chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang lầu, băng qua khoảng hành lang vắng... Sau cánh cửa gỗ lạnh ngắt đóng chặt là bãi chiến trường tan hoang chìm trong bóng tối mờ ảo, nỗi phẫn hận, căm giận, yêu thương mãnh liệt giằng xé thể xác, tâm hồn Bible.

Hắn như con thú dữ cô độc cuồng ngạo muốn phá huỷ thế giới đầy dối trá tan thương đang bao vây mình.

Vung tay hươ đổ mọi thứ trong tầm mắt, một cái đạp mạnh, chiếc bàn kính lật nhào ra xa nứt rạn. Đôi đồng tử tối sầm co lại đau đớn, mắt hắn vằn tia máu đỏ, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh...

"Em yêu Bible"

RẦM!!!

"Em sẽ không buông tay"

RẦM!!!

"Em không hối hận"

XOẢNG!!!

Chiếc ghế gãy nằm chỏng chơ trên sàn, tấm gương vỡ tan sau cú quật mạnh thẳng vào. Bibe nhìn bóng mình qua tấm gương không lành lặn. Rũ rượi, hình ảnh bị cắt thành muôn vàn mảnh nhỏ, tan nát như trái tim hắn lúc này. Nhếch môi cười chua chát bản thân ngu ngốc, hắn lẩm nhẩm.

"Một trăm triệu, thì ra tình yêu của tôi chỉ đáng một trăm triệu với cậu... Ha... Ha ha..."

"Êm ấm với tiền của cậu, quẳng ông ấy lại và bỏ trốn! Ha ha..."

RẦM!!!

ROÀNG!!!

XOẢNG!!!

Hắn nghiến răng kiềm nỗi xúc động muốn giết người, giá mà cậu đang đứng trước mặt, hắn sẽ không do dự giết chết cậu!

Tình yêu khó khăn lắm mới tìm thấy, hạnh phúc trước mắt cứ ngỡ nắm trọn trong tầm tay sao giờ tiêu tan như bọt biển.

Đôi tay còn vương hơi ấm được ôm em sớm mai se lạnh, hương bạc hà còn thoang thoảng vương nơi mái tóc mềm, đôi môi còn ngọt vị đê mê nụ hôn cuối em trao, sao phút chốc tất cả thành hư ảo cay đắng bởi dối gạt, lòng tham...

Khe ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, vòi sen phun nước xối xả, nam nhân ướt sũng ngồi trượt bên tường gục đầu câm lặng...

"Build... Trở về và giải thích, chỉ cần em nói không phải... Tôi nhất định sẽ tin mà.. hức..." - hắn yêu cậu đến mụ mị rồi, căm giận cũng không dằn được nỗi lo lắng, tình yêu điên cuồng đối với cậu. Sâu trong tiềm thức vẫn không ngừng vọng lại tiếng gào thét Build...

Build...

Build......

Dưới lầu tình hình giữa Off và Gun cũng càng ngày càng căng thẳng.

"Em đã bảo thằng bé không phải người như thế, nó không ổn rồi hức...hức..."

"Thư kí đã nói rõ ràng Build nhận tiền, và sao em ấy phải giấu Bible. Ở trên kia, người đang đau đớn trên đó là bạn thân anh, em nghĩ anh phải tin ai, Gun?"

Off chỉ về phía lầu, bóp trán bất lực. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, lo lắng cho nhau, vui buồn cùng nhau rồi giờ tên bạn thân nhất đau đớn vì mất cha, vì người yêu phản bội, lòng anh cũng như bị xát muối vào lòng.

Sự thật quá rõ ràng trước mắt, muộn đến vậy rồi, gần 11 giờ đêm Build vẫn không về, chẳng phải rõ rồi sao?

"Hai người bình tĩnh đi, em thấy vết máu. Dường như Build bị thương, chúng ta không thể vội kết luận."

"Em ấy có thể đi khỏi đó, sao không thể về nhà?" - Off quá thân với Bible để đi đến kết luận nghiêng về bạn mình.

"Cái này...em cũng không..."

"ĐỦ RỒI! CÁC NGƯỜI...HỨC HỨC..." - Gun gào lên, nước mắt nhạt nhoà, anh lo cho em mình đến phát điên. Không ai tin anh, không ai tin Build...

"Pí Gun à, mọi người nhất thời bối rối thôi..."

Gun lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Off. Tim thít chặt, tình yêu này, anh không thể có. Quay ngoắt người vùng chạy ra ngoài trong đêm tối, anh phải tìm em mình, trực giác cho anh biết Build đang gặp nguy hiểm.

"Gun, em định đi đâu?"

Off vội đuổi theo kéo người yêu lại nhưng anh vùng thoát rồi mất hút trong bóng đêm. Off sững người đứng nhìn, câu nói cuối cùng anh để lại như cú giáng mạnh

"Tôi và Build, chính cùng một loại người. Đừng giữ tôi nếu anh không muốn..."

Bóng dáng nhỏ bé chạy trên con đường vắng, cơn gió đêm thốc vào mặt, sượt qua da thịt tái tê vì lạnh, trái tim cũng tan nát. Gun cắn môi, anh không đuổi theo, hết rồi...

Build khó khăn tỉnh lại trong đau đớn, cậu đang ở đâu?

Cơ thể như bị xé ra hàng trăm mảnh, cả đầu ngón tay cũng không cử động được...

Có giọng nữ mềm nhẹ vang lên.

"Anh ơi? Không sao chứ, anh ơi?"

---FLASH BACK---

Build ngất xỉu ngay lúc xe chở Gulf chạy ngang dừng lại vì vụ tai nạn. Gulf suýt ngất khi thấy có người bê bết máu xỉu ngay lùm cỏ bên vệ đường. Chính Gulf đã kêu tài xế gọi cảnh sát và vội mang cậu vào bệnh viện. Bác sĩ bảo phải phẫu thuật gấp nhưng Gulf không phải người thân cũng không biết cậu, sao dám kí giấy chịu trách nhiệm...

---END FLASH BACK---

"Anh ơi, anh tỉnh rồi à? Làm ơn nói em biết số điện thoại người thân của anh! Anh ơi! Anh!"

"..."

Tiếng gọi nhỏ dần rồi tắt hẳn bên tai Build.

"Chúa ơi anh ấy lại ngất rồi!" - Làm sao đây? Phải quyết định đi Gulf...

"Trời ơi tên tuổi anh ấy mình cũng không biết..."

"Thiếu gia, xin kí giấy xác nhận phẫu thuật gấp. Nếu không mổ ngay cậu ấy sẽ chết vì mất máu đó"

"Sao chứ? Ch...chết á? Được tôi kí, tôi kí" - Gulf giật bút trên tay y tá kích động nguệch ngoạc kí. Đã mang cậu vào đây thì không thể để cậu chết, không đâu!

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Gulf thấp thỏm trên băng ghế chờ.

"Thiếu gia, mời làm thủ tục nhập viện"

"..."

Vì không biết gì về người con trai lạ, Gulf đành cắn môi điền vào thủ tục nhập viện rằng cậu là bà con xa và bằng tuổi mình. Việc còn lại chỉ có chờ đợi...

Đợi đến mệt rũ, 3 tiếng trôi qua ca mổ vẫn chưa kết thúc. Không hiểu sao trong lòng có thôi thúc mãnh liệt cứu sống người con trai này. Giây phút nhìn cậu tái nhợt đau đớn, cảm giác ê ẩm trong lòng...

Tích tắc, kim đồng hồ nhích từng khắc, Gulf hồi hộp chờ đợi, bên trong cánh cửa kia, sinh mệnh người con trai mong manh bên bờ sống chết.

Trong đêm tối, người anh điên cuồng tìm kiếm em trai. Nơi căn phòng vắng, kẻ bị phản bội mang con tim tan nát, yêu hận như thứ axit độc hại ăn mòn lí trí...

Và cậu, nhân vật chính mê man trên bàn mổ, đau khổ dằn vặt bản thân không muốn tỉnh lại, tiềm thức không ngừng tự thôi miên bản thân: Build, đừng tỉnh lại. Build, đừng tỉnh...

Gun xuống taxi lao thẳng vào bệnh viện Bangkok, nơi anh nghĩ đến đầu tiên chính là bệnh viện, nếu Build bị thương, hẳn đang ở đây.

"Làm ơn cho tôi hỏi, có bệnh nhân nào tên Build không ạ? Xin nhanh giùm... Hu hu..."

Sau khi kiểm tra danh sách, y tá lắc đầu.

"Không có thưa anh. Chỉ có một vài trường hợp mới được đưa vào cấp cứu gấp là chưa có tên"

Gun như rụng rời tay chân chạy đến từng phòng cấp cứu... Chụp từng y tá cuống cuồng hỏi.

"Y tá, làm ơn cho tôi hỏi, có ca cấp cứu nào của một cậu con trai, chạc 20, tóc đen, cao chừng này..."

Gulf đang ủ rũ trên băng ghế chờ gần đó nhíu mi tiến lại.

"Xin lỗi, anh ơi...đang tìm người ạ? Em..."

"Em biết thằng bé sao? Em trai tôi, nó..."

"Em vừa nghe nói, chiều nay em tình cờ cứu một anh gần vụ tai nạn ô tô... Em rất bối rối vì không tìm được cách liên lạc với người nhà anh ấy..."

"Tóc đen, cao khoảng chừng này, tai nạn xe hơi... Chúa ơi đúng rồi hức... Em tôi, em tôi không sao chứ hức..." - Gun hoảng loạn nắm vai Gulf lắc liên tục vừa khóc vừa hỏi.

"Em, em cũng không biết, phẫu thuật hơn 3 giờ đồng hồ rồi, anh ấy bị thương nặng và mất máu nhiều" - Gulf đang theo học ngành y nên ít nhiều cũng biết tình trạng Build hiện tại không mấy khả quan.

Bây giờ chỉ còn trông vào số mệnh...

Không biết trải qua bao lâu, Build hơi động cặp mi nặng trĩu, hàng mi rung nhẹ khép hờ rồi từ từ mở ra khó khăn.

Cơ thể đau rát như bàn châm đâm vào, chút ánh sáng chói loà chiếu vào mắt, là Gun đang gục bên giường cùng một cậu nhóc lạ với khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn ngồi cạnh, cậu ta đã cứu cậu sao?

"Nước..." - Build nhấp đôi môi tái nhợt khô ráp rên lên. Nghe động Gun mừng rỡ bật dậy.

"Build, em tỉnh rồi, khát nước sao? Được được anh lấy ngay"

Sau khi uống nước, Build đảo mắt khắp phòng, đây là bệnh viện, cậu được cứu sống rồi. Nước mắt trượt dài, sao không để cậu chết, sống tiếp cậu biết đối diện thế nào với hắn đây, trong cơn mê hình bóng anh tuấn không ngừng hiện ra nhưng đôi tay nhơ nhuốc này không còn tư cách đụng vào hắn nữa rồi...

"Đừ..n.g nói với ai tôi ở đây. Đừng nói tôi...bị thương"

"Hả? Tại sao? Mọi người phải biết chứ, em nói gì vậy Build?"

"Em là kẻ sát nhân. Nói ra thì thay đổi được sao?" - cậu bất lực nhắm mắt để mặc nước mắt tuôn không ngừng.

"Sát...sát nhân á?"

Gulf mở to mắt lắp bắp, cậu ta đã cứu phải ai vậy? Khuôn mặt thánh thiện kia không thể là tên giết người...

"Thằng bé mê sảng thôi, đã 7 giờ sáng rồi, em cũng về nghỉ đi. Tôi không biết làm gì để báo đáp em cả" - Gun siết nhẹ tay Gulf, giọng chân thành.

"Chỉ xin em đừng nói với ai thằng bé bị thương. Vô tình cứu sống nó, chúng tôi mang ơn em cả đời. Nhưng em về nhà nghỉ ngơi đi, và không nên trở vào đây nữa. Cho tôi số điện thoại liên lạc với em..."

"..."

Sau khi về đến nhà, tắm gội xong Gulf vẫn còn thắc mắc hoài nghi mọi chuyện. Thật lạ lùng... Gulf mở tivi và bản tin sáng vô tình đập vào mắt.

"05:17 chiều qua, thượng nghị sĩ Korn đã chết trong một vụ tai nạn ô tô tại tuyến đường..." - tai như ù đi, Gulf thảng thốt.

"Vụ tai nạn, chiếc xe bốc cháy đó, là cha của Bible? Vậy người gần vụ nổ là ai, có quan hệ gì, sao phải giấu?" - Gulf nhấc điện thoại gọi.

Bíp!

"Anh Bible..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro