CHƯƠNG 61-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

61.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác lại đi công tác lần thứ hai, lần này là được mời tham gia hội nghị lãnh đạo cấp cao, còn cả một loạt các hoạt động tương quan, tính ra ít nhất thời gian phải một tuần.

Mà "tai họa" Tiêu Chiến này, cũng bị Phùng Tuấn cắt cử cho một người đại diện mới —— Quý Đào.

"Tôi hi vọng sau khi Vương tổng trở về, có thể thấy một nghệ sĩ hoàn toàn phù hợp yêu cầu của công ty. Thời gian ngắn, nhiệm vụ gian khổ, mấy ngày nay phiền cậu tốn nhiều tâm huyết." Phùng Tuấn vỗ vai Quý Đào nói.

Quý Đào gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Nhất là đường ngang ngõ tắt (giảo hoạt), tư tưởng mê tín trong đầu hắn, nhất định phải diệt trừ hoàn toàn! Đây là thứ Vương tổng không thể nhẫn nhịn nhất, nếu không đổi được thì những thứ còn lại không bàn nữa!"

Ánh mắt Quý Đào kiên định, "Chỉ cần ở trong tay tôi một ngày, liền tuyệt không còn khả năng giả thần giả quỷ."

"Cậu nói như vậy tôi yên tâm rồi."

Nhìn thấy Quý Đào, Tiêu Chiến tựa như thấy được "phiên bản Hán hóa" của Vương Nhất Bác. Cái gọi là "phiên bản Hán hóa", chính là trừ bỏ không có phong cách phương tây của Vương Nhất Bác, tính cách hoàn toàn giống hệt y.

Ngày huấn luyện đầu tiên, Quý Đào mời đến một vị giáo sư, làm công tác tuyên truyền "Vạch trần mê tín, phát huy sức mạnh khoa học" rất nhiều năm, thường xuyên diễn thuyết khắp nơi, hình thức lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác khiến rất nhiều người giữ tư tưởng ngu muội trở nên ngộ đạo.

"Tôi hỏi cậu, chàng trai, quan điểm của cậu về mê tín như thế nào?"

Tiêu Chiến không cần suy nghĩ nói: "Chúng ta cần vứt bỏ tư tưởng mê tín."

Giáo sư có chút không hiểu, người này không phải không có vấn đề gì sao? Ánh mắt truy vấn hướng về Quý Đào, Quý Đào hất hất cằm ý bảo ông tiếp tục, lời nói của Tiêu Chiến tuyệt đối không thể tin.

Giáo sư lại quay lại nhìn Tiêu Chiến, "Cậu đã không mê tín, vì sao còn hứng thú với bói toán?"

"Hai vấn đề này mâu thuẫn với nhau sao? Sao ngài biết nghề bói toán là mê tín?"

Tiêu Chiến nói: "Nghề bói toán là nhân sĩ chuyên nghiệp căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của một người để tiến hành phân tích vận thế cuộc đời, đoán trước lành dữ họa phúc. Nghe kỹ, là nhân sĩ chuyên nghiệp, không phải bọn giang hồ bịp bợm. Là phân tích và tiên đoán, không phải vọng ngôn kết luận. Bản thân thuyết pháp "Nghề bói toán là mê tín" chính là một loại mê tín, đừng ở chỗ này tà thuyết mê hoặc người khác được không?"

Sắc mặt Quý Đào biến đổi, nhưng vì tôn trọng đối với Giáo sư, hắn không mở miệng ngắt lời.

"Ta mê tín? Ta tà thuyết mê hoặc người khác?" Giáo sư hơi kém tắt thở.

Tiêu Chiến tỏ vẻ đương nhiên, "Đúng, chính là ngài! Cái gì gọi là mê tín? Mê tín là chỉ việc con người mù quáng sùng bái và tín nhiệm đối với sự việc nào đó. Mê tín tại sao sinh ra? Là bởi vì đối với không gian rộng lớn vô hạn, năng lực nhận thức của con người là có hạn, khi gặp phải vấn đề không thể giải quyết thì mới có thể sinh ra suy đoán vô căn cứ. Như vậy tôi hỏi ngài, ngài có biết cái gì là tài, quan, ấn, cát thần, hung thần không? Ngài giải thích mệnh bát tự học không? Ngài đọc qua 《 Nhân thể sinh vật nhịp học 》, 《 Chu Dịch thượng thị học 》, 《phân tích khảo chứng địa lý》 chưa? Ngài nếu cái gì cũng không hiểu, đã nhận định nghề tướng số là mê tín, điều này chẳng lẽ không phải một loại mê tín sao? Tôi nói ngài tà thuyết mê hoặc người khác có gì sai sao?"

Giáo sư bị Tiêu Chiến chất vấn đến một câu cũng nói không được.

Quý Đào gọi Giáo sư ra bên ngoài, vừa làm yên tâm tình của ông vừa nói: "Người này thân lừa ưa nặng, một bộ ngụy biện, ngài đừng tiếp tục dài dòng với hắn, trực tiếp bày ra chân tướng đi!"

Mấy phút sau, hai diễn viên đột nhiên bước vào phòng học. Một người thân mặc đạo bào, đầu đội mũ cánh chuồn, vừa đi vừa lắc lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Thầy tướng số có căn cứ khoa học, khư bệnh trừ tà; đoán trước họa phúc, gặp dữ hóa lành..." Người còn lại còng lưng, đi lại tập tễnh, ra sức diễn một vị lão thái thái bệnh tật quấn thân.

Tiêu Chiến ngậm một điếu thuốc, hớn hở nhìn bọn họ.

Lão thái thái: đại Tiên nhi a, ngài có thể bói một quẻ, tiêu tai tị họa không?(Tiêu tai tị họa: tránh tai họa)

Đại Tiên nhi: Tâm thành thì linh! Tính toán liền minh! Nếu tính là đúng, cho chút hương khói; tính không chuẩn, không lấy một xu.

Lão thái thái: tôi gần đây thường xuyên tức ngực, buồn nôn choáng đầu.

Đại Tiên nhi: (biểu cảm nghiêm trọng) bà bị xà tinh quấn thân, nếu không diệt trừ, tính mạng khó bảo toàn a!

Lão thái thái: (trạng thái hoảng sợ) đại Tiên nhi, xin cứu tôi!

Đại Tiên nhi: ( nhắm mắt nghĩ nghĩ) xà tinh thực đáng giận, ngấm ngầm làm loạn gây tai hoạ! Đợi ta hàng phục xà tinh này, hiện ra nguyên hình làm sao trốn? (rút ra từ trong túi quần một mảnh giấy trắng) Xem trọng, mặt trên tấm giấy này cũng không có gì.

"Đợi chút đã!" Tiêu Chiến đột nhiên xen vào, lập tức đi đến trước mặt hai người, cầm qua tấm giấy trắng trong tay đại Tiên nhi kia, "Được rồi, đề tôi giúp lão bà đi!" Phun lên một ngụm nước, nói với đại Tiên nhi, "Xà đã ra rồi, lần tới dùng nhiều phấn không màu chút, ngươi nhìn xem một cái đuôi rắn này đã bị đứt làm 3 khúc."

Đại Tiên nhi và lão thái thái đưa mắt nhìn nhau, màn này có cần diễn tiếp không vậy?

Tiêu Chiến bất đắc dĩ phê bình, "Lão Đoàn tử mấy trăm năm trước, còn có mặt mũi nhìn lên trên sao? Ai là biên kịch a? Bắt hắn gọi đến đây cho tôi! Muốn thuyết giáo cũng nên biên tập vài thứ trẻ con thích xem a!"

Nói xong, Tiêu Chiến liền ngắt một bông hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh, lại cầm một bình thủy tinh, gỡ nắp bình xuống, cắm hoa hồng vào trong chai, một lúc sau, hoa hồng biến thành màu trắng.

"Này..." Đại Tiên nhi phục sát đất, "Sao lại làm được?"

Giáo sư ở một bên tỏ vẻ khinh thường, "Trong bình có hoá phẩm, đương nhiên sẽ phai màu. Lải nhải nửa ngày, không phải cũng là nguyên lý khoa học sao?"

Tiêu Chiến đi đến trước mặt ông, cười hỏi: "Giáo sư, có phải ngài bị hóc xương cá trong họng không?"

Giáo sư đổi sắc, "Làm sao cậu biết?"

"Ngài có phải đã dùng rất nhiều phương pháp, vẫn chưa thể làm xương cá đi xuống?"

Giáo sư thừa nhận, "Tôi định nhờ bác sĩ dùng nhíp giúp tôi lấy ra."

Tiêu Chiến không tiếp tục hỏi, mà là lấy ra một bình nước từ trong cặp giao sư, bưng qua bắt Giáo sư uống một ngụm, "Xem xem có thể dùng nước nuốt xuống hay không?"

"Tôi đã uống vài bình nước đều không có hiệu quả gì."

Tiêu Chiến nói: "Tôi chỉ muốn ngài thử một lần."

Giáo sư lại thử một ngụm, kết quả vẫn là giống nhau, căn bản nuối không trôi.

Tiêu Chiến cầm bình nước đến, đổ một ít vào một cái cốc sạch, mặt trên lần lượt đặt hai cây đũa hình chữ thập. Tay trái làm tam chỉ úp lên cốc nước, tay phải kiếm chỉ tới, miệng niệm niệm vài câu.

Sau đó đưa cho Giáo sư, "Bây giờ ngài uống đi."

Thiết... Trò này dùng được cái rắm? Giáo sư mặt lạnh tiếp nhận chén nước.

Kết quả mới vừa uống một ngụm, ánh mắt liền thay đổi.

"Thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.

Mặc dù Giáo sư không muốn thừa nhận, nhưng đáp án đều viết ở trên mặt, không phục không được a!

"Cậu động tay động chân gì rồi?" Giáo sư vẻ mặt hồ nghi.

Tiêu Chiến buông tay, "Nước này là vừa rồi ông đã uống, cốc cũng là ở hiện trường, tôi có thể động gì?"

"Này..." Giáo sư á khẩu không trả lời được.

Quý Đào vẫn là không thể chấp nhận, thậm chí hoài nghi Tiêu Chiến  đã đánh tiếng cùng Giáo sư từ trước.

Vì muốn vạch trần kỹ xảo của Tiêu Chiến, Quý Đào tự mình tìm chén nước cùng đũa đến, còn kiểm tra chắc chắn không có chất phụ gia trong nước. Không nhờ bất kì ai, tự mình không chần chừ nuốt vào một cái xương cá, hơn nữa nuốt thật sâu, dùng rất nhiều phương pháp đều không có tác dụng, vài người vây xem đều khuyên Quý Đào đi bệnh viện.

Quý Đào chuyển ánh mắt về phía Tiêu Chiến, lực uy hiếp mười phần, ra tay đi a, có bản lĩnh thì cậu lấy ra ngay bây giờ cho tôi!

Tiêu Chiến đặc biệt nhờ mọi người kiểm tra tay hắn một chút, xác định không có cất giấu gì đồ vật gì, sau đó khí định thần nhàn (ung dung, thong thả) lấy chén nước cùng đũa tới, lại làm trình tự vừa rồi một lần.

"Mời uống!" Tiêu Chiến tự mình bưng đến bên miệng Quý Đào.

Quý Đào mặt không chút thay đổi nhận chén, uống một ngụm lớn nước.

"Thế nào?" Mọi người đều hỏi.

Quý Đào nháy mắt sửng sốt, ánh mắt có chút méo mó.

Mọi người xôn xao một mảng.

Có người đột nhiên nhắc tới: "Tôi có một người bạn năm kia đi du lịch, ở một khu dân tộc thiểu số đã từng gặp biểu diễn tương tự, gọi là 'Thuật Hóa Cốt'. Nói là có thể nuốt vụn thủy tinh, đinh đính thư, lúc ấy tôi còn tưởng là gạt người!"

"Chính là gạt người." Tiêu Chiến vẻ mặt hắc tuyến, "Vụn thủy tinh... Có thể làm chết người."

Vừa dứt lời, phòng học yên lặng nháy mắt ồn ào.

"Đại sư, khi nào thì tôi có thể phát tài a?"

"Đại sư, không nói gạt ngài, tôi luôn cảm thấy bị quỷ quấn lấy a."

"Đại sư đại sư, có một thầy bói nói năm nay tôi có tai họa, ngài giúp tôi xem xem."

"..."

Giáo sư không thể nhịn được nữa, lôi mạnh Tiêu Chiến ra từ trong vòng vây, túm đến một góc bí mật bên ngoài, gương mặt nháy mắt nhiễm lên một tầng ý cười, "Ta vừa nhìn ra tiểu tử cậu chính là người làm công việc văn hoá."

Tiêu Chiến cười ha ha, "Đúng, có rảnh ta giao lưu trao đổi."

Hai ngày sau đó, vẫn là một phòng học, Tiêu Chiến mang giày da, anh tuấn khinh người đi lên bục giảng.

"Ngày hôm nay chúng ta sẽ học quỷ áp giường, đại đa số mọi người không phải bị quỷ áp giường thật sự, bởi vì quỷ áp giường có rất nhiều bệnh trạng xen kẽ. Mặt khác 'Hút dương khí' lại càng là lời nói vô căn cứ, trò trẻ con kia có lợi gì đối với quỷ..."

(Quỷ áp giường: bóng đè, ác mộng)

62.

Buổi tối, Phùng Tuấn đứng ở ban công, vừa hóng gió vừa nói chuyện điện thoại cùng Quý Đào.

"Ừ, ừ, hắn chịu nghe cậu là tốt rồi."

Vương Nhất Bác vừa hay đi đến ngắm biển, nghe được Phùng Tuấn nói chuyện điện thoại, thuận miệng hỏi: "Ai gọi tới?"

"Quý Đào, hội báo tình hình Tiêu Chiến."

Nghe đến hai chữ " Tiêu Chiến ", Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, trong lòng có loại cảm xúc vi diệu.

Phùng Tuấn không đợi Vương Nhất Bác hỏi liền chủ động mở miệng nói: " Tiêu Chiến không chỉ không có làm loạn, ngược lại rất phối hợp với Quý Đào, hai người ở chung vô cùng vui vẻ, có phải anh thấy rất kinh ngạc không?"

Vương Nhất Bác quả thật không tưởng tượng được, y cho rằng Tiêu Chiến chỉ cần không làm loạn đến người ngã ngựa đổ cũng quá đáng khen rồi.

"Còn có chuyện anh càng không thể tưởng được." Phùng Tuấn cười thần bí, ngay sau đó mở miệng nói: "Quý Đào thế nhưng lại khen ngợi Tiêu Chiến  thiên phú cao, nói hắn là một nhân tài hiếm có."

Vương Nhất Bác khó có thể tiếp nhận, một người tính tình gần giống y, như thế nào lại đánh giá tốt như vậy cho Tiêu Chiến?

"Cậu xác định chính là Quý Đào sao?"

Phùng Tuấn lấy điện thoại đưa cho Vương Nhất Bác, "Bằng không anh tự gọi cho cậu ta đi?"

"Bỏ đi." Vương Nhất Bác phất phất tay.

Phùng Tuấn trộm liếc Vương Nhất Bác một cái, chậm chạp nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy, sở dĩ trước kia Tiêu Chiến phản nghịch như vậy, chính là vì muốn được anh chú ý."

Đã nghe đến người thứ hai nói như vậy, Vương Nhất Bác không thể không cân nhắc vấn đề này.

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cái này rất rõ ràng a, lúc anh đang ở bên cạnh thì Tiêu Chiến đủ loại phá phách bất phục, đến khi anh vừa đi hắn lập tức ngoan ngoãn. Hơn nữa tính tình Quý Đào giống anh như vậy, nếu Tiêu Chiến thật sự khó chịu vì tính cách, sao có thể ở chung yên ổn cùng Quý Đào đây?"

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Quên đi, mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, chỉ cần có người quản giáo được cậu ta là tốt rồi." Nói xong cũng xoay người vào phòng.

Phùng Tuấn ở phía sau Vương Nhất Bác bĩu môi.

Quý Đào bên này vừa cúp điện thoại, Tiêu Chiến cũng vồn vã hỏi: "Gọi cho Vương Nhất Bác sao?"

"Không phải, Phùng quản lí, Phùng Tuấn."

"Nha..." Tiêu Chiến vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Đêm nay anh ngủ ở đây đi."

Quý Đào không nói gì, trực tiếp nằm xuống chung giường chung gối với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói: "Đã lâu tôi không ngủ cùng giường với người khác."

Quý Đào nói: "Tôi chưa từng ngủ cùng giường với người khác, nếu không phải cậu có thể nói ra bí mật đã chôn dấu trong lòng tôi hơn hai mươi năm nay, tôi nghĩ đến nay tôi vẫn sẽ không dám hoàn toàn mở lòng với bất kì ai."

"Anh sống quá áp lực rồi! Học hỏi anh em một ít đi..." Tiêu Chiến tự vỗ ngực, "Anh em sống rất tiêu sái, rất nhiệt tình, ai yêu ai, tôi chỉ sống vì chính mình!"

Quý Đào không thể không thừa nhận, "Có nhiều chỗ tôi nên hảo hảo học hỏi từ cậu."

"Bất quá..." Tiêu Chiến chuyển chủ đề, "Tôi cũng rất thích loại tính cách này của anh, anh có chính là tôi thiếu. Câu kia nói sao nhỉ? Khác phái hút nhau? Không đúng, hai ta là đồng giới... Già néo đứt dây? Hình như cũng không đúng..."

Quý Đào nói: "Xem như hiệu ứng góc bù đi."

"Đúng đúng, chính là góc bù, anh nhìn xem tôi phong lưu anh truyền thống, tôi thông tuệ anh ngốc nghếch, tôi bình tĩnh anh hấp tấp, tôi tự tin anh tự ti, tôi có thứ để theo đuổi anh lại không có tín ngưỡng, đúng không?"

Quý Đào càng cân nhắc càng thấy không thích hợp, sao từ miệng Tiêu Chiến  nói ra lại trở thành mùi này rồi? Đây là "anh có chính là tôi thiếu " sao? Rõ ràng là "anh thiếu chính là tôi có".

"Cho nên mới nói, từ con người anh tôi có thể đạt được tinh thần thỏa mãn ngoài định mức." Tiêu Chiến  nói thêm.

Quý Đào đột nhiên có chút khó hiểu, "Vậy vì sao cậu lại không thích Vương tổng? Mọi người đều nói tính cách tôi và Vương tổng rất giống nhau."

Tiêu Chiến vẻ mặt u ám, tôi không thích anh ta không liên quan gì đến tính cách, là ở tướng mạo được chưa?

...

Ba ngày sau đó, Phùng Tuấn cùng Vương Nhất Bác dẹp đường hồi phủ.

Mới vừa vào đại lầu, Vương Nhất Bác lấp tức ngửi thấy một không khí dị thường. Tuy rằng sàn nhà sáng bóng không một hạt bụi, nhưng cặp mắt kia lại nhìn ra những vết xước dày đặc, như là bị vô số đôi đế giày giẫm lên trong nhiều ngày. Trong đại sảnh không có mấy người qua lại, nhưng không khí xung quanh lại ngưng đọng một mùi người nồng đậm.

"Mấy ngày nay công ty có hoạt động gì sao?" Vương Nhất Bác hỏi Phùng Tuấn.

Phùng Tuấn nghĩ nghĩ, nói: "Có mấy hoạt động quy mô nhỏ."

Vương Nhất Bác lộ vẻ nghi hoặc, "Sao tôi cảm thấy trong khoảng thời gian tôi đi vắng này, dường như có rất nhiều người đã tới ký túc xá?"

"Không phải đâu? Những chuyện vặt kia bọn họ đều cử hành ở bên ngoài."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy hai nữ nghệ sĩ mới đang tán gẫu.

"Chị đã nghe nói chưa? Công ty chúng ta gần đây xuất hiện một đại Tiên nhi, xem bói rất chuẩn."

Vừa nghe đến ba chữ "Đại Tiên nhi", Vương Nhất Bác lập tức biến sắc, Phùng Tuấn cũng có chút dự cảm mơ hồ. Nhưng hắn vẫn hướng cho Vương Nhất Bác ánh mắt trấn an, nếu Quý Đào đã thề bảo đảm Tiêu Chiến  đã cải tà quy chính, "Đại Tiên nhi" mà mấy người đó gọi nhất định là người khác.

Hai nữ nghệ sĩ tựa hồ vẫn chưa nhận ra đại boss ở ngay sau lưng, còn đang bừng bừng hưng trí trò chuyện.

"Mấy ngày nay công ty chúng ta có rất nhiều người tới cầu người đó, những người đang chạy lịch trình bên ngoài cũng đặc biệt trở về. Nghe nói có một đoàn phim ngay cả quay phim cũng bỏ, tập thể đánh xe về công ty, chỉ vì muốn nhờ người đó tính một quẻ."

Sắc mặt Vương Nhất Bác càng âm, quả nhiên có người phá hủy không khí này.

Phía trước vẫn còn tiếp tục nói chuyện, nữ nghệ sĩ vẫn luôn trầm mặc mở miệng.

"Đừng nói về hắn trước mặt tôi! Nghĩ tới hắn là muốn điên!"

"A? Chị quen hắn sao?"

"Hừ... Lần trước tôi đi tìm hắn, hắn khoác lác, nói hai tay hắn đặc biệt thần kì, muốn chỗ nào lồi ra liền làm chỗ đấy lồi ra, muốn đẹp thế nào liền biến thành đẹp như thế. Tôi nói hắn giúp tôi có thân hình đẹp, kết quả hắn mài mài chít chít hơn nửa canh giờ, không chỉ không có một chút hiệu quả, còn chiếm thật nhiều tiện nghi của tôi."

Bói toán, khoác lác, háo sắc, lề mề... Thử hỏi ngoại trừ Tiêu Chiến, còn ai có thể chiếm một lần hết toàn bộ như vậy?

Sắc mặt Vương Nhất Bác lại âm một tầng, nhưng Phùng Tuấn vẫn hướng y ánh mắt "An tâm một chút đừng vội nóng nảy", chỉ cần vẫn thiếu một cái tật xấu, vẫn tồn tại khả năng "Không phải Tiêu Chiến ", dù có là Tiêu Chiến cũng chứng tỏ hắn có tiến bộ.

Rất nhanh, nữ nghệ sĩ phía trước lại lên tiếng.

"Hắn có lấy tiền không?"

"Đáng giận nhất chính là cái này! Tôi cho là hắn chiếm tiện nghi nhiều như vậy, sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ mà nhận tiền. Kết quả cô đoán thế nào? Hắn không chỉ có đòi tiền, còn nói thu phí đúng hạn!"

"Trời ạ, người này cũng quá vô sỉ đi?"

Được rồi, bây giờ rốt cục đã chiếm toàn bộ... Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Phùng Tuấn, cậu còn gì để nói không?

Trong ánh mắt Phùng Tuấn như trước miễn cưỡng một tia hi vọng, Quý Đào là ai? Một người có tác phong chặt chẽ cẩn thận giống hệt anh, có thể không có bằng chứng mà mở miệng cam đoan sao?

Lúc này đang đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến, Vương Nhất Bác dừng mạnh chân, vừa kịp không vượt qua hai nữ nghệ sĩ phía trước.

"Ê, mỹ nữ, lại gặp mặt!"

"Có việc gì?"

"Gần đây sao không tìm tôi mát xa a? Để lâu như vậy sẽ mất hiệu quả."

"Ai cần ngươi mát xa? Lưu manh!"

Theo sau, một trận tiếng giày cao gót nện xuống đất chấn động càng lúc càng xa.

Giọng nam quen thuộc lần thứ hai vang lên, chỉ nghe ngữ khí có thể tưởng tượng được gương mặt gian tà.

"Tiểu nha đầu, còn ngại ngùng với tôi nữa."

Lại một giọng nam vang lên, "Tôi thấy cô gái kia rất thuần khiết a!"

"Thuần khiết? Đó là anh chưa thấy lúc nàng ta lẳng lơ. Vốn là mười phút, nàng ta một lát nói chỗ này ngứa, một lát nói chỗ kia ngứa, làm dáng ưỡn ẹo ở trên giường, hại tôi căn bản không dám xuống tay. Kết quả nàng còn chê tôi chậm, sống chết không chịu đi, phía sau người nhiều xếp hàng như vậy, làm tôi bỏ lỡ rất nhiều khách hàng a..."

Nghe thế, Phùng Tuấn rốt cục nhận tài, quả nhiên lại một người đại diện bỏ mạng, hơn nữa còn không biết tại sao mình chết.

Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

"Được rồi được rồi, anh đừng nói cô ta nữa, nhanh chóng xem cho tôi."

"Anh a? Vừa nhìn là biết thận hư."

"Tôi thận hư?"

"Đúng, anh và Vương Nhất Bác giống nhau, anh ta cũng bị thận hư."

"Vương tổng bị thận hư? Thật hay giả vậy?"

" Anh ta vừa nhìn đã thấy không ổn."

Vừa dứt lời, từ góc rẽ lập tức hiện ra một thân ảnh lạnh lùng, chính xác hơn mà nói là hai, nhưng cảm giác vị phía sau bị khí tràng khủng bố của vị phía trước lấn át như không hề tồn tại.

Tiêu Chiến lúc ấy lập tức trợn tròn mắt, còn có vật hi sinh - vị bảo vệ trị an ở bên cạnh há hốc mồm cùng hắn.

Phùng Tuấn vốn tưởng rằng không có ai có thể xúc động hơn hắn, hắn tốt xấu cũng được coi như một nhân vật có uy tín, chưa bao giờ nói qua một câu thô tục ở nơi công cộng, giờ phút này đã có cảm xúc muốn công khai đánh người! Còn quản cái gì hình tượng không hình tượng? Chỉ muốn chết chung với cái tai họa này! Kết quả một cước này còn chưa bước ra, đã cảm giác gió âm quét qua mặt, một thân hình còn sắc bén hơn hắn vun vút lướt qua, không khoan nhượng bức hắn lui hai bước.

Định thần nhìn lại, cư nhiên (thế nhưng lại) có người càng không quản hình tượng xông lên phía trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx