TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI CHỨ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô : Cuối cùng thiên sứ nhỏ của tớ cũng đến TL rồi , ở đó fan đông quá lun . Thương quá 



Tiêu Chiến

Tôi tỉnh dậy khi đầu đau nhức vì tác dụng của rượu, cơ thể rã rời vì người đang nằm cạnh. Tôi nhỡ rõ mọi chuyện hôm qua, không sót một chi tiết nào, tôi đã mong nó chỉ là ảo tưởng không thật của tôi, nhưng cơn đau từ bên dưới truyền đến khiến tôi phải tin đây là sự thật. Tôi muốn đứng dậy đi khỏi căn nhà này nhưng không còn sức lực.

Nước mắt không tự chủ lại rơi, tôi không phải là một đứa con gái mà khóc vì mất đi lần đầu, tôi khóc vì tình yêu của tôi bị chà đạp, khóc vì tại sao tôi lại hưởng ứng lại anh ta. Tôi không phát ra tiếng, nước mắt cứ rơi, tôi mặc kệ.

"Tiêu Chiến, mày ổn không?"

Anh ta đã dậy, giọng trầm khàn quen thuộc vang bên tai tôi, tay giơ ra muốn chạm vào tôi, tôi kéo chăn trùm kín đầu.

"Dậy rồi thì về phòng đi."

"Tiêu Chiến, mở chăn ra khi tao còn nói đàng hoàng."

Cơn giận trong tôi như bùng phát, tôi ngồi bật dậy đối diện anh ta, trừng mắt hét, mặt kệ cổ họng đau rát khô khốc.

"Muốn nói gì nữa hả? Anh muốn nói cái gì nữa, chưa đủ nữa hả? Chơi đùa đủ rồi thì ra khỏi phòng tôi đi."

"Mày nói chuyện tử tế được không hả?"

"Tôi không muốn nói gì hết, đi ra."

Anh ta nhướng mày nhìn tôi, điệu bộ khinh thường tôi như mọi ngày, nhưng hôm nay nó đặc biệt khiến tôi thấy kinh tởm.

"Mày không nhớ hay cần tao làm lại cho nhớ không?"

"VƯƠNG NHẤT BÁC ! Cút đi, hôm nay tôi mệt rồi không đủ sức cho anh chơi tiếp, hôm nào có hứng thì tôi sẽ cho anh chơi sau, cút đi."

"TIÊU CHIẾN, tao cảnh cáo mày nói chuyện cho đàng hoàng."

Anh ta siết chặt xương hàm khiến tôi đau đớn, nhưng nó không đau bằng tim tôi lúc này.

"Thế thì quên hết đi, đừng nhớ gì hết, cứ coi như đi chơi gái bên ngoài, một đêm rồi quên hết đi."

Tôi nói rồi đứng dậy cầm chìa khóa xe, dù cơ thể như rã ra thành từng mảnh đau nhứt, nhưng tôi không muốn đối mặt với anh ta, không muốn ở lại căn phòng phảng phất dư vị ngày hôm qua. Tôi cứ chạy hết sức, mặc kệ tiếng hét đằng sau, khi cửa thang máy đóng kịp trước khi anh ta chạy đến tôi thở phào.

Tôi lê đôi chân run rẩy của mình đến xe thì thấy anh ta chạy ra từ lối thoát hiểm, nhanh chóng đạp ga chạy. Thoát rồi, cơ thể không còn nghe lời tôi, nhưng tôi phải cố, anh sẽ chạy theo kịp thôi, tôi bỏ xe lại bắt ngay một chiếc taxi gần đó, ít nhất là phải gọi điện cho thằng Dương trước khi gục.

"Dương,tao đang đến kí túc xá của mày, đón tao."

Đó là lời cuối cùng thoát ra khỏi cổ họng khàn đặc của tôi. Tôi như ngất đi, mắt mơ màng, lúc nhắm lúc mở mắt nhìn xung quanh. Thằng Dương chạy đến đỡ lấy tôi không còn chút sức nào, nó liền cõng tôi vừa đi vừa hỏi.

"Mày làm sao thế hả, đi bệnh viện liền."

"Không, không đi, tao muốn ngủ thôi, tao mệt quá."

Tôi gục đầu lên vai nó, lại khóc nữa rồi, mệt mỏi đến độ không thể kiềm nén được nữa, cứ như vậy mà bật khóc như một đứa trẻ, tôi đã làm gì sai chứ?



***



Nó không ép tôi đi bệnh viện, mà tôi cũng chưa ngủ được vì bên dưới đau đớn, nó nhìn tôi, dấu hôn tím đỏ đầy cổ, trên xương quai xanh còn có vết cắn rướm máu, nhìn là đủ hiểu đêm qua nồng nhiệt thế nào. Nó hít sâu cố kiềm chế cơn giận.

"Nó làm đúng không? Thằng khốn Nhất Bác đúng không? Chiến , trả lời tao, tao sẽ đập nó ra bã."

"Tiểu Dương, đi mua thuốc đi, tao đau quá."

Nó lập tức ném cơn giận qua một bên, đến sờ trán tôi.

"Đm nóng quá, đi bệnh viện đi , không đùa được đâu."

"Mày gọi cho thằng Thành đi, nó biết phải làm gì."

Tôi mệt mỏi ngồi lên ghế, tôi cảm nhận được phía sau mình đang chảy máu, Thành nó có kinh nghiệm trong việc này vì trước đây nó yêu mấy người rồi, còn tôi thì không. Chưa đầy 10 phút sau, Ngọc Thành hớt hả chạy đến với đống thuốc trên tay.

"Đm, cái chó gì đây? Chiến, Nhất Bác làm mày thành ra bộ dạng này hả?" Người như nó mà văng tục thì đủ biết nó tức đến độ nào.

"Đưa thuốc cho tao đi, đau quá, chảy máu rồi."

Tiểu Dương chửi thề không ngừng, quay đi tìm đồ cho tôi thay còn thằng Thành đưa thuốc dặn tôi phải bôi như thế nào, ở đâu. Tôi vào nhà tắm, chân không còn sức mà gục xuống, bên dưới đau nhức , khi bôi thuốc tôi cảm nhận nó sưng tấy, sau đó mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Tôi thay đồ rồi lăn lên giường, không còn chút sức nào.

"Ăn đi đã rồi uống, ngủ một giấc sẽ đỡ hơn." Thằng Thành đưa cháo cho tôi, kèm một mớ thuốc.

"Tiêu Chiến , tao sẽ cho mày ngủ lại nếu mày nói chuyện rõ ràng." Thằng Dương tức giận nhìn, tôi biết nó lo.

"Không sao, hôm qua tao say, tao làm càn."

"Chiến, mày thậm chí còn không mang giày đến, mày giấu tụi tao làm gì?"

Tiểu Dương vạch trần lời nói dối của tôi, biết không thể giấu được nữa nhưng tôi lại không có cách nào nói ra rằng tôi không hề bị cưỡng ép, chính tôi còn là người bắt đầu trước.

"Tự nguyện, tao hoàn toàn tự nguyện."

"TIÊU CHIẾN!" Thằng Dương tức giận, Ngọc Thành đã ngăn cản, kéo nó ngồi xuống ghế.

"Dương , nó nói như vậy thì là như vậy đi, để nó ngủ đi."

Brrrr..Brrr

Thằng Thành cầm điện thoại tôi, mặt tối sầm.

"Nhất Bác gọi mày."



----------------------------

Tớ mệt quá , nhưng tớ không hối hận vì đã chọn cho mình 1 con đường đúng đắn 

Ngủ ngon . Buổi chiều dậy lại học tiếp !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro