CHƯƠNG 73-74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

73.

Xe đang đi trên đường, Tiêu Chiến lấy ra một chiếc điện thoại, không coi ai ra gì ngồi chơi trò chơi. Di động này quả thực là dựa theo tính tình của hắn thiết kế, tốc độ rùa bò kia khiến Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh sốt ruột đến nhìn không được.

"Đưa đây." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến vẻ mặt đề phòng, "Để làm gì?" Muốn nhìn lén ảnh của tôi a?

Vương Nhất Bác không giải thích, một tay đoạt lấy di động Tiêu Chiến, xóa bỏ dữ liệu bên trong cùng với ảnh chụp, sau đó mở kính xe, chuẩn xác ném lên xe rác đang chạy đối diện.

Tiêu Chiến nếu có chịu thiệt chính là chịu thiệt ở tốc độ phản ứng, chờ đến khi hắn muốn ngăn cản, di động đã bay ra ngoài rồi.

"Tại sao ném điện thoại của tôi?"

Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời: "Công ty sẽ trang bị máy mới cho cậu, số điện thoại mới."

"Vậy cũng không cần phải ném a, anh phát tôi cái mới, tôi có thể đem cái cũ bán a!"

"Tôi sợ cậu đem cái mới bán."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ xoa mặt một phen, được rồi, coi như anh hiểu tôi...

Một lát sau, Vương Nhất Bác lại lấy ví ra, từ bên trong rút ra hơn mười tờ hồng phiếu đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, "Đây là trợ cấp thêm hàng tháng cho cậu, cầm đi."

Tiêu Chiến hỏi: "Cái này tính là công ty phát hay là cá nhân anh cho đây?"

Phùng Tuấn thay Tiêu Chiến trả lời vấn đề này, "Công ty đối xử bình đẳng với tất cả người mới, không ai có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, sau này loại này vấn đề không cần hỏi lại nữa."

"Nếu như vậy, anh có thể cho tôi thêm chút thịt không?" Tiêu Chiến cố dẹp bỏ mặt mũi.

Vương Nhất Bác nhất thời không kịp phản ứng, "Thịt gì?"

"Ngày đó ở văn phòng anh ăn trúng thịt hộp kia, tôi cảm thấy đặc biệt ngon."

Tiêu Chiến nói xong câu này, bị vị đang lái xe phía trước cùng vị ngồi ở ghế lái phụ hai người đồng thời kinh ngạc, ở văn phòng ăn trúng? Vương tổng khi nào lại cũng cho phép người khác vào văn phòng của mình ăn cái gì?

"Thịt không được." Vương Nhất Bác trực tiếp cự tuyệt.

Tiêu Chiến chưa từ bỏ ý định, "Vì sao không được?"

"Bởi vì cậu mở không ra."

Không biết có phải là bởi vì 6 ngón tay bị cắt mất một hay không, Tiêu Chiến mỗi lần túm móc kéo đều không kiểm soát được độ mạnh yếu, mười lần thì có chín lần đều giật đứt móc kéo, nhưng hắn chết không thừa nhận, "Làm sao anh biết tôi mở không ra?"

Vô nghĩa, lão tử thức đêm nâng cho ngươi hơn hai mươi hộp... Vương Nhất Bác vẫn nghiêm mặt không nói.

"Dừng xe" Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng.

Nhị Lôi không giảm tốc độ, hỏi trước: "Cậu muốn làm gì?"

"Anh đừng quản, trước dừng xe đã." Tiêu Chiến sốt ruột.

Vương Nhất Bác dương dương cằm, ý bảo Nhị Lôi ngừng xe ở ven đường.

Sau khi Tiêu Chiến xuống xe vội chạy vào một cửa hàng, mua một hộp cháo Bát Bảo trở về, sau đó đem toàn bộ nội lực tập trung vào ngón trỏ, trong lòng niệm niệm: nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công...

Ba một tiếng!

Kéo nắp hộp mở ra thuận lợi.

Tiêu Chiến cái kia đẹp a, cái kia vui a, khóe miệng đều liệt đến mang tai. Vận dụng khả năng YY thiên bẩm kia, cực kì là "Ta tươi cười vô tư không hề e dè trước mặt Vương tổng tài, nháy mắt hòa tan trái tim Vương tổng tài lạnh như băng." Sau đó một câu không nói, trực tiếp đem nắp hộp vừa mở phóng tới trước mắt Vương tổng tài lắc a lắc, anh có cho hay không đi?

Quả nhiên, Vương Nhất Bác dùng giọng điệu bị tàn chướng trẻ con đả bại nói: "Nhị Lôi, xem xem tôi còn hàng hay không, mang qua cho cậu ta mấy hộp."

Xuẩn kế của Tiêu Chiến thực hiện được, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất ăn cháo Bát Bảo, vẫn không quên hướng bên cạnh liếc liếc mắt, vốn định xem bộ dạng không thể giấu uất ức của Vương Nhất Bác, kết quả lại nhìn thấy tâm hoảng ý loạn của chính mình.

Ta phi! Sao đột nhiên cảm thấy y lại có chút thân thiết đây?

Còn có, mình sao lại cao hứng như thế? Anh ta đáp ứng cho mình thịt, mình không phải hẳn là bởi vì được dung túng mà cảm thấy phức tạp chứ? Mình không phải là chỉ khi bị anh ta đá bị anh ta mắng mới cao hứng sao? Nhưng lần trước bị anh ta mắng mình lại đang làm gì? Mình con mẹ nó thế nhưng lại đi Chẻ! Gỗ!

Xong rồi xong rồi... tiếng chuông trong lòng Tiêu Chiến cảnh báo mãnh liệt, lại bắt đầu điên cuồng mà tự tẩy não: ngươi đã bao nhiêu lâu không hành động rồi? Tiếp tục như vậy không thể được a, ngươi phải đem việc tìm đường chết trở thành sự nghiệp chung thân a...

Nghi thức ký hợp đồng vừa kết thúc, Lý Thượng theo Phương Vân đến nhà riêng của cô ta, nằm ở đoạn đường quốc mậu CBD hoàng kim, căn phòng lớn mấy trăm thước vuông, bên trong trang trí vô cùng xa hoa.

Kết quả Phương Vân sau khi đi vào bắt đầu làm loạn, bộ trà hơn mười vạn nói đập liền đập, mí mắt một cái cũng không chớp.

Thấy Phương Vân lại đằng đằng sát khí đi về phía bồn tắm lớn, Lý Thượng vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị Phương Vân giống như phát điên tát mấy cái, "Hỗn đản! Nghe thấy không? Tôi lặp lại lần nữa, cút đi!"

Lý Thượng vẫn gắt gao ôm Phương Vân, ánh mắt kiên định trước sau như một, nhưng loại kiên định này không hề liên quan đến tình cảm, chỉ là bằng lý trí thanh tỉnh.

"Cô ta dựa vào cái gì vừa về đến đã được hưởng loại đãi ngộ này? Tôi ở công ty đợi lâu như vậy, Vương tổng đã cho tôi cái gì?"

Lý Thượng bình tĩnh an ủi: "Tặng đồng hồ chỉ là hình thức, không có bao nhiêu ý nghĩa. Chị ngẫm lại, Vương tổng không phải còn nhận lời trước mọi người chỉ cần có sản phẩm điện ảnh của công ty, nhất định chỉ có chị là người thích hợp sao?"

"Đó là bởi vì Y Lộ đi rồi! Nếu Y Lộ không đi, nhân vật đó căn bản không tới phiên tôi! Tôi hiện tại đoạt được hết thảy, tất cả đều là dựa vào tôi tự mình liều mạng giành được! Còn cô ta? Ngoại trừ giả bộ ở trước mặt Vương tổng còn có thể làm gì?"

"Đường tắt đi được nhất thời, đi không được cả đời."

Những lời này vừa ra khỏi họng, một tát của Phương Vân đã qua, "Cậu còn không phải cùng một đức hạnh với con tiện nhân kia! Ăn của tôi mặc của tôi dùng của tôi, kết quả là giẫm lên vị trí của tôi!"

Lý Thượng giật giật khóe miệng sưng vù, ngữ khí vững vàng, "Chị không phải đường tắt của em, chị là nữ thần, là em theo tiểu ái mà trưởng thành."

"Đừng mẹ nó giả mù sa mưa nữa, cậu đi soi gương, tự nhìn xem mình trên mặt trừ bỏ hai chữ 'Dục vọng' còn có cái gì?" Dứt lời lại là BA một tiếng vang giòn.

Lý Thượng như trước mặt không đổi sắc, "Em là có dục vọng, nhưng chỉ đối với chị."

Phương Vân lại làm ầm ĩ một trận, rốt cục yếu đuối ở trong lòng Lý Thượng, khóc đến không thể nén xuống.

"Tôi không cam lòng a..."

Lý Thượng thì có thể cam lòng sao?

Đi ra từ nhà Phương Vân không bao lâu, Lý Thượng lại bị Lương Cảnh gọi vào phòng làm việc.

"Người này cậu gặp qua chưa?" Lương Cảnh đem ảnh chụp Tiêu Chiến cùng với tư liệu vứt đến trước mặt Lý Thượng.

Lý Thượng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.

"Gặp rồi."

Lương Cảnh không ngờ được Lý Thượng bình tĩnh như thế, bất quá đây là chuyện tốt. Nếu việc Tiêu Chiến tồn tại đã là sự thật không tránh khỏi, như vậy việc Lương Cảnh cần phải làm là chấp nhận sự thật này, đồng thời cũng phải làm cho Lý Thượng tiếp nhận. Nhìn trạng thái Lý Thượng trước mắt, hắn không chỉ có ung dung chấp nhận, hơn nữa đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu lâu dài.

"Cậu nghĩ sao?" Lương Cảnh hỏi.

Lý Thượng nói: "Đi con đường của hắn, để cho hắn không còn đường nào để đi."

"Ha ha ha... Tôi quả nhiên không nhìn lầm người."

....

Tiêu Chiến trước khi ra cửa ồn ào kêu đi chợ mua sơn, sau khi trở về lại là hai tay trống trơn.

"Tại sao lại không mua?" Du Minh hỏi.

Tiêu Chiến ra vẻ không hay ho, "Một khu chợ bán sỉ cần phá bỏ dời đi nơi khác, hôm nay toàn bộ đóng cửa rồi."

"Vậy cậu định làm sao?"

"Mua qua mạng."

"Đây chẳng phải là còn phải đợi hai ngày mới có thể nhận hàng?"

Tiêu Chiến cũng ưu sầu, "Vậy thì có sao, còn cách nào khác? Tôi không thể suốt ngày chạy ra bên ngoài đi? Cũng nên thực sự làm chút việc, mãi không làm việc đàng hoàng như vậy, đem vốn liếng tích cóp ở giai đoạn ban đầu đều ăn sạch rồi."

"Ngài còn có vốn ban đầu sao?"

Du Minh nào biết cái Tiêu Chiến gọi là "Vốn ban đầu" chính là kết thù sống chết cùng Vương Nhất Bác.

Đêm qua Tiêu Chiến suy nghĩ rất nhiều, trong khoảng thời gian này quả thật ứng chiến có chút tiêu cực. Phản kháng Vương Nhất Bác là một quá trình trường kì, trong khi đó không thể có một tia lười biếng, nhất định phải "Giữ nghiêm trận địa", để ngừa Vương Nhất Bác nhân cơ hội "Khai Tử".

"Cậu nói, một người làm sao để che bớt đi mị lực của mình?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

"Che bớt đi mị lực?" Du Minh khó hiểu, "Đây không phải rất đơn giản sao? Tùy tiện làm chút chuyện xấu là được."

Tiêu Chiến lắc lắc ngón tay, khẩu khí cuồng vọng, "No, No, No! Đó là đối với người khác, với tôi mà nói một chút cũng không đơn giản."

Du Minh ngẫm lại, "Cậu quả thật không còn cái gì để mà che."

"Cậu mẹ nó có ý gì?" Tiêu Chiến trừng mắt.

Du Minh lại một lần nữa mở miệng cười nham hiểm.

"Tôi phát hiện tiểu tử cậu không chỉ có độc miệng, còn cười rất xấu..." Tiêu Chiến oán hận nhìn hắn, "Đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, mau chóng giúp tôi nghĩ xem, làm thế nào khiến một người đang yêu thích biến thành chán ghét tôi?"

Du Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể thay đổi lối suy nghĩ."

"Thay đổi?" Tiêu Chiến không rõ.

Du Minh giải thích nói: "Nếu một người thích cậu, có khả năng chính là thích khuyết điểm của cậu."

"Vì sao?"

Bởi vì cậu căn bản không có ưu điểm... Đương nhiên Du Minh không thể nói như vậy, chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt, "Đoán thôi."

Tiêu Chiến cẩn thận nghĩ nghĩ, có vẻ như có loại khả năng này a... Ta đây lúc biểu diễn nhược điểm quả thật hiệu quả rất nhỏ, chẳng lẽ thật sự là phương châm của mình xảy ra vấn đề?

"Nói chút ưu điểm của cậu đi." Du Minh thật sự nghĩ không ra.

"Tôi có thể bắn một lần xong không mềm xuống mà hình thành liên kích, còn có thể bắt JJ ở trang thái cương tự đong đưa, tựa như vòi voi, hoàn toàn không cần dùng tay, chỉ cần dựa vào ý niệm, cậu muốn xem chút không?"

Du Minh đen mặt, "Bỏ đi, cậu vẫn là nói thử khuyết điểm đi."

"Cậu đây không phải muốn làm khó người ta sao?" Tiêu Chiến trầm tư suy nghĩ một lúc rốt cục mở miệng, "Khuyết điểm của tôi sao... Thì là bộ dạng quá đẹp trai."

Du Minh vốn định nói một câu đừng giỡn, kết quả giật mình phát hiện Tiêu Chiến là thật lòng.

"Tôi biết rồi, chính là ở chỗ khuôn mặt này gây ra họa!" Tiêu Chiến ra vẻ thông suốt, "Tôi cho cậu biết, tôi chính là người như thế. Nếu là một nữ nhân bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, hắn chính là 'dù mặt dính phân ta vẫn như cũ yêu nàng'."

Du Minh, "... Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn huỷ dung?"

"Không cần, tôi còn có một tuyệt kỹ chưa nói cho cậu biết —— vua lạn mặt! Tôi có thể liên tiếp bày ra 10 mặt quỷ vặn vẹo, cam đoan hù chết cậu!" Tiêu Chiến nói xong liền dựng cổ áo môt cái.

Du Minh quả nhiên nhảy dựng lên một thước có hơn.

"Biến, cách tôi xa một chút."

"Ha ha ha ha ha..."







74.

Chạng vạng, Tiêu Chiến hướng Nhị Lôi mang thịt đến cố ý thăm dò, "Cái này là mua ở đâu? Sao tôi chạy khắp các siêu thị, cũng không phát hiện loại này?"

"Quà biếu đặc biệt, không bán ngoài." Nhị Lôi nói thẳng.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Cái kia của Vương Nhất Bác là từ đâu tới?"

"Tiểu thúc của anh ta tặng."

Tiểu thúc... Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới, tiểu thúc Vương Nhất Bác không phải là Vương Hải Chí sao? Chủ tịch tập đoàn Trung Đỉnh! Hôm lễ ký hợp đồng còn nhìn thấy lão ta, chẳng lẽ Du Minh không lộ diện ở trường hợp công khai là bởi vì cậu ta và chủ tịch có dây dưa?

Thiên lôi cuồn cuộn! Đây chẳng phải là muốn đặt ở trên đầu mình sao?

Sau khi trở về, Tiêu Chiến lại giống như khi ở trên xe, đem toàn bộ nội lực tập trung ở ngón trỏ, trong lòng niệm niệm: nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công...

Ba một tiếng!

Móc kéo bị giật đứt.

Tiêu Chiến lại thay đổi hộp khác, tiếp tục kéo kết quả vẫn giống như vậy, hắn không tin tà này, khi bại khi thắng, lũ chiến lũ bại, thẳng đến khi giật đứt toàn bộ móc kéo xuống, rốt cục hết hi vọng.

Tay đang cầm một đống hộp trụi lủi, Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác quen thuộc giống như đã từng trải qua, cẩn thận nhớ lại, có vẻ như trước kia ở dưới gầm giường cũng từng phát hiện một đám móc kéo, lúc ấy còn nghĩ: ai lại tiện tay như vậy giật đứt hết cả móc kéo? Náo loạn nửa ngày thì ra là tự mình làm! Nhưng Tiêu Chiến lại không nhớ nổi lúc trước sao lại ăn được những hộp thịt kia...

Quên đi, đừng nghĩ nữa, ngày mai đập mở ra ăn.

Tiêu Chiến nằm ở trên ghế sa lon, muốn tập thể dục trước khi ngủ—— Động tác lạn mặt.

Trong đầu thầm đếm: 1, 2, 3, 4... Mỗi một số lại nhanh chóng thay đổi một mặt quỷ dị dạng, từng diễn cảm đều khiến người khác kinh sợ, hơn nữa càng ngày tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc đầu làm xong 10 diễn cảm còn cần ba mươi giây, sau chỉ 10 giây là có thể hoàn thành toàn bộ.

Rốt cục kịch liệt tiêu hao thể lực xong, Tiêu Chiến nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.

Hơn một giờ đêm, Vương Nhất Bác tham ban ở ngoài trở về, theo thường lệ quay về văn phòng nghỉ ngơi.

Nhị Lôi lo lắng hướng Vương Nhất Bác hỏi: "Có cần tôi gác không? Ngộ nhỡ Tiêu Chiến lại mộng du quấy rầy anh phải làm sao?"

Vương Nhất Bác nói: "Cậu không phải đã phái hai bảo vệ trực đêm ở phòng làm việc của tôi rồi sao?"

"Tôi là sợ ngộ nhỡ có tình huống phát sinh, anh cũng biết tiểu tử này thích giả dạng."

"Hắn dù giả dạng thế nào, cũng không thể tay không đối phó hai người đi?"

Nhị Lôi còn muốn nói điều gì, lại bị Vương Nhất Bác đưa tay ngăn cản.

"Được rồi, cậu đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."

Nhị Lôi gật gật đầu.

Vương Nhất Bác trở lại văn phòng không đầy một lát, Tiêu Chiến quả nhiên lại lắc lư đi đến, nhưng lần này Tiêu Chiến không có đi thang máy thẳng tới tầng này, mà là ra khỏi thang máy dưới một tầng, tiếp đó lại đi thang bộ.

Đèn cầu thang là cảm ứng tiếng động, Tiêu Chiến bước đi phi thường nhẹ, đi đến bậc thang trên cùng đèn vẫn chưa hề bật. Sau đó hắn liền đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ đang chờ gì đó.

Một lát sau, bảo vệ trực ban liền bước đến đây, cảm giác cửa thang bộ có người, đèn pin vừa quét qua, liền soi đến một mặt quỷ vặn vẹo. Hơn nữa mặt quỷ còn luôn biến hóa, đa dạng phức tạp, hiệu quả thị giác khiến người ta thất kinh kia, căn bản không phải con người có thể với tới.

"A —— "

Bảo vệ lúc ấy liền từ mặt tường trượt xuống đến trên mặt đất, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đứng lên cũng không nổi.

Mơ hồ nghe được tiếng kêu to, người bảo vệ kia cũng hướng tới, sợ quấy nhiễu đến Vương Nhất Bác, hắn không dám đi quá nhanh. Cho nên cho đến khi hắn sờ soạng đến cửa cầu thang, đèn lại không bật, hắn lại giơ đèn pin lên chiếu hướng mặt Tiêu Chiến, sau đó bi kịch vừa rồi tái diễn.

...

Lúc cửa bị đẩy ra thì Vương Nhất Bác không thể không chịu mệnh.

Có vài người chính là vì quấy nhiễu ngươi mà sinh ra.

Tiêu Chiến lại lôi túi thực phẩm ra, đồ hộp mà Nhị Lôi lấy đi, tất cả đều đã trở lại không thiếu một hộp.

Có lẽ đã là thói quen, lần này Vương Nhất Bác không hỏi Tiêu Chiến một câu, đã đem toàn bộ hộp trong túi gạy mở. Sau đó bày ra trên bàn làm việc, ăn đi, ăn xong rồi mau chóng rời đi!

Kết quả Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng nói: "Tôi không phải tới tìm anh mở hộp."

"?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hộp cháo Bát Bảo trưa hôm đó chỉ là ngẫu nhiên, kỳ thật tôi căn bản mở không ra." Tiêu Chiến quả nhiên tự đem mình bán rẻ.

Vương Nhất Bác, "..."

"Trên vỏ hộp viết mở nắp phải dùng hết trong 24 giờ, nhiều như vậy trong vòng một ngày tôi khẳng định ăn không hết, cho nên nhờ anh khép lại bọn nó lại được chứ?"

Biểu cảm Vương Nhất Bác so với hai bảo vệ bên ngoài cũng không khá hơn bao nhiêu, "Nếu không muốn tôi một cước đá tỉnh cậu, thì mang theo đống này biến ngay cho tôi!"

"Tôi sẽ không đi như vậy, coi như vì chỗ thịt hộp này." Tiêu Chiến đột nhiên chìa cánh tay bảo vệ đám hộp, "Cứ xách về như vậy nhất định sẽ hỏng, tôi không nỡ để thịt anh tặng bị hỏng."

Nghe một chút, một câu ấm lòng cỡ nào!

Vương Nhất Bác lúc ấy trong lòng nghĩ chính là: ngươi nghe tên bệnh thần kinh bậy bạ này cái gì? Cuối cùng hành động lại tương phản với thái độ. Đứng dậy đi vào bếp lấy một hộp giữ tươi, đem thịt bên trong hộp cùng tương đổ tất cả vào.

Kết quả Tiêu Chiến lại cầm lấy một hộp, đưa đầu lưỡi vào liếm đi liếm lại tương còn thừa bên trong.

"Thịt anh đưa tôi không nỡ lãng phí một giọt."

Quả nhiên...

Vương Nhất Bác đành phải kiên trì cạo sạch sẽ toàn bộ tương dính trên vỏ hộp, sau đó mới đem hộp giữ tươi đưa cho Tiêu Chiến, quá trình này lại tiêu tốn mười mấy phút đồng hồ.

Kết quả Tiêu Chiến vẫn không đi, cực kỳ hứng thú hướng Vương Nhất Bác nói: "Tôi tặng anh một món quà."

Dứt lời, Tiêu Chiến trình diễn bản lĩnh —— biểu diễn vua lạn mặt.

Là một người phản đối cảm xúc cực đoan tới mức độ nhất định, ở thời điểm mà dùng diễn cảm gì cũng không thể thuyết minh, có lẽ chỉ có thể nở nụ cười. Vương Nhất Bác chính là ở loại tình huống này. Y thật sự đặc biệt muốn đến trước bia mộ cha mẹ Tiêu Chiến cúng bái một phen, thành tâm hỏi một câu: loại yêu quái này là các người tạo ra sao?

Sau khi Tiêu Chiến "Mặt kỹ" biểu đạt một loạt phương thức chính tự, nghịch thuật, xen kẽ xong, Vương Nhất Bác rốt cục thông suốt được Tiêu Chiến làm sao tránh thoát hai bảo vệ kia, lúc này đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả, Tiêu Chiến từ phía sau một tay ôm lấy lấy y.

"Đừng đi, tôi sợ!"

Vương Nhất Bác cắn răng nói: "Ở đây còn cái gì dọa người hơn cậu sao?"

Tiêu Chiến vẫn gắt gao ôm Vương Nhất Bác không rời, Vương Nhất Bác cứng rắn tách Tiêu Chiến ra, một khắc trước khi ra cửa lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Loại thảm thiết này nghe ra cũng không phải là giả, Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng Tiêu Chiến khi bị làm tỉnh thật sự phát điên, kết quả phát hiện không phải. Tiêu Chiến căn bản không có tỉnh, cũng không có ngã, mà là bị căng gân.

Đúng vậy, mặt của hắn sau khi hoạt động quá mức, rốt cục quang vinh căng gân.

Tiêu Chiến như trước giữ nguyên bộ dạng miệng oai mắt tà, làm thế nào cũng không thể bắt các cơ khôi phục, trở thành nước mắt đều tràn ra, làm người ta nhìn thấy dị thường lo lắng.

Vương Nhất Bác đành phải sơ cứu trước cho Tiêu Chiến, về phần sơ cứu như thế nào, chỉ có thể sờ soạng lên thôi. Khăn chườm nóng không dùng được, dụng cụ mát xa không có tác dụng, Vương Nhất Bác thử đặt bàn tay bao trùm trên mặt Tiêu Chiến, ôn nhu xoa nắn. Thẳng đến khi nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến sâu trong hai má, cơ thịt xơ cứng mới chậm rãi ổn định lại, ngũ quan cũng trở về như cũ.

Tiêu Chiến lúc này hoàn toàn ngoan ngoãn, ôm hộp giữ tươi đi ra ngoài, Vương Nhất Bác đi theo bên cạnh hắn.

Hai bảo vệ cũng đã tới, đang ở buồng vệ sinh rửa mặt, lúc Vương Nhất Bác đi qua nhìn lướt vào bên trong, thấy bọn họ không có gì đáng ngại, cũng không mở miệng chào hỏi, mà đưa Tiêu Chiến lên thang máy sau trực tiếp trở về văn phòng.

Kết quả ngủ không đến nửa giờ, chuông cửa lại vang lên.

Trong nháy mắt trước khi mở cửa Vương Nhất Bác đã nghĩ kỹ, nếu người đứng ở cửa là Tiêu Chiến, y tuyệt đối một quyền cho hắn nằm đất, tuyệt không nương tay.

Kết quả đứng ở cửa chính là hai người bảo vệ, rửa mặt xong vẫn thấy hốc mắt sưng đỏ như trước.

"Vương tổng, chúng tôi vốn không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật có chút chuyện nói chúng tôi không thể không nói, tôi làm việc ở đại lầu gặp chuyện ma quái a, thật sự, tôi cùng Đại Cường hai người đều thấy được..."

Vương Nhất Bác mặt âm tới cực điểm, "Việc này ngày mai nói sau."

"Vương tổng, tôi biết ngài là người theo thuyết vô thần, thật có chút việc ngài không thể không tin a..."

"Đi ra ngoài!"

Hai bảo vệ đáng thương vừa bị Tiêu Chiến dọa một phen xong, lại ở chỗ "chồng" hắn tiếp tục chịu tổn thương nặng nề...

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến mở lấy thịt trong tủ lạnh, kết quả không phát hiện hộp thịt, nhưng lại thấy một cái hộp giữ tươi lớn, bên trong lên tràn đầy thịt.

Hắn đi đến phòng Du Minh thấy một cây búa nhỏ, đôi mắt nhu tình hướng Du Minh nói: "Càng ngày càng săn sóc a, chẳng trách chủ tịch nhìn trúng cậu."

Du Minh ném qua một ánh mắt khinh thường, mới sáng sớm đã lên cơn.

Vương Nhất Bác và Lỗ đạo diễn cùng tiến vào thang máy, Lỗ đạo diễn rất am hiểu thể loại phim điện ảnh kinh dị, xem như thiên tài hiếm có trong số đạo diễn tân sinh của đại lục.

"Tiến trình quay phim thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi thăm một câu.

Lỗ đạo diễn biểu cảm không lạc quan, "Hiện tại người xem phim ma đều chú ý hiệu quả thị giác, nói thật, ba diễn viên diễn quỷ đã định trước đều không quá lý tưởng, tôi tự mình xem cũng không thấy có kích lực."

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhưng không trực tiếp mở miệng nói.

"Vương tổng a, nếu công ty có diễn viên nào thích hợp, ngài giúp tôi lưu tâm một chút."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Được, không thành vấn đề."

Ăn no nê rồi, Tiêu Chiến đi về hướng ký túc xá, người khác gặp Vương Nhất Bác đều làm bộ mặt tươi cười chào hỏi, hận không thể đem gương mặt ngọt ngào nhất dâng cho tổng giám đốc, kết quả Tiêu Chiến lại thừa dịp Vương Nhất Bác ngó sang tặng y một cái mặt quỷ. Không được hưởng ứng như mong đợi, hắn còn thay đổi tặng nhiều hẳn mấy cái.

Kết quả, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không biểu hiện ra vẻ gì sợ hãi hoặc là khó chịu, ngược lại theo thời gian Tiêu Chiến biểu diễn, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.

Thao! Lão tử là mẹ nó đến doạ nạt ngươi, không phải đến đùa ngươi cười!

Vì thế Tiêu Chiến lại tăng cường mức độ vặn vẹo, kết quả bi kịch rồi.

Lại căng gân!

Đau đến gào khóc, phương pháp gì cũng không có hiệu quả, hơi kém đập đầu vào tường.

Vương Nhất Bác giống như đã sớm biết Tiêu Chiến sẽ gặp báo ứng như vậy, trực tiếp đưa tay tới xoa mặt cho hắn, mới vài cái đã trị khỏi rút gân, nhưng tay vẫn không hạ xuống.

Ánh mắt hai người đột nhiên gặp nhau.

Tiêu Chiến sửng sốt một giây suy nghĩ: vì sao cảnh tượng này quen thuộc như vậy? Giống như từng diễn ra ở đâu rồi?

Vương Nhất Bác lại ở một khắc này mở miệng nói với hắn: "Chỗ tôi có một nhân vật rất thích hợp với cậu."


Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx