Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Tiêu Chiến không biết bởi vì thái độ của mình hay là Mạnh Dao âm thầm đi giao thiệp mà sau này không có ai đến cản đường cậu nữa. Nhưng được thường đi đôi với mất, cậu cũng không có bạn bè. Có lúc tình cờ gặp người tập phòng bên cạnh bên cạnh nhưng cậu vừa mới nhìn người ta một cái, người ta sẽ vội vàng bước nhanh hơn.

Trác Thành ném cái khăn lông trắng cho Tiêu Chiến, đứng dựa vào cửa, mở nắp chi nước uống một ngụm, "Lớp học nhỏ về tâm lý con người bắt đầu, " hắn chỉ người đã nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt, "Có phải cậu đang buồn không? Quá rõ ràng, cậu đang bị xa lánh đấy.."

Tiêu Chiến cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi cổ, nghe Trác Thành hỏi, cậu lắc đầu cười trả lời, "Tôi biết thứ mình muốn cái gì, hiện tại phải làm gì."

Trác Thành đứng thẳng, "Cậu rất tỉnh táo." Hắn làm thầy dạy nhảy ở Thịnh Diệu đã bảy, tám năm, dạy không ít người, có nóng có lạnh, mỗi một người hắn gặp đều không giống nhau. Nhưng hắn dám khẳng định, *tâm tính như của Tiêu Chiến tuyệt đối là đỉnh cao.

Hắn duỗi tay vỗ vai Tiêu Chiến , "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, đừng tốn thời gian và tâm tư vào mấy chuyện lặt vặt này, tập luyện cho tốt, nhất định cậu sẽ thành công." Tay chỉ vào mắt, Trác Thành chắc chắn, "Ánh mắt thầy Trác của cậu sẽ không sai."

Tiêu Chiến cầm khăn lông trắng hơi ướt, trong mắt hiện lên ý cười, "Ừ, nhờ vào lời tốt lành của thầy."

Đúng 12 giờ tan học, Tiểu Tinh đi vào nói Tiêu Chiến hết giờ học thì tới phòng làm việc của Mạnh Dao một chuyến.

"Chắc là muốn mở một bữa tiệc nhỏ, bữa trưa Mạnh ca đặt thức ăn ngoài."

Tiêu Chiến gật đầu, cầm bình nước uống dở trong tay, bấm thang máy lên phòng làm việc của quản lý ở tầng 42.

Vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn đã xộc vào mũi, Tiêu Chiến cũng không khách khí, lên tiếng chào hỏi rồi yên ổn ngồi xuống bắt đầu ăn. Tập tới giữa trưa nên cậu thật sự rất đói bụng.

Mạnh Dao không để bụng việc Tiêu Chiến không khách khí với hắn, nghịch điện thoại di động trong tay, vào thẳng chủ đề, "Ngày hôm nay chủ yếu là tâm sự chuyện thiết lập tính cách của cậu."

Tiêu Chiến lúc nói chuyện sẽ theo thói quen để đũa xuống, "Có kết quả thảo luận rồi?" Hai ngày trước cậu đã nghe Mạnh Dao đề cập tới, nói là đang thiết lập hình tượng của cậu đối với bên ngoài.

"Không sai." Mạnh Dao đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới. Tập vũ đạo hơn nửa tháng, thân hình và khí chất của Tiêu Chiến vốn đã thu hút ánh nhìn của người khác bây giờ càng chói mắt hơn. Mặc dù trên người chỉ mặc mỗi áo thun trắng, nhưng lại giống như có thể lập tức đứng dưới ánh đèn, chụp ảnh minh họa cho tạp chí.

Mạnh Dao thuận miệng hỏi một câu, "Áo thun trên người cậu bao nhiêu tiền?"

Tiêu Chiến kéo áo, "Cái này sao? Mua 19 đồng, giá đặc biệt, tôi trả giá đấy."

Mạnh Dao : "..."

Lần trước Tiêu Chiến tìm hắn lấy tiền lương, Mạnh Dao đã biết trong tay Tiêu Chiến không mấy dư dả, nhưng không nghĩ tới nghèo đến mức này!

Lấy đầu nhọn điện thoại di động đập vào mặt bàn, Mạnh Dao đột nhiên bắt đầu hoài nghi, thiết lập tính cách bản thân làm cho Tiêu Chiến rốt cuộc có đúng hay không.

Có điều, nhìn lại ngoại hình và khí chất Tiêu Chiến, hắn lại không do dự, "Thảo luận xong, chúng tôi quyết định xây dựng hình tượng 'Quý công tử' cho cậu."

Tiêu Chiến chăm chú nghe.

"Hai năm gần đây trong giới không phải là không có người xây dựng hình tượng này, nhưng bọn họ không thành công. Dưới cái nhìn của tôi, hình tượng ' Quý công tử ' này, chỉ cần xây dựng được, chỉ cần không sụp đổ, cho dù là tốc độ rùa bò, càng về sau, bản chất càng bất đồng."

Mạnh Dao nhìn chằm chằm cách Tiêu Chiến dùng bữa, càng nhìn càng có lòng tin, "Cái này cũng là tôi kết hợp tình huống bản thân cậu định ra, bản thân cậu như vậy, cmn nhất định hình tượng này không thể sụp đổ được!"

Tiêu Chiến bỏ thìa súp trong tay xuống, chuôi thìa cùng bát đụng vào nhau, nhưng không có phát ra chút âm thanh nào. Cậu gật đầu, "Tôi tin tưởng quyết định của Mạnh ca, vậy sau này tôi phải làm gì?"

Mạnh Dao xua tay, "Cậu chỉ cần duy trì trạng thái hiện tại của cậu là được, thật sự đặc biệt có thể hù người." Hắn cảm thán, "Nhân tiện nói luôn áo thun trên người cậu này, nhìn lướt qua ít nhất cũng là 999 đồng!"

Trong mắt Tiêu Chiến thoáng qua ý cười, "Lúc tôi trả giá, tổng cộng có mười cái mà được ông chủ giảm giá, tính ra một cái chỉ có 16 đồng. 999 đồng là có thể mua được 60 cái rồi."

Thời khắc này, Mạnh Dao lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình thiết lập tính cách cho người này là đúng hay là không đúng đây, thử hỏi, quý công tử nào lại mặc một cái áo thun 16 đồng?

Thực sự khiến người ta phát sầu.

Một khi đã định ra con đường rồi, phương hướng bèn rõ ràng. "Thiên Long " sắp ghi hình, Mạnh Dao kéo đoàn đội bắt đầu từng bước từng bước tìm cách, làm sao để Tiêu Chiến ra mắt thật tốt. Còn Tiêu Chiến lại không có chuyện gì để làm, vẫn như cũ làm theo thời khóa biểu trước đó, mỗi ngày đúng giờ lên lớp.

Tháng tám tới rất nhanh.

Tới giờ ghi hình, Tiêu Chiến đúng hẹn tới trước cửa sảnh, được trợ lý Hà Bách dắt vào. Hà Bách mặc áo sơ mi kẻ caro nhăn nhúm, cầm chai nước khoáng trên tay, thấy Tiêu Chiến và Mạnh Dao đã tới, dặn dò người bên cạnh vài câu.

Ba người đến phòng nghỉ ngơi sau cánh gà, đóng cửa lại, thanh âm huyên náo bị ngăn cách, bên trong chìm vào yên tĩnh.

Hà Bách không để ý hình tượng ngồi phịch xuống ghế salon, khàn giọng, "Tôi cmn ba ngày không ngủ được, thấy ai cũng muốn mắng!"

Mạnh Dao mang Tiêu Chiến ngồi xuống ghế salon, nhíu mày, "Vì sao lại khó ở vậy? Nào, nói ba nghe thử xem?"

Hà Bách tiện tay lấy giấy ở bên cạnh ném vào người Mạnh Dao, cười mắng, "Đừng có nói xàm, làm ba tôi không sợ giảm thọ sao?" Bị chọc như vậy, tâm tình hắn thả lỏng đôi chút, ngồi thẳng, nhìn sang Tiêu Chiến bên cạnh chỉ cười không nói, hỏi, "Cậu hiểu bao nhiêu về "Thiên Long "?"

Tiêu Chiến nhanh chóng đáp, "Tổng cộng có tám tập, trong đó có bảy trận đấu vòng loại, những người ở lại đến cuối sẽ tham dự trận chung kết, xác định thứ hạng. Trận đầu năm người lên sân khấu, khán giả và giám khảo chấm điểm, người thấp nhất bị loại, bốn người còn lại tính cả người mới bổ sung cùng tiến vào trận đấu kế tiếp, tiếp tục trận đấu giống vậy."

Hà Bách vặn bình nước khoáng trong tay ra uống một ngụm, "Ừ, "Thiên Long " khác ở chỗ, người dự thi đều là ca sĩ mới ra mắt không lâu, hoặc là người mới toanh giống như cậu, sẽ tạo cảm giác mới mẻ. Thứ hai chính là hết một trận loại một người, thay người rất nhanh, luôn có khuôn mặt mới. Nhưng người lưu lại tuyệt đối sẽ được tất cả khán giả nhớ kỹ."

Hắn đặt bình nước khoáng chỉ còn một nửa xuống bàn, nhìn Tiêu Chiến , "Có lòng tin trụ lại đến cuối không?"

Tiêu Chiến không có khiêm tốn, vẻ mặt kiên định, trong mắt tràn ngập tự tin, "Có."

Hà Bách vỗ tay cười to, "Được! Tôi rất thích cái tính này! Lão Mạnh và tôi không nhìn lầm cậu!"

Mùa hai "Thiên Long " bắt đầu chính thức ghi hình. Sau khi đi tham quan trường quay vài vòng, Mạnh Dao sợ Tiêu Chiến căng thẳng, móc tiền túi mời cậu ăn cơm.

Xe lái thẳng đến phía tây thành phố. Sắc trời dần tối lại, xe chạy trên một đoạn đường chật hẹp đầy đất đá, hai bên đèn đường mờ mịt, Mạnh Dao lái xe chậm lại.

Thấy Tiêu Chiến nhìn ra bên ngoài cửa xe, Mạnh Dao cũng liếc mắt nhìn theo, "Chắc là cậu rất ít tới chỗ này đúng không? Chúng ta đang ở đường Thanh Khê, vừa đi ngang qua biệt thự Di Lăng , một tòa nhà rất cũ, dường như hiện tại vẫn còn có người ở. Có người nói chủ nhân tòa nhà hình như là –"

"Thanh Sơn Tiêu thị."

"Đúng, chính là người này. Còn giống họ với cậu nữa." Mạnh Dao nhìn kỹ con đường đen thui phía trước, đánh giá hai câu, "Sống ở đây đúng là thanh tĩnh và tịch mịch thật, không nhiều xe không ai làm phiền, nhưng đi một chuyến tới trung tâm thành phố tốn những một tiếng, rất mệt."

"Đúng, rất bất tiện." Tiêu Chiến bổ sung trong lòng, nếu như gặp phải giờ cao điểm còn bị kẹt xe, đi đường sẽ tốn những hai tiếng, nhất định phải rời giường sớm đi ra ngoài.

Đường càng đi càng hẹp, lại qua vài phút, Mạnh Dao mới dừng xe.

"Nào, hôm nay Mạnh ca mời cậu ăn tại quán cơm Tư, cổ vũ tinh thần!"

Tiêu Chiến xuống xe, đứng trên nền gạch hoạt động tay chân, đánh giá bốn phía. Mạnh Dao nói quán cơm Tư là một căn nhà lớn kiểu cũ được sửa lại. Từ cửa lớn đi vào có một cây cầu cong cong, vài bụi hoa súng trôi lững lờ trên mặt nước, trong gió đêm thoang thoảng mùi hoa nhài thơm ngát, khiến lòng người bình yên lắng dịu lại.

Mạnh Dao đi phía trước dẫn đường, "Món ăn của nhà hàng này rất ngon, tuy nhiên địa chỉ lại rất xa, còn không dễ tìm, cũng không quảng cáo, tất cả chỉ dựa vào danh tiếng."

Càng đi vào bên trong, cây cảnh và hoa càng nhiều. Lúc rẽ qua đường nhỏ, Tiêu Chiến cúi đầu đi ngang qua mấy cành tường vi rủ thấp, bỗng nhiên cảm giác đằng sau có người nhìn mình. Cậu dừng bước, quay đầu lại, thấy Nhất Bác đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn mình.

Tiêu Chiến theo bản năng mỉm cười, chào hỏi, "Nhất Bác ?"

Nhất Bác đứng tại chỗ vài giây giống như do dự cái gì đó, nghe tiếng, sải chân đi tới gần Tiêu Chiến , mím môi thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích."

Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn hắn, nghe lời không nhúc nhích.

Nhất Bác nâng tay, lấy xuống hai cánh hoa tường vi màu hồng nhạt trên tóc Tiêu Chiến , vô thức vân vê ngón tay — tóc mềm thật.

Tiêu Chiến nhìn thấy giữa ngón tay hắn có chấm hồng nhạt, cười nói, "Cảm ơn anh." Rồi hỏi, "Anh cũng tới nơi này ăn cơm hả?"

Nhất Bác cầm cánh hoa, đưa tay cất vào trong túi, "Ừ, đi ăn cùng bạn."

"Tôi cũng vậy, tôi và quản lý tới đây ăn cơm tối." Tiêu Chiến lui về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng nói, "Vậy tôi không quấy rầy nữa, chúc anh và bạn dùng cơm vui vẻ."

Nhất Bác cụp mắt nhìn Tiêu Chiến , nhẹ giọng trả lời, "Ừ."

Tiêu Chiến cảm thấy hình như đối phương đột nhiên có chút...... Không vui? Nhưng nhìn mặt Nhất Bác không có thay đổi gì, hay là mình nhìn nhầm?

Sau khi Tiêu Chiến đã khuất bóng, Nhất Bác vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không lâu sau, giọng nói của Cơ Trạm truyền tới, "Chỗ đỗ xe cuối cùng đã bị chiếm rồi, hại tôi phải đỗ xe xa ơi là xa, cậu không phải chờ tôi đâu, –" hai chữ phiền lắm còn chưa nói ra đã bị kẹt ở cổ họng. Hắn sợ hãi nhìn Nhất Bác "Cậu cậu cậu... Cậu đang cười?"

Một giây sau Nhất Bác thu lại nụ cười vô thức lộ ra, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, "Cậu nhìn nhầm rồi."

Cơ Trạm vẫn còn hốt hoảng, "Tôi cũng cảm thấy tôi nhìn nhầm thật, nhất định nhìn nhầm!" Hắn lại nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu hiện của Vương Nhất Bác,khẳng định, "Có điều hình như tâm trạng cậu rất tốt, cái này tuyệt đối tôi không nhìn nhầm! Tôi chỉ đi gửi xe thôi mà cậu đã gặp được chuyện vui gì hả?"

Vương Nhất Bác nhìn xuống đường đá xanh chỗ cánh hoa tường vi rơi, vài giây sau đưa ra đáp án, "Hoa tường vi rất đẹp."

Cơ Trạm ngẩng đầu nhìn tường vi chen chúc ven đường, khó hiểu, "Vừa trắng vừa hồng, nhìn cũng có đẹp lắm đâu..."

Tiêu Chiến và Mạnh Dao ngồi vào ghế, hoa ngoài cửa sổ nở rộ từng cụm. Từ bên ngoài, ánh đèn làm bút, cành cây làm khuôn, vẽ nên bức tranh thủy mặc bằng bóng trên vách tường trắng như tuyết.

Mạnh Dao đưa thực đơn viết bằng bút lông cho Tiêu Chiến , "Khoảng thời gian này cậu vất vả lên lớp rồi, muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng sợ ăn Mạnh ca cậu đến nghèo."

Tiêu Chiến cầm lấy thực đơn, cũng không khách khí, gọi một món chay hai món mặn. Mạnh Dao lại gọi thêm một mặn một chay một canh, sau khi lắc chuông đồng đặt bên cạnh bàn, hai cô gái phục vụ mặc sườn xám xanh đậm thêu họa tiết nghe tiếng chuông đẩy cửa đi vào, lấy đi thực đơn.

Mạnh Dao không có ý định lãng phí thời gian chờ thức ăn.

"Đang rảnh thì tôi sẽ nói với cậu về bốn người ngày mai sẽ cùng cậu ghi hình, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."

Tiêu Chiến uống một ngụm trà hoa, cười nói, "Vốn dĩ tôi cũng định hỏi cái này."

Mạnh Dao cũng không phí lời, "công tác bảo mật của "Thiên Long " từ trước đến giờ làm rất tốt, trước đó chỉ vung tiền quảng bá kéo nhiệt độ cho chương trình, nhưng chưa bao giờ để lộ thí sinh tham gia là ai, cũng sẽ không thông báo sớm cho ca sĩ dự thi.

Vì vậy, không ít người mới không nóng không lạnh vô cùng tích cực cọ nhiệt độ làn sóng này, cũng thuận tay thay tổ chương trình dâng lên một làn sóng khác."

Tiêu Chiến nâng cốc tre, tò mò, "Vì sao anh lại biết?"

"Cái này rất dễ mà? Tôi đường đường chính chính xem danh sách ở chỗ lão Hà." Mạnh Dao "cây ngay không sợ chết đứng", nói xong bản thân cũng mỉm cười, "Tôi với cậu cùng tính nào. Một người là Triệu Hy, hai tháng trước hát nhạc phim thần tượng, giọng hát thuộc thể loại ngọt ngào, kỹ thuật cũng bình thường."

"Thứ hai là Huyên Huyên, một thành viên mới ra mắt của một nhóm nhạc, có thể hát có thể nhảy, có thể xem là người nổi tiếng nhất trong nhóm, lần này tham gia "Thiên Long " nhất định là dựa vào thực lực, gom thêm chút nhân khí."

Mạnh Dao đánh giá, "Hai nữ ca sĩ này tương đối bình thường, Triệu Hy còn kém hơn không ít. Về ba nam ca sĩ, cậu, Kim Lăng , Sở Việt ."

Tiêu Chiến nói tiếp, "Tôi biết Sở Việt, hồi trước cậu ta ra một ca khúc đơn." Lại bổ sung, "Là Tinh tỷ giúp tôi sắp xếp lại tư liệu những ca sĩ mới gần đây."

"Cô ấy rất cẩn thận." Mạnh Dao gõ bàn một cái, nói tiếp, "Nhưng kỳ thực tôi không để Sở Việt vào mắt, thiết lập tính cách của cậu ta cmn chỉ là thẹn thùng ấm áp. Hình tượng, khí chất, thực lực đều chỉ thuộc hàng trung, nói thật, còn không lọt mắt vào Mạnh ba ba."

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, cũng hiểu rõ, "Vì lẽ đó then chốt là Kim Lăng ?"

"Đúng vậy." Mạnh Dao cảm khái, "Sinh ra đã ngậm thìa vàng, đó chính là Kim Lăng ." Hắn tiếp tục nói, "Ba Kim lăng là Kim Tữ Hiên , mẹ là Giang Yếm Ly , chính là ca vương cùng ảnh hậu vang danh mấy chục năm, danh tiếng không giảm. Mà cậu ấy là con trai duy nhất, fan gia truyền cũng đã vào chỗ, chỉ chờ cậu ấy ra mắt. Hơn nữa tôi đã thấy Kim lăng hai lần, đúng là có hết ưu điểm của cha mẹ, giống như cậu, là thể loại chỉ dựa vào mặt cũng nổi."

Tiêu Chiến sờ mặt mình, cười cười nhấn mạnh, "Mạnh ca, rõ ràng tôi định dựa vào tài năng!"

Mạnh Dao cũng cười, "Vâng vâng vâng, rõ ràng có thể dựa vào mặt nhưng vẫn muốn dựa vào tài năng, tùy cậu chọn!"

Hai người bưng chén trà hoa cạn ly, Mạnh Dao tổng kết, "Vì lẽ đó người bị loại đầu tiên phân nửa là Triệu Hy. Yêu cầu của tôi đối với cậu, là từ tốn đi lên một cách vững vàng, để tất cả khán giả xem chương trình đều nhớ kỹ cậu là được."

Tiêu Chiến không lên tiếng, buông tay lắc cốc tre, suy nghĩ vài giây nói, "Mạnh ca, lúc trước tôi tập nhảy có nhảy ra một ý tưởng, không biết có được hay không."

Mạnh Dao nhíu mày, "Nói nghe thử?"

Tiêu Chiến đơn giản nói ra ý tưởng, có chút không xác định chờ Mạnh Dao tỏ thái độ. Mạnh Dao vuốt cốc tre, đánh giá Tiêu Chiến , trong mắt đều là ý cười, "Tôi cảm thấy tôi có thể trở về chuẩn bị thông qua bản thảo rồi."

Tiêu Chiến ho nhẹ, hơi xấu hổ, "Anh cảm thấy có được không?"

Mạnh Dao hít một hơi, không nhịn được đập bàn, "Đương nhiên được! Vì sao lại không được? Ngày mai tôi sẽ nói với lão Hà, nhất định cậu ta cũng đồng ý!" Hắn lại không thể nịnh hót Tiêu Chiến ngay ở trong đây, "Ai cũng muốn ra oai phủ đầu, suy nghĩ này của cậu đúng là vô cùng tốt!"

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, sau khi cửa phòng khách bị mở rai, món ăn lần lượt đưa lên, một người phục vụ mặc sườn xám xanh đậm, đứng bên cạnh ôn tồn nhỏ nhẹ giảng giải về cách làm cùng nguyên liệu món ăn.

Lúc lên hai món cuối cùng, Mạnh Dao khó hiểu, "Hai món này chúng tôi không gọi, có phải là đưa sai không?"

Phục vụ cười nhẹ nhàng, "Hai món cá hoa vàng nướng chao và canh cá nấu bằng nước luộc gà này là bếp trưởng chúng ta tặng cho hai vị."

Nghe thấy hai tên hai món ăn này, Tiêu Chiến mới chú ý tới hai món ăn cuối cùng, cậu hơi ngẩn người, do dự hỏi, "Xin hỏi..... Bếp trưởng có phải họ Ôn không?"

Người phục vụ mỉm cười gật đầu trả lời, "Đúng vậy."

Mạnh Dao nghe rõ, "Người quen?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừ, người quen."

Sau khi phục vụ đóng cửa ra ngoài, Mạnh Dao kinh ngạc, "Tôi tới nơi này ăn cũng đã nhiều lần, tính cách bếp trưởng Ôn rất kiêu ngạo, bao nhiêu người muốn gặp ông ấy cũng không được. Nấu ăn cũng tùy hứng, nếu như tâm trạng không vui thì có cho bao nhiêu tiền cũng không làm."

Hắn nhìn hai món ăn thêm, tính toán nói, "Hẳn là nhìn thấy cậu đến, muốn gặp cậu, nhưng không muốn tùy tiện quấy rối, nên trực tiếp đưa hai món ăn đến thăm dò. Tôi cảm thấy, nếu không có thâm cừu đại hận, cơm nước xong cậu có thể đi gặp, không chừng sau này tôi có thể hưởng một chút ánh sáng của cậu, mỗi lần tới đây đều có thể thưởng thức được tay nghề của bếp trưởng Ôn ."

Tiêu Chiến yếu ớt cười, "Ừ, cơm nước xong Mạnh ca chờ tôi một chút."

Sau khi ăn xong, đi theo sau phục vụ, Tiêu Chiến quẹo trái quẹo phải tiến vào bếp.

Ôn Hàn vừa thấy Tiêu Chiến , bèn đỏ mắt.

Tiêu Chiến vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Bác Ôn nếu như bác khóc thì cháu sẽ cười bác đấy."

Ôn Hàn nghe vậy bèn lau khóe mắt đang ướt, lại đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới nhiều lần, "Tiểu thiếu gia, cậu có khỏe không?"

Tiêu Chiến nắm bắt tâm lý, an ủi đối phương, "Cháu cũng ổn, cao thêm mấy centimet so với ba năm trước, cũng nặng hơn rồi."

Ôn Hàn không yên lòng, "Sau khi lão phu nhân qua đời, tôi không nên nghe lời cậu mà đi, dù gì ở lại cũng có thể một ngày làm cho cậu hai bữa cơm." Ông làm đầu bếp ở Tiêu gia đã ba mươi năm, có thể nói là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Tiêu Chiến .

Nghe xong, trong nháy mắt Tiêu Chiến bừng tỉnh, hoàn hồn lại, cười nói, "Trong nhà cũng chỉ còn mỗi cháu, khi đó cháu lại đang học đại học, vẫn luôn ở trong ký túc xá, cũng không có cơ hội để bác phát huy. Hơn nữa hiện tại cháu cũng biết nấu cơm, sẽ không đói đến mức gầy xuống."

Ôn Hàn cau mày, "Làm sao có thể để tiểu thiếu gia tự mình xuống bếp? Tôi –"

"Bác Ôn" Tiêu Chiến cắt ngang ông, cũng nhẹ giọng nói, "Cháu muốn học cách tự sinh sống trong những năm qua."

Ôn Hàn không nói thêm gì nữa, thở dài, đánh trống lảng sang đồ ăn, "Cá hoa vàng nướng chao và canh cá nấu bằng nước luộc gà con thích ăn từ nhỏ, đã lâu rồi bác chưa làm lại, cũng không biết có còn hợp khẩu vị con nữa không?"

Tiêu Chiến cố ý mở to hai mắt, khoa trương nói, "Làm sao có khả năng không hợp khẩu vị con nữa? Con một người giải quyết cả hai đĩa, chỉ kém mức ăn luôn cả đĩa!"

Ôn Hàn cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều mang theo ôn hòa, "Tiểu thiếu gia vẫn giống như thuở bé, rất thích chọc bác cười."

Hai người lại hàn huyên vài câu, Tiêu Chiến không để Mạnh Dao chờ lâu, không có ở lâu, chuẩn bị trở về. Trước khi đi nhớ lại lời Mạnh Dao lại nói, "Bạn cháu rất thích ăn món ăn bác làm."

Nếp nhăn trên mặt Ôn Hàn khi cười càng sâu hơn, "Bạn của tiểu thiếu gia chính là khách quý của bác."

Tiêu Chiến xấu hổ cười, trên mặt lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, "Cảm ơn bác Ôn , lần tới con mà muốn ăn, nhất định sẽ trở lại tìm bác chiên một con cá hoa vàng nhỏ ăn."

Rời phòng bếp, Tiêu Chiến đi về dọc theo đường cũ. Gió đêm mát mẻ thoang thoảng mùi hương cây cỏ, gợi lên trong cậu không ít hồi ức. Lúc trước nhanh chóng dọn đi, hiện tại lại đột nhiên có chút nhớ lại.

Nhưng mà ngôi nhà kia, nay chỉ còn một mình cậu.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác không chịu nổi Cơ Trạm ồn ào chơi game mới ra ngoài tản bộ, không nghĩ rằng sẽ tình cờ gặp Tiêu Chiến lần thứ hai.

Rất khéo.

Im lặng đứng bên cạnh một lúc, phát hiện hình như Tiêu Chiến đang ngẩn người, hắn do dự, đến gần, "Tiêu Chiến "

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiêu Chiến hoàn hồn, thấy người gọi là Vương Nhất Bác , cười nói, "Anh ra ngoài tản bộ?"

"Ừ." Nhất Bác cẩn thận tìm từ, "Tâm trạng cậu không tốt hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không có, chỉ là nhớ lại một ít chuyện lúc trước." Cậu lại cười nói, "Ngày mai tôi sẽ phải đi ghi hình tập đầu của chương trình "Thiên Long ", thật ra tôi vẫn hơi hồi hộp."

"Đừng hồi hộp." Vương Nhất Bác tin cậu sẽ đứng hạng nhất.

Tuy nhiên, để chắc chắn, trong đầu Nhất Bác đã lập kế hoạch làm sao để độc quyền tài trợ chương trình này rồi.

Tiêu Chiến không tiếp tục nói nữa, tuy rằng cậu gặp Nhất Bác mấy lần, nhưng cũng không thân thiết lắm, có lẽ đối phương cũng không có rảnh rỗi nghe mình tâm sự.

Cậu nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn Vương Nhất Bác thêm một lần nữa, cười nói tạm biệt, "Quản lý của tôi còn đang ở bên trong, tôi cũng nên về rồi."

Khóe mắt thấy một vết trắng nhạt, Tiêu Chiến nâng tay, phủi xuống vài cánh hoa tường vi rơi trên vai mình.

Nhất Bác tiếc nuối thu hồi bàn tay còn chưa kịp giơ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro