CHƯƠNG 97-98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




97.

"Có phần diễn nam giả nữ?"

Lý Thượng kinh ngạc là giả vờ, Tiêu Chiến kinh ngạc lại là thật.

Vương Nhất Bác liếc xéo hắn một cái, "Sao? Cậu có thể diễn?"

"Tôi sao có thể diễn loại nhân vật này? Vấn đề ngoại hình, hoàn toàn đảm đương không nổi." ánh mắt Tiêu Chiến so với Lý Thượng còn đạo đức giả hơn.

Vương Nhất Bác cũng thừa nhận, "Khuôn mặt này giả thành nữ nhân quả thật không cách nào nhìn."

Tiêu Chiến nghe nói như thế không hề cảm thấy biệt khuất bị mai một, ngược lại có cảm giác may mắn tránh được một kiếp.

Lý Thượng lại không giống, Lý Thượng nghe nói như thế chẳng khác nào nhìn thấy hi vọng. Vốn hắn chính là vì phần diễn nam giả nữ mà bị Vương Nhất Bác cự tuyệt, cho nên sợ Tiêu Chiến tại đây trội hơn mình. Nếu Vương Nhất Bác đã biểu đạt quan điểm rõ ràng như thế, Lý Thượng chẳng khác nào uống được một viên thuốc an thần.

Vốn dĩ rất khó được tiếp cận được một cơ hội từ Vương Nhất Bác, Lý Thượng vốn định "Thừa thắng truy kích", tận dụng cơ hội bồi dưỡng cảm tình, kết quả lại bị môt cuộc điện thoại của Phương Vân cắt đứt.

"Trong vòng 15 phút không chạy tới, tự gánh lấy hậu quả!"

Lý Thượng sắc mặt đổi đổi, nhưng xoay người lại đối mặt Vương Nhất Bác thì lại treo lên nụ cười quen thuộc.

"Vương tổng, Chiến tử, hai người từ từ ăn, tôi có chút chuyện ở đoàn phim phải đi trước."

"Mới vừa ăn một chút như vậy đã đi a?" Tiêu Chiến giả mù sa mưa (giả nai) giữ lại.

Lý Thượng gật đầu, "Có thời gian lại gặp."

Nói xong, Lý Thượng như tia chớp rút khỏi.

Tiêu Chiến một mình đối mặt Vương Nhất Bác, lại nhịn không được nhắc tới chuyện tuyển vai phim lớn.

"Tôi không muốn diễn vai chính kia." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào thấy, hỏi: "Vì cái gì?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi không muốn diễn giả nữ, tôi cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của tôi."

Vương Nhất Bác nghĩ không ra, nam giả nữ so với diễn quỷ còn có thể hủy hình tượng sao? Cậu ngay cả vua lạn mặt còn có thể diễn, giường diễn hôn diễn cũng không từ, sao lại bị một vai "Nam giả nữ" vây khốn?

Nghĩ Tiêu Chiến là hiểu lầm, Vương Nhất Bác liền quẳng đũa xuống hướng hắn giải thích nói: "Cái tôi gọi là nam giả nữ cũng không phải loại xấu mặt giống trong tưởng tượng của cậu kia, mà là hình tượng anh hùng vì nhiệm vụ đặc biệt mà dũng cảm hy sinh mình. Là đáng tôn trọng, là kinh diễm mà không phải buồn cười, hoàn toàn không cần lo đến chuyện hình tượng bị hao tổn."

Tiêu Chiến sợ chính là kinh diễm này, ngộ nhỡ để Vương Nhất Bác nhìn hắn giả bộ dạng nữ nhân tới cưỡi xe nhẹ đi đường quen (quá thông thạo), lại hoài nghi mình bình thường có loại thú vui này liền phiền phức.

"Vừa rồi không phải anh cũng nói rồi sao? Tôi giả dạng nữ nhân khẳng định khó nhìn, vậy anh còn không bỏ đoạn này đi." Tiêu Chiến nhỏ giọng càu nhàu.

Vương Nhất Bác bất vi sở động, "Diễn viên cần thích ứng nhân vật, không thể bắt nhân vật đi thích ứng cậu. Khó nhìn có thể nhờ hoá trang sư bù lại, chút tự tin của cậu đều đi đâu rồi?"

Tiêu Chiến oán thầm: lão tử cũng là bởi vì quá tự tin mới không thể diễn, thật nếu muốn diễn thì lũ các người đều nghi lão tử là biến thái rồi!

"Dù sao tôi chính là không muốn diễn."

Vương Nhất Bác chìm mặt xuống, "Cậu không muốn diễn tự nhiên có người thay thế cậu, thục khinh thục trọng (nặng nhẹ) tự cậu nghĩ kĩ."

Tiêu Chiến bĩu môi, không nói gì nữa.

...

Lý Thượng đến muộn ba phút, khiến cho Phương Vân giận dỗi hung hăng dậm chân mấy cái.

"Chị sao vậy?" Lý Thượng như trước vẻ mặt ôn hòa.

Phương Vân oán hận nói: "Còn không phải đều vì cậu! Vốn tôi đã không trông cậy dựa vào trang bìa tạp chí bìa mặt mở rộng nhân khí, bây giờ còn vì cậu mà phải tranh cùng một tên mao đầu tiểu tử. Tranh xong còn chưa tính, kết quả lại bị trợ lý xấu xí kia đào góc tường."

Nói đến Tiêu Chiến, biểu cảm Lý Thượng lập tức khẩn trương lên.

"Rốt cuộc sao lại thế? Chị từ từ nói."

Phương Vân như trước khó bình tâm trong tức giận.

"Vốn Nick tiên sinh đã muốn đáp ứng tôi, hợp đồng đã sắp ký tên rồi, kết quả ông ta hôm nay lại nói với tôi nói chỉ sợ phải đợi vài ngày. Sau đó tôi hỏi trợ lý ông ta mới biết được, chính là nữ nhân xấu xí bên cạnh Tiêu Chiến kia gọi là cái gì Hoa, mấy ngày này thường xuyên gặp Nick tiên sinh. Ông ta còn nói gì tìm được tri kỷ khó gặp rồi, thế nhưng vì cô ta mà cự tuyệt lời của tôi, cậu nói lão nước ngoài có phải ánh mắt có vấn đề hay không a?"

Lý Thượng nhìn nhìn trợ lý nước ngoài bên cạnh Phương Vân, cũng hỏi ý kiến của hắn. Trợ lý tỏ vẻ không thành vấn đề, Thẩm Sơ Hoa xấu còn muốn vượt qua giới hạn.

Vậy chỉ có thể nói, nữ nhân này thật sự có có chút tài năng.

"Ông ta chỉ là nói đợi vài ngày, chưa nói gì khác sao?" Lý Thượng hỏi.

Phương Vân lắc đầu, "Tuy rằng chưa nói, nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ ràng rồi, bất quá chỉ là kiếm cớ kéo dài thôi."

"Nếu ông ta chưa xác minh có người thay thế, chứng tỏ sự tình còn có thể xoay chuyển."

"Nhưng tôi thật sự kéo không xuống mặt mũi (không thể hạ thấp thể diện)!" Phương Vân tức giận.

Lý Thượng vỗ vỗ sau lưng Phương Vân, giọng điệu an ủi giấu một tia hàm ý thâm hậu: "Quên đi, chị cũng tận lực rồi, tạp chí kia vốn từ trước đến nay chỉ từng thượng bìa một vị nữ tinh Trung Quốc, chị coi như không thể cũng không ai nói được gì."

Mà người duy nhất kia, chính là Y Lộ nổi đình nổi đám ba năm trước đây.

"Vậy tôi cũng thật không thể bỏ qua." Phương Vân nháy mắt thay đổi biểu cảm, "Trang bìa này tôi đã định trước rồi."

Vì thế, Phương Vân lại hậu trứ kiểm bì (bất chấp thể diện) tới cửa tìm Nick tiên sinh, hơn nữa lần này chờ ở ngoài cửa hơn một giờ, bên trong là Thẩm Sơ Hoa đang cùng Nick tiên sinh chơi cờ vây.

Kết thúc ván cuối cùng, nhân lúc nghỉ ngơi, Nick tiên sinh mới mời Phương Vân tiến vào.

"Thực xin lỗi, đánh cờ quá nhập tâm nên thất lễ."

Phương Vân xinh đẹp xuất thần, ngón tay vẽ vài vòng ở cằm Nick.

"Nick tiên sinh đây là nói gì vậy? Chờ anh tôi vẫn chờ được."

Thẩm Sơ Hoa bên cạnh trực tiếp hô lớn: "Nick tiên sinh, tôi đi trước."

"Đừng đi." Phương Vân gọi lại, "Cùng nhau nghe một chút, nói không chừng sau này cũng không cần cực khổ mà đến."

Nick cũng khoát tay bắt Thẩm Sơ Hoa ở lại.

Vì thế, Phương Vân coi như lên mặt với Thẩm Sơ Hoa, lộ ra một loạt điều kiện hậu đãi giống như thị uy, cộng lại tương đương đồng thời mua lượng tiêu thụ toàn Trung Quốc. Nick dù sao cũng là thương nhân, tình nghĩa nặng hơn nữa cũng nặng không qua lợi nhuận.

Nghe nói như thế, gần như không cần nghĩ ngợi đáp ứng yêu cầu Phương Vân.

"Thẩm tiểu thư, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, hi vọng chuyện này không ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa chúng ta." Nick tiên sinh vẻ mặt hổ thẹn.

Ngoài dự kiến của Phương Vân chính là, Thẩm Sơ Hoa không có chút ý tranh đoạt nào, cũng không có gì trách cứ, lại thoải mái cho Nick tiên sinh một cái ôm.

"Không sao, tôi nghĩ chúng ta sẽ còn có cơ hội tiếp tục hợp tác. Bất quá Nick tiên sinh rất khó được đến Trung Quốc một lần, tôi muốn để Tiêu Chiến chụp một bộ ảnh tặng cho anh mang về lưu làm kỷ niệm được chứ?"

Nick tiên sinh không ngờ Thẩm Sơ Hoa không chỉ có không trách cứ mà ngược lại còn tặng ảnh chụp, lúc này tỏ vẻ cầu còn không được, "Tôi nguyện ý cung cấp studio và nhiếp ảnh gia tốt nhất cho Tiêu Chiến tiên sinh, sau này nếu là có cơ hội, nhất định còn có thể mời ngài ấy đảm nhiệm người mẫu trang bìa của chúng tôi."

Phương Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, không được thì không được, còn ngắc ngoải làm gì?

"Nick tiên sinh, anh xem hợp đồng này..." Phương Vân trực tiếp đem bút đẩy tới.

Nick tiên sinh đành phải tiếp.

Song phương đặt bút, chính là ván đã đóng thuyền chuyện.

Về phần còn lại Tiêu Chiến chụp ảnh hay không, Nick mang hay không mang theo làm lưu niệm, Phương Vân cũng không quan tâm.

...

Bởi vì Nick tiên sinh ngày kia sẽ bay, ngày mai Phương Vân còn phải chụp, cho nên Tiêu Chiến chỉ có thể buông toàn bộ việc trong tay, đuổi trong hôm nay hoàn thành nhiệm vụ bi tráng này.

Trong studio, hai nhiếp ảnh nước ngoài bình tĩnh chờ Tiêu Chiến thay trang phục rồi đi tới.

Mở mành che, hai nhiếp ảnh gia đều ngây người.

Quần áo hắc sa thấu thị, đồ nội thất gỗ tử đàn trăm vạn, Tiêu Chiến ngồi xếp bằng, nhìn ống kính cười tự nhiên, hoặc tà mị hoặc dương dương đem vẻ đẹp khêu gợi của nam nhân Phương Đông bày ra tinh tế.

Nhiếp ảnh gia trước giờ hà khắc, giờ này khắc này phím chụp trong tay giống như không thể kiểm soát, đủ góc độ điên cuồng phách, căn bản dừng không được.

Kế tiếp là bộ ảnh "lộ ra trọn vẹn say nằm trong bồn tắm lớn", dáng người này, không kềm chế được ánh mắt, chỉ dùng một mảnh lá che ở giữa hai chân, liền lớn mật giang rộng cực hạn đôi chân hoàn mỹ khoát lên mép bồn tắm, mức độ ướt át trực tiếp bạo biểu theo cấp số nhân.

Máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia đều nhanh bị ép đến phát hỏa.

Sau lại tiếp tục chụp một loạt phong cách, khêu gợi, tà khí hay là lãnh diễm, Manly... Chỉ có ngươi không tưởng tượng được, không có hắn không khống chế được. Mười mấy phút đồng hồ tốc độ chụp quả thực có thể lưu vào kỷ lục, bắt nhiếp ảnh gia gọi thẳng Tiêu Chiến là tuyệt đỉnh cao thủ chỉ dùng để thân thể diễn tả vẻ đẹp nam nhân.

Sáng sớm hôm sau, Phương Vân còn đang trong chăn liền nhận được điện thoại của trợ lý Nick.

"Phương Vân tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, trang bìa kỳ này chúng tôi quyết định dùng ảnh chụp Tiêu Chiến."

Phương Vân nghe nói như thế nháy mắt tỉnh táo lại, đột nhiên hét lớn đem Lý Thượng bên cạnh cũng chấn tỉnh.

"Vì cái gì? Chúng ta đã ký hợp đồng a!"

"Nick tiên sinh nói, tiền bồi thường ngài ấy sẽ đên bù đầy đủ, hi vọng sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác."

"Uy! Uy? Uy... Ba!"

Phương Vân trực tiếp đập điện thoại xuống đất đến vỡ nát.

Lý Thượng mắt nháy mắt nhiễm lên một tầng âm u.

...

Bên này Tiêu Chiến và Thẩm Sơ Hoa đã bắt đầu cùng Nick thương lượng chọn ảnh nào làm ảnh trang bìa.

"Tôi cho rằng chuyện này hẳn là nên hỏi ý kiến người đại diện một chút thì tốt hơn." Nick nói.

Thẩm Sơ Hoa cũng cho rằng như vậy, "Phải là nhờ Vương tổng đến chọn, ngài ấy phi thường tinh mắt."

Chỉ có Tiêu Chiến bác bỏ, "Không được, cái tư tưởng lạc hậu kia, 10 bộ có 9 bộ đều có thể bị anh ta đập chết!"

Nick tiên sinh nói: "Chính là chúng ta ký hợp đồng vẫn phải bàn bạc cùng người đại diện."

Tiêu Chiến mặc dù có dị nghị,nhưng là thủ tục cần thiết này, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, mặc kệ chọn ảnh nào,so ra cũng không hơn thua là bao.

98.

Trong phòng họp tầng 6 cao ốc tập đoàn Trung đỉnh đang diễn ra cuộc họp báo cáo thành tích.

Người tham dự chủ yếu là các đại cổ đông trong tập đoàn, vị trí chính giữa đương nhiên là chủ tịch Vương Hải Chí. Ngồi ở bên cạnh lão là thư ký chủ tịch kiêm phó tổng tài Vương Chiêu, cũng là con trai Vương Hải Chí. Hắn bình thường quản lý hai lĩnh vực quảng cáo và trò chơi, cho nên trừ trường hợp họp hành thì rất ít lộ diện.

Chủ trì hội nghị chính là chấp hành tổng tài kiêm tổng giám đốc Vương Nhất Bác, Phùng Tuấn ở một bên hiệp trợ.

Trước khi hội nghị bắt đầu, Phùng Tuấn trước tiên vẫn là nhấn mạnh kỷ luật của hội nghị. Mặc dù là công ty giải trí, nhưng dưới áp lực mạnh của Vương Nhất Bác bị ám ảnh con số, kỷ luật trong hội trường có thể nói tuyệt đối nghiêm minh.

"Cấm sử dụng PPT (powerpoint), cấm viết văn kiện, một việc nhất định trình bày rõ ràng trong vòng ba phút, một câu hỏi nhất định phải trả lời trong vòng ba giây."

Nói xong, Phùng Tuấn quay sang Vương Nhất Bác gật đầu, ý bảo hội nghị có thể bắt đầu rồi.

Vương Nhất Bác nói một đoạn mở đầu giản yếu, sau đó là các ngành báo cáo thành tich. Từng người phát biểu diễn cảm đều phi thường nghiêm túc, ngữ tốc tương đối nhanh, hơn nữa rõ ràng lưu loát, có thể thấy được trước đó đã bỏ bao nhiêu công phu.

Sau đến phiên Vương Nhất Bác làm báo cáo tổng kết.

Khoảng cách trước khi người phía trước phát biểu xong còn có ba giây, Vương Nhất Bác thuần thục mở hòm thư, kích vào phong bưu kiện đầu tiên. Kết quả ngay trước lúc y xuống tay một giây, đột nhiên một phong bưu kiện mới nhảy đến, khiến cho ngón tay ngay lập tức bấm nhầm rồi.

Phong bưu kiện này chính là từ Nick tiên sinh gửi tới chứa toàn ảnh chụp hôm đó, hiện ra đầu tiên chính là bộ ảnh mà mọi người nhất trí coi trọng "Lộ ra trọn vẹn (nude) say nằm trong bồn tắm lớn".

Vương Nhất Bác sửng sốt suốt hơn mười giây.

Hơn mười giây là cái khái niệm gì? Đối với người thường mà nói chỉ ngây người một cái đã trôi qua rồi, nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói quả thực chính là toàn bộ tinh thần bị cướp sạch, không phải tin tức tan cửa nát nhà tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Phùng Tuấn ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt chuyển hướng sang các vị cổ đông và lãnh đạo công ty, giọng nói trầm duệ (trầm mà sắc bén) mở miệng: "Thật vô cùng có lỗi, vừa rồi máy tính có chút trục trặc, bây giờ tôi công bố sẽ thành tích tăng trưởng quý một vừa rồi cho mọi người. Đầu tiên chúng ta nhìn lại thành tích quý này năm trước, năm trước..."

Lúc Vương Nhất Bác lại kích lại, một phong bưu kiện lớn lại tới, lần này là bộ ảnh hắc sa thấu thị.(mỏng xuyên thấu)

Toàn bộ người dự họp ngơ ngác theo Vương Nhất Bác, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ là nói lắp sao? Vương Nhất Bác thế nhưng cũng sẽ nói lắp?

Trước khi họp Vương Nhất Bác đã nhìn lướt qua số liệu, cơ bản đã nhớ kỹ rồi, vì để yên tâm hắn trực tiếp khép máy tính lại. Kết quả sau khi đóng lại tình hình vẫn không chuyển biến khá hơn, đầy một kho số liệu trong đầu đều bị "Diễm chiếu" (ảnh nóng) của Tiêu Chiến xâm chiếm. May mắn còn giữ được phong thái lãnh đạo cơ bản rèn luyện hàng ngày, mặc dù trong lòng đã thất thố nghiêm trọng, vẫn là bằng công phu cường đại ngoài miệng chống đỡ toàn cục.

Trong nháy mắt bài phát biểu chấm dứt, Vương Nhất Bác cảm giác như trút được gánh nặng ngàn cân.

"Lần phát biểu này của anh vượt quá thời gian rồi, vượt qua 16 giây." Phùng Tuấn nhỏ giọng.

Mặc dù thời gian không nhiều lắm, vẫn khiến cho Vương Nhất Bác dị thường khó chịu.

Vương Hải Chí cũng đã phát hiện Vương Nhất Bác khác thường, sau khi kết thúc hội nghị khẩn trương hỏi, "Trong nhà có việc gì không? Thân thể cha mẹ cháu có khỏe không?"

Vương Nhất Bác, "... Đều rất khỏe, người yên tâm đi."

Vương Hải Chí tuy rằng không tham dự hoạt động quản lý của công ty, nhưng vẫn thường xuyên hỏi thăm mấy câu.

"Phim lớn mới của các cháu nói là trù bị, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin chính xác?"

Vương Nhất Bác giải thích nói: "Về phần đạo diễn còn đang bàn bạc, chưa có quyết định chắc chắn."

"Chẳng lẽ không phải là Hà đạo diễn sao?" Vương Hải Chí có chút kinh ngạc.

"Không phải, bọn cháu tính dùng một đạo diễn Hollywood."

Vương Hải Chí cười vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Ta đây nhất định mỏi mắt mong chờ."

Hai người vừa đi ra ngoài vừa nhàn thoại việc nhà, Vương Hải Chí đột nhiên nhắc tới Y Lộ.

"Tìm cách để cô ta nắm giữ cổ phiếu."

Vương Nhất Bác thần sắc biến đổi, ánh mắt quẳng ném hướng Vương Hải Chí chợt trầm xuống trước mặt lỗ.

"Chỉ có như vậy, mới có thể giữ chặt cô ta tại đây!"

...

Kết quả không ngoài dự kiến của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quả nhiên chà đạp đủ kiểu đối với bộ ảnh ướt át kia.

"Tuyệt đối không thể dùng! Cái này gọi là gì a? Tự cậu nhìn xem, thứ này có thể đăng lên sao?"

Tiêu Chiến buồn bực, "Sao lại không thể đăng? Những nghệ sĩ khác trong công ty cũng từng chụp loại ảnh này đâu phải chỉ có mình tôi, người ta được đăng cớ gì tôi lại không thể?"

"Người ta chụp cái kia là cái gì? Cậu chụp đây là cái gì? Người ta đó là vẻ đẹp nghệ thuật, cậu đây là đùa cợt lưu manh!"

Tiêu Chiến tức giận khó chịu, "Rõ ràng là phong cách giống nhau, ngay cả tư thế chụp cũng không khác biệt lắm, sao người ta nghệ thuật, tôi đây lại tựu thành lưu manh? Vì sao?"

"Tư thế là giống nhau, Nhưng hiệu quả tạo ra hoàn toàn không giống. Người ta lúc giang rộng hai chân kia bày ra là một loại đẹp cơ bắp, một loại đẹp mạnh mẽ. Cậu sao? Cậu lúc xòe chân ra thì là cái đức hạnh gì đây? Hạ lưu, dâm đãng, khiêu khích, hèn hạ không chịu nổi, truyền tải đều là hệu quả trái ngược!"

Tiêu Chiến lập tức cãi lại: "Là hình của tôi trái ngược hay là tâm tính của anh trái ngược a?"

Vương Nhất Bác chợt biến sắc, "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem!"

Tiêu Chiến biểu cảm không phục, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai lưu manh tự người đó biết."

Lời này vừa ra khỏi họng, thấy gương mặt nguy hiểm của Vương Nhất Bác tới gần, dưới tình thế cấp bách Tiêu Chiến đành xoay người chạy trốn.

Không ngờ phía trước có một khối đồng hồ hình tháp cao cỡ nửa người, đỉnh rất nhọn. Nếu là người khác nhất định sẽ đụng trúng đũng quần, bộ phận gặp nguy của Tiêu Chiến lại ở đùi, muốn phanh lại nhưng dừng không được rồi. Mắt nhìn thấy đã sắp đụng vào, đột nhiên bị Vương Nhất Bác một phen kéo trở về.

Tiêu Chiến thở mạnh một trận, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, lại cũng là biểu cảm kinh hồn chưa định.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mình, mặt chợt chuyển âm, một tay túm hắn vứt lên ghế sa lon bên cạnh.

"Chạy cái gì mà chạy? Đụng hỏng đồng hồ cậu đền nổi sao?"

Tiêu Chiến cũng không nói gì, ánh mắt tinh nhuệ ý vị đánh giá Vương Nhất Bác, bên trong lộ ra một cỗ trộm vui vẻ.

Vương Nhất Bác lại trở lại bàn làm việc, điểm một điếu thuốc, hút vài hơi sắc mặt nghiêm trọng kia mới dịu đi một chút.

"Cậu muốn lên trang bìa thì có thể, nhưng cụ thể ảnh nào nhất định phải do tôi quyết định."

Tiêu Chiến bất bình, "Cái đó tôi cũng phải thương lượng đi?"

Thái độ Vương Nhất Bác phi thường cứng rắn, "Tôi không muốn thượng lượng với cậu!"

"Anh cũng quá bất cận nhân tình (không hợp với đạo làm người) đi?"

"Tôi nếu quả thật là bất cận nhân tình, chỗ ảnh đó cũng không thể lưu lại. Dù là mặc quần áo cũng không có một chút bộ dạng đứng đắn, chưa bắt cậu hủy toàn bộ đã quá nhân từ rồi."

Vì thế, Tiêu Chiến trực tiếp làm giảm không khí (giận dỗi), vẫn là loại không khí lọt vào đủ kiểu xem thường này.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: "Tôi đã gửi hình ảnh tôi chọn cho Nick, chuyện này dừng ở đây."

"Đợi lát!" Tiêu Chiến vội vàng ngăn lại, "Là ảnh nào a? Anh ngược lại có thể cho tôi xem a!"

Vương Nhất Bác nói thẳng: "Cậu không cần xem, đã xóa rồi."

"Anh sao chưa cho tôi lưu đã xóa rồi? Nick tiên sinh có thể cho tôi đĩa CD ảnh như vậy!"

"Không riêng gì đĩa CD này, tất cả file gốc bên Nick cũng phải toàn bộ tiêu hủy, nếu đơn phương lưu lại lập tức ngưng hẳn tất cả hợp tác."

Tiêu Chiến nóng nảy, "Anh làm gì mà đuổi cùng giết tận tình như vậy a?"

"Loại ảnh này lưu truyền ra ngoài không có lợi với cậu." Vương Nhất Bác ngữ khí bén nhọn.

Nhưng Tiêu Chiến đến hiện tại vẫn chưa rõ, hắn như thế nào lại không được nhận ảnh của chính mình đây?

...

Sau khi Tiêu Chiến đi rồi, ánh mắt Vương Nhất Bác liền một mực dừng trên màn hình máy tính.

Nhị Lôi qua bắt chuyện trước, liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Không ngờ mới vừa vào, đã cảm thấy Vương Nhất Bác chợt cứng đờ, sau đó ánh mắt sát khí như đao phủ giết lại đây, khiến cho Nhị Lôi một phen mất hồn.

"Vương tổng, anh... anh làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng khép laptop lại, sắc mặt khôi phục bình thường.

"Không sao, đưa đồ cho tôi."

Nhị Lôi ôm tâm tính tò mò đi về phía trước, trong nháy mắt đặt đồ xuống, ánh mắt hướng đến mặt Vương Nhất Bác dừng lại nửa giây, khiến cho thần kinh mẫn tuệ củ Vương Nhất Bác phát giác được.

"Nhìn gì đấy?" Vương Nhất Bác chất vấn.

Nhị Lôi vội lắc đầu, "Không, không..."

Nói xong cũng xoay người ra cửa.

Buổi tối, Vương Nhất Bác khó được không phải tăng ca, hơn 10 giờ đã lên giường nghỉ ngơi. Kết quả lăn qua lộn lại ngủ không được, nửa đêm lại dậy đốt một điếu thuốc, trong vẻ mặt lãnh đạm có hơn vài phần buồn bực.

Tới gần mười hai giờ, Vương Nhất Bác lại bưng lên máy tính cứng nhắc, lật xem từng ảnh chụp.

Đột nhiên đứng lên,đi thong thả vài bước ra cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối đồng hồ Tiêu Chiến suýt nữa đụng phải kia. Không biết nghĩ ra gì đó, mặc y phục chỉnh tề liền đi ra ngoài.

"Nhị Lôi, giúp tôi mua vé máy bay, tôi hiện tại muốn đến Hồng Kông."

Nhị Lôi đang ngủ mơ mơ màng màng, xảy ra chuyện gì đây? Hơn nửa đêm chạy đến Hồng Kông...

Vương Nhất Bác quẳng điện thoại xuống liền đi đến ký túc xá Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã sớm ngủ đến thất ngã chỏng vó rồi. Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến mặc quần áo, trực tiếp bọc một cái chăn mỏng liền bê ra ngoài.

Hồng Kông là thành phố không đêm, lúc đến nơi đã hơn ba giờ sáng, trên đường như trước rất náo nhiệt.

Vương Nhất Bác được đưa đến một khách sạn, có một chuyên gia định giá chuyên nghiệp đã ở đó chờ hồi lâu.

Thấy Tiêu Chiến ngủ say, định giá sư có chút băn khoăn.

"Tôi lát nữa đụng vào, có thể khiến cậu ấy thức dậy không?"

"Sẽ không tỉnh." Vương Nhất Bác ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Vì thế, định giá sư cầm qua một loạt công cụ chuyên nghiệp đến lượng thân cho Tiêu Chiến.

Ở nước ngoài, bảo hiểm thân thể đã không phải là việc gì lạ lẫm, rất nhiều danh nhân đều tự mua bảo hiểm khí quan trên người cho mình, ít thì mấy trăm hơn vạn, nhiều thì mấy ngàn vạn, thậm chí trên triệu đều có.

Trong nước mặc dù không có loại bảo hiểm này, nhưng như trước có không ít siêu sao mua bảo hiểm cho bộ phận đặc biệt. Ví như Y Lộ, năm đó mua bảo hiểm cho một đầu tóc dài 6000 vạn, liền khiến trong giới náo động không nhỏ.

Mục chính chính Vương Nhất Bác tới lần này là mua bảo hiểm nửa người dưới cho Tiêu Chiến, chủ yếu chính là bàn tọa (mông) và hai chân.

Định giá sư tiếp nhận không ít khách hàng như vậy, cũng đã gặp không ít bộ phận ngạo nhân, nhưng thấy đôi chân của Tiêu Chiến vẫn bị kinh diễm một phen. Trong lúc đánh giá càng không ngừng trao đổi ánh mắt cùng Vương Nhất Bác, ám chỉ lần này có thể phải tiêu pha rồi.

Cuối cùng định giá sư cho mức độ bảo hiểm chính là hai chân 3 triệu, bàn tọa 1.2 triệu, hơn nữa đều là Đô-la!

Dựa theo điều khoản của công ty bảo hiểm, nếu đạt tới mức độ 4.2 triệu, hàng năm chỉ là chưa tính phí bảo hiểm cũng đã hơn một ngàn vạn rồi.

Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác suy xét thật lâu, không ngờ y trực tiếp mở miệng nói, "3.5 triệu."

"3.5 triệu? Ngài là muốn song hạng giảm ngạch hay là thi đơn tăng ngạch?" Định giá sư không rõ.

song hạng giảm ngạch (giảm giá 3.5 triệu mua cả 2 bộ phận)

thi đơn tăng ngạch (tăng bảo hiểm một bộ phận lên 3.5 triệu)

Vương Nhất Bác nói: "Thi đơn tăng ngạch."

"Nói cách khác ngài tăng thêm 5000 vạn bảo hiểm cho đôi chân của cậu ta?"

"Là bàn tọa." Vương Nhất Bác uốn nắn.

Định giá sư kinh ngạc, "Bàn tọa? Ngài tăng đến 3.5 triệu cho mông của cậu ta? Cặp chân kia thì sao?"

"10 triệu."

Định giá sư lúc ấy đã bị dọa đến bất động, siêu sao hàng đầu Hollywood cũng còn chưa bão đến cảnh giới này a!

Nhị Lôi lặng lẽ tính toán một lát, 13.5 triệu đôla là tương đương với trên trăm triệu nhân dân tệ, Tiêu Chiến trong vòng một đêm trong miệng Vương Nhất Bác liền từ một "Con gấu đồ chơi" biến thành "Gấu trúc" rồi.

Mà toàn bộ chuyện này, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết.

Vương Nhất Bác đặc biệt dặn dò Nhị Lôi, "Việc này không đước nói với bất cứ người nào, đặc biệt không thể cho Tiêu Chiến biết."

"Vì sao?" Nhị Lôi không rõ.

Vương Nhất Bác nói: "Tình hình chân và mông của cậu ta, cậu ta đã trở thành người được lợi, tôi sợ lúc mộng du cậu ta sẽ tự cắt nửa người dưới của mình."

Nhị Lôi nâng trán, thật sựlà một câu bừng tỉnh người trong mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx