CHƯƠNG 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Trên phi cơ trở về từ chuyến công tác ở Thượng Hải, Phùng Tuấn và Vương Nhất Bác tán gẫu về chuyện của Lương Cảnh.

"Anh nói xem Lương Cảnh tìm được người kia có đáp ứng nổi điều kiện không?"

Vương Nhất Bác không thèm ngẩng đầu, nói thẳng: "Không có khả năng."

"Sao anh lại khẳng định như thế? Tôi thấy Lương Cảnh rất tự tin!"

Vương Nhất Bác còn tự tin hơn hắn hất cằm: "Số liệu tôi đưa ra vi phạm kết quả của nghiên cứu cơ thể con người, không ai có thể đạt nổi tiêu chuẩn đó."

Phùng Tuấn biết thừa còn cố hỏi: "Vậy mà anh còn kiên quyết muốn Lương Cảnh tìm?"

"Chịu thôi, người này tâm tư quá sâu, công ty mười mấy phòng làm việc, giám chế nhiều như vậy hắn lại muốn phải độc tài quyền to. Tôi muốn chế ngự hắn, nhất định phải giành lại tài nguyên và hạng mục trong tay hắn."

Phùng Tuấn buồn bực, "Sao anh không trực tiếp lấy quyền giám chế của bộ phim này cho rồi?"

Vương Nhất Bác đáp như thể đương nhiên: "Mọi người không phải đều nói tôi làm việc rất trắng trợn, thủ đoạn quá mức đơn giản và thô bạo sao? Tôi đang cố gắng làm cho uyển chuyển mà."

Phùng Tuấn mặt hắc tuyết, hiện tại cả công ty đều chờ được cười nhạo Lương Cảnh, anh xác định mình đang uyển chuyển hả?

"Vạn nhất thật sự có một vị thần nhân, cố tình vi phạm cái gọi là "nghiên cứu cơ thể con người" nghịch thiên dáng người tới gặp anh thì phải làm sao đây?" Phùng Tuấn trêu tức Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không thèm đổi sắc mặt, "Vậy tôi thật muốn nhìn thử xem, nếu thật có người như vậy, tôi nhất định tận hết sức lực đề bạt hắn!"

"Ha ha ha ha..."

Xuống phi cơ chưa được bao lâu, Vương Nhất Bác lại nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, lại đi vòng lại đại sảnh.

"Nhà có chuyện, vắng tôi cũng không sao, cậu giúp tôi chú ý công ty một chút."

Phùng Tuấn gật đầu, "Còn Lương Cảnh..."

"Gây sức ép lâu một chút, rồi một tát đánh chết cũng chưa muộn."

Lương Cảnh đang ở văn phòng không còn đường xoay sở, đột nhiên nhận được tin Vương Nhất Bác phải đi công tác hai tuần, máu lại sôi trào. Thời gian hai ngày đúng là không thể xoay chuyển trời đất, nhưng hai tuần thì khác. Trong giới giải trí, phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh hình thân thể là chuyện bình thường. Với yêu cầu của Vương Nhất Bác, cho dù cơ thể có thể sửa cũng khó tìm, người có thể cao đúng 1m8, nhưng chân không đủ dài, kéo chân thì lại vượt quá chiều cao yêu cầu. Huống hồ còn có tỉ lệ từng phần trên chân, trình độ phẫu thuật không quá cao siêu hiện nay khiến Lương Cảnh bất an không thôi.

Tài liệu thật dày nháy mắt đặt trước mặt, lúc Lương Cảnh cơ hồ muốn phát điên, số liệu của Lý Thượng lại lần nữa cứu hắn.

"Tổng giám ngài nhìn nè, chiều cao và dài chân của hắn đều kém 18mm!" Tiểu Văn kinh thán không thôi, "Rất ngưu B đúng không? Hắn đúng là quý nhân của chúng ta!"

Lý Thượng đã dọn đồ sẵn chuẩn bị tâm lý, kết quả Lương Cảnh lại ném cho hắn một bản hợp đồng.

"Ba trăm vạn, ký xong bản này thì lấy!"

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Lý Thượng phải chịu một loại các phẫu thuật chỉnh hình, như hút mỡ, thêm mỡ, kéo xương, hai cái trước thì dễ, cái sau lại mạo hiểm lớn. Tiểu Văn thực thành khẩn cho biết, giải phẫu của Lý Thượng là kỹ thuật chữa bệnh vốn vẫn chưa chuyên nghiệp, không thể biết được di chứng sau này.

Ba trăm vạn, đối với một người mới mà nói quả đúng là con số trên trời, trước đây Lý Thượng nghĩ cũng không dám nghĩ. Việc ký hợp đồng và lấy tiền, Lý Thượng chỉ cần tham gia, Lương Cảnh cũng có cách bắt mình kiếm tiền cho hắn. Bằng vào tiền và quyền trong tay Lương Cảnh, Lý Thượng thấy thành công đã ngay trước mặt.

Lương Cảnh đưa cho hắn một bản hợp đồng, trên đó có viết rõ ràng, một khi giải phẫu thất bại, phí dụng trị liệu vân vân toàn bộ do Lương Cảnh phụ trách, hơn nữa còn đền bù một trăm vạn phí tổn tinh thần.

"Tôi sẽ để cậu suy nghĩ, nhưng cậu phải biết rằng, cậu càng suy nghĩ lâu thì khả năng hồi phục lại càng kém."




24.

Lúc Lý Thượng ghé bệnh viện thăm Tiêu Chiến, hắn đang phát rầu chuyện phí chữa bệnh.

"MD! Bệnh viện này thật quá đáng! Ở một ngày mà muốn moi của tôi tới một vạn rưỡi! Giờ không có tiền, toàn là Diệp Thành Lâm bỏ ra giúp tôi. Nhưng anh ấy nửa tháng nữa là lấy vợ, cũng đang cần tiền, tôi ngại mượn. Đang nghĩ muốn mượn mấy người bạn gái, không ngờ mấy cổ tắt điện thoại! Ai, cậu nói xem, tại sao tôi không thể tìm được một người yêu mình chân thành chứ?"

"Anh không biết thiệt hả?" Lý Thượng ha hả cười.

Tiêu Chiến ôm đầu đâu khổ.

Lý Thượng hỏi: "Ba mẹ anh đâu? Bọn họ không biết anh nằm viện hả? Anh có thể gọi cho họ mượn được mà."

"Cũng không phải quá thân thiết, tôi không mở miệng nổi?"

Lý Thượng ngạc nhiên, "Không thân?"

Tiêu Chiến thở dài, "Chuyện này để tôi kể cậu nghe, trước đây tôi chưa nói cho ai biết đâu, chỉ có cậu là tôi xem như anh em ruột mới kể cho cậu." Kỳ thật Tiêu Chiến không biết đã nói cho bao nhiêu người rồi, hận không thể mỗi lần nói chuyện phiếm với người ta cũng lôi hết gia cảnh gốc gác ra nói.

"Lúc tôi sinh ra, bàn tay có sáu ngón, nói như mọi người, con cái sáu ngón tay khắc ba mẹ, ba mẹ liền đem tôi cho bác trai làm con nuôi. Sau nhà bác trai cũng có thêm đứa con, lại nghe nói thôn bên cạnh có nhà có ba đứa con gái, muốn có con trai chăm sóc trước lúc lâm chung, nên lại đem tôi cho họ như con nuôi, cũng chính là gia đình hiện tại của tôi."

Lý Thượng không tin nổi, "Thiệt hay giả?"

Tiêu Chiến đưa tay trái ra, "Không tin cậu xem, chỗ này là vết sẹo sau khi tiểu phẫu."

Lý Thượng lại hỏi: "Rồi sao nữa? Ba mẹ ruột của anh đâu?"

"Chết rồi." Tiêu Chiến hời hợt.

"Chết rồi?"

Tiêu Chiến mặt lập tức âm u, "Muốn ném tôi là xong hả? Đi theo khắc chết mấy người!"

Lý Thượng, "..."

Tiêu Chiến trở lại chuyện chính, "Đúng rồi, chuyện của cậu bên kia thì sao?"

"Sẽ nhanh ký hợp đồng." Lý Thượng nói.

"Tuyệt! Anh em, nếu sau này cậu phất lên, nhớ tiện thể..." Tiêu Chiến lại bày ra ánh mắt muốn vơ vét tài sản.

"Anh không nói tôi cũng sẽ nói, chờ tôi ký hợp đồng rồi nhận tiền, lúc đó đưa cho anh ba vạn, một vạn rưỡi đưa Diệp Thành Lâm, còn một vạn rưỡi anh tự giữ mà xài."

Tiêu Chiến một bộ mừng rỡ, "Đúng là bạn tốt!"

Ba ngày sau, Diệp Thành Lâm đuổi tới bệnh viện, thấy Tiêu Chiến chân què đang dọn đồ đạc, vội vàng lao tới hỏi: "Sau cậu lại xuất viện? Thiếu tiền thì cứ nói, anh cho cậu mượn trước!"

Tiêu Chiến đen mặt nhìn Diệp Thành Lâm, biểu tình có thể xin kỷ lục Guiness hạng mục đau-khổ.

"Em không còn mặt mũi gì ở đây nữa!"

Diệp Thành Lâm sốt ruột, "Lại chuyện gì nữa?"

"Đêm qua em đi tìm ân công nói lời cảm tạ, anh biết sao không? Vị ân công kia chính là thanh niên tốt bị em hại chín năm trước! Trong khi giãy chết, nó thật sự qua lại với đàn ông!! Điểm chết người là, bạn trai nó cũng là người tốt, vì vụ này của em mà mất đầu ngón chân!!! Em còn muốn lấy công chuộc tội, kết quả là tội càng thêm tội!!!!"

"Sau đó thì sao? Người ta không liều chết với cậu hả?"

"Sao không?! Nếu không phải em tung đòn sát thủ chống cự thì đã sớm bị nghiền thành bã!"

Diệp Thành Lâm á khẩu, "Cậu đúng là tạo cái nghiệt gì vậy?"

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx