CHƯƠNG 25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Lý Thượng rốt cuộc vẫn đồng ý kéo xương. Bác sĩ cắt xương hắn, rồi nối lại bằng hai gọng thép, dùng một cái khung nặng mười cân cố định bên ngoài. Bằng phương thức này có thể kích thích xương cốt và cơ thể, thần kinh, mạch máu trong tế bào gia tăng nhân đôi, nhanh chóng đạt tới mục đích tăng trưởng.

Giải phẫu đã qua được hai ngày, nhưng đau đớn không giảm bớt ngược lại còn có xu hướng nghiêm trọng hơn. Nhiều lần Lý Thượng muốn gọi bác sĩ giúp mình bỏ nó đi, nhưng nhớ tới cái giá đành phải cắn răng nhịn xuống.

Nhưng mà, đây lại chính là bắt đầu của ác mộng.

Ngày thứ ba, bác sĩ bắt đầu điều chỉnh đinh ốc bên trên, mạnh mẽ kéo ra một mm. Trong cả quá trình, Lý Thượng cơ hồ đau đến ngất, phòng bệnh giống hệt lò giết heo, thanh âm tru lên đau đớn làm người ta căm phẫn.

Khổ sở nhất là buổi tối, nằm trên giường bệnh một mình, Lý Thượng như bị tra tấn, không dám gọi điện thoại, sợ mình vừa mở miệng ra là kêu cứu. Loại cô độc này, bất lực, giày vò, về sau mỗi lần hắn nhớ lại đều cảm thấy sởn gai ốc.

Bỏ qua hai ngày chuẩn bị và hai ngày để khôi phục, Lý Thượng chịu tra tấn suốt mười ngày!

Mười ngày này, hắn ước chừng gầy đi mười ba cân!

Thế nên nguyên bản vòng chân không đạt tiêu chuẩn cũng xem như tạm được, bơm mỡ vào mông, tạo một "chuẩn nam chính" cứ vậy hoàn thành.

Lúc lấy kim thép ra khỏi người, cảm xúc lớn nhất của Lý Thượng chính là: không có đồng tiền nào là gió thổi tới! Vô luận dùm phương thức nào giành được, giá trị của nó cũng chính bằng giá trị mà mỗi người phải trả giá.

Còn một ngày, Lương Cảnh liền lái xe tới đón người.

Theo trình tự chữa bệnh thông thường, thời gian dưỡng bệnh cũng ít nhất là ba tháng, lúc này Lý Thượng căn bản không thể xuống đất. Nhưng đành chịu, lần này Vương Nhất Bác đã mở miệng muốn gặp, dù hiện tại đinh đang rải đầy đất, Lý Thượng cũng phải giẫm lên mà đi.

Lý Thượng những tưởng mọi thống khổ mình đều đã trải qua rồi, nhưng nháy mắt khi hai chân chạm xuống đất, hắn mới hiểu được cái gì gọi là Địa Ngục. Cái loại đau đớn thấu xương này khiến hắn không thể hít thở, đừng nói cất bước, động đậy một cái là đầu váng mắt hoa.

"Hay là mình đỡ hắn lên xe đi." Bảo tiêu bên cạnh xe xin chỉ thị.

Lương Cảnh quả quyết cự tuyệt, "Không được, phải để hắn tự đi qua. Bây giờ đi không được, tới chỗ của Vương tổng lại càng đi không được."

Lý Thượng đã không còn đường lui, tàn nhẫn khổ hình cũng trải qua đủ, hiện tại mà buông tay, không phải đáng tiếc mà là đáng sợ. Huống hồ mình chỉ cần đi thêm vài bước nữa, sau đó có thể tiếp tục điều dưỡng khôi phục rồi.

Ôm hy vọng như vậy, Lý Thượng cố gắng ngắt hệ thống cảm quan của bản thân, bi tráng thực hiện nốt giai đoạn này.

"Vương tổng, tôi mang người tới đây." Lương Cảnh nói.

Lý Thượng gian nan điều chỉnh cơ thể, "Chào Vương tổng, tôi là Lý Thượng."

Vương Nhất Bác mỉm cười gật gật đầu, liếc mắt đánh giá Lý Thượng một cái, không cần dụng cụ cũng có thể nhìn ra dáng người hắn phù hợp với yêu cầu.

"Cậu đúng là rất lợi hại." Vương Nhất Bác nói với Lương Cảnh.

Lương Cảnh cười cười, "Không liên quan tới tôi, là may mắn của cậu ấy."

Không ngờ, Vương Nhất Bác lại nói, "Số liệu thì đúng, nhưng cảm giác lại không đúng."

Mặt Lương Cảnh lập tức lạnh xuống, "Nghĩa là sao?"

"Kịch bản có chút thay đổi, nam diễn viên làm gián điệp, lúc trước là thiên về 'khuôn mặt', bây giờ lại thiên về 'khí chất'. Tôi cần một người có thể mặt đồ nữ không chỉ kinh diễm, còn phải thành thạo, dáng người chuẩn có thể mặc tốt cả đồ nam và nữ."

Ý muốn 'quăng bàn bỏ đi' của Lương Cảnh đã vọt lên tới não, lấy nhân tài trong tay hắn, đến công ty nào cũng có thể phất lên, hoàn toàn không cần ở đây chịu nhục. Nhưng mà, tựa như Lý Thượng đã phải trả giá quá lớn, sợ rằng cũng đã đánh mất dũng khí để tiếp tục đánh cược.

"Nhưng mà..." Vương Nhất Bác nhìn chăm chú vào cái trán đã kết thành từng giọt mồ hôi chậm chạp không muốn lăn xuống của Lý Thượng, miệng phun chữ vàng: "Người này, có thể từ từ bồi dưỡng!"




26.

Cuối cùng Lương Cảnh vẫn mất đi quyền giám chế của bộ phim!

Lý Thượng cũng từ phòng đơn đổi tới phòng tập thể ở ký túc xá, tuy rằng đãi ngộ giảm xuống, nhưng tâm tình tốt hơn trước nhiều. Có bạn cùng phòng cùng nhau tập luyện, cuộc sống không quá mờ mịt buồn tẻ.

"Sau khi thảo luận, nghệ danh của cậu sẽ là Lý Thiên Bang. Xuất thân trong gia đình nghệ thuật, ông nội là người sáng lập Hiệp hội Trung Hoa nghệ thuật ở Mỹ. 10 tuổi theo ba mẹ di dân tới Mỹ, tốt nghiệp Yale Drama. Mà cậu là trong một cuộc thi nghệ thuật được Lương giám chế chọn vào công ty..."

Những người còn lại cũng giống như Lý Thượng bị đủ loại đóng gói. Vì tránh trường hợp sau này các nghệ sĩ tự phá hoại nhau, bối cảnh thật của mỗi người chỉ có thể lén lút trao đổi. Lý Thượng đã từng phải phẫu thuật chỉnh hình, chuyện này càng phải cấm tiết lộ.

"Từ hôm nay trở đi, các cậu đều phải đổi lại các thiết bị thông tin liên lạc, dùng số mà công ty đưa cho, không được liên lạc với bằng hữu. Làm như vậy là để tránh phiền phức khi debut. Đương nhiên, một khi các cậu trở thành người mới, có thể tự nắm giữ các mối quan hệ, chúng tôi sẽ trả tự do."

Tiêu Chiến xuất viện được hơn một tuần, gọi cho Lý Thượng vô số cuộc vẫn không có người nghe. Mắt thấy hôn sự của Diệp Thành Lâm càng lúc càng gần, trong tài khoản vẫn chỉ có mấy trăm đồng.

"MD! Biết ngay là không thể trông cậy vào thằng nhóc này mà!"

Tiêu Chiến một bên mắng chửi nhưng vẫn không chịu bỏ ý định, bình thường mấy tên xưng huynh gọi đệ, vừa nghe đến vay tiền là mỗi người trốn không thấy mặt mũi. Duy chỉ có Lý Thượng đồng ý, không tìm hắn thì tìm ai?

Vừa muốn ra khỏi nhà, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng, Lý Thượng ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, nếu giờ hắn đi tìm Lý Thượng, có phải sẽ có khả năng gặp phải Vương Nhất Bác không?

Tiêu Chiến bấm đốt tay tính toán, điềm xấu!

Không được, mình phải hóa trang hóa trang...

Tiêu Chiến thay một đôi giày cũ mèm hết mốt sờn rách, phía dưới phối hợp mang thêm một cái quần đáy rộng lụng thụng tới đầu gối, lộ ra cái quần bông bên trong. Khóe miệng dính bẩn lem luốc, tóc rối tung lòa xòa, hai má dán thêm bảy cái mụt ruồi, trên mụt còn có mấy cọng lông... Còn ngại chưa đủ dơ lăn lăn trên đất thêm hai vòng, ngại người chưa đủ "mùi" lại phun thêm một chút thuốc diệt côn trùng.

Cứ quái vật như thế, rời nhà!!!

Kết quả đương nhiên có thể đoán, ngay cả cửa lớn của công ty Tiêu Chiến cũng không được vào.

Cuối cùng một anh cảnh vệ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng phải tự mình lắc lư tới nghiêm mặt năn nỉ hắn: "Đại ca! Cậu có thể cách xa tôi một chút không? Cơm trưa muốn trào lên cổ họng rồi."

"...."

Một chiếc xe chở người đại diện và thực tập sinh chậm rãi tới gần cửa chính, vị trợ lý đang ăn gì đó đột nhiên phát ra một tiếng nôn khan, lập tức xấu hổ chỉ ra ngoài cửa xe, "Ngại quá, cái thằng này trông thiệt tởm..."

Lý Thượng quét mắt về phía cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy người kia hình như hơn quen quen.

Ngay lúc đó, Tiêu Chiến cũng nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới đón đầu xe.

"Ê, dừng một chút!"

Bạn cùng phòng của Lý Thượng mở cửa sổ xe, kết quả bị mùi xông cho choáng váng, chỉ có thể ở bên trong hỏi vọng ra: "Anh là ai?"

Tiêu Chiến lớn tiếng gọi: "Lý Thượng! Tôi là Tiêu Chiến đây! Mau ra đây ngay!"

Người đại diện lạnh giọng chất vấn: "Lý Thiên Bang, cậu biết tên này hả?"

Nếu là bình thường, Lý Thượng còn có thể nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, nhưng với cái phong cách hiện tại... Lý Thượng thật không dám liếc mắt thêm nữa.

"Không biết."

Nhìn thấy xe bắt đầu chuyển bánh, Tiêu Chiến nhịn không được chửi ầm lên.

"Lý Thượng cái thằng ranh này!"

Mới vừa mắng xong, một chiếc xe đứng phía sau lưng lập tức bấm còi inh ỏi.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx