CHƯƠNG 93-94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

93.

Đây là một cây đàn ghi-ta hoàn toàn làm bằng tay, cần đàn chọn dùng loại gỗ vân sam cao cấp nhất của Mỹ, mặt phím và ngựa đàn là dùng gỗ hoa hồng Ấn Độ, cả thùng đàn đều được khảm vỏ bào ngư nhập khẩu Úc... Không chỉ có bên ngoài xa hoa, âm sắc cũng không phải hoa lệ bình thường, quả thực bắt Tiêu Chiến yêu thích không buông tay.

(Ngựa đàn guitar là một miếng gỗ mỏng được đặt ở trên mặt đàn, có công dụng để "neo" dây đàn vào thùng

Mặt phím là một miếng gỗ dài được gắn với cần đàn, là nơi các ngón tay trái thao tác trên đó.)

"Trên đầu cây đàn có LOGO tên cậu." Nhị Lôi nhắc nhở.

Tiêu Chiến tìm nửa ngày không tìm được, "Ở đâu?"

Nhị Lôi chỉ cho hắn xem.

Tiêu Chiến nhìn kỹ, quả thật có hai chữ, nhưng không phải " Tiêu Chiến ", mà là "Như Lai".

"Phụt ──" Tiêu Chiến lăn lộn ngu xuẩn cười, "Ha ha ha ha ha... Như Lai, Như Lai, Nhất Nhất thật là đáng yêu, trở về nhất định phải giúp tôi nựng tiểu mông của anh ta, ân..."

Nhị Lôi nâng trán, tự cậu đi nắm đi, tôi sợ năm đầu ngón tay bị nựng gãy.

"Còn có, chuyện Vương tổng tặng cậu đàn ghi-ta không được nói với bất cứ ai." Nhị Lôi đặc biệt dặn dò.

Tiêu Chiến phất phất tay, "Anh yên tâm đi, chút quy tắc này tôi vẫn biết."

Sau khi Nhị Lôi đi rồi, Tiêu Chiến liền một mực ôm cây đàn ghi-ta không buông. Loáng cái đã qua mấy giờ, sớm đem chuyện viết kịch bản vứt ra sau đầu rồi.

Du Minh trầm mặt trở về, nghe được cách vách có "tiếng động", mới chạm vào cần cửa lại xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Chiến vội quẳng đàn ghi-ta xuống, lao ra túm cậu lại.

"Minh nhi... Sao cậu lại muốn đi?"

Du Minh ngữ khí lãnh đạm, "Tìm chỗ yên tĩnh."

Ngày hôm nay thái độ Tiêu Chiến thần kỳ tốt, đại khái là phát hiện Du Minh là "Chị dâu" của ân nhân mình, thái độ không nói lý lẽ thường ngày kia một mực thu lại, lập tức đáp, "Tôi không gảy nữa, không gảy nữa..."

Du Minh không nói gì nữa, trầm mặc trở về phòng.

Tâm tình Tiêu Chiến bởi vì nhận được một cây đàn mà vui vẻ lại bởi vì Du Minh đến mà lo lắng, hắn đặc biệt muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu. Dù sao là một đấng nam nhi, người nào cũng biết chuyện này có bao nhiêu hổ thẹn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng Du Minh đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy Du Minh đứng ở cửa, sắc mặt thoạt nhìn khá hơn một chút so với vừa rồi.

"Tôi kéo được tài chính rồi." Du Minh nói.

Không biết vì cái gì, Tiêu Chiến một chút cảm giác cao hứng cũng không có. Nhưng vì để cho Du Minh trong lòng dễ chịu một chút, hắn mạnh mẽ giả bộ hưng phấn khen: "Quá lợi hại đi? Cậu làm sao?"

Du Minh nói: "Mượn người khác."

"Nga, tôi đây lập tức viết kịch bản, hiện tại liền viết, tuyệt đối không để tiền này của cậu uổng phí!" Tiêu Chiến nói xong liền nhảy lên đến trước máy tính.

Du Minh hướng đi tới giường hắn, cầm lấy đàn ghi-ta tỉ mỉ xem xét, "Đàn ghi-ta này là thế nào?"

Giữa lông mày Tiêu Chiến không che lấp được vẻ đắc ý, " Vương Nhất Bác tặng cho tôi."

Du Minh gật gật đầu, "Nga, không tồi."

"Đúng rồi, chuyện này không nên nói lung tung, cậu không được nói cho người khác biết a." Tiêu Chiến đặc biệt dặn dò.

Du Minh không biết sao lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng tự giễu, "Tôi cảm thấy được tôi không xứng làm bằng hữu với cậu."

Tiêu Chiến lúc này trong lòng căng thẳng, sao cũng cảm thấy lời này hẳn là phải tự mình nói mới đúng.

"Sao lại nói vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

Du Minh nói: "Cậu có chuyện gì đều nói cho tôi biết, chưa bao giờ giấu diếm điều gì với tôi."

Tiêu Chiến nháy mắt bạo đổ mồ hôi, hơi kém tìm một cái lỗ để chui vào. Tôi mới vừa theo dõi cậu một trận, hiện tại cậu nói lời này không phải bắt tôi giảm thọ sao?

"Tôi vẫn cảm thấy trong giới này sẽ không ai thẳng thắn thành khẩn đối đãi với tôi, bọn họ tiếp xúc với tôi đều có mục đích nhất định. Chỉ có cậu là nhìn tôi với tâm tư bình thường, chỉ có cậu không nghi ngại không bát quái, biết rõ gốc gác của tôi còn hết lòng giúp tôi tìm vai diễn này."

"Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy a!"

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, tôi ngay từ đầu quả thật không biết gốc gác của cậu, nhưng đến khi tôi biết so với người khác còn có thể bát quái hơn, mười cái tân thiếp trên diễn đàn của cậu có 9 cái là tôi đăng.

Du Minh phát hiện biểu cản Tiêu Chiến có chút khác thường, liền hỏi: "Vì sao không thể nói như vậy?"

Tiêu Chiến nín nửa ngày mới mở miệng, "Đây là việc anh em phải làm, cậu nói lời này không phải khách khí rồi sao!"

"Cho nên tôi cảm thấy tôi không xứng làm bằng hữu của cậu, quen biết với cậu lâu như vậy một câu trong nói cũng chưa từng nói cho cậu."

"Cậu vẫn là đừng nói." Tiêu Chiến vội vàng đình chỉ.

Du Minh kinh ngạc, "Vì cái gì? Cậu không muốn biết sao?"

Tôi muốn biết, nhưng tôi sợ lúc mộng du sẽ bán rẻ cậu a...

"Nếu cậu thật sự không muốn nói, không cần miễn cưỡng bản thân, mỗi người đều có quyền giữ lại bí mật, tình cảm chúng ta không cần dựa vào cái này mà thăng hoa." Tiêu Chiến nói.

"Nhưng hôm nay tôi muốn tìm người nói chuyện."

Tiêu Chiến thở phào một cái, "Được rồi, cậu nói, anh em nghe, cam đoan giúp cậu bảo toàn bí mật."

Sau đó, Du Minh đem chuyện của cậu cùng Hạ Hoằng Uy nói cho Tiêu Chiến.

Lúc ấy Du Minh còn ở trường đại học, một lần vô tình, cậu được trường học sắp xếp tham gia biểu diễn để lấy tiền cứu tế trợ giúp nạn nhân thiên tai. Cha của Hạ Hoằng Uy là lãnh đạo địa phương, Hạ Hoằng Uy lúc ấy cùng cha ngồi ở dưới đài xem biểu diễn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Du Minh khiêu vũ.

"Tôi đến hiện tại vẫn chưa hiểu vì sao lại nhìn trúng tôi, khi đó chúng tôi là nhảy tập thể, có hơn bốn mươi người cùng nhau biểu diễn, trong đó tôi cũng không được tính là thu hút nhất." Du Minh nói.

Tiêu Chiến cũng cảm khái, "Tôi càng không biết cậu vì cái gì chướng mắt người đó."

"Tôi vì sao phải thuận mắt anh ta?" Du Minh tựa hồ rất khó hiểu.

Tiêu Chiến hỏi: "Cậu là thẳng nam sao?"

Du Minh nói: "Tôi cũng không biết tính hướng của mình, đến hiện tại cũng chưa thích qua một người."

"Cứ cho là nói cậu không bài xích nam nhân." Tiêu Chiến lúc này vỗ tay, "Vậy là tốt rồi, tôi chưa nói đến cái khác, nói diện mạo, có nam nhân đẹp trai như vậy cậu còn không biết đủ cái gì?"

"Anh ta đẹp trai sao?" Du Minh hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng Du Minh chỉ là khẩu thị tâm phi, sau lại mới phát hiện phần lớn lời cậu nói đều là lời nói thật. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Hạ Hoằng Uy quá bi ai, tựa như nhìn thấy Liễu Hạ Huệ, có sức lực nhưng không còn chỗ sử dụng a!

(truyện kể tại cửa thành vào đêm khuya Liễu Hạ Huệ gặp một người con gái không nhà, sợ cô chịu lạnh, dùng y phục bọc cô lại ôm ngồi cả đêm,không xảy ra hành vi bất chính. Cũng dùng để chỉ con trai trong phương diện quan hệ hai người tác phong chính phái.)

Du Minh còn nói: "Trong mắt của tôi, người đó ngay cả so với cậu cũng không bằng. Chân của anh ta đâu có dài như cậu? Tỉ lệ cơ thể đâu có chuẩn như cậu? Độ cong tiểu mông đâu có vẻ đẹp của cậu?"

Tiêu Chiến minh bạch rồi, Du Minh không phải mù, cậu thật ra là có tầm nhìn cao a!

Toàn thân Hạ Hoằng Uy không một khuyết điểm như vậy, hơn nữa còn đem so với kẻ khác người giống như Tiêu Chiến, nhưng Du Minh lại bắt được điểm này không tha.

"Cậu phải là cùng Vương Nhất Bác cùng một chỗ đi, thật sự, hai người các người mới là một đôi, cậu đem Hạ Hoằng Uy tặng cho tôi đi, tôi không chê anh ta." Tiêu Chiến nói.

Du Minh còn nói: "Hơn nữa tôi cũng không thích tính cách của người đó."

"Tính cách gì?" Điểm này Tiêu Chiến cũng rất quan tâm.

"Bá đạo, không nói lý lẽ, phàm là anh ta nhận định cái gì thì nhất định phải giành được, phàm là thứ chán ghét nhất định phải chỉnh đến chết. Hơn nữa người này có thù tất báo, chỉ cần gây rối với anh ta một chút, liền trả lại gấp mười lần."

Tiêu Chiến hít mạnh một hơi, "Vậy anh ta đối với người nhà thì sao? Nếu có người xúc phạm tới người nhà của, anh ta sẽ làm sao?"

"Người này đặc biệt bao che khuyết điểm, quan niệm gia tộc đặc biệt nặng. Đừng nói xúc phạm tới người nhà, chỉ là người nhà bị liên luỵ anh ta cũng không thể nhẫn nhịn. Chính là nói sự kiện phát sinh trong năm nay đi, em họ anh ta không phải vì cứu một công nhân rơi giếng hơi kém chết sao? Cậu đoán anh ta nói sao? Anh ta nói nếu bắt được công nhân kia, nhất định trói lại ném đến giếng thả tươi chết đuối!"

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai Du Minh nói, "Cậu trước tiên đi ra ngoài, để tôi một mình yên lặng một chút."

Du Minh có chút phản ứng không kịp, cảm giác sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên chuyển kém.

"Cậu làm sao vậy?" Du Minh hỏi.

Tiêu Chiến miễn cưỡng giữ cho giọng nói ổn định một chút, "Tôi có cảm hứng, hiện tại phù hợp viết kịch bản."

Du Minh đi tới cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cái.

"Cậu không sao chứ?"

"Tôi có thể có chuyện gì?" Tiêu Chiến ngậm điếu thuốc vui vẻ.

Du Minh vừa đi ra, Tiêu Chiến liền một đầu cắm xuống giường, đập gối khóc rống.

Tôi còn có thể làm sao a??

...

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác hỏi Nhị Lôi: "Đàn ghi-ta tặng chưa?"

"Tặng rồi." Nhị Lôi nói, "Cậu ấy đặc biệt thích."

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, "LOGO trên đầu cây đàn cũng nhìn thấy?"

"Thấy rồi, cậu ấy còn khen anh đáng yêu."

Mặt Vương Nhất Bác lúc này liền tê liệt, ý của y vốn là muốn bắt Tiêu Chiến vì bản thân nói bừa mà xấu hổ. Cũng là thời thời khắc khắc cảnh tỉnh hắn thích đàn ghi-ta phải đàn nghiêm túc, không được tùy tiện giống lúc trước đặt tên như vậy.

May mắn Nhị Lôi chưa có nói đến vụ "nựng tiểu mông" đó.

"Cây đàn ghi-ta này đủ cho cậu ta hiếm lạ vài ngày rồi." Nhị Lôi còn nói.

Vương Nhất Bác nói: "Chỉ cần có thể dời lực chú ý, để cho cậu ta đừng giằng co cái kịch bản không đáng tin đó là được."

"Yên tâm đi, cậu ấy rất ham vui, không có định lực kia đâu." Nhị Lôi nói.

Vương Nhất Bác còn nói: "Hi vọng cậu ta đừng đem chuyện tôi tặng đàn tuyên dương nơi nơi, gặp phải người nào ghen tị lại phiền toái."

"Cái này anh yên tâm, tôi đã đặc biệt dặn dò qua."

Mới vừa nói xong, dì lao công liền vào cửa quét dọn. Dì lao công này là một người câm điếc, là sau khi vị Phùng Tuấn kia khóc lóc om sòm tranh cãi ầm ĩ với nhân viên lao công cũ, để chấm dứt hậu hoạ, Vương Nhất Bác trực tiếp chọn lựa.

Dì lao công trong lúc đang dọn dẹp bàn Vương Nhất Bác, chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong túi áo lấy ra giấy và bút, viết một tờ giấy, cười dịu dàng đưa cho Vương Nhất Bác.

"Vương tổng, tôi nghe nói ngài tặng Tiêu Chiến một cây đàn ghi-ta. Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu." =)))))

Vương Nhất Bác lúc ấy mặt liền âm rồi, một tay vứt tờ giấy cho Nhị Lôi. Nhị Lôi sau khi xem qua cũng là trán đẫm mồ hôi, không cho Tiêu Chiến vào bộ phận tuyên truyền thật sự quá uổng phí nhân tài!

...

Lý Thượng đã vào đoàn phim mới thành lập, đây là lần đầu tiên thượng trang, dùng là đoàn hóa trang cá nhân.

Hoá trang sư vừa trang điểm vừa khen không dứt miệng, "Vì cái gì cậu hóa thành quỷ vẫn đẹp trai như vậy?"

"Là cô không xuống tay mạnh, không sao, cô cứ tận lực hóa, làm sao tới mức dọa người đi."

"Tôi đã cố hết sức, nhưng hóa xong vẫn là đẹp trai như vậy, tôi thật sự bất lực."

Lý Thượng chỉ cười cười, không nói chuyện.

Hoá trang sư lại cảm khái nói: "Thật ngoài dự liệu, không ngờ cậu lại nhận loại nhân vật này. Tuy rằng kịch bản sửa lại không ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của cậu đó."

Lý Thượng ngược lại rất lãnh đạm, "Tôi còn là người mới, nên thử nhiều một vai diễn một chút để rèn luyện bản thân. Tôi không muốn người khác nói tôi là dựa vào xuất thân gì, tôi hi vọng bọn họ thấy thực lực chân chính của tôi."

Hoá trang sư nhìn Lý Thượng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cậu là người mới khiêm tốn nhất tôi từng biết, không giống vài người, xuất thân nổi bật chút liền không biết mình họ gì nữa. Mượn Tiêu Chiến kia nói đi, Vương tổng tặng hắn một cây đàn ghi-ta liền chạy khắp nơi đắc ý, thật chưa thấy qua cảnh đời."

Thần sắc Lý Thượng cứng đờ, "Vương tổng tặng hắn đàn ghi-ta?"

"Đúng a, liên tục khoe khoang thối."

Sau đó Lương Cảnh đến tham ban, cũng nói về chuyện này.

"Hắn nhất định là đã ký hợp đồng không thể nghi ngờ rồi, nhưng ký tên cho ai vẫn luôn không lộ ra, hẳn không phải là người bình thường." Lương Cảnh nói.

Lý Thượng vẻ mặt cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể là ký tên cho Phùng Tuấn rồi."

Tiểu Văn giễu cợt một tiếng, "Ký tên cho lãnh đạo cấp hai? Cũng quá khoa trương chứ? Hắn dựa vào cái gì a?"

Lý Thượng không nói gì.

...

Tiêu Chiến đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày rồi, từ lúc Du Minh nói xong chuyện Hạ Hoằng Uy, Tiêu Chiến liền đóng chặt cửa phòng, dốc lòng sáng tác, rốt cuộc chưa từng đi ra ngoài.

Du Minh lo lắng đến tình trạng của Tiêu Chiến, nhịn không được đi qua gõ cửa, kết quả gõ nửa ngày không ai mở. Vặn thử nắm của phát hiện không có khóa, liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, toàn thân tỏa hàn khí. Sô pha thổi phồng phía dưới đã muốn quắt xuống, nhưng hắn như trước không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay gõ lên đều đều.

" Tiêu Chiến?" Du Minh gọi một tiếng thăm dò.

Tiêu Chiến không phản ứng chút nào.

" Tiêu Chiến?" Du Minh lại lớn tiếng kêu một lần.

Cả người Tiêu Chiến đột nhiên nhảy thượng lên quá một thước, toàn thân run lẩy bẩy như cái sàng, hoảng sợ kêu lớn: "Dọa người gì vậy?"

Du Minh cũng bị dọa mất hồn, rốt cuộc ai dọa ai a?

Tiêu Chiến thở phì phò, "Tôi có lẽ là viết đến có chút quá nhập tâm." Nói xong lại đánh ra vô số rùng mình.

Du Minh ngạc nhiên, đây là viết cái gì, đem bản thân cũng dọa thành như vậy?

"Hush!" Tiêu Chiến đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ, ra vẻ thần thần bí bí, "Cũng sắp viết đến cậu, ca lần này an bài cho cậu một nhân vật cực kì xuất sắc, tuyệt đối có thể phát huy tiềm lực lớn nhất của cậu."

...

94.

Sau khi Du Minh trở về, Tiêu Chiến tiếp tục "Múa bút thành văn".

Đàn ghi-ta để cạnh tay, năm lần bảy lượt muốn sờ, đều cắn răng nhịn xuống.

Theo tình tiết phát triển, đỉnh đầu Tiêu Chiến bao phủ u ám ngày càng nặng, bả vai cứng ngắc run rẩy đến càng lợi hại, cảm giác ký tự trước mắt cũng bắt đầu nhảy nhót. Trong mơ mơ màng màng, hắn nhìn thấy gương mặt Hạ Hoằng Uy nhe răng cười hiện ra trên mặt bàn, răng nanh hung ác đã muốn vươn ngoài màn hình.

"Cậu cũng dám đem Du Minh nhà tôi viết chết? Tôi đem cậu trói lại ném xuống giếng."

Tiêu Chiến cảm giác mặt sàn dưới ghế sa-lon rõ ràng vỡ ra một cái hố lớn, thân thể hắn không thể khống chế bị rơi xuống. Tầm mắt phía trên đột nhiên biến thành một cái miệng giếng, Hạ Hoằng Uy đang ghé vào âm trầm cười.

"A ── "

Tiêu Chiến tru lên một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.

Kỳ thật vừa rồi trong quá trình viết, Tiêu Chiến cũng đã là đang ngủ.

...

Hai ngày này Tây Tây bị đưa đến nhà cha mẹ Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền một mực ở lại văn phòng.

Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập. Vương Nhất Bác mới vừa bật đèn bàn lên, Tiêu Chiến đã thần tốc phá giải xong khóa mật mã ở cửa văn phòng. Tiếp theo như gặp phải đuổi giết vọt vào phòng ngủ, quần áo cũng chưa cởi liền chui vào ổ chăn, ôm cổ Vương Nhất Bác đang muốn đứng dậy.

Cả người Vương Nhất Bác cứng đờ, quay đầu nhìn sang, Tiêu Chiến là nhắm mắt.

Tiêu Chiến ngày thường như một cái bếp lò, lúc này đã muốn hóa thành tảng băng lớn, toàn thân tỏa ra hàn khí.

Vương Nhất Bác dò xét trán Tiêu Chiến, mát mẻ, không có dấu hiệu phát sốt.

"Cứu cứu tôi đi, Hạ Hoằng Uy muốn giết tôi a!" Tiêu Chiến kêu thảm thiết.

Hạ Hoằng Uy? Hạ Hoằng Uy muốn giết cậu? Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết Tiêu Chiến sinh ra logic này từ đâu.

"Hạ Hoằng Uy vì sao phải giết cậu?"

Tiêu Chiến đầu dùng sức chui vào trong lòng Vương Nhất Bác, cứ thế ồn ào, "Hắn muốn đem tôi ném xuống giếng, muốn đem tôi ném xuống giếng... Cứu cứu tôi..."

Vương Nhất Bác tay vỗ vỗ ổn định cái đầu đang lắc loạn của Tiêu Chiến, để cho hắn hơi tách khỏi ngực mình một chút.

"Hắn muốn đem cậu ném xuống giếng? Vì sao lại ném xuống giếng?"

Tiêu Chiến vẻ mặt khẩn trương nói: "Tự tôi nhảy giếng a! Du Minh bị tôi viết chết..."

Đoạn nhảy giếng phía trước Vương Nhất Bác nghe không hiểu, nhưng là một câu phía sau Vương Nhất Bác nghe rõ, Tiêu Chiến đây là viết kịch bản viết đến điên rồi, tự mình dọa mình thành như vậy.

Vương Nhất Bác nín giận dỗ vài câu: "Đừng sợ, đều là giả."

Tiêu Chiến vẫn nói không lên lời, "Đây đều không phải là giả a! Đây đều là thật sự! Hai ta lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nhảy giếng... Tôi... Tôi... giếng sâu hơn ba mươi mét a, cừ thật, nước giếng lạnh thấu xương! Ngay lúc mạng tôi ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên nhảy ra một anh hùng, chỉ thấy anh hùng này chiều cao tám thước, mũi cao mắt đẹp, nói thì chậm xảy ra thì nhanh..."

Toàn bộ kiên nhẫn Vương Nhất Bác đều hóa thành mắt lạnh.

"Du Minh tựa như một con cọp ngồi lì ở trên người của tôi vặn vẹo, oa a a a..." Tiêu Chiến lại rối loạn.

Vương Nhất Bác đưa tay mở tủ đầu giường lấy ra một cuộn băng dính từ trong ngăn kéo, trực tiếp dán chặt miệng Tiêu Chiến.

Giờ tôi xem cậu lắm mồm như thế nào? Ngoan ngoãn ngủ cho tôi!

Kết quả, Tiêu Chiến không nói nữa, tứ chi lại bắt đầu làm loạn, nhất là cái chân thối kia, liên tục cọ loạn trên đùi Vương Nhất Bác... Tựa như một 'Đại Mao Trùng' (con sâu lông lớn) đang ngọ nguậy, nị nị oai oai rất khó chịu.'

Vương Nhất Bác trực tiếp đạp chân Tiêu Chiến trở về.

Kết quả không đầy một lát, "Đại Mao Trùng" bất khuất kia lại chậm rãi bò trở về, lại đổ bộ đến chân Vương Nhất Bác, bắt đầu quá trình mài kỷ trường kì.

Nếu trên nóc nhà có một cái camera, lúc này trong màn ảnh sẽ xuất hiện hai thân thể quấn lấy nhau. Một người thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích, mang trên mặt chán ghét cùng ẩn nhẫn vô tận. Người kia thì loạn chui xung quanh, cọ loạn nơi nơi, híp mắt hưởng thụ.

Vương Nhất Bác rốt cục tức giận mắng, "Tôi cho cậu biết, tôi có thể lưu cậu lại đã là may mắn rồi, nếu cậu còn dám không biết đủ, thì lập tức biến đi cho tôi!"

Tiêu Chiến rốt cục ngoan ngoãn rồi, tuy nhiên loại này nghiêm túc này được giới hạn đối với phạm vi lặn lộn trên giường, còn có một vài biên độ nhỏ khó có thể khắc phục. Ví như nghiến răng, ngáy, đô đô rang rang... Ví như Vương Nhất Bác mới vừa nhắm mắt bên cạnh lại ầm một cái xoay người, mới vừa có chút buồn ngủ một cái chân nóng sực bò lên eo lại nhanh chóng rút lại...

Vương Nhất Bác thật vất vả mới ngủ được, kết quả lại bị một trận ngứa ngáy bức tỉnh.

Bộ móng vuốt của Tiêu Chiến không biết khi nào đã đưa vào trong áo ngủ Vương Nhất Bác, ở trên lồng ngực tinh tráng cấm dục đã lâu kia lim dim sờ phủ một trận. So sánh với Vương Nhất Bác sinh hoạt sung sướng, bàn tay Tiêu Chiến tuyệt đối đủ thô đủ sần có đủ lực ma sát, không quá vài cái đã khiến cho Vương Nhất Bác trán nổi gân xanh, trên vầng trán tràn ngập nồng đậm khí diễm đàn ông.

"Cậu ─ thành ─ thực ─ chút ─ cho ─ tôi!" Gần như là nặn ra từng chữ lạnh cứng từ trong kẽ răng.

Tiêu Chiến tiếp tục, "Người mù" này rất nhanh đã lần tới "con voi".

Vương Nhất Bác đột nhiên chồm lên, một cái xoay người sắc bén hung hăng áp chế Tiêu Chiến dưới thân. Hai tay giữ chặt cổ tay Tiêu Chiến, ánh mắt hung hãn trừng hắn, một ngụm khí hùng hồn trào lên.

"Tôi bảo cậu ngoan ngoãn chút nghe thấy không?"

Tiêu Chiến không lên tiếng, xem ra là sợ rồi.

Vương Nhất Bác cương sửng sốt thật lâu, mới buông Tiêu Chiến ra, trở mình về ngủ tiếp.

Kết quả, không đầy một lát lại mò đến đây.

Vương Nhất Bác sau khi răng hàm đều sắp mài nhỏ rồi, lúc ấy trong đầu liền có một ý niệm: ngươi nếu không đem qua cái kịch bản đã nói, lão tử băm ngươi!

Sau đó, mặt cứng nhắc lật người, trực tiếp giữ chặt tay Tiêu Chiến ngủ.

Đêm, rốt cục yên ổn trở lại.

...

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Vương Nhất Bác đã gọi Nhị Lôi đến.

"Mang người này về." Ngón tay chỉ vào trong phòng.

Nhị Lôi nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt kinh ngạc, anh thế mà lại giữ người qua đêm sao?

Vương Nhất Bác vẻ mặt không vui, "Nhìn cái gì? Còn không nhanh chóng chuyển đi?"

Nhị Lôi vội vàng tiến vào phòng, vừa nhìn thấy người trên giường là Tiêu Chiến, lúc ấy hưng phấn a nhiệt tình a, chỉ kém giơ tay hô to một tiếng: "Tiểu chủ vạn tuế, tiểu chủ rốt cục đã cho nô tà nhẹ nhõm một hơi!"

Nhị Lôi vác Tiêu Chiến ra cửa, Vương Nhất Bác đột nhiên lại gọi hắn lại.

"Sao vậy?" Nhị Lôi hỏi.

Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Cõng."

Nhị Lôi kinh ngạc, "Vác và cõng có gì khác nhau sao?"

"Bảo cậu cõng thì cõng đi."

Vương Nhất Bác không nói nhiều mà trực tiếp ôm Tiêu Chiến xuống, thay đổi tư thế đặt lên sau lưng Nhị Lôi.

Tiêu Chiến đi khỏi không đầy một lát, Hạ Hoằng Uy đã tới rồi.

"Tôi muốn đầu tư một bộ phim." Hành văn gãy gọn.

Vương Nhất Bác lập tức liền hiểu ra là bộ phim nào, vì thế mở miệng ngăn cản, "Bộ phim điện ảnh kia căn bản không đáng tin, cậu vẫn là đừng phung phí tiền."

Hạ Hoằng Uy có thể chịu nghe Vương Nhất Bác khuyên bảo sao? Vĩnh viễn là ngữ khí "Tôi chỉ đến để thông báo".

"Năm ngàn vạn (năm mươi triệu) đầu tư, đây là hợp đồng!" Trực tiếp đặt xuống trước mặt Vương Nhất Bác.

Năm ngàn vạn đầu tư mặc dù ở thị trường điện ảnh hiện nay không coi vào đâu, nhưng đối với thể loại phim kịnh dị mà nói là quá mạo hiểm rồi. Hơn nữa đoàn phim không có một diễn viên tên tuổi, đạo diễn cũng là Đại Tân sinh (thế hệ mới), sức hấp dẫn phòng vé cũng không đủ. Phải biết rằng lúc trước 4 bên hùn vốn mới gom đến ba ngàn vạn, hiện tại một mình Hạ Hoằng Uy đã ra năm ngàn vạn, quả thực chính là tìm đường chết!

Vương Nhất Bác trực tiếp đẩy hợp đồng trở về, "Cậu có thể tìm những công ty chế tạo khác xuất hàng, tôi sẽ không nhận."

"Tôi chỉ cần ở công ty các cậu!" Hạ Hoằng Uy gằn từ chữ.

Bốn mắt chạm nhau, lại kích lên một mảnh khói súng chiến hỏa.

"Bây giờ ngay cả kịch bản cũng không có." Vương Nhất Bác nhắc nhở.

Hạ Hoằng Uy cười lạnh một tiếng, "Cậu biết không? Bộ phim này lỗ, Du Minh sẽ theo tôi!"

Lời này vừa nói ra, Vương Nhất Bác không còn dư âm muốn mở miệng cự tuyệt.

"Hợp đồng trước tiên để đây, nếu có vấn đề gọi cho tôi, tôi có việc đi trước."

...

Buổi chiều, Tiêu Chiến cầm tác phẩm đầu tay của mình vui vẻ dương dương tự đắc tiến vào văn phòng Vương Nhất Bác.

"Dạ, xin người vui lòng chỉ giáo."

Vương Nhất Bác cầm lấy bài viết, mới vừa quét mắt một lượt mặt lập tức trầm xuống.

"Đây là cậu viết?"

"Đúng vậy. Tiêu Chiến ra vẻ tự cảm thấy tốt đẹp."

Vương Nhất Bác đập mạnh bài viết xuống bàn làm việc, "Môn ngữ văn của cậu là do giáo viên thể dục dạy sao?"

"Sao anh lại biết? Ở tiểu học tất cả các môn của tôi đều là một giáo viên dạy."

Vương Nhất Bác, "..."

"Anh đừng nhìn hình thức, cái đó đều là mây bay, đến lúc sẽ có biên kịch đặc biệt sửa cho tôi. Anh chỉ xem nội dung, xem các ý chính thôi." Tiêu Chiến lại đem bài viết thật cẩn thận đặt trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng tin tưởng hắn một lần, lại cầm bài viết đến đọc, kết quả đọc không đến một phút đồng hồ liền đứng lên, trực tiếp kéo Tiêu Chiến ra cửa.

"Sao lại đuổi tôi đi a?" Tiêu Chiến bất minh sở dĩ.(không rõ lý do)

Vì cái gì đuổi ngươi? Vương Nhất Bác đã không muốn nói gì nữa. Không tách đoạn, một cái dấu câu cũng không có, lỗi chính tả thông thiên, logic hỗn loạn, ngôn ngữ lơ mơ... Ngươi đây là đến đùa giỡn sao?

Tiêu Chiến chưa từ bỏ ý định, "Anh nhìn lại một chút nha, tôi mất rất nhiều công phu mới viết xong."

"Lập tức mang người này về ký túc xá." Vương Nhất Bác nói với bảo tiêu đối diện.

Bảo tiêu trực tiếp áp giải Tiêu Chiến đi rồi.

Vương Nhất Bác như cũ biểu tình đau đầu, bài viết lộn xộn kia mãi lắc ở trước mắt, làm gì cũng không có tâm tình. Lại buồn bực cầm lên, kiên trì đọc tiếp.

Tiêu Chiến làm việc mài mài chít chít, viết thứ này cũng mài mài chít chít, một cái tóm tắt nội dung xả đến ba trang. Trong lúc Vương Nhất Bác cầm lên đặt xuống, buông xuống nhặt lên, sau không biết bao nhiêu lần, lại thấy cũng không bỏ xuống được rồi.

Đột nhiên có cảm giác nói không nên lời.

Y lập tức trở mình lại, lại nặng đọc một lần, lần này lưu loát không ít, nội dung câu chuyện cũng dần dần hiện lên trật tự rõ ràng.

Vương Nhất Bác lúc đầu nghĩ Tiêu Chiến viết ra gì đó nhất định là thiên về bối cảnh mà không phải nội dung, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Câu truyện này không phải tách thành từng đoạn kinh dị nhỏ, cũng không phải nội dung yêu ma quỷ quái các phép thần thông tuyệt thế, mà là một bộ phim kinh dị tiêu chuẩn, cấu tứ kỳ diệu gay cấn ly kỳ.

Khiến cho Vương Nhất Bác không ngờ đến, là bộ kịch này sử dụng "hiệu ứng Droste", cũng chính là một loại hình thức thị giác đệ quy, là một phần nhỏ hình ảnh giống với cả hình ảnh trọn vẹn, cứ thế sinh ra vô hạn tuần hoàn.

(Hiệu ứng Droste là hiệu ứng mà một hình ảnh xuất hiện trong chính nó, trong một nơi mà một hình ảnh tương tự trong thực tế sẽ được dự kiến sẽ xuất hiện.Sự xuất hiện mang tính đệ quy: phiên bản nhỏ hơn có một phiên bản nhỏ hơn nữa ở trong, và như vậy)

Tựa như câu chuyện xưa chúng ta thường kể kia, "Trước kia có một ngọn núi, ngọn núi có tòa miếu, trong miếu có một Lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng, giảng cái gì đây? Chính là giảng Trước kia có môt ngọn núi, ngọn núi có tòa miếu, trong miếu có một Lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng, giảng cái gì đây? Chính là giảng trước kia có một ngọn núi, ngọn núi có tòa miếu..."

Hơn nữa đọc tiếp xuống mới phát hiện, toàn bộ Logic rõ ràng, bố cục chặt chẽ, một vòng khóa một vòng, hồi hộp trực tiếp kéo đến kết thúc, đột nhiên lại một đại biến chuyển, khiến cho người ta lông tóc dựng đứng.

Bên trong không chỉ có đề cập đến hiệu ứng Droste, còn đề cập đến thuật thôi miên, một loạt thần quái trong thanh minh mộng chồng chéo cùng hiện thực, thả nắm đến vô cùng lão luyện, tuyệt đối có thể tránh được lệnh cấm xét duyệt.

Đặc biệt là xây dựng kiểu nhân vật vô cùng phù hợp với Du Minh kia, quả thực khiến cho người ta kinh sợ.

Du Minh ở trong phim chính là diễn một sinh viên học viện múa đã chết, nhưng cũng là nạn nhân của quỷ áp giường bị bóng đè tra tấn. Đặc điểm lớn nhất của loại quỷ này chính là cơ thể tương đối dẻo, hắn sẽ dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo bám ở trên người nhân vật chính. Hoàn toàn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng kinh dị đột ngột xoay ngược eo, uốn các cơ đến rối loạn, động tác co rút các đốt ngón tay lay động răng rắc ở trước mắt ngươi, ngươi khóc lóc cuồng loạn thế nhưng hắn lại không chút đổi sắc.

Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình cho Du Minh ra nhiều phim lớn như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới còn cóthể có một nhân vật như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx