ANH NGHĨ TÔI LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô : Anh B nào đó à,anh chết chắc rồi !!!



-----------------

TIÊU CHIẾN

"Đưa cho tao, mày nằm im đó mà ngủ đi. Tao sẽ tắt nguồn."

Tôi để mặc nó làm gì thì làm, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh. Nó chưa kịp tắt máy thì lại nhận được cuộc gọi, lần này là mẹ, tôi không thể không nghe máy.

"Alo mẹ."

"Con ở đâu thế, về nhà đi, về ngay."

"Chuyện gì vậy mẹ?"

"Mau gửi định vị cho mẹ, nhanh nhé."

Nói rồi mẹ cúp máy trong khi tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi gì. Không lẽ mẹ đến? Mấy cái vết trên cổ phải làm sao?

"Chết rồi, mẹ tao đến hay sao ấy."

"Thì sao, mày lo cái gì?" Tiểu Dương thắc mắc nhìn tôi. Thằng Thành liền tặng nó một cái đánh thẳng vào gáy.

"Mày nhìn nó đi, ăn nói làm sao? Băng cá nhân nhà mày đâu, lấy ra xem."

Thằng Dương" à "một tiếng rồi đi tìm băng dán, tôi gửi định vị cho mẹ rồi ngồi in cho Ngọc Thành dán hết lên cổ mình, tốn gần 5 miếng.

"Đéo ổn đâu Chiến, mày định nói cổ mày bị muỗi cắn mà dán tận 5 miếng băng cá nhân."

Thằng Dương lắc đầu nói, tôi cũng thấy lí do này không hợp lí, chính mình còn thấy vô lí vl. Nó lại lục tủ đồ, kiếm một cái áo cao cổ, nhưng mà nó lại ngắn tay, trên bắp tay tôi vẫn còn mấy dấu răng, chưa kể cổ tay sưng đỏ, nó lại lấy thêm một cái sơmi để tôi mặc ngoài. Dáng nó cao lớn nên dĩ nhiên sơmi nó mặc lên người tôi rất rộng, ổn rồi. Lúc này tin nhắn đến, là anh.

[WYB: Xuống đây.]

Chắc là mẹ đã nhắn anh đến đón, tôi quay qua nhìn 2 thằng bạn, nó không hề muốn tôi lên xe anh, nhưng nếu tôi đi xe khác về mẹ chắc chắn sẽ hỏi rồi lại lo lắng.

"Không sao, có mẹ tao mà."

"Tao đưa mày xuống, cấm cãi."

Thằng Dương đưa lưng về phía tôi, tôi cũng không từ chối, chân tôi bây giờ run rẩy như mấy cụ già, tự đi chắc có khi chiều mới xuống được. Thằng Thành đi kế bên, dặn dò.

"Ổn không, không thì tụi tao theo luôn, sẵn thăm dì Lý ."

"Được rồi mà, chắc việc gì gấp thôi, bình thường mẹ tao không có đến bất chợt vậy."

"Không được thì gọi tao, tao đến xử nó."

"Được mà Dương , nóng nảy quá mày."

Tôi dựa cằm lên vai nó, thằng bạn này của tôi cọc cằn thật, còn một thằng thì nói nhiều như mẹ tôi vậy, mà 2 nó đều là bạn tốt của tôi. Vừa xuống sảnh tôi đã thấy thân hình anh cao lớn đứng dựa vào xe, cau chặt mày nhìn tôi không mấy vui vẻ. Anh đi đến nhưng Tiểu Dương đã đẩy anh ra.

"Mày đừng đụng vô nó."

Nó đưa tôi thẳng đến ghế sau, tôi cũng nằm dài ra, lưng tôi đau muốn chết.

"Có gì gọi tao."

"Ừ, biết rồi, tao lưu số mày khẩn cấp rồi, số 1 luôn, lên phòng đi."

Thằng Dương vẫn đứng đó nhìn theo đến khi xe ra khỏi tòa nhà mới đi lên. Bầu không khí trong xe im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập. Anh không nói, tôi lại càng không, không biết mẹ đến có việc gì.

Brr..Brr

Không phải điện thoại tôi.

"Alo dì."

"..."

"Dạ rồi, con đón em về rồi, không sao đâu ạ."

"..."

"Dạ, dì nghỉ ngơi đi , không phải lo lắng đâu ạ."

Nói chuyện điện thoại làm gì khi mà chúng tôi đã đến bãi đậu xe rồi chứ? Tôi ngồi dậy muốn đứng xuống nhưng anh đã ôm người tôi lên như ôm một đứa trẻ.

"Bỏ xuống."

"Lúc thằng Dương cõng cũng có thấy mày cằn nhằn đâu?"

Thế là tôi im miệng, không muốn đôi co làm gì, muốn làm gì thì làm. Tôi ngó quanh nhà không thấy mẹ đâu, tự dưng lại bất an, không có mẹ vậy lúc nãy mẹ nhắn tôi về làm gì, khỏi phải nghĩ nhiều cũng biết là trò của anh. Tôi tức giận nhảy từ trên người anh xuống đất.

"Anh nói mẹ nhắn cho tôi về à? Đồ điên."

Tôi chạy về phía cửa, vừa lấy điện thoại gọi cho Soul, chết tiệt là anh ta cao hơn nên đuổi theo rất nhanh liền vác tôi lên vai, quăng điện thoại của tôi đi.

( Ngô : cái điện thoại có tội tình chi mà anh làm zậy ??? )

"Bỏ ra, cái đồ chết tiệt."

"Mày muốn đi tìm thằng Dương để nó cứu mày à, mơ đi , đừng có hòng mà đi đâu cả."

Anh quăng tôi xuống giường, nhưng nó là ở phòng của anh, trước đây tôi chưa từng vào đây. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng, căn phòng của anh lại mang màu ấm, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí mà để ý đến nó. Bên trong đang nóng hầm hầm như bị quăng vào lò than nhưng lại cảm thấy lạnh run bên ngoài, đầu óc nặng trĩu. Lại nữa rồi, anh cởi áo sơmi bên ngoài rồi cởi cả cái cổ lọ bên trong, tôi không còn sức mà cản, đầu quay mòng mòng chóng mặt vô cùng, cả những cái băng dính trên cổ anh cũng tháo nốt. Đến khi anh cởi quần, tôi dùng chút sức ít ỏi của mình mà nắm lấy bàn tay đó năn nỉ.

"Vương Nhất Bác, tôi mệt lắm, đừng."

Bỏ mặc lời tôi nói, tôi chỉ nhận được cái nhìn cảnh cáo. Anh lật tôi nằm úp xuống, rồi anh lại lật tôi lại nhìn tôi giận dữ.

"Mày chạy đến đó để làm cái chuyện chó má này đó hả Tiêu Chiến ?"

Tôi nhắm chặt mắt không muốn nói gì cả, muốn làm gì thì làm, tôi mệt mỏi lắm rồi. Nhưng anh không hề có ý cho tôi nằm yên, xốc người tôi dậy, buộc tôi phải mở miệng nói.

"Mở miệng ra trả lời tao."

"Chuyện chó má là chuyện gì?" Tôi thực sự không biết anh nói về chuyện gì.

"Sao mày lại có gel bôi trơn? Mày chạy khỏi tao rồi đến đó rên rỉ cho ai nghe?"

Tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi trong mắt anh tồi tệ đến mức đó sao? Tôi là người có thể ngủ với bất cứ ai như anh sao? Tôi chả làm gì để bị đối xử như vậy cả, tâm trạng vốn rất tệ, thân thể thì không chỗ nào không đau mỏi, dấu hôn, dấu bầm khắp người, nhìn tôi bây giờ xem thảm hại thế nào. Nước mắt cứ thế thi nhau rơi.

"Anh nghĩ tôi là loại người gì? Với cái thân tàn tạ này tôi còn sức mà làm gì?"

"Chứ đó là gì?" Anh hơi bối rối khi tôi khóc, giọng cũng không còn gay gắt.

"Thuốc chứ gì, anh không biết lí do mà tôi phải bôi thuốc sao còn hỏi, tránh ra."

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không thể, anh ép tôi nằm xuống giường.

"Nằm im đi."

Một cái khăn mát lạnh được đặt trên trán, cái ấm hơn thì đang lau người cho tôi. Cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi mặc kệ tất cả, nhắm mắt ngủ.



-----------------

#20230811

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro