Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thích anh, tôi ghét anh nhất, đây là những lời nói đau lòng nhất mà Tiêu Chiến từng thốt ra.
Cậu không còn lo lắng nếu như Vương Nhất Bác tức giận thì mình sẽ phải hứng chịu những gì, cũng không sợ Vương Nhất Bác sẽ tức giận nữa, bởi vì bây giờ cậu cũng rất tức giận.
Cậu chưa từng tức giận như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác như thể muốn vồ lấy hắn mà cắn lấy cắn để.
Người khiến cậu nói ra những lời nói đau lòng này là Vương Nhất Bác, gương mặt của người đứng đối diện cậu lúc này đen như đáy nồi, u ám đến dọa người, hắn nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến giống như muốn bẻ gãy tay cậu vậy.
Tiêu Chiến đau đến nỗi cả người phát run, nhưng cậu không cầu xin sự tha thứ, ngọn lửa sâu trong mắt cậu cũng không bởi vì Vương Nhất Bác mà dập tắt, cậu run rẩy tiếp tục nói ra những lời làm tổn thương người khác, "Tôi ghét anh! Tôi ghét ngài Vương! Tôi không muốn gặp anh nữa! "

Mấy câu nói ngắn ngủn này như hàng chục nhát dao đâm xuyên vào người Vương Nhất Bác, tim hắn như sắp nứt ra, dường như có một luồng điện xẹt qua bên tai hắn, để lại ở đó vô số lời nói.
—— Hừm, sao người chết không phải là nó?
—— Đúng vậy, thật đáng tiếc, Kiệt Bác là một đứa trẻ ngoan.
"Cậu cũng cảm thấy, nếu người chết là Vương Nhất Bác thì tốt rồi đúng không?" Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, hắn nắm lấy tay cậu, "Có phải cậu cũng cảm thấy, nếu trên đời này chỉ có Điềm Điềm, không có Vương Nhất Bác thì sẽ tốt hơn đúng không? "
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, cậu càng lúc càng tức giận, lớn tiếng hét vào mặt Vương Nhất Bác, "Tôi không có nói như vậy! Tôi chỉ nói là tôi ghét anh! Bởi vì anh không tốt với tôi chút nào cả! Tôi không muốn thích anh nữa! "
"Tôi không tốt với cậu chỗ nào?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cậu, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên mặt cậu.

"Anh, anh rất thích tức giận! Anh bảo mọi người phớt lờ tôi! Anh bảo Dĩnh Dĩnh và mọi người không được làm bạn với tôi! Mỗi ngày anh đều cắn tôi! Anh còn lấy dây xích để xích tôi nữa! " Tiêu Chiến dùng sức giãy giụa khỏi bàn tay đang nắm lấy mình, nhưng cho dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thoát được.
"Anh không cho tôi về nhà! Anh làm tôi sợ anh! Anh không cho tôi làm một Tiêu Chiến bình thường! Bởi vì anh không thích tôi chút nào! Vậy thì tôi cũng không thích anh chút nào cả! "
Tiêu Chiến lớn tiếng nói to, cậu thở hổn hển, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
Mà khi cậu nói xong, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng thở dốc của cậu.
Vương Nhất Bác cũng dần dần bình tĩnh lại, hắn không nói gì mà lôi Tiêu Chiến ra khỏi phòng làm việc.
Tiêu Chiến lập tức biết hắn muốn xích mình lại, vì thế cậu liều mạng giãy giụa, thậm chí còn vỗ vỗ vào cánh tay của Vương Nhất Bác.
Nhưng tất cả sự giãy giụa của cậu đều không có hiệu quả, cậu không thể dừng lại một bước nào cả, mà bị người đàn ông này xách về phòng như xách gà, sau đó bị hắn ném lên giường.
Tiêu Chiến lập tức bò dậy muốn trốn đi, nhưng cậu vừa di chuyển một chút liền bị Vương Nhất Bác nắm lấy mắt cá chân, cậu không thể nào tránh khỏi bàn tay đó, sau đó cậu bị hắn kéo ra sau, ga giường theo động tác của hắn mà trở nên nhăn nhúm.
Không bất ngờ gì, mắt cá chân cậu lại bị xích, khi nghe thấy tiếng 'đinh đinh' đáng ghét kia, Tiêu Chiến tức điên lên, "Tôi ghét anh! "

Nhưng mà cậu vừa nói xong đã bị Vương Nhất Bác dùng tay che miệng lại.
Bàn tay Vương Nhất Bác rất lớn, để lên mặt Tiêu Chiến là muốn che hết gương mặt cậu, chỉ có đôi mắt long lanh như cún con của cậu lộ ra bên ngoài.
Tiêu Chiến bị hắn che miệng nhưng vẫn còn muốn nói tiếp, cổ họng phát ra tiếng 'ưm ưm' không rõ ràng.
Vương Nhất Bác cúi người áp sát người cậu, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm cậu, hắn bình tĩnh nói, "Nếu như cậu còn nói mình ghét tôi nữa. Tôi sẽ làm chết cậu. "
Mặc dù Tiêu Chiến nghe không hiểu gì cả, nhưng cậu có thể cảm giác được sự nguy hiểm từ trong lời nói của Vương Nhất Bác, cậu liền ngừng giãy giụa, yên lặng ngồi trên giường nhìn hắn.
Vương Nhất Bác mặt không biến sắc buông tay ra, hắn đứng dậy nhìn cậu một lúc rồi xoay người rời đi.

Vào năm Vương Kiệt Bác vừa qua đời, Vương Nhất Bác đã nhiều lần nghe cô, dì, chú, bác, anh, chị, em mình nói với nhau rằng nếu như người chết không phải là Kiệt Bác thì tốt rồi.
Thậm chí ngay cả cha ruột hắn cũng vậy, mỗi khi nhìn hắn, ông ta đều tỏ ra vẻ nuối tiếc không thể che giấu.
Dường như tất cả mọi người đều hy vọng Vương Kiệt Bác có thể sống, nếu như trong hai anh em bọn họ có một người phải chết thì tất cả mọi người đều không hy vọng người chết là Vương Kiệt Bác.

Về sau ngay cả Vương Nhất Bác cũng nghĩ như vậy, nếu người bị bắt cóc là hắn thì tốt rồi, vì sao người có thể sống lại không phải là anh trai hắn?
Có lẽ chấp niệm của hắn càng ngày càng sâu, hắn lấy lý do trong nhà có quá nhiều người nên muốn dọn ra ngoài, để cho ông Vương đuổi hết người trong nhà ra ngoài sống, không bao lâu sau, Vương Nhất Bác phát hiện hắn thường xuyên thấy hình bóng của anh trai mình ở khắp nơi trong nhà.
Anh trai Vương Kiệt Bác khi còn sống rất thích mặc áo sơ mi trắng, có lúc anh sẽ đứng trước cửa sổ, có lúc sẽ ngồi trên ghế sô pha với hắn, luôn tươi cười và dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi hắn là Nhất Bác.
Vì thế Vương Nhất Bác làm chuyện gì cũng không quên anh trai mình, trên bàn uống trà nhất định phải có hai cái ly, trên bàn ăn cơm cũng nhất định phải có hai phần thức ăn.
Lúc chơi cờ với ông nội, hắn sẽ nói với ông nội rằng anh trai mình cũng ở đây, đang ngồi trên chiếc ghế đó nhìn bọn họ.
Ông nội sẽ hỏi hắn, "Kiệt Bác có vui không?"
Vương Nhất Bác quay đầu xác nhận một chút rồi mới trả lời, "Anh đang cười. "
"Vậy thì tốt, ông nội yên tâm rồi."
Vương Sâm không giống ông Vương, ông ta không có tình cảm gì với người vợ đã mất vì khó sinh của mình, từ lúc hai đứa con trai mình mới sinh ra, ông ta liền giao chúng cho bảo mẫu chăm sóc, sau khi chúng được hai tuổi thì ông Vương liền tự tay nuôi nấng chúng.
Dường như hai anh em bọn họ không được ở cạnh cha ruột mình bao nhiêu ngày, tình cảm cha con cũng theo đó mà phai nhạt, đến nỗi mà mỗi lần Vương Nhất Bác gặp ông ta đều coi ông ta như không khí, chỉ có Vương Kiệt Bác sẽ ngoan ngoãn gọi ông ta một tiếng 'ba'.
Mất đi một đứa con trai đương nhiên là Vương Sâm rất đau lòng, nhất là người chết là Vương Kiệt Bác.

Khi ông ta nhìn mặt đứa con trai lạnh lùng của mình, trong lòng sẽ nhịn không được mà so sánh Vương Nhất Bác với Vương Kiệt Bác đã mất, sau đó ông ta sẽ tiếc nuối vì sao đứa con trai hiểu chuyện của mình lại không còn nữa.
Dường như mọi người đều cho rằng những suy nghĩ sâu trong thâm tâm của họ được che giấu rất kỹ, bọn họ nhìn như đang thương tiếc cho Vương Kiệt Bác, nhưng thật ra Vương Nhất Bác đã nhìn thấu được tâm tư ác độc của bọn họ.
Khác với Vương Kiệt Bác chỉ nhìn vào mặt tốt của người ta thì Vương Nhất Bác chỉ luôn nhìn vào những mặt sai trái của bọn họ.
Cho dù quần áo của bọn họ có gọn gàng, sạch sẽ đến đâu, cử chỉ có tao nhã đến thế nào đi nữa thì ở trong mắt Vương Nhất Bác bọn họ cũng chỉ như một cục bùn hôi, không hơn không kém.
Vương Sưởng Huy nói hắn bạc tình, lục thân bất nhận, quả thật không sai, bởi vì Vương Nhất Bác không coi bọn họ là người một nhà, từ đầu đến cuối người nhà của hắn chỉ có hai người, là ông nội và anh trai của hắn.
Về phần những người khác, cho dù là người cha Vương Sâm thì hắn đều cảm thấy không vừa mắt.
Nhưng cho dù như vậy, những suy nghĩ ác độc của bọn họ đối với hắn dần dần phát huy tác dụng, dưới sự kiêu ngạo của Vương Nhất Bác, hạt giống của sự căm ghét và sự chối bỏ bản thân đang được gieo trồng trong lòng hắn

Hạt giống bén rễ và nảy mầm để rồi phát triển thành một nhân cách thứ hai giống với anh trai mình.
Mỗi khi cảm giác ghê tởm và chối bỏ bản thân của hắn vượt quá mức giới hạn, nhân cách thứ hai rất giống với anh trai hắn sẽ xuất hiện, giống như đang đáp lại câu nói nếu Kiệt Bác sống thì tốt rồi.
"Tôi ghét anh!"
Vương Nhất Bác mệt mỏi nhắm hai mắt lại, những lời nói của Tiêu Chiến đang vang vọng trong tâm trí hắn, hắn không thể nào xua tan đi hình ảnh cậu sụp đổ lúc nãy.
Cho dù lúc trước hắn buộc Tiêu Chiến nói thích hắn bao nhiêu lần, thì tất cả những lời nói đó hôm nay đều đã biến thành bong bóng mà bay đi.
Cậu không thích hắn chút nào, cậu không thích hắn nhất, cậu ghét hắn.
Những lời nói tuy trẻ con nhưng lại có sát thương rất lớn, đây như một đòn giáng mạnh mẽ vào Vương Nhất Bác.
Sau khi xích Tiêu Chiến lại, hắn ra khỏi phòng với đầu óc trống rỗng, tứ chi hắn đau đớn như thể có kim chích vào chúng vậy, cảm giác bất lực đè nặng lên hắn, giờ đây chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hắn.
Nếu như có anh trai hắn ở đây, nhất định anh sẽ không để cho mọi chuyện biến thành như vậy, giống như Tiêu Chiến sẽ không nói câu 'tôi ghét anh' với Điềm Điềm.
Vương Nhất Bác tựa lưng vào sô pha, sau vài tiếng thở dài, trong nháy mắt, vẻ mặt hắn đã có sự thay đổi nhất định.
Đôi mắt nhắm chặt lúc nãy cuối cùng cũng mở ra, gương mặt vẫn như trước, chỉ là ánh mắt không còn lạnh như băng nữa mà tràn ngập sự dịu dàng khác hẳn lúc trước.
Người đàn ông từ từ ngồi thẳng dậy, như thể đây là lần đầu tiên hắn đi tới căn phòng này vậy, hắn nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Tiêu Chiến, sau đó hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài, đi về phía phòng ngủ chính.

Cửa phòng ngủ đóng nhưng không khóa, người đàn ông mở cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người đang ngẩn người ngồi trên giường.
Nụ cười trên mặt người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ khi nhìn thấy sợi dây xích trên mắt cá chân của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thấy có người đi vào, cậu từ từ quay mặt lại nhìn, trong đôi mắt ngốc nghếch của mình, cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi của Vương Nhất Bác, cậu ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Cậu không lên tiếng hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm người đang cứng đờ ngoài cửa.
Một lúc sau, Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi hắn, "Là Điềm Điềm sao? "
Người đàn ông không nói gì, hắn khó tin mà nhíu mày, hắn có mở miệng vài lần nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào.
Hắn cứng đờ, từ từ đi về cái giường lớn ở giữa phòng, ngón tay run rẩy mà vươn về phía Tiêu Chiến, hắn khiếp sợ cầm lấy sợi dây xích trên mắt cá chân Tiêu Chiến, tiếng 'đinh đinh' lại phát ra trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
"Tại sao?"

Tiêu Chiến không nói gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, dấu hôn xanh tím cộng với dấu răng trên người cậu đập thẳng vào mắt người đàn ông.
"Tại sao hắn... hắn lại đối xử với em như vậy? "
Người đàn ông khó khăn phát ra từng câu từng chữ, hắn cảm giác như cơ thể mình bị xé toạc ra vậy.
Tiêu Chiến uất ức cúi đầu, "Ngài Vương muốn tôi thích anh ấy nhất, nhưng tôi nói mình không thích anh ấy, tôi nói mình ghét ảnh. "
Người đàn ông nhìn cổ cậu, hình như mấy dấu vết này là để lại cho hắn xem.
Tiêu Chiến không phát hiện ra sự bất thường của hắn, cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn một lần nữa, ánh mắt nghẹn ngào nói: "Điềm Điềm, hình như là tôi sai rồi, ngài Vương cho rằng tôi muốn anh ấy chết, anh ấy cho rằng tôi không muốn ảnh sống nữa, tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là quá tức giận thôi chứ tôi không thực sự ghét ảnh. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv