CHƯƠNG 59-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

59.

Phùng Tuấn mới vừa vào văn phòng liền nhíu mày, "Sao tôi lại ngửi thấy trong phòng anh có mùi hương thung a?"

Vương Nhất Bác nói bâng quơ: "Mũi rất linh."

"Mùi nồng như vậy anh còn không đoán ra?" Phùng Tuấn bất ngờ, "Tôi nhớ trước kia anh đặc biệt mẫn cảm với mùi hương thung, trong bát bay vào một cọng hương thung cũng đem cơm đổ bỏ hết."

Kết quả, Vương Nhất Bác không chỉ có không cãi, còn đem đồ ăn ăn dính đầy mùi hương thung ăn đến không còn một vụn.

Chẳng lẽ là lỗ mũi của mình có vấn đề? Phùng Tuấn cũng không tiếp tục rối rắm, nói thẳng chính sự.

"Vấn đề người quản lý của Tiêu Chiến, anh tính xử lý như thế nào?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, "Đổi thành Quý Đào đi."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, tính tình Quý Đào so với anh cũng không khác biệt lắm, ánh mắt nhìn không sót một hạt sạn, theo đó mà nói có thể đem toàn bộ tật xấu trên người Tiêu Chiến chỉnh nghiêm."

Phùng Tuấn mới vừa nói xong, liền có người gõ cửa.

"Vương tổng, Vạn tiểu thư nghe nói buổi chiều ngài phải đi công tác, đặc biệt dặn dò chúng tôi đưa đến đây một ít điểm tâm, xin ngài mang đi ăn trên đường."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Cám ơn, để đó đi."

Phùng Tuấn trêu ghẹo: "Thật là săn sóc a."

Buổi chiều, Vương Nhất Bác vừa lên xe liền hướng Phùng Tuấn hỏi: "Có mang theo điểm tâm không?"

"Có mang, bây giờ muốn ăn sao?"

Kỳ thật Vương Nhất Bác không hề muốn ăn, nhưng trong lý tưởng sinh hoạt của y, những món điểm tâm ngọt không thể để qua ngày hôm sau, vả lại chỉ có thể ăn vào buổi trưa, qua buổi trưa thì nhất định phải giải quyết trước bốn giờ.

Đã 3:55, đối với đồng hồ sinh học cực kỳ nghiêm khắc của Vương Nhất Bác mà nói, y chỉ còn 5 phút. Vượt qua 5 phút này, dù quý trọng tâm ý cũng thành đồ bỏ đi.

Không còn cách nào khác, chứng cường bách con số chính là đòi mạng ở điểm này.

"Chậc chậc... bữa trưa ăn không ngon, chỉ có thể ăn điểm tâm lót dạ đỡ đói sao!" Tiêu Chiến mặc 5 6 tầng áo khoác (?), đứng ở một góc bí mật nói mát, "Nhìn xem đói bụng đến mức đó, ăn như hổ đói, ăn vội vã như vậy cũng không sợ nghẹn sao! Đây là lại phải đi công tác sao? Suốt ngày chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, ngay cả bữa cơm no cũng không kịp ăn, quá đau lòng..."

Đang nói nói, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy: mình sao lại đạo đức giả như vậy đây?

Ý thức được loại suy nghĩ nguy hiểm này, Tiêu Chiến vội vàng tự tẩy não.

Nhân từ với quân địch chính là tàn nhẫn với chính mình, hạnh phúc không phải thỏa hiệp được mà là ngoan cường được!

Vì thế, Tiêu Chiến dựng dựng áo, lãnh khốc bước đi về ký túc xá.

Tối hôm sau Vương Nhất Bác mới trở về, lần công tác này có một kinh hỉ ngoài dự liệu —— đấu giá thành công chiếc đồng hồ siêu đại hình độc nhất vô nhị trên thế giới. Ngay cả quần áo cũng không kịp cởi liền nhanh chóng lôi bảo bối ra, cẩn thận tỉ mỉ chăm chú nhìn, thưởng thức như mê muội tới nửa đêm.

Tiêu Chiến cũng mất ngủ, không biết điên cái gì, nửa đêm lại khoác áo ra ngoài tản bộ. Đi đến dưới văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên, đèn văn phòng Vương Nhất Bác quả nhiên còn sáng.

Ta phi, lấp đầy bụng sao liền thức đêm?

Không đầy một lát, Tiêu Chiến lại tỉnh táo lại. Người ta thức hay không thức đêm liên quan rắm gì đến ngươi a? Ngươi mẹ nó có thể đừng các ông như vậy hay không? Thấy ai cũng muốn bảo hộ bằng được! Tâm tính quá tốt không có chỗ sử dụng sao?

(Các ông: đàn ông, nam tính)

Kháo! Trở về ngủ, ngày mai tiếp tục huân nha!

Kết quả, trưa hôm sau, khi Tiêu Chiến bưng hộp đồ ăn đi vào đại lầu công ty, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng Vương Nhất Bác ăn điểm tâm "đỡ đói" cùng ánh đèn phòng thâu đêm kia, bất luận cố gắng thế nào cũng không bước chân tiếp được.

Bỏ đi, hôm nay tha cho y một lần, coi như cho mình hướng thiện!

Tiêu Chiến vừa muốn vứt hộp đồ ăn đi, liền phát hiện ở cửa thang máy cách đó không xa hiện lên một thân ảnh lạnh lùng. Dii? Đây không phải là Vương Nhất Bác sao? Y làm sao lại đi thang máy bên này đây?

Aiii... Nhất định là bị mùi hương thung của mình huân đến sợ! Nghĩ đến đường đường một vị tổng tài, lại bị mùi hương thung bức đến nông nỗi chen chúc thang máy cùng với công nhân, Tiêu Chiến có cảm giác đau lòng chua xót.

Nhưng mà không còn cách nào, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy hắn.

Nếu nhìn thấy, đồng nghĩa với hộp đồ ăn trong tay Tiêu Chiến không thể ném. Không chỉ có không thể ném, còn phải ra vẻ một bộ Hôi Thái Lang nhìn thấy hỉ Dương Dương một mực tiến lên, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tổn nhân bất lợi kỷ (hại người nhưng không lợi mình). Không có cách nào khác, Tiêu Chiến không thể để Vương Nhất Bác nhìn ra nội tâm dao động của mình, một chút cũng không được.









60.

Hôm nay tập đoàn có tổ chức một hoạt động, đại bộ phận nhân viên đều đến tham dự, đại sảnh thanh tĩnh khác hẳn thường ngày, trong thang máy chỉ có hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Vừa đứng lại, Tiêu Chiến nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra.

Nếu lần này thang máy không xảy ra vấn đề, như vậy hắn chỉ còn hơn mười giây thời gian. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao đạt tới hiệu quả ghê tởm được, đây chính là tình huống để khảo nghiệm một người diễn viên a.

Mà một trong những tiêu chuẩn trọng yếu để đánh giá kỹ năng diễn xuất chính là ánh mắt.

Lực chú ý của Tiêu Chiến thủy chung ngắm nhìn trên những nhánh hương thung, loại ngắm nhìn này không phải tận lực nhìn chằm chằm, mà là đảo qua một cách tự nhiên. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là: lúc Vương Nhất Bác đưa tay ấn phím thang máy, Tiêu Chiến tuy rằng liếc liếc y, nhưng ánh mắt hời hợt, chỉ có quay lại trong hộp đồ ăn mới có thể gọi là ngắm nhìn, đủ thấy công lực này đã đạt tới độ tuyệt hảo.

Tương tự như vậy, diễn kịch cũng cần đầu óc.

Tựa như cách Tiêu Chiến điều khiển đũa, rõ ràng là kẹp trứng chim, lại kẹp bằng đỉnh tròn trên cùng của đũa! Biết người xem là một con số khống, cho nên chọn một góc độ cùng lực tay vô cùng chính xác, làm lực ma sát đạt tới cực đại, tốc độ kẹp nhanh tối đa, biểu diễn một trạng thái giống như sắp chết đói.

Cuối cùng, tài nghệ xuất sắc có thể khiến cho nhân vật tỏa sáng rực rỡ.

Tiêu Chiến diễn tả đầy đủ các bước trong phương pháp "bài tập dây chuyền sản xuất" mà hắn tự sáng tạo ra: bài tập miệng, răng nanh, đầu lưỡi, yết hầu kết hợp, quá trình không gián đoạn. Chính là ngay khi khi hắn há mồm, đã có răng nanh nhai nuốt trứng chim, lại có đầu lưỡi lướt lên lá hương thung, còn có nuốt thức ăn xuống yết hầu... 6 quả liên tiếp, thật "Tiểu thanh tân" biết bao!

Tiểu Thanh tân: tươi mát

Nếu không phải trước kia Vương Nhất Bác đã dùng nhánh hương thung để thử, giờ phút này căn bản nhìn không ra là Tiêu Chiến đang diễn.

Tiêu Chiến diễn đến rất thỏa thích, ăn đến vô cùng thống khổ, làm diễn viên thật không dễ dàng a! Nhất là làm nhân vật phản diện, dọa người khác ghê tởm xong còn nhân tiện ghê tởm chính mình một trận, mưu kế gì đây a?

Ding một tiếng, kèn thắng lợi rốt cục thổi lên rồi.

Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị đi ra ngoài, tin dữ lần thứ hai truyền đến, cửa thang máy mở không ra!

Kỳ quái, lần này ta đâu có động tay động chân gì trên thang máy, nó làm sao lại không mở được đây?

Hơn nữa sớm không hỏng muộn không hỏng, cố tình giở chứng ngay tầng văn phòng Vương Nhất Bác! Cái này sao giống với dùng ngụm nước cuối cùng trong sa mạc để rửa mặt, quá con mẹ nó gài người!

Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Nhất Bác lần thứ hai hướng sang Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được gì đó, tầm mắt lại chuyển về món hương thung, tựa như thấy được đồ đao Hitler.

Ngay khi hắn còn chưa quyết định động đũa hay không, Vương Nhất Bác thế nhưng phá lệ mở hộp cơm của mình ra ngay trong thang máy tràn ngập vị hương thung, lộ ra một bánh mì cỡ lớn vỏ ngoài nướng vàng giòn rụm cùng một hộp tương thịt đầy tràn. Sau đó làm giống như khi Tiêu Chiến mộng du, đem khối thịt cùng tương cuộn vào trong bánh, bắt đầu ăn không để ý đến ai.

Tiêu Chiến đôi mắt trông mong đứng bên cạnh nhìn, nước miếng chảy đến có thể tưới hai mẫu ruộng.

Cho nên mới nói ngươi cứ tiếp tục biểu diễn kỹ xảo lợi hại, ánh mắt tiếp tục chăm chú, đũa tiếp tục linh hoạt cũng vô dụng, người ta một cái bánh nướng hai khối thịt là có thể "làm" ngươi!

Một các ông cứng rắn kiên cường, lại có thể nhận thua nhanh như vậy sao? Ngay cả đồ ăn thiu cũng phải ăn... Tiêu Chiến vừa nuốt nước miếng vừa dùng cặp mắt đồng cảm bị hương thung ngược đến vô cùng thê thảm kia nhìn Vương Nhất Bác.

Sau khi cửa thang máy mở, Tiêu Chiến vẫn theo sau Vương Nhất Bác không bỏ, rõ ràng là muốn chạy theo hành hạ y, lại bị y một phen kéo vào văn phòng.

"Ăn đi, đều là tôi vừa mới bảo nhà bếp làm, không có vị hương thung." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhìn bánh mì lớn cùng thịt thịt trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc rất thân thiết, hơn nữa loại cảm giác chết tiệt này thế nhưng làm sao đuổi thế nào cũng không đi.

"Anh không ăn?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi no rồi."

Tiêu Chiến khẩn cấp dùng bánh nướng áp chảo cuốn lên miếng thịt, hung hăng cắn nuốt, như trước một bộ dạng nhiễu loạn, "Hắc, tôi nói... Ăn bánh nướng áp chảo của anh là cho anh mặt mũi, nhưng không có nghĩa là ngày mai tôi sẽ không tiếp tục ăn hương thung!"

"Tùy cậu." Vương Nhất Bác ngữ khí thản nhiên.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngay cả một câu phản bác cũng không nói, trong lòng khó chịu hừ một tiếng: xem bộ dạng đáng thương của ngươi đi, thật làm cho người ta chịu không nổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx