CHƯƠNG 95-96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




95.

Một giờ sau, Tiêu Chiến lại bị áp giải trở về văn phòng Vương Nhất Bác.

Bên cạnh bàn công tác Vương Nhất Bác có một bàn làm việc phụ, bình thường lúc bận Phùng Tuấn sẽ tới đây hiệp trợ. Ổn định hai ghế cạnh nhau, ngày hôm nay tiểu đồng Tiêu Chiến có được vinh hạnh đặc biệt này.

"Nhìn tôi cái gì? Tôi sửa bài viết cho cậu!" Vương Nhất Bác nghiêm khắc chỉ thị một tiếng.

Tiêu Chiến dựa theo yêu cầu của "Vương lão sư" đem nội dung đơn giản hoá, sau đó phân đoạn, hơn nữa đặt dấu ngắt câu, cảm giác không còn gì có thể sửa chữa, phất tay ý bảo: "Tôi sửa xong rồi."

Vương Nhất Bác chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, mà dường như đã muốn bắt đầu bắn liên hồi răn dạy.

"Tôi vừa rồi đã nói với cậu hình thức như thế nào? Khi chuyển đối tượng đối thoại cần cách xuống một hàng, cái này sao vẫn tụ lại?"

"Còn có câu này, tự cậu đọc xem, đây là tiếng người sao? Có thể đọc được lưu loát sao?"

"Lớn như vậy lỗi chính tả bày ra rành rành ở đây cậu còn nhìn không thấy?"

"Sửa lại a!!!"

Tiêu Chiến mải miết hự hự sửa nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu, thăm dò hỏi Vương lão sư.

"Lúc này được rồi đi?"

Vương lão sư mới vừa nhìn hai mắt, lại một tát quất lên trán Tiêu Chiến, "Cái chỗ này phải là thêm dấu câu gì? Là kí hiệu chỉ tên sách sao? Cậu tiếp tục hảo hảo ngẫm lại."

Tiêu Chiến cười khan một tiếng, "Nhầm rồi nhầm rồi, phải là gạch xiên."

"Ở đâu đặt gạch xiên? Đó là cặp dấu ngoặc kép!"

"Đúng đúng đúng rồi, cặp dấu ngoặc kép, tôi nhớ nhầm rồi."

Thật sự là chứng cưỡng chế gặp nhị hồ đản (kẻ hồ đồ lôi thôi), tinh anh gặp thất học, có thể nào không sốt ruột?

Vương Nhất Bác phê chữa xong từng câu từng chữ, cho rằng không còn vấn đề gì, sắc mặt mới dịu đi một chút.

"Lại đây, tôi dạy cho cậu làm thế nào đem một câu chuyện đổi thành kịch bản." Vương Nhất Bác ngoắc.

Tiêu Chiến kéo ghế đến bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống, ghé qua nhìn màn hình máy tính, ra vẻ thật sự hiếu học.

"Cậu đã từng quay phim điện ảnh, cũng đã từng nhìn kịch bản rồi, biết kịch bản khác câu chuyện khác ở chỗ nào. Trừ bỏ cốt truyện, còn phải có bối cảnh, thuyết minh động tác biểu cảm, đối thoại..."

Vương Nhất Bác đang nói, đột nhiên thấy một cái cẩu móng vuốt mò lên bàn tay điều khiển chuột của mình.

"Tay anh thật sạch sẽ." Câu môi cười xấu xa.

Vương Nhất Bác lớn tiếng mắng: "Bỏ ra!"

Tiêu Chiến nhanh chóng buông tay, lại ra vẻ vẫn thật sự lắng nghe.

Kết quả Vương Nhất Bác nói không một lúc, đột nhiên lại lên tiếng: "Chìa tay ra."

Tiêu Chiến tuy rằng bất minh sở dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay lên.

Vương Nhất Bác hỏi: "Tay cậu sao lại thô như vậy?"

Đêm qua lúc ngủ y nắm phải bàn tay Tiêu Chiến cũng cảm giác được, bàn tay hàng này không phải thô bình thường. Mỗi bộ phận trên người đều rất nhỏ mịn, chỉ riêng hai bộ móng vuốt này, quả thực giống như giấy ráp.

"Tôi là con nhà nông dân, đây là một đôi tay trải qua các công trường, trải qua việc nhà nông! Là đôi tay này của chúng tôi cần cù thông minh tạo nên các cao lầu cao ốc của thành phố, thành phần tri thức tinh anh các người mới có thể ở bên trong nhàn nhã!"

Vương Nhất Bác liếc xéo hắn, nói thầm: "Mới đi làm một ngày liền rơi giếng, cũng xứng nói mình là công nhân?"

Á... Tiêu Chiến cười mỉa, "Anh cũng biết sao?"

Vương Nhất Bác nhìn một bộ ngây ngốc của Tiêu Chiến, nhịn không được hừ cười một tiếng, "Đêm qua tự cậu nói."

"Tự mình nói? Đêm qua tôi gặp anh khi nào?" Tiêu Chiến rũ sạch nợ nần.

Vương Nhất Bác trực tiếp chuyển mắt về hướng màn hình máy tính, "Chúng ta tiếp tục."

"Không được!" Tiêu Chiến lập tức ngăn lại, "Nhất định phải nói cho rõ, tôi rốt cuộc nói cho anh khi nào? Nói với anh những gì?"

Vương Nhất Bác chỉ có thể nín giận thuật lại toàn bộ lời mê sảng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa nghe liền mơ hồ, "Tôi... Tôi nói Hạ Hoằng Uy sao?"

"Cậu không phải nói cậu ta, cậu là dính tên cậu ta lên miệng."

Tiêu Chiến vội vàng hỏi: "Anh chưa nói cho Hạ Hoằng Uy đi?"

"Còn chưa kịp nói." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến hơi kém bùm một cái quỳ xuống đất, "Ngàn vạn lần đừng a, hắn sẽ giết chết tôi! Van cầu anh..."

Vương Nhất Bác bất vi sở động.

"Nếu anh tiết lộ, tôi sẽ lôi anh xuống cùng, dù sao hai ta là châu chấu buộc trên một sợi thừng."

Vương Nhất Bác buồn bực, "Liên quan gì đến tôi?"

"Sao lại không? Tôi là vì nhìn thấy anh mới nhảy xuống giếng."

Vương Nhất Bác càng không rõ, "Cậu nhìn thấy tôi nhảy giếng làm gì?"

"Tôi sợ anh nhìn thấy tôi." Tiêu Chiến đối đối hai ngón tay.

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Vì sao lại sợ tôi thấy cậu?"

Tiêu Chiến che mặt cười đê tiện, "Đây không phải là...sợ anh nhất kiến chung tình sao..."

Vương Nhất Bác, "... Cậu đánh giá con mắt của tôi quá vô dụng."

Tiêu Chiến không hề tự biết nhục, còn hí hửng hướng Vương Nhất Bác nhướn nhướn mi.

Vương Nhất Bác vẻ mặt đề phòng, "Cậu làm gì? Tôi cho cậu biết, đừng tiếp tục xả mấy câu vô nghĩa!"

Quả nhiên, Tiêu Chiến chọc eo Vương Nhất Bác mấy cái, nói thầm: "Hai ta sau này thật sự là vợ chồng."

"Tiếp tục lắm mồm có tin tôi đập cậu không?"

Tiêu Chiến lập tức xoay mặt sang chỗ khác, bả vai liên tục run rẩy không thôi.

Vương Nhất Bác lười để ý tới hắn, quay về phía màn hình máy tính, vừa tự mình chỉnh sửa hình thức kịch bản cho Tiêu Chiến, vừa kiên nhẫn giảng giải lỗi sai cho hắn.

Cằm Tiêu Chiến tham lên tham lên liền tìm đến trên vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác liếc mắt trừng hắn, Tiêu Chiến lại một bộ biểu cảm vô lại.

"Cổ duỗi lâu như vậy quá mệt mỏi, đệm một lát, chỉ đệm một lát thôi..."

Không biết vì cái gì, Vương Nhất Bác lại dung túng hành vi này cho Tiêu Chiến.

Trong quá trình trao đổi, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi: "Có thể cho tôi thêm một đoạn giường diễn không?"

"Không thể!" Trực tiếp cự tuyệt.

Tiêu Chiến mất mát rất nhiều nhưng lại có chút tiểu mừng thầm, cố ý hỏi: "Vì cái gì không thể thêm a?"

"Bởi vì cậu ở trên giường không hề mỹ cảm."

Tiêu Chiến, "... Được rồi."

Sửa xong toàn bộ kịch bản, trong lúc kí tên, Vương Nhất Bác trưng cầu ý kiến Tiêu Chiến một chút.

Tiêu Chiến nói: "Cứ viết là sách của công ty ta đi."

"Vì sao không viết tên của cậu?" Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên.

Tiêu Chiến nói: "Anh viết là sách của công ty, coi như công ty trả Lỗ đạo diễn một nhân tình."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ cân nhắc chu đáo như vậy, lại nhìn lại bộ dạng cà lơ phất phơ kia, đột nhiên lại cảm thấy được vô cùng hiếm lạ.

"Có phải cảm thấy con người tôi đặc biệt hiếm lạ?" Tiêu Chiến tự mãn.

Vương Nhất Bác giống như giận lại không phải giận đuổi hắn, "Đi ra ngoài, tôi còn bận việc của mình."

Tiêu Chiến cầm kịch bản đã đóng dấu xong đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác đột nhiên lại gọi hắn lại, "Đợi lát."

Tiêu Chiến khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên một thứ gì đó ném lại đây, đưa tay bắt lấy là một cái chai lớn.

"Trở về dưỡng tốt bàn tay của cậu đi, phim kịnh dị phi thường coi trọng hình thức tứ chi, bàn tay đại thô của cậu vừa lên kính, người xem nhất định sẽ mất hứng."

Tiêu Chiến gật đầu, "Tôi biết rồi, nhất định dưỡng đôi tay bóng loáng như anh."

"Đi đi đi, đi nhanh lên đi."

Tiêu Chiến mới vừa đi Vương Nhất Bác đã gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy.

"Kịch bản đã nhận được, ngày mai tôi sẽ tìm người đưa đi thẩm tra. Bất quá mức tiền đầu tư có chút thay đổi, hoàn toàn không dùng đến năm ngàn vạn, hai ngàn vạn là đủ rồi."

"Hai ngàn vạn?" Hạ Hoằng Uy không thể hiểu, "Cậu có nói đùa không? Hiện nay hai ngàn vạn còn có thể làm phim?"

"Nếu kịch bản hay, hai ngàn vạn cũng có thể thu được hai triệu tiền vé. Nếu kịch bản không tốt, hai triệu đầu tư cũng chưa chắc có thể thu hồi hai ngàn vạn." Vương Nhất Bác nói.

"Hai ngàn vạn quá ít, rất dễ thu hồi vốn." Nhà đầu tư Hạ khẩu khí cuồng vọng, "Năm ngàn vạn không bớt một phân, chẳng qua ba ngàn vạn kia toàn bộ cho Du Minh làm tiền mời rượu!"

Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, "Cậu dù cho cậu ta một tỷ tiền mời rượu, bộ phim này cũng không lỗ được."

Hạ Hoằng Uy buồn bực, buổi sáng còn sống chết cản lại, lúc này lại ra vẻ cùng tôi chơi tình thế bắt buộc này! Làm cái gì vậy?

...

"Cắt!"

Lương Cảnh ra lệnh một tiếng, Lý Thượng cuối cùng được đặt xuống từ trên không.

Chân của hắn đã trải qua phẫu thuật lớn như vậy, cho dù đã khôi phục nhưng vẫn không khỏe được như lúc trước. Mới treo hơn một giờ, lúc hạ xuống đất đã có chút đứng không vững.

"Thế nào? Ổn không?" Lương Cảnh hỏi.

Lý Thượng khoát tay, "Không việc gì."

"Kỹ năng biểu diễn tiến bộ phi thường lớn." Lương Cảnh vỗ vai Lý Thượng khen ngợi nói, "Tương lai nền điện ảnh Trung Quốc phải dựa vào cậu."

Sắc mặt Lý Thượng nhất thời khá lên nhiều.

Trong lúc nghỉ ngơi, hai người lại bắt đầu tán gẫu chuyện Lỗ đạo diễn hận quay phim điện ảnh mới.

"Nghe nói là lực lượng có sẵn, kịch bản mới đuổi hoàn thành." Tiểu Văn nói.

Lý Thượng tò mò, "Là Vương tổng đầu tư sao?"

"Vương tổng lại làm việc coi tiền như rác đó sao? Dự án rủi ro như vậy, cũng chỉ có đại tài chủ của Du Minh dám nhận."

Nói đến đại tài chủ sau lưng Du Minh, Tiểu Văn nhịn không được giễu cợt, "Nếu như là người đó đầu tư, bộ phim này nhất định lỗ! Người này chính là có cừu hận với tiền bạc, ha ha ha ha..."

"Bao nhiêu?" Lý Thượng hỏi.

Lương Cảnh thản nhiên trả lời: "Nghe nói là hai ngàn vạn."

"Ít như vậy?" Lý Thượng rất ngạc nhiên, "Tài chủ kia không phải vừa ra tay liền trên triệu sao?"

"Người ta cũng không phải tên ngốc, nói trắng ra là bộ phim này chỉ là để dỗ Du Minh cao hứng, thuận tiện tìm lại chút mặt mũi cho Lỗ đạo diễn."

96.

Mấy ngày này Lỗ đạo diễn một mực chạy khắp nơi tìm kiếm kịch bản, tự mình cũng thử viết, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn từ chối ôm chờ mong đối với Tiêu Chiến. Kết quả không tưởng tượng được chính là, Tiêu Chiến lại có thể trong vòng một tuần đã đem kịch bản sơ thảo đưa đến.

"Nhanh như vậy?" Lỗ đạo diễn thật cảm thấy lo lắng về chất lượng kịch bản.

Tiêu Chiến cười hắc hắc, "Trước tiên anh xem kỹ hẵn nói đi."

Lỗ đạo diễn xem hết nội dung kịch bản, máu toàn thân đều nóng lên, hai con mắt đều bị đốt đỏ.

"Cái này... Đây là cậu viết?"

Tiêu Chiến giọng điệu khách quan, "Tôi chỉ cung cấp ý tưởng, đây là tác phẩm kết tinh sáng tác của tập thể công ty."

Lỗ đạo diễn thổn thức không thôi, "Mấy hôm trước tôi còn giận nhau với công ty bên đó vì chuyện bỏ cũ thay mới đoàn phim, giờ ngẫm lại thấy rất không nên. Cậu trước tiên đem kịch bản cho phó đạo và thư ký trường quay xem đã, tôi gọi điện thoại cho Vương tổng."

Nói xong, Lỗ đạo diễn liền vội vàng cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài.

Tiêu Chiến bàn bạc chuyện chụp ảnh bìa tạp chí cùng Thẩm Sơ Hoa.

Thẩm Sơ Hoa nói: "Nhân vật ảnh bìa thay đổi."

"Thay đổi? Đổi thành ai?" Tiêu Chiến kinh ngạc.

Thẩm Sơ Hoa nói: "Đổi thành Phương Vân rồi."

Tôi thao... Tiêu Chiến thầm mắng: đây quá đúng với đôi cẩu nam nữ này, suốt ngày không quản gì khác ngoài tranh giành thức ăn.

"Chủ biên tạp chí kia tên là gì? Lão nước ngoài ngày nói chuyện phiếm cùng cô kia, nói chuyện không đáng tin như vậy"

Thẩm Sơ Hoa nói: "Tên đầy đủ Nicolas Spacey, bình thường mọi người đều gọi là Nick."

"Nicolas Spacey??! Người này là họ hàng với tôi a, sao có thể "bắt cá hai tay" như vậy a?"

Thẩm Sơ Hoa nhìn trời, "Nicolas là tên, không phải họ."

"Cùng tên không phải cũng có duyên sao?" Tiêu Chiến nói.

Thẩm Sơ Hoa thở dài, không nói gì.

Tiêu Chiến khoát tay, "Bỏ đi, tôi cũng lười tranh giành với đàn bà."

Không ngờ, Thẩm Sơ Hoa đột nhiên mở miệng tỏ rõ thái độ.

"Em nhất định phải cướp số này về!"

"Cô? Cô dựa vào cái gì tranh?" Tiêu Chiến xem thường.

Thẩm Sơ Hoa dị thường bình tĩnh nói: "Phương Vân dựa vào cái gì em sẽ dựa vào cái đó, Phương Vân gặp Nick tiên sinh bốn lần mới giành được, chứng ông ta vốn là không muốn cho cô ta, chỉ là miễn cưỡng nể tình. Nếu như vậy, em cũng có thể xây dựng nhân tình cùng Nick tiên sinh, bảo người ta trả lại trang bìa cho anh."

Tiêu Chiến cảm thấy Thẩm Sơ Hoa quả thực đang trong trạng thái người si nói mộng, tạm thời không nói loại địa vị chênh lệch một là siêu sao nổi tiếng một là trợ lý một nghệ sĩ nhỏ không tên tuổi khác xa nhau. Nói chênh lệch trực quan nhất chính là diện mạo đi, Nick người ta mù a?

"Nicolas tiên sinh không cho Phương Vân lên trang bìa, Phương Vân có thể trực tiếp nói: chỉ cần anh đem trang bìa trả lại cho em, em sẽ nguyện ý cùng anh ngủ một đêm, đồng ý không?" Tiêu Chiến nói sắc bén.

"Em sao không được? Em cũng có thể nói: anh nếu không đem trang bìa trả về, tôi sẽ ngủ với anh!"

Tiêu Chiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó ôm bụng cười điên cuồng, "Ha ha ha ha... Quả thật cũng rất có lực uy hiếp!"

Thẩm Sơ Hoa không hề buồn bực, như trước nghiêm túc nói: "Em liền đi làm chuyện này."

"Này, cô đi thật a?" Tiêu Chiến hô một tiếng.

Thẩm Sơ Hoa một lời cũng không đáp đi rồi.

Tiêu Chiến vốn định gọi nàng lại, kết quả thấy Lỗ đạo diễn đi đến, đành phải từ bỏ.

"Kịch bản đã qua thẩm định." Lỗ đạo diễn không che dấu được vẻ hưng phấn trên mặt.

Tiêu Chiến nhếch miệng cười, "Cũng quá nhanh rồi."

Lỗ đạo diễn thu hồi nụ cười trên mặt, hơi có vẻ chần chừ mở miệng: "Tôi có khả năng phải thương lượng với cậu một việc."

"Chuyện gì? Anh nói đi."

"Vừa rồi tôi liên lạc với nhà đầu tư bên kia, họ tỏ vẻ ủy thác toàn bộ theo ý kiến đoàn phim. Tôi và Trương phó đạo chính là lo lắng điều này, đoàn phim chúng ta mặc dù là lực lượng có sẵn, nhưng bởi vì kịch bản thay đổi, nhất định sẽ có thay đổi về nhân sự. Lúc trước Mã Bân là nam chính, tôi cũng nhận lời nếu như có tân kịch bản, lại để cho hắn diễn vai chính, cho nên cậu xem..."

Tiêu Chiến lập tức sang sảng cãi lại: "Vốn nên là Mã Bân tiền bối làm diễn viên chính a, khi chúng tôi đặt ra kịch bản cũng đã suy xét tới. Tôi và Du Minh đều là phối hợp diễn (diễn viên phụ), hai người chúng tôi chính là diễn quỷ."

Lỗ đạo diễn cười nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến, "Chỉ cần cậu và Du Minh không ý kiến, phía chúng tôi liền có thể phối hợp nhịp nhàng. Thật sự là thật cám ơn cậu, không biết nói gì cho phải. Sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác, nhất định sẽ cho cậu diễn nam chính của tôi!"

"Ha ha ha... Tôi nhất định nhớ kỹ."

Đoàn phim bên này mới vừa trù bị, Lý Thượng bên kia chiến dịch tuyên truyền đã như thủy triều khai hoả.

Lương Cảnh dù sao cũng là tổng giám chế, lại đạo diễn nhiều tác phẩm như vậy, rất thành thạo trong các hoạt động quảng bá phim nhựa. Bộ phim này hoàn toàn chọn dùng chiến lược marketing theo mô hình Hollywood, xuất hàng, tuyên truyền, mở rộng, quay đều tiến hành đồng thời. Tiến hành quảng cáo mạnh tay bao trùm nền tảng lớn nhất là lượng người xem TV, đối tượng tuyên truyền trừ bỏ người xem TV còn có rạp chiếu phim.

Ngày hôm nay sau khi nhiệm vụ quay kết thúc, Lý Thượng đột nhiên nhắc đến chuyện sửa kịch bản cùng Lương Cảnh.

Từ lúc Lương Cảnh tiếp nhận, kịch bản bộ phim này đã từng đại tu qua một lần. Vốn là tam quỷ, vì để tăng thêm phần diễn cho Lý Thượng, liền nén thành hai. Nhưng hậu quả chính là độ phấn khích của bộ phim giảm xuống, vì thế Lương Cảnh cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.

"Tôi cảm thấy có thể thêm một tình tiết ngoài định mức, cho tôi giả dạng nữ trang diễn nữ quỷ, như vậy chẳng khác nào thêm một con quỷ. Nếu đến kết phim lại vạch trần chân tướng, còn có thể gia tăng tính kích thích cho bộ phim."

Lương Cảnh trầm tư một lát, ánh mắt hơi hơi sáng lên.

"Đề nghị này quả thật không tệ."

Lý Thượng còn nói: "Hơn nữa bộ phim lớn kia cũng có phần diễn nam giả nữ, bộ này vừa hay có thể coi như là dự nhiệt."

Sau khi nghe Lý Thượng gợi ý như vậy, Lương Cảnh tỉnh ngộ, lúc này vỗ tay pa một cái.

"Tiểu tử cậu càng ngày càng thượng đạo, thêm, nhất định phải thêm!"

...

Tiêu Chiến đang ở đoàn phim học thiết kế phân cảnh kịch bản gốc, liền nhận được điện thoại triệu hồi từ Vương Nhất Bác.

"Đến phòng làm việc của tôi nhận tiền nhuận bút."

Tiêu Chiến trở lại công ty, Vương Nhất Bác cũng vừa mới từ trong xe bước ra. Tiêu Chiến gắt gao đi theo, sau đó thừa dịp Vương Nhất Bác không chú ý, tót một cái nhảy lên lưng của y, hít một hơi ở sau cổ.

Vương Nhất Bác còn chưa có nổi bão, Tiêu Chiến đã lớn tiếng chửi người.

"Ai mẹ nó đẩy tôi một cái? Có đạo đức hay không, quá con mẹ nó không biết xấu hổ!"

Nhị Lôi nâng trán, đại ca cậu có thể kiếm cớ khác không? Cậu thấy ai bị đẩy một chút liền có thể nhảy thượng lên như vậy sao?

Tiêu Chiến lại giả khuông giả thức mắng Nhị Lôi, "Anh làm gì mà không quản? Người này rõ ràng là mượn tôi đánh lén Vương tổng a!"

Nhị Lôi oán thầm: phạm vi hai trăm dặm chỉ một mình cậu, tôi quản ai? Quản Vương tổng a?

Ngay trong nháy mắt Vương Nhất Bác vừa xoay người, Tiêu Chiến lại nhào lên ôm mạnh một cái, bắt "điểu" với "điểu' mặt chạm mặt. Sau đó Vương Nhất Bác phản ứng trước nhanh chóng lui ra, lại đối mặt với vẻ mặt lên án chỉ về phía Nhị Lôi.

"Chính là anh ta, anh ta không chỉ mặc kệ không quản, còn đẩy tôi!"

Hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người chính là, Vương Nhất Bác lại có thể không trở mặt, mặt chỉ luôn không đổi sắc mà thôi.

Tới văn phòng, Vương Nhất Bác trực tiếp vứt cho Tiêu Chiến năm vạn.

"Trước dự chi một nửa tiền nhuận bút, còn lại một nửa chờ sau khi khai máy lại đưa."

Tiêu Chiến kinh ngạc, "Nhiều như vậy?"

Vương Nhất Bác không giải thích, mà là hỏi Tiêu Chiến: "Ăn chưa?"

"Chưa a, sao vậy?"

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng nói: "Vậy cùng nhau xuống đi."

"A?" Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh.

Vương Nhất Bác không nói lần thứ hai, trực tiếp mang theo ví ra cửa, Tiêu Chiến khi kịp phản ứng vui vui vẻ vẻ theo sát sau lưng y.

Hai người ăn ngay tại nhà ăn dưới lầu, Tiêu Chiến chọn một bàn lớn đồ ăn, đang muốn nhanh chóng càn quét, chợt nghe Vương Nhất Bác ở đối diện hỏi: "Rửa tay chưa?"

"Rửa rồi." Tiêu Chiến đầu cũng không ngẩng nói.

Vương Nhất Bác đưa tay kéo bàn tay hắn lại, kết quả vừa nhìn, tắm cái rắm a, còn cả một mảng lớn đen xì ở bên trên.

"Đây là cái gì?" Khiển trách Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trâng tráo: "Bớt."

Vương Nhất Bác lại hung hăng kéo bàn tay Tiêu Chiến đến trước mặt mình, một nét thoáng như vậy, cái "Bớt" đã đổi vị trí.

"Rửa đi!" Ngữ khí không để cho chống lại.

Tiêu Chiến xám xịt đi đến buồng vệ sinh.

Chờ lúc trở lại vừa muốn động đũa, Vương Nhất Bác lại hỏi: "Thoa kem dưỡng ẩm da tay chưa?"

"Buổi sáng thoa rồi."

"Rửa tay một lần phải thoa một lần, bằng không tay cậu khi nào mới phục hồi được bộ dạng giống người?"

Tiêu Chiến ngại phiền nói: "Không mang."

"Tôi nếu là nhảy ra được từ túi áo cậu thì làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến cười đê tiện, "Nhảy ra được thì anh thoa cho tôi thôi."

Vương Nhất Bác làm sao có thể chiều tật xấu này? Lập tức một chữ Thiết lệnh, "Thoa!"

Tiêu Chiến đành phải lấy chai nhỏ ra, mài mài chít chít loạn cọ một trận trên tay. Còn mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, cố ý hỏi: "Vì sao quan tâm tay của tôi như vậy?"

Vương Nhất Bác lãnh đạm nói: "Buồn nôn."

Tiêu Chiến lập tức đáp lại một cái Vua lạn mặt (mặt quỷ).

"Được rồi, nhanh ăn đi!" Vương Nhất Bác thúc giục.

Lúc ăn cơm cảm giác không hợp giữa hai người càng mạnh, Vương Nhất Bác bên kia chậm rãi ăn, Tiêu Chiến bên này trộn lẫn đủ món thật giống lợn, còn gắp ra một miếng thịt nhão từ bên trong đưa đến bát Vương Nhất Bác, nói: "Cá, anh thích ăn nhất."

Vương Nhất Bác lại có thể ăn hết, ngay cả bản thân y cũng không nghĩ tới.

Không khí đang ấm áp, Lý Thượng không biết từ đâu xuất hiện, thấy Tiêu Chiến ở cùng Vương Nhất Bác không khỏi sửng sốt.

Tiêu Chiến giơ tay lên vẫy vẫy, chỷ là ý chào hỏi, không ngờ Lý Thượng lại đi về bên này.

" Chiến tử, Vương tổng, hai người cũng ở đây ăn a? Thật là trùng hợp."

Tiêu Chiến khách khí một câu, "Ngồi xuống cùng ăn đi."

Lý Thượng vừa nghe lời này, lập tức ngồi vào bên cạnh Vương Nhất Bác, bưng bát lên bắt đầu ăn.

Tiêu Chiến oán thầm: ngươi nha cũng không có khách khí!

Sau đó, Lý Thượng vừa ăn vừa tán gẫu chuyện phim điện ảnh cùng Vương Nhất Bác, hoàn toàn đem Tiêu Chiến coi như không khí.

Tiêu Chiến ở phía đối diện quan sát Lý Thượng ăn cơm, phát hiện tướng ăn của Lý Thượng đã thay đổi. Trước kia ăn cái gì cùng hắn cũng như hổ đói, hiện tại cùng một giọng với Vương Nhất Bác rồi.

"Lương giám chế lại có thể không thương lượng với tôi, liền bỏ thêm một phần diễn nam giả nữ." Lý Thượng vẻ mặt khổ bức.

Vương Nhất Bác nói: "Thử nhiều loại hình biểu diễn khác nhau cũng không tồi. Tôi không phải đã nói sao? Trong kế hoạch phim lớn nam chính còn có một đoạn giả nữ nằm vùng."

Lý Thượng ra vẻ kinh ngạc,"Thật sao? Tôi cũng không nhớ rõ, kia xem ra tôi phải thật sự diễn nghiêm túc."y>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx