuộc đối thoại cùng hành động của họ bây giờ.

Cảm thấy không ổn, Hanbin vội đánh trống lảng, nhanh chóng cầm ly "nước" của y đang uống khi nãy, tu một tràng, tránh né chiếc môi của anh bạn của Taehyung.

- Thôi nào! Trả lời anh đi chứ! - Anh bạn đó vẫn nhướn người về phía cậu, tay thì liên tục sờ đùi cậu, thậm chí còn lần mò xuống chỗ 'cấm' nữa chứ!?

- Woah! Khát quá đi! - Hanbin vừa nói vừa tu hết một ly "nước" đầy.

- Thôi nào Hanbin!

- Cái này là cái gì mà khó uống quá!

- Hanbin à, trả lời anh đi!

- Nặng mùi quá!

- Hanbin à... em uống hơi nhiều rồi đó...!

- Đắng quá!

- Hanbin à, em ngưng được rồi!

- Mình đang uống cái quái gì vậy!?

- Hanbin à! Cái đó là rượu đó!

Anh bạn đó giật ly rượu khỏi tay cậu, cùng chai rượu mà cậu đã cầm để rót liên tục vào ly của mình.

- Này! Em có sao không? - Anh bạn đó nhìn cậu, người mà hai má đã đỏ lựng hết cả lên do rượu, hai mắt đã sớm hoa đi, mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên nực cười hết sức. Ai đời lại lần đầu uống rượu mà uống nhiều như thế!?

Anh bạn này thấy vậy, liền chớp đến thời cơ mà tiến đến hôn đôi môi căng mọng đó.

Lúc này, y đã quay lại, tay cầm lon nước ép, nhìn bạn của mình định làm gì đó Hanbin yêu dấu của y.

- Ya! Mày làm gì vậy!? - Y khó chịu nhìn bạn mình.

Nghe giọng y, anh bạn đó giật mình ngồi nhít ra, thật may, anh bạn đó vẫn chưa kịp hôn cậu.

- Kh-Không có gì...! - Anh bạn đó gãi đầu.

- Eunchan oppa à~!

Y giật mình nhìn cậu 'người yêu' bé nhỏ của mình, mặt đỏ bừng, giọng thì dẹo dẹo như người say. Quả thật cậu say rồi, rất say là đằng khác! Y hốt hoảng nhìn sang ly rượu cùng chai rượu của y vẫn còn đầy khi nãy cho đến khi y quay lại.

- Hanbin đã uống rượu á!? - Y nhìn thằng bạn của mình.

- Ờ... ừm. - Anh bạn đó cười trừ.

- Sao mày lại để em ấy uống!? Mày không ngăn em ấy sao!? - Y lớn tiếng, trừng mắt nhìn, bóp chặt lon nước ép trong tay khiến cho nó móp méo ngay. Mọi người giật mình, dừng lại mọi hoạt động mà nhìn y.

- Tao... Mày có điên không!? Tự cậu ta uống mà bảo tao ngăn lại! Vả lại lớn rồi thì uống rượu là chuyện thường mà! - Anh bạn lớn giọng lại. Phải rồi, họ đâu biết rằng Hanbin vẫn còn là học sinh đâu chứ!

- Tao-! Thôi bỏ đi! Tao về! Hôm nay rất vui được gặp lại bọn mày! - Nói rồi y nắm lấy tay cậu kéo đi ra khỏi quán.

- Eunchan oppa à~! - Hanbin mè nheo khi bị y kéo đi.

- Ai cho phép em uống rượu hả!? - Y bực nhọc, bóp mạnh tay cậu trong khi đang lôi cậu ra ngoài.

- Đau quá oppa à~! - Cậu nhõng nhẽo, nước mắt tuôn ra làm y giật mình, vội đặt cậu lên xe.

- Tôi... tôi xin lỗi. - Y ôn nhu hôn lên bàn tay mà y đã vô tình bóp khi nãy và hôn lấy những giọt lệ long lanh trên má Hanbin.

- Về thôi. - Y nói rồi leo lên xe, đội nón cho cậu và bản thân rồi rồ ga chạy đi.

- Oppa à~! - Cậu vẫn mè nheo, ôm chặt lấy tấm lưng mạnh mẽ của y khiến y khó khăn mà cầm vững tay lái.

Mà sao cậu nóng thế này!? Eunchan có thể cảm nhận được thân nhiệt do rượu của Hanbin qua chiếc áo mà y mặc.

- Bin khó chịu quá, Eunchan oppa~...!

Cậu lầm bầm trong tông giọng say mèm, thật tình... thậm chí còn chưa đủ tuổi uống rượu nữa mà...

Nhà Hanbin thì khá xa, mà trời cũng đã khuya rồi, họ đi chơi trễ đến vậy rồi sao!?

Thế là y đành chở cậu đến một nơi gần hơn mà an toàn hơn việc để cậu ở nhà cậu một mình... nhà y.

Vừa đậu xe trong garage, y bồng cậu lên nhà ngay lập tức. Trong căn nhà rộng lớn sang trọng này tối đen như mực, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt của mấy chiếc đèn vàng trong bếp và cuối các dãy hành lang.

- Họ ngủ hết rồi sao?

Thế là y mau chóng bồng cậu lên phòng của mình, đóng cửa cẩn thận rồi đặt cậu lên giường mình. Thấy cậu đã ngủ ngoan, Eunchan thoát y và bước vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ.

Đang để dòng nước mát lạnh từ vòi sen phả vào thân thể rắn chắc thì bất chợt tiếng mở cửa phòng tắm làm y giật mình. Vội tắt nước, đi ra xem là ai thì một cục gì đó trắng trắng với mái đầu đen nhào đến ôm y.

- Oppa bỏ Bin~! - Cậu nhõng nhẽo ôm y, lắc qua lắc lại.

- Mẹ nó, Yoo Hanbin! Em đang làm gì tôi thế này!? - Y cứng người bởi cái ôm bất chợt này, người mà đang lõa thể đứng đó, thậm chí cậu còn lắc qua lắc lại làm cho 'côn thịt' mạnh mẽ của y cọ cọ vào đùi cậu mà cương cứng lên.

- Mẹ nó! Yoo Hanbin! - Y mau chóng lấy khăn quấn quanh eo mình, che lại vật đang 'thức tỉnh' đó, kéo cậu ra khỏi phòng tắm mà đặt yên vị về chỗ cũ, giường của y.

Vội mặc quần áo vào, y mới khó chịu đè cậu nhóc 'ranh ma' kia xuống, mặt đỏ hơn quả cà chua chín, cằn nhằn.

- Thật không thể coi thường em mà...! - Y gằn giọng.

Bất chợt cậu kéo y xuống, tặng cho y một nụ hôn nồng cháy khiến tim y như rớt ra ngoài.

Không còn ngại ngùng như lúc tỉnh táo nữa, cậu hôn y say đắm, một nụ hôn thực thụ, lưỡi cậu bỗng trở nên điêu luyện lạ thường, người dẫn dắt trong nụ hôn này đích thị là cậu chứ không phải y. Cả hai đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, cùng nhau khám phá khoang miệng nhau, tạo ra những tiếng nhóp nhép 'êm tai'. Y cũng không vừa gì, hôn cậu mãnh liệt hơn, cứ như y đã chờ đợi cái này từ lâu lắm rồi và không muốn bỏ lỡ nó. Họ cứ thế mà hôn cho đến khi Hanbin hơi nheo mày, bấu lấy lưng y, cầu xin không khí cho lá phổi tội nghiệp. Y luyến tiếc rời khỏi môi cậu, kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh trong đêm. Eunchan nhếch mép, liếm môi nói.

- Em cũng bạo thật đây, Hanbin.

Chưa xong, y lại cuối xuống hôn vào cổ cậu nhiều lần nữa, tay lần mò vào trong áo cậu khiến cậu vô thức rên lên vài tiếng nhỏ khẽ, êm tai.

- Eunchan... oppa...~ - Cậu khó khăn hô hấp, bấu lấy mái đầu y.

- Em có vẻ thích làm người yêu giả của tôi lắm à? - Y cười, bàn tay tinh nghịch mân mê hạt đậu hồng trong áo khiến nó cương cứng lên.

- Bin muốn làm người yêu thật của Eunchan oppa cơ~! - Cậu mè nheo.

- Em nói sao cơ? - Eunchan với tay lấy điện thoại rồi lại hỏi cậu.

- Nói lại tôi xem nào!

- Em... muốn làm người yêu của Eunchan oppa~! - Cậu nói rồi vòng tay lên cổ y, hôn tới tấp cho đến khi bản thân lã mệt mà ngủ thiếp đi.

Y cũng thỏa mãn được một phần, ngồi dậy, đắp chăn cho cậu rồi tắt đèn và nằm xuống, ôm nhẹ eo cậu.

- Vì em còn nhỏ nên tôi sẽ kìm chế. Hai năm nữa thôi... tôi nhất định sẽ có được em. - Rồi bản thân cũng chìm vào giấc ngủ luôn.

.
.
.

Sáng hôm sau...

- A... nhức đầu quá...! - Hanbin ngồi dậy, khẽ ôm cái đầu đang đau nhức của mình.

- Đây... là đâu...? - Cậu nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn, sang trọng với tông màu ấm áp này... đâu phải phòng cậu đâu...

- Hôm qua mình đi với thầy Eunchan... sau đó gặp bạn của thầy ấy... sau đó... sau đó...

.
.

- Mình không nhớ gì hết...! - Cậu bất lực gục đầu xuống.

- Mà... đây là nhà ai vậy nhỉ...? - Cậu nói nhỏ nhỏ rồi bật dậy tiến về cửa mà bước ra ngoài.

- Woah! Nơi rộng lớn này là sao? Cứ như một lâu đài ấy! - Cậu tròn mắt nhìn mọi thứ xung quanh căn nhà rộng lớn, sang chảnh.

Loanh quanh một hồi,cuối cùng cũng mò được tới cầu thang, cậu chậm rãi bước xuống, nghe thấy tiếng nói chuyện mà chắc cũng khá nhiều người, cậu xuống dưới hẳn rồi nhìn ra bóng dáng của những người nọ trong phòng khách cũng như nối liền với nhà bếp.

.
.
.

- Ô!

.
.
.

- Ơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro