TIỆC MỪNG THỌ NHÀ HỌ LÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, cả ngày Lý Đại Huy đều không tập trung tinh thần, cảm giác rất lạ, tiệc mừng thọ nhà họ Lý, cậu muốn sao đây?

Bùi Trân Ánh biết trong lòng cậu hơi quan tâm, nhưng không hề nói gì, chỉ dùng hành động thực tế tới giục Lý Đại Huy. Anh dẫn Lý Đại Huy đi chọn quà tặng, là một bức họa cổ nổi tiếng. Ông nội anh thích loại tranh này, như lời ông cụ nói, ông Lý cũng là người thích văn học cổ, cho nên chọn bức họa này làm quà tặng rất thích hợp.

Bùi Trân Ánh lại dẫn Lý Đại Huy cửa hàng cao cấp lấy âu phục đã chuẩn bị sẵn, sau đó lái xe đến cửa hàng trang sức lấy một bộ trang sức kim cương.

Lý Đại Huy đứng rửa tay trong phòng, nhìn cậu trai duyên dáng yêu kiều trong gương, đây là gương mặt trình diện trước mặt mọi người tối nay. Lý Đại Huy thừa nhận cậu cũng kinh ngạc khi nhìn vào gương, cậu trai trong gương mặc bộ âu phục để lộ đường cong hoàn mỹ, kiểu thiết kế thanh lịch điểm xuyết chút dí dỏm đáng yêu. Âu phục trắng thoải mái dính vào người khiến cậu càng thêm dịu dàng trong sáng, kết hợp với trang sức kim cương cũng trở nên không quá xa hoa chói mắt, chỉ ngoan ngoãn an phận đảm nhiệm vai trò là một món đồ trang sức, tinh xảo, không hề khoe khoang danh tiếng chủ nhân.

Lý Đại Huy không nhịn được cảm thán, Bùi Trân Ánh thật sự là người hiểu rõ cậu nhất trên thế giới này, ngoài anh ra, tuyệt đối không có người thứ hai có thể yêu cậu đến như vậy.

Bước đôi giày da cao cấp ra ngoài, Bùi Trân Ánh vốn đang lười biếng dựa người vào tường bỗng cứng đờ người, hai mắt si mê nhìn Lý Đại Huy, thật lâu sau mới thở dài nói: "Làm sao bây giờ, thật muốn giấu người." Đẹp như vậy, thật muốn giấu riêng như giấu bảo vật.

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng về buổi tiệc mừng thọ tối nay, cảm giác đó rất kỳ quái. Không phải chống đối mà là phảng phất lo lắng, giống như xúc động. Biết rằng dĩ nhiên là nhớ người nhà, máu mủ tình thân đã lâu, cho dù người nhà này đã từng hồ đồ khiến mình và mẹ lâm vào cảnh khó khăn nguy hiểm nhưng cậu vẫn không thể không có một niềm hy vọng nho nhỏ.

Cả người Bùi Trân Ánh mặc đồ tây mới rất chững chạc, mục đích tối nay chủ yếu là gặp ông Lý. Ông cụ này là ông ngoại của cậu vợ nhỏ của mình, nếu biểu hiện tối nay không tốt, tương lai khó lấy được cháu trai cục cưng của người ta.

Huống chi nhà họ Lý cũng không phải là gia đình giàu có bình thường, nói không chừng sau này còn có thể tiếp xúc với nhà họ Lý nhiều hơn, hợp tác một vài hạng mục cùng kiếm tiền cũng được! Cho nên ấn tượng đầu tiên vẫn là quan trọng nhất.

Đợi đến lúc hai người đến biệt thự nhà họ Lý thì trời cũng đã chập tối. Thấy cảnh tượng ăn uống linh đình bên trong, Lý Đại Huy ngồi trên xe yên lặng nhìn, không biết là cảm giác gì, hình như đang trong giấc mơ, hơi hốt hoảng.

Sau khi Bùi Trân Ánh dừng xe, nghiêng đầu nhìn, đúng lúc thấy Lý Đại Huy cau mày: "Sao vậy? Không thoải mái?" Bùi Trân Ánh đưa tay kiểm tra trán Lý Đại Huy, hơi mát: "Có phải bị cảm lạnh rồi không? Bây giờ mặc dù đang là mùa hè nhưng buổi tối vấn tương đối lạnh, nếu không chúng ta đến bệnh viện trước!" Nói xong cũng muốn khởi động xe.

Lý Đại Huy hít một hơi thật sâu, đưa tay ngăn cản anh cầm tay lái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không sao, chỉ là có cảm giác giống như đang nằm mơ, cảm giác những thứ bên trong đều không phải là thật, giống như chỉ cần chạm vào là sẽ biến mất." Ánh mắt Lý Đại Huy trống rỗng, giống như đang xem một bộ phim, những người trước mắt, sự vật trước mắt đều do đạo diễn sắp xếp cẩn thận, kỹ thuật diễn xuất của mọi người quá xuất sắc.

Bùi Trân Ánh nghe vậy sững sờ, nhìn những người đó qua cửa sổ xe, không biết cười từ lúc nào: "Thật đúng là, giống như đang xem một bộ phim người thật việc thật, chỉ thiếu một màn ảnh rộng."

Lý Đại Huy nhếch khóe miệng, khẽ liếc mắt nhìn lại tình hình hiện tại, lặng lẽ hít sâu, mặt ung dung nhìn Bùi Trân Ánh nói: "Xuống xe thôi, bữa tiệc cũng bắt đầu rồi."

Nhìn ra được Lý Đại Huy đang chịu đựng, dường như run rẩy đã nhịn thật lâu cũng bị đè xuống. Lúc Lý Đại Huy xuống xe có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, Bùi Trân Ánh bước nhanh đến đỡ cậu, cúi đầu nhìn chân cậu, ánh mắt lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ung dung của cậu, anh thoáng nhướng mày, xem ra cậu vợ nhỏ của anh rất cứng rắn, không cần lo lắng vớ vẩn?

Khi Lý Đại Huy kéo Bùi Trân Ánh vào trong biệt thự nhà họ Lý thì Lý Đình đứng trên tầng hai nhìn xuống trở nên xúc động, kéo tay Phong Trác Hạo bên cạnh nói: "Rốt cuộc đã tới."

Phong Trác Hạo đứng bên cẩn thận đỡ ông cụ, nói theo: "Đúng vậy, bọn nó tới."

Lý Đình nhìn cậu cháu trai đã lớn lẩm bẩm nói: "Thằng bé thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mẹ nó." Nhìn Lý Đại Huy trong nháy mắt thu hút mọi ánh mắt của đàn ông, khóe miệng Lý Đình nhếch lên nở nụ cười nhạt, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lý Tử Hoa tham gia bữa tiệc năm đó, cũng hết sức đặc biệt. Đứa bé xinh đẹp như vậy vẫn luôn là niềm hãnh diện của ông, nhưng không ngờ...

Phong Trác Hạo yên lặng nhìn hai người bên dưới, rốt cuộc đã tới, trái tim đang treo của anh rốt cuộc cũng coi như là buông xuống lặng lẽ.

Bên dưới Bùi Trân Ánh dẫn Lý Đại Huy đi vào trong hội trường, không nhìn những con bướm cuồng phong kia, ánh mắt sắc bén quét toàn bộ hội trường. So với ánh mắt sắc bén của anh, Lý Đại Huy có vẻ lười biếng hơn rất nhiều, giống như con mèo nhỏ, miễn cưỡng nheo mắt, ánh mắt lười biếng liếc nhìn những người tham gia bữa tiệc.

Chợt tầm mắt dừng lại, khóe miệng xuất hiện nụ cười không rõ ý vị, tối nay thế nào tạm thời không nói đến, xem như vị này muốn cho cậu rất nhiều.

Bên kia Lý Lệ và Chu Khải đang đứng nói chuyện với khác, lúc nói chuyện lưng thẳng đứng, giống như một chủ nhà cao ngạo. Nói chuyện với cô ta là một thương nhân trung niên to béo, lúc nhìn thấy Lý Lệ, trong nháy mắt ánh mắt phát ra tia sáng, kéo Chu Khải bắt đầu nói chuyện phiếm, đôi mắt đắm đuối đôi lúc quét một vòng qua rãnh ngực đang lộ ra ngoài của Lý Lệ.

Lý Lệ cười rất thoải mái, ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi này quét qua người cô ta, chẳng những cô ta không ghét mà còn cảm thấy bản thân rất có sức quyến rũ. Mặc kệ nói thế nào, phụ nữ có khả năng hấp dẫn ánh mắt đàn ông là phụ nữ có tư cách. Thật ra thì Chu Khải cũng chú ý đến ánh mắt của người đàn ông này, nhưng từ tận đáy lòng không ngừng chê cười Lý Lệ, hắn nghĩ thầm người phụ nữ mình cưới về chắc có lẽ sẽ không diễn xuất quá mức. Trước kia ở thành phố G, không như vậy là một mặt, những thứ khác không nói, chỉ về vấn đề quần áo cũng không dám mặc giống như hôm nay.

Hôm nay trang phục Lý Lệ mặt tuyệt đối hấp dẫn, váy dài cúp ngực cực trễ, trên váy đính khá nhiều kim tuyến lấp lánh, rất phù hợp với bầu ngực đầy đặn sinh động, càng làm cho Lý Lệ vừa vào trận nháy mắt đã dụ dỗ con sói trong lòng đàn ông ra ngoài. Phụ nữ mặc như vậy tới tham gia bữa tiệc là như thế nào?

Ai tin!

Bên kia Lý Đại Huy quét mắt thêm một lần, thấy Lý Lệ đang phô bày những thứ đó, nhếch miệng cười lạnh. Đây mới là bản tính chân thật nhất của Lý Lệ, tính cách con người thế nào hoàn toàn có thể xác định dựa trên trình độ chọn quần áo.

"Đáp trả giống như sói cái, tối nay Lý Lệ nhất định sẽ trở thành vụ bê bối rồi." Bùi Trân Ánh chú ý tới tầm mắt Lý Đại Huy, nhìn sang, đúng lúc thấy Lý Lệ bên đó ngước mặt ưỡn ngực trước mặt sói, hành vi quyến rũ quá mức quang minh chính đại, không thể không nở nụ cười xem kịch, lặng lẽ ghé sát tai Lý Đại Huy nói.

Lý Đại Huy thôi không nhìn, trừng mắt nhìn anh: "Vậy thì sao, phụ nữ mặc như vậy không phải hợp ý rồi sao?" Nói xong cũng đi về phía trước cầm một ly rượu đỏ trên bàn lên uống, động tác tao nhã, đắm say, cả người say đắm mà quyến rũ. Nếu như nói Lý Lệ bên đó quyến rũ dựa vào việc phô bày cơ thể, thì Lý Đại Huy chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng trở nên quyến rũ, không cần câu dẫn ánh mắt người khác, chỉ cần một động tác bình thường cũng có thể khiến đàn ông điên cuồng.

Bùi Trân Ánh chú ý tới những ánh mắt lang sói bên cạnh, cũng không quan tâm, trong lúc này sao trên người Lý Đại Huy lại tỏa ra loại hơi thở đó? Không đúng, từ trước đến nay khi cậu nâng chén uống rượu đều vô cùng dứt khoát, sao bây giờ uống rượu lại có thể bày ra đường cong cơ thể quyến rũ như vậy?

Bùi Trân Ánh thoáng nhìn qua, quả nhiên ông chú vẫn luôn chú ý đến Lý Lệ đã bắt đầu không yên lòng.

Nhếch miệng nở nụ cười cưng chiều, dám ở chỗ này trêu chọc người khác? Về nhà sẽ dạy dỗ em thật tốt, Bùi Trân Ánh suy nghĩ trong lòng, nhất định phải làm cho cậu khóc sống khóc chết, lần này mặc kệ cậu cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể mềm lòng, dám làm vậy ngay trước mặt anh, nếu không vạch trần ngay sau này còn có thể làm gì nữa?

Lý Đại Huy bẩm sinh hấp dẫn, dù cậu tùy tiện giơ tay, tùy tiện đánh mắt, trong mắt đàn ông đều trở thành ngọn nguồn trêu chọc, so với Lý Lệ nông cạn, Lý Đại Huy dĩ nhiên cao hơn biết bao nhiêu lần. Nói như thế, ta có thể suy luận, Lý Lệ ăn mặc như vậy rõ ràng là để đàn ông ăn, mà Lý Đại Huy vô cùng nghiêm túc, đó chính là cố ý trêu chọc khiến đàn ông ngứa ngáy trong lòng nhưng không ăn được.

Thói hư tật xấu của đàn ông không phải là như vậy sao, Lý Đại Huy cười lạnh trong lòng.

Chu Khải bên đó đã chú ý tới Lý Đại Huy từ lúc cậu đến, chẳng qua không ngờ Lý Đại Huy có thể đẹp như vậy. Trước kia trước mặt mình cậu luôn mặc áo phông cao bồi, thả tóc ngắn như một tiểu tinh linh, nhanh nhẹn hoạt bát khiến hắn động lòng. Lần này thấy Lý Đại Huy như tiên trên trời, xung quanh người vẻ thứ gì đó lạnh lùng mờ nhạt, cực kỳ giống như tiên nữ xuất hiện trong lửa khói.

Lý Lệ căm hận, không ngờ nhà họ Bùi thật sự có khả năng như vậy, còn có thể đi vào nhà họ Lý. Không những thế Lý Đại Huy đáng chết còn xuất chúng như vậy, quả thật như vả vào miệng cô ta.

Xoay đôi mắt oán hận, đúng lúc nhìn thấy Lý Đình và Phong Trác Hạo đang đi từ trên cầu thang xuống. Lý Lệ vẫn luôn cảm thấy khá sợ hãi Phong Trác Hạo, giống như lần trước, chỉ cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc. Cô ta cảm thấy hơi thở đen tối quá sức mãnh liệt quanh người này vô cùng quen thuộc. Nhân vật nguy hiểm loại này, cô ta chỉ ngửi nhẹ cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh phía sau hắn.

Khẽ mỉm cười, buông cánh tay đang khoanh chặt trước người, Lý Lệ bước tới bên cạnh Lý Đình, khéo léo đỡ một bên ông: "Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ."

Lý Đình xuống nhà vẫn nhìn chăm chú vào Lý Đại Huy bên đó, ai ngờ nửa đường bị Lý Lệ chận lại, "À, được được được, chơi vui nhé." Dứt lời tiếp tục đi về phía trước.

Lý Lệ dời tay, nhẹ nhàng kéo Chu Khải đang ở cùng người đàn ông trung niên đó đến trước mặt Lý Đình, cười ngoan ngoãn, nhìn Chu Khải nói: "Khải, đây là ông ngoại em, ông ngoại, đây là Chu Khải." Lý Lệ cười giới thiệu hai người với nhau.

Chu Khải nhìn Lý Đình, nhíu mày nghi ngờ, Lý Lệ có một ông ngoại là người nhà họ Lý từ khi nào vậy? Chuyện gì đang xảy ra, Lý Lệ này rốt cuộc là ai!

Lý Đình nhìn Chu Khải, đột nhiên cảm thấy trông rất quen mắt, liếc nhìn Phong Trác Hạo, ánh mắt hỏi thăm. Phong Trác Hạo chỉ nhìn ông cụ một cái, trong đó bao hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng đều không xác thực lắm, chỉ lặng lẽ ra ám hiệu. Trong phút chốc ông cụ nhớ ra, người này không phải là bạn trai trước kia của Lý Đại Huy ở thành phố G sao, sau này lại chia tay vì người khác. Bây giờ nhìn lại...

Ông liếc mắt nhìn chăm chú Lý Lệ đang cười khéo léo bên cạnh mình, thì ra cô gái này là người thứ ba.

Lý Lệ nhìn thấy Lý Đình đang nhìn mình, lập tức nhoẻn miệng cười, rất được lòng người. Lý Đình suy nghĩ, sợ rằng Lý Đại Huy đã biết thân phận của Lý Lệ, sao lại để mặc kệ như vậy. Hay là, kế hoạch kia cũng bao gồm cả Lý Lệ ở bên trong?

Lý Đình tỉnh táo cười ha ha với Lý Lệ, Lý Lệ bắt được không buông, lôi kéo ông gọi ông ngoại liên tục. Người đàn ông trung niên bên cạnh ngạc nhiên, người này là cháu gái ông Lý sao?

"Ông Lý, người này là cháu gái ông sao, trước kia chưa từng gặp, thật là thất lễ." Nói xong cũng đưa đôi tay béo ngậy về phía Lý Lệ, ngoài miệng luôn mồm nói thất lễ... Lời này khiến trong lòng Lý Lệ cảm thấy rất hãnh diện, nhưng cũng không thể biểu hiện rõ ràng trước mặt ông cụ, chỉ lặng lẽ rút tay mình ra, nói: "Đâu có, tôi chỉ là một cậu cháu trai, ngài không cần khách khí như thế."

Người đàn ông này cũng rất kính trọng Lý Lệ, thay đổi vẻ mặt gian xảo trước mắt, lúc nói chuyện với Lý Lệ cũng giống như đối mặt với công chúa. Toàn bộ quá trình Lý Lệ đều cười rất tao nhã, gần đây cô ta luôn tham gia một lớp học cấp tốc dánh cho người nổi tiếng. Mấy ngày trước vô cùng tốt, mấy ngày gần đây luyện tập cũng đến nơi đến chốn, đôi lúc cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng ít mắc lỗi hơn nhiều.

Lý Đình xuất hiện có thể nói là tiêu điểm của bữa tiệc này, đúng lúc mọi người nghe thấy Lý Lệ khéo léo ôm tay Lý Đình ngọt ngào gọi 'ông ngoại'. Tiếng gọi kia khá lớn, nháy mắt đã hấp dẫn mọi ánh mắt mọi người vừa bị Lý Đại Huy hấp dẫn trở lại. Tất cả mọi người cảm thấy buồn bực, người này là cháu gái nhà họ Lý? Nhìn cách ăn mặc này, giống như... khụ khụ, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy được trong mắt đối phương cũng nghi ngờ giống bản thân, thật không hiểu quan hệ gia đình này, thật sự không hiểu.

Bên này Lý Lệ còn ôm Lý Đình không buông, bên kia bỗng truyền đến một giọng nữ: "Oa ông nội, nhà họ Lý chúng ta bỗng xuất hiện một cô cháu gái từ lúc nào vậy, sao cháu không biết?"

Vốn Lý Lệ vẫn đang âm thầm đắc ý, bên kia lại nghe thấy tiếng 'ông nội'. Thật ra cô ta cũng chỉ mới tới thành phố A không bao lâu, còn chưa thăm dò rõ ràng thành viên gia đình nhà họ Lý. Dựa theo nơi tiếng nói phát ra, một người đẹp mặc váy dài màu đỏ đang đứng trên tầng hai, rất đẹp. Lý Lệ nhìn lướt qua một lần đã cảm thấy mình ở một đẳng cấp thấp, không chỉ là đẳng cấp, nói đúng ra là khí thế. Người phụ nữ này không giống Lý Đại Huy dịu dàng cao quý, cô là kiểu khí phách, đứng ở một chỗ người khác không dám ngẩng đầu lên nhìn... là kiểu phụ nữ đặc biệt mạnh mẽ.

Đây chính là cháu gái đích tôn Lý Lê Lê của nhà họ Lý, những công ty của nhà họ Lý trong tương lai đều muốn giao cho cô. Từ nhỏ cô cháu gái này đã thông minh, còn thông mình hơn so với cháu trai không như ý ở nhà họ Lý thực sự còn thông minh hơn nhiều. Ông cụ mong muốn bồi dưỡng cô cháu gái này trở thành người nối nghiệp, vì vậy mới dần bồi dưỡng được khí thế không thua kém đàn ông này.

Lý Lê Lê bước từng bước xuống cầu thang, nheo đôi mắt dài, ánh sáng trong mắt như tia X-quang quét Lý Lệ nhiều lần từ trên xuống dưới. Nháy mắt một cái, cô nhẹ nhàng cười, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đi tới bên cạnh ông Lý, ép Lý Lệ lùi xa hai bước, mình đứng vào chỗ Lý Lệ đã đứng, một tay kéo cánh tay ông cụ, hơi nũng nịu nói: "Ông nội, cháu có thêm một em gái như vậy từ khi nào vậy?"

Lý Đình cũng hết cách với cô cháu gái cục cưng này. Cháu gái là người thông minh, ánh mắt gian xảo lợi hại chỉ liếc mắt cũng có thể đoán được lòng người, trong lòng Lý Lệ nghĩ gì đều không thể trốn khỏi hai mắt con bé.

"Con bé là con gái nuôi của cô cháu." Lý Đình cười hòa nhã, làm cho người ta không thể nhận ra bất kỳ sự thiên vị nào. Chẳng qua cũng đồng thời đánh rơi mọi quảng cáo rùm beng của Lý Lệ về thân phận của cô ta, con gái nuôi với con gái ruột thực sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, tiếng 'cô' này cũng tương đương với bên ngoại, cô ta có cái gì.

Lý Lê Lê không nghĩ như vậy, đầu tiên là cô vui mừng nhìn ông nọi, giọng xúc động : "Ông nội tìm được cô rồi?"

Lý Đình nghe vậy, ánh mắt dần u ám, theo bản năng muốn tìm kiếm bóng dáng Lý Đại Huy. Lúc này Lý Đại Huy đang tham gia tiệc vui với Bùi Trân Ánh, Lý Đại Huy nhìn thấy cậu, u ám trong mắt dần giảm bớt, trong lòng cũng được an ủi. Cuối cùng đứa nhỏ vẫn còn sống.

Nhìn ánh mắt u ám của ông cụ, Lý Lê Lê biết mình hỏi sai rồi, bĩu môi, liếc mắt nhìn người bị mình đẩy ra phía sau, thấy Lý Lệ vẫn cười khôn khéo nhưng trong lòng cũng không cam lòng, Lý Lê Lê khẽ mỉm cười : "Nếu là con gái nuôi của cô, vậy cũng đừng khách sáo, cứ xem đây như nhà của mình, đừng khách sáo." Nói xong cũng không muốn làm quen với Lý Lệ, ôm ông nội mình đi, lúc bước qua Lý Đại Huy, Lý Lê Lê hơi dừng lại, mắt chợt sáng, khá quen.

Còn dư lại Lý Lệ đứng tại chỗ, người đàn ông trung niên vốn đang nói chuyện thật vui vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lý Lê Lê.

Lý Lê Lê là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường của thành phố A, thủ đoạn kinh doanh không hề thua kém đàn ông. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, lúc đầu đàn ông ấn tượng sâu sắc với cô, cho rằng cô là phụ nữ, chẳng lẽ bọn họ sẽ thua cô? Khinh địch, dĩ nhiên là sẽ thua, dần dần không ai còn dám coi thường người phụ nữ này nữa.

Lý Lệ cảm giác như mình bị người phụ nữ này tặng một bạt tai, trên mặt hơi ngượng ngùng, cảm giác rất bẽ mặt. Người đàn ông trung niên kia cũng là người tinh ý, chỉ cần nói vài câu giải trí là có thể hóa giải lúng túng trong lòng Lý Lệ.

"Cô nhìn thấy cô Lý đó, từ trước đến giờ lúc nào cũng ăn nói lợi hại như vậy, trông không còn gì." Đưa tay chỉ lên đỉnh đầu trọc của mình, sau đó đùa giỡn: "Đây là điều khiến cô Lý này chọc tức, cái miệng quá lợi hại."

Lý Lệ cười ha ha, chuyện này cũng cho qua, dù sao cô ta cũng được coi là cháu gái nhà họ Lý, bây giờ cho dù không được chào đón như một cô chủ chân chính nhưng trên danh nghĩa vẫn đúng. Bên kia Lý Thánh Đức vẫn không dám đi ra, ông ta nhìn thấy ông cụ, trong lòng vẫn luôn nghĩ, năm đó người hãm hại ông ta vào tù là người nhà họ Lý. Lúc ấy ở thành phố G ông ta có tìm đến bao nhiêu quan chức cao cấp cũng vô dụng. Ông ta ngây ngẩn ngồi tù mười bảy năm, mười bảy năm, đời người có mấy lần mười bảy năm? Nói không chừng chưa tới mười bảy năm ông ta đã chết rồi. Nhớ tới những ngày ngồi tù ông ta hết sức căm hận, ông ta muốn một ngày nào đó Lý Thánh Đức sẽ vượt qua những người này, nhất định sẽ lấy lại những ô nhục trước đây!

Ông ta cũng không dám ở lâu ở nhà họ Lý, nói với ông chu bên cạnh: "Chu, ông cũng biết tôi không thể ở lại đây lâu, lát nữa ông nói với mấy đứa giúp tôi, tôi đi trước."

Ông chu hiểu, gật đầu: "Được, ông cứ yên tâm, đi nhanh đi."

Hôm nay Lý Thánh Đức xui xẻo, vừa mới bước ra đến sân nhà họ Lý lại gặp phải Lý Duệ Thần. Lý Duệ Thần như đang đợi ông ta, thấy ông ta ra ngoài lập tức mỉm cười nhìn ông ta: "Ông muốn đi sao? Chủ nhà còn chưa bắt đầu bữa tiệc, đi như vậy là không lễ phép."

Lý Thánh Đức đứng nguyên tại chỗ, nhìn nụ cười lương thiện trên mặt Lý Duệ Thần, thấy sao có thể tốt như vậy. Đứa con trai này vẫn giống khi còn bé, dáng vẻ như một quý ông nho nhỏ, nhưng không thể nhận ra lại có rất nhiều suy nghĩ.

"Con cũng biết ta không thích hợp ở lại đây."

Lý Duệ Thần nghe vậy cười cười, không nói nhiều, ngược lại vang lên phía sau Lý Thánh Đức: "Ông cụ đã nói, ông có thể ở lại uống thêm một vài ly. Hôm nay là ngày vui lớn của nhà họ Lý, ông cụ sẽ không làm khó ông."

Người nói câu này là Phong Trác Hạo. Lý Thánh Đức nghe vậy, biết được ông cụ đã biết ông ta ở đây từ lâu, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không thể đi sớm được?

Trong lòng ông ta cảm thấy không được ổn, vẫn muốn đi, kết quả Phong Trác Hạo vung tay lên, không biết từ đâu nhanh chóng có bốn người đàn ông vạm vỡ xuất hiện xung quanh Lý Thánh Đức. Mỗi vẻ mặt như mặt than, không hề biểu cảm đứng trước mặt Lý Thánh Đức, ép buộc Lý Thánh Đức lui về phía nhà chính. Đến khi lui đến nơi Phong Trác Hạo đưa tay có thể bắt được, bốn người đứng im, Phong Trác Hạo nheo mắt cười nói: "Trên danh nghĩa tôi cũng phải gọi ông là ba. Ông thấy đột nhiên ông có một cậu con trai ít hơn ông chỉ mấy tuổi sẽ có cảm giác gì? Cho nên nghĩ là được rồi. Năm nay tôi cũng ba mươi mốt, nếu mở miệng gọi ông là ba rõ ràng là ông được hời quá." Dứt lời đưa tay nắm lấy cổ áo Lý Thánh Đức, nheo mắt hồ ly, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào trong đó xem tiệc vui. Tiệc sinh nhật tối nay rất vui."

Lý Duệ Thần đứng yên nhìn Lý Thánh Đức bị Lý Duệ Thần kéo áo đi, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đứa con trai như anh có tác dụng gì? Không nói là không bảo vệ Hwi Hwi tốt, còn khiến Hwi Hwi hao tâm tổn sức lập kế hoạch như vậy.

Có người sau lưng vỗ vỗ bờ vai anh, quay đầu nhìn lại, gương mặt Trình Thụy phóng lớn trong mắt. Trình Thụy đùa giỡn nhìn anh: "Người anh em, cậu không vào ngắm người đẹp, ngược lại còn một mình đứng ngắm sao trong sân, sao trên trời có gì đẹp để nhìn?"

Lý Duệ Thần không để ý hắn cười nhạo, chỉ cười rất lịch sự, giang hai cánh tay ôm Trình Thụy, hai tay dùng sức vỗ lưng đối phương, chỉ sợ ôm chết đối phương, sau đó hai người mới nhìn nhau cười.

"Được lắm tên nhóc này, mấy tháng không gặp, hình như sức lực đã tăng lên rất nhiều."

Lý Duệ Thần cũng đón nhận lời khen : "Khách sáo, không phải cậu cũng thế, dường như gần đây phát hiện được người đẹp, cũng gia tăng thêm sức lực cho cuộc sống của cậu."

Hai anh em độc mồm nói nhau ở bên trong, một cô gái thò đầu ra, trời tối đen, lúc đầu Lý Duệ Thần không chú ý, đến khi người này xuất hiện trước mặt, nụ cười cứng đờ, Chu Kỳ?

Chu Kỳ đi theo Trình Thụy tới đây. Nói đến Chu Kỳ, Trình Thụy cũng không thể làm cách khác, da người phụ nữ này có thể sánh bằng da trâu. Hôm qua không phải là nói lên QQ tìm người sao, kết quả tối về liền bị cảm. Bị cảm cứ bị cảm, tốt nhất cô ta nên nghỉ ngơi, cuối cùng sống chết kéo hắn không cho đi, lúc này xem như Trình đại thiếu luôn phóng khoáng tự do trong nhóm người đẹp đã bị phá hủy.

Lý Duệ Thần nhìn thấy Chu Kỳ còn chưa lên tiếng, bên kia Chu Kỳ không biết làm gì đã chạy tới xem, đúng lúc thấy Lý Duệ Thần lập tức quát lớn: "Lý Duệ Thần? Sao anh lại ở đây?"

Trình Thụy giương vẻ mặt không thể làm gì khác cười, hai người này... có hy vọng?

Vậy phải nói rõ cho mình có chạy thoát khỏi đống rối bời này không?

Trình Thụy hò reo trong lòng, mau dẫn đi thôi, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ khiếp sợ hỏi: "Biết?"

Lý Duệ Thần xem thường liếc mắt nhìn Trình Thụy đang trưng vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Anh trai, chị dâu cô ấy đang ở trong, đúng rồi, ba cô ấy cũng ở đây."

Trình Thụy lập tức kêu lớn: "Thật đúng lúc, thật đúng dịp, như vậy quá tốt. Ngày hôm đó tôi nhặt được cô ấy ở sân bay, mấy ngày nay tôi vẫn luôn giúp cô ấy liên lạc với người nhà, tối nay thật may." Sau đó quay đầu, mặt mày hớn hở nói với Chu Kỳ: "Đúng lúc người nhà cô đều ở bên trong, mau đi tìm đi, nếu không lát nữa sẽ rất khó tìm."

Chu Kỳ vừa nghe thấy ba mình cũng ở đây, mặt lập tức biến thành trái mướp. Sao có thể trùng hợp như vậy? Cô ta nói một hồi thật lâu mới thuyết phục được Trình Thụy không sợ phiền người khác đồng ý dẫn theo, lúc ấy mới giải thích: "Không chừng anh trai tôi cũng ở đó!"

Lúc này hay rồi, thật sự đang ở trong đó, cô ta cũng không muốn đi tìm.

Nhìn vẻ mặt hai người, Lý Duệ Thần hiểu ra, thì ra chuyện là như thế, xem ra nhà họ Chu đúng là toàn người đặc biệt. Trình Thụy này là ai - là nhân vật mà hầu hết con gái chưa chồng đều vội vàng cách xa ở thành phố A, nhưng gặp phải con gái nhà họ Chu thì hoàn toàn ngược lại. Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Trình Thụy, người từ trước đến nay chưa từng cự tuyệt ai, Lý Duệ Thần không ngừng cười lạnh trong lòng.

Cuối cùng hai người đàn ông nhìn Chu Kỳ hình như không muốn đi vào, Trình Thụy vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lý Duệ Thần. Lý Duệ Thần không còn cách nào khác, đành phải bước vào, Trình Thụy thấy thế lập tức đi theo. Hắn không tin bọn họ đều đi vào Chu Kỳ còn có thể đứng lại ở trong sân?

Chu Kỳ đi vào, điều đầu tiên đập vào mắt chính là Lý Lệ sặc sỡ ong bướm. Chu Kỳ vừa nhìn chiếc váy Lý Lệ mặc, trong nháy mắt bỗng sững sờ. Chuyện này...

Lý Lệ nhìn thấy Chu Kỳ, mặt kinh ngạc: "Kỳ Kỳ, sao em lại ở đây?" Người chị dâu tình cảm thân thiết còn không biết Chu Kỳ mất tích cơ đấy.

Chu Kỳ nhìn thấy chị dâu mới một tháng không gặp, vẻ mặt không dám tin. Chuyện này... sao chị dâu to gan như vậy, dám mặc thiếu vải trong hoàn cảnh này. Mặc dù từ nhỏ Chu Kỳ đã bị người nhà làm hư nhưng về phương diện này mẹ chu vẫn giáo dục rất nghiêm khắc, không cho phép Chu Kỳ ra ngoài vào buổi tối, quần áo nhất định phải thể hiện phong cách của con gái nhà giàu.

Hiển nhiên phong cách ăn mặc của Lý Lệ ngày hôm nay đã bỏ xa giáo dục từ nhỏ của Chu Kỳ.

Lý Lệ thấy Chu Kỳ trợn to hai mắt nhìn chăm chú vào mình, cô ta không được tự nhiên. Lúc cô ta chọn quần áo cũng không suy nghĩ nhiều. Hôm qua cô ta bị cha con nhà họ Chu chọc tức, ra ngoài lập tức suy nghĩ hôm nay mặc gì. Cô ta vừa nhìn đã thích chiếc váy này, trong lúc thử váy cảm thấy cô gái trong gương vô cùng quyến rũ, cho nên cô ta rất đắc ý, đưa tay vỗ nhẹ lên người mình. Cô ta xinh đẹp thế này, sao hai cha con nhà họ Chu lại chà đạp cô ta như vậy, cô ta sẽ phải mặc đẹp hơn.

Lúc cô ta mặc chiếc váy này xuất hiện trước mặt Chu Khải, Chu Khải tái xanh mặt mày, nhưng lúc đó cô ta nhìn thấy sắc mặt Chu Khải như vậy hết sức đắc ý, rốt cuộc cũng nhận ra cô vợ của mình xinh đẹp. Khi đó cô ta muốn như vậy, cảm thấy sắc mặt Chu Khải không tốt là do cô ta là vợ hắn. Vốn dĩ vợ đẹp nhất cũng chỉ được phép để chồng mình ngắm, hôm nay cô ta mặc quyến rũ, Chu Khải là đang ghen.

Cho nên khi mặt Chu Khải tái nhợt bảo cô ta về thay, Lý Lệ cũng không thèm để ý. Cuối cùng hai người kéo dài thời gian quá lâu, hết cách, lúc này Chu Khải mới dẫn cô ta theo.

Giờ phút này nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Chu Kỳ, Lý Lệ cười nhạt, bước lên kéo Chu Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, em tới lúc nào vậy, sao không gọi điện thoại báo trước cho chị biết."

Chu Kỳ khiếp sợ nhìn Lý Lệ đi tới, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hoàn toàn không đồng ý nhìn Lý Lệ, nhưng nhận ra bây giờ không thích hợp, mình cũng không nên nói gì nhiều. Chẳng qua là không muốn đứng quá gần, cảm giác Lý Lệ hành xử quá mức, cái gì là phong cách gia đình giàu có, cũng phải như ... giống như là...

Chu Kỳ không nói ra miệng, từ kia quá lắm, cô ta sợ nói ra sẽ phá hỏng quan hệ giữa hai người bọn họ, đợi về nhà nói chuyện với nhau.

Cô ta nghĩ như vậy không có nghĩa là hai người đàn ông phía sau cũng nghĩ như vậy. Trình Thụy vừa nhìn thấy Lý Lệ hai mắt lập tức phát sáng, huýt sáo khoa trương, thể hiện sở trường lưu manh, lôi kéo cánh tay Lý Duệ Thần nhạo báng: "Haiz, không ngờ hôm nay trong phòng có nhiều người nổi tiếng còn có người can đảm như vậy. Ăn mặc như vầy không giống như là tới tham gia bữa tiệc thượng lưu, rất giống những người can đảm tôi đã gặp trong hộp đêm thường tới..."

Trình Thụy là người thường xảy ra chuyện tình yêu nam nữ, chỉ cần liếc nhìn phụ nữ là có thể đoán ra người đó có biết lẳng lơ hay không. Trong lòng còn đang suy nghĩ, cậu chủ nhà nào dẫn người phụ nữ này đến cũng thật to gan, lẳng lơ quá mức rõ ràng, trước khi đến cũng không biết cách che giấu.

Tóm lại cả người Lý Lệ hôm nay là để buôn bán ánh mắt.

Bên kia Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh không ai để ý đến cuộc vui, cả người Bùi Trân Ánh lười biếng dựa vào tường, mà Lý Đại Huy cũng tựa nửa người trên người anh. Mặc dù cử chỉ thân mật nhưng hai người này không hề làm cho người khác phát hiện mập mờ. Thực ra cũng không có gì, đơn giản là Lý Đại Huy lười phải di chuyển, lười tựa vào một cây cột. Mặc dù lúc này Bùi Trân Ánh đang ở bên nhưng khi người khác nhìn thấy hai bọn họ, Bùi Trân Ánh đang đảm đương vai trò của một cây cột.

Từ đầu đến cuối khóe miệng Bùi Trân Ánh vẫn nở nụ cười mờ nhạt, không nhìn rõ là đang có ý gì: "Em nói thử xem thân phận Lý Lệ là gì?" Tối nay có thể nói tầm mắt Bùi Trân Ánh vẫn luôn chăm chú vào người này. Trên người phụ nữ này tỏa ra hơi thở vất vả gió bụi luôn khiến anh cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói ra cụ thể là gì.

Mắt Lý Đại Huy cũng lười biếng hé mở, vô tình liếc mắt nhìn sang bên kia, dường như cũng không bỏ sót bất kỳ chuyện gì, nghe Bùi Trân Ánh như lẩm bẩm cũng nhận ra được có gì đó khác thường, ngẩng đầu nhìn Bùi Trân Ánh, đúng lúc thấy ánh mắt Bùi Trân Ánh bừng sáng.

"Mắt anh xuất hiện ánh sáng, anh biết không, mỗi lần anh mưu tính người khác mắt anh đều sáng lên."

Bùi Trân Ánh cười cười, "Thật sao?" Giọng cực thấp, đưa tay ôm eo Lý Đại Huy, cẩn thận không để cậu trượt người xuống. Bởi vì hai người đang ở trong góc, cộng thêm tầm nhìn hạn chế, mọi người cũng không chú ý.

Lý Đại Huy lẳng lặng nhìn qua tình hình bên kia, cười dí dỏm: "Không phải sao?"

Bùi Trân Ánh nghe vậy, nhíu mày chẳng nói đúng sai, nhìn mấy người Lý Lệ bên kia, khóe miệng xuất hiện nụ cười sâu xa, rất nhẹ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Lý Đại Huy nhìn anh như tóm được con chuột đang làm loạn : "Anh nhìn anh xem, đứng đây cười như vậy. Em nhớ trước kia anh có ý tưởng xấu xa gì đều cười thế này, còn nói không phải!"

Bùi Trân Ánh giơ tay lên bắt được bàn tay bé nhỏ không ngừng chỉ trỏ trong ngực mình, không thể làm gì khác là thở dài: "Em cũng chú ý đến anh sao? Chuyện khi nào?" Phát hiện nho nhỏ này khiến Bùi Trân Ánh khá bất ngờ, không ngờ trước kia còn tưởng rằng cậu nhóc không tim không phổi này không hề biết thói quen sở thích của anh, bây giờ nhìn lại cũng không đúng vậy. Nói không chừng, sau khi khám phá xong sẽ làm cho anh vui mừng ngoài mong đợi.

Lúc nãy Lý Đại Huy uống hai ly rượu đỏ, đó là khi nhìn Lý Lệ đùa giỡn ở bên kia không biết uống hết từ lúc nào, giờ này bị Bùi Trân Ánh bắt được tay, mặt hơi đỏ, cảm giác nóng nóng, dường như hô hấp không nổi, dùng sức đẩy Bùi Trân Ánh ra, không được tự nhiên cúi đầu xuống.

Không khí yên tĩnh, mặt Lý Đại Huy càng đỏ ửng hơn. Bùi Trân Ánh da mặt dày không hề thay đổi, ngay lúc đó đám người xung quanh chợt ồn ào.

Lý Đại Huy nhìn sang, không biết từ lúc nào Lý Đình đã đứng ở trên sân khấu dựng tạm, rất giống vương tôn quý tộc phát biểu. Lý Đại Huy lặng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy ông ngoại của nhiều năm trước nhất định rất giống Bùi Trân Ánh bây giờ, cao ngạo xưng bá ở chốn thành thị phồn hoa. Lúc đó nhất định ông là người tuổi trẻ tài cao, hăng hái nhiệt tình. Nhưng bây giờ thì sao? Bởi vì con gái yêu bỏ nhà đi, coi như thời gian trôi qua, tóc trên đầu dần chuyển bạc, nếp nhăn trên khóe mắt cũng không niệm tình.

Chẳng lẽ thời gian cũng không bỏ qua cho anh hùng?

Bùi Trân Ánh lẳng lặng nhìn bên kia, khẽ nheo mắt: "Bữa tiệc sắp bắt đầu, chúng ta qua đó."

Lý Đại Huy khôi phục trạng thái, nhẹ nhàng gật đầu, để mặc Bùi Trân Ánh dắt về phía trước.

Bên kia Lý Đại Huy đứng trên sân khấu nhìn xuống, nhìn những người trẻ tuổi chợt cảm thán, người của thế hệ bọn họ chỉ còn lại mấy người, bây giờ thiên hạ đã là của người trẻ tuổi.

"Cảm ơn mọi người đã tới đây hôm nay. Năm nay tôi đã tám mươi tuổi, năm tháng không tha người. Nhớ tới trước đây không lâu tôi còn đang cười nói với bạn bè trên thương trường, hôm nay nhìn lại thiên hạ đã là của mọi người."

Hôm nay những người tới dự tiệc mừng thọ của Lý Đình đều vai lứa con cháu. Trước kia ông và những người bạn già hoặc là đi, hoặc là đều ở nhà cả ngày với ông. Về phần tiệc mừng thọ hôm nay, những người bạn già này đều cho con cháu tới đưa quà, quay đầu lại chỉ gọi điện thoại. Thời gian dài như vậy, suy nghĩ một chút hình như đã lâu lắm rồi không gặp những ông bạn già.

Mọi người ở dưới nghe vậy chỉ cười ha ha, bên kia Lý Lệ kéo Chu Khải đẩy về phía trước. Ông Chu nắm chặt tay Chu Kỳ, chỉ sợ cô ta đi lạc, cũng đi lên trước theo.

Chu Kỳ bị ba mình nắm chặt tay, trong lòng không thoải mái: "Ba, ba cứ buông con ra đi, con sẽ không đi lạc. Bây giờ nhiều người như vậy, trông rất kỳ." Thật sự là khó coi, nhưng chuyện quan trọng với cô ta lúc này là muốn tìm Trình Thụy. Kể từ lúc Trình Thụy giao cô ta cho Lý Lệ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, cô ta còn muốn khiêu vũ với hắn, người đâu?

Ông Chu không để ý đến lời Chu Kỳ nói, nhìn Chu Kỳ nhón chân ngó nghiêng khắp nơi, ông Chu tức giận, mắng mỏ: "Đàng hoàng một chút, nhìn loạn đi đâu hả, còn ra thể thống gì."

Chu Kỳ uất ức chu miệng, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô ta, cô ta có thể không gấp sao!

Bên kia ông Lý tiếp tục nhớ lại: "Hôm nay có lẽ mọi người cũng đã nghe đồn nhắc đến tin tức mới nhất của nhà họ Lý chúng tôi. Tôi rất xúc động. Mười bảy năm trước con gái Lý Tử Hoa của tôi đã chết oan uổng, tôi cũng đau khổ vì chuyện này rất lâu. Hôm nay rất vui, con gái tôi rời đi biết ba nó nhớ nhung lo lắng, cuối cùng đã gửi tặng cháu trai ngoại của ta trở về."

Lý Đình vừa dứt lời mọi người bên dưới xôn xao. Phần lớn mọi người ở đây đều là bậc con cháu, nhưng cũng đã nghe chuyện về con gái nhà họ Lý mười bảy năm trước. Dù sao nhà họ Lý cũng là gia đình giàu có nhất nhì thành phố A, một vài tin tức bâng quơ của họ cũng đủ thay đổi toàn bộ tình hình.

Lý Lệ nghe vậy không thể không nở nụ cười kiêu căng, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực không an phận nhảy loạn. Cô ta không ngờ sự xuất hiện của cô ta có thể ảnh hưởng sâu sắc đến ông cụ như vậy. Nhưng ông cụ không để ý đây là chốn đông người trực tiếp tuyên bố thân phận cô ta sao?

Nghĩ đến đó Lý Lệ đưa tay vuốt vuốt lại tóc, chỉnh trang lại nhan sắc, tình hình này có thể sẽ đi lên, không thể để mất mặt được.

Trên sân khấu, ông cụ không biết Lý Đại Huy đang ở đâu, bảo Phong Trác Hạo đi lên, lặng lẽ nói vài câu, dặn dò anh đi tìm Lý Đại Huy. Chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy Lý Đại Huy rõ ràng còn đứng bên cửa sổ.

Bây giờ anh cũng không nhìn về phía Lý Lệ, cho nên cũng không thể nhìn thấy Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh đang lặng lẽ đi đến bên cạnh đám người Lý Lệ.

Lý Đại Huy đã chú ý tới những động tác nhỏ phấn khích của Lý Lệ từ lâu, không thể không cười lạnh trong lòng. Lý Lệ vẫn chưa biết rõ vị trí của mình sao? Chẳng lẽ đối với cô ta mà nói, tuyên bố rằng cô ta là con gái nuôi được nhận mấy ngày trước mặt toàn thể mọi người ở thành phố A là chuyện rất bình thường sao? Hay là từ trước đến giờ Lý Lệ là một người không bình thường?

Lý Đại Huy không nhịn nổi muốn đến gần cô ta quan sát dáng vẻ cô ta sau khi biết chân tướng sự thât, đồng thời cũng không hề suy nghĩ kéo Bùi Trân Ánh đi về phía trước.

Đến lúc đến sau lưng Lý Lệ, trùng hợp thấy dáng vẻ cung kính của người trung niên lúc nãy vây quanh Lý Lệ nói chuyện nói: "Cô Lý, chúc mừng cô, dường như nhà họ Lý rất chú ý đến cô, về sau còn phải quan tâm nhiều hơn mới phải."

Lý Lệ càng nghe càng vui mừng trong lòng, tuy nhiên vẫn còn cố giữ nụ cười như thường, chuyện này thật sự làm Lý Lệ rất khổ cực, quay đầu lại khẽ mỉm cười: "Ngài trêu đùa rồi, ở nhà ông ngoại tôi cũng chỉ được xem như là con cháu, không hiểu cái gì, sau này vẫn phải nhờ ngài giúp đỡ tôi nhiều hơn mới đúng." Nói xong còn khẽ cúi người, bày tỏ lòng tôn kính đối với người đàn ông kia. Vậy mà do váy quá ngắn, chỉ cần khẽ cúi người cũng bay sạch.

Cảnh tượng bên dưới vô cùng đẹp mắt, đáng tiếc trong nháy mắt, mắt người đàn ông trung niên sáng lên rồi lại trở nên u ám. Quá đáng tiếc, nếu ông ta ở phía sau cô nàng thì hay rồi, như vậy có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Lý Lệ vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt người đàn ông trung niên chợt sáng rồi vụt mất, sao Lý Lệ không nhìn ra hàm nghĩa sâu xa của ánh mắt kiểu này cơ chứ? Trên mặt xuất hiện nụ cười kiêu căng khinh thường, tựa như nụ cười ngạo mạn của nữ vương chà đạp lên khuôn mặt người đàn ông này.

Trên kia Lý Đình đã nhìn về phía bên này, khẽ kích động, giống như nhìn thấy được hi vọng của mình. Lý Lệ nhìn thấy ánh mắt này của ông Lý, trong lòng không thể không suy nghĩ, có phải ông cụ này nhớ con gái đến phát điên rồi không? Dù là nhận cháu cũng không cần phải quá kích động như thế, cũng không phải là cháu ruột. Dĩ nhiên giờ phút này cô ta ước gì người ta xem cô ta như cháu gái ruột, tốt nhất là hết sức áy náy với Lý Tử Hoa. Như vậy ông già nhà họ Lý này sẽ yêu thương cháu này ông ta gấp bội, về sau chắc hẳn sẽ được nhận nhiều tài sản hơn. Nói không chừng nhất thời ấm đầu còn có thể giao công ty cho cô ta.

Lý Đình đứng trên nhìn Lý Đại Huy bên dưới đang mỉm cười. Ông đang đợi, ông không chắc chắn Lý Đại Huy có thích ông công bố thân phận thằng bé như vậy hay không? Dù sao ông chưa được Lý Đại Huy đồng ý sẽ không tự tiện làm chủ.

Bên kia Lý Đại Huy nghe Lý Lệ với người đàn ông kia nói chuyện xong vẫn cười lạnh trong lòng, đột nhiên cảm thấy hình như có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lên, hơi kinh ngạc, Lý Đình đang dùng ánh mắt hỏi cậu đâu, ông đang chờ cậu đồng ý sao?

Phía sau Bùi Trân Ánh đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền thẳng vào trái tim cậu, rất ấm áp. Lý Đại Huy nghĩ, tại sao phải hỏi? Chẳng lẽ cậu thật sự quan trọng sao?

Hốc mắ khẽ nóng, bởi vì cậu không phản ứng, ông lão vẫn chưa tuyên bố chuyện kế tiếp, không khí kỳ dị khiến mọi người sợ hãi. Lý Lệ cũng buồn bực, tự hỏi tại sao? Nói nhanh lên, thông báo cho toàn bộ mọi người biết cô ta là cháu gái ông, nhanh lên, nhanh lên.

Chợt Lý Đại Huy nở nụ cười trên khóe miệng, dịu dàng, ấm áp, lẳng lặng nhìn lại ông Lý.

Lý Đình sững sờ, trong lòng cay cay, rốt cuộc lúc ông còn sống có thể thông báo cho tất cả biết cháu này ông còn sống!

Bắt đầu nhìn lại, Lý Đình cảm giác giọng ông hơi run rẩy, đã bao lâu rồi ông không kích động như vậy? Không biết, đã lâu lắm rồi.

"Hôm nay ông trời phù hộ, cháu ngoại Lý Đình tôi đã trở về." Dứt lời nhìn Lý Đại Huy bên này, đưa tay ý bảo cậu đi lên.

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn toàn bộ cử chỉ của Lý Lệ.

Lý Lệ cũng rất kích động, rốt cuộc cũng nghe được câu này, thật sự rất kích động. Cô ta hít một hơi thật sâu, không thể bẽ mặt, bỏ cánh tay Chu Khải vẫn đang kéo cô ta, duy trì nụ cười tao nhã trên mặt, bước chân, ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo đi về phía trước.

Đúng lúc đó Lý Đại Huy cũng bước lên phía trước. Không giống Lý Lệ ngẩng đầu sải bước, cậu khá dịu dàng tao nhã, sau đó giống như không ngờ, hơi giật mình nhìn Lý Lệ đang bước đi với cậu, sau đó nữa lại nhìn lên Lý Đình trên sân khấu. Trên đó, Lý Đình nhìn thấy tình hình này, đầu tiên là giật mình, sau đó lúc Lý Đình nhìn lên ông lập tức tức giận, khó khăn lắm ông mới có thể tặng cho Hwi Hwi một món quà đặc biệt, kết quả bị Lý Lệ gây loạn!

Lý Đại Huy tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn dáng vẻ tức giận của ông ngoại với Lý Lệ, đột nhiên ra vẻ đã hiểu, nhìn chằm chằm Lý Lệ một lúc, sau đó như chợt nhớ ra cái gì, bừng hiểu nhưng cũng không làm gì.

Lý Lệ không hề hay biết, thấy những người trước mặt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn phía sau cô ta, xảy ra chuyện gì? Sao không khí này lạ vậy? Kết quả cô ta quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Lý Đại Huy đang trưng bộ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm mình.

Phút chốc Lý Lệ mở to mắt: "Lý Đại Huy? cậu đuổi theo tôi làm gì!" cô ta lớn tiếng hỏi Lý Đại Huy, người tiểu thụ này chèn ép cô ta bao lâu nay, dường như tất cả đàn ông đều thích cậu, cậu còn muốn gì nữa? Bây giờ cô ta khó khăn lắm mới có được cơ hội bước chân vào nhà họ Lý, người phụ này cũng muốn tới phá sao?

Khác với bộ mặt tức giận của Lý Lệ, Lý Đại Huy mở to đôi mắt vô tội, nháy nháy mắt, cuối cùng nhìn ông ngoại trên sân khấu, im lặng nhún vai, giống như đang nói ... xem đi, chuyện này bị phá hỏng cũng không thể trách cháu, nét mặt kia đơn giản là hết sức dễ thương.

Lý Đình bị Lý Đại Huy nhìn như vậy, trong lòng càng cảm thấy đúng là không dậy nổi Hwi Hwi, ông không nói là đã sắp xếp ổn thỏa, là ông sơ suất. Nhưng điều khiến ông không ngờ là Lý Lệ ngây thơ cho rằng ông sẽ hao tổn tâm trí công bố đứa bé nuôi mấy ngày? Cấu tạo đầu óc Lý Lệ này là thế nào vậy?

Mọi người dưới sân khấu há hốc mồm, không biết chuyện này là sao, chẳng lẽ có hai cháu ngoại? Nhưng nhìn dáng vẻ hai đứa cháu ngoại, không giống, một người nháy mắt vô tội, dường như chẳng khác nào thiên sứ, một người nhìn chằm chằm, ánh mắt oán hận, có vẻ như hận không thể ăn thịt người. Tình hình này rất kỳ lạ!

Bùi Trân Ánh nghĩ anh phải tìm một căn phòng không người nào đó để cười thật sảng khoái, nén cười trong thời gian dài sẽ nhanh chóng bị nội thương.

Nhưng hiển nhiên rằng nhân vật chính không có ý định để anh mặc kệ. Lý Đại Huy đứng tại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ không ngừng nhìn về phía Bùi Trân Ánh đang ở bên ngoài. Đến lúc không ít ánh mắt hướng theo ánh mắt thiên sứ này phóng đến nơi Bùi Trân Ánh đang đứng.

"A, người nọ nhìn rất quen mắt, đúng rồi, người này xinh đẹp như thiên sứ trông rất quen mắt."

Một hỏi một đáp, mọi người xung quanh đều suy nghĩ, người này không phải là bà chủ tương lai của tổng giám đốc thần bí tập đoàn R&D trong truyền thuyết sao?

Nhưng bây giờ nhà họ Lý nhận người thân, người này đi lên...

Có phải là đã nói lên cậu ấy là...

Mọi người không thể không nhìn sang Lý Lệ đang thất lễ, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông Lý khi nhìn Lý Lệ, nhìn lại Lý Đại Huy không biết thế nào dưới sân khấu, tiện thể liếc mắt nhìn Bùi Trân Ánh cũng đang không biết thế nào, mọi người hiểu ra!

Hóa ra là như vậy!

Thì ra là thế sao? Bọn họ không rõ lắm, nhưng có một điều rõ ràng là Lý Lệ không phải là người cháu nhà họ Lý công bố hôm nay, cậu trai Lý Đại Huy xinh đẹp, hiểu biết kia mới thật sự là đứa cháu chân chính.

Lý Lệ nhìn chằm chằm Lý Đại Huy, mắt càng mở lớn hơn, đôi mắt màu nâu dần trở nên hoảng sợ, đưa ngón tay không ngừng run rẩy chỉ vào mặt Lý Đại Huy, vẻ mặt hốt hoảng nói: "cậu... cậu..."

Lý Đại Huy tỏ vẻ như không biết người này, thoải mái mỉm cười gật đầu, mặt rạng rõ điểm chút kiêu căng nhìn Lý Lệ: "Lý Lệ, chúng ta lại gặp nhau."

Nhẹ nhàng chào hỏi, người bên dưới khá mơ hồ, hai người này quen biết nhau sao ? Không đúng, tại sao người quen mà không thể nhận biết được người thân?

Mọi người thấy ánh mắt Lý Lệ dần thay đổi, trở nên giống như đang nhìn người ăn trộm, thử xem xét, rõ ràng là người quen biết, tại sao có thể như vậy! Mấy bà chủ nhà giàu ở một chỗ lập tức bắt đầu khiển trách Lý Lệ không tử tế.

Lý Lệ vừa nghe sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhìn xuống dưới, hơi hoảng hốt. Cô ta ghét nhìn thấy ánh mắt xem thường của người khác, nhưng hôm nay cô ta lại phải nếm trải ánh mắt chỉ trỏ của tất cả mọi người. Lý Lệ cắn chặt môi, cả người lảo đảo, cuối cùng thấy được một bóng người cao lớn, cô ta thoáng hi vọng, nhìn chằm chằm Chu Khải đứng yên lặng dưới sân khấu. Trong ánh mắt khẩn cầu của Lý Lệ, Chu Khải dời mắt, không nhìn cô ta nữa, giống như cũng không biết người này.

Lý Lệ chấn động, nhìn ra xa hơn, nhìn chằm chằm ông Chu với Chu Kỳ. Ông Chu cũng không nhớ chuyện gì vừa xảy ra, cô con dâu này làm việc quá lỗ mãng, cô ta nói cô ta có quan hệ với nhà họ Lý từ khi nào? Dĩ nhiên không có. Nhưng điều làm ông ta khiếp sợ là, Lý Đại Huy lại là con trai Lý Tử Hoa? Tất nhiên là ông ta biết thân phận Lý Tử Hoa, nhưng không ngờ hôm nay Lý Lệ lại có thể cư xử ngu xuẩn như thế, tại sao phải như vậy?

Ông Chu đau đầu, tình hình hôm nay quá mức hỗn loạn, hỗn loạn đến mức khiến ông ta không biết làm thế nào là đúng, làm thế nào là sai. Ông ta chỉ sợ chỉ làm sai một chuyện cũng có thể khiến nhà họ Chu chọc phải những người thế nào. Một Bùi Trân Ánh đã đủ rồi, bây giờ Lý Đại Huy trở thành cháu trai nhà họ Lý, nhìn cách ông cụ đối xử với Lý Đại Huy cũng biết chắc chắn là hết sức cưng chiều. Vì không muốn đắc tội với hai gia đình lớn nữa, ông Chu lựa chọn không nhìn thấy Lý Lệ đang khẩn cầu.

Chu Kỳ không giống vậy, thấy chị dâu làm chuyện ngu ngốc, ý nghĩ đầu tiên của cô ta là đi lên che chở, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như thế khiến cô ta cũng đau lòng. Nhưng cô ta không thể lên được, ông Chu như đã đoán trước tình huống, kéo cô ta không buông, chỉ sợ cô con gái ngốc nghếch sẽ đi lên gây rối. Mặc dù Lý Lệ là con dâu nhà họ Chu, nhưng tạm thời nếu không ai nói, những người ở thành phố A sẽ không có nhiều người biết. Cho nên bây giờ thân phận Lý Lệ cũng chỉ là con gái nuôi của Lý Thánh Đức mà thôi.

Bên kia Lý Thánh Đức bị Phong Trác Hạo nắm tay thật chặt đứng yên ở góc nhìn đến bên này. Ông ta mở thật to hai mắt, không thể tin được, cậu trai xinh đẹp đang cười đi lên sân khấu lại là con trai ông ta đã thiếu rất nhiều từ nhiều năm trước?

Phong Trác Hạo giễu môi cười, giọng trầm thấp: "Có cảm tưởng gì?"

Lý Thánh Đức vẫn nhìn chằm chằm Lý Đại Huy bên trên, trong đầu không ngừng nhớ lại lúc cậu còn bé vẫn vui mừng hạnh phúc gọi 'ba', dần dần hai mắt ông ta nóng lên.

Phong Trác Hạo ở sau cũng không quan tâm đến ông ta, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Không ngờ đúng không, từ trước đến nay ông vẫn luôn giúp đỡ con nuôi khinh thường con trai mình, lại là con trai ruột thịt. Ha ha, đây thật sự là chuyện thú vị. Trên đời thậm chí có người cha như ông sao? Ông nói xem Lý Đại Huy đã biết thân phận của ông từ lâu, đồng thời cũng nhớ ra nó là con trai Lý Tử Hoa?"

Quẳng một vấn đề như vậy, đầu óc Lý Thánh Đức như nổ tung. Lý Đại Huy đã biết thân phận của mình từ lâu sao? Đã biết ông ta là ba, Lý Lệ là chị nuôi sao ? Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh trước kia ông ta đối xử với Lý Đại Huy, ông ta không dám tưởng tượng, tự mình lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao thằng bé không nói?"

Phong Trác Hạo cười: "Ông vẫn chưa hiểu sao? thằng bé chán ghét người làm cha như ông. Cho dù lúc ấy như ông nói thì sao, lúc đó ông hoàn toàn ủng hộ cô con gái nuôi Lý Lệ, hơn nữa lúc đầu những kỉ niệm của ông với Lý Đại Huy là gì, ông cảm thấy ông đối xử tốt với con trai ruột của mình được bao nhiêu? Còn nữa Lý Lệ, ông cho rằng cô ta dễ dàng nhìn danh tiếng thiên kim tập đoàn Thánh Đức khó khăn lắm cô ta mới có được bị trao cho người khác sao? Dù sao Lý Đại Huy mới thật sự là thiên kim, không phải sao?"

Lý Thánh Đức đầu óc hỗn loạn, một loạt hình ảnh phong phú hiện ra trong mắt. Cảnh tượng lúc ông ta nói chuyện với Lý Đại Huy, dáng vẻ Lý Lệ khéo léo trước mặt mình, còn có cả dáng vẻ Bùi Trân Ánh che chở Lý Đại Huy trước mặt ông ta.

Phong Trác Hạo mặc kệ ông ta, hôm nay mục đích là để ông ta nhìn thấy cậu trai kia trở thành hoàng tử được mọi người chú ý tới, đánh thẳng vào trong lòng ông ta, để ông ta hiểu cậu trai này mạnh mẽ thế nào.

Trước mặt, Lý Lệ nhìn những người gọi là người nhà không ai lên giúp cô ta, trái tim lập tức lạnh lẽo. Tại sao bọn họ không giúp cô ta, Lý Lệ bình thường trông rất biết suy nghĩ nhưng tình huống hôm nay cũng thấy được cô ta không được khá lắm. Cho nên cô ta hết sức bỡ ngỡ, đừng thấy lúc nãy cô ta tự do tự tại đi qua đám người, thực ra trong lòng lo lắng gần chết. Bây giờ cô ta bị đẩy vào tình huống bị mọi người nhìn chằm chằm, hơn nữa còn là tình huống như thế, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng, không hề chú ý đến cái gì, mong muốn chồng mình, bố chồng mình lên giúp mình, nhưng không ngờ rằng, người ta không giúp.

Trong nháy mắt đầu óc Lý Lệ trở nên hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ: Tại sao bọn họ không giúp mình? Tại sao?

Trên sân khấu ông cụ thấy Lý Lệ bất ngờ không đi, vẻ mặt tức giận không chịu nổi, phất tay gọi người lôi cô ta ra ngoài.

Lúc này hai chân Lý Lệ như nhũn ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ tới kéo mình đi mà không thể phản kháng. Lúc cô ta quay đầu nhìn lại Lý Đại Huy, Lý Đại Huy nở nụ cười dịu dàng, rất thờ ơ, mắt sáng trong, ngoài cười không hề có gì khác. Nhưng chính nụ cười dịu dàng này cũng đủ làm cho lòng Lý Lệ lộp bộp, ánh mắt kia dường như không hề có gì, chỉ có thể gọi là - khiêu khích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi