chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ tay bị nắm lại, hắn quay sang.

"Anh làm gì vậy? Mau lên xe đi anh, họ ùa ra đến nơi rồi. Ghế trước có người mình ngồi ghế sau thôi"

"Phải đấy, thằng nhóc ngủ say lắm, để nó ngủ, hai người mau vào ghế sau" - Tor thúc giục.

"Sao? Thằng nhóc?" - nhìn chằm chằm vào phần ngực áo người đang say ngủ, Bible nhấn giọng. Đúng là "bằng phẳng không lồi lõm", là nam!

"Thất vọng à? Lần đầu tiên phỉnh được bộ não IQ 200 của cậu, tôi hả hê quá. Haha yên tâm tên nhóc đáng yêu hơn cả vạn đứa con gái đấy. Nói sau đi giờ thì lên xe nếu không muốn mắc kẹt ở đây thêm vài tiếng, chủ tịch đại nhân à"

Sau khi tất cả yên vị bên trong, xe nhanh chóng phóng khỏi sân bay. May mắn lúc này trời đổ mưa to trở lại, đối với Anh thì 7 giờ vẫn chỉ là tờ mờ sáng huống hồ lúc này mới 5 giờ lại thêm mưa to.

Tor thích thú khi thành công cắt đuôi báo giới trong khi Bible im lặng tuyệt đối từ khi lên xe. Mắt hắn dán chặt vào gương chiếu hậu nơi phản chiếu thân ảnh đang say giấc, nghe mùi bạc hà thoang thoảng khắp khoang xe làm tim càng rối rắm, trong lòng có cỗ vọng động muốn lao ngay đến ghế trước lật chiếc mũ áo đáng ghét kia xuống.

Vẫn đau đáu vào bóng lưng Build, hắn hỏi.

"Tor, cậu dùng nước hoa xịt phòng mùi bạc hà cho xe à?"

"Huh? Không, chắc mùi của tên nhóc"

Cùng lúc đó Build động người cựa quậy tìm tư thế thoải mái cho giấc ngủ, chiếc mũ lông hơi tuột ra sau để lộ ít tóc mái vàng óng phủ xoà bờ mi dày cong vút.

Tim Bible hẫng một nhịp, tóc bạch kim ư?

"Anh, trông anh không thoải mái. Cậu ấy chắc mệt quá nên ngủ quên, đừng giận người ta"

"..."

Ngoài trời tối mịt, mưa rơi nặng hạt. Ánh đèn cao áp màu vàng nhạt hắt vào cùng đèn trong khoang xe cũng không thể giúp Bible thấy rõ hơn đường nét khuôn mặt người phía trước...

Cuối cùng đã đến toà nhà trụ sở BEAST. Chiếc Ford lăn bánh chầm chậm vào ga ra dưới tầng hầm. Gulf tựa đầu lên vai người yêu thiếp đi từ lúc nào, Gulf có vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài.

"Công ty có dãy phòng VIP cho thượng khách! Hai người ở đấy để tiện làm việc, cậu bế Gulf lên nghỉ đi, tôi sẽ gọi tên nhóc dậy rồi lên sau"

"Được! Gặp nhau ở phòng giám đốc" - nhìn Build lần cuối, Bible bế Gulf ra khỏi xe lên lầu. Tor lay mạnh vai đứa trẻ đang ngủ.

"Build, dậy mau! Đến nơi rồi, vào phòng tập riêng của cậu mà ngủ tiếp, trong đó có giường"

C

hớp chớp mắt tỉnh dậy, Build ngó nghiêng khắp khoang xe.

"Chủ tịch đâu?"

"YA cậu ngủ như chết từ lúc người ta vào xe. Hắn cứ đăm đăm nhìn như muốn nuốt sống cậu đấy, sám hối đi nhóc"

Đứa trẻ không sợ trời chẳng sợ đất Build ngáp dài bĩu môi nguýt.

"Tại hắn em mới mất ngủ. Thay vì kêu em sám hối, anh kêu hắn cầu nguyện đi"

"Gosh~đầu hàng cậu rồi! Trở lại vấn đề chính, tôi để tài liệu chi tiết về VEGAS và dự án quảng bá Kí Ức trên bàn trong phòng tập của cậu. Giờ thì lên đó, đọc hết chúng trước khi bắt đầu thảo luận"

"Ok sir"

Bible đặt Gulf lên nệm, kéo chăn cẩn thận cho cậu ta rồi rời khỏi lên thẳng phòng giám đốc điều hành. Cửa mở ra đã thấy Tor ngồi sẵn bên trong.

"Sao có một mình cậu? Tên nhóc sáng tác Kí Ức đâu?"

"Lần đầu tiên tôi thấy cậu nôn nóng gặp một người đến thế! Kí Ức quan trọng lắm à? Mà cũng phải, tác phẩm đầu tay của cậu, haha"

"Bớt lôi thôi! Kêu nó lên đây, làm việc!"

"Không nghỉ ngơi chút đi? Tên nhóc đang ở phòng tập riêng nghiên cứu tài liệu công ty"

"Không mệt! Dẫn tôi sang chỗ thằng nhóc"

"..."

Vừa đóng cửa phòng tập, Build uể oải ngả phịch xuống nệm sẵn tiện quơ tay lấy xấp tài liệu trên bàn.

Vì hay tập qua đêm nên phòng tập của cậu ngoài hệ thống âm thanh, giàn máy, gương...còn có thêm một chiếc giường nhỏ ở góc phòng.

"Tập đoàn thương mại toàn cầu VEGAS. Tên cũ là B&B, chủ tịch: Bible Wichapas Sumettikul"

Xoạch!!!

Xấp tài liệu rơi xuống sàn. Dòng chữ đầu tiên lướt qua, Build như không tin vào mắt mình, tim đập gia tốc chân tay bủn rủn run bần bật.

Giọng nói quen thuộc ám ảnh hằng đêm đó...cậu không lầm, chính là hắn. Bốn năm, sau tất cả những gì mình đã làm, nếu gặp lại chuyện gì sẽ xảy ra?

Trong trạng thái tinh thần hoảng loạn kích động cực độ, nhìn bóng gương phản chiếu, Build thấy khuôn mặt mình tái nhợt.

Làm sao đây?

Lúc này trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ...

BỎ TRỐN.

Cậu vùng dậy quên cả áo khoác khăn choàng lao ra cửa.

Cùng lúc nắm vặn vừa xoay, cánh cửa bật mở Build theo đà chúi thẳng vào vòm ngực vững chãi. Khoảnh khắc cậu ngẩng lên là nỗi kinh hoàng đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen u tĩnh quen thuộc ấy...

Bất ngờ có người ngã nhào vào ngực, Bible theo quán tính đỡ lấy hai vai người lạ, khi mái đầu vàng óng ngẩng lên cũng là giây phút Bible sửng sốt...

Khuôn mặt đang cách hắn chưa đầy ba gang tay. Đôi mắt này, hàng mi này, đôi môi này... Chút ngỡ ngàng vui mừng chợt loé nơi đáy mắt rồi vụt tắt

"Pí Bible ...em hứa sẽ không buông tay"

"Thiếu gia, xin nhận dạng tử thi cha ngài"

"Ông ấy bị bỏ mặc kẹt trong xe khi nó nổ"

"Cậu Build đã nhận 100 triệu vào tài khoản"

"Bệnh nhân đã trả phòng và rời khỏi lâu rồi"

Kí ức trong quá khứ như thước phim tua chậm chạy qua bán cầu não, từng cảnh từng cảnh một...

Yêu thương phẫn hận, à chỉ còn phẫn hận. Yêu. Chết từ bốn năm trước rồi.

Hắn có thể thấy sự sợ hãi ánh lên trong đôi mắt to tròn đang hoảng thốt nhìn mình.

Không phải vui mừng, không phải hạnh phúc, là sợ hãi lan tràn... Bất động.

Không gian như đông cứng, thời gian như ngừng trôi...

Trong một lúc chẳng ai lên tiếng, hồi lâu sau ánh mắt Bible ngày càng tối sầm đanh lại.

"Hmm" - Build cắn môi cố ngăn tiếng rên đau đớn, hai vai bị đôi tay mãnh lực siết mạnh như muốn vỡ ra. Mắt cậu dần long lên ẩn nước.

Tình hình có vẻ căng thẳng, Tor lấy làm lạ với phản ứng dữ dội của Bible.

"Chủ tịch buông ra đi, cậu làm thằng bé đau đấy! Nó vô tình va phải thôi mà" - nói đoạn anh gỡ tay Bible khỏi vai Build.

"Tor, trở về phòng giám đốc trước. Ra ngoài đóng cửa lại, tôi muốn nói chuyện riêng với nhà sáng tác Kí Ức" - thanh âm mệnh lệnh lạnh như băng.

"Huh? À được được, nhớ đừng làm thằng bé sợ"

*******

Cánh cửa đóng lại, nhìn ánh mắt bắn ra hàn quang lãnh liệt hướng đến mình, Build như bị sét đánh, hai chân bủn rủn vô thức lùi từng bước đến khi lưng chạm phải tấm gương khổng lồ lạnh buốt của vách tường phòng tập, Bible cũng đã ở ngay trước cậu, hắn gằn giọng rít qua kẽ răng.

"Khốn kiếp! Cậu đã biết trước đúng không? Bày ra trò hề này, xem tôi là thằng ngu? Món đồ chơi của cậu?"

"Không phải, Pí Bible à..."

"Câm miệng! Đừng gọi tên tôi, nghe thật ghê tởm. Hừ! Thứ mạt hạng như cậu có tư cách đó sao?"
- Bắt đầu từ câu nói này, trong lòng Build bỗng ý thức được rằng hắn đã không còn là người từng yêu cậu tha thiết nữa mà đã biến thành một người xa lạ ngăn cách bởi màn sương mù.

"Bày ra trò vô tình gặp lại? Tưởng tôi sẽ mừng rỡ yêu chiều đón cậu về? 100 triệu xài hết rồi nên muốn nữa sao?"

"Em... A..." - đột ngột hắn bóp chặt cổ cậu, ánh mắt tối sầm như con ác quỷ trở về từ địa ngục.

"Nói! Tại sao bỏ mặc cha tôi trong xe, sợ chết đến mức đó?"-  lực đạo tăng thêm một phần.

"E..m..." - Build thống khổ giãy dụa, hơi thở dồn dập. Cậu biết Bible của 4 năm sau hoàn toàn không còn lòng tin với mình, sự thật cậu bỏ ngài Korn lại có thể chối cãi sao?

Im lặng đau đớn nhìn, nước mắt cậu chảy dài trên khuôn mặt dần tái xám, từng giọt nhỏ trên tay hắn.

"Không nói được nên đóng kịch kiếm sự thương hại? Bị tôi đoán trúng? Nước mắt giả tạo chỉ làm tôi ghê tởm cậu thêm. Biết gì không? Vào ngày hôm đó tôi thề sẽ giết cậu"

Hắn cười lạnh nhìn Build khổ sở, một chút đồng tình đều không có. Đứng trước cậu bây giờ là con ác ma bị thù hận ăn mòn lí trí, Bible dịu dàng yêu cậu say đắm đã hoàn toàn biến mất.

Tay hắn siết chặt đến nỗi không thể thở, hắn muốn cậu chết... Đã ngàn vạn lần nghĩ Bible sẽ hận mình thế này nhưng sao giây phút đối diện hiện thực tim lại đau đớn như bị xé thành trăm mảnh...

Bốn năm...

Hơn 1460 ngày...

Chỉ có tình yêu em trao anh còn nguyên vẹn sao...

Build cảm giác mình không còn hô hấp, cơ thể lả đi, mí mắt dần rơi xuống, thứ cuối cùng cậu thấy là giọt pha lê hoà trong ánh kim cương cô ngạo loé thấp thoáng sau làn tóc lam tím trầm buồn...

Tỉnh lại trên giường trong phòng tập, Bible đang đút tay túi quần đứng cạnh giường, sắc mặt vô cảm ra lệnh.

"Lên phòng giám đốc bàn bạc về dự án như bình thường. Đừng tỏ vẻ đáng thương hay quen biết tôi"

Cảm giác được hít thở sao lại khó chịu ngột ngạt hơn cả khi hắn bóp cổ mình thế này?

Build chua xót nhận ra thật đáng tiếc vì Bible còn để mình sống. Nhưng yếu đuối, rơi nước mắt chỉ khiến hắn thêm chán ghét. Vậy chi bằng để hắn khinh tởm mình theo đúng nghĩa, đến lúc nên trả lại những đau đớn đã gây ra cho hắn rồi...cậu nhỏm dậy.

"Đại chủ tịch không dễ bị lừa lần nữa nhỉ? Quá khứ cố nhiên chẳng là gì cả nhưng chí ít tôi đã giúp anh vui vẻ trên giường chẳng phải sao?"

Chát!

Cái tát tay thẳng vào má, bỏng rát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro