CHƯƠNG 63-64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

63.

Không để cho bất kì ai kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã kéo Tiêu Chiến vào thang máy.

Lần này trong gian thang máy thủy chung lan tỏa mùi hương thung, Vương Nhất Bác rốt cục dùng "đế giày đôn thịt mông" ưu ái đáp lễ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nghĩkhông ra, vì cái gì con người bình tĩnh nhất quán thường ngày mỗi khi gặp hàng này lại giống như nuốt phải mấy cân thuốc nổ? Là bởi vì hắn một thân đầy tính xấu, hơn nữa mỗi cái đều chạm đến lôi khu (giới hạn, cấm kị) sao? Hay là bởi vì bộ dạng cái mông tròn kia rất hợp với tâm ý bản thân, chỉ có "tiếp xúc thân mật" mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng?

Tiêu Chiến cũng nghĩ không thông, vì cái gì một phần tử trí thức du học từ phương Tây trở về lại kế thừa tinh túy võ thuật Trung Quốc được tốt như vậy?

Có lẽ đứng ở phương diện người khác thấy đây là "ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ", trong mắt Tiêu Chiến lại là "vô tâm sáp liễu liễu thành âm". Không mất công tính toán bất cứ kế hoạch gì, lại tự nhiên mà vậy đắc tội Vương Nhất Bác, nhặt được bao nhiêu tiện nghi! Nhưng sau khi bị đá tàn nhẫn, loại cảm giác "Đau cũng là hạnh phúc" này bị cảm giác "Đau lớn hơn hạnh phúc" xâm lược, Tiêu Chiến rốt cục xù lông.


"Đừng đạp JB! Trêu chọc anh hai câu đến nỗi sao? Này! Anh vẫn chưa thôi có phải không? Anh đá tôi thêm một cái thử xem! Còn đá? Còn đá? Anh chờ, tôi con mẹ nó gọi người đến..."

Tiêu Chiến phản bác đến vô cùng ngang tàng, ánh mắt cháy đến cực kỳ ngoan cường, đáng tiếc người ta không để vào mắt, một chút rắm tác dụng cũng không có!

Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, huống gì Tiêu Chiến cũng không phải hảo hán, chỉ là một nam nhi nhát gan, đau vài cái liền chịu không được, thấy "cứng đối cứng" không có tác dụng, lại bắt đầu dùng nhuyễn bác đồng tình.(khổ nhục kế)

Vương Nhất Bác vừa nghe thấy Tiêu Chiến nức nở, lập tức ngừng động tác, ngay cả chính y cũng không biết sao lại thu tay nhanh như vậy.

Tiêu Chiến đã đạt được mục đích chính, trong lòng thối lại bắt đầu đắc ý: bắt ngươi dừng ngươi liền ngừng, lập trường không kiên định như vậy, xem ra vẫn là không đành lòng nhẫn tâm với ta a...

Ra khỏi thang máy, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào một căn phòng nhỏ, bắt hắn phạt đứng tự kiểm điểm.

Phạt đứng này không phải phạt đứng bình thường, mà là phải đứng trên một thiết bị, chưa hết thời gian không thể xuống. Nếu có tư thế không đúng hoặc là cử động rất nhỏ, thiết bị đều sẽ phát ra tiếng cảnh báo, thời gian trong máy đếm tự động lặp lại.

Rất nhanh, Quý Đào cũng bị Vương Nhất Bác gọi vào văn phòng.

"Sân khấu giới giải trí lớn như vậy, cá tính hóa nghệ sĩ mới có thể thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khán giả. Nếu chúng ta đào tạo toàn bộ nghệ sĩ theo một khuôn mẫu, vậy không phải công ty đào tạo ngôi sao mà là sản xuất giấy hán (giấy than)." Quý Đào nói.

"Tôi không bắt cậu làm mất đi cá tính của hắn, tôi chỉ bảo cậu chắt lọc để lấy tinh hoa. Cậu thì sao? Không chỉ có không lấy được tinh hoa, còn đem cặn bã hấp thu!"

"Trong mắt tôi không phải là cặn bã."

"Mê tín không phải cặn bã, chẳng lẽ còn là ưu điểm sao?"

"Cậu ta không mê tín." Quý Đào bình tĩnh trần thuật, "Cậu ta là đại Tiên nhi thật."

"..."

Vương Nhất Bác không biết trầm mặc hết bao lâu, thời điểm mở miệng thần sắc dị thường nghiêm trọng.

"Vậy tôi chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích."

Quý Đào cố chấp, "Nếu anh muốn đuổi Tiêu Chiến đi, tôi sẽ đi cùng cậu ấy."

Vương Nhất Bác gầm lên một tiếng, "Tôi là đuổi cậu đi!"

Quý Đào lắp bắp kinh hãi, rất nhanh cũng nói một câu khiến Vương Nhất Bác giật mình.

"Tôi đi cũng được, nhưng tôi muốn đem Tiêu Chiến đi."

Văn phòng có loại tiết tấu biến thiên, may mắn Phùng Tuấn đuổi tới đúng lúc, cứu lại trận bão táp này.

"Cậu đi ra ngoài trước." Phùng Tuấn hướng Quý Đào nói.

Sau khi Quý Đào ra ngoài, Phùng Tuấn một mình đối diện Vương Nhất Bác, cảm giác không khí căng thẳng đến nghẹt thở, "Xem ra... Chúng ta thực sự phải đưa Tiêu Chiến đến chỗ tỷ của tôi."

Vương Nhất Bác chỉ tay ra cửa, "Cậu cũng đi ra ngoài!"

...

Văn phòng chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, trong gạt tàn đã đầy ngập tàn thuốc.

Lúc đầu còi báo động ở phòng nhỏ một mực vang không ngừng, không biết qua thời gian bao lâu, không hề thấy kêu nữa, im lặng suốt hơn hai giờ, rốt cục khiến cho Vương Nhất Bác hoài nghi.

Thiết bị này có rất nhiều người đã đứng, một trong đó số đó là Nhị Lôi, nhưng Nhị Lôi chỉ là muốn thử thách. Hắn kiểm tra được cực hạn duy trì thế đứng của bản thân là 1 giờ 30 phút, liền đem kết quả này quy định làm tiêu chuẩn ban đầu. Một khi có người vượt qua được tiêu chuẩn này, thiết bị liền tự động thay đổi lịch sử mới nhất. Nhưng từ xưa tới nay, tiêu chuẩn này vẫn chưa từng thay đổi.

Bất quá, ngay tại ngày hôm nay, đã có một "Vua phạt đứng" hoàn toàn mới ra đời.

Vương Nhất Bác đi vào phòng nhỏ, Tiêu Chiến vẫn đứng trên dụng cụ, thân hình thẳng tắp như thương, tựa như một pho tượng điêu khắc.

Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác đã đến vô tư bất giác, giống như tu luyện đạt tới mọi sự không cảnh giới.

Vương Nhất Bác dạo bước đến trước mặt Tiêu Chiến, nhìn lại mặt hắn.

Con mắt đã khép lại...

Lời tác giả: Về một vài bản lĩnh của Tiêu Chiến tôi có thể nói vài câu, tôi thủy chung tin tưởng là kỳ nhân dị sĩ có tồn tại, HA HA... Đương nhiên, nếu có ai thật sự không tin, cũng có thể coi như đô thị dị năng.

64.

Buổi tối, Quý Đào lại tới ký túc xá Tiêu Chiến.

"Tôi thấy ý Vương tổng là muốn đưa cậu đến công ty Phùng Mục Chi."

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, "Phùng Mục Chi?"

"Chính là Đường tỷ của Phùng Tuấn, nổi danh nhất trong nghề quản lý nghệ sĩ, hiện tại rất nhiều người đại diện của công ty chúng ta đều là năm đó nàng đào tạo ra, tôi cũng là một trong số đó. Người này và Vương tổng có giao tình nhiều năm, phàm là phim Vương tổng đầu tư, đều nhất định sẽ cho nghệ sĩ của bên đó cơ hội biểu diễn, cho nên ký tên với bên đó cũng là lựa chọn không tồi."

Nghe quả thật không tệ, đã tránh được nỗi lo sớm chiều gặp Vương Nhất Bác, lại có thể tiếp tục đi con đường này, cảm giác tựa như loại kết quả thứ nhất mà người mù nói: tới gần hoàn mỹ... Nhưng sao Tiêu Chiến lại không hưng phấn nổi.

"Sao vậy?" Quý Đào hỏi.

Tiêu Chiến ôm lấy vai Quý Đào, khóe miệng cong lên, "Tôi đây chẳng phải vì luyến tiếc anh sao!"

"Ít đến, không liên quan gì đến tôi."

Quả thật không có bao nhiêu liên quan đến Quý Đào, nhưng cụ thể có quan hệ với cái gì, Tiêu Chiến cũng không nói lên được, ngắm nhìn bốn phía, có vẻ như cũng chẳng còn gì đáng được hắn lưu luyến...

Quý Đào trong lúc vô tình nói lên trải nghiệm bản thân với Phùng Mục Chi, "Kỳ thật từ đầu người đó ra mắt cũng là thân phận siêu sao, sau mới đổi nghề làm người đại diện, cũng là một mỹ nhân thất thế."

Nghe đến hai chữ mỹ nhân, hai mắt Tiêu Chiến rốt cục sáng lên, "Anh có hình của chị ta không?"

"Trong tay tôi thì không có, bất quá tìm ở trên mạng."

Tiêu Chiến không thể đợi thêm được, "Mau mau mau."

Quý Đào tìm kiếm một lát, chọn một thông báo hoạt động sắp tới chỉ cho Tiêu Chiến xem, "Chính là người này."

Tiêu Chiến nháy mắt hồi phục tinh thần, không tồi, thật không tồi.

"Bao giờ thì tôi đến công ty kia báo danh?" Cực kỳ hứng thú hỏi.

Sắc mặt Quý Đào lạnh lùng, "Đứng núi này trông núi nọ nhanh như vậy sao?"

Tiêu Chiến cười đến giả tạo, "Tôi đây không phải vì sợ liên luỵ đến anh sao? Phùng Tuấn tốn nhiều võ mồm như vậy, mới thuyết phục được họ Vương lưu anh lại."

Quý Đào nghĩ nghĩ, nói: "Trễ nhất ngày kia, Vương tổng sẽ tìm cậu nói chuyện."

Tiêu Chiến xoa tay, vẻ mặt chờ mong.

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Chiến nghĩ lại mà bắt đầu rối rắm.

Ngày mai phải đi rồi, ngày hôm nay có nên trêu Vương Nhất Bác  một phen?

Kỳ thật trong lòng Tiêu Chiến không đành, bởi vì từ lúc hắn vào công ty, đã làm Vương Nhất Bác không vừa lòng rồi. Trước khi đi còn muốn làm loạn, thật sự có chút không hợp đạo làm người. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng, lãng phí chẳng phải quá đáng tiếc? Ngộ nhỡ Vương Nhất Bác vẫn còn lưu một tia nhớ nhung đối với mình, đột nhiên thay đổi ý định thì làm sao bây giờ?

Cân nhắc qua lại, Tiêu Chiến vẫn quyết định là làm đến cùng, hoàn toàn chặt đứt tơ tình!

Giữa trưa, Tiêu Chiến lại bọc một thân mùi hôi đi vào thang máy. Lần này hắn chơi lớn, hương thung chao sầu riêng, cả người hóa thân thành thỉ xác lang (con bọ hung), kiên cường khó khăn gian khổ trong thang máy...

Kết quả ăn hết mới phát hiện, Vương Nhất Bác thật là không nói mà làm, hai tay trống trơn.

Thang máy không bị ngừng, trực tiếp lên tới tầng văn phòng, Tiêu Chiến trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Sau đó thang máy xuống, Tiêu Chiến lại về tới nhà ăn tầng 1.

"Cậu nói Vương tổng a? Anh ấy tới đây dạo qua một vòng, không thấy đồ thích ăn, liền đi luôn rồi." Người phục vụ nói.

Trong lòng Tiêu Chiến không hiểu, tự mình mắng tự mình nghe: Tiểu tử này quá thâm! Không ăn còn không nói sớm, hại ta ăn bao nhiêu đồ thối, thao!

Buổi chiều, Tiêu Chiến tiếp tục làm đại trinh thám, lượn lờ quanh các góc bí mật ở công ty, quan sát xem Vương Nhất Bác có ăn hay không.

Buổi tối, Tiêu Chiến ăn cơm cùng Quý Đào, lúc trở lại đã gần mười giờ, đi qua sảnh lớn, đèn văn phòng Vương Nhất Bác vẫn sáng, xem ra lại muốn thức đêm a...

"Sao không đi nữa?" Quý Đào hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nháy mắt biến sắc, hưng phấn huýt sáo, "Ngày mai muốn gặp đại mỹ nữ chứ sao!"

"Được rồi, đi nhanh đi, về rồi còn phải thu dọn đồ đạc nữa."

Hơn một giờ sáng, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hiệp thương hợp tác vẽ truyền thần với Phùng Mục Chi, chậm rãi đặt bút viết.

Đột nhiên, trong hành lang lại truyền đến một trận tiếng shashahsa quen thuộc.

Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện nhìn về phía tủ lạnh, sau ngẫm lại thấy không đúng, Tiêu Chiến đã không còn ở trong tòa nhà này, dù là mộng du ăn vụng, cũng không nên đi xa như vậy a!

Kết quả, tiếng cửa vẫn vang lên.

Ngay sau đó một cánh tay với vào, lén đặt xuống một đồ vật gì đó, ngay cả mặt cũng không lộ, chỉ tránh người như trộm.

Vương Nhất Bác đi qua, thấy trên mặt đất có một hộp đồ ăn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx