THẬT SỰ NGƯỜI NỌ CÓ THAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mai sẽ là đại thọ nhà họ Lý, một nhóm người bên này dường như cũng bận rộn gấp bội. Nhà họ Lý là gia đình giàu có ở thành phố A, đại thọ của ông cụ nhà đó, biết đâu có thể có được cơ hội buôn bán. Trước hết không nói cái khác, chỉ cần nói đến kế hoạch giải phòng vùng đất cũ xây dựng lại được nhấn mạnh gần đây ở thành phố A, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào khối thịt béo đó.

Ông Chu ngồi trên ghế salon trong phòng Tổng Thống của Chu Khải, Lý Lệ ngồi bên, Chu Khải đứng.

Đầu tiên ông Chu im lặng, rồi sau đó chậm rãi mở miệng: "Được rồi, mặc dù trước kia chúng ta đắc tội với Bùi Trân Ánh, nhưng cuối cùng cũng không gây ra họa lớn gì. Có lẽ hắn cũng không gây khó dễ cho chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ gây khó khăn cho chúng ta ở trên thương trường, chắc hẳn cũng không nặng lắm."

Chu Khải đứng một bên nghe, phải là như vậy. Mặc dù Lý Đại Huy hận hắn phản bội cậu, nhưng Bùi Trân Ánh biết tại sao hắn phản bội. Khi đó kinh tế nhà họ Chu không được tốt, cũng chỉ có thể kết hôn với Lý Lệ, con gái cưng của Lý Thánh Đức để quay vòng vốn. Lý Đại Huy sẽ không hận hắn quá mức chứ?

Lý Lệ ở bên cạnh nhìn hai cha con này, nhìn dáng vẻ qua loa cho xong chuyện trong lòng càng khó chịu. Tại sao lúc đó cô ta lại cảm thấy hai cha còn này rất quyết đoán? Thật là nực cười chết mất!

Trong thời gian này Lý Lệ kết giao không ít thương nhân nổi tiếng ở thành phố A, trong đó có không ít đàn ông có sức quyến rũ, quyết đoán. Với tầm nhìn xa trông rộng, cô ta dĩ nhiên cũng thay đổi. Chu Khải tự mình thay đổi hết lần này đến lần khác không cản nổi ánh mắt biến hóa của Lý Lệ, điều này mới khiến Lý Lệ càng ngày càng thấy Chu Khải ngứa mắt. Cô ta nghĩ, lúc đầu may mà đứa bé kia không được sinh ra, nếu không cuộc đời này của cô ta coi như xong.

Nghĩ như vậy Lý Lệ không nhịn được cười nhạo: "Ba, ba không cần ngây thơ quá mức, đừng quên nhà chúng ta không hề đắc tội với Bùi Trân Ánh, nhưng bên cạnh anh ta là Lý Đại Huy. Lý Đại Huy vẫn canh cánh trong lòng vì hôn sự của Khải và con, bảo đảm sẽ thổi bên tai Bùi Trân Ánh một vài luồng gió, ánh mắt tức giận đã đủ cho chúng ta hứng chịu." Lời này của Lý Lệ hết sức châm chọc, thậm chí còn có dáng vẻ đang xem kịch, người cạnh đó nghe thấy cũng kinh ngạc, vẫn ngồi thẫn thờ không đổi.

Một lúc lâu mới nhớ tới, còn có một Lý Đại Huy, nghĩ đến, nhìn Chu Khải vẫn đang đứng cạnh im lặng không nói, giống như đang có kế hoạch gì đó, âm thầm nghiến răng, đi tới bên cạnh Chu Khải, thỏa thuận: "Chu Khải, con đến tìm Lý Đại Huy, nói một câu xin lỗi, phải nói thật chân thành để cậu ta tha thứ cho con. Trước hết không phải cậu ta nói thật lòng yêu con sao, vì con có thể đi tìm Bùi Trân Ánh giúp nhà họ Chu chúng ta nói vào lời tốt đẹp, chuyện nhỏ này có thể làm được mà!" Lúc ông Chu nói, ánh mắt tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Chu Khải cảm thấy thật không biết làm sao, người nhà mình đều thế nào? Lúc đầu cho rằng Lý Đại Huy không có tiền, cố ý sắp xếp Lý Đại Huy không đúng. Hắn không nghe lời, trực tiếp đưa hắn đến chỗ Lý Lệ, không thể giải thích được có một đứa bé. Đây không phải là đang ép hôn thì là gì? Thế này cũng hết cách rồi, cuối cùng hắn thỏa hiệp, kết hôn, nhưng cuộc sống trải qua cũng chỉ thế này.

Chu Khải nở nụ cười lạnh lùng trên môi, nhìn ba mình nói: "Ba, nếu như lúc ấy các người biết thân phận của Lý Đại Huy, vậy hôm nay vợ con có thể là người phụ nữ này không?" Hắn hỏi rất nhẹ, tay nhẹ nâng lên chỉ vào Lý Lệ, đôi mắt thẫn thờ trống rỗng.

Ông Chu sững sờ, không phản ứng kịp, đứa nhỏ vừa nói gì?

Chu Khải nhìn hai người trước mặt đều trở nên ngây ngẩn, chỉ cảm thấy không khí trong căn phòng này khiến lồng ngực hắn nhói đau, buồn bực, cũng không thèm nhìn thêm, sập cửa đi ra, không muốn đối mặt với người nhà như vậy, hắn ra ngoài hóng gió.

Ông Chu nhìn cánh cửa bị đóng mạnh, thật lâu cũng không phản ứng. Đây là lần đầu tiên Chu Khải phản kháng, khi phản kháng còn chấn động như vậy, bởi vì Chu Khải đã nói trúng suy nghĩ trong lòng ông Chu. Lúc ông ta biết Lý Đại Huy là con gái nuôi nhà họ Bùi, buổi tối đó rồi cả đêm đó đều là nuối tiếc. Khi đó ông ta nghĩ nếu lúc đầu ông ta không ham một món lợi nhỏ, không xem thường lời nói của Lý Đại Huy, bây giờ Chu Khải đã kết hôn với Lý Đại Huy, vậy thì ông ta đã làm thông gia với gia đình lớn rồi. Như vậy thật tốt, nếu có thể như thế ông ta đã có cơ hội phát triển hết sức thuận lợi ở thành phố A.

Lý Lệ thấy ông Chu ngồi im nhìn cửa, lặng lẽ đứng lên, đi tới bên người ông Chu, vốn muốn an ủi ông ta, nhưng không ngờ lại thấy ánh mắt bối rối trong mắt ông ta. Lý Lệ suy nghĩ không biết bây giờ ông ta đang buồn phiền cái gì, chẳng lẽ nói thật sự là bị câu nói kia của Chu Khải đâm trúng?

Trong lòng Lý Lệ phẫn giận, tại sao bây giờ cả nhà này đều như vậy? Tại sao có thể không có lương tâm như vậy? Mặc dù cô ta chỉ mới vào cửa chưa được mấy tháng nhưng dù gì cô ta cũng đã đưa tới mấy hạng mục của tập đoàn Thánh Đức, mấy hạng mục đó cũng giúp nhà họ Chu kiếm đủ tiền.

Nhưng bây giờ chỉ vì một Lý Đại Huy có cả thực lực cả bối cảnh hơn cô ta? Cho nên nhà họ Chu muốn đá cô ta đi sao?

Lòng người thực sự rất kỳ quái, cô ta rõ ràng đã nghĩ từ nay về sau muốn vứt vỏ những thứ liên quan đến Chu Khải, tiếp tục tìm kiếm những người thông minh nổi tiếng ở thành phố A. Nhưng khi cô ta biết nhà họ Chu có ý nghĩ muốn vứt bỏ, tâm trạng Lý Lệ hết sức khó chịu. Từ đầu đến cuối cô ta không hề đánh giá cao nhà họ Chu, dù vứt bỏ cũng chỉ có thể là Lý Lệ cô ta vứt bỏ nhà họ Chu. Muốn vứt bỏ cô ta đi tìm Lý Đại Huy sao? Nằm mơ!

Lý Lệ nhìn khuôn mặt ông Chu khiến cô ta cảm thấy ghê tởm, cũng không phải nói ông Chu quá xấu xí, ngược lại lúc còn trẻ ông Chu khá đẹp trai, rất giống Chu Khải bây giờ. Cho dù đẹp trai nhưng Lý Lệ vừa mới nhìn thấu bộ mặt thật ẩn giấu khuôn mặt kia, cô ta cảm thấy ghê tởm, thật sự rất ghê tởm.

Thử nói xem cha mẹ nhà ai sẽ ngầm tính toán với con trai của mình? Nhà họ Chu sẽ. Lúc ấy cô ta gặp gỡ mọi người trong nhà họ Chu, ông Chu đã nói với cô ta như vậy. cô ta khá do dự nói: "Nhưng mà tình cảm giữa Chu Khải và Lý Đại Huy rất tốt, cháu e rằng mình không chen chân vào được."

Hai mắt ông Chu tỏa sáng, dường như đã nghĩ ra được ý kiến gì hay, tới bên tai Lý Lệ nhỏ giọng nói. Lúc ấy Lý Lệ nghe kế hoạch của ông Chu, trong lòng đã âm thầm phân tích toàn bộ con người ông Chu.

Đây chính là một chuyện vô cùng vô liêm sỉ điên khùng.

Đêm đó ông Chu cho thuốc mê vào trong rượu Chu Khải, sau đó để Lý Lệ đi vào, hai người ở cả đêm. Vốn dĩ ông Chu chỉ muốn Chu Khải chịu trách nhiệm, muốn dùng Lý Lệ là con gái của Lý Thánh Đức để áp chế hắn, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Ai biết rằng khi đó ông Chu vô cùng tham lam, không những không hề có hành động gì, còn chủ động đến tìm Lý Lệ, nói xin lỗi Lý Lệ, nói đêm đó là một chuyện ngoài ý muốn. Khi đó Lý Lệ vì muốn duy trì hình tượng trong lòng Chu Khải nên không thể làm gì khác hơn là hành động trước. Khi Chu Khải tìm được Lý Lệ, còn chưa nói gì Lý Lệ đã nói trước: "Chuyện đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi hy vọng không nghe thấy chuyện này từ người khác." Nói thế giống như cảnh cáo, rất giống cô gái để ý đến trinh tiết của mình, không hy vọng người khác biết chuyện này, là thể diện của phụ nữ.

Về chuyện này Chu Khải cũng rất vui mừng, hai người nói chuyện với nhau khá tốt, nếu không phải do cô ta kiểm tra thấy có đứa bé, chắc hẳn Chu Khải cũng không lấy cô ta.

Lý Lệ cười lạnh, nhẫn tâm đánh vỡ ảo tưởng của ông Chu: "Ba, ba nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, không từ mà biệt. Nói một chút đến mức độ yêu thích của Bùi Trân Ánh đối với Lý Đại Huy, ba cảm thấy anh ta sẽ để mặc cho người mình thích gả cho người đàn ông khác mà không ý kiến gì sao? Đến lúc đó chỉ sợ anh ta sẽ cố hết sức nhổ tận gốc nhà họ Chu!" Nói xong cô ta lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Chu, không hề kính cẩn trở về phòng ngủ mình.

Ông Chu vô cùng tức giận, con trai và con dâu mình thế nào? Sao mỗi người đều không bình thường như vậy? Bây giờ chỉ mới rời nhà mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ông Chu nghĩ không ra, nhưng điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy màn hình ông ta đã nhức đầu, là bà vợ sống cuộc sống an nhàn sung sướng trong nhà, bất đắc dĩ thở dài, sao mỗi người đều phiền tới ông ta!

"Alo, chuyện gì?" Ông Chu tức giận hỏi.

Bà Chu một đêm không ngủ ngon, vội vàng nhân trời ban ngày gọi điện hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu của chồng, ba cũng không vui trong lòng, hét lên: "Tôi nói ông có giọng điệu gì vậy, ông không nhịn được tôi đúng không? Ông nói thử xem ông mấy người chân trước chân sau chạy đến thành phố A, chỉ có một mình tôi ở nhà lo lắng sốt sắng. Ông nói tôi có thể yên tâm được sao? Ngày đó lúc ông đi còn bỏ lại một câu như vậy là cố tình khiến tôi ngủ không yên đúng không? Được, tôi nói rõ cho ông biết, ông đã thành công, tôi cả đêm chưa thể chợp mắt nổi. Ông hài lòng chứ?"

Ông Chu vỗ trán, có phải bà vợ ông ngu ngốc hay không? Bình thường chỉ biết làm ầm ĩ, đến lúc xảy ra chuyện gì không giúp được việc gì thì thôi, cũng đừng cản trở người khác chứ.

"Bà và Kỳ Kỳ cứ nán lại ở nhà chờ đi, tôi và Chu Khải sẽ xử lý tốt chuyện ở bên này. Bây giờ bà cứ yên tâm làm phu nhân của bà có được không, không cần cả ngày gọi điện thoại tới, chuyện bên này rất khó giải quyết." Ông Chu có cảm giác mệt mỏi không sức lực. Lúc nãy lời Lý Lệ nói ông cũng hiểu, Lý Đại Huy là một, Bùi Trân Ánh cũng là một, hai người này đều không phải là người dễ chọc đến, bây giờ e rằng mọi chuyện khá phiền toái.

Mẹ Chu ở đầu dây bên kia nghe thấy cũng khá bối rối. Bà không nghe thấy gì khác ngoài chuyện ông Chu bảo Chu Kỳ nán lại ở bên này. Chuyện gì đã xảy ra? "Kỳ Kỳ đến thành phố A, ông không gặp sao?" Trái tim bà Chu bị nâng lên, hoang mang rối loạn.

Ông Chu vừa nghe thấy, hai mắt mở to, một tay chống nạnh, không dám tin lặp lại: "Bà nói cái gì? Bà nói Chu Kỳ tới đây? Đến lúc nào?!"

"Ngày hôm qua lúc ông đi con bé cũng đi ngay sau đó, mấy người không gặp sao? Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Hôm qua Chu Kỳ bị thúc giục nhanh chóng biến mất, cho tới bây giờ mới được người nhà biết đến. Ông Chu mệt mỏi lấy tay vuốt trán, bây giờ ông ta rất đau đầu, đau gần chết. Lúc nãy ông vừa nghĩ gì, đừng chuốc thêm phiền phức là không tệ lắm, bây giờ thì thế nào?

Ông Chu tức giận, rống lên vào trong điện thoại: "Bà rối loạn cái gì chứ, còn nghi ngờ tôi ở đây chưa đủ loạn đúng không? Bà bảo tốt nhất là để nó đến đây là sao, bà cũng biết là đầu óc nó như thế nào mà!" Gào xong lập tức đặt điện thoại xuống, trong lòng hết sức tức giận, không thấy con bé?

Chuyện này đúng là đủ khiến ông ta bận rộn, tại sao ông ta lại cưới một người phụ nữ như vậy? Lúc đầu nếu ông ta cưới Lý Tử Hoa, lấy Lý Tử Hoa thông mình tài trí, sợ rằng thành tựu ngày hôm nay của ông ta đã được nâng lên một tầm cao mới rồi. Không nói đến thứ khác, chỉ là nếu sinh con cũng không sinh ra một đứa con ngu ngốc đến thành phố A còn có thể đi lạc! 
.....

Lý Đại Huy vừa mở mắt, Bùi Trân Ánh đang nhìn đắm đuối đưa tình với cậu.

"Sao vậy?" Bởi vì vừa mới tỉnh, giọng cậu hơi khàn, cậu cảm thấy rất khó nghe nhưng Bùi Trân Ánh cảm thấy hay lắm, lập tức phản ứng.

"Cục cưng, khi nào thì anh mới có thể cưới em về nhà." Giọng Bùi Trân Ánh hơi nũng nịu, đầu ghé sát vào bên tai Lý Đại Huy, giống như một con chó nhỏ.

Lý Đại Huy không thể làm gì khác là nhìn trần nhà: "Không phải tối qua cũng bàn bạc qua rồi sao?"

Bùi Trân Ánh không đồng ý: "Tối hôm qua cũng bàn bạc gì? Anh bị dọa sợ đến mức không dám nói nổi một câu, vậy có thể bàn bạc được gì chứ."

Lý Đại Huy vừa nghe, không nhịn được cười. Đúng vậy, tối hôm qua vốn dĩ là nói gọi điện thoại đến bàn bạc, nhưng ai ngờ rằng Bùi Dật Lăng lại xuất hiện. Ông cụ khí thế ngất trời, đây không phải là ăn cơm mà là một chiến trường đánh giặc, ai dám nói hơn một câu có thể không được ăn cơm thuận lợi.

Bùi Trân Ánh tiếp tục làm nũng: "Nói sao được, khi nào em mới có thể cho anh một danh phận hợp pháp."

Lý Đại Huy mồ hôi đầm đìa, hai người có tình cảm ở cùng một chỗ thì cậu không chịu trách nhiệm? cậu nửa đùa nửa thật nói: "Người đẹp, em không hề bội tình bạc nghĩa, anh muốn một danh phận sao? Em còn muốn anh cho em một danh phận đấy!"

Lúc này Bùi Trân Ánh hêt sức phấn khởi, rốt cuộc cũng có thể nghe được những lời này: "Tốt lắm, hôm nay ông lớn sẽ dẫn em đi cho em một danh phận!" Lúc nói những lời này ánh mắt lấp lánh, Lý Đại Huy vừa nhìn, có phải bây giờ đôi mắt này của anh đại biểu cho suy nghĩ của anh không? Một màu đen nhánh! Thì ra chờ cả ngày thật lâu, đã đào sẵn hố chờ cậu nhảy vào!

Lý Đại Huy nheo mắt, há mồm cắn tay Bùi Trân Ánh, dùng rất nhiều sức. Cậu nghe thấy Bùi Trân Ánh bên trên hít một ngụm khí lạnh, Lý Đại Huy hả giận trong lòng. Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy mình thật ngây thơ, không phải chỉ cắn anh một miếng thôi sao, sao lại không có tiền đồ, lập tức hả giận luôn sao?

Bùi Trân Ánh bên kia có cảm giác ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi, trong lòng nảy lên suy nghĩ, chẳng lẽ trong lòng anh có khuynh hướng đối xử ngược đãi sao? Vì sao anh bị cắn lại có ý chí chiến đấu cơ chứ?

Lý Đại Huy chu môi hết sức oán giận nói: "Tư tưởng của anh thật xấu xa, còn dám đào hố chờ em nhảy vào, sao anh lại như vậy cơ chứ."

Bùi Trân Ánh đâu có thời gian quan tâm đến những thứ này, cậu trai này đốt lửa thì phải chịu trách nhiệm dập lửa, cả người gắn chặt lên người Lý Đại Huy, để cho cậu cảm nhận được là anh đang bùng cháy.

Lý Đại Huy chỉ có cảm giác trên đùi mình đột nhiên có thứ gì đó nóng bỏng dính sát, kiên cường nóng bỏng, không thoải mái lui về phía sau. Bùi Trân Ánh cũng không cần mặt mũi lui xuống, bây giờ Lý Đại Huy cũng tự hiểu, khuôn mặt dụ dỗ lập tức nóng bừng, sắp biến thành trứng chiên rồi.

Kết quả Bùi Trân Ánh nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng càng không biết xấu hổ hơn, đưa tay bắt lấy cánh tay bé nhỏ của cậu lên trên đầu. Lý Đại Huy dùng sức giãy giụa, còn chưa đụng vào đâu đã cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng. Anh nắm chặt tay cậu, sống chết không làm, vậy sao có thể làm. Người này thực sự không biết xấu hổ, hai tay hai người tranh giành chiến đấu dưới chăn. Bùi Trân Ánh bên trên thấy cậu đỏ bừng mặt, mềm mại lập tức nhào tới, há miệng ra sức gặm cắn. Đây không gọi là hôn, mà là đang ra sức ăn sống nuốt tươi cậu vào trong bụng, lượng nước bọt trên mặt Lý Đại Huy khi gặm cũng kha khá rồi.

Lý Đại Huy chống trên đỡ xuống không được, muốn chống cự cùng lúc, kết quả trên dưới đều thất thủ. Tay bị nắm, trên mặt còn phải đáp trả, cộng thêm Bùi Trân Ánh vừa bắt đầu đã không để ý đến, cả người nằm trên người cậu, chèn ép cậu quá mức, ép tới mức cậu không thể thở được, muốn đưa tay đẩy anh ra, tay đã bị chộp bên dưới.

Cậu vừa động tay, quá dùng sức, bên kia Bùi Trân Ánh rên lên, không ổn. Ngước mắt nhìn Lý Đại Huy, Lý Đại Huy trông thấy anh đang khẩn trương, sao lại thấy xám ngắt vậy? Xanh lá cây, giống như nhìn thấy sói vào nửa đêm, rõ ràng cậu ở dưới hầu hạ vị này, lúc nãy còn có dáng vẻ hưởng thụ, bây giờ lập tức biến thành sói hoang rồi sao?

Bùi Trân Ánh không nói hai lời, đi lên vứt hết quần áo cậu, cuối cùng Lý Đại Huy có suy nghĩ: Ngày mai nhất định phải nấu đồ ăn chay, thể lực quá tốt, sức lực này quá thừa, quá mệt mỏi.

Buổi sáng là thời điểm hoàng kim của đàn ông, Lý Đại Huy xem ra đã hiểu. Nhưng Bùi Trân Ánh còn trâu bò hơn, không chỉ có buổi sáng mới là thời điểm hoàng kim của anh mà buổi tối còn là thời điểm bạch kim. Tối qua bữa cơm ở nhà họ Bùi khiến hai người vô cùng bức bối, trở về còn giày vò Lý Đại Huy, chưa ngủ được mấy giờ đã tỉnh là sao?

Gần tới mười hai giờ trưa, Bùi Trân Ánh thấy Lý Đại Huy vẫn còn ngủ say, thế này không được... Tối hôm qua cậu nhóc không ăn được bao nhiêu, có ai có thể ăn không khí, hai người lại giày vò nhau đến tận khuya, sáng nay chính anh còn không nhịn được giày vò thêm lần nữa, cho nên bữa sáng cũng không được ăn. Bây giờ cũng đã trưa, cẩn thận tính toán thì cậu nhóc này chưa ăn ba bữa. Như vậy không được, dạ dày sẽ hư mất.

Kết quả là anh vỗ nhẹ lên mặt cậu, giọng dịu dàng, rất dịu dàng vầ cũng rất kiên nhẫn: "Cục cưng, dậy thôi, cậu dâu nhỏ, dậy ăn cơm, cậu vợ nhỏ, anh đói bụng. À, đứng dậy ăn cơm, cậu nhóc, anh đói bụng rồi, dậy ăn no rồi ngủ tiếp..." Anh đổi mọi cách gọi nhưng Lý Đại Huy người ta chỉ khẽ cau mày, lật người, ngủ tiếp.

Bùi Trân Ánh xấu hổ, biết cậu mệt gần chết, nhưng không thể không ăn cơm, phải ăn no mới được ngủ tiếp, như vậy dạ dày sẽ không đói chết. Nhìn cậu nghiêng người không cẩn thận để lộ cảnh xuân, da thịt trắng nõn, giống như vừa bấm nhẹ là có thể có nước chảy ra. Nhìn những chỗ bị chính mình làm cho xanh xanh tím tím, Bùi Trân Ánh vừa đau lòng vừa hài lòng.

Có người đàn ông nào không thích trên người yêu bị mình biến thành như vậy? Anh vẫn còn rất muốn dẫn Lý Đại Huy ra ngoài với những dấu vết như vậy để mọi người có thể nhìn thấy. Nhiều như vậy chứng tỏ thực lực của anh, nhưng đau lòng là anh quá tàn nhẫn, sao có thể tạo ra nhiều dấu vết như vậy? có phải là rất đau không? Nhớ tới lúc đó anh cũng không dùng nhiều sức, da người này quá mềm mại, cho nên vừa chạm vào đã có dấu?

Cúi đầu nhìn lại bản thân, híc, da dày thịt béo đúng không, vậy vừa nãy cậu nhóc này vừa cấu vừa cắn, trên người ngoài mấy vết móng tay đều không thấy gì khác?

Nhìn Lý Đại Huy đang nằm trên giường ngủ say, vẫn chưa chịu dậy ăn cơm? Được rồi, sử dụng tuyệt chiêu?

Bùi Trân Ánh lật người lại nằm lên Lý Đại Huy, dừng lại ở trên cổ hôn mãnh liệt, còn cởi áo trong của Lý Đại Huy bóp bóp. Trong giấc mơ Lý Đại Huy cảm giác có người nặng tựa ngàn cân đè lên người mình, cổ ngứa ngáy, ngực nóng bừng, nhiệt độ cả người càng ngày càng tăng cao. Người này còn không để người ta hít thở!

Lý Đại Huy hít một hơi thật sâu mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy kẻ gây án đang vùi đầu trên người mình. Xem ra Lý Đại Huy đã tỉnh táo, cậu ý thức được một vấn đề rằng, hai mươi tám năm của Bùi Trân Ánh gần như là giữ gìn trinh tiết vì cậu. Người này vừa mới khai trai*, tinh lực vô cùng tràn đầy, có phải là đang bù lại cho những lần thiếu trước kia?

Lý Đại Huy cứng đờ người, chuyện này không thể được, với kinh nghiệm mấy lần trước của cậu, người đàn ông này không phải là chính mình. Không được, không được, cậu cũng không muốn chết ở trên giường. Cậu di chuyển người thoát khỏi vòng vây của Bùi Trân Ánh, đầu tóc rối bù, vội vàng sửa sang lại áo ngủ của mình, vừa Lý túc hỏi: "Anh lại muốn làm gì?"

Bùi Trân Ánh nằm lỳ ở trên giường cười ha ha. Anh cảm giác hình như tinh lực của mình quá dư thừa, làm sao, hình như cậu nhỏ đã chống lên? Bùi Trân Ánh không biết phải làm thế nào, mặt tội nghiệp ngẩng đầu nhìn cậu vợ nhỏ đang đề phòng, giọng điệu vô cùng oan ức: "Người ta bảo em thức dậy ăn cơm, em không dậy, vậy anh chỉ có thể dùng cách này thôi."

Lý Đại Huy nhìn một lúc lâu, lúc này mới cảm thấy bụng mình đang đói, nhưng... cơm?

"Cơm ở đâu? Anh làm sao?" Nếu như anh gật đầu, cậu nhất định không ăn, với kinh nghiệm của ngày hôm qua, ăn thứ gì đó do anh làm có thể gây chết người.

Dường như Bùi Trân Ánh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, lắc đầu tiếc nuối: "Không phải, lúc nãy anh mới gọi người đưa tới. Đói bụng không?" Bùi Trân Ánh bò dậy từ trên giường, vẻ mặt bình thường.

Lý Đại Huy gật đầu, có thể không đói sao, nhưng nhìn dáng vẻ này của Bùi Trân Ánh, cảm giác có gì đó không đúng.

Bùi Trân Ánh đứng ở bên giường, "Đói bụng thì nhanh đi tắm, sau đó ăn cơm. Anh cũng đói bụng." Ăn no mới có sức làm việc, cúi đầu nhìn xuống dưới, Bùi Trân Ánh cười ha ha trong lòng. Vẫn là vợ con anh được nhất, chỉ tùy tiện cũng khiến cậu nhỏ của mình ngẩng đầu ưỡn ngực, khác hẳn trước đây có những người phụ nữ cố ý lượn quanh trước mặt anh nhưng cũng không hề có chút hứng thú.

Lý Đại Huy hơi nghi ngờ, vẻ mặt này của Bùi Trân Ánh thật biết điều, quá ngoan, vậy thì không bình thường, vội vàng rửa mặt, bụng gào thét.

Vọt tới bàn ăn nhìn xem, toàn là những đồ cậu thích ăn, hơn nữa chỉ cần nhìn cũng biết nguồn gốc thứ ăn: "Làm phiền giám đốc Lý của anh quá, ăn một bữa cơm còn khiến đầu bếp của giám đốc Lý làm, còn để cho người chuyên trách đưa tới cho anh, mặt mũi thật lớn."

Bùi Trân Ánh vừa múc cho Lý Đại Huy một bát cháo, vừa khoe khoang lấy lòng: "Đây đều là nhờ mặt mũi của vợ yêu lớn. Em cũng biết trước mặt giám đốc Lý từ trước đến nay mặt mũi em vẫn luôn lớn hơn."

Lời này không hề sai, mặc dù năm đó người tìm đầu bếp đến là Bùi Trân Ánh, nhưng cuối cùng đầu bếp lại nghiêng về phía Lý Đại Huy. Cho tới bây giờ từ đầu bếp nấu ăn đến giám đốc Lý đưa đồ ăn đều lễ phép với Lý Đại Huy, dĩ nhiên không ngoại trừ khả năng Lý Đại Huy là bà chủ nhà hàng.

Chuyện này không nhiều người biết, thật ra thì nhà hàng này là tài sản riêng của Lý Đại Huy. Nếu không Lý Đại Huy ở thành phố G bốn năm sao có thể sinh hoạt đầy đủ dựa vào công việc làm thêm của bản thân? Vậy không phải là làm cậu đói chết hay sao.

Chỉ là chuyện này không có mấy người biết, từ trước tới nay mọi người đều cho rằng nhà hàng này cũng là một phần của khách sạn.

Đưa tay nhận bát cháo trong tay Bùi Trân Ánh, ai ngờ Bùi Trân Ánh giơ tay lên, đồng thời nâng chén lên cao. Lý Đại Huy chụp hụt, không hiểu nhìn anh. Bùi Trân Ánh nhướng mày cười: "Lâu lắm rồi không đút cho em ăn." Dứt lời lập tức cầm thìa lên bắt đầu hành động.

Lý Đại Huy im lặng, được rồi, dù thế nào đi nữa anh cũng khiến cậu không còn sức lực. Anh vui lòng như vậy thì cứ mặc anh tự vui mừng.

Nhưng dần dần cậu phát hiện Bùi Trân Ánh đút cháo thật sự rất khác thường. Vì sao ánh mắt kia càng ngày càng sâu, hô hấp càng lúc càng nóng bỏng?

Cậu cũng không hiểu, tại sao hôm nay tinh thần của anh dồi dào vậy?

Lý Đại Huy suy nghĩ, mắt cong cong, nháy mắt biến thành dáng vẻ đáng thương, cầu khẩn nhìn Bùi Trân Ánh: "Bùi Trân Ánh... người ta đau mà!" Bảo vệ tính mạng là điều quan trọng nhất, làm nũng.

Bùi Trân Ánh vốn không có xu hướng hạ nhiệt, bây giờ trông thấy dáng vẻ đáng thương của cậu nhiệt độ trong người càng bùng cháy hơn, không nhịn được ném bát cháo trên tay xuống, kéo Lý Đại Huy vào trong ngực mình. Lý Đại Huy bị hành động đó làm cho áo ngủ bị kéo lên tận eo, để lộ bắp đùi khiêu gợi.

Bùi Trân Ánh suýt chút nữa chảy máu mũi, không nói hai lời, giở thủ đoạn rồi mới nói. Lý Đại Huy gấp rút, nói tất cả nơi đó đều rất đau, dùng sức đấm đá chân anh, quệt miệng không đồng ý: "Nói rồi mọi nơi đều đau!"

Bùi Trân Ánh trâu bò, trực tiếp sử dụng hành động thực tế để nói chuyện. Đầu tiên là liếc mắt nhìn áo ngủ bị vén lên, cũng hồng hồng, rất giống với trầy da? Không phải chứ! Bùi Trân Ánh hơi buồn bã, nhưng anh yêu chết nơi ấm áp này.

Nhưng đâu còn cách nào khác, kéo tay cậu về phía cậu nhỏ của mình mò mẫm, giọng khàn khàn: "Anh không động vào em, nhưng anh khó chịu, em chỉ chịu thiệt đưa tay xuống giúp anh, có được không?" Lúc nói những lời này giọng Bùi Trân Ánh rất nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa quan điểm bây giờ của anh là làm thế nào để dập lửa.

Lý Đại Huy ngơ ngác nhìn dáng vẻ âm thầm chịu đựng này của Bùi Trân Ánh, gân xanh trên mặt nổi lên. Nghe nói đàn ông kìm nén sẽ xảy ra chuyện, Bùi Trân Ánh khó chịu như vậy...

Đôi tay bé nhỏ dần đi xuống, cầm lấy, sau đó từ từ chuyển động dưới sự hướng dẫn của Bùi Trân Ánh.

Cả ngày nay Lý Đại Huy thực sự rất mệt, không đau lưng cũng là chuột rút, ngay cả tay cũng bị rút gân. Không chỉ có cơ thể mệt mỏi, tinh thần còn mệt hơn, ngủ không đủ giấc. Xế chiều hôm đó sau khi xong việc Bùi Trân Ánh vội vã ăn cơm rồi lập tức kéo cậu ra ngoài.

Trong bách hóa nhìn Bùi Trân Ánh trước mặt tinh thần rạng rõ, lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của bản thân ở trong gương, Lý Đại Huy không cam lòng. Tại sao đàn ông và tiểu thụ chênh lệch nhau nhiều như vậy? cậu đang hoài nghi có phải Bùi Trân Ánh thật sự là ma cà rồng hay không, lúc làm chuyện kia đều lén lút hút máu cậu, cho nên bây giờ anh mới trở nên khác thường, rất giống như cắn phải thuốc lắc.

Hai chân run lẩy bẩy, đâu phải chỉ có cảm giác đau đớn mơ hồ, Lý Đại Huy âm thầm cắn răng, tối nay phải đuổi anh vào phòng sách ngủ!

Thấy một chiếc ghế, Lý Đại Huy đặt mông xuống không đi nữa, không còn hơi sức gọi lên: "Em không đi được, nghỉ một lát."

Bùi Trân Ánh trước mặt quay đầu lại nhìn, không thể làm gì khác, cười cười: "Không phải mọi người đều nói lúc tiểu thụ cùng phụ nữ đi dạo phố vẫn luôn hưng phấn đến mức dọa người sao? Bình thường lúc đàn ông đi theo dạo phố đều không chịu được sao? Sao bây giờ hai chúng ta lại bị đảo ngược như vậy?"

Lý Đại Huy phóng hai mắt nhỏ sâu đến người anh, Bùi Trân Ánh một bên chớp mắt, khẽ mỉm cười. Lý Đại Huy nhìn nhìn dò xét, cả người quần áo tây hoàn hảo khí phách, nụ cười nhẹ trên mặt, rất dịu dàng, rất đẹp mặt, trông thế nào cũng rất giống một người học thức nổi tiếng. Nhưng đâu ai ngờ, phía sau người này chính là một con sói lớn háo sắc trong lòng đen tối, ăn thế nào cũng không no bụng, quả thật chính là mặt người dạ thú.

Hôm nay anh ra ngoài làm gì, hôm khác không được sao?

Bùi Trân Ánh đến gần hôn nhẹ lên cái miệng đang chu ra của cậu: "Không được, ngoan, đi thêm mấy bước nữa, ngày mai là sinh nhật ông Lý, chúng ta còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật."

Lý Đại Huy nghe xong, chỉ có cảm giác lộp bộp trong lòng, giống như có thứ gì đó đâm vào, rất đau, hơi ngượng ngùng: "Ồ!"

Bùi Trân Ánh lẳng lặng nhìn cậu cúi mặt, trong mắt ánh lên vẻ mất mát, hơi mê mang khiến anh không biết phải làm thế nào, cậu nhóc này chưa nghĩ ra sao?

Anh đứng trước mặt cậu, có ý tốt nói: "Hwi Hwi, mặc kệ em làm gì em đều phải biết, rất nhiều người làm việc gì cũng sẽ có một mốc giới hạn cuối cùng. Lấy việc tiểu thụ hay phụ nữ ra đường mua sắm, hôm nay em thích một bộ quần áo, rất đẹp, em muốn mua, nhưng khi em đưa tay ra lại phát hiện người khác đã đi trước em một bước, em không mua được nó, như vậy em sẽ có cảm giác gì?"

Lý Đại Huy cúi đầu, không nói câu nào.

Bùi Trân Ánh tiếp tục: "Có lẽ năm đó lúc em với mẹ quay về ông Lý vẫn đang còn suy nghĩ, nếu như mẹ em ở thêm một giây đồng hồ ông sẽ mở cửa cho hai người vào. Nhưng mẹ em không chờ được, ngay lập tức ôm em rời đi. Anh nói như vậy không phải muốn nói là mẹ em không đúng, anh chỉ muốn nói mọi người đều biết lúc làm việc gì đều phải do dự, tại sao em còn ép ông buông tay khi bắt đầu do dự?"

Hai mắt Lý Đại Huy xoay chuyển, rõ ràng đang suy nghĩ gì đó, Bùi Trân Ánh cũng không quá ép buộc, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, yên lặng cũng không nói chuyện.

Một ngày hôm nay Chu Kỳ cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, nhưng may mắn là cô ta cũng không thể quên ba mẹ ở đâu.

"Cô muốn nhờ tôi giúp cô tìm ba mẹ cậu sao?" Trình Thụy hơi phản ứng, sao lại như vậy? Người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu, hắn hơi không hiểu, giọng điệu cô gái này xin giúp đỡ dường như rất rõ ràng.

Chu Kỳ đứng đối diện Trình Thụy, cười cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu, chỉ biết là trong thành phố này. Anh nói xem thành phố này cũng không lớn không nhỏ, cũng không biết nên làm sao bây giờ."

Trình thuy ho khan, giống như không có sức lực, đưa điện thoại mình cho cô ta hỏi: "Không phải mọi người đều thích dùng QQ sao, lên QQ chắc chắn có thể tìm người cậu quen biết, không chừng còn có thể bảo anh trai cô đến đây. Đợi lát nữa tôi với cô đi làm lại sim, mua một cái điện thoại, không thấy cô chắc chắn nhà cô đang lo lắng tìm cô."

Chu Kỳ sững sờ, thì ra còn có thể làm vậy sao? Cô ta thử thăm dò hỏi: "Điện thoại di động mất rồi còn có thể làm lại sim sao?"

Trình Thụy cười, hơi im lặng nhìn cô ta, mình nhặt được một cô gái không có đầu óc, cô gái như vậy thật đáng để vứt đi. Nếu không phải gần đây mẹ hắn thúc giục hắn còn muốn chơi vui thêm nữa. Ai ngờ rằng trong đầu cô gái này rõ ràng chỉ toàn tương hồ.

Chu Kỳ nhìn hắn không biết làm thế nào cười, hình như cô ta cũng ý thức được mình quá mất mặt, tại sao cô ta lại không có kiến thức như vậy.

"Như vậy làm phiền anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi