CHƯƠNG 71-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71.

Tiêu Chiến đang buồn bực, Nhị Lôi lại gọi điện thoại tới.

"Quần áo mới đã chuẩn bị xong, có thời gian đến đây thử chút."

"Được, biết rồi."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến hướng Du Minh hỏi: "Ngày mốt có một nghi thức ký hợp đồng, cậu tham gia không?"

"Hôm đó tôi có việc." Du Minh nói.

Tiêu Chiến nghĩ không ra, "Cậu có thể có việc gì a? Suốt ngày đi ra đi vào, cả ngày trốn ở trong phòng có ý gì? Cậu đã vào nghề này, phải có dũng khí đẩy mạnh hoạt động của bản thân. Cậu nói xem cậu vốn đã không có gì đặc sắc, nếu không thừa dịp này lộ diện công khai, trông cậy vào người khác tự tìm đến cậu a?"

Du Minh bất vi sở động (không phản ứng), tiếp tục ăn bánh của mình.

"Cậu không phải là không được mời chứ? Cậu nếu không được mời, tôi nói với Vương Nhất Bác một tiếng, bắt anh ta phê thiệp mời cho cậu."

"Không cần." Du Minh nói.

Tiêu Chiến thế nhưng cũng có ngày bị người khác bức cấp, "Cậu rốt cuộc có phải ký tên cho Tiêu tỷ không a?"

Du Minh gật gật đầu.

"Vậy sao chị ta mặc kệ cậu?"

Du Minh nói không đầu không đuôi: "Đại khái là bận rộn."

"Bận? Bận ai? Bận trương Tinh Hồ a? Cậu nhìn người ta, lại nhìn lại mình đi. Trương Tinh Hồ so với cậu mạnh hơn chỗ nào? Không phải chính là nói ngọt là xong việc sao? Cậu nếu có một nửa EQ của cậu ta, sao đến nỗi đáng lo như bây giờ?"

"Tôi EQ tiếp tục thấp hơn nữa, cũng có sẵn giường."

Tiêu Chiến bị chọc thẳng đến cột sống, nháy mắt đập bàn dựng lên, "Có tin tôi ăn hết thịt của cậu không?"

Một phen làm ầm ĩ bữa sáng xong, Tiêu Chiến đi đến chỗ Nhị Lôi.

"Bộ này đi, mặc vào thử xem."

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ chuẩn bị cho hắn một thân chính trang, mặc vào đến thực MAN, kết quả nhận được một bộ triều phục, vô luận là nguyên nước nguyên vị phong cách phục cổ, hay là thiết kế cách tân, Tiêu Chiến đều vô cùng thích. Nhất là độ vừa vặn tinh chuẩn, thật sự làm cho người ta khó có thể kháng cự.

(Chính trang: lễ phục nghiêm túc

Triều phục: trạng phục theo xu hướng hiện đại)

"Anh khoan hãy nói... con mắt Vương Nhất Bác thật không tồi." Tiêu Chiến không thể không thừa nhận.

Fan cuồng Nhị Lôi này lập tức mở miệng, "Đó là đương nhiên, Vương tổng rất có phẩm vị."

Tiêu Chiến đứng soi gương, tùy tính tiêu sái, khí khái anh hùng bức người, trong trương dương không mất đại khí, giữa cao điệu không mất chừng mực. Lúc này chỉ chỉ gương hỏi Nhị Lôi, "Có phải đẹp trai đến khiến cho anh cực kì khó chịu không? Có xúc động muốn đánh anh ta một trận không?"

"Tôi không muốn đánh Vương tổng, tôi là muốn đánh cậu." Nhị Lôi nói.

Tiêu Chiến hậu trứ kiểm bì (mặt dày) cười ha ha, lại chuyển ánh mắt về hướng gương, thấy dấu hiệu (hình giống chữ M) trước ngực áo, nhất thời cảm thấy mới mẻ, "McDonald khi nào lại cũng sản xuất quần áo vậy?"

"Đó là EVISU."

"... Được rồi."

Một lát sau, Nhị Lôi lại hướng Tiêu Chiến hỏi: "Kiểu tóc có hài lòng không?"

Kiểu tóc? Tiêu Chiến bất minh sở dĩ sờ sờ tóc, có gì khác so với trước kia sao?

"Đây là Vương tổng tự mình cắt cho cậu." Nhị Lôi nói.

Về phần cắt khi nào, kia còn phải hỏi sao? Nhất định là đêm qua... Tiêu Chiến sôi gan, mẹ nó! Thế mà lại thừa dịp lúc ngủ đánh lén ta!

Không kịp thu dọn quần áo vừa thay, Tiêu Chiến liền căm giận bước nhanh về phía văn phòng Vương Nhất Bác.

Kết quả, Vương Nhất Bác ngay cả cửa cũng không mở cho hắn.

Chỉ cần nghĩ tới Tiêu Chiến, trong đầu Vương Nhất Bác liền toát ra vô số tiểu lông ngắn giao nhau! Đêm qua y dùng bọt biển rửa sạch tóc trên cổ cho Tiêu Chiến, phát hiện còn một vài sợi dính lại. Vốn không muốn quản, nhưng bị chứng cưỡng chế bắt buộc quấy phá, nhất định phải xử lý sạch sẽ trong lòng mới yên ổn. Đám tóc vụn đó lại lẫn lộn cùng chỗ "Lông mao lợn", không chỉ cần phải nhìn chuẩn xác, còn phải dùng nhíp nhặt từng cộng từng cộng ra. Nhặt đến cuối cùng lại nhìn đám tóc gáy này, không còn cảm giác lông xù, chỉ thầm muốn một dao cạo sạch cho hắn!

Tiêu Chiến liên tiếp ấn chuông cửa 5 lần, mới nghe được tiếng lạch cạch.

Bởi vì có bảo tiêu đứng ở cửa, Tiêu Chiến không dám càn rỡ, muốn lưu một thân khí phách ngông cuồng đem vào bên trong bộc phát. Kết quả hùng hổ đi vào, thấy sắc mặt Vương Nhất Bác u ám, hốc mắt thâm quầng, không hiểu sao liền héo. Lúc ấy ngay cả tư thế cũng chuẩn bị xong rồi, hai tay đút túi quần bước điên, cằm giương miệng oai, cũng không thể thu lại. Vì thế liền giữ tư thế này mà nghẹn, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: " Cái kia... Quần áo mới thay xong."

Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng.

Tiêu Chiến oán thầm: Mẹ kiếp! Đây là quần áo ngươi chọn, tốt xấu gì cũng liếc mắt một cái đi!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Chiến mở miệng lại là vẻ mặt cười nịnh, "Nhìn một cái thôi, rồi cho ý kiến."

"Cậu thấy đẹp là được." Vương Nhất Bác như trước không ngẩng đầu.

Tiêu Chiến trong lòng lại thầm mắng, ngươi con mẹ nó có phải không dám nhìn ta đi? Có phải sợ nhìn lên sẽ không khống chế được mà bổ nhào qua a? Nếu là nói như vậy, ta đây tha thứ!

"Tóc tôi là anh cắt?" Tiêu Chiến rốt cục xuất ra chút khí thế chất vấn.

Ngữ khí Vương Nhất Bác vẫn là hờ hững như vậy, "Là tôi cắt, sao vậy?"

Tiêu Chiến ngươi nghe thấy không? Người ta đã gọi nhịp với ngươi như vậy rồi, ngươi còn không cho người ta xem chút sắc? Ngươi vừa rồi còn nghĩ như thế, ngươi thật không đáng làm đàn ông! Ngươi sống uổng phí rồi... Tiêu Chiến tự mình kích mình, kích đến cuối cùng tự ôm phiền, thế nào con mẹ nó nhiều chuyện như vậy a? Cắt cái tóc thì làm sao?

(gọi nhịp: thách thức)

"Không có việc gì, rất đẹp, lần tới còn tìm anh cắt."

Nói xong Tiêu Chiến lại làm vẻ mặt táo bón, ta như thế nào hôm nay mở mồm là xảy ra chuyện? Có phải ra cửa quên không nạp điện rồi?

"Còn việc gì không?" Vương Nhất Bác nghiễm nghiêm một giọng điệu đuổi người.

Tiêu Chiến vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng từ túi áo lấy ra năm trăm tệ, "Tiền này là anh cho tôi?"

"Là cậu đòi." Vương Nhất Bác nói thẳng.

Tiêu Chiến lại ưỡn mặt hỏi: "Tôi muốn thì anh cho a?"

Lực nhẫn nại của Vương Nhất Bác đã muốn đến cực hạn rồi.

"Có phải nghe thấy tôi gọi Nhị đại gia không?"

"Không ngờ anh cũng thích chiếm tiện nghi như vậy đi? Ha ha ha..."

"Nếu như vậy, tiền này tôi sẽ không trả anh, coi như tiền sửa miệng."

Rốt cục, Vương Nhất Bác phát ra tiếng rống khiếp người: "Đi ra ngoài!"

Từ da đầu đến gan bàn chân Tiêu Chiến đều bị chấn đến tê rần, lúc ấy một lời cũng không nói quay đầu bước đi, toàn bộ lời nói đều ở lại trên đường trở về: mẹ nó! Cũng dám đùa giỡn tiểu tính tình của ta! Cho ngươi chút mặt mũi đi? Ngươi chờ! Chờ ta ngày nào đó không còn ở đây nữa, lúc đó a cứ chờ mà thống khổ đi!

Trở lại ký túc xá, Tiêu Chiến một thân tức giận hơi kém đem tất cả gỗ trong phòng đốt.

Du Minh đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, đột nhiên nghe được cách vách truyền đến keng keng keng chấn vang, cảm giác như là tiếng phá đồ. Đi sang nhìn thử, quả nhiên có người đang chẻ gỗ, hơn nữa không giống trạng thái làm việc, rõ ràng là đang phát tiết.

"Cậu làm sao vậy?" Du Minh hỏi.

Tiêu Chiến oán hận, "Trong lòng khó chịu!"

"Trong lòng khó chịu cậu chặt gỗ làm gì?"

"Tôi cũng không biết, chỉ cần trong lòng tôi vừa không thích, liền đặc biệt muốn chẻ đôi cây gỗ này!"

Du Minh không nói thêm gì, xoay người hướng ra ngoài đi.

"Đứng lại!" Tiêu Chiến quát chói tai một tiếng.

Du Minh quay đầu, ánh mắt như trước lãnh đạm đạm, "Có việc gì?"

"Làm sao cậu không hỏi xem tôi vì sao lại khó chịu?"

"Tôi vì sao phải hỏi?"

Ngọn lửa trong lòng Tiêu Chiến từ từ bùng lên, "Cậu quả thực cùng một đức hạnh với Vương Nhất Bác kia!"

" Vương Nhất Bác? Vương tổng? Anh ta làm sao vậy?" Du Minh nghĩ mãi mà không rõ.

Tiêu Chiến oán hận thối nước bọt xuống đất, giọng điệu thuần trả thù nói: "Làm sao vậy? Hắn nhìn trúng tôi biết không? Hắn muốn theo đuổi tôi! Hắn thối không biết xấu hổ! Bộ quần áo này của tôi, nhìn thấy không? Tôi càng nói không muốn, hắn càng phải tặng tôi! Tôi đá hắn hai cước, hắn vẫn ôm tôi không buông tay, cậu nói chút xem người này có bao nhiêu hèn hạ?"

Du Minh nửa ngày mới mở miệng, "Tôi cảm thấy đây không phải là hèn hạ."

"Là gì? Là si tình? Là chuyên nhất? Vớ vẩn!"

"Không." Du Minh nói: "Là IQ có vấn đề."

Tiêu Chiến khởi sắc một chút, lông mi rất nhanh nhướn lên, "Ý của cậu là ai yêu thích tôi IQ đều có vấn đề đi?"

Du Minh lần thứ hai phủ định hắn, "Không, tôi là nói IQ của cậu có vấn đề."

Tiêu Chiến, "...!!"

Hai người còn chưa có nói xong, cửa liền vang lên một trận tiếng bước chân, theo sau là một giọng nói quen thuộc.

" Chiến tử, Chiến tử ở đâu vậy?"

Tiêu Chiến buông dụng cụ trong tay đi ra ngoài, thấy Lý Thượng đang ở cửa phòng Du Minh thò đầu ra nhìn, liền ho nhẹ một tiếng, "Ê, ở đây!"

Lý Thượng quay đầu thấy Tiêu Chiến, ban đầu là một cái ôm nhiệt tình, sau đó dương giận hướng ngực Tiêu Chiến đấm hai quyền.

"Cậu nha tới chỗ này cũng không đánh với tôi một tiếng!"

Tiêu Chiến cười ê ê, "Tôi không phải thấy cậu bận sao."

"Bỏ đi! Thiếu nói với tôi loại khách sáo này, tới đây bao lâu rồi?" Lý Thượng lại đưa cho Tiêu Chiến một điếu thuốc.

Tiêu Chiến bấm tay cân nhắc, "Nhớ không rõ lắm, một tháng đi."

"Vẫn là vô tâm vô phế như vậy!" Lý Thượng trêu chọc một câu.

Tiêu Chiến đầy vô tình cười cười, "Vốn là hạt hỗn (mèo mù vớ cá rán), nhớ rõ ràng như vậy để làm gì?"

"Sao có thể là hạt hỗn đây? Tốt xấu đã ngồi xổm năm năm ở cửa Bắc Ảnh, chịu đến phần này qua bao nhiêu không dễ dàng a! Cậu đến lúc này, cũng coi như giúp tôi giải tỏa một khúc mắc, bằng không làm gì cũng đều nghĩ đến cậu." Lý Thượng nói đích thực giống như thật có chuyện như vậy.

Tiêu Chiến cười cười, không nói gì.

"Đúng rồi, cậu ký hợp đồng chưa?" Lý Thượng rốt cục hỏi.

Tiêu Chiến dù cà lơ phất phơ thế nào, đại sự vẫn biết đúng mực.

"Chưa ký tên a, làm sao vậy?"

Lý Thượng vẻ mặt nhiệt tâm, "Vừa hay tôi quen một người đại diện, quan hệ cũng không tệ lắm, anh ta hiện tại trong tay đã dẫn theo hai người, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu liên hệ."

Tiêu Chiến oán thầm: ta mẹ nó nếu theo hắn, còn không cho ngươi đen chết a?

"Tôi không muốn ký tên, giống như giấy bán, có gì tốt? Tôi hiện tại chỉ hi vọng trực tiếp theo đoàn phim ký tên, không diễn chính là một thân tự do." Tiêu Chiến nói.

Lý Thượng gật gật đầu, "Như vậy không tồi."

Đang nói, Du Minh từ phòng Tiêu Chiến đi ra.

Lý Thượng nhìn thấy Du Minh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Sau khi Du Minh đi vào phòng, Lý Thượng còn theo dõi hắn như cả đời không còn cơ hội.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

Lý Thượng lúc này mới phục hồi tinh thần, "Không sao, tôi lát nữa còn có việc, không ở lại với cậu được rồi."

"Được, hôm nào lại tán gẫu." Tiêu Chiến phất phất tay.

Trước khi ra cửa, Lý Thượng lại đưa mắt nhìn vào phòng Du Minh, quay đầu lại lầu bầu nói: "Kỳ quái, Du Minh sao lại ở nơi này?"

Trở lại xe, Lý Thượng hướng trợ lý nói: "Giúp tôi tra thử, ngoài Tiêu Chiến cùng Du Minh, còn có ai ở đây? Bọn họ ký hợp đồng với người đại diện nào."

"Được, không thành vấn đề."





72.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến không bước chân ra khỏi nhà, một mực ở trong phòng gõ gõ đánh đánh.

Tới lúc chạng vạng Du Minh đi qua liếc mắt một cái, phát hiện giường gỗ cơ bản đã hoàn thành, chỉ thiếu sơn bên ngoài. Tiêu Chiến bận việc cả ngày, mệt đến giống như điều tử cẩu, hai cái chân đã mềm nhũn còn muốn đi ra ngoài mua nước sơn.

"Cậu làm gì mà vội như vậy? Ngủ ở trên ghế sa lon thêm mấy ngày không được sao?"

Tiêu Chiến khoát tay, "Cậu không hiểu, ngày hôm qua tôi tự tính cho mình một quẻ, quẻ nói tôi cùng cái giường này không có duyên. Nếu tôi không tăng ca thêm giờ, chỉ sợ ngủ một lần cũng không được." Nói xong liền vội vàng ra ngoài.

Kết quả không đến mười phút, Tiêu Chiến lại hai tay trống trơn trở về, sắc mặt có chút kém.

"Sao không mua?" Du Minh hỏi.

Tiêu Chiến nói: "Đại lí đối điện đó quá đắt, 1L sơn gỗ đòi tôi 300 tệ. Sau đó tôi vừa hỏi, cậu đoán thế nào? Đại lý kia có cổ phần công ty chúng ta, không ngờ tiền tôi bị hố đó đều làm lời cho họ Vương. Mẹ nó, lão tử không mua ở chỗ của ngươi được không? Lão tử đi chợ bán sỉ được không?"

"Vậy tại sao cậu lại quay về?"

"Lấy vé xe bus."

"Theo tôi từ đây đến chợ bán sỉ gần như vậy, bắt xe cũng không mất bao nhiêu tiền đi?"

Tiêu Chiến vẻ keo kiệt hiện lên đuôi lông mày, "Nhớ kỹ, lão tử sẽ không phung phí một phân tiền."

Du Minh, "..."

Kết quả, hai giờ sau Tiêu Chiến trở về vẫn như trước hai tay trống trơn.

"Tại sao lại không mua?"

"Giờ cao điểm tan tầm rồi, ngang qua vài xe bus cũng không chen lên được, chờ tôi lên được cửa hàng đều đóng cửa rồi."

"..."

Ngày hôm sau, một nghi thức ký hợp đồng chủ đề "Từ Y mà Trung" cử hành ở hội sở Bắc Kinh.

Lãnh đạo công ty Trung Đỉnh đều có mặt, danh đạo tai to mặt lớn tụ họp, bạn bè Y Lộ cũng đến đây cổ động, trong đại sảnh tinh quang rạng rỡ, trên thảm đỏ trăm hoa tranh diễm.

Lý Thượng mặc hoa phục kiểu cách vô cùng tỏa sáng, nổi bật đến che khuất đại tỷ Phương Vân bên cạnh. Nhất là cái quần tu thân lượng sắc bó sát người kia, cặp chân dài cực kỳ đáng hâm mộ bày ra tinh tế, trong lúc nhất thời thu hút mọi ánh mắt.

Phương Vân tìm đến ghế của mình an vị, Lý Thượng thì bị Lương Cảnh kéo đến bên cạnh Vương Nhất Bác cùng Hà đạo diễn.

Hà đạo diễn là danh đạo hạng nhất nhì trong nước, cũng là đạo diễn Trung Đỉnh đầu tư đặt trước, vẫn luôn tìm kiếm người mới nổi danh. Hắn và Lương Cảnh đã từng hợp tác 3 lần, hai người giao tình không cạn.

Hà đạo diễn cười cùng Lương Cảnh đùa giỡn: "Đây là 'Tân sủng' của cậu đi?"

Lương Cảnh đầu tiên là liếc Vương Nhất Bác một cái, sau đó nói: "Hà đạo, lời này của ông nói sai rồi, cậu ấy không phải 'Tân sủng' của tôi, phải là của Vương tổng. Vương tổng mới là Bá Nhạc chân chính, tôi chỉ là kẻ chen giữa thôi."

"Ha ha ha ha... Đúng đúng đúng, hẳn là Vương tổng, Vương tổng." Hà đạo diễn vừa cười vừa đánh giá Lý Thượng, trong mắt tràn đầy ý thưởng thức, "Chàng trai này quả thật không tệ, có khí thần, không luống cuống!"

Vương Nhất Bác đã rất lâu không gặp Lý Thượng, thấy tinh thần diện mạo hắn đã khá lên nhiều, trong lòng cũng rất cao hứng.

"Gần đây quay phim thế nào? Có thuận lợi không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Lý Thượng gật đầu, "Vâng, rất thuận lợi, mọi người trong đoàn phim rất chiếu cố tôi."

Đối với chuyện Lý Thượng bị đạo diễn nhục mạ ở đoàn phim, Vương Nhất Bác có nghe qua. Hiện tại Lý Thượng im lặng không nói, có thể là không so đo, cũng có thể có thể là sợ Vương Nhất Bác sinh ra nghi ngờ với năng lực của mình, tóm lại phong độ đáng khen. Chuyện này nếu đổi là Tiêu Chiến, lúc mộng du không đem đạo diễn bóp chết chính là vạn hạnh!

Vừa nghĩ tới Tiêu Chiến, ánh mắt Vương Nhất Bác dọc theo thảm đỏ luôn chuyển tới cửa, cũng không phát hiện bóng dáng của hắn.

Tiểu tử này lại chạy đi đâu rồi?

Tiêu Chiến vốn đã lề mề, đối với trường hợp gặp gỡ trọng yếu như hôm nay, lại càng được dốc sức phát huy triệt để một phen. Không bỏ tiền bắt taxi, cũng chỉ có thể đợi xe bus, bởi vậy ở trên đường lại hao phí không ít thời gian.

Chờ Tiêu Chiến đến cửa hội sở, tất cả mọi người đã vào bàn bàn.

Cho dù như vậy, Tiêu Chiến như trước nhìn đông một lúc, ngó tây một phen, bắt được ai lại cùng người đó tán gẫu vài câu. Thật vất vả vào đến tầng trệt, kết quả cửa thang máy vừa mở ra, một tiểu mỹ nữ khóc lóc đi tới, hắn lại cùng người ta ngồi xuống.

"Bọn họ lại...coi như... trước mặt nhiều người như vậy...mắng...mắng tôi...cũng là ông ta bắt tôi ăn mặc đẹp... đẹp một chút...... A..."

Tiểu mỹ nữ khóc sướt mướt tố khổ, Tiêu Chiến nghe xong nửa ngày cuối cùng cũng rõ.

Mỹ nữ này là nghệ sĩ công ty N theo con đường khổ luyến, lăn lộn ba bốn năm mới được yên ổn. Trước mắt vào một đoàn phim rồi, như trước diễn vai phụ, mà lần này tham gia ký nghi thức hợp đồng cũng là theo tổ tới. Vì không muốn tỏ ra quá mức bủn xỉn, nàng không tiếc vay tiền đặt mua một bộ trang phục và phụ kiện hai vạn tệ. Kết quả bởi vì ăn mặc rực rỡ hơn so với những diễn viên khác, lại bị phó đạo diễn chỉ vào mặt chửi cút đi. Hai vạn tệ trực tiếp bị trôi theo dòng nước, ngay cả một góc thảm đỏ cũng chưa được giẫm lên.

Kỳ thật chuyện này ở trong giới vẫn thường xảy ra, đổi lại người bình thường ai sẽ quản? Nhưng Tiêu Chiến là kinh thành đệ nhất rắn rỏi, đại sư đức nghệ song toàn, sao có thể dễ dàng bỏ mặc nữ nhân khóc trước mặt mình đây?

Không nói hai lời, trực tiếp từ túi áo lấy ra một bông hoa hồng khắc bằng gỗ, vốn tính đưa cho nữ diễn viên của sự kiện ngày hôm nay—— Y Lộ nữ thần. Kết quả tiện tay liền đưa cho tiểu mỹ nữ, vẫn không quên vuốt một phen ở trên tấm lưng mềm nộn của người ta, bày ra giọng điệu của nam chính phim thần tượng, "Đồ ngốc, chỉ biết khóc."

Tiểu mỹ nữ hỏi: "Đúng rồi, anh tên gì?"

Tiêu Chiến không nói, chỉ chìa ngón trỏ lắc lư hai cái, làm bộ cô không cần biết tôi là ai.

Tiểu mỹ nữ đi ra khỏi hội sở, mới phát hiện trên cánh hoa hồng có viết số điện thoại Tiêu Chiến...

Chờ Tiêu Chiến đến đại sảnh thì ký hợp đồng nghi thức đã bắt đầu rồi.

"Còn đi thảm đỏ cái gì? Không thấy thảm đỏ đều đã rút về rồi sao?" Bảo vệ ở cửa vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Tiêu Chiến cũng không tức giận, "Vậy dù gì anh cũng phải để cho tôi vào chứ?"

"Đi vào thì có thể, đi bằng cửa nhỏ bên cạnh, đừng kinh động đến chủ tịch và lãnh đạo!"

Vì thế, Tiêu Chiến đành dùng phương thức ủy khuất như vậy đi vào.

Tuy rằng vô thanh vô tức, nhưng vẫn có hai người phát hiện ra hắn.

Vương Nhất Bác tự nhiên không cần nhiều lời, Tiêu Chiến mới vừa vào cửa, thiếu chút nữa bị ánh mắt của y gọt xuống một tầng thịt. Nhưng Lý Thượng cũng quá thần rồi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào trên đài, nhưng trong nháy mắt đã nhắm trúng thân ảnh Tiêu Chiến.

Kỳ quái... Hắn làm sao lại tới đây? Lý Thượng nghĩ không ra, không phải chỉ có nghệ sĩ đã ký hợp đồng mới có tư cách tham gia sao?

"Sau đây chúng tôi xin mời Vương tổng lên sân khấu phát biểu."

Theo một trận vỗ tay, Vương Nhất Bác đi đến trên đài, lấy hộp quà trên khay của nữ nhân viên lễ nghi đưa đến tay Y Lộ, "Tôi đại diện cho điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh cùng toàn thể thành viên công ty bày tỏ sự hoan nghênh đối với cô."

Nhân viên lễ nghi giúp Y Lộ mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ lấp lánh, việc Vương Nhất Bác thích sưu tầm đồng hồ mỗi người đều biết, nhưng đem chiếc đồng hồ yêu thích tặng cho người khác vẫn là lần đầu tiên.

"Cám ơn, cám ơn..."

Lúc MC nhượng Y Lộ phát biểu, Y Lộ kích động đến độ có chút nghẹn ngào.

"Ngại quá, tôi có chút..."

Phương Vân ở dưới đài hừ lạnh một tiếng, sắc mặt kém đến cực điểm. Lý Thượng đưa tay tới, tùy ý Phương Vân ép tay của mình đến dồn máu, không rên một tiếng.

Đồng dạng hừ lạnh một tiếng còn có Tiêu Chiến.

Nhận một chiếc đồng hồ cũng kích động thành như vậy? Thiệt thòi tôi còn tôn cô làm nữ thần. Trong văn phòng kia mấy ngàn cái đồng hồ, nói không chừng sau này đều là của tôi, tựa theo như này tôi cũng phải lo lắng đến phát khóc a!

Nghi thức ký hợp đồng đi qua, Vương Nhất Bác vẻ mặt như đưa đám đi ra ngoài, Phùng Tuấn theo sát phía sau, nhịn không được phê phán: " Tiêu Chiến này quả thực bất trị rồi! Ban đầu tôi vốn không có thiện cảm đối với Lý Thượng, từ khi có hắn, tôi càng ngày càng cảm thấy Lý Thượng tuấn tú lịch sự!"

"Đừng nói nữa, nghĩ tới cậu ta tôi lại đau đầu." Vương Nhất Bác ngữ khí lạnh cứng.

Phùng Tuấn thức thời câm miệng.

Hai người đi đến cửa hội sở, thấy rất nhiều nghệ sĩ đang đứng ở đối diện chờ xe, lúc này không biết từ đâu xuất hiện một lão ăn mày áo quần rách rưới, bưng một cái chén vỡ đi qua trước mặt từng nghệ sĩ, phục lạy thở dài, rất đáng thương. Nhưng không ai để ý đến lão, hoặc là cúi đầu chơi di động, hoặc là giả vờ nhìn nơi khác, hoặc là bị trợ lý nhanh chóng ngăn lại sợ cọ bẩn y phục...

Đúng lúc này, Tiêu Chiến đi qua lại lấy ra hơn mười tệ từ trong túi quần, trộm đưa cho lão.

Rất nhiều siêu sao ở trước màn ảnh nguyện ý quyên ra mấy trăm vạn, nhưng không có ai bằng lòng ở sau máy quay bố thí mấy tệ.

Ai cũng không còn dự đoán được, một kẻ ăn buffet đến phun cũng không chịu bỏ như Tiêu Chiến, thế nhưng lại chủ động móc tiền ra, hơn nữa còn là người duy nhất bỏ tiền.

Một màn này khiến cho nội tâm Vương Nhất Bác hoàn toàn chấn động, không hề thua kém khi vừa nhìn thấy ảnh chụp trắng đen của mình.

Tiêu Chiến không chỉ có dâng ra tiền mặt, còn dâng ra thái độ đầy quan tâm không chút nào kiêng kị trên người lão ăn xin, trực tiếp ghé bên tai lão nói: "Tôi cũng từng làm qua nghề này rồi, biết ông cũng không dễ dàng..."

Lão ăn xin đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nắm chặt tay Tiêu Chiến cảm khái không thôi.

"Thật không ngờ tại đây còn có thể gặp được đồng nghiệp..."

Phùng Tuấn nhịn không được lầu bầu một câu, "Nhìn không ra a! Lại vẫn có phần này thiện tâm?"

Quản lý viên hội sở ở bên cạnh chen lời: "Cậu ta quả thật tâm tính rất tốt, vừa rồi có một tiểu cô nương bị đuổi ra ngoài, không ai quản, chỉ có cậu ấy an ủi vài câu."

Chẳng lẽ hắn đến muộn là vì chuyện này? Phùng Tuấn ném ánh mắt về hướng Vương Nhất Bác, sắc mặt Vương Nhất Bác cũng đổi đổi.

"Tôi cảm thấy hắn chính là nổi lên sắc tâm, muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương." Nhị Lôi lại thật thà.

Kết quả nhân viên quản lý lại phủ định, "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau tôi nghe thấy Tiểu cô nương hỏi cậu ta tên gì, cậu ta gì cũng không nói liền bước đi. Năm nay người như thế thật không nhiều, hơn nữa lại ở trong giới này, các người nên nâng đỡ quý trọng đi."

Tiêu Chiến cùng "Lão đồng nghiệp" tán gẫu chua xót qua lại xong, vừa định đi về phía trạm xe buýt, chợt nghe thấy một tiếng còi. Ngẩng đầu vừa nhìn, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe Vương Nhất Bác thường ngồi.

"Lên xe." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến giả vờ không nghe thấy.

Vương Nhất Bác trực tiếp xuống xe, một tay kéo Tiêu Chiến vào.

Một màn này vừa hay bị Lương Cảnh mới ra cửa hội sở nhìn thấy, lúc này mặt đổi sắc...


Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx