Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đang lúc này, từ bên Kim Lăng bỗng loáng thoáng truyền đến âm thanh đóng cửa và tiếng hỏi, "Cái gì mà Axit sunfuric và bom vậy? Cục cưng con đang nói gì vậy?"

"Tiêu rồi!" Kim Lăng dùng tay đập mặt một cái, cuối cùng giãy dụa, "Chiến Chiến ... Cậu chưa nghe thấy gì hết đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu, xấu xa nói,  "Ừ, tôi không nghe thấy gì hết, Kim cục cưng."

"Thôi xong!" Kim Lăng quay mặt không nhìn Tiêu Vân nhanh chóng nói, "Ba mẹ tôi về rồi, không nói chuyện nữa, ngủ ngon!"

Cúp video, Tiêu Chiến đặt điện thoại di động sang bên cạnh, xoay bút chì trong tay tay trái cầm một miếng bánh quy bỏ vào trong miệng. Nhớ tới axit sunfuric và boom vừa nãy Kim Lăng nói, cậu không nhịn được cười thêm lần hai.

Mà những cái bánh quy này, nhìn kỹ lại thấy rất đáng yêu.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến gọi video cho Thanh Thanh nghe qua bài hát đã viết xong, hỏi cô, "Thế nào?"

"Nghe hay lắm, " Thanh Thanh để mặt mộc, không makeup, sắc mặt không tốt lắm quầng thâm dưới mắt đen sì.

Tiêu Chiến nhìn kỹ cô, "Chị, hai ngày nay chị không ngủ được hả?"

"Ừ, mấy ngày nay đều ghi hình buổi tối nhưng vẫn chịu được, " Thanh Thanh buông bàn tay đang xoa huyệt thái dương xuống, nhướng mày cười nói, "Còn em thì sao, hồi trước nói không có cảm hứng mà? Vì sao đột nhiên viết xong bài hát vậy?"

Tay Tiêu Chiến nhàn nhã nhấn phím đàn, trả lời, "Tối hôm qua ăn vài miếng bánh quy, đột nhiên linh cảm ập tới nhanh chóng viết ra. Chờ em điền lời vào rồi sẽ đưa chị nhìn."

Thanh Thanh ngáp một cái, khàn giọng nói, "Được, em cứ từ từ làm nhưng ăn bánh thì có linh cảm? Vậy sau này em không viết được bài hát thì chị sẽ gửi một va li bánh cho em."

Tiêu Chiến chỉ cười, không trả lời.

Mười giờ sáng, Mạnh Dao tới đón cậuvừa lái xe vừa liệt kê lịch trình của hôm nay với Tiêu Chiến .

"Đầu tiên cậu sẽ nhận một cuộc phỏng vấn, cũng không lâu lắm, tính ra cũng chỉ có một tiếng. Câu hỏi tôi đã đọc qua rồi, đúng quy tắc không có gì khác thường cậu nghĩ câu trả lời đi. Mà... nếu như hỏi câu hỏi không giống với tờ giấy đã đưa, không cần trả lời tôi đứng ngay bên cạnh, cậu ra hiệu cho tôi là được."

Tiêu Chiến đồng ý, cậu nhớ tới chuyện Thanh Thanh nói buổi sáng mở miệng nói, "Đúng rồi Mạnh ca, Thanh Thanh đang quay phim "Cổ Đạo" của Từ đạo diễn đúng không?"

Mạnh Dao nhìn đường, "Ừ, không sai, đang dây dưa mấy tháng nay nè quay cũng chưa xong, sao vậy?"

"Thanh Thanh đề cử tôi hát ca khúc tuyên truyền của phim, bên kia đồng ý để tôi tới thử."

Nghe được lời này, cũng may năng lực chịu đựng tâm lý của Mạnh Dao rất tốt, chưa rồ ga tông đuôi xe đằng trước nhưng vẫn sửng sốt vài giây nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại, "Thanh Thanh mở đường cho cậu?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừ, nói để tôi nắm chắc cơ hội này."

"Cơ hội này quá ngon! Chuyện ca khúc tuyên truyền của Từ đạo đang tìm ca sĩ thì tôi biết, nhưng cậu đang tham gia "Thiên Long", tuy rằng tàn sát bảng hot search, thực lực cũng đủ, nhưng sức cạnh tranh tổng hợp của cậu vẫn còn thiếu nên tôi không đi giành. Nhưng nếu muốn giành, " Mạnh Dao nhớ lại tin tức nghe được khắp nơi, điểm lại trong lòng, "Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu có hai người, một là Vưu Ưu, một là Hà Tuấn Vũ, hai người đó đều rất muốn nắm lấy cơ hội này."

Tiêu Chiến nhớ lại, "Vưu ưu có phải là ca sĩ có hot search sinh nhật hồi trước không?"

"Không sai, lúc sinh nhật cậu ta, fans bao thầu năm tòa cao ốc đèn LED ở trung tâm tiếp ứng, còn có những thứ khác nữa nhưng nhiều lắm không nhớ rõ, dù sao thanh thế cũng rất lớn." Mạnh Dao nhìn trong gương ảnh phản chiếu của Tiêu Chiến ở đằng sau, cười trêu, "Của 'Niên Cao' cũng rất tốt."

Thấy Tiêu Chiến mím môi vui vẻ cười, Mạnh Dao cũng cười theo.
Ờm, ngoài ra niên cao cũng có nghĩa là bánh tổ, là món bánh không thể thiếu trong dịp tết cổ truyền của người Trung. Bánh tổ tượng trưng cho tình yêu thương, sự gắn bó bền vững của những người thân trong gia đình, mà cụ thể ở đây nghĩa là 'Anh em mình là một gia đình, một gia đình thì đập chetme đứa nào đụng đến Chiến Chiến '

Hắn đổi đề tài, "Vì vậy tôi mới lo lắng, lúc cậu vừa mới bước chân vào giới này thì fandom Vưu Ưu cũng đã hơi lớn mạnh, không chừng đến lúc cậu đẩy cậu ta xuống, vừa quay người đã bị fans cậu ta đánh hội đồng."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không sợ, hơn nữa đối đầu với ai đi nữa tôi cũng muốn giành lấy cơ hội, từ trước đến giờ tôi cũng đã tích được chút thực lực, ai giỏi người đó thắng."

Mạnh Dao rất thích tính cách mạnh mẽ này của Tiêu Chiến, "Đúng, cơ hội ngay trước mắt không có đạo lý không tranh đã bỏ!"

Đến hậu trường, Kim Lăng đã tới trước vừa nhìn thấy Tiêu Chiến bèn chạy tới.

Tiêu Chiến chống gậy, thấy cậu đến gần, "Kim cục ——"

Kim Lăng trừng mắt, ngón tay để trước môi, "Xuỵt ——!"

Tiêu Chiến bị biểu tình của cậu chọc cười, "Hôm nay tới sớm vậy?"

Nghe Tiêu Chiến không gọi cái biệt danh xấu hổ đó, Kim Lăng mới yên tâm, "Không phải có phỏng vấn sao, trời còn chưa sáng đã bị chú quản lý gọi dậy ngay cả muốn ngủ thêm một chút tôi cũng không dám."

Tiêu Chiến cười cậu, "Sẽ bị báo cáo lại?"

"Đúng vậy!" Kim Lăng vỗ vai Tiêu Chiến, thở dài, "Cậu hiểu tôi rồi!"

Cậu lại hạ thấp giọng, "Đúng rồi, không phải Huyên Huyên rút lui sao? Vị ca sĩ Lâm Tưởng bổ sung lúc trước vốn bị loại ấy, bây giờ lại trở về vị trí bổ sung quản lý của hắn rất vui, nhanh chóng mua mấy cái hot search trên weibo khen ngợi đủ loại nói vận may hắn rất cao, thiếu điều khen hắn cá chép hóa rồng thôi."

Tiêu Chiến có ấn tượng không nhỏ về Lâm Tưởng, tính cách cậu ta dương quang xán lạn, sở thích và sở trường là cãi nhau với quản lý, nhảy rất tốt.

Kim Lăng nói nhỏ, "Nói đến chuyện này, lúc ghi hình ba mẹ tôi cũng tới có người nói mẹ tôi còn cố ý đi làm một cái bảng đèn nạm kim cương, quyết định giơ lên lúc tôi lên sân khấu, tôi rất lo lắng lúc tôi nhìn thấy cái bảng đèn đó sẽ sợ bể giọng!"

Tiêu Chiến liếc mắt cười, hơi rũ mi mắt, "Ba mẹ cậu đều có thể đến, thật tốt nếu như bà ngoại tôi vẫn còn, nhất định sẽ lôi ông ngoại tôi tới. Sẽ không có bảng đèn, nhưng 80% ông ngoại sẽ cầm bút lông viết một bức biểu ngữ siêu to."

Kim Lăng biết người nhà Tiêu Chiến không còn, ấp úng, "Chiến Chiến, cậu... nhớ bọn họ lắm hả?"

Tiêu Chiến không tránh, "Ừ, rất nhớ bọn họ."

Cậu nhớ tới đoạn thời gian sau khi bà ngoại qua đời, dường như cả thế giới đã mất đi ánh sáng. Nửa đêm giật mình tỉnh lại, bỗng phát hiện, sân trước sân sau, lầu trên lầu dưới, trống vắng chỉ còn một mình cậu.

Nhưng cậu còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn có rất nhiều văn vật chưa tìm về được, không thể để mặc bản thân chìm đắm trong bi thương, không thể nhu nhược như vậy.

Phỏng vấn và diễn thử có hóa trang vô cùng thuận lợi, nhưng mà Mạnh Dao giống như có bóng ma trong lòng, lúc đi lên sân khấu kiểm tra tình hình giống như vạch lá tìm sâu, toàn bộ quá trình đứng bên cạnh chăm chú quan sát, chỉ sợ Tiêu Chiến lại té thêm một lần.

Trận cuối này, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng bốc trúng số đầu tiên. Thay đồ diễn, thợ trang điểm đang kẻ mắt cho cậu vừa kẻ vừa hỏi, "Cậu có nắm chắc quán quân trận này không?"

Tiêu Chiến nhắm mắt trả lời, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy thì có muốn nói gì với fans không?"

Kẻ mắt xong, Tiêu Chiến nhìn về ống kính, nghiêng đầu nhe răng cười, "Tôi sẽ cố gắng không phụ lòng yêu mến của mọi người."

Nhiếp ảnh gia hít vào, có thể thấy trước được viễn cảnh đoạn phim này được phát ra sẽ được fans share lại hàng ngàn hàng vạn lần.

Một bên khác, trong thư phòng, Vương Nhất Bác mở máy tính ra, trên màn hình là sân khấu bố trí tinh xảo. Ánh đèn vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, không nhìn rõ được mấy chi tiết nhỏ.

Cơ Trạm ngồi ghế bên cạnh, cầm bình nước uống, thấy Vương Nhất Bác chăm chú nhìn sân khấu, dùng khuỷu tay đụng hắn một cái, "Tôi nói này Nhất Bác, bàn về việc tiêu tiền, thật ra cậu tiêu còn nhiều hơn tôi! Đập nhiều tiền như vậy cũng chỉ để tổ chương trình truyền hình trực tiếp cho cậu, cậu có cảm thấy lỗ không?"

"Không lỗ, tôi có thể chứng kiến khoảnh khắc cậu ấy giành quán quân."

". .." Trong một giây này, Cơ Trạm cảm giác nước mình uống vào rất đắng.

Sau này cái gì hắn cũng không hỏi đâu!

Lúc này, sau vài tiếng vang phá vỡ bầu không khí trầm lặng của toàn trường quay, trên sân khấu tối đen xuất hiện một chùm ánh sáng, rọi sáng người ngồi trên cái ghế xa hoa ở chính giữa sân khấu.

Cơ Trạm nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình, hiếm khi ngỡ ngàng vài giây, "Cậu ấy, lúc ánh đèn vừa chiếu xuống, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ống kính, cái nhìn đó nhất định mang theo sát khí!"

Ánh mắt Vương Nhất Bác ấm áp, "Rất đẹp."

Cơ Trạm lặng lẽ lườm một cái —— Nhất Bác, vốn từ vựng của cậu hình như thiếu hơi nhiều thì phải?

Trên sân khấu, Tiêu Chiến mặc đồ diễn phong cách cung đình, tua dây màu vàng ở một bên, lưu tô treo ở cầu vai, cánh tay giang rộng, chân dài vắt chéo lạnh lùng kiêu ngạo ngồi trên ghế, lộ ra khí chất bễ nghễ.

Toàn trường quay yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Cơ Trạm nhiều chuyện tặc lưỡi thắc mắc, "Lần trước thấy cậu ấy ở nhà hàng rất điềm đạm mà? Vì sao vừa lên sân khấu lại biến thành một người khác vậy? Nhưng thật sự rất kinh diễm, dáng vóc ngũ quan vóc hoàn toàn không thể soi ra khuyết điểm! Giống như bước ra từ manga."

Vương Nhất Bác không nỡ dời mắt khỏi màn hình không quay đầu trả lời ngắn gọn, "Ừ."

Thấy Tiêu Chiến đứng lên, Cơ Trạm khó hiểu dán sát mặt vào, "Này Nhất Bác, chẳng phải Chiến chiến nhà cậu bị thương ở chân sao? Cậu ấy muốn làm gì vậy? Ôi đệt, định nhảy!"

Lông mày Vương Nhất Bác cũng hơi cau lại, hơi lo lắng, nhưng nhanh chóng buông lỏng, "Cậu ấy tự biết chừng mực."

Tiếng nhạc vang lên, Tiêu Chiến thuận theo nhạc bước lên trước sân khấu, ánh đèn hậu trường lập tức theo sau. Bỗng chốc tiếng trống nổi lên, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng người.

Dang chân, Tiêu Chiến đứng trước giá để micro, năm ngón tay trắng trẻo thon dài để lên micro, khẽ hất cằm, hòa cùng tiết tấu, mở màn bằng một đoạn âm thanh trong trẻo cao vút, trong nháy mắt đốt cháy bầu không khí toàn trường quay.

Đoạn âm cao hát lưu loát dứt khoát, vòng qua giá đỡ micro, nâng tai nghe màu đen, âm nhạc bùng cháy như ngọn lửa, giống như âm nhạc, vũ đạo Tiêu Chiến cũng vô cùng mạnh mẽ lưu loát, cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới đều được cậu chi phối sao cho hợp với nhạc, lưu tô màu vàng trên vai rung rung, dưới ánh đèn nhấp nháy, cậu cong môi, say sưa nhảy múa.

Tại khúc cao trào, Tiêu Chiến vừa nhảy vừa vuốt mái tóc đầm đìa mồ hôi, thuận lợi cởi cúc áo màu vàng.

Một giây sau, theo động tác kịch liệt của vũ đạo, cái eo nhỏ và phần thân trên trắng mịn săn chắc đầy mồ hôi đều lộ ra dưới ánh đèn, được camera quay đặc tả hiện lên màn hình lớn, trong phút chốc dưới ghế khán giả bùng nổ những tiếng hét chói tai!

Tay Vương Nhất Bác run rẩy, nước trong cốc rơi xuống tấm thảm —

Tiêu Chiến, mặc đồ cẩn thận!!

Đi xuống sân khấu, Tiểu Tinh vẫn luôn đứng chờ vội vàng đưa khăn lông sạch dép lê và gậy cho Tiêu Chiến, lo lắng hỏi, " chân sao rồi?"

Đầu tiên Tiêu Chiến cầm khăn mặt lau mồ hôi, lúc sau mới chống gậy, chậm rãi hít thở cười nói, "Không đau như em nghĩ." Cậu cúi đầu nhìn dép lê dưới chân, buồn cười nói, "Dép hình con thỏ con".

"Ừ, của fan em đưa, bọn họ đều nói rất hợp với em, chị cũng cảm thấy rất hợp." Nói xong, Cô còn lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm.

Tiêu Chiến nghe được là fans đưa, không từ chối, mang dép gấu đi vào phòng hóa trang rồi tháo băng đang quấn chặt chân xuống.

Tiểu Tinh nhìn thấy chân cậu bị dây băng siết chặt đỏ ửng, "May là ca khúc tiếp theo em chọn là ca khúc trữ tình, đúng yên trên sân khấu là được nếu không cũng quá khổ rồi."

"Ừ, " Tiêu Chiến cũng không định một mực cậy mạnh, cậu ngồi vào trước gương makeup, cười nói, "Nếu như nhảy hai lần, Mạnh ca và bác sĩ điều trị sẽ bùng nổ."

Cô vui vẻ cười, lại tò mò, "Nhưng mà này, tại sao lúc nhảy em lại đột nhiên cởi áo vậy? Hiệu quả hiện trường rất tốt, lúc chị thấy suýt nữa đã thét chói tai!"

Tiêu Chiến vuốt mái tóc ướt đẫm, ngại ngùng nói, "Thực ra không phải em cố ý, chỉ là lúc đó nhảy rất nóng chảy mồ hôi mà đồ diễn lại bó, cọ vào da rất khó chịu em dứt khoát thuận theo động tác vũ đạo, cởi khuy áo." Trong mắt cậu có chút tự hào, "Hơn nữa bây giờ em có cơ bụng rồi."

Đúng lúc stylist nghe thấy được, chỉ chỉ quần áo trên tay mình, "Cái này không bó."

Khoảng thời gian rảnh rỗi lúc chờ lên sân khấu này được Tiêu Chiến dùng để điều chỉnh lại trạng thái. Thợ trang điểm sửa lại lớp makeup cho cậu, lau phấn mắt đậm màu, vẽ lại cái mới, màu sắc lông mày cũng nhạt hơn không ít, trong chốc lát, khí tràng mạnh mẽ của Tiêu Chiến trở nên phai nhạt.

Trong thư phòng, Vương Nhất Bác không có hứng thú với trận của những người khác, Cơ Trạm cũng giống vậy, hắn rảnh rỗi không có chuyện làm, dứt khoát kéo Vương Nhất Bác tám chuyện, chờ trận thứ hai của Tiêu Chiến .

"Lần trước tôi hỏi ba tôi, bên cậu tiến triển thế nào rồi, ba tôi cũng không nói cho tôi biết nhét vào tay tôi một tấm thẻ. Anh tôi cũng vậy, tôi vừa hỏi anh chuyện chính sự, anh cũng nhét thẻ vào tay tôi bộ bản thiếu gia nhìn giống như thiếu tiền lắm à?"

Vương Nhất Bác thắc mắc, "Không phải cậu mới mua một chiếc xe hả?"

Cơ Trạm sờ mũi, ngượng ngùng nói, "Ha ha, hình như, hình như cũng thiếu một chút... "

Vương Nhất Bác cũng không giấu diếm, "Tôi đã bàn bạc xong với chú rồi, sẽ ra tay từ vụ án cũ, tạm thời không đụng tới Đinh Triệu Tiên được, nhưng bè phái Tống Khắc thì tôi cầm chắc rồi, lần này có thể một lần loại bỏ được 90%."

Hắn lạnh nhạt súc tích, nhưng Cơ Trạm hiểu rõ đằng sau có nguy hiểm nhưng vẫn vui vẻ theo, "Chờ đến lúc nhổ sạch Tống Khắc xong, lão hồ ly Đinh Triệu Tiên nhất định sẽ an phận một quãng thời gian!"

"Không nhất định." Vương Nhất Bác dựa vào ghế, đan mười ngón tay vào nhau, bình thản, "Đinh Triệu Tiên không phải loại người bị dồn vào góc tường vẫn còn biết nhìn sắc mặt người khác mà nhẫn nhịn, tôi đoán nếu như Tống khắc thật sự bị diệt, nhất định chẳng mấy chốc ông ta sẽ chủ động ra tay đối phó tôi."

Hồi trước Cơ Trạm từng gặp qua Đinh Triệu Tiên vài lần, nhớ tới đôi mắt nham hiểm của đối phương đáy lòng sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, "Vậy rốt cuộc anh cậu –"

Vương Nhất Bác híp mắt, nhẹ giọng nói, "Không có bằng chứng."

Cơ Trạm ngậm miệng, không hỏi lại.

Hắn nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác giống như bị băng giá che phủ, đột nhiên nghĩ lại Vương Nhất Bác hồi nhỏ và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Khi còn bé bản thân hắn rất quậy, leo cây bắt kiến nhổ cỏ tìm dế mỗi ngày dọa sợ bảo mẫu không biết bao nhiêu lần. Nhưng Vương Nhất Bác không giống hắn, từ nhỏ Nhất Bác đã an tĩnh, đi bộ hay ăn uống rất quy củ, da mặt mỏng, thích đàn dương cầm, lúc hắn ở trên cây bới tổ chim thì Vương Nhất Bác có thể ngồi trên ghế chơi đàn cả ngày, đánh đàn vô cùng lưu loát.

Hắn nhớ có một ngày nọ, Vương Nhất Bác đứng dưới cây trong sân nhà, đỏ tai, âm thanh nhỏ bé nhưng rất kiên định nói, "Cơ Trạm, sau này tớ muốn làm một nghệ sĩ dương cầm, mở tour lưu diễn khắp nơi trên thế giới để thật nhiều thật nhiều người nghe tớ đánh đàn."

Lúc đó hắn đang cầm quả trứng bới ra được từ trong tổ chim, vui vẻ trả lời, "Ừ, Tiểu Bác, sau này lúc cậu mở tour, tớ sẽ bán vé giúp cậu!"

Lớn lên, bản thân hắn thi vào một học viện thương mại nước ngoài rất có tiếng tăm, chuẩn bị cầm một bằng tốt nghiệp đẹp đẽ cho xong chuyện, bởi vì trong nhà có anh trai nên không đến lượt hắn gánh vác. Vương Nhất Bác cũng không chịu thua kém, trúng tuyển học viện âm nhạc Leto, khoa piano tiến gần giấc mơ thêm một bước.

Nhưng số phận không bao giờ đi theo hướng mà ta mong muốn, hai người bọn họ ở nước ngoài không bao lâu thì nghe được tin tức anh trai Nhất Bác đột ngột qua đời. Hắn đi theo Vương Nhất Bác suốt đêm bay về nước, tham gia tang lễ, lại quay về trường học làm thủ tục thôi học.

Thầy giáo dạy Vương Nhất Bác rất tiếc nuối, hỏi có thể đừng thôi học, chỉ tạm nghỉ học thôi được khống. Nhưng thật ra thứ thầy muốn hỏi, chính là hắn có còn quay lại không.

Gương mặt Vương Nhất Bác nhợt nhạt từ chối, trầm lặng cúi thấp người, cúi mắt nói lời từ biệt.

Lúc về nước, hắn nhìn Vương Nhất Bác từng câu từng chữ kiên định nói với cha mẹ, "Anh đi rồi nhưng vẫn còn con."

Khi đó trong lòng hắn trống rỗng, rất muốn lớn tiếng hỏi, Nhất Bác, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì sao? Còn giấc mơ cậu kiên trì lâu như vậy thì sao?

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, không còn dương cầm, giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ.

Rồi sau đó, hầu như hắn chưa từng thấy Vương Nhất bác ngồi đánh đàn piano lại, lúc mới bị đẩy lên vị trí người thừa kế, thi thoảng chỉ vì stress nặng đến mức không thở nổi, Vương Nhất Bác mới lặng lẽ đàn một lần.

Nhưng mà sau khi chú Vương qua đời, hắn cũng không còn thấy Nhất Bác chạm vào đàn piano nữa.

Nhớ lại năm mười bảy mười tám tuổi, Vương Nhất Bác mặc áo đuôi tôm màu đen, biểu diễn tiết mục áp trục trong buổi diễn tấu của thầy giáo, được phóng viên khắp nơi ca tụng là ngôi sao tương lai mới xuất hiện được chờ mong nhất của giới nhạc cổ điển.

Hắn cầm tạp chí, lớn tiếng đọc bài báo đó cho Nhất Bác .

Ngón tay Vương Nhất Bác để trên phím đàn, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt cực kỳ cực kỳ sáng.

Lúc đó hắn rất tự hào — anh em của mình, tương lai sẽ là nghệ sĩ dương cầm!

"Sao tự nhiên ngẩn người vậy?"

Cơ Trạm hoàn hồn, nhanh chóng cười nói, "Đang suy nghĩ màu sơn cho chiếc siêu xe của tôi, cậu thấy xanh lá như thế nào? Lái qua "xoẹt" một cái, oaaa, một tia sáng xanh hiện lên trước mắt!"

Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, không có nhận xét gì.

Cơ Trạm tràn đầy phấn khởi, "Màu sắc này đẹp quá! Không phải cậu cũng mới mua xe sao? Không bằng sơn màu đôi đi?"

Vương Nhất Bác nhìn Cơ Trạm chằm chằm, "Nếu cậu dám, tôi liền nói chuyện cậu không đi làm một tuần cho anh trai cậu."

Hai tay Cơ Trạm bịt chặt miệng mình, ưm ưm vùng vẫy lên tiếng — "Dù sao cũng là anh em mà!"

Lúc này, trong video truyền đến tiếng hoan hô của khán giả tại hiện trường, có thể nghe được là đang gọi "Tiêu Chiến ". Sự chú ý bị kéo về, Cơ Trạm thả tay xuống, nghĩ, "Chắc lần này cậu ấy không nhảy đâu? Nhất định chân không chịu nổi đâu, nhưng không biết –"

Tiếng nói của hắn đột nhiên ngừng lại.

Trên sân khấu tối đen, chỉ có một ánh đèn chiếu thẳng xuống từ phía trên, bao phủ Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến đứng sau giá mirco, diện một cây trắng, áo trắng mỏng manh dường như có thể nhìn thấy làn da trắng như sứ của cậu, ba cúc áo đầu không cài, lộ ra xương quai xanh cùng một phần ngực. Bên ngoài mặc áo khoác cùng kiểu vải nhưng cắt bất quy tắc, tà áo rủ xuống cảm giác vừa nhẹ vừa mỏng, gió thổi từ bên cạnh sân khấu khiến vài sợi tóc phiêu bay. Người cậu nhìn yếu ớt hơn, toàn bộ cơ thể dường như phát ra ánh sáng trong bóng tối.

Cơ Trạm hít nhẹ, quay sang nhìn, Vương Nhất Bác đã nhanh tay chụp màn hình.

???

Cơ Trạm bên cạnh sợ hãi nhìn Vương Nhất Bác nhanh chóng liên tục chụp màn hình — Vờ lờ, cái tốc độ này!

Nhìn hình ảnh trên màn hình, hắn lại cảm thàn, "Sau khi tập này phát sóng, nhất định đạn mạc sẽ khóc vì nhan sắc của Tiêu Chiến, mấy câu như tiểu ca ca thần tiên tuyệt thế, thiên sứ hạ phàm –"

Vương Nhất Bác quay đầu, "Cậu có ý kiến?"

"Đương nhiên không có! Làm sao có ý kiến được?"Cơ Trạm khẳng định như đinh đóng cột, "Những lời này đều là tâm huyết của tôi!"

Trên sân khấu, hai tay Tiêu Chiến cầm micro,

"... Em hiểu tâm ý tận sâu đáy lòng anh,

nhưng không biết lòng anh héo tàn như lá rụng,

chồng chất những vết thương cũ...

Thất thần trốn chạy trong đêm mưa, anh không muốn chấp nhận,

anh đã trở thành chuyện cũ của em,

không dám đến hỏi em..."

Giọng cậu vốn trong trẻo, nhả âm rõ ràng, thêm chút giọng mũi lại càng thêm đa tình và đau thương, tình cảm bên trong ca khúc giống như làn sóng, lấy cậu làm trung tâm khuếch tán tứ phương.

Cùng lúc Tiêu Chiến hát xong, ánh đèn sân khấu cũng tắt. Sau vài giây, hiện trường bùng nổ tiếng hoan hô lớn. Dưới ghế khán giả có rất nhiều đèn bảng viết "Tiêu Chiến " lấp lánh sáng lên.

Cơ Trạm nhẹ nhàng hít một hơi, "Giọng hát tốt thật, khiến lòng tôi cũng chua chát, " hắn lại dùng khuỷu tay huých Vương Nhất Bác , "Cậu xem, nhiều người thích Tiêu Chiến nhà cậu như vậy, có cảm giác gì không?"

Vương Nhất Bác cong nhẹ môi, rất khó phát hiện, "Ánh mắt bọn họ rất tốt."

"Còn gì nữa không?"

"Cậu ấy xứng đáng được nhiều người thích hơn."

Cơ Trạm chớp mắt, "Chà chà, công sức hồi trước tôi tìm nhiều quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo đưa cho cậu đọc đổ sông đổ biển hết rồi, chẳng phải lúc này cậu nên nói, ' Cậu ấy là của tôi, người khác không được phép nhìn' sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không phải vậy."

Hắn nhìn Tiêu Chiến rực rỡ chói mắt đứng trên sân khấu, đè chặt mây đen trong lòng xuống, rốt cuộc cũng lộ ra một kẽ hở, khiến hắn vui sướng trong chốc lát.

Sau khi Tiêu Chiến hát xong hai bài, cũng không còn chuyện gì khác. Cậu ngồi ở trong phòng nghỉ xem các ca sĩ khác biểu diễn qua màn hình. Bởi vì trong phòng không có nhiều máy quay nên vẫn có tự do.

Tiêu Chiến vừa mở đồ uống của nhà tài trợ uống một ngụm thì Kim Lăng đẩy cửa phòng nghỉ đi vào.

Tiêu Chiến cười nói, "Cậu hát xong rồi hả?" Thấy cổ và trán Kim Lăng đầy mồ hôi, tiện tay rút khăn giấy đưa cậu.

Kim Lăng ngồi vào ghế salon, vừa lau mồ hôi vừa gật đầu, "Xong rồi xong rồi, nhưng mà mẹ tôi không nói đùa làm một bảng đèn LED tiếp ứng cực kỳ đau mắt! Lúc tôi ở trên sân khấu nhìn thấy nó suýt chút nữa bị hù chết!"

Cậu lại cúi đầu nhìn, "Chiến Chiến, chân cậu thế nào rồi? Nhảy xong có sao không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không sao, nhưng lúc đi xuống có chút đau, bây giờ thì hết rồi."

Kim lăng an tâm, "Đúng rồi, vừa nãy tôi hỏi quản lý của tôi, chú ấy nói trận này cậu phát huy rất tốt, còn tốt hơn so với lúc trước chắc sẽ được hạng nhất!"

Nếu Tiêu Chiến nói không lo lắng thì nhất định là nói dối nhưng mà xếp hạng cuối cùng còn chưa có, cậu cười nói, "Dù sao tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi, sẽ không có tiếc nuối gì."

Không lâu sau, Lâm Tưởng và một nữ ca sĩ Tiết Nhã Lâm đi vào phòng nghỉ. Đã là trận cuối rồi, không còn loại ai nữa, mà mỗi người cũng cóxếp hạng dự đoán trong lòng mình, trong lúc đó bầu không khí giữa bốn người rất ôn hòa.

Kim Lăng nhỏ giọng nói, "Hi vọng tôi không đứng chót bảng, nếu như chót bảng có thể ba mẹ tôi sẽ lên weibo diss tôi, sau đó tôi nhất định sẽ lên đầu đề không chừng còn có thể lên hot search!"

Lâm Tưởng ngồi bên cạnh cũng lo lắng theo, "Hi vọng tôi không chót bảng, ba tôi cũng tới đây nếu như chót bảng, nhất định ông ấy sẽ nói với hàng xóm tôi không phải do ông ấy sinh ra mà do ông ấy nhặt được bên cạnh bồn hoa dưới lầu hai mươi năm trước."

Tính cách Tiết Nhã Lâm lạnh nhạt, không thích nói chuyện có thể do ghi hình tập này xong mọi người ai cũng bận rộn, cũng không có nhiều khả năng sẽ gặp lại nên cô ngồi gần lại một chút, đề nghị, "Lát nữa nữa xong rồi tụi mình cùng đi ăn khuya đi?"

Lâm Tưởng vỗ đùi, "Ok! Tôi nhảy một hồi trên sân khấu đã thấy đói bụng lắm rồi!" Hắn hỏi Tiêu Chiến và Kim Lăng, "Hai cậu có đi không?"

Tiêu Chiến và Kim Lăng liếc mắt nhìn nhau, cười đáp, "Đương nhiên tụi tôi cũng đi rồi, lúc trước không dám ăn nhiều, bây giờ cũng rất đói bụng."

Ngay sau đó, trên sân khấu đã có kết quả thống kê số phiếu. Lâm Tưởng đứng lên, đưa gậy cho Tiêu Chiến, vẫn còn nói, "Tôi muốn ăn đồ nướng, quản lý của tôi quản rất chặt, nói ăn đồ nướng sẽ nổi mụn nhìn rất xấu."

Kim Lăng nhỏ giọng nói tiếp, "Đừng sợ, đêm nay tụi mình lặng lẽ ăn, yên tâm tuyệt đối không mật báo cho quản lý cậu!"

Dọc đường đi ra sân khấu, Kim Lăng còn đang thảo luận thực đơn với Lâm Tưởng, không có nửa phần căng thẳng khiến nhân viên không thể tan làm đi bên cạnh nuốt nước miếng.

Trong phòng làm việc, Cơ  Trạm đang chơi game, thấy cuối cùng cũng công bố kết quả, nhanh chóng ném điện thoại sáp vào, "Mặc dù biết ngoài  nhà cậu không ai có thể lấy được năm trăm ngàn tiền thưởng hạng nhất, nhưng vì sao tôi vẫn hồi hộp chảy mồ hôi tay vậy?"

Từ lúc Tiêu Chiến vừa xuất hiện thì Vương Nhất Bác đã không dời mắt.

"Cậu ấy sẽ là hạng nhất."

Lần này, MC không có thừa nước đục thả câu, vừa bắt đầu đã thông báo hạng ba.

"Hạng ba "Thiên Long" mùa hai chính là —— Kim Lăng!"

Cơ Trạm xoa tay, "Nhất định sau đó là thông báo hạng ba, tốc độ nói của MC này có thể nhanh hơn chút được không?"

Tại hiện trường MC nói rất chậm, sau khi tiếng hoan hô từ ghế khán giả dừng lại, mới đọc tên người được hạng hai —— Tiết Nhã Lâm.

Cơ Trạm vừa hồi hộp vừa uống một ngụm nước đá, "Tiết Nhã Lâm rất giỏi, mấy ngày trước bên dưới nói với tôi hợp đồng của cô ấy với công ty sắp hết hiệu lực nhưng không ký tiếp, định hốt người về Tinh Diệu —— chờ chút, ồ, hạng hai hạng ba đã thông báo, vậy Tiêu Chiến —— "

"Chúc mừng Tiêu Chiến đoạt hạng nhất mùa hai "Thiên Long"! Cậu ấy đã dựa vào giọng hát tuyệt vời và vũ đạo xuất sắc, một lần ra tay bảy trận hạng nhất! Hơn nữa..."

Tuy rằng đã sớm biết trước kết quả nhưng Cơ Trạm vẫn kích động đập bàn, vừa quay đầu nhìn đã thấy Nhất bác đang bấm điện thoại, "Cậu đang làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác cong môi, "Mở weibo phát quà."

"Mau lên, tôi muốn là người đầu tiên không biết có thể tăng cao xác suất trúng thưởng không!" Mở ứng dụng ra, nhìn weibo Vương Nhất Bác, đột nhiên Cơ Trạm cảm thấy hơi ngược, "Cậu... Cậu phát quà để chúc mừng Tiêu Chiến được hạng nhất, nhưng người khác cũng có biết đâu."

Vương Nhất Bác nói nhỏ, "Không sao, cậu ấy biết là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro