CHƯƠNG 99-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

99.

Một khắc Tiêu Chiến cầm quyển tạp chí kia mới biết hình nào của mình được chọn đăng trang bìa.

Quả nhiên là một bức ảnh phô bày toàn bộ thế mạnh cơ thể.

Tấm hình này là chụp ở phòng xông hơi, Tiêu Chiến mặc quần da màu đen bó sát người, mồ hôi đầm đìa ngồi dựa vào cạnh vách tường. Một dòng nước ấm từ đỉnh đầu tưới xuống, hơi nước phấn trắng trôi nổi ngập tràn, trên quần da nổi lên bọt nước cuồng dã.

Ảnh sáng, độ mờ ảo, trình tự cùng khuynh hướng cảm xúc, thật là một loại nóng bỏng nhân gian khó kiếm.

Mặc cho có vài chỗ trong tấm ảnh không được thu hút, nhưng không gây chút trở ngại nào đến việc nó trở thành vật báu mới trong con mắt nghệ thuật của giới nhân sĩ.

Trong một khắc Du Minh bắt được quyển tạp chí, đáy lòng lại hung hăng xem thường Hạ Hoằng Uy một phen.

Trở lại ký túc xá, Tiêu Chiến đang ngồi trên giường khoanh chân xếp bằng.

Du Minh lập tức xuất diễn.

"Tôi nói, cậu có thể đừng làm chuyện mất mặt nữa không?"

Tiêu Chiến lơ mơ không hiểu, "Sao vậy?"

Du Minh không trả lời, trực tiếp vứt quyển tạp chí có hình Tiêu Chiến lên bàn máy tính.

"Chúc mừng, tạp chí đã bán hết, quyển này là tôi trộm trên kệ tuyên truyền của công ty tới."

Tiêu Chiến nghi ngờ, "Một thứ đồ hư đăng lên trang bìa thế mà lập tức bán hết? Ánh mắt của người trong giới thời trang cũng không đến nỗi cao đi?

Du Minh thay hắn vui vẻ, "Ảnh này của cậu cũng gây náo động không nhỏ trên mạng đâu, tôi thấy các trang web đều cậu dùng ảnh cậu làm cover."

Tiêu Chiến vừa nghe lời này lập tức lên mạng xem xét, "Tôi phi, weibo của tôi thế mà trong một ngày tăng mấy vạn follow!! Trước kia tôi bỏ ra thời gian hai năm mới tăng mấy ngàn, hơn nữa đều là tôi mặt dày mày cầu tới."

Du Minh công kích, "Lý Thượng người ta đã sớm phá trăm vạn rồi."

"Cắt, một ít follow của tôi là những ai a? Đều là người trong giới thời trang, đều là cao nhân đoan sĩ! Biểu đồ mức độ thu hút chính là một Kim Tự Tháp, càng trên đỉnh càng ít người. Cậu nhìn lại nhóm người follow hắn đi, tất cả đều là một đám fan cuồng, cả ngày 'Âu ba (oppa =))), em rất yêu anh a', 'Lại thức đêm, đau lòng quá' loại này không hề có tác dụng."

"Cậu xem lại những bình luận của tôi, cậu nhìn cái này đi, "Bản thân người mẫu chính là một phần thời thượng' ; nhìn cái này, 'Tạo hình của cậu khiến tôi nghĩ tới Ma Lạc Ca, Ấn Độ cùng cảm hứng thiết kế điện ảnh thời Trung Cổ, còn nữa, 'Bồn tắm lớn... đại điểu chiếu '???" (ảnh đại điểu)

Tiêu Chiến nháy mắt biến sắc nói tục, "Mẹ kiếp! Ai gửi vậy? Kháo! Xem ta mắng chết ngươi!"

Du Minh vội vàng ngăn cản, "Cậu bây giờ là nhân vật công chúng, không thể làm loạn."

Tay Tiêu Chiến khẽ run, nghiêng đầu sang chỗ khác sâu kín nói: "Đã đăng lên rồi."

"Cậu đăng gì?"

"Tôi... Tôi nói 'Lão tử thiến đại JB của ngươi'...có sao không?"

Khóe miệng Du Minh co giật, "Cậu mẹ nó quá giỏi rồi! Nhanh chóng xóa đi!"

Tay Tiêu Chiến vừa định nhấn xóa, kết quả phát hiện đã có người cắt bỏ trước.

"Tôi kháo... Ai nhanh như vậy a?"

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền gọi tới, ngữ khí âm u.

"Đừng để tôi thấy kiểu nói năng này, nếu không trực tiếp xóa tài khoản!"

Nói xong cũng không cho Tiêu Chiến cơ hội trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

"Ai a?" Du Minh hỏi.

"Cậu nói xem còn ai vào đây? Vương Nhất Bác a!"

"Sao phản ứng nhanh vậy? Không phải là luôn phái người theo dõi cậu chứ?" Du Minh hoài nghi.

Tiêu Chiến tức giận, "Trước kia anh ta chưa bao giờ quản tôi, từ lúc tôi chụp ảnh bìa, đâu đâu cũng theo dõi! Tôi đây vừa có một chút động tĩnh, bên kia lập tức biết, đề phòng tôi như theo phòng trộm nhà!"

Du Minh bĩu môi, "Chứng tỏ anh ta đang để tâm cậu thôi."

Nói đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới một việc.

"Ê, cậu thấy ảnh của tôi thế nào?"

Du Minh ngữ khí thản nhiên, "Rất đẹp a!"

"Có đủ gợi cảm không?"

"Cũng được."

Tiêu Chiến vỗ đùi, "Đúng vậy, tính lãnh đạm như cậu còn có thể nhìn ra hình của tôi gợi cảm, sao anh ta hoàn toàn nhìn không ra đây? Cậu nói xem có phải là anh ta không có năng lực không?"

"Không phải đâu?" Du Minh khó mà chấp nhận.

Tiêu Chiến đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa, chọc chọc bụng Du Minh hỏi: "Cậu nói xem JB Vương Nhất Bác lớn không?"

"Á..." Du Minh vẻ mặt xấu hổ, "Tôi sao biết?"

"Lúc anh ta đi toilet, tôi định liếc trộm nhưng nhìn không đến, có đôi khi anh ta ngồi đối diện tôi cũng thử nhìn chăm chú, phát hiện cũng rất phồng, lại không giống đang phát dục."

"Cậu không phải biết xem tướng sao? Cậu xem trên mặt anh ta không nhìn ra sao?"

Du Minh một phen thức tỉnh Tiêu Chiến, đúng vậy, sao phải đoán mò a? Trực tiếp xem không phải là được sao!

Vì thế, Tiêu Chiến lại đi tìm ảnh của Vương Nhất Bác.

"Tôi thao, súng tốt a! Cái này tuyệt đối là một cây súng tốt a!" Tiêu Chiến phấn khởi, kéo Du Minh đến xem, "Cậu xem khoảng cách giữa hai lông mày rộng như vậy, đầu mắt có một nốt ruồi, rõ ràng tính dục rất tràn đầy a! Cậu nói bình thường anh ta giải tỏa như thế nào nhỉ? Chắc không phải là vẫn luôn tự xử chứ?"

Du Minh chần chừ mở miệng, "Nữ minh tinh muốn lên giường cùng anh ta nhiều như vậy, hẳn là không đến mức đó đi?"

"Người này nhất định là thức đêm nên hại thận, trường kỳ thức đêm sẽ làm cho thận hư nghiêm trọng, một người đàn ông khỏe mạnh lại đi dày xéo bản thân". Tiêu Chiến thổn thức.

Du Minh nghiêng qua liếc hắn một cái, "Cậu có phải suy nghĩ hơi nhiều rồi không?"

Sự thật chứng minh, Tiêu Chiến không phải nghĩ nhiều, mà là rất nhiều.

"Tôi biết vì sao vừa rồi anh ta lại phát hiện bình luận kia nhanh như vậy, lời nói lại rất kịch liệt, bởi vì bình luận chính là anh ta gửi. Anh ta chính là thận bị suy kiệt, mới phải thỏa mãn thông qua phương thức này."

Du Minh hừ cười đáp: "Vâng, anh ta muốn xem, hay là cậu muốn gửi a?"

"Cậu nói chuyện đi đâu vậy? Ca đúng là không biết xấu hổ, nhưng cơ bản vẫn phải có cực hạn! Hơn nữa, anh ta muốn nhìn tôi nhất định phải cho sao? Tôi sẽ mặc kệ, tôi muốn bắt anh ta sốt ruột, tôi sẽ... Này! Cậu đi sao!"

"Đi rửa chân!"

Buổi tối, Du Minh đang mơ màng ngủ thì bị tiếng thở dốc ở phòng bên đánh thức.

Người khác làm chuyện này đều là vụng trộm, thậm chí hai người ngủ ở một giường cũng không nhận ra. Tiêu Chiến tự sướng lại không hề có ý tị hiềm (tránh nghi ngờ), giống như phải có người nghe hắn mới càng hưng phấn.

Du Minh đập tường, "Tôi nói, cậu có thể thu liễm chút hay không?"

"Lập tức, xong ngay đây... A..."

Du Minh buồn bực chui đầu vào chăn, trùng hợp thấy cuốn tạp chí, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến trên mặt bìa, nội tâm gào thét: Đây mẹ nó thực sự là một người sao?

Giải tỏa xong, Tiêu Chiến nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.

Kết quả không đầy một lát, hắn lại đứng dậy, mở đèn, lấy điện thoại tới, cởi quần lót, giải phóng đại điểu, mắt vẫn còn đang nhắm lại đưa điện thoại di động chuẩn xác ngắm tới đại điểu, răng rắng ấn chụp một tấm.

Vương Nhất Bác đang trên đường về nhà, nhận được thông báo điện thoại, mở ra vừa nhìn, thiếu chút nữa đâm lên hàng rào bảo hộ!

...

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến lại làm như không vấn đề gì đi vào văn phòng Vương Nhất Bác.

"Ngày mai tôi phải tiến tổ (vào đoàn phim)!" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác không phản ứng, chỉ dùng một ánh mắt phức tạp đánh giá Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tay bám sát chỉ quần, ánh mắt hướng lên trên, giọng điệu ra vẻ lãnh khốc, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Đầu óc cậu có vấn đề sao?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

Tiêu Chiến khó hiểu, "Đầu óc tôi sao? Vấn đề? Vấn đề gì?"

Vương Nhất Bác vốn định đưa ảnh chụp ra chất vấn Tiêu Chiến, kết quả di động đã móc ra, nhưng vẫn nắm chặt này không động tĩnh. Đổi lại trước kia, Tiêu Chiến dám đùa giỡn lưu manh kiểu này đủ cho hắn chết mười lần. Nhưng lúc này đây, Vương Nhất Bác cư nhiên ngầm bỏ qua.

"Ngày mai tôi phải vào đoàn." Tiêu Chiến nhấn mạnh lần nữa.

Vương Nhất Bác như trước trầm mặt, "Vậy hảo hảo chuẩn bị đi."

"Ý của tôi là ngày mai tôi phải ăn cơm bên ngoài rồi, hôm nay cùng nhau ăn một bữa nữa đi."

Kết quả, Vương Nhất Bác mới vừa đứng lên, Tiêu Chiến ng lại đè xuống.

"Anh không cần xuống, cứ ở đây chờ là được, để tôi xuống mua, tôi đi mua." Nói xong hoả tốc chạy vào thang máy.

Một lát sau, Tiêu Chiến mang theo mấy cái hộp đến.

Vương Nhất Bác ngửi được một cỗ mùi vị khác thường, "Gì vậy?"

"Ăn rồi biết!" Tiêu Chiến nhướn mày.

Vương Nhất Bác mở cặp lồng ra, nhịn không được sửng sốt, thận heo, thận cừu, thận bò...

"Cậu mua cái này làm gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến sợ nói thẳng chạm đến tự tôn của Vương Nhất Bác, liền đổ vấn đề lên người mình, "Thận tôi gần đây có chút vấn đề, muốn bồi bổ cho tốt, anh cũng nhân thể bồi bổ chút đi?"

Cậu còn muốn bổ? Vương Nhất Bác hết chỗ nói nổi, tiếp tục bổ nữa cậu còn muốn gửi cái gì cho tôi đây?

"Ăn a! Anh xem tôi đã ăn rồi, thơm quá!" Tiêu Chiến vẻ mặt say mê dụ dỗ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không hề hứng thú, "Tôi không thích ăn đồ có mùi?"

"Cái này không mùi, đều xử lý sạch sẽ rồi, anh ngửi xem." Tiêu Chiến gắp một miếng đưa tới mũi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vội né, lại bị Tiêu Chiến cười nhạo một phen.

"Ha ha ha ha... Xem anh bị dọa kìa!"

Vương Nhất Bác mặc kệ nhìn Tiêu Chiến một mình ngu ngốc.

"Ân ân, thận hôm nay đều rất ngon. Ăn đi! Nếu anh không ăn tôi ăn hết."

Đến cuối cùng, Tiêu Chiến thật đúng là một mình ăn hết.

100.

Buổi chiều, cả người Tiêu Chiến nhiệt khí lâng lâng, ánh mắt nhìn người đều có điện.

Du Minh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Tiêu Chiến dùng tướng hồn xiêu phách lạc lắc lư đi vào, méo mó đứng trên khung cửa, con ngươi nóng rát nhìn chăm chú vào Du Minh, sâu kín nói: "Tôi như thế nào cứ cảm thấy có một dòng nhiệt khí mạnh hướng về bụng?"

Du Minh cũng không ngẩng đầu nói: "Xả đi!"

Quả nhiên, Tiêu Chiến nhanh vọt vào buồng vệ sinh.

Liên tục bài tiết một trận quá nửa giờ, chờ Tiêu Chiến từ bồn cầu đứng lên, cảm giác mình càng "Tiên" rồi.

Phim điện ảnh mới chính thức được đặt tên là 《 trộm ảnh 》, chập tối sẽ tổ chức một buổi lễ khai máy đơn giản, ngoài mấy nhân viên chủ chế, hầu như không có bất kì khách quý nào trợ oai. Vương Nhất Bác ở tỉnh ngoài, Du Minh có lịch diễn khác, diễn viên chính đều thiếu... Cuối cùng tiêu điểm truyền thông đều nhắm vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dường như có năng khiếu diễn xuất thiên bẩm, chỉ cần đối mặt với máy quay, lập tức lột bỏ sạch sẽ hình tượng thường ngày không còn một dấu vết. Trong nháy mắt ống kính quét đến mặt hắn, sẽ luôn phô bày được góc độ đẹp nhất, biểu cảm khốc suất nhất, khí chất mạnh mẽ nhất.

"Sau đây, chúng ta mời Tiêu Chiến lên giới thiệu một chút về nhân vật của mình."

Tiêu Chiến vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều câu từ cao thâm để giải thích cái nhân vật đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia, nhưng thời điểm người chủ trì đưa micro tới, Tiêu Chiến lại bắt đầu cảm thấy một dòng nhiệt lưu phóng mạnh về bụng. Hơn nữa là phát tác cấp tính, trong nháy mắt toàn bộ từ ngữ trau chuốt trong đầu đều biến mất.

Vì thế, Tiêu Chiến chỉ trả lời một chữ, "Quỷ."

Nói xong trực tiếp đẩy micro qua, hoàn toàn không cho người chủ trì cơ hội hỏi lại.

Người chủ trì đành cười cười hoà giải, "Xem ra Tiêu Chiến tiên sinh của chúng ta không chỉ lạnh lùng ở trên ảnh trang bìa, thật sự trong cuộc sống cũng lạnh lùng như vậy, bây giờ chúng ta đến phỏng vấn Lỗ đạo diễn một chút..."

Tiêu Chiến không hề biểu hiện một chút lúng túng trước máy quay, nhưng Thẩm Sơ Hoa liếc mắt một cái đã nhìn ra Tiêu Chiến đang khó chịu. Làm như có chuyện đột xuất liền đi lên sân khấu, nói thầm vào tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lập tức giả bộ có việc gấp tạm thời rời tiệc.

Kết quả, không biết có phải vì Tiêu Chiến bước xuống sân khấu quá phong cách hay không, lại có mấy hãng truyền thông đuổi theo.

" Tiêu Chiến, xin hỏi anh đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa?"

Tiêu Chiến oán thầm: Kế hoạch? Tôi có thể có kế hoạch gì? Trước tiên phải đi xả đã mới nói

" Tiêu Chiến, con người anh khí tức thời thượng như vậy, sao lại chịu diễn quỷ vậy?"

Tiêu Chiến oán thầm: Vậy ngươi là nói như thế nào bắt chính mình nhìn người khác thải đây?

" Tiêu Chiến, định hướng phong cách của anh khác biệt như vậy, là cố ý giả vờ hay là tính cách vốn có của bản nhân?"

Tiêu Chiến oán thầm: Ngươi tự ăn 2 cân thận đi là biết ta thật hay giả!

"..."

Đối mặt với phóng viên theo đuổi không bỏ, Tiêu Chiến thủy chung mặt lạnh không nói lời nào. Thẩm Sơ Hoa ở một bên thay hắn giải vây, không ngừng vượt trước phóng viên nói: "Thực xin lỗi, Tiêu Chiến không tiện trả lời."

Mắt nhìn lên phía trước một quẹo chính là buồng vệ sinh, nếu để cho máy chụp ảnh chụp được, toàn bộ trang bức vừa rồi đều bại lộ. Vì thế Thẩm Sơ Hoa trực tiếp chắn phía trước máy quay, thản nhiên cười, lộ ra hàm răng sole cao thấp.

(trang bức: giả bộ)

"Các vị có vấn đề gì có thể hỏi tôi."

Vì thế, tất cả phóng viên đều thối lui vô cùng nhanh chóng.

Tiêu Chiến vừa ngồi lên bồn cầu, lập tức trở về bản chất, vùi mặt vào đầu gối nức nở, "Ôi ta đi... Đau chết mất... sao tôi lại xui xẻo như vậy..."

Phùng Tuấn nhận được video truyền thông gửi tới liền mang đến cho Vương Nhất Bác xem.

"Tôi đặc biệt nhắc phóng viên cho cậu ta lên hình nhiều một chút, khoan hãy nói... Tiểu tử này bình thường ra vẻ cà lơ phất phơ, thế nhưng trước máy quay thật là có khí chất đại bài (sao lớn)."

Vương Nhất Bác hừ cười một tiếng khó hiểu, "Kia là nhịn."

"Nhịn?"

"Ừ, quá mót."

Phùng Tuấn buồn bực, "Sao anh biết?"

Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời, chỉ là giọng điệu chắc chắn: "Sau khi rời khỏi máy quay khẳng định vào ngồi bồn cầu, không tin cậu hỏi xem."

Phùng Tuấn nhìn thấy Vương Nhất Bác mặt mang nét cười, thật sự rất khó mà tưởng tượng được, Vương Nhất Bác thế mà lại ung dung nói một chuyện nhàm chán như vậy. Hơn nữa càng làm cho hắn khó hiểu chính là, từ khi nào Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở nên thân mật như vậy?

"Cậu tìm đến tôi không phải chỉ vì video này chứ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Phùng Tuấn do dự chốc lát nói: "Cũng không hẳn, tôi còn muốn nói với anh chuyện của tiểu thư Vạn Lí Tình. Ngày mai cô ấy xuất ngoại, lần này cần nghỉ ngơi khoảng mấy tháng, cho nên..."

"Tôi biết rồi." Vương Nhất Bác ngắt lời Phùng Tuấn, trực tiếp hỏi: "Khi nào thì cất cánh?"

"Sáng mai."

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã hơn tám giờ, vì thế nói: "Tôi trước hết còn có vài việc gấp, đại khái có thể xử lý xong trong hai giờ, xử lý xong tôi sẽ đi gặp cô ấy."

"Đừng quá lao tâm, có việc cứ gọi tôi."

Phùng Tuấn vừa định đi, Vương Nhất Bác lại nói.

"Ngày mai Tiêu Chiến tiến tổ, phái thêm vài người để ý cậu ta."

Phùng Tuấn không rõ, "Vẫn phải theo dõi sao? Tôi thấy biểu hiện gần đây của cậu ta không tệ a."

"Đó chẳng qua là bề ngoài." Vương Nhất Bác nghiêm lại, "Người này ngu ngốc như vậy, lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Hắn ngu ngốc? Không đến nỗi như vậy đi?!!

Không riêng gì Phùng Tuấn, phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Chiến ngốc hơn phân nửa là giả vờ. Kỳ thật tâm tư nhiều hơn bất kì ai, thật sự mưu ma chước quỷ.

Nhưng Vương Nhất Bác quyết giữ ý mình, "Cậu ta chính là ngốc."

Phùng Tuấn nhận mệnh, "Được rồi, tôi sẽ tìm người theo dõi."

...

Phùng Tuấn đi không đầy một lát, Tiêu Chiến lại tới gõ cửa.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trong video lại nhìn Tiêu Chiến người thật, hoàn toàn không phải một biểu cảm. Nhìn đến Tiêu Chiến trước mặt, khuôn mặt tự nhiên sẽ chìm xuống.

"Cậu đến đây làm gì?"

Tiêu Chiến ưỡn ẹo dựa ở trên tường, một chút đứng đắn cũng không có.

"Tìm anh chơi một lát."

Vương Nhất Bác lập tức giận dữ, "Ai rảnh với chơi cậu? Tôi đây đang bận."

"Đã trễ thế này còn ở lại làm việc à?" Tiêu Chiến biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa mất mát, "Vậy được rồi, anh còn bận việc của anh, nhanh rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Chiến đột nhiên như vậy, lại khiến Vương Nhất Bác có chút không đành, vì thế phá lệ nói mấy câu.

"Ngày mai tiến tổ sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Cho nên giờ này đến đây chính là muốn bồi anh nhiều thêm một lát."

(bồi: phụ trợ, ở cùng)

"Tôi cần đến cậu bồi sao? Cậu tự quản được bản thân là vô cùng tốt rồi!"

Tiêu Chiến không lên tiếng.

"Tới đoàn phim nghiêm túc chút, đừng làm người ta chán ghét."

Tiêu Chiến như trước không lên tiếng.

Vương Nhất Bác tạm dừng một lúc mới mở miệng, "Được rồi, đi đi."

Đi? Nghĩ hay lắm!

Trong nháy mắt cửa sắp đóng lại, Tiêu Chiến bỗng xuất hiện một cỗ sức mạnh. Trong lúc Vương Nhất Bác không hề phòng bị, mạnh mẽ phá cửa xông vào, ôm chặt cổ y không buông.

"Anh tới a! Anh tới a! Anh tới tôi sẽ cùng nó đồng quy vu tận (cùng chết)!" Tiêu Chiến dùng vẻ mặt uy hiếp. Mặt Vương Nhất Bác chuyển đen, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến chỉ muốn đem hắn nuốt vào.

"Ngay từ đầu đã tính không đi, sao không trực tiếp xông tới?"

Tiêu Chiến cười như tên trộm, "Tôi định là trực tiếp xông tới, vừa rồi nói đống kia chợt không nghĩ đến."

Cuối cùng tình huống bạo lực trong dự kiến cũng không phát sinh.

Trong cơ thể Vương Nhất Bác đã phát triển "hệ thống miễn dịch Tiêu Chiến ", mỗi khi Tiêu Chiến đến nhất định sẽ sinh ra, hệ thống liền tự vận hành, đem lửa giận tràn đầy trong lòng hoàn toàn biến thành không có.

"Được, cậu cứ như vậy ôm đi, tốt nhất ôm cả đêm." Vương Nhất Bác mặt lạnh làm việc của mình.

Tiêu Chiến cũng không nói gì, cứ bất động như vậy nhìn Vương Nhất Bác bận việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, công việc bề bộn trong tay Vương Nhất Bác đã gần làm xong, tính toán dọn dẹp một chút rồi đi tìm Vạn Lí Tình. Như trước không nhìn Tiêu Chiến, cũng không nói chuyện với hắn, lập tức đi vòng qua vào buồng vệ sinh.

Lúc này Tiêu Chiến cực kì nhanh gọn đổ một ít bột phấn trong suốt vào chén nước của Vương Nhất Bác.

Đây là bài thuốc gia truyền Tiêu Chiến xin của một Lão Trung Y, có tác dụng thôi miên, hơn nữa không có tác dụng phụ quá lớn đối với thân thể.

Khuấy xong, Tiêu Chiến vụt chạy về tại chỗ ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, ra vẻ không có việc gì.

Quy tắc sinh hoạt của Vương Nhất Bác phi thường nghiêm minh, nếu y muốn uống nước, mà tay lại đụng vào đồ trên bàn trong thời gian dài thì nhất định sẽ đi rửa trước, sau đó lại trở về bưng chén lên.

Quả nhiên, sau khi Vương Nhất Bác trở về liền uống vài ngụm nước, sau đó hướng ngay đến màn hình máy tính, muốn làm nốt việc trước khi đi.

Không đầy một lát, Vương Nhất Bác liền cảm thấy buồn ngủ kì lạ, như thế nào cũng không làm tiếp được. Không đến mười phút, đã bị tên mình nói là ngu ngốc lừa cho chìm vào giấc ngủ.

Cánh tay Tiêu Chiến từ cổ thả ra, chậm chậm lắc lư bên người Vương Nhất Bác. Lại thử vỗ vài cái trên vai của y, cảm giác Vương Nhất Bác đã ngủ rất say, mới kéo y tha vào trong nhà.

Tiêu Chiến nâng Vương Nhất Bác lên giường, cởi quần áo và giày ra, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây.

Đối xử tử tế với thận của mình đi, nó khỏe tôi cũng vui!

Tiêu Chiến vừa định xoay người ra cửa, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, khóe miệng chậm rãi nhiễm lên một tầng tà cười.

Hình như... Còn một nghi hoặc chưa có cởi bỏ đâu.

Tiêu Chiến hưng phấn chà xát tay, lại quay trở lại. Yên lặng chăm chú nhìn Vương Nhất Bác một lát, thầm nghĩ: "Vương ca, cho mượn điểu anh nhìn một chút, chỉ liếc nhìn một cái thôi."

Sau đó, Tiêu Chiến vươn tay vào, lục lọi một cái là lục lọi một cái, rốt cục — đào được rồi!!

"Mẹ ơi... không hề nhỏ..." Tiêu Chiến lúc này mới có dũng khí xốc chăn lên, cẩn thận quan sát thưởng thức một phen. Đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt một hồ xuân thủy. Không tồi, không tồi, trong lòng cuối cùng ổn định lại.

Vừa muốn đắp chăn lại cho Vương Nhất Bác, con mắt Tiêu Chiến lại trộm đảo một vòng.

Hay là... Tôi chụp nha?

Nhưng mình không cầm di động. Làm sao bây giờ?

Tiêu Chiến đang băn khoăn, đột nhiên quét đến di động Vương Nhất Bác, đôi mắt chợt sáng ngời. Đúng rồi! Ta có thể lấy của y dùng trước, chụp xong lại gửi sang máy của mình!

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền cầm lấy di động, cực kỳ kích động nhắm ngay hạ thân Vương Nhất Bác, tách...

Thu vào một tấm ảnh đại điểu.

Tiêu Chiến vừa định gửi đi, đột nhiên không cẩn thận ấn thoát ra, chỉ có thể lần nữa tìm kiếm trong tập tin. Kết quả đang tìm, thế nhưng lại thấy hai ảnh "điểu" lớn.

"Ta nói vừa rồi lúc chụp sao cảm giác cảnh tượng quen như vậy... Thì ra vì tiểu tử ngươi đã sớm chụp của ta, quả nhiên một cây làm chẳng nên non a! Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, anh cứ tận lực giả bộ đi, bla bla..."

Sau khi Tiêu Chiến đắc ý xong, muốn đem ảnh chụp gửi qua cho mình. Nhưng đột nhiên lại vướng vào một băn khoăn khác, hai ảnh này một điểu lớn, một điểu nhỏ, hơn nữa chênh lệch tương đối rõ ràng, rốt cuộc cái nào là Vương Nhất Bác?

Kỳ thật trong lòng Tiêu Chiến đã sáng như gương, vẫn là tiếp tục tự mình giả ngu.

"Cái nhỏ đi? Nhất định là cái nhỏ đi?"

Nhưng mở đến ảnh điểu nhỏ kia, Tiêu Chiến lại ghét bỏ không chịu gửi.

"Bỏ đi, nhường anh, ảnh điểu nhỏ coi như của tôi."

Vì thế, Tiêu Chiến đem ảnh điểu lớn gửi đến email của mình, sau đó xóa bỏ hết bản ghi chép.

Dọn dẹp tàn cục xong, Tiêu Chiến mới phủ chăn cho Vương Nhất Bác, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Vạn Lí Tình lui lại đợi Vương Nhất Bác không được, trong lòng đầy oán khí, nhưng lại không muốn cứ như vậy không từ mà biệt. Vì thế nghĩ trước nghĩ sau, nàng vẫn quyết định đến công ty tìm Vương Nhất Bác, giáp mặt hỏi rốt cuộc Vương Nhất Bác nghĩ sao.

Đúng lúc Vạn Lý Tình từ trong thang máy đi ra, Tiêu Chiến vừa muốn đi vào, hai người đối mặt.

Vạn Lý Tình trong lòng buồn rầu: Tại sao lại đụng tới người này đây. Tiêu Chiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngoác miệng cười, giống như thường ngày cùng Vạn Lý Tình hàn huyên.

"A, chị dâu đến sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx