CHƯƠNG 53-54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

53.

Ngày huấn luyện đầu tiên Tiêu Chiến đã làm loạn với người đại diện
"Vì sao không thể đặt tên Tiêu Thiên Vương? Tên này làm sao vậy?"

Tiêu tỷ trực tiếp tặng một chữ: "Tục!"(thô bỉ)

"Thế hồ sơ vì cái gì cũng muốn sửa? Tôi là người có 6 ngón thì làm sao? Tôi chưa tốt nghiệp trung học thì làm sao? Tôi làm diễn viên quần chúng 5 năm thì làm sao? Tôi vẫn muốn kiên trì với con người thật! Tôi chính là xuất thân rễ cỏ tiếp địa khí!"

Tiếp địa khí: có nghĩa là muốn tiếp xúc với cuộc sống bình thường của dân chúng, cùng người dân hòa mình, phản ánh nguyện vọng bình dị của dân chúng ở tầng lớp dưới chót xã hội.

Tiêu tỷ lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu cho là thời đại này theo đuổi khổ luyến còn có người để ý sao?"

"Người nào khổ luyến? Đây vốn là tôi thực sự trải qua a!"

"Cũng bởi vì quá mức chân thật tôi mới bắt cậu sửa." Tiêu tỷ trực tiếp đem hồ sơ Lý Thượng đặt ở trước mặt Tiêu Chiến, "Nhìn thấy không? Đây mới là thế hệ thần tượng mới phù hợp!"

Tiêu Chiến nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp ném sang một bên, "Tôi vì sao phải đeo mặt nạ giống hắn? Tôi vì sao phải cùng đi con đường giống hắn? Tôi vì sao phải ăn hàng thừa của hắn?"

"Cũng bởi vì người ta đã bưng chén vàng này đến đây, tất cả cậu có thể làm chỉ là chấp nhận."

Tiêu Chiến cùng Tiêu tỷ tranh cãi lúc lâu, cuối cùng đạt được đến một loại thái độ đáp ứng khó có thể hình dung.

"Không phải bắt tôi đi theo hướng phát triển này của hắn sao? Được, không thành vấn đề."

Tiêu tỷ tiếp tục hỏi: "Có sở trường gì không?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Sở trường... tài năng sao?"

"Đương nhiên, tài năng bẩm sinh càng hấp dẫn."

"Vậy thì nhiều, lưỡi chói lọi hoa sen, hàm răng phun nước, nhìn người biết lông..."

Tiêu tỷ nghe đến mấy từ ngữ xa lạ này, nhất thời dâng lên vài phần hứng thú.

"Cái gì gọi là lưỡi chói lọi hoa sen?"

Tiêu Chiến lập tức há mồm biểu diễn, trước tiên cuốn đầu lưỡi cong thành một vòng, tiếp theo hai chỗ cong, tiếp tục làm thành ba chỗ cong... Cuối cùng cuốn thành hình bông hoa.

Tiêu tỷ nghẹn họng nhìn trân trối.

"Tôi còn có thể lật ngược đầu lưỡi lại, gần như thế này, còn có thể gấp đầu lưỡi, còn có thể..."

"Đủ rồi!" Tiêu tỷ không đủ bình tĩnh nhìn thẳng, "Kế tiếp!!!"

Tiêu Chiến lại biểu diễn hàm răng phun nước, này cũng rất dễ lý giải, chính là ngậm một ngụm nước rồi phun ra từ hàm răng. Theo lẽ thường đây là chuyện không thể nào, nhưng đối với đồ quái thai Tiêu Chiến này phải nói khác.

Nhìn thấy hơn mười dòng nước từ trong miệng Tiêu Chiến phun ra, Tiêu tỷ hóa đá.

"Đến nhìn người biết lông thôi..." Tiêu Chiến lộ ý cười xấu xa, "Chính là tôi vừa liếc mắt nhìn ai, liền biết lông phía dưới đại khái màu gì, hình dạng gì. Liền lấy cô mà nói đi, phía dưới nhất định là ¥%%&%@..."

Mặt Tiêu tỷ đều tái đi, sững sờ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Tôi tìm Vương tổng xin chỉ giáo cách khác."

Tiêu Chiến vội vàng ngăn lại, "Tiêu tỷ đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi, hạ hỏa một chút."

Tiêu tỷ trong lòng giận sặc: Cậu đặc biệt không căng thẳng, lão nương căng thẳng! Ai mà dám giữ loại kỳ nhân dị sĩ ánh mắt có thể vén quần cộc như cậu ở bên người a? Ai khống chế được a?

"Tiêu tỷ, tôi đã điền hồ sơ gần như đầy đủ..." Tiêu Chiến bỏ thái độ nổi loạn sang một bên, biến thân thành Tiểu Bạch nhõng nhẽo làm dịu Tiêu tỷ.

Tiêu tỷ cầm lấy hồ sơ nhìn lướt qua, não kém muốn nhảy ra ngoài.

"Được, cậu được..."

Tiêu tỷ xem hồ sơ xong tông cửa xông ra, lúc này đã không buồn nói gì nữa.

Tiêu Chiến hổn hển: "Chị đi cũng được, nhưng không thể nói chuyện của tôi cho Vương tổng."

Tiêu tỷ hoàn toàn làm ngơ, chờ xem, tôi còn không trừng trị cậu tôi đây uổng phí nhiều năm lăn lộn như vậy!

Dưới biểu cảm sợ hãi của Tiêu Chiến cất giấu tia mừng thầm không dễ phát giác.

Tiêu tỷ đến văn phòng Vương Nhất Bác, một câu không nói, trực tiếp đặt hồ sơ lên trên bàn.

"Vương tổng, tự ngài nhìn đi."

Vương Nhất Bác cầm lên nhìn, hồ sơ là Tiêu Chiến tự tay viết, tên, tuổi, địa chỉ gia đình mấy mục phía trên không có vấn đề gì, đến dòng "Nghệ danh", ánh mắt Vương Nhất Bác ngưng lại.

"Nicolas. Như Lai."

Tuyên truyền ngữ phía dưới cũng vô cùng chói lọi.

"Đại địa thần châu cái thế vô song đệ nhất Tiên nhi, cuồn cuộn vũ trụ không ai bằng Thần Toán Tử, tinh thông ngôn ngữ hai giới âm dương, là một thần tượng cùng thực lực đại sư hiếm thấy của giới xem tướng".

Lại nhìn đến tài nghệ tinh thông nhất, quả thực phải gọi là Nghịch Thiên.

"Có thể liếm ngực của mình."

Vương Nhất Bác đập mạnh tay xuống bàn, tỏa ra một mảng khói bụi dọa người.

"Bắt hắn gọi đến đây cho tôi!"










54.

Mười lăm phút sau, vẫn chưa thấy mặt mũi Tiêu Chiến.

Nhị Lôi gọi điện thoại thúc giục lần thứ hai, bên kia truyền tới một loạt câu trả lời vô cùng thuyết phục: táo bón, quý danh trung...

Sắc mặt Vương Nhất Bác lại âm một tầng.

Tiêu Chiến là muốn để cho Tiêu tỷ cáo trạng thật sung túc, bấm ngón tay đến khi gần báo cáo xong mới hướng đến văn phòng Vương Nhất Bác. Trong nháy mắt hai chân chạm đến trước cửa, Tiêu tỷ vừa dứt lời, kiên nhẫn của Vương Nhất Bác cũng đã giảm xuống mức âm vô cực.

"Vương tổng, ngài tìm tôi?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ra, tiếp nhận vẫn Tiêu Chiến tươi cười không đứng đắn.

"Tiến vào." Vương Nhất Bác ra lệnh.

Tiêu Chiến không chút nào ý thức được nguy hiểm, vẫn một bộ cà lơ phất phơ như trước, hai tay đút túi quần, vừa đi vừa đong đưa trái phải, cái đuôi thỏ lắc theo điên cuồng, hình thành xung đột nghiêm trọng với căn phòng nghiêm cẩn quynh chỉnh.

Nếu thứ đang lắc lư là không là đôi chân này, nếu có một mi-crô-mét chênh lệch, Vương Nhất Bác đã chặt đi không chút do dự!

"Cậu nói cho tôi nghe một chút, đây là ý gì?" Ngón tay Vương Nhất Bác hung hăng chỉ vào hồ sơ.

Tiêu Chiến nhấc đầu qua nhìn nhìn, một bộ biểu tình không hiểu chuyện gì.

"Làm sao vậy?"

"Làm sao vậy?" Tiêu tỷ bất bình ngắt lời, "Cậu xem cậu viết những gì?"

Tiêu Chiến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chị nói tên Tiêu Thiên Vương tục, tôi đổi Nicolas Như Lai. Chị nói sơ lược lý lịch của tôi không thích hợp, tôi cũng dựa theo yêu cầu của chị sửa lại. Còn có mấy tài nghệ đó, tôi không phải đều đã biểu diễn cho chị xem rồi sao? Ngược lại chị nói xem, chỗ này có mục nào tôi điền không thành thực?"

Tiêu tỷ bị Tiêu Chiến làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng gật đầu, "Được, tôi nói. Bất quá cậu, nếu trừ những những kỹ xảo dị dạng đó ra, cậu có thể thể hiện một bản lĩnh khác, tôi lập tức thu hồi những lời nói lúc trước!"

Kết quả, những lời này không những không trấn trụ được Tiêu Chiến, ngược lại cung cấp cho hắn cơ hội khoác lác.

"Phàm là có liên quan đến nghệ thuật, không thể không có mặt Tiêu Chiến tôi. Như vậy đi, trong tay không có nhạc cụ, tôi sẽ hát một đoạn nhạc do chính mình tự soạn."

Tiêu tỷ mặt biến sắc, kỳ thật trong lòng nàng cũng không chắc chắn, nhưng nói đã nói đến mức độ này, nàng cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Vương Nhất Bác cũng không nói lời nào chờ Tiêu Chiến hiến nghệ.

Tiêu Chiến trước tiên gõ nhịp, sau đó ngâm nga, không thể không nói, âm sắc của hắn thật không tồi.

"A... A... Ân... Ân... come-on... Nha mua đĩa đi..."

Ban đầu nghe còn chấp nhận được, càng về sau càng không thích hợp, Tiêu Chiến đem vốn ngôn ngữ của 26 quốc gia dồn vào một ca khúc. Kết hợp với khúc phong phong cách dâm mỹ, ánh mắt ngả ngớn, nhìn thế nào cũng chỉ ra một tên lưu manh!

Nhị Lôi đã cảm giác thấy không ổn, muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Tiêu Chiến phất tay cự tuyệt.

"Đừng nóng vội, chốc nữa còn có bản tiếng địa phương và bản tiếng động vật nữa."

Tiêu tỷ không thể chịu được nữa, hai mắt đỏ ngầu tông cửa xông ra, trong văn phòng chỉ còn lại ba người đàn ông.

Mặt Vương Nhất Bác đã muốn không nhìn ra gì biểu cảm gì, ngữ khí nói chuyện cũng không còn chút độ ấm.

"Xem ra, tôi thật sự đã xem nhẹ cậu."

Tiêu Chiến nhìn bốn phía, xác định Tiêu tỷ đi rồi, lại đến bên tai Vương Nhất Bác thần thần cằn nhằn: "Tôi cho anh biết, người phụ nữa kia tướng mạo cùng không tốt, trung khí hạ hãm, tam đình bất lợi, mặt mỏng, dương thọ không đủ, anh tốt nhất để nàng vui vẻ an dưỡng, đừng làm việc nặng nhọc nữa... A..."

Tiêu Chiến nói còn chưa nói xong, trên mông liền trúng một đạp.

Nhị Lôi kinh sợ đến nhảy dựng.

Hắn theo Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy y động thủ đánh người. Thân phận như Vương lão gia này, bình thường đều áp dụng tư tưởng phi bạo lực, cho dù thật sự muốn trừng trị người nào đó, cũng không đến nỗi tự mình động thủ.

Nhưng lúc này đây, đã thật sự không thể nhịn được nữa!

Nếu không có Nhị Lôi bên cạnh, hắn khẳng định sẽ một trận cho Tiêu Chiến nằm đất.

Sao có thể nhận người đáng ghét như vậy?

Tiêu Chiến lấy tay che mông, vẫn không quên ăn vạ.

"Anh lái xe đụng tôi cũng quên đi, anh còn đá một cước phải không? Thuốc lấy lần trước chắc chắn không đủ dùng, tôi còn phải tiếp tục mua một phần nữa. Thuốc tiêu sưng, thuốc giảm đau, thuốc dán cộng lại 43 đồng 8, thêm túi nhựa nữa vừa tròn 44 đồng. Không tin anh đi xem đơn thuốc, đừng nói tôi lừa anh, 44 đồng này anh nhất định phải trả cho tôi!"

Vương Nhất Bác đá một cước.

Tiêu Chiến cắn răng tiếp tục hô một tiếng: "88!"

Nhị lôi cũng bị Tiêu Chiến làm cho giận điên, đỏ mặt tía tai hướng về phía hắn hắn gào: "Cậu còn tính cái gì a? Đi nhanh lên đi!"

Tiêu Chiến vẫn là không đi.

"Tốt lắm!" Trên trán Vương Nhất Bác đằng đằng sát khí, "Hôm nay tôi phải gom đến một vạn!"

Vừa nghe nói thế, Tiêu Chiến không thể không chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx