CHƯƠNG 57-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

57.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm mấy hộp quà tặng xa hoa ở cửa, ước chừng nhìn hết nửa giờ. Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia: Có hận thù cá nhân cứ việc tìm anh ấy phát tiết, không cần mang sự nghiệp diễn xuất ra đùa.

Quả thật, Tiêu Chiến cũng hiểu mình không thể cứ hồ đồ như vậy.

Hắn quyết định dứt bỏ ân oán cá nhân, nghe Vương ca khuyên một tiếng, là đàn ông nên có đảm lược nhìn xa trông rộng, cầm lên được bỏ xuống được. Nếu là vấn đề về mặt tình cảm, vậy bắt tay từ mặt sinh hoạt đi, giải quyết hận thù cá nhân liền giải quyết hận thù cá nhân, ngươi cho là ông đây không dám sao?

Điều thứ nhất: không thích ăn thực vật có mùi nồng, nhất là cây hương thung.

Ở điểm này, Tiêu Chiến vừa hay đối lập cùng Vương Nhất Bác, hắn đặc biệt thích ăn hương thung. Nhớ rõ thời gian vừa tới Bắc Kinh, hắn chỉ thuê một căn nhà trệt ngoại thành, ở bên cạnh nhà cũng vừa hay có một một gốc hương thung. Bởi vì hàng năm bắt đầu vào mùa hương thung đều bị người ta ăn trộm trước, cho nên Tiêu Chiến vãi lên cây rất nhiều nông dược thuốc trừ sâu, thế là từ đó về sau chỉ có một mình hắn trộm.

Thông qua quan sát, Tiêu Chiến phát hiện, buổi trưa Vương Nhất Bác rất ít về nhà, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tiếp khách, phần lớn thời gian đều giải quyết ở nhà ăn công ty. Từ văn phòng đến nhà ăn có một thang máy, Vương Nhất Bác thường đều tự mình đi mua cơm, trừ phi công việc bề bộn đến chân đứng không vững, mới nhượng người khác đưa lên.

Trưa nay, Vương Nhất Bác theo thường lệ đi xuống mua cơm. Kết quả mới vừa lên thang máy, chợt nghe thấy tiếng hét từ phía sau truyền đến.

"Chờ một chút!"

Một dáng người lách qua khe hẹp, ngay tiếp theo một mùi nồng đậm cũng tràn vào, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, chặt chẽ bị khóa trong không gian nhỏ hẹp phong bế này.

Tiêu Chiến bưng một phần đậu hũ phan hương thung đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, không giống thái độ đối địch lúc trước, lần này Tiêu Chiến phá lệ mở miệng chào hỏi, tỏa ra một miệng mùi hương thung.

"Vương tổng, thật là tấu xảo a!"

Tấu xảo:Vừa dịp, vừa đúng, vừa vặn, nhằm lúc, vừa may

Vương Nhất Bác ngửi được hương vị gay mũi này, khẽ nhíu chân mày, giữ im lặng bước từng bước sang bên cạnh, ngữ khí lãnh đạm đạm, "Tôi nhớ nhà ăn không có bán hương thung."

"Tôi không phải mua ở nhà ăn, tôi tự mình đi mua từ bên ngoài." Tiêu Chiến nói xong lại khuấy khuấy, khiến mùi tỏa ra được hoàn toàn hơn, hơn nữa lúc ăn còn hướng bên người Vương Nhất Bác đụng đụng.

Vương Nhất Bác bị mùi hương thung hun đến sắc mặt có chút kém, "Cậu đã mua từ bên ngoài, sao còn chạy đến đây? Vừa vào cửa không phải còn thang máy bên cạnh sao?"

Bởi vì tôi muốn huân anh a... tiểu tiện nhân trốn trong lòng Tiêu Chiến nhảy nhót qua lại.

(huân: hun, xông mùi)

"Thang máy kia quá nhiều người, lại phải xếp hàng, thang máy này thanh tĩnh hơn."

Tiêu Chiến mới vừa nói xong, thân thể cùng thang máy lay động kịch liệt một trận, hơi kém đem hộp đồ ăn có hương thung đổ lên người Vương Nhất Bác, dứt khoát dọa Vương Nhất Bác trốn đến chạy nhanh quá một kiếp.

Nhưng sau đó thang máy lại ngừng, bốn phía lâm vào một màu đen đặc.

"Sao lại thế này?" Tiêu Chiến điên cuồng ấn nút báo nguy, diễn tả sự thất kinh gặp phải tình huống đột phát đến lọt vào trong tầm mắt ba phần, tiếng kêu liên tục mang theo âm run rẩy, "Có khi nào đột nhiên rớt... Rớt hàng a?"

Vương Nhất Bác trái lại rất lãnh đạm làm yên lòng hắn, "Không có việc gì, chắc là bị cúp điện."

Tiêu Chiến tĩnh hậu chỉ chốc lát, cảm giác thang máy không có dị biến, liền thả lỏng tiếp tục ăn đậu hũ phan hương thung của mình.

Khi mắt nhìn không thấy gì, khứu giác liền trở nên dị thường linh mẫn, nếu bình thường Vương Nhất Bác còn có thể dựa vào đồ vật khác dời chuyển lực chú ý, hiện tại thật sự là không còn chỗ trốn không còn chỗ ẩn dấu, chỉ có thể nín thở chịu đựng.

Tiêu Chiến cố ý nhắc nhở, "Hắc, anh chờ ở đây cũng là chờ, sao không đem cơm trưa ra ăn? Để lát nữa sẽ nguội."

Vương Nhất Bác vừa mở miệng liền chỉ cảm thấy hương vị chán ghét kia, cho nên một mực trầm mặc.

Tiêu Chiến bu lại, "Nếu không anh nếm thử của tôi đi?"

Vương Nhất Bác đưa tay đẩy hắn ra.

"Khách khí với tôi làm gì? Tôi còn chưa chê anh bẩn, đến, ăn một miếng." Tiêu Chiến lại tiến lên phía trước.

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, "Cậu cách tôi xa một chút!"

Kết quả vừa mới mở miệng nói câu này, không đem Tiêu Chiến doạ nạt được, còn làm cho không khí nồng đậm đã đọng bên ngoài trong thời gian dài một mạch dũng mãnh tiến vào mũi Vương Nhất Bác, lúc ấy cái mùi vị kia, là một cảm giác "Tiêu hồn" đến như thế nào!

Vì thế sau khi thang máy mở, Vương Nhất Bác không ăn một miếng, ném toàn bộ vào thùng rác.

Buổi chiều, thợ sữa chữa thang máy tra ra nguyên nhân trục trặc: cửa thang máy vướng phải dị vật, khiến cho khóa cửa bảo hộ bị trục trặc, dẫn đến thang máy đình chỉ vận hành.

"Sao lại mắc kẹt dị vật?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Nguyên nhân có nhiều, tùy tay thả một cái đinh ốc, linh kiện plastic linh tinh, đều có thể làm cho cửa thang máy bị kẹt."

Vương Nhất Bác sắc mặt đổi đổi, không hỏi thêm nữa.

Ngày hôm sau, vẫn là thời gian như vậy, vẫn là cái thang máy kia, Tiêu Chiến lại tới nữa, lần này quả nhiên là trứng chim sao hương thung.

"Vương tổng, thật là tấu xảo a, lại gặp phải anh."

Càng trùng hợp chính là, thang máy lên tới nửa lại mắc kẹt.

Bất quá lần này đèn khẩn cấp có thể mở, Tiêu Chiến đem tướng ăn tinh tế hắn chuẩn bị cẩn thận bày ra. Động tác nhai kia diễn tả đến ngấu nghiến, biểu cảm nuốt kia ngon đến vặn vẹo, còn có lòng đỏ trứng dính vào bên miệng kia hoa lệ cùng vết dầu mỡ...

Kết quả có thể suy nghĩ là biết, bữa cơm này của Vương Nhất Bác lại là không ăn nổi

Buổi chiều, thợ sữa chữa thang máy lại đến xem xét vấn đề, tra ra giống cùng ngày hôm như đúc: cửa thang máy mắc kẹt dị vật.

Ngày thứ ba, thực tế quen thuộc lại trình diễn lần nữa.

...

Vương Nhất Bác chính là dù cho đầu óc u mê, cũng biết Tiêu Chiến đang cố tình.

Chẳng qua lúc này đây, y thay đổi sự thẳng tính thường ngày, không hề gọi Tiêu Chiến đến thẩm vấn, cũng không áp dụng biện pháp tránh né gì. Mà là tiếp tục mua cơm, tiếp tục vào cái thang máy kia, tiếp tục xem Tiêu Chiến ăn cá hương thung, tô giáo hương thung, trứng vịt hầm hương thung, cơm mạch hương thung...

Hơn nữa, y có vẻ như càng ngày càng không phản ứng đối với hương vị này nữa.

Ngược lại là Tiêu Chiến, liên tiếp mấy ngày ăn hương thung, hắt xì, ợ hơi, bắn ra ** đều là mùi hương thung, cho dù thích ăn đến thế nào, ăn vào từng này cũng ngán.

Hơn một giờ sáng, Vương Nhất Bác tăng ca xong không về nhà, mà là đến sau ký túc xá.

Hơn nữa, y còn xách một nhánh hương thung theo, phía trên đều là lá hương thung xanh mượt, tản ra mùi hương độc đáo.

Cả tòa ký túc chỉ có mấy phòng còn sáng đèn, phòng Tiêu Chiến ở chính là một trong số đó, ngay cả cửa cũng không thèm nhìn, Vương Nhất Bác trực tiếp đi vào.

Tiêu Chiến sớm đã ngủ, vang lên tiếng khò khè.

Máy tính vẫn sáng, dừng lại ở trang blog, một đoạn khiến cho Vương Nhất Bác chú ý.

"Giới giải trí bất quá là vòng luẩn quẩn trong sự ủng hộ của công chúng. Công chúng vui, nghệ sĩ lại là vui điên cuồng; công chúng buồn, nghệ sĩ lại là đại bi; khán giả tặng quà coi trọng, nghệ sĩ lại là tự mình tôn sùng. Thật giống như quan hệ giữa Huyết Quỷ và con người trong 《nhật kí quỷ hút máu 》, hết thảy đều bị phóng đại."

Bài viết này được đăng cuối tuần trước, cũng chính là ngày Tiêu Chiến vô tình gặp Lý Thượng.

Vương Nhất Bác tròn mắt chốc lát, rất nhanh lại bị sáo nhỏ ở cạnh máy tính hấp dẫn.

Tuy rằng bề ngoài không được đẹp lắm, lại khiến Vương Nhất Bác rung động không nhỏ.

Trước khi làm sáo, cần loại bỏ phấn huỳnh quang trong đèn quản, thao tác có một chút không cẩn thận sẽ lập tức làm cho đèn vỡ. Tiêu Chiến chỉ có thể dùng phương pháp chuốc cát, tới tới lui lui mấy lần, mới rửa sạch được bên trong đèn.

Trừ cái đó ra, chiều dài cùng với độ dày của đèn đều phải tính toán chặt chẽ, có khi mười cái đèn quản cũng chưa chắc có thể làm thành một cây sáo. Rồi lại cần khoan, mài, thử âm. Nhất là thời gian thử âm, cần điều thích từng lỗ, khoảng cách giữa chúng trực tiếp quyết định độ chuẩn của âm sắc, cho dù là sai số cực nhỏ cũng tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn.

Nhưng mà Vương Nhất Bác lại không phát hiện một cây đèn quản vứt đi nào trong phòng, trong thùng rác chỉ có nguyên liệu cắt bỏ, tư duy chặt chẽ cùng lực khống chế chuẩn xác khiến người khác thán phục.

Đối với "Con số khống" mà nói, bất luận thứ gì tinh chuẩn đều lộ ra mị lực khác thường.

(Con số khống - Vương Nhất Bác: hình như là người khống chế thao túng con số, gần như bị ảm ảnh bởi độ chuẩn xác đến biến thái)

Tựa như chân Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không biết xuất phát từ tâm tính gì, lại đem cành hương thung trong tay đưa lên giữ trước mũi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngửi được mùi hương thung, nháy mắt lộ ra vè chán ghét, nhanh chóng lật người lại, né tránh hương vị này, thậm chí không tiếc dùng cặp mông hoa lệ hướng về Vương Nhất Bác.

Quả nhiên...

Khóe miệng Vương Nhất Bác hiện lên một tia cười nhạt, vẫn là ý định khi dễ người, càng đưa cành hương thung đến một bên khác.

Tiêu Chiến tựa như một chú chó lớn bị chọc giận, trong miệng phát ra tiếng rầm rì nặng nề, khó chịu chui vào trong chăn, đem đầu giấu đến nghiêm nghiêm thực thực.

Kết quả có thể suy nghĩ là biết, cành hương thung kia lại chui vào trong chăn.

Tiêu Chiến cứ như vậy trốn đông trốn tây, từ ngẩng lên biến thành nghiêng, lại từ nghiêng biến thành cuộn tròn... Bất luận đổi tư thế, đổi góc độ, đổi phương hướng nào, mùi hương thung vị vẫn là như ảnh tùy hình.(như hình với bóng)

Cuối cùng không còn chỗ nào để chui, liền một đầu vùi vào trong lòng Vương Nhất Bác...

Chỗ này, an toàn.








58.

Vương Nhất Bác muốn đẩy Tiêu Chiến ra, nhưng đẩy thế nào được a?

Tiêu Chiến nhận thức được "hang ổ này" không có mùi hương thung, hai tay tựa như cái kìm nhổ đinh, bấu chặt vào eo Vương Nhất Bác sâu cả nửa tấc. Nếu dùng biện pháp mạnh, đánh thức Tiêu Chiến không nói, còn lại hai người cũng sẽ chịu liên luỵ.(? không hiểu lắm)

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác nắm lấy "cái đuôi thỏ" của Tiêu Chiến, muốn tách đầu của hắn khỏi ngực mình, kết quả da đầu đều căng rồi, mặt Tiêu Chiến vẫn là chôn ở trong lòng y không nhúc nhích.

Thơm, thật là thơm.

Áo sơ mi của Vương Nhất Bác có mùi thơm của cơ thể.

Rơi vào đường cùng, Vương Nhất Bác đành phải đem nhánh hương thung cắm vào cổ áo mình, để mùi từ lá cây theo vải áo lan ra.

Quả nhiên, đầu Tiêu Chiến đang không sợ chết dán vào quần áo y, bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống...

Cuối cùng hạ cánh nhẹ nhàng ở giữa hai chân Vương Nhất Bác.

Ngạch... Cả cơ thể Vương Nhất Bác trong nháy mắt đều đóng băng.

Cương sửng sốt một lát, Vương Nhất Bác lại vứt nhánh hương thung ra, đem đầu Tiêu Chiến chầm chậm nhấc lên, chấp nhận số phận như trước đặt về trên ngực mình. Bỏ đi, vẫn là ở đây đi.

Đại khái qua hơn hai mươi phút, cơ thể Tiêu Chiến mới chậm rãi nơi lỏng xuống, một lần nữa nằm lại trên giường.

Mặc dù chán ghét "hàng" này, Vương Nhất Bác vẫn đắp chăn lên cho hắn.

Lúc đi ra ngoài, Vương Nhất Bác phát hiện còn có một gian phòng đèn cũng đang sáng.Một dáng nam nhân đang đi qua đi lại ở bên trong, miệng niệm niệm cằn nhằn, trên mặt biểu cảm phong phú sinh động, như là đang đối diễn với chính bản thân.

Vương Nhất Bác không quấy rầy hắn, đóng lại cửa liền đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh lại liền hướng Trương Tinh Hồ oán hận, "Đêm qua có một giấc mộng, mơ thấy một cây hương thung chân dài, một mực đuổi theo tôi a, chạy suốt cả đêm."

Trương Tinh Hồ cười, "Tôi thấy cậu chính là gần đây ăn phải quá nhiều hương thung, đừng nói cậu, tôi cả ngày ngửi phải cái mùi kia còn ghê tởm."

"Ghê tởm cũng phải tiếp tục ăn a!" Tiêu Chiến vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trương Tinh Hồ không hiểu, "Ghê tởm còn ăn? Cậu dùng cây hương thung chữa bệnh sao?"

"Không phải chữa bệnh, là trị người." Tiêu Chiến nói.

Trương Tinh Hồ vừa muốn hỏi kỹ, di động liền vang lên, sau khi nhận điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể kìm chế.

"Cậu biết không? Có một đạo diễn muốn tìm tôi thử vai. Quá ngoài ý muốn! Tôi chưa từng gửi sơ lược lý lịch cho ông ta, cảm thấy danh đạo như vậy căn bản không có khả năng để ý đến loại vô danh tiểu tốt như tôi."

Tiêu Chiến thay hắn cao hứng, "Nhất định là có người tiến cử, hảo hảo cố gắng a."

Trương Tinh Hồ cực kỳ hứng thú thay quần áo chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, cũng vội thay quần áo xuất môn.

Nửa giờ sau, Tiêu Chiến lại cùng Vương Nhất Bác vào thang máy.

Cây hương thung vẫn là cái cây hương thung kia, nhưng Tiêu Chiến đã muốn ăn không nổi nữa. May mắn thang máy mắc kẹt, đèn cũng tắt, hắn chỉ cần làm bộ làm tịch huân huân là được.

Kết quả, Vương Nhất Bác không biết từ đâu lấy ra một cái đèn dự bị, chiếu lên cả thang máy sáng như ban ngày.

Cả khuôn mặt Tiêu Chiến phủ một màu xanh mượt.

Còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục ăn thôi!

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng hỏi: "Mông khỏi chưa?"

Tiêu Chiến bị mùi hương thung làm cho chán ngấy, nhanh chóng thừa dịp nói chuyện hoãn một chút.

"Khỏi thì khỏi rồi, nhưng ngày đó anh đã nói sai một câu."

Vương Nhất Bác đã không còn ấn tượng, "Nói gì?"

"Lúc ấy anh nói muốn gom một vạn tiền, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, 44 tệ một cước, 10000 chia cho 44 bằng 227.272727... Căn bản chia không hết, còn con số khống đâu, số lẻ ấy tính không rõ."

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, "Còn lại 0.27, cùng lắm thì vả mấy cái vào miệng cậu."

"Phụt —— "

Tiêu Chiến nháy mắt không thể thu lại, nói chơi vậy cũng có thể tiếp lời a? Ha ha ha ha ha... Mệt anh có thể nghĩ ra! Ha ha ha ha ha ha... Tiêu Chiến cười đến cạc cạc, ngũ quan đặc biệt nhăn lại một chỗ, vui vẻ khó hiểu.

Vương Nhất Bác thật sự bị Tiêu Chiến làm cho phát ra một tia cười.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười, tuy rằng lướt qua giây lát, đã có loại ưa nhìn mãnh liệt đánh sâu vào cảm xúc. Kỳ thật tướng mạo Vương Nhất Bác phi thường hài hòa, loại nam nhân này trong lòng thật ra vô cùng ôn nhu.

Tiêu Chiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vương Nhất Bác thật lâu, mới quyết phục hồi tinh thần lại.

Ôi ta phi... Mình sao lại cười với anh ta? Mình sao lại cười với anh ta? Có thể cười đến tiêu sái như vậy, chân thành như vậy, xấu xa cuồng quyến như vậy, phóng đãng không kiềm chế được! Đây là muốn quyến rũ người khác sao? Thật vất vả kéo tới cừu hận, không thể để nụ cười mê người này phá hủy? Ta đây bận rộn mấy ngày nay không phải toi công sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx