CHƯƠNG 27-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

Tiêu Chiến vừa quay đầu lại, lập tức đối diện với khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của Phùng Tuấn.

Lái xe nôn nóng lại bấm còi inh ỏi.

Tiêu Chiến vốn đang khó chịu, lại còn nhìn thấy một tên mặt người dạ thú tự cho là cao cao tại thượng trắng trợn kỳ thị loại tiểu dân chúng như hắn, ngọn lửa trong lòng càng cháy ngùn ngụt.

"Bấm cái gì mà bấm! Ông không có điếc!"

Vương Nhất Bác ngồi phía sau đột nhiên bấm mở cửa sổ, "Chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, khí thế còn đang hừng hực lập tức xì hơi bay vào không khí.

"Một thằng ăn xin chặn trên đường." Tài xế mặt không chút thay đổi trần thuật lại.

Tiêu Chiến vốn đã chuẩn bị tốt chiến dịch rút lui, kết quả nghe như thế lại vọt tới trước cửa xe khiêu khich, "Ông kêu ai là ăn xin hả? Có giỏi thì lăn ra đây!"

Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng, tài xế không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Chiến vốn định tới tiếp hai bước, kết quả phát hiện Vương Nhất Bác đang theo dõi hắn, tâm lập tức íu đúi.

Loại chột dạ này không phải vì hắn đang xấu xí, mà bởi vì hắn sợ mình không đủ xấu xí. Vì để chắc ăn, hắn trực tiếp hướng mũi dùi về phía phu quân tương lai, "Có gì hay mà nhìn? Muốn đánh nhau hả?"

Câu này vừa phun ra, vệ sĩ phía sau lập tức đứng lên, nhưng lại bị Vương Nhất Bác bắt ngồi trở lại.

"Chúng ta đi, cẩn thận một chút, đừng đụng trúng cậu ta."

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhưng săn sóc dặn dò khiến mấy sợi lông dính trên nốt ruồi của Tiêu Chiến lập tức dựng đứng, trong lòng càng nghĩ càng sợ: Má nó, đừng nói loại đức hạnh này cũng khiến tên đó động tâm nha!

Mà ngồi trong chiếc xe đang dừng cách đó không xa, thanh âm còn bình thản vừa rồi đột nhiên lạnh tới cực điểm.

"Về sau loại người không giống người thế này đừng để tôi nhìn thấy nữa."

Phùng Tuấn gật đầu: "Được, Vương tổng, tôi sẽ dặn bộ phận hành chính – hậu cần quản lý chặt chẽ cửa trước."

...

Tiêu Chiến vừa trở lại chỗ ở đã nhận được một tin nhắn báo rằng có người đã chuyển vào thẻ của hắn ba vạn đồng, còn kèm theo tin nhắn, Đã từng hứa với cậu, không cần trả đâu.

Phắc, tôi không quan tâm!

Vì thế, tài khoản của Tiêu Chiến trở về nguyên thủy.

Diệp Thành Lâm đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Tiêu Chiến trợn mắt giật mình ngồi dưới đất, quần áo cũng chưa thay, "trang điểm" chưa tẩy, hoàn toàn hòa làm một với đống rác xung quanh.

"Chết tiệt, cậu làm anh sợ muốn chết!"

Tiêu Chiến vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Tới, ngồi đây nè."

"Thôi anh cứ đứng đi." Diệp Thành Lâm ghét bỏ, "Sao lại dơ thế này

Tiêu Chiến chậm chạp nói: "Lý Thượng đi rồi, không ai dọn cho em nữa."

"Đúng rồi, không phải hôm nay cậu đi tìm nó sao?"

"Tìm, nó không để ý tới em."

Diệp Thành Lâm không thể không nói một câu thật lòng, "Hai đứa mới biết nhau có mấy ngày, người ta dựa vào cái gì mà thật lòng đưa tim gan phèo phổi cho cậu? Hơn nữa không phải cậu đã thấy nó vốn là Bạch Nhãn Lang rồi mà?"

"Không nói tới nó nữa." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Diệp Thành Lâm, "Anh phải về quê kết hôn hả?"

"Hỏi nhảm, ở đây phòng còn không có, làm sao mà kết?"

Tiêu Chiến nghĩ tới Diệp Thành Lâm quê ở Quý Châu, cảm thấy rất không thoải mái, "Vậy mai mốt anh còn lên Bắc Kinh nữa không?"

"Có chứ! Dù chỉ tới dòm cậu cũng phải lên!" Diệp Thành Lâm cười cười.

Tiêu Chiến trong lòng lại thoải mái hơn một chút, "Vậy anh sao còn chưa dọn nhà? Còn vài ngày nữa là phải đi rồi, tới lúc đó kịp không?"

"Một đống rách nát mang cũng mang không nổi, dọn đại một chút là được rồi. Trước khi đi anh còn phải tổ chức một buổi tiệc rượu, mời anh em bạn hữu Bắc Kinh nữa. Tới lúc đó dọn cũng chưa muộn."

"Đi, tới lúc đó em phụ anh dọn đồ."




28.

Vì phải mau kiếm tiền, Tiêu Chiến lại quay về con đường cũ.

Tìm một đoạn đường tương đối rộng rãi, ngồi trên cái ghế đã trung thành nhiều năm, phía sau dựng một tấm bảng là một hàng chữ nắn nót — tướng mạo, nhân duyên, đoán chữ, phong thủy.

Hễ là người có phong phạm của đại sư sẽ không có giá niêm yết. Người xem tướng tùy lòng thì trả, nhiều hay ít không sao cả. Thường thì người tới xem đều thành tâm thành ý, Tiêu Chiến nói trúng tự nhiên đều tình nguyện trả nhiều.

Đương nhiên cũng có mấy đứa rảnh rỗi quậy phá, một buổi chiều cũng có ít nhất vài vị.

"Đại sư, ngài tính xem hôm qua tôi ị được bao nhiêu?"

"Tôi nữa tôi nữa, đại sư, ngài tính thử coi tôi có cho ngài tiền không?"

Nhìn thấy Tiêu Chiến im lặng phòng thủ, đám người cười vang tản ra, vừa đi lại còn vừa dương dương tự đắc lớn tiếng ồn ào, giống như sợ người khác nghe không được vậy.

"Thầy tướng số? Đừng nghe thằng cha đó nói dóc! Mạng của ông nằm trong tay chính mình!"

"Thằng chả nếu thực sự là thầy tướng số thì đã không có loại đức hạnh này!"

[đức hạnh 行了: <dé·xing> thường mang nghĩa xấu]

"Ha ha ha ha ha..."

Tiêu Chiến lạnh nhạt hút thuốc, mí mắt cũng không giật một cái.

Lý Thượng huấn luyện chưa được vài ngày cũng cảm giác áp lực thật khủng khiếp.

Cùng phòng với hắn tổng cộng có năm người, đều là người đã qua trường lớp đào tạo chính quy. Hơn nữa bạn cùng phòng với hắn, có người thi được thủ khoa hệ biểu diễn của Bắc Ảnh, cũng bởi vì không có bối cảnh không có quan hệ, tốt nghiệp đã nhiều năm vẫn chỉ được đóng vai phụ. Người đó vừa kể lịch sử đầy máu và nước mắt của bản thân, Lý Thượng không khỏi nhớ tới Tiêu Chiến ngồi chồm hổm suốt năm năm, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại thấy hắn vẫn còn xem kịch bản, Lý Thượng đột nhiên cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Mệt mỏi cả một ngày, người đại diễn dẫn đám người bọn hắn tới quán ăn đêm thả lỏng.

Có lẽ là chịu áp lực đã lâu, một đám người quậy phá rất là high, người đại diện vừa đi lại càng không thèm ý tứ. Lý Thượng nhìn thấy trong đám có một người đang cắn thuốc mới xích lại hỏi: "Cậu cắn cáo đó làm gì vậy?"

"Cái này ở nước ngoài sớm đã không phải hàng cấm, rất nhiều người không lạ gì nữa. Kỳ thật cũng không nghiện lắm đâu, không tin cậu thử xem..."

Lý Thượng lập tức vọt sang một bên.

Càng về đêm chỗ này càng náo nhiệt, Lý Thượng lần đầu tiên được xem liveshow nhảy nude, áp lực mấy ngày khiến đũng quần cũng hơi hơi có phản ứng. Đám người kia cũng giống như vậy, đều nhao nhao nói muốn đi tìm gái.

Lý Thượng hơi băn khoăn, "Nếu để anh quản lý biết sẽ không tốt đâu?"

"Cậu cho là nếu cậu không tìm thì quản lý sẽ xem cậu là người tốt sao? Trong lòng người ta thế nào còn rõ ràng hơn cậu!"

"Nói không chừng quản lý bây giờ đang nằm trên giường vị ngôi sao nào đó, ha ha ha..."

Cuối cùng Lý Thượng cũng không tham dự, không phải là không muốn, mà do vết thương ở chân không cho phép. Sau có một cô gái chủ động tới khiêu khích, nói là có thể khẩu X, không biết có phải hậu giải phẫu khiến bản thân kiên trì hơn hay không, Lý Thượng dám đuổi cô tiểu thư đó đi.

Sáu người một đêm không về.

Ngày hôm sau cấp trên điều lệnh xuống — trừ bỏ Lý Thiên Bang, đám còn lại cút đi hết!

Hợp đồng thử việc của trainee là ba tháng, "Cút đi" đồng nghĩa với người không đạt tiêu chuẩn phải rời khỏi.

Tin tức này tới rất bất ngờ, ngay cả Lý Thượng là người may mắn duy nhất được ở lại, cũng một thân mồ hôi lạnh.

Có người trước khi đi mới thú nhận: "Ba mẹ tôi vì muốn tôi có thể ký hợp đồng, tài sản trong nhà đều vét sạch."

Về phần bạn cùng phòng, Lý Thượng căn bản cũng không đành lòng nhìn mặt hắn.

So với Lý Thượng còn đang thổn thức cảm thán, chị gái quản lý thì đang lạnh lùng cười.

"Ở trong mắt Vương tổng, háo sắc là điều tối kỵ. Vượt qua giới hạn này, mọi thứ không cần phải nói tới nữa."

Lý Thượng bấy giờ mới ngộ ra, thì ra vị "mời khách" hôm qua chỉ là một màn kịch.

"Nhưng bọn họ cũng đã rất cố gắng! Chỉ vì áp lực lâu quá, lại uống thêm chút rượu, đừng vì một chút sai lầm nhỏ như vậy mà..."

Người đại diện lắc lắc ngón tay, ngắt lời cầu tình của Lý Thượng.

"Một lời, chỉ cần một lời gièm pha, là có thể hủy hoại cả một vị siêu sao."


Còn tiếp ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx