Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bầu không khí giữa hai người yên tĩnh lại ngay cả tiếng gió thổi dường như cũng biến mất, cuối cùng Vương Nhất Bác mở miệng trước, "Tôi... đưa cậu về nhé?"

Tiêu Chiến không từ chối cong mắt gật đầu nói, "Ừ, vậy phiền anh rồi."

Hai người sóng vai đi chung với nhau, Tiêu Chiến phát hiện, Nhất Bác đúng là cao hơn cậu không ít. Ánh đèn đường mờ ảo, cậu chống gậy chậm rãi bước đi Vương Nhất Bác một phần vội vã cũng không có, phối hợp với tốc độ của cậu đi về phía trước.

Tiêu Chiến tìm đề tài nói chuyện, tuy Vương Nhất Bác ít nói nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy khó xử. Hai người đi dưới tán cây tươi tốt của tiểu khu, bầu không khí cũng không gượng gạo lắm.

Một đường được Nhất Bác đưa đến cửa, Tiêu Chiến lấy chìa khóa ra nghiêng đầu nhìn Nhất Bác cười, "Tôi vào đây."

Vương Nhất Bác giữ ý đứng xa một chút, "Ừ, tôi về."

"Ừ, trên đường anh nhớ chú ý an toàn, " Bỗng Tiêu Chiến nhớ ra cái gì, "Đúng rồi Nhất Bác, anh chờ tôi một chút!"

Tiêu Chiến mở cửa đổi dép, ngại gậy vướng víu, dứt khoát ném qua tường bước nhanh vào trong.

Lấy ra một hộp sắt hình vuông từ trong ngăn kéo, cậu quay về cửa đưa cho Nhất Bác , "Cho anh, " suy nghĩ một chút, Tiêu Chiến lại bổ sung, "Coi như là quà đáp lễ anh đưa tôi về nhà lần này, hơn nữa cũng may là anh giúp tôi nếu không tôi ngã thêm lần nữa thì thực sự rất thảm."

Vương Nhất Bác cầm lấy, bóng đèn hành lang tỏa ánh vàng ấm áp chiếu xuống trên đỉnh đầu hắn, sống mũi thẳng tắp bị tối vài phần giọng nói khàn khàn mang theo hương tuyết tùng mát lạnh, "Đây là cái gì?"

Tiêu Chiến cong mắt, "Là kẹo tôi làm, hình dáng không giống lần trước sau khi làm xong vẫn luôn muốn đưa anh, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội."

Hộp sắt lạnh lẽo được nhiệt độ đầu ngón tay sưởi ấm, con ngươi sẫm màu của Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đứng trong nhà, vô thức thấp giọng, "Cảm ơn, tôi rất thích."

Sáng hôm sau, sau khi Tiêu Chiến rời giường bèn ném gậy sang một bên —— cậu chợt phát hiện, cậu có thể tự bước đi rồi.

Đang định tráng trứng làm bữa sáng, điện thoại vang lên Tiêu Chiến nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa cổ và vai rồi nghe, "Chào buổi sáng Mạnh ca!" Vừa nói vừa đổ trứng gà đã đánh vào trong chảo.

Mạnh Dao nhắc nhở, "Hôm nay cậu phải đi bệnh viện kiểm tra lại, tôi cá 80% là cậu quên sạch rồi."

"A, đúng rồi!" Tay Tiêu Chiến cầm xẻng ngừng lại vài giây, lúc này mới nhớ ra, "Nếu anh không nhắc thì tôi cũng quên luôn."

Từ chối đề nghị đưa rước của Mạnh Dao, Tiêu Chiến đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang, thong thả chậm rãi ra ngoài. Đứng trên vỉa hè gọi một chiếc taxi, đi thẳng bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện này thu phí rất cao nhân viên y tế còn nhiều hơn bệnh nhân, tính bảo mật cũng tốt. Chụp X-quang xong, Tiêu Chiến tìm một chỗ trên hành lang ngồi xuống lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc kịch bản Thanh Thanh gửi tới tìm linh cảm.

Nhìn một chút, cách đó không xa âm thanh trò chuyện của hai y tá loáng thoáng truyền tới.

"Này, bà có chắc bệnh nhân nằm phòng 1103 là em gái Huyên Huyên không? Bây giờ Huyên Huyên rất nổi đó."

"Chắc mà, bây giờ cô ấy đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính đó, không tin bà đi nhìn thử xem tôi có nói đúng không. Mà hai chị em nhà đó cứ kỳ lạ sao ấy, A Phù muốn nói chuyện với Huyên Huyên nhưng Huyên Huyên lại thờ ơ, cũng chẳng thèm đáp qua loa."

"Quan hệ của bọn họ không tốt hả? Nhưng không phải bà vừa nói tiền thuốc thang của A Phù luôn do Huyên Huyên trả sao? Tui còn tưởng cô ta đối xử với em gái rất tốt chứ."

"Ai biết được, hồi trước Huyên Huyên một hơi trả toàn bộ viện phí hơn nửa năm, ra tay rất hào phóng, quả nhiên làm minh tinh có rất nhiều tiền! Nhưng mà bệnh của A Phù... rõ ràng nên làm phẫu thuật sớm, cũng không phải không có tiền nhưng không biết tại sao cô ta vẫn kéo dài. Bác sĩ khuyên nhiều lần, hình như hôm nay hẹn nói chuyện với Huyên Huyên, 80% là vì chuyện này..."

Lúc này, kết quả kiểm tra được đưa tới Tiêu Chiến liếc mắt nhìn chỗ hai cô gái kia, sau đó đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính cầm phim chụp X-quang xem xong, gật đầu nói, "Phục hồi không tệ, đúng là thanh niên, cơ thể rất tốt."

Tiêu Chiến thu lại suy nghĩ, cẩn thận hỏi, "Nếu như phục hồi rất khá rồi thì mấy ngày tới tôi có thể nhảy không?" Cậu bổ sung, "Chỉ khoảng năm phút thôi."

Bác sĩ điều trị chính đẩy kính mắt, đắn đo nói, "Tình huống phục hồi của cậu quả thật không tệ, nhưng tôi đề nghị đừng nên vận động mạnh quá nhiều. Nếu như cậu thực sự muốn nhảy, có thể lấy băng băng khớp lại, giảm khả năng trật khớp. Sau khi nhảy xong nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, quay trở lại kiểm tra. Đương nhiên muốn hồi phục một cách tốt nhất thì đừng làm như vậy."

Tiêu Chiến gật đầu, lại hỏi thêm vài điều cần chú ý rồi lễ phép tạm biệt. Nhưng mà sau khi ra khỏi văn phòng, câu không lập tức rời đi.

Huyên Huyên nói chuyện với bác sĩ điều trị chính của A Phù xong, vừa mở cửa đi ra điện thoại reo lên.

Cô có chút không kiên nhẫn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhìn xung quanh, cuối cùng đi về cầu thang nghe điện thoại.

Đại khái có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.

"A Dịch? Ừ, em đang ở bệnh viện... Ừ, đúng vậy, Tiểu Phù lại nổi giận không chịu uống thuốc nhất định muốn em dỗ nó..." Thanh âm Huyên Huyên mang theo chút lo lắng, đầu bên kia điện thoại hẳn là đang an ủi cô, cô "Ừ" một tiếng, dịu dàng nói, "Nếu nói em nổi giận với em ấy thì em cũng không nỡ, ba mẹ đi rồi, em cũng chỉ còn lại một mình em ấy là người thân..."

"Em có đủ tiền mà, anh thật sự không cần cho em thêm đâu em nộp viện phí nửa năm rồi, còn dư không ít... A Dịch, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh em cũng không biết phải làm thế nào."

Nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Huyên Huyên đi vài bước điện thoại di động lại vang lên. Nhưng mà giọng điệu lần này của cô lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.

"Chẳng phải tôi nói với anh tôi đến bệnh viện sao? Anh lo lắng cái gì?... Tôi nói rồi, bên phía Tiêu Chiến đã giải quyết xong, chính miệng cậu ta nói sẽ không truy cứu nữa... A, Tiêu Chiến chính là điển hình của người được gia đình giáo dục tốt, chỉ bằng việc tôi có em gái còn nằm trong phòng bệnh dựa vào tôi để kéo dài tính mạng, cậu ta sẽ không tàn nhẫn ra tay chỉnh tôi."

"... Tiếp cận dễ vậy? Nói thì đơn giản, cũng không phải tôi chưa từng thử! Trước kia tôi viện cớ A Phù thích cậu ta nên tìm cậu ta kí tên, cậu ta kí xong rồi lại ngồi chơi với Kim Lăng, tôi còn cách nào chứ?... Nhưng mà lần này đúng là một cơ hội, không chừng có thể lợi dụng tốt một chút..."

Từ bệnh viện về nhà, Tiêu Chiến cầm xẻng nhỏ xới đất cho chậu hoa ngoài ban công. Sau đó nhắn tin cho Thanh Thanh chỉ trong chốc lát, Thanh Thanh đã gọi điện thoại tới.

"Có chuyện gì?"

Tiêu Chiến bỏ cái xẻng xuống, không nhịn được cười, "Vì sao chị chắc chắn đã có chuyện xảy ra vậy?"

Chắc là Thanh Thanh tìm một chỗ yên tĩnh, xung quanh không có nhiều tạp âm, "Chị còn lại gì cái tính này của em, nhất định là có chuyện nên mới đột nhiên tìm chị, nói đi là chuyện gì?"

Nghe Tiêu Chiến kể lại kĩ càng sự việc từ đầu đến cuối, Thanh Thanh không nổi giận chỉ lạnh lùng nói, "Chị đi hỏi rõ giúp em, chờ."

"Ừ."

Thanh Thanh có mạng lưới của mình, tin tức và nhân mạch đều có đủ chưa tới một giờ, Thanh Thanh gọi điện thoại lại, "Em nói suy đoán của em trước đi."

Tiêu Chiến rũ mắt, bút chì trong tay vẽ từng nét nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng cậu nói, "A Phù bị bệnh vẫn nằm viện là thật, nhưng so với việc để A Phù bình phục khỏe mạnh Huyên Huyên càng muốn em ấy bị bệnh, đúng không?"

"Suy đoán của em không sai." Hiếm khi Thanh Thanh bình tĩnh như vậy, tốc độ nói không nhanh không chậm, "Người tốt nghiệp cùng trường với cô ta nói, lúc Huyên Huyên học đại học người xung quanh hầu như ai cũng biết cô ta có một em gái bị bệnh nặng, người khác cảm thấy cô ta đáng thương nên không tranh học bổng với cô ta.

Lúc tốt nghiệp rồi ký hợp đồng với công ty, mấy nữ thực tập sinh tranh cơ hội ra mắt, cô ta đi xin người khác lý do là mình có một em gái bệnh nặng cần rất nhiều tiền chữa bệnh.

Ra mắt rồi, có một lần không phải ngẫu nhiên, gặp được một tên phú nhị đại đối phương thương cô ta tuổi không lớn đã phải kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, bèn cho không ít tiền không ít chỗ tốt. Nhưng ánh mắt của cô ta rất cao, không định hẹn hò với chàng trai kia cứ treo người ta ở đó.

Vì vậy đương nhiên cô ta không muốn em gái khỏi bệnh, nếu khỏi cô ta dùng lý do nào để trục lợi?"

Thanh Thanh nói xong, "Có suy nghĩ gì không? Có muốn nói cho chị nghe không?"

Tiêu Chiến cẩn thận nhớ lại cảnh gặp Huyên Huyên, tỉnh lại, "Đúng là em không biết nhìn người."

"Cái này cũng không trách em không biết nhìn người, trong giới này yêu ma quỷ quái đều mang lên mấy tầng mặt nạ, lột một tầng vẫn còn tầng khác nào có thể nhìn đúng 100%. Ngay cả lúc chị mới ra mắt, cũng tràn đầy tình thương, còn tự nguyện nhảy hố nhiều lần."

Thanh Thanh cảm thán, "Ông bà ngoại em là người dạy em từ nhỏ mà, hồi trước chị còn nghe ông ngoại em than nói em không chỉ bao dung mà đầu óc cũng toàn những điều thiện lương. Theo như chị thấy, phương pháp xử lý lần này đúng là rất tốt."

Thấy Tiêu Chiến không phản ứng, Thanh Thanh cười, "Chị còn không hiểu em sao? Huyên Huyên âm thầm sử dụng thủ đoạn chỉnh em, nếu như em thật sự bóc phốt cô ta thẳng mặt, cô ta trở mình một cái là có thể đăng bài bán thảm trước mặt người khác, kể lể bản thân kiếm tiền chữa bệnh cho em gái không dễ dàng, nói mình chỉ nhất thời nảy ra ý xấu, muốn khiến em trặc chân nhưng em lại hẹp hòi ích kỷ, không thèm quan tâm cô ta có một em gái bị bệnh nặng một lần hại liền hại chết hai người. Chị cũng không tin lúc em quyết định không truy cứu thì không có lo việc này."

Tiêu Chiến thừa nhận, "Đúng là lúc đó em cũng có lo lắng việc này. Hơn nữa, mọi người đều đứng về phía kẻ yếu."

Thanh Thanh "Ừ" một tiếng, "Vậy bây giờ em định làm gì?"

"Ông ngoại dạy em làm quân tử phải bao dung, nhưng em sẽ không chịu thiệt, " nụ cười Tiêu Chiến mang theo một chút giảo hoạt, "Cô ta bán thảm, em cũng vậy."

Phòng riêng ở quán cà phê giống như lần trước.

Lần này là Tiêu Chiến tới trước, cửa phòng bị mở ra từ phía ngoài Huyên Huyên mặc váy ngắn màu đen đi tới, cười nói, "Xin lỗi, cậu chờ được một lúc rồi nhỉ?"

"Cũng không lâu." Tiêu Chiến chờ đối phương ngồi xuống, giọng nói ôn hòa, "Em gái cô khỏe hơn chưa?"

Huyên Huyên hơi cúi đầu, biểu tình trở nên ảm đạm lại miễn cưỡng cười nói, "Vẫn như cũ, bác sĩ đưa cho vài loại thuốc nhập khẩu nói có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng giá tiền rất cao. Tiểu Phù hiểu chuyện, em ấy nói không cần uống thuốc tốt như vậy, " Cô lắc đầu, giọng điệu phiền muộn, "Em ấy hiểu chuyện, nhưng sao tôi chịu được."

"Cô có đủ tiền không?"

"Hoàn toàn không đủ, tôi nhờ quản lý của tôi xem có thể nhận thêm nhiều việc không, nếu không đừng nói tới thuốc ngay cả tiền nằm bệnh viện cũng không đóng nổi." Cô rút một điếu thuốc ra, lại bỏ vào, thấp thỏm hỏi, "Tiêu Chiến, cậu ... thật sự không trách tôi chứ?"

Tiêu Chiến lắc lắc cốc sữa bò nóng, "Cô nói chuyện cô đổ nước trên sân khấu khiến tôi té sao?"

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, Huyên Huyên hít một hơi, cười khổ nói, "Lúc đó tôi bị ma ám, cậu giận tôi cũng phải là do tôi quá thèm khoản tiền hạng nhất." Hai tay cô nắm túi xách, giọng điệu gần gũi hơn trước đây, "Cậu có thể không truy cứu, còn cổ vũ tôi, tôi thật sự rất cảm động."

Tiêu Chiến cong môi cười.

Huyên Huyên phân tích biểu tình của Tiêu Chiến, lại thử thăm dò cười nói, " "Thiên Long " sắp xong rồi, sau này cậu ra album thì tôi có thể tới tìm cậu kí tên lên album không? Tôi đem về nhất định em gái tôi sẽ rất vui."

Tiêu Chiến không nói có thể, cũng không nói không thể, cậu nhìn đồng hồ, "Tôi phải về rồi."

Huyên Huyên đứng lên, ân cần nói, "Tôi đưa cậu về nhé?"

Tiêu Chiến lễ phép từ chối, "Không cần, cảm ơn."

Về đến nhà, Mạnh Dao và Tiểu Tinh đã chờ trong phòng khách.

Mạnh Dao thấy Tiêu Chiến trở về, vẻ mặt không có gì đặc biệt hơi căng thẳng hỏi, "Sao rồi?"

Tiêu Chiến ngồi xuống ghế salon lấy điện thoại ra, mở ghi âm.

Nghe xong ghi âm, Mạnh Dao cười mỉa, "Nhân vật phí hết tâm tư nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, không biết cô ta có tin đó là bản thân không?"

Nói xong, hắn nhìn Tiêu Chiến khuyên nhủ, "Chiến Chiến, cậu cũng đừng để trong lòng, trong giới này, cõi đời này người xấu, người giả vờ nhân nghĩa có rất nhiều. Cậu mới 20 tuổi vẫn còn nhỏ, lần này coi như là học một bài học."

Tiểu Tinh nói đỡ cho Tiêu Chiến , "Cũng không trách Chiến Chiến, Huyên Huyên này rất biết diễn."

Mạnh Dao trừng mắt, "Hừm, hai người đều là người tốt, chỉ có tôi là người xấu."

Tiêu Chiến cười, nói tiếp, "Bây giờ có lẽ tôi cũng gia nhập hàng ngũ người xấu rồi."

Bọn họ căn bản cũng không kéo dài chuyện này tới hôm sau, bảy rưỡi tối, một đại V paparazzi nổi danh đăng một thông báo nhá hàng, nói nửa giờ sau sẽ có một drama siêu to.

Quần chúng ngồi xổm hóng drama trên weibo sân si lộ mặt, đều đoán mò dưới bình luận là chuyện gì, bùng nổ sức mạnh thám tử conan, bình luận đoán tới đoán lui điểm tên hơn năm mươi mấy vị.

Đúng tám giờ, đại V nói được là làm được, quăng ra một đoạn ghi âm chỉ ghi sáu chữ, "Mọi người cẩn thận đánh giá."

"—— Vờ lờ, đoạn ghi âm dài vậy má? Nghe đoạn mở đầu, hình như là một cô gái đang gọi điện thoại? Có vị đồng chí nào tổng kết lại cho mị được không!"

"—— Nửa đoạn đầu là nhân vật chính đang gọi điện thoại với một người tên là 'A Dịch', trọng điểm như sau: em gái Tiểu Phù của mình không chịu uống thuốc tính cách bướng bỉnh, bản thân chịu uất ức nhưng ba mẹ đi rồi chỉ còn em gái, tủi thân cũng sẽ nhẫn nhịn. ' A Dịch' cho tiền đủ xài, đóng tiền viện phí hơn nửa năm vẫn còn tiền.

Màn kịch quan trọng nằm ở nửa đoạn sau, người gọi đã đổi sang người khác, nhân vật chính nói vì bản thân có một em gái bệnh nặng liệt giường thì Tiêu Chiến sẽ không truy cứu. Nhân vật chính đã từng bịa lý do tiếp cận Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến chỉ ngồi chơi với Kim Lăng. Nhân vật chính không cam lòng, định lợi dụng cơ hội lần này thử lại."

"—— Quỳ xuống cảm ơn đồng chí! A a a tui cảm thấy đây là một vụ drama siêu to khổng lồ! Tiêu Chiến và Kim Lăng ? Khoảng thời gian này là bọn họ bao trọn hot search đúng không? Hóng, tui đã chuẩn bị xong bắp rang ngồi ăn hóng phốt rùi!"

""—— Tui nghĩ tui biết cô gái này là ai rồi! Nhưng cô ta đã làm chuyện gì mà Tiêu Chiến không truy cứu?"

""——Tui có một suy đoán hông mấy tươi đẹp cho lắm... Hồi trước Tiêu Chiến diễn thử có hóa trang bị té sấp mặt, lết chân bị thương đó hoàn thành phần thi chẳng phải mọi người xôn xao vì vụ đó sao? Lúc đó tại sao lại té vậy?"

Mắt thấy nhiệt độ đi lên nhanh chóng, đại V lập tức đăng thêm bài thứ hai, "Đoạn ghi âm vừa nãy là dùng giá cao mua lại của một chị gái y tá, người gọi là HuyênHuyên."

Phú nhị đại dính đến đề tài đang hot về Tiêu Chiến, Kim lăng và Huyên Huyên nhanh chóng bị tìm ra danh tính – đó là Triệu Dịch, số người quan tâm chuyện này đột ngột lên rất nhanh.

Khu bình luận dồn dập xuất hiện các vị thám tử, chuyện tình phần sau càng hồi hộp hơn phần trước.

Nhưng acc đại V này không vội vã tí nào, nghỉ lấy sức bóc phốt tiếp. Hơn nửa giờ sau mới đăng tiếp bài thứ ba, "Mọi người lại cẩn thận đánh giá [ ghi âm ][ ghi âm ]"

"—— Để tui tổng hợp cho! Trọng điểm như sau: Huyên Huyên bán thảm, nói em gái bệnh nặng nằm viện cần rất nhiều tiền như cái động không đáy vậy, còn bản thân rất nỗ lực kiếm tiền. Tiêu Chiến ngã trên sân khấu là do Huyên Huyên mua nhân viên hất nước lên sân khấu, mục đích là lấy năm trăm ngàn tiền thưởng hạng nhất chữa bệnh cho em gái. Chuyện này bị Tiêu Chiến phát hiện, Huyên Huyên hi vọng Tiêu Chiến tha thứ. Tiêu Chiến nói không truy cứu nữa. Huyên Huyên lại hẹn ký tên cho em gái thêm một lần nữa. Đã xong!"

"—— cmn tui rất muốn chửi! Chiến Chiến ngã không phải do xui, mà do có người động tay?! Huyên Huyên muốn lấy hạng nhất, ghét Tiêu Chiến cản đường cô ta vì vậy bèn đổ nước lên sân khấu? Xong lại dựa vào em gái mà bán thảm, khiến Tiêu Chiến không quyết tâm truy cứu? Còn muốn dựa vào lần này tiếp cận Chiến Chiến ?"

"—— đúng là Huyên Huyên trong một show tạp kỹ có đề cập tới em gái bị bệnh nặng của mình, nói tình cảm giữa hai chị em vô cùng tốt..."

"—— Drama này to quá, ngon! Nhưng mà ba đoạn ghi âm này, lời của Huyên tiểu thư đoạn trước giữa sau không khớp lắm! Rốt cuộc Huyên tiểu thư có đưa trước tiền nằm viện không?"

"—— Tiêu Chiến mới thật là thảm! Chân bị thương lại còn bị đứa con gái tâm cơ bán thảm dùng đạo đức uy hiếp, đối phương còn muốn thuận nước đẩy thuyền tiếp tục tiếp cận cậu ta. Tui rất muốn hỏi bóng đen trong lòng Tiêu Chiến lớn tới mức nào rồi!"

Một bên khác, Thanh Thanh gọi điện thoại tới, cười to, "Chiến Chiến, vì sao lần trước em không nói em có ghi âm cuộc hẹn đầu giữa em và cô ta?"

Tiêu Chiến ngại ngùng, "Ừm, lúc đó em nghĩ, phòng ngừa vạn nhất."

Tâm trạng Thanh Thanh cực tốt, "Chiến Chiến của chúng ta lớn rồi, biết ghi âm lưu lại chứng cứ rồi việc lần này làm rất tốt!"

Tiêu Chiến giải thích, "Lúc đó em rất do dự, nhưng em nghĩ phải biết phòng bị người khác bèn mở ghi âm."

Thanh Thanh: "Ba đoạn ghi âm này cũng không thể hoàn chỉnh câu chuyện. Tuy nhiên lúc trước chị liên hệ với người kề vai sát cánh với Huyên Huyên, Triệu Dịch kia muốn nói vài câu, kết quả bên kia trả lời đã có người nói chuyện với hắn, còn nhấn mạnh nhất định sẽ đăng lên toàn bộ thông tin liên quan đến việc này."

Hô hấp Tiêu Chiến hơi ngừng lại.

"Có nói chuyện là được, " Thanh Thanh không nói thêm nữa, "Chị cúp máy tiếp tục đi hóng phốt đây, hai ngày nay chị phải dựa vào nó để cân bằng cuộc sống nhàm chán khô khan của đoàn phim!"

Cúp điện thoại, điện thoại báo có tin nhắn mới, của Huyên Huyên.

"Tiêu Chiến, tôi không nghĩ rằng cậu là người như vậy tôi tin sai người rồi."

Tiêu Chiến gõ chữ bằng một tay, "Tôi chính người như vậy, xin lỗi."

Không lâu sau, phú nhị đại Triệu Dịch đích thân ra trận đăng "Đệt, chỉ trách lão tử bị mù! Coi như cúng tiền!" Cũng đăng lên chín bức ảnh. Bên trong lần lượt là ghi chép chuyển khoản 2 triệu cho Huyên Huyên, bệnh án Huyên Huyên gửi hắn cùng với những đoạn chat liên quan, toàn bộ bị phơi bày.

Quần chúng hóng drama sân si, cúng hơn 2 triệu, thật hào phóng.

Mắt thấy nhiệt độ càng ngày càng cao, fans Tiêu Chiến và người qua đường đều đến dưới weibo Huyên Huyên spam, một lúc lâu sau Huyên Huyên mới đăng weibo, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói, "Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho em gái thôi, em ấy là người thân duy nhất của tôi, tôi thật sự không muốn mất đi em ấy. Bệnh em ấy rất nặng, mong mọi người đừng quấy rầy em ấy."

Weibo vừa đăng, một nhóm người tặc lưỡi mỉa mai, nói không ngờ bây giờ Huyên Huyên vẫn còn bán thảm, nhưng lại có không ít người bày tỏ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mặc dù thủ đoạn Huyên Huyên không sạch sẽ nhưng cũng chỉ muốn chữa bệnh cho em gái, cũng hết cách rồi nên có thể thông cảm được, vì sao lại chửi người như vậy?

Vào lúc lời giải thích này mắt thường đã thấy sắp chiếm thượng phong, một đại V uy tín trong diễn đàn y học đột nhiên vạch trần, "Dựa theo bức ảnh bệnh án Huyên Huyên gửi Triệu Dịch, em gái cô ấy chữa bệnh cũng được bốn, năm năm rồi. Mà những người hiểu bệnh này đều biết, bệnh này phẫu thuật càng sớm càng tốt, càng kéo dài càng khiến bệnh tình trầm trọng hơn. Kiểm tra tình huống kỹ càng, tuy rằng bây giờ bệnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng vẫn phù hợp với chỉ tiêu phẫu thuật, vì vậy tại sao vẫn kéo dài không phẫu thuật @Huyên Huyên? "

Suy luận này vừa được đăng, quần chúng hóng drama đều kinh ngạc.

"—— không phẫu thuật, nguyên nhân không trị hết bệnh chắc vì... lý do này dùng rất tốt?"

"—— ha ha, dù sao nếu em gái khỏi bệnh thì Huyên Huyên sao có thể lấy lý do nói mình vừa thương em vừa hiền lành, còn xây dựng hình tượng thân bất do kỷ* che giấu lương tâm làm chuyện xấu? Làm sao còn cớ tìm phú nhị đại xin tiền, làm sao còn cớ hại người đây?"

(tượng thân bất do kỷ: không thể điều khiển được bản thân)

"—— a a a không ngủ được, hóng phốt từ đầu đến cuối, tui chỉ muốn hỏi, chân Tiêu Chiến có để lại di chứng không? Cô em gái xui xẻo được nhắc tới bây giờ có ổn không?"

"—— thiệt thòi Tiêu Chiến tụi tui còn đồng tình với cảnh ngộ của cô ta, không truy cứu, không nghĩ dĩ nhiên lại là vậy! 1551, vừa tức vừa buồn! Vì sao lại có người tồi tệ như vậy? Thương Chiến Chiến ! Thương em gái cô ta!"

(1551: đồng âm với tiếng khóc trong tiếng Trung)

Mãi cho đến rạng sáng, nhiệt độ trên weibo vẫn không có chiều hướng giảm xuống. Mạnh Dao và Tiểu Tinh đã về, Tiêu Chiến đổ nước vào nghiên mực, tĩnh tâm viết chữ.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Tiêu Chiến mở ra, là Nhất Bác gửi tới, "Mở cửa." Chưa tới vài giây, tin nhắn thứ hai lại tới, "Đừng vội, đi chậm một chút."

Tiêu Chiến ngẩn người, gác bút lông, quả thực rề rề ra cửa.

Mở cửa, một người mặc âu phục màu đen đứng bên ngoài, hai tay đưa cái hộp cầm trong tay cho Tiêu Chiến. Sau khi Tiêu Chiến cầm lấy, người đó không nói một lời lập tức quay người rời đi.

Đóng cửa lại, Tiêu Chiến mở hộp phát hiện bên trong là một cái bánh ga tô nhỏ tự làm xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có một tờ giấy có hai chữ viết tay trên đó, nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, "Đừng buồn."

Tiêu Chiến đứng tại chỗ, dùng ngón tay quệt bơ, nếm thử.

Cảm thấy ngọt đến tận cùng

Chuyện Huyên Huyên dàn dựng khiến Tiêu Chiến té bị thương mãi đến tận mấy ngày sau vẫn đứng đầu bảng hot search, tầng tầng bí mật được tiết lộ trong đó khiến quần chúng thích sân si không ngừng kêu drama năm nay quá đã.

Ngay sau đó, bạn học thời đại học của Huyên Huyên và nghệ sĩ của công ty cũng lần lượt tiết lộ, từ trước đến giờ Huyên Huyên đều lấy lí do em gái bị bệnh nặng cần rất nhiều tiền, từ đó chiếm được lòng đồng cảm và thương hại của người ngoài, hoặc dùng đạo đức uy hiếp, đạt được mục đích của bản thân.

Trong nhất thời, loại thủ đoạn này của cô dẫn tới một trận tranh cãi.

Tiêu Chiến không ở nhà, sáng sớm đi tới công ty.

Trong phòng làm việc, Mạnh Dao gác chéo chân đang quan sát sự việc, "Haiz, tôi nói chứ quản lý của Hứa Huyên chậm chạp quá, nhìn bài xin lỗi trên acc của Huyên Huyên này nhất định là bộ phận quan hệ xã hội viết thay, nếu như bản thân Huyên Huyên có tỉnh ngộ lớn như vậy thì sẽ không làm ra cái chuyện lòng dạ hiểm độc như đổ nước lên sân khấu rồi."

Tiểu Tinh ngồi bên cạnh xài acc clone đang ra sức chửi hùa, nghe vậy nói tiếp, "Đúng vậy, nếu như không phải chân của Chiến Chiến bị thương mà là đầu gối thì em ấy sẽ bị què nửa tháng, sau này cũng không thể nhảy nữa! Xin lỗi thì có ích gì?"

Tiêu Chiến đang uống từng miếng nước trái cây, cắn ống hút gật đầu, "Ừ, vì vậy tôi báo cảnh sát."

Tiểu Tinh đang gõ chữ dừng tay lại, bừng tỉnh, "Đúng vậy! Chị ngốc thật, không nghĩ tới việc phải lập tức báo cảnh sát!"

Tiêu Chiến cười nói, "Đúng vậy, lúc em còn đi học phải học được cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình."

Tiểu Tinh gật mạnh, lại do dự nói, "Chị không đồng tình với Huyên Huyên chút nào, cô ta ác như vậy, đến em gái ruột cũng xuống tay được, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Nhưng mà sau này em gái cô ta sẽ như thế nào?"

Uống ly nước trái cây xong, ống hút phát ra âm thanh "Rột rột", Tiêu Chiến buông ống hút, giảo hoạt nói, "Hồi trước em đưa ra một đề nghị với bệnh viện tư nhân đó."

Mạnh Dao tò mò, "Đề nghị gì?"

"Nhiệt độ sự kiện lần này rất lớn, nếu như bệnh viện tình nguyện dùng toàn chực chạy chữa cho A Phù, nhất định có thể có chút tiếng tăm. Nếu như bệnh viện tình nguyện làm phẫu thuật miễn phí cho A Phù, vậy —— "

"Vậy có thể nhân cơ hội PR!" Mạnh Dao cười to, "Chiến Chiến cậu thực sự rất thông minh!"

Tiêu Chiến cầm cái ly không, nháy mắt, "Tôi cũng chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi."

Cũng không lâu sau, Tiểu Tinh vui vẻ chỉ màn hình điện thoại, "Hai người mau xem này! Bệnh viện này thật sự rất nhanh nhạy, bọn họ để bác sĩ điều trị chính của A Phù quay một video, nói rõ tường tận bệnh tình A Phù và sau này nên chữa như thế nào.

Cuối cùng nói sẽ chữa bệnh miễn phí cho đến khi A Phù hoàn toàn bình phục xuất viện. Nếu như sau khi xuất viện có khó khăn cũng sẽ tiếp tục hỗ trợ! Lướt bình luận cái nào cũng nói thầy thuốc như mẹ hiền, cũng không biết có phải mua thuỷ quân không nữa."

Mạnh Dao thổi thổi cà phê nóng trong ly, tâm trạng rất tốt, "Chậc, hệ thống cách làm này khiến người khác rất hài lòng!"

Tiêu Chiến để cái cốc rỗng lên bàn, đổi đề tài, "Mạnh ca, chẳng phải tập thứ bảy đã phát sóng rồi sao tôi chọn xong ca khúc muốn hát trận thứ tám rồi."

Mạnh Dao : "Chọn xong rồi hả? Chọn hai bài nào?"

" "Lạc Diệp" và "Tinh Quỹ"."

" "Lạc Diệp" và "Tinh Quỹ" à ——" Mạnh Dao đột nhiên phản ứng lại, nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, " "Lạc Diệp" là ca khúc trữ tình độ khó cao thì không có gì, nhưng chẳng phải "Tinh Quỹ" là nhạc nhảy sao? Cậu muốn làm gì? Không cần chân à?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng biết Mạnh Dao sẽ phản ứng như vậy. Cậu cười nói, "Mạnh ca, tôi hỏi bác sĩ rồi chỉ nhảy năm, sáu phút thì không sao. Tôi nhảy xong sẽ đi bệnh viện kiểm tra lại chắc chắn sẽ không có chuyện gì."

Mạnh Dao nhíu mày, không uống cà phê, "Năm, sáu phút? Cậu lên sân khấu chỉ nhảy năm, sáu phút, nhưng dưới sân khấu thì sao? Cậu không tập cùng bạn nhảy hả? Cậu nhảy được động tác không tập trước hả?"

"Ừ, không được."

"..." Câu nói của Mạnh Dao kẹt trong cổ họng, vài giây sau mới thở ra, "Cậu, cậu đây là mấy lần được hạng nhất rồi kiêu ngạo hả? Hả? Không luyện tập không diễn qua lên thẳng sân khấu? Sao cậu không lên trời luôn đi?"

Tiêu Chiến ngồi trên ghế an phận nghe Mạnh Dao nói, không phản bác nhưng cũng không thỏa hiệp.

Mạnh Dao thấy cậu kiên quyết như núi ngồi đó, nhìn đau cả mắt! Tự nhủ trong lòng, đây là nghệ sĩ của mình, đây là nghệ sĩ của mình, rồi chậm rãi nói, "Cậu chắc chắn?"

Lúc này Tiêu Chiến mới lên tiếng, bình tĩnh nói, "Chắc chắn."

"Thật sự chắc chắn?"

"Thật sự chắc chắn." Tiêu Chiến nhe răng cười, đôi mắt sáng rực mang theo tự tin, "Mạnh ca, trong hai tháng này mỗi ngày tôi đều nỗ lực luyện tập, ngoại trừ khoảng thời gian chân bị thương, vẫn không lười biếng chút nào tôi tin mình có thể nhảy một cách trọn vẹn. Hơn nữa, nếu lần này không có toàn lực ứng phó mà không đạt hạng nhất, vậy tôi sẽ tiếc nuối rất lâu."

Hợp tác một khoảng thời gian, Mạnh Dao cũng hiểu rõ, nhìn bề ngoài Tiêu Chiến mềm mỏng lễ phép vậy thôi nhưng thực tế rất bướng bỉnh.

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

"Nếu như xảy ra tai nạn tại hiện trường thì sao? Bị dân mạng chế giễu thì sao? Cầm hạng nhất từ dưới đếm lên thì sao?"

"Không thể."

Lông mày Mạnh Dao thả lỏng, cười nói, "Được! Vì ba chữ "không thể" này, Mạnh ca ủng hộ cậu." Hắn lại hỏi, "Nhưng mà, cậu thật sự không cần bạn nhảy?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không cần, chân tôi bị thương cũng không thể tập với người ta, còn không bằng solo."

Mạnh Dao sờ cằm, trong mắt là thưởng thức rõ ràng, "Cậu còn nhỏ nhưng dã tâm rất lớn, vậy hãy để Mạnh ca của cậu xem thử rốt cuộc cậu có khả năng áp tràng không."

Tiểu Tinh đang lướt weibo ở bên cạnh nói chen vào, "Ừm... hai người có muốn đọc thử không? Weibo của Huyên Huyên và của tổ chương trình đều đăng bài, nói Huyên Huyên rút khỏi cuộc thi."

Mạnh Dao nghe xong nửa phần kinh ngạc cũng không có, "Chuyện đã tới mức này, tất nhiên Huyên Huyên không thể ở lại "Thiên Long" được, cô ta là điển hình của nghệ sĩ có vấn đề đạo đức nghiêm trọng, sau này nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, lão Hà cho dù ngu đến mấy cũng không dám giữ cô ta lại."

Mà sau khi bài đăng lên, chiều gió trên weibo nghiêng về một bên.

"——làm fans tổ truyền lúc trước còn vô cùng lo lắng, cô gái này có thể 'vạn bất đắc dĩ' đổ nước lên sân khấu khiến Kim Lăng của tụi tui cũng té một cái không? Nhìn thấy cô ta rời khỏi cuộc thi, tui lập tức yên tâm!"

"—— vỗ tay! Ngay cả em gái ruột cũng hại được, cô ta không xứng đáng đứng trên sân khấu!"

"—— thực sự là hiếm thấy minh tinh nào bị toàn thể cộng đồng mạng xua đuổi như vậy, người làm việc gì cũng đều có trời cao chứng giám, lời này vẫn còn đạo lý!"

Buổi tối phát sóng "Thiên Long ", tuy tổ chương trình cắt gần hết cảnh của Huyên Huyên, nhưng để bảo vệ tính hoàn chỉnh của chương trình nên vẫn không xóa đoạn Huyên Huyên hát trên sân khấu. Quần chúng sân si hồi trước rối rít đúng giờ lên xem, đạn mạc của website video video dày đặc không nhìn thấy mặt ca sĩ, tỉ lệ người xem cũng theo đó mà tăng.

Lúc Tiêu Chiến mặc áo cổ lông màu trắng xa xỉ tinh xảo, lười nhác ngồi trên ghế salon màu đỏ làm bằng lông thiên nga, từ từ xuất hiện với giàn giáo trên sân khấu, trong nháy mắt đạn mạc bị lag, ngay sau đó, bình luận tăng vọt.

"—— a a a giá trị nhan sắc này a a a tui thài! One hit one kill!"

"—— đôi mắt này lông mi này nốt ruồi này còn có đôi môi này! Trời ơi! Cuối cùng tui cũng được trải nghiệm cảm giác thế nào là mỹ nhan bạo kích!"

"—— Lúc tạo hình, tui là bùn mặc người nặn! Tiểu ca ca này chính là ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ! Ôi, trái tim nhỏ của tui!"

Lúc Tiêu Chiến ngồi trên ghế salon, cầm micro bắt đầu hát, tất cả bình luận trên đạn mạc đều là "Tui quỳ".

"—— tui vừa định bình luận chỉ cần có khuôn mặt này coi như không cần giọng hát tui cũng làm fan, đảo mắt một cái đã vui vẻ tự vả mình!"

"—— khuôn mặt này, giọng hát này nhất định là con cưng của giời! Tui cmn thật sự muốn hét!"

"—— là tui hoa mắt sao? Ca khúc này là Tiêu Chiến sáng tác! Huhu giỏi quáaa!"

"—— Tui cũng muốn mua một cái ghế sô pha giống vậy! Mua một cái áo giống vậy! Ai cũng đừng cản tui!"

Chương trình còn chưa kết thúc, đề tài #Trong_lòng_có_một_cơn_mưa này đã được xoát lên, ảnh gif Tiêu Chiến hát cũng nhanh chóng xâm chiếm trang đầu. Fans mặt fans giọng và quần chúng hóng drama cùng nhau cống hiến nhiệt độ, nỗ lực đi PR khắp nơi.

Không bao lâu sau, Vương Nhất Bác cũng đăng weibo.

"Vương Nhất Bác : #Trong_lòng_có_một_cơn_mưa, nhất định đã phẫu thuật thẩm mỹ, sao có khả năng đẹp trai như vậy được?"

Kim Lăng đang gọi video với Tiêu Chiến, vừa xem vừa xỉa xói chương trình, cực kỳ tập trung còn thuận tay mở acc chính khen những bình luận khen mình, thao tác như nước chảy mây trôi.

Đột nhiên lướt xuống weibo Vương Nhất Bác, cậu tức giận, "Chiến Chiến, rốt cuộc cậu và Vương tổng có thù oán gì vậy? Anh ta đúng là toàn tâm toàn ý hắc cậu! Phốt giọng nói phốt mặt mộc, hiện tại còn nói nhất định là cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ chứ sao lại đẹp trai như vậy, vì sao lại không thể, hả? Tuy rằng anh ta nói chuyện cũng không tính là khó nghe, nhưng lòng tốt bị chó gặm rồi!"

Tiêu Chiến đang cầm bút chì tập trung soạn nhạc trong sổ. Nghe Kim Lăng cằn nhằn, đầu ngón tay cậu linh hoạt xoay bút vài vòng, cười nói, "Thật ra anh ấy rất tốt."

Kim Lăng sợ hãi, dí sát mặt vào hỏi, "Chiến Chiến có phải cậu bị stress quá nhiều không?" Vậy nên cậu mới nói nhảm?

Tiêu Chiến bật cười —— cậu phải nói như thế nào đây?

Lúc này, chuông cửa vang lên. Tiêu Chiến bỏ vở và bút xuống, đứng dậy đi mở cửa phát hiện người đứng ở cửa lại là người mặc âu phục đen lần trước. Đồ được giao tới cũng là một cái hộp nhỏ giống như lần trước.

Cậu đưa tay nhận, quay trở lại ngồi lên ghế salon. Trong video, Kim Lăng tò mò, "Thức ăn cậu đặt tới rồi à?"

Tiêu Chiến mở nắp hộp, Kim Lăng nhìn thấy vẻ mặt của cậu, càng tò mò hơn, "Này, bên trong là gì vậy sao cậu vui vậy?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bánh quy nhỏ được xếp ngay ngắn trong hộp, cẩn thận nhìn kỹ cộng thêm skill liên tưởng tuyệt vời mới miễn cưỡng nhận ra sương sương hình dáng của mấy chiếc bánh quy nhỏ chắc là gấu nhỏ, lá cây, hoa, cá nhỏ, hình như còn có... thỏ con?

Tiêu Chiến thành thật trả lời câu hỏi của Kim Lăng , "Bữa ăn khuya Nhất Bác đưa tới."

Kim LĂng hoảng sợ đứng dậy, "Chiến Chiến cẩn thận đừng đụng vào! Nhất định không phải axit sunfuric thì cũng là boom!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro