Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ghi hình xong, Hà Bách cũng đề nghị cùng đi ăn mừng nên đám Tiêu Chiến cũng không có đánh lẻ, một đám đông mỗi người tự lái xe tới chỗ hẹn.

Kim Lăng ngồi xe Tiêu Chiến lúc ngồi vào ghế sau thì đang gọi điện thoại, "Dạ mẹ, con biết con biết, sẽ không uống nhiều rượu cũng không ăn nhiều đồ dầu mỡ... Có thể đừng gọi con là cục cưng được không người ta đã hai mươi mấy rồi..."

Cúp điện thoại, Kin Lăng rầu rĩ gãi đầu, "Ôi! Ba tôi nói sau khi chương trình phát sóng sẽ đăng weibo chúc mừng tôi đoạt giải! Tôi đứng hạng ba thì có cái gì tốt để chúc mừng? Còn muốn đăng weibo! Đến lúc mẹ tôi share lại thì cô dì chú bác cũng thuận tay share lại, rồi fans cũng share –"

Hai mắt cậu vô thần dựa vào ghế, "Chiến Chiến, tiêu rồi không chừng tôi sẽ lên bảng hot search vì cái này..."

Tiêu Chiến mở nắp uống nước, cười nói, "Tôi thấy rất tốt mà, bọn họ rất yêu cậu."

Cậu nghĩ, nếu như ông bà ngoại vẫn còn nhất định cũng sẽ giống ba mẹ Kim Lăng, không quan tâm mình được hạng mấy đều sẽ cố ý khoe khoang chuyện này với mấy người bạn già nhỉ?

Kim Lăng vỗ mặt, "Thôi bỏ đi, mất mặt thì mất mặt! Ảnh hồi tôi còn nhỏ cởi truồng cũng bị bọn họ đăng lên weibo, fans tổ truyền ai cũng có một tấm, lần chúc mừng này thì tính là gì?"

Nói xong, cậu cầm điện thoại di động lên muốn xem weibo ba mẹ cậu có động tĩnh gì hay không, kết quả thứ nhìn thấy đầu tiên là, "Chiến Chiến, chủ tịch đảng antifan của cậu Vương Nhất Bác, phát quà!"

"Nhất Bác ?"

"Đúng vậy, là anh ta, "Kim Lăng nhìn kỹ một chút, "Hơn mười giờ tối thì phát lúc đó chương trình vẫn chưa xong, còn đang trao giải cho tụi mình... Oa, phát nhiều quá! Đây là đang rải tiền đúng không? Nhưng mà nội dung phát rất ngắn chỉ có hai chữ, chúc mừng. Chúc mừng cái gì, chúc mừng ai cũng không viết tất cả mọi người đều đoán mò dưới weibo anh ta..."

Tiêu Chiến ngẩn người.

Kí ức liên quan tới hai chữ này hiện lên —— ngẫu nhiên gặp nhau trong hành lang hội sở, Vương Nhất Bác nói, "Chúc mừng cậu được hạng nhất". Chạm mặt ở nhà hàng, Nhất Bác nói, "Chúc mừng cậu." Cậu chống gậy suýt chút nữa té sấp mặt, Nhất Bác đỡ cậu lúc tám chuyện nói tới kết quả thi đấu, Nhất Bác cũng nói, "Chúc mừng."

Tiêu Chiến, chúc mừng cậu được hạng nhất.

Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến rũ mắt, nở nụ cười.

Gần trưa hôm sau, Tiêu Chiến đi bệnh viện kiểm tra lại, Mạnh Dao không an tâm trước sau đều đi theo một bước không rời xác định bác sĩ nói không có sự cố gì mới yên tâm.

Ra khỏi bệnh viện, Mạnh Dao vừa lái xe vừa nói chuyện với Tiêu Chiến , "Ngày hôm qua lão Hà uống say kéo tôi lại liên tục khen cậu, nói cậu tiến bộ nhanh nói chỉ cần mỗi cậu cũng gánh team được, nói nhìn thấy cậu lại giống như nhìn thấy hot search còn nói nhất định sau này cậu tiền đồ vô lượng..."

Hắn nhanh chóng cua gắt, "Cậu nói xem, cậu cứ kiên quyết muốn nhảy nhưng cũng may là không xảy ra chuyện gì nếu như xảy ra chuyện, cậu sẽ hối hận!"

Thấy Tiêu Chiến gật gù nhưng trong lòng Mạnh Dao biết, nếu như sau này gặp phải chuyện tương tự không chừng vẫn bướng bỉnh giống vậy, "Thôi bỏ đi, không nói nữa tôi thấy mình sắp thành ông già dông dài rồi..."

Tiêu Chiến cười nói, "Đương nhiên sẽ không!"

"Có quỷ mới tin!" Mạnh Dao nói thì nói vậy, nhưng khóe miệng nở nụ cười, "Đúng rồi, Từ đạo liên hệ với tôi ngày hát thử là ngày mười một tháng mười, trước lúc đó cậu ngoan ngoãn ở nhà cho tôi đừng chạy nhảy khắp nơi, chuyện quan trọng nhất là chăm sóc chân cho tốt! Hiểu chưa?"

Tiêu Chiến biết nặng nhẹ, nghiêm túc gật đầu, "Hiểu."

"Ừ, tốt! Tiền thưởng năm trăm ngàn của "Thiên Long" đã chuyển vào tài khoản của cậu, Cơ tổng tự mình lên tiếng nói công ty không lấy số tiền kia, còn tiền livetreams Tinh Hải cũng sẽ gửi đến trong hai ngày tới nhớ chú ý số dư tài khoản."

Thấy Tiêu Chiến vui vẻ cười, không giấu nổi tâm trạng, Mạnh Dao vỗ vô lăng, "Rất vui sao?"

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, "Rất vui!"

Mạnh Dao cũng cười theo, "Ha ha ha, mặc dù chúng ta bước từng bước ổn định nhưng có lẽ sẽ thực hiện được giấc mộng hai năm năm trăm triệu kia của cậu đấy!"

Trở về nhà, Tiêu Chiến mở bếp nấu canh bình tĩnh lại, viết liền một mạch lời bài hát đã cân nhắc nhiều ngày qua, cũng không sửa nữa gửi thẳng Thanh Thanh.

Thanh Thanh nhanh chóng gọi điện thoại lại, giọng nói kích động, vui vẻ nói, "Chiến Chiến em ăn thuốc tiên gì vậy, lời bài hát này bà đây hận không thể vào phòng thu âm ngay lập tức!"

Tiêu Chiến bị chọc cười, "Nào có khoa trương như vậy?"

Tiếng Thanh Thanh sung sướng cười vang lên, "Thật sự rất tốt mà, so với lời em viết hồi trước quả thực có tiến bộ. Diễn xong hai cảnh quay này chị sẽ lập tức đưa cho bên sản xuất nhìn, chị đoán chỉ một lần sẽ được thông qua thôi."

Giọng điệu Tiêu Chiến thoải mái, "Có thể qua là tốt rồi."

Thanh Thanh nhạy bén, "Nghe giọng điệu này của em... Chiến Chiến, em lại thiếu tiền?"

Tiêu Chiến thành thật, "Chưa đến mức thiếu, tiền thưởng "Thiên Long " và livetreams sẽ được gửi đến trong hai ngày tới, nhưng cũng sắp hết rồi."

"Em lại muốn mua đồ? Đúng rồi đột nhiên chị nhớ ra, hồi trước có tin tức bình rượu ngọc U Điểu gì gì đó xuất hiện tại một buổi đấu giá nước ngoài, được một thần bí người mua rồi, có phải em không?"

"Bình rượu ngọc U Điểu Minh Chi, " Tiêu Chiến đọc lại tên trả lời, "Là em, Kha thúc cho em tin tức cũng là thúc ấy mua về giúp em."

Thanh Thanh trầm mặc vài giây, "Tiền ký với Thịnh Diệu, lệ phí ra sân của "Thiên Long ", tiền thù lao viết nhạc tích góp được có phải đều dùng để mua cái bình đó?"

Giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng, "Ừ, có người đấu giá may là đủ tiền, nếu không cũng không thể thuận lợi mua về được."

"Đồ đâu?"

" Ở trong kho bảo hiểm."

Thanh Thanh muốn nói cái gì đó, vừa nói được vài chữ lại dừng lại, "Mấy câu kia nói đi nói lại chị cũng nói nhiều rồi! Chỉ cần trong lòng em hiểu rõ thôi." Cô nói chậm lại, "Lúc nữa chị nói chuyện với nhà sản xuất sẽ tranh thủ nâng giá lên cho em một chút. Mặc dù biết em sẽ không mở miệng, nhưng nếu như không có tiền nhớ phải nói với chị."

Tiêu Chiến cười nói, "Chị, cảm ơn."

"Cám ơn cái gì ca khúc tuyên truyền kia tự em cố gắng tốt nhé, nếu như được chọn chị không tiện nhúng tay vào giá cả nên sẽ để cho quản lý của em ra tay."

"Em hiểu."

Tám giờ tối ngày năm tháng mười, tập cuối mùa hai "Thiên Long " phát sóng. Vốn dĩ từ lúc "Thiên Long" vừa mới bắt đầu, mặc kệ tốt hay xấu, nhiệt độ vẫn luôn cao không thấp lúc phát sóng sẽ chiếm độ đề tài. Tổ chương trình lại hào phóng vung tay mua hai cái hot search, đã đứng trên bảng được một hai ngày trước, liếc mắt thấy sẽ còn ở trên đó vài ngày nữa. Weibo chính thức cũng đã đăng một video dài 20 giây thông báo về bốn người Tiêu Chiến, thành công tạo một làn sóng ở trang đầu.

Hà Bách đi qua đi lại trong phòng làm việc, hỏi Mạnh Dao, "Lão Mạnh, cậu không hồi hộp hả?"

Mạnh Dao đang uống bia ăn thịt nướng, nghe vậy thắc mắc, "Nghệ sĩ của tôi được hạng nhất, còn đứng đầu tám trận liên tiếp tại sao bây giờ tôi phải hồi hộp?"

"..." Hà Bách dừng bước, "Cũng đúng!" Hắn ngồi xuống ghế salon, mở bia ra, "Nhất định ratings sẽ tăng vọt, chỉ là không biết sẽ tăng bao nhiêu thôi!"

Mạnh Dao đưa hai xâu khoai tây nướng cho hắn, nhíu mày, "Nếu như không vượt qua 3%, bố Mạnh sẽ gọi cậu là bố ba ngày liên tục!"

Hà Bách vỗ đùi cười ha hả, "Được, nếu như không vượt qua 3%, nhờ có câu nói này của cậu tôi cũng sẽ rất vui! Đến lúc ăn tiệc tôi sẽ nghe cậu gọi bố!"

Mạnh Dao : "..."

Mấy phút trước tiết mục đều là khán giả thích xem và thích sân si, tỉ lệ người xem ti vi không tệ nhưng mà cũng không có gợn sóng.

Sau khi rút thăm kết thúc, người chủ trì lên sân khấu Hà Bách uống một ngụm nửa chai bia, "Nếu như lúc sau tỉ lệ người xem ti vi vượt 3%, tôi sẽ bao cậu ăn thịt nướng nửa năm! Cậu xem –"

"Hà đạo, tăng!" Trợ lý bên cạnh liên tục quan sát ratings, nói, "Đứng đầu! Hiện tại chúng ta lên đầu rồi!"

Hà Bách vui mừng, lại mở thêm một lon bia, trong lòng ổn định, "Có hi vọng vượt 3%!"

Mạnh Dao gặm xong một cái xương sườn, nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu, "Nếu như thật sự vượt 3%, cậu gửi lì xì cho Tiêu Chiến đi."

Hà Bách vung tay, "Gửi gửi gửi! Gửi bao bự luôn!"

Trên màn hình vi tính, Tiêu Chiến đã hát xong mở màn cảnh quay qua biên tập và xử lý, hình ảnh vô cùng lưu loát. Khói lửa bốc lên, phối hợp với tiết tấu trong nháy mắt châm lửa toàn trường quay, đạn mạc cũng nổ tung trong một giây đó.

"– a a a muốn gọi điện cho Tiêu Chiến ! Tui cmn điên rồi! Tui thật sự rất thương cậu ấy!"

"– Suýt chút nữa bỏ qua mở màn! Quần áo diễn phong cách cung điện châu âu này nhìn đẹp quá! A a a tui chỉ biết hét lên!"

"– tui muốn mù! Chiến Chiến lớn rồi liền cởi khuyu áo sao! Mama lệnh con nhanh chóng mặc áo vào!"

"– ha ha ha đây là rửa mối nhục khi trước sao? Rửa sạch nỗi nhục lần trước không xé áo được vào hôm nay sao? Cười chết tui!"

"– cậu ấy đang tỏa sáng! Eo này chân này, không thể dừng chụp màn hình được! Đẹp mù mắt tró tui rồi!"

Trợ lý bên cạnh cũng kích động nói, "Hà đạo, vượt 3%, vượt 3% rồi!"

Mạnh Dao cười ha ha, "Lão Hà, thịt nướng nửa năm của tôi trông cậy cậu đó!"

Cùng lúc đó, đề tài #Tiêu_chiến_rửa_mối_nhục_xưa cũng nhanh chóng leo lên hot search, vừa vặn dừng ngay phía dưới hai cái hot search tổ chương trình mua, đứng thứ năm nhiệt độ vẫn đang tăng cao.

Mạnh Dao bỏ thịt nướng xuống lướt điện thoại di động, tặc lưỡi vài tiếng, "Cậu nói xem có ai nhìn được chân Chiến Chiến vẫn còn đang bị thương không? Có lúc tôi cảm thấy, Tiêu Chiến rất nghiêm khắc với bản thân."

Hà Bách vui vẻ ăn đùi gà, cầm que thịt nướng đã ăn xong gõ bàn, "Phải như vậy sau này mới hot! Cậu chờ xem, mắt nhìn người của tôi cực kỳ chuẩn đó!"

Chương trình vẫn còn tiếp tục phát sóng, nhưng mà tiết mục của Tiêu Chiến vừa mới kết thúc, trợ lý thành thật báo cáo, "Hà đạo, tỉ lệ người xem đang hạ xuống dần."

Mạnh Dao đắc ý hừ vài tiếng, "Tôi nói chứ lúc nữa Tiêu Chiến lên sân khấu, nhất định tỉ lệ người xem sẽ đi lên. Nếu như tiền thưởng của cậu không nhiều, ba Mạnh quay người lên weibo lên án cậu!"

Giống như Mạnh Dao nói, đến trận thứ hai của Tiêu Chiến, ratings đang thấp lại nhanh chóng tăng lên, đạn mạc cũng bùng nổ lần hai.

"– Chiến Chiến của tui mặc đồ trắng rất hợp! Hình ảnh này thật sự rất kinh diễm!"

"– chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng hát mà tui vẫn có thể chụp màn hình 100 tấm! Anh tui thực sự quá đẹp!"

"– chỉ mỗi tui cảm thấy, cái loại khí chất này vừa trong sáng vừa tràn ngập dục vọng sao?! Rốt cuộc Chiến Chiến là thần tiên cực phẩm nào vậy!"

"– rất thích nghe cậu ấy hát! Giọng hát thực sự quá tốt! Tui nghe xong chỉ muốn khóc!! Đoạn nào cũng là giọng hát gốc hết!"

Hà Bách nhìn đạn mạc một chút, lại mở điện thoại ra xem weibo, lập tức vui vẻ, "Tôi nói này lão Mạnh, chẳng phải Vương tổng là anh em tốt của Cơ tổng các cậu sao, vì sao toàn tâm toàn ý chuyên xoi mói hắc Tiêu Chiến vậy? Hình như mỗi ngày còn có đám antifan chầu chực dưới weibo của ngài ấy, chờ ngài ấy hắc Tiêu Chiến !"

Mạnh Dao hơi nhướng mày, "Ngài ấy nói cái gì? Thôi bỏ đi, tôi tự xem."

Chờ lúc Mạnh Dao vào trang chủ weibo Vương Nhất Bác liền phát hiện mấy phút trước "Vương Nhất Bác:
#Tiêu_Chiến_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?"

Fans, antifans, người qua đường tụ tập phía dưới khí thế ngút trời.

"– đồng ý, dựa vào việc cởi áo thu hút ánh mắt người khác vậy chẳng bằng dứt khoát khỏi mặc gì luôn đi! Có thể đứng hát không làm gì được không?"

"– cũng chỉ là những fans não tàn chưa một lần bước chân ra ngoài xã hội gào khóc, tuy nhiên bây giờ mấy minh tinh lưu lượng này, giọng hát thì không có, nhảy cũng không được, cũng chỉ có thể làm ra loại thủ đoạn này để cọ nhiệt độ thôi!"

"– vờ lờ Vương tổng có phải anh đang ghen không?! Ha Ha Ha! Được được được không nhìn cậu ta nữa tụi em chỉ nhìn anh thôi! Anh đẹp trai nhất! Nhưng mà, Vương tổng có từng cân nhắc qua việc phát thưởng thêm lần nữa không? Quỳ xuống cầu xin đó!"

"– người qua đường xin hỏi đây là ai! Nhảy đẹp quá! Hát cũng rất hay! Trong vài phút, bổn cung phải biết cậu ấy là ai!"

"– Chị gái nhỏ trên kia, cậu ấy chính là Tiêu Chiến đang cùng Vuong tổng của tụi em tương ái tương sát đó, chị kiếm một lúc là sẽ ra thôi, khoảng thời gian này cậu ấy đều đang tàn sát bảng hot search!"

Trong phòng làm việc.

Vươnf Nhất Bác đăng weibo xong, bắt đầu suy tính lại có lý do đưa đồ ăn rồi, vậy lần này phải đưa gì sang cho Tiêu Chiến mới được đây.

Bày ra các menu, mười chọn bảy, bảy chọn năm, năm chọn ba, ba chọn hai, cuối cùng thực sự không chọn được, nghĩ nghĩ, Vương Nhất Bác quyết định dứt khoát đưa thẳng hai menu đấy tới đó luôn.

Hắn lại đi lướt khu bình luận weibo, cấm bình luận những tài khoản phát ngôn khó nghe, nhìn thấy bình luận mắng chửi còn thuận tay tố cáo.

Vương Nhất Bác đang thành thục thao tác, bỗng nhiên điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.

Thờ ơ mở tin nhắn mới ra, con ngươi Vương Nhất Bác co lại, suýt nữa đánh rơi điện thoại, lỗ tai đỏ bừng ngay cả thở cũng không thông.

Trong tin nhắn, là một tấm hình Tiêu Chiến tự chụp.

Trong hình, Tiêu Chiến chắc đang ở nhà, ánh đèn sáng ngời. Cậu đứng trước gương, hơi cúi đầu cong mắt và khóe môi. Mặc quần bò, thắt lưng màu đen vòng quanh cái eo nhỏ, tay trái khớp xương rõ ràng kéo áo phông trắng lên, lộ ra cơ bụng trắng trẻo rắn chắc.

Dưới ảnh là ba chữ, "Có cơ bụng."

Tiêu Chiến ngâm trà, uống xong rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Vương Nhất Bác, chỉ có một chữ, "Ừ."

Lười biếng ngồi trên ghế salon, Tiêu Chiến dựa vào gối ôm không chú ý tới khóe miệng đang giương nhẹ của mình. Cậu đang đánh chữ trả lời, không nghĩ rằng lại có thêm một tin nhắn mới được gửi qua.

"Rất đẹp."

Lần này, Tiêu Chiến không nhịn được bật cười. Cậu tiện tay sờ bụng mình, cảm thấy khoảng thời gian tập gym này không có uổng phí — ít ra rất tự tin.

Xóa nội dung trả lời lúc trước, Tiêu Chiến đổi sang hỏi, "Vậy hôm nay có đồ ăn ngoài không?"

Lần này tin nhắn trả lời lại rất nhanh, "Có, hai loại."

Tiêu Chiến cười —

Tôi vô cùng mong chờ.

Nhưng thức ăn ngoài chưa tới, điện thoại Mạnh Dao đã tới trước.

"Tiêu Chiến vừa nãy tỉ lệ người xem đã lên 3,9% rồi!" Thanh âm Mạnh Dao còn chưa dứt, Hà Bách ở bên cạnh nói chen vào, "Ái chà, mấy chương trình đang chiếu cùng lúc kia làm sao có thể đánh lại tụi mình đây!"

Mạnh Dao cười nói, "Hà đạo, cậu đang khoe khoang à? Ha ha ha, cứ khoe đi, đừng quên tiền thưởng cho Chiến Chiến là được!" Hắn lại nói với Tiêu Chiến, "Còn nữa, ba đề tài có tên cậu leo lên hai mươi vị trí đầu mười lăm vị trí đầu bảng hot search, đề tài liên quan tới "Thiên Long " chiếm hơn nửa!"

"Lão Mạnh, cậu quá nghiêm khắc rồi thành tích này vẫn chưa thể để tôi khoe khoang sao?"

Tiêu Chiến không nói chen vào, đuôi mắt mang theo ý cười nghe Mạnh Dao và Hà Bách đấu võ mồm với nhau. Chờ hai người đấu xong, cậu mới mở miệng nói, "Thật sự rất cảm ơn Hà đạo đã cho tôi cơ hội này."

Hà Bách cười, "Đều là giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng phải cảm ơn cậu vốn dĩ dùng người mới có nguy hiểm rất lớn, hoặc là chương trình bạo đỏ tiền vào như nước hoặc là mất hết vốn liếng thua lỗ thảm hại, may mà có cậu có Kin Lăng, gánh nửa chương trình nếu không tôi cũng không còn lòng dạ ngồi đây ăn thịt nướng uống bia rồi."

Mạnh Dao ở bên cạnh hừm một tiếng, "Lão Hà, chẳng phải cậu cũng nên cảm ơn tôi sao? Dù gì người cũng là tôi đưa tới trước mặt cậu!"

"Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu cảm ơn cậu!" Hai người ngồi uống bia, giọng điệu Hà Bách nghiêm túc không ít, "Trong giới này lớn lên đẹp trai xinh gái, giọng hát dễ nghe biết nhảy, xưa nay đều chỉ nhiều chứ không ít nhưng cậu là độc nhất vô nhị. Tiêu Chiến này, cố gắng nỗ lực ngoan ngoãn đi theo Mạnh ca của cậu đi, sau này nhất định cậu sẽ cực kỳ nổi tiếng."

Tiêu Chiến ân cần nói cảm ơn lần nữa, "Hà đạo, cảm ơn anh."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhìn màn hình tối đen, bỗng nhiên cảm thấy, tương lai đầy sương mù mờ mịt trước kia cuối cùng cũng rõ ràng thêm một phần rồi, chí ít bây giờ có thể thấp thoáng thấy đường đi.

Cậu đang xuất thần, tiếng thông báo có tin nhắn mới lại vang lên.

Mở điện thoại, nhận ra không phải là Vương Nhất Bác mà là của chú Kha, nói đã lấy được tư cách tham gia buổi đấu giá cho cậu.

Tiêu Chiến tính thời gian một chút, đúng lúc rơi vào hôm sau ngày thi tuyển hát ca khúc tuyên truyền liền trả lời, "Nhất định cháu sẽ đến đúng giờ, làm phiền chú rồi."

Gửi tin nhắn xong, nhớ lại câu Mạnh Dao vừa nói, Tiêu Chiến mở weibo ra nhìn một chút, quả nhiên nhiệt độ "Thiên Long " đại bạo, mà hot search thứ sáu, chính là Kim Lăng

Tiêu Chiến nhấn vào, phát hiện hai mươi phút trước,Kim Lăng đăng weibo: "Kim Lăng cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ"

Khu bình luận là một biển lớn mênh mông hai chữ "không thể".

Tiêu Chiến cũng xấu xa share lại, "Không thể. // Kim Lăng cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ"

Vừa mới share xong, WeChat liền nhảy ra tin nhắn của Kim Lăng liên tục gửi sang chín cái biểu tình "đau lòng gần chết", Tiêu Chiến gửi lại một biểu tình chống nạnh.

"Kim Lăng: Cậu có còn là anh em của tôi không hả? Đúng rồi, tôi vừa mới biết được ngày mốt tôi phải vào đoàn phim, mẹ tôi đã đóng gói xong hành lý cho tôi rồi!!"

Tiêu Chiến gõ chữ, kinh ngạc, "Nhanh như vậy?"

"Kim Lăng: đúng vậy, một đoàn phim rất lợi hại mẹ tôi tìm bạn bè vất vả lắm mới nhét được tôi vào, nhất định phải phối hợp với thời gian của người ta. Tôi còn phải chuẩn bị sớm nữa, gần như là sáng ngày mốt xuất phát rồi."

Tiêu Chiến hiểu rõ đánh chữ, "Vậy chờ cậu về sẽ lại gặp nhau."

"kim Lăng: nói rồi đó Chiến Chiến, cậu đừng có quên tôi đấy! Hơn nửa tháng sau tôi sẽ trở về chơi với cậu!"

Mười giờ sáng ngày mười một, Mạnh Dao lái xe tới đón người.

Thấy Tiêu Chiến bỏ gậy, mặc áo sơ mi trắng giống như lần đầu bọn họ gặp nhau mặt mày sáng sủa, lộ ra khí chất thiếu niên trong sáng, lần thứ hai Mạnh Dao ý thức được Tiêu Chiến cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Hắn hoàn hồn cười nói, "Tại sao lại mặc cái này? Không đi mua một ít quần áo giày dép đắt tiền à? Hồi trước tôi nghe nói hình như giày đá bóng AJ lại sắp ra mắt sản phẩm hợp tác rồi, đồ hiệu mùa thu cũng lên kệ rồi đấy."

Tiêu Chiến lên xe thắt chặt dây an toàn, cười lắc đầu, "Không mua, quần áo đủ mặc là được tôi cũng không thích mua quần áo."

Hồi trước lúc ông bà ngoại vẫn còn, quần áo trong nhà đều là một ông thợ may làm. Kiểu dáng đơn giản, chất liệu cũng tốt một cái có thể mặc lại rất nhiều lần, vì vậy cậu không quen mua quần áo mới thường xuyên đủ mặc là tốt rồi.

Mạnh Dao tặc lưỡi một tiếng, "Cậu thực sự là nghệ sĩ tiết kiệm nhất tôi từng thấy, không hút thuốc lá không uống rượu, không mua đồng hồ không mua nhà, không thích đồ hiệu cũng không thích siêu xe, quần áo mặc thường mặc đều là hàng sỉ, tôi mà nói ra nhất định chẳng có ai tin!"

Nói đến đây Tiêu Chiến tò mò, "Còn anh thì sao, bình thường tiêu tiền vào đâu vậy?"

Mạnh Dao nhướng mày cười nói, "Hồi trước rất thích đồ cổ, chăm chỉ nghiên cứu mấy năm, nhưng vẫn không chịu nổi việc hàng pha kè đầy rẫy ngoài đường! Sau đó thì thích đầu tư sưu tập châu báu, sau đó lại thích mua nhà bây giờ thì thích tích tiền, nhìn một chuỗi số dài tôi sẽ rất vui!"

"Đúng rồi, bàn chính sự, " Mạnh Dao nhớ lại, "Lúc nữa cậu tới sẽ chạm mặt Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ. Hồi trước có tin nói Vưu Ưu thi hát vào buổi chiều nhưng lịch trình Từ đạo rất kín, bèn đẩy hết lên buổi sáng rồi."

Tiêu Chiến gật đầu, "Mạnh ca anh yên tâm lời bài hát tôi đã thuộc rồi, tối hôm qua tôi còn vừa hát vừa ghi âm, nghe lại bản thân rất hài lòng."

Mạnh Dao tin cậu, nhưng vẫn khuyên nhủ thêm, "Nếu như không được chọn thì cậu cũng đừng nản lòng, sự nghiệp của cậu cũng vừa mới thành công cất bước đầu tiên, sau này cũng sẽ có rất nhiều cơ hội!"

Tiêu Chiến biết Mạnh Dao đang lo lắng cho tinh thần của cậu, "Ừ, tôi biết rồi."

"Chúng ta đi từ từ, yên tâm đi theo Mạnh ca nhất định cậu sẽ không thiếu thịt ăn!"

Thanh máy lên tầng ba mươi, vừa bước ra cửa thang máy đã có người tới dẫn đường.

Hai người Tiêu Chiến đi theo người đó vào trong, đến bên ngoài một phòng ghi âm.

Vừa nhìn đã nhận ra người đang đứng, Mạnh Dao tươi cười chào hỏi trước, "Từ đạo, Ninh sản xuất, đã lâu không gặp!"

Từ Lan khoảng bốn, năm mươi tuổi, ăn mặc tùy tiện toàn thân chỉ có hai màu đen xám, nếp nhăn quanh miệng rất sâu nhìn có vẻ khó gần, nhưng lúc cười lên lại rất ôn hòa.

Ông bắt tay Mạnh Dao, lại nhìn sang Tiêu Chiến, "Tôi đã nghe tất cả các ca khúc cậu hát trong "Thiên Long " rồi, rất tốt."

Tiêu Chiến khiêm tốn, "Cám ơn Từ đạo!" Cậu cong mắt cười, "Tôi rất thích xem phim của ngài, mỗi một bộ xem qua không chỉ một lần, không nghĩ rằng mình lại có cơ hội thấy người thật."

Từ Lan nhướng mày, cười nói với người bên cạnh, "Phim tôi quay phần lớn đều là những bộ phim nghệ thuật buồn tẻ nhàm chán, không nghĩ là cũng có người trẻ thích nó!" Ông ôn hòa hỏi Tiêu Chiến, "Cậu thích nhất bộ nào?"

Tiêu Chiến không do dự, "Thích nhất  "Quốc Sĩ" và "Mưu Sinh", đặc biệt là "Mưu Sinh", ấn tượng sâu đậm nhất của tôi chính là đoạn kết Vân Lai tự sát trong phòng, mấy ngày sau tôi nằm ngủ liên tục mơ thấy hình ảnh đó."

Từ Lan không nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ thích bộ phim "Mưu Sinh" này, đây là tác phẩm thời kỳ đầu của ông, cũng là tác phẩm ông ưng ý nhất, bèn hỏi thêm vài câu, "Vậy cậu cảm thấy Vân Lai có nên tự sát không?"

Tiêu Chiến nghĩ ngợi vài giây nghiêm túc nói, "Không có nên hay không, đã là người thì ai cũng muốn sống nhưng Vân Lai lại buông bỏ, không muốn sống nữa."

Từ Lan không nói đúng cũng chưa nói không đúng vỗ vai Tiêu Chiến , "Các cậu chờ một chút, vẫn còn hai ca sĩ nữa chưa tới, đến đủ thì chúng ta lại bắt đầu."

Đi cùng với Mạnh Dao vào phòng nghỉ ngơi, bên trong không có ai nhân viên bưng hai ly trà tới, để xuống rồi đi ra ngoài.

Mạnh Dao cẩn thận không để cho Tiêu Chiến uống trà ở đây, đưa bình giữ nhiệt cho cậu, cũng không hỏi Tiêu Chiến có thật sự thích phim của Từ Lan hay không chỉ giới thiệu, "Người bên cạnh Từ đạo là nhà sản xuất của bộ phim này, Ninh Cách là người luôn khiêm tốn. Tuy nhiên lần này cuộc thi tuyển chọn ca sĩ được phổ biến rộng rãi, ngay cả đạo diễn sản xuất cũng tới, xem ra bọn họ rất coi trọng bộ phim này."

Tiêu Chiến cố gắng nhớ tên và số của đối thủ, sau khi trò chuyện vài câu lại lấy lời bài hát ra học thuộc. Mạnh Dao cũng không quấy rầy cậu nữa, lấy điện thoại ra tìm việc cho mình.

Cũng không lâu sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ cùng bước vào. Ba người khách khí hỏi thăm nhưng mà bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, cũng chưa từng gặp nhau bao giờ nên chẳng ai cố hâm nóng bầu không khí, toàn bộ phòng nghỉ yên tĩnh.

Ngay sau đó nhân viên đi vào đưa Hà Tuấn Vũ ra ngoài. Mười mấy phút sau, Vưu Ưu cũng ra ngoài.

Mạnh Dao thu mắt phát hiện Tiêu Chiến còn bình tĩnh hơn so với mình, "Cậu không căng thẳng sao?"

Tiêu Chiến dời mắt khỏi lời bài hát, "Căng thẳng cũng vô ích, còn không bằng học lời thêm vài lần."

Mạnh Dao suy nghĩ: "Cũng đúng."

Gần hai mươi phút sau, cửa lại mở ra nhân viên khách khí nói, "Từ đạo kêu tôi tới gọi hai người."

Tiêu Chiến nói cảm ơn.

Đi vào phòng thu âm, tất cả thanh âm đều bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh. Tiêu Chiến không nhìn biểu tình những người đứng ngoài, đeo tai nghe lên.

Từ Lan và Ninh Cách đứng chung một chỗ, ánh mắt đánh giá Tiêu Chiến đứng trước mirco, thấp giọng hỏi, "Cậu cảm thấy ngoại hình và khí chất có ổn không?"

Ninh Cách khoanh tay, "Từ đạo, rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Nhân vật do cậu chọn, hỏi tôi làm gì?"

"Lười động não cứ việc nói thẳng." Từ  Lan trầm ngâm, "Còn phải nhìn thêm chút nữa, tôi nghiên cứu một chút."

Ninh Cách gật đầu, tập trung nghe Tiêu Chiến hát lúc nhạc dạo vang lên, hỏi, "Vậy cậu thấy cậu ấy hát như thế nào?"

Câu hỏi này Từ Lan không do dự, "Tốt hơn Vưu Ưu không ít, tốt hơn Hà Tuấn Vũ rất nhiều."

"Không sai, nhưng fans cậu ấy không nhiều bằng Vưu Ưu, mặc dù hồi trước tung hoành bảng hot search, nhiệt độ rất cao nhưng nền tảng nhân khí vẫn còn quá yếu, cũng không ổn định." Ngón tay Ninh Cách gõ vài cái vào khuỷu tay, "Tôi chọn Vưu Ưu."

Từ Lan không lập tức mở miệng, vẫn là câu nói trước, "Tôi nghiên cứu một chút."

Kết quả sẽ không thông báo tại chỗ, phải qua mấy ngày sau mới được thông báo cho người quản lý. Hát xong, Tiêu Chiến đi ra từ phòng ghi âm, lễ phép chào hỏi sau đó rời đi cùng Mạnh Dao.

Trong thang máy, Mạnh Dao không vòng vo, "Lần này căng thật, tôi nói chuyện với quản lý của Vưu Ưu vài câu, nhìn tình huống thì Vưu Ưu rất được coi trọng."

Tiêu Chiến nghe vậy vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, "Lần này tôi hát không có sai sót gì, nếu không được chọn tôi cũng đã hết sức nỗ lực rồi."

"Hết sức nỗ lực, " Mạnh Dao lại thở dài, "Bây giờ giai đoạn tuyên truyền phim càng ngày càng quan trọng, coi như là dạo diễn danh tiếng cũng không thể không cân nhắc vì phòng vé. Tôi nghe qua bối cảnh của Vưu Ưu rồi, kém hơn cậu, thứ duy nhất cậu ta hơn cậu chỉ là fandom vững chắc hơn cậu thôi."

Tiêu Chiến khuyên ngược lại Mạnh Dao "Chúng ta cứ đi từ từ, sau này tôi cũng sẽ rất lợi hại."

Mây đen trong lòng Mạnh Dao bị đánh tan, bật cười, "Ừ ừ, sau này cậu cũng sẽ rất lợi hại!"

Buổi chiều, Tiêu Chiến tiếp tục lên lớp học ở công ty, vết thương ở chân cậu cơ bản đã lành rồi, vì để không ảnh hưởng đến việc nhảy nhót sau này, hoặc là xuất hiện các loại hậu di chứng như trật khớp nên cậu cũng phải luyện thêm các bài tập cho mắt cá chân.

Đến khuya Tiêu Chiến mới về nhà, cậu đeo khẩu trang đi tới siêu thị gần đó mua xương sườn và rong biển, đi qua gian hàng khác, chọn một bình giữ nhiệt màu xanh lá.

Tỉ mỉ xử lý xong chỗ nguyên liệu nấu ăn, mở lửa nhỏ hầm canh, Tiêu Chiến vào phòng làm việc lấy một tờ giấy ra tính toán một chút.

Tiền ký hợp đồng với Tinh Hải, tiền livestream, cộng thêm tiền thưởng "Thiên Long " và lệ phí ra sân và cả tiền viết ca khúc chủ đề cho Thanh Thanh, thù lao thu được tính ra cũng lên bảy chữ số.

Chừa số lẻ lại, còn dư bao nhiêu đều bỏ vào trong tài khoản. Tiêu Chiến đánh giá —— chỉ cần không gặp loại nhà giàu không thiếu tiền đấu giá, hoặc là ác ý cạnh tranh thì hẳn sẽ không có vấn đề.

Canh xương sườn hầm cũng sắp được hai giờ, phòng bếp tỏa ra mùi thơm. Tiêu Chiến đoán chừng thời gian cũng sắp được rồi, đang định vào bếp, bỗng nghe tiếng chuông cửa.

Xác định người tới, Tiêu Chiến mở cửa.

Vẫn là người đàn ông mặc âu phục màu đen mấy lần trước, đối phương đưa một cái hộp nhỏ hình vuông tới còn kèm theo một cái thẻ.

Tiêu Chiến mở tấm thẻ ra trước, đập vào mắt là chữ viết có phần quen thuộc nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, rất đẹp mắt, "Lúc ăn cơm tối nếm được, ăn rất ngon."

Cho nên cũng muốn mình nếm thử một chút đúng không?

Tiêu Chiến bật cười, ngẩng đầu nói với người đối diện, "Xin anh chờ một hai phút, tôi có đồ phải phiền anh đem về."

Đi vào phòng bếp, Tiêu Chiến lấy ra bình giữ nhiệt mới tinh đã được rửa sạch từ trong ngăn kéo, rồi múc canh xương sườn trong nồi vào.

Vặn chặt nắp, đảm bảo canh không bị đổ khi chuyển đi, Tiêu Chiến mới cầm ra cửa.

Đối phương nhận hộp giữ nhiệt, gật đầu với cậu, xoay người rời đi.

Cơ Trạm rời khỏi bữa tiệc, lái thẳng xe thể thao mới mua đến Vương gia ngựa quen đường cũ đi vào phòng làm việc của Vương Nhất Bác

Đẩy cửa, ánh đèn ấm áp chiếu vào Cơ Trạm bước trên tấm thảm nhạt màu, ngón tay quay chìa khóa xe hất cằm, "Nhất Bác, có chuyện gì khiến cậu cực kỳ lo lắng, lo lắng đến mức gọi mấy cuộc điện thoại cho tôi nói nhất định tối nay tôi phải tới đây một chuyến vậy? Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, chỉ hộp giữ nhiệt trong tay, "Cậu... có muốn nghe một chút lai lịch của nó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro