Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa rạng sáng ngày thứ hai Tiêu Chiến, Mạnh Dao và Tiểu Tinh đến trường quay. Bọn họ tới rất sớm, Hà Bách thiếu ngủ đang làm ổ trong ghế ăn sáng, thấy bọn họ đến, không có tinh thần chào hỏi, "Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, " Mạnh Dao tặc lưỡi mấy lần, "Thảm vậy? Cậu đây là lại một tối không ngủ?"

Hà Bách uống hai ngụm sữa đậu nành, "Ừ", "Lúc bình minh vội vã chợp mắt hai tiếng trên ghế, " Ngữ điệu hắn biến đổi, cất cao giọng quát, "Tôi cmn còn phải nói bao nhiêu lần? Đừng có mở đèn số bảy, các cậu muốn quay phim ma à!"

Phụ trách ánh sáng ở phía xa trả lời một câu, Hà Bách không còn tâm tình ăn sáng, quăng sữa đậu nành, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến ôn hòa hơn không ít, "Ngày hôm qua lão Mạnh nói với tôi suy nghĩ của cậu, tuy rằng chỉ bỏ thêm một chi tiết nhỏ, nhưng nhất định hiệu quả sân khấu sẽ rất tốt, tôi đã nói thợ trang điểm sắp xếp xong xuôi."

Tiêu Chiến cười nói cảm ơn, "Cảm ơn anh, làm phiền rồi!"

"Cám ơn cái gì, tôi còn trông cậy vào cậu cùng Kim Lăng giúp tôi nâng tỉ lệ người xem và nhiệt độ đây, tôi đã mua hot search xong xuôi hết rồi. Ngược lại cậu có suy nghĩ đặc sắc gì cứ nói, mọi người cùng nhau nghiên cứu."

Hà Bách sờ sờ cái cằm mọc đầy râu, "Người tới sớm được sớm. Cậu đi diễn tập có hóa trang trước đi. Đây là lần thứ nhất cậu lên sân khấu, tuy rằng chúng ta là ghi hình, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập, nhưng vẫn nên cố gắng hết sức không để sai lầm. Thời gian còn nhiều, chúng ta diễn thử hai lần đi."

Cái này cũng là dự định của Mạnh Dao .

Tuy rằng Tiêu Chiến không mất bình tĩnh, cậu cũng được Lam Hoán và Trác Thành giúp đỡ bổ sung không ít thường thức sân khấu, nhưng nghe một ngàn lần cũng không hữu dụng bằng thực hành một lần. Nếu như thời điểm ghi hình xảy ra sai sót nhỏ, hậu kỳ sẽ giảm bớt hoặc là dùng những ống kính khác bù đắp, Mạnh Dao biểu thị: ống kính của Tiêu Chiến có bao nhiêu chính là có bấy nhiêu, một cái cũng không thể thiếu!

Trí nhớ Tiêu Chiến rất tốt, lúc diễn tập lần thứ nhất, còn có thể phạm lỗi nhỏ mà người mới thường phạm, sau khi được sửa lại, lần thứ hai hoàn toàn không bới ra tật xấu nào.

Hà Bách ở dưới sân khấu xem xong, vẫy tay với Tiêu Chiến. Đến lúc cậu đi tới, hắn dặn dò, "Một lúc nữa chính thức diễn thử có hóa trang, tôi sẽ để tổ âm thanh bắt kịp. Bây giờ tôi dạy cậu, sau này không cần biết cậu tham gia chương trình nào, đều phải xem mỗi một lần diễn thử có hóa trang là diễn chính thức, biểu diễn thật tốt, như vậy cho dù có phát sóng trực tiếp, cũng sẽ không xảy ra sai lầm, trong lòng cũng bình tĩnh."

Tiêu Chiến tập trung nghe, gật đầu, cảm kích nói, "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Hà Bách kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, che lại mái tóc rối, "Ừ, nhớ kỹ đừng quên, con đường cậu đi về sau còn dài."

Chính thức diễn thử có hóa trang hai lần, Hà Bách kéo người phụ trách ánh sáng đến bên cạnh dặn dò, Mạnh Dao đi tìm băng ghi hình xem hiệu quả tổng thể. Tiêu Chiến điều chỉnh hô hấp, cầm lấy khăn mặt Tiểu Tinh đưa tới, lau mồ hôi trán do tập nhảy.

Lúc này, một giọng nói truyền tới, "Tôi còn tưởng rằng tôi tới sớm nhất, không ngờ cậu còn tới sớm hơn tôi!"

Tiêu Chiến nghiêng đầu, một khuôn mặt ngũ quan rạng rỡ liền đập thẳng vào mắt.

Mà đối phương bởi vì Tiêu Chiến đột nhiên nghiêng đầu, cũng nháy mắt sửng sốt hai giây, "Cậu...... Cậu bước ra từ trong manga à?"

Tiêu Chiến cong mắt cười, "Tôi cũng đang muốn nói câu này!" Cậu đưa tay, "Tôi là Tiêu Chiến ."

Kim Lăng vui vẻ nắm chặt tay Tiêu Chiến "Tôi tên Kim Lăng " Cậu thu tay về, cào cào mái tóc nâu hơi dài, kêu, "Tôi còn tưởng rằng tôi đến sớm nhất, không ngờ cậu còn tới sớm hơn tôi, đã xong hai lần diễn thử có hóa trang!"

Tiêu Chiến cầm chai nước mà Tiểu Tinh đưa tới, vặn ra uống một ngụm, "Sáng tôi dậy rất sớm, dậy rồi lại không ngủ được nên dứt khoát tới sớm xem một chút."

Kim Lăng gật đầu liên tục, "Tới đây sớm một chút là đúng, thời điểm ghi hình rất dễ mất bình tĩnh, mà mất bình tĩnh sẽ dễ dàng phạm sai lầm, nhiều lần liên tục nhất định sẽ xảy ra sự cố." Cậu nói, rồi móc trong túi nửa ngày mới móc ra một túi bánh bích quy nhỏ, "Cho cậu, làm bạn nhé!"

Tiêu Chiến đưa tay nhận, mở thẳng ra ăn. Trong miệng ngậm bánh bích quy, cũng kiếm viên kẹo bạc hà trong túi của mình, đưa ra, cười nói, "Ừ, làm bạn."

Kim Lăng cầm lấy viên kẹo xé ra bỏ vào trong miệng, chớp mắt vô cùng chính trực, "Cậu cười thật đẹp!"

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, vụn bánh bích quy còn dính bên môi, "Cũng phải có rất nhiều người nói cho cậu biết, cậu cười lên cũng cực kỳ đẹp chứ?"

"Ha ha ha chúng ta đây là đang khách khí nịnh nhau hả?" Kim Lăng sờ sờ cằm, "Có điều đúng thực là như vậy, ví như mẹ của tôi mỗi ngày khen tôi một trăm lần!"

Tiêu Chiến bật cười, "Cô Yếm Ly thú vị vậy? Trước đây bà ngoại tôi rất thích xem phim có Yếm Ly ."

Phát hiện bản thân càng nhìn Tiêu Chiến càng thích người này. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong giới, người quen biết rất nhiều, nhưng bạn bè lại rất ít. Người khác nghe cậu nói về cha mẹ, nếu không phải làm bộ không thèm để ý, thì cũng chính là khinh bỉ cậu là tinh nhị đại dựa vào cha mẹ, hoặc là khen tặng lấy lòng. Còn như Tiêu Chiến chân thành nói chuyện, không giả bộ, cũng không nịnh bợ, thực sự hiếm thấy.

(*星二代:Tinh nhị đại, đời bố mẹ làm siu sao, đời con cũng làm siu sao)

Nói chuyện cùng người này thật sự rất thoải mái.

Sau đó Tiêu Chiến bèn phát hiện, ánh mắt Kim Lăng phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến cậu theo bản năng sờ mặt mình, hoảng hốt cho là có phải mặt mình nở hoa hay không.

Lúc này, Hà Bách dặn dò xong người phụ trách ánh sáng liền đi tới, nhìn thấy Kim Lăng "Tới sớm vậy?"

Kim Lăng lễ phép gật đầu, "Chào Hà đạo! Là người quản lý của tôi sáng sớm tới làm phiền tôi, nếu không phải bị kẹt đường thì còn có thể tới sớm hơn nửa giờ."

Hà Bách thấy Kim Lăng và Tiêu Chiến đứng chung một chỗ cũng không tệ, cảm thán một câu, "Có hai khuôn mặt này của các cậu, tỉ lệ người xem chương trình của tôi đã được bảo đảm!"

Kim Lăng nói thẳng, "Hà đạo, tôi phải nói rõ, tôi hát hay nhảy đều rất bình thường, ba tôi tự mình ra trận dạy tôi hát, cuối cùng lật bàn không dạy nữa. Lại mời người dạy nhạc với giá cao, nhưng vẫn không thể cứu nổi trình độ rách nát của tôi. Vì vậy nên, thật sự tôi chỉ có mỗi mặt là ok!"

Tiêu Chiến nghe cậu nói vô cùng thành khẩn, không nhịn được bật cười. Kim Lăng trợn mắt, quay qua đánh Tiêu Chiến , "Không ngờ cậu lại cười tôi!"

Tiêu Chiến nhanh chóng chạy đi, hai người đùa giỡn với nhau, Hà Bách rảnh rỗi nói thêm, "Vui thôi đừng vui quá!"

Đến lúc hai người diễn tập xong diễn thử có hóa trang, đi tới phòng hóa trang phía sau sân khấu, đã vai kề vai nói chuyện quên trời đất. Kim Lăng chuyển đề tài, "Vờ lờ vừa nãy cậu diễn thử có hóa trang trên sân khấu, tôi ở phía dưới xem xong trợn tròn mắt! Người quản lý gia truyền của tôi nói thẳng, nếu như chú ấy phát hiện cậu trước, làm gì còn có Thịnh Diệu và Mạnh Dao !"

Tiêu Chiến vừa nhảy xong, đuôi mắt hơi hồng, lộ ra nốt ruồi cuối mắt, sóng nước lưu chuyển nhìn sang, làm cho Kim lăng khoa trương ôm ngực lùi về sau một bước, "Động tâm rồi!"

Tiêu Chiến sâu sắc cảm giác rằng Kim lăng diễn trò hề, cố ý lãnh khốc nở nụ cười, "Tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Kim Lăng cười ha ha, "Tiêu Chiến cậu là tra nam!" Cười xong cậu lại tò mò, "Phỏng vấn một chút, vì sao cậu rời khỏi đồ nhắc tuồng thì không thể sống được? Tôi phát hiện, cậu vừa nhảy vừa nhìn đồ nhắc tuồng!"

Tiêu Chiến cũng bó tay, "Bài hát tôi xem một hai lần là có thể ngâm nga, tuy nhiên từ từ 20 của bài bắt đầu không nhớ được, lời bài hát bản thân viết cũng vậy, sau khi viết ra còn không nhớ được."

Kim Lăng cười vang, "Tôi về có thể nói với ba, cuối cùng con cũng gặp một người nhớ lời còn tệ hơn con!"

Mãi cho đến mười một giờ, hai nữ ca sĩ Triệu Hy và Huyên Huyên mới một trước một sau lần lượt đến. Nhìn thấy Kim Lăng trong phòng hóa trang, hai người đều có chút kích động. Sau khi tự giới thiệu mình, hai cô đang muốn nói vài câu với Kim Lăng, lại bị trợ lý Hà Bách gọi đi.

Kim Lăng nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp tới giữa trưa rồi, Sở Việt kia vẫn chưa tới, cậu ta là đại bài à?"

Tiêu Chiến đang cố gắng thuộc lời bài hát, nghe thấy Kim Lăng nói vậy bèn nói thầm, "Chắc là kẹt xe?"

Kim Lăng thấp giọng, hưng phấn tám chuyện, "Tôi nói nhỏ với cậu, cái này là tôi nghe được từ người quản lý của tôi. Có người nói Sở Việt kia còn không tình nguyện tới cái chương trình này, nói đẳng cấp chương trình này quá thấp, không xứng với địa vị cậu ta hiện nay."

Tiêu Chiến cũng nhỏ giọng, kinh ngạc, "Show Hà đạo làm cái nào cũng nổi, mùa đầu "thiên Long " cũng cực kì nổi, đẳng cấp... quá thấp? Có phải cậu ta hiểu nhầm cái gì không?"

Kim Lăng nhướng mày, "Ai biết được, tầm nhìn to lớn vậy, phàm nhân như chúng ta sẽ không thể hiểu."

Qua mười hai rưỡi, tới khi mặt Hà Bách đen đến mức không thể đen hơn, Sở Việt mới mang theo quản lý và ba người trợ lý thong thả bước tới.

Kim Lăng lén chọt chọt Tiêu Chiến lặng lẽ nói, "Nhìn kìa, một bưng nước một cầm quần áo một lấy điện thoại, cha mẹ tôi cũng không phô trương đến mức này!" Trong lời nói cũng như bên ngoài đều tỏ vẻ ghét bỏ Sở Việt .

Tiêu Chiến cũng không quá quan tâm, ngược lại cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu Kim Lăng vô cùng thú vị, nói thêm vài câu.

Cuối cùng năm người tập hợp trong phòng hóa trang, một trợ lý của Sở Việt bắt đầu đưa quà tặng, cười híp mắt, "Đây là quà tặng mà Sở Việt nhà chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, hi vọng sau này có thể vui vẻ hợp tác."

Kim Lăng nhận lấy cái hộp nhỏ, nhỏ giọng than với Tiêu Chiến , "Tôi dám cam đoan nhất định bản thân Sở Việt cũng không biết trong này đựng cái quỷ gì."

Tiêu Chiến còn đang nỗ lực thuộc lời, nghe vậy nói tiếp, "Mặc kệ có biết hay không, chung quy cũng xem như là một phần tâm ý đi."

Kim Lăng ngẫm lại cũng là, "Cũng đúng, " cậu để hộp nhỏ lên bàn, thấy Tiêu Chiến chăm chú học lời như vậy, cảm giác mình ngồi không cũng không tốt lắm, cũng cầm tai nghe đi ra nghe nhạc. Trong lúc nhất thời, bên trong phòng hóa trang yên lặng, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe ra tiếng thì thầm của Triệu Hy và Huyên Huyên.

Bảy giờ tối, trước sân khấu vang lên tiếng huyên náo, khán giả và ban giám khảo bắt đầu ra trận rồi. Tiêu Chiến đang được thợ trang điểm sửa lại kiểu tóc còn Kim Lăng đã làm xong trước đó, ngây người nhìn gò má cậu.

Tiêu Chiến tà tà liếc Kim Lăng một cái, nhắc nhở, "Kim Lăng, tai nghe trong tay cậu sắp rơi rồi kìa."

"A?... Ừ ừ!" Kim Lăng cầm chắc tai nghe, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Chiến cảm thán, "Mỗi ngày tôi đều soi gương, cảm giác mình vô cùng đẹp trai, mà hôm nay thấy cậu, đột nhiên cảm thấy, cậu làm đệ nhất tôi làm đệ nhị, tôi cũng đồng ý!"

Chuyên gia trang điểm bị chọc cười, "Phong cách và khí chất các cậu không giống nhau. Kim Lăng là ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, Tiêu Chiến là khuôn mặt đẹp mang theo quý khí, mỗi người đều khác nhau."

Tiêu Chiến cũng nhìn cậu trong gương, cười, "Khách khí nịnh hót nhau cả ngày, thế mà cậu vẫn còn cách để nịnh tôi, tại hạ thất kính thất kính!"

Kim Lăng ngẩng đầu, "Đó là đương nhiên, mỗi khi mẹ khen tôi thì có thể khen cả ngày không lặp lại nội dung! Max skill luôn đấy!" Nói xong, mặt cậu nghiêm túc lại, nhỏ giọng nói, "Tiêu Chiến, nhất định cậu sẽ nổi tiếng, cực kỳ cực kỳ nổi tiếng."

Tiêu Chiến hít sâu, đối mặt với Kim lăng , "Ừ, chúng ta cùng cố gắng."

Tám giờ chuẩn bị bắt đầu đợi lên sân khấu. Sau khi rút thăm, Triệu Hy lấy số một, Kim Lăng số hai, Sở Việt số ba, Huyên Huyên số bốn, Tiêu Chiến số năm, biểu diễn xong sẽ bỏ phiếu tại hiện trường, lập tức loại một người.

Sau khi Triệu Hy lên sân khấu, Kim Lăng cũng đi ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại ba người.

Nhận ra Sở Việt ngồi vào chỗ bên cạnh mình, Tiêu Chiến thân thiết lên tiếng chào hỏi, "Chào cậu."

Sở Việt có chút kiêu căng gật đầu, đánh giá Tiêu Chiến  "Tân binh đều nôn nóng muốn thành công, trèo càng cao, té càng đau."

Tay Tiêu Chiến cầm lời bài hát, nghe được Sở Việt nói gì, ban đầu trong mắt còn ôn hòa mang ý cười giờ lạnh lẽo, "Tôi kết bạn với ai cũng không cần cậu quan tâm."

Sở Việt có chút tức giận, nhưng nhớ lại lời người quản lý nói, lại nhịn xuống, dõng dạc, "Tôi nói thẳng, tôi tới tìm cậu hợp tác. Bối cảnh của Kim lăng , tuyệt đối là đối thủ phiền phức nhất của chúng ta, hai chúng ta hợp tác –"

Tiêu Chiến cắt ngang Sở Việt , "Hình như cậu hiểu lầm gì rồi."

Trên cổ tay trắng nõn nhỏ gầy của cậu quấn một sợi dây màu đen bán trong suốt, chỉnh lại một chút cổ áo sơ mi tơ tằm màu đen. Tiêu Chiến lạnh lùng cười, "Thứ nhất, tôi sẽ không hợp tác cùng cậu đối phó Kim lăng. Thứ hai, đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi."

Lúc này, trợ lý Sở Việt vội vội vàng vàng chạy tới, chú ý tới bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, giọng nói nhỏ hơn không ít, "Việt ca, đằng trước thông báo đến lượt anh đợi lên sân khấu rồi."

Sở Việt nhìn Tiêu Chiến một chút, hừ lạnh một tiếng, quay người sải bước đi.

Tiêu Chiến ngồi xuống một lần nữa, nhắm mắt hai giây, quét sạch hết thảy những thứ liên quan tới "Sở Việt " từ trong đầu ra ngoài, lại một lần nữa tập trung chú ý vào lời bài hát trước mặt.

Cậu vẫn luôn hiểu rõ, năng lực thuộc lời bài hát của bản thân vô cùng thê thảm, tuy nhiên năng lực quên ca từ lại vô cùng tuyệt vời, cho nên mới cẩn thận chọn một trong những ca khúc của nữ ca sĩ Lộ Lộ đang nổi —— "Từ Biệt" nghĩ độ khó chắc phải thấp hơn rất nhiều, lại không nghĩ rằng làm thế nào cũng không thuộc được.

Xem ra chỉ có thể sống nương tựa vào đồ nhắc tuồng rồi.

Thời gian chờ đợi cũng không tính là dài, nhưng bởi vì cậu là người cuối cùng ra sân, mãi cho đến khi người bên trong phòng hóa trang đều đi hết sạch thì cuối cùng mới đến phiên cậu ra ngoài đợi lên sân khấu.

Tiêu Chiến vốn cho là bản thân sẽ vô cùng khẩn trương, nhưng càng đến gần sân khấu, cậu càng bình tĩnh, đến lúc đeo tai nghe vào thì nhịp tim vẫn ổn định.

Thợ trang điểm làm xong cho cậu tạo hình cuối cùng, sau khi xác định tất cả đã ổn thỏa, Tiêu Chiến cởi dây lụa mỏng màu đen bán trong suốt từ trên cổ tay xuống, bắt đầu từ trên tai trái, giao nhau vòng qua tai phải, che lại đôi mắt, cuối cùng buộc một nút thắt.

Xác định đã buộc chặt, cậu hơi nghiêng đầu, cảm giác khung cảnh phía trước mờ mờ, sau đó nghe thấy được tiếng hít vào rõ rệt của thợ trang điểm.

Khóe môi Tiêu Chiến cong lên một nụ cười, xuyên qua vải mỏng nhìn về phía chỗ thợ trang điểm đứng, "Xin hỏi hiệu quả thế nào?"

"Vượt qua cả mong đợi!" Thợ trang điểm nhìn vải mỏng tôn lên màu da trắng của Tiêu Chiến , khen ngợi, "Rất đẹp, cố lên!"

"Ừ, " Tiêu Chiến điều chỉnh tai nghe một lần cuối cùng, "Cảm ơn anh."

Đến lượt cậu lên sân khấu rồi.

Sân khấu đang lên xuống ngừng hoạt động, Tiêu Chiến dựa vào tầm nhìn lờ mờ và hình ảnh nhớ được lúc diễn thử có hóa trang lần trước, vững vàng đứng ở trên sân khấu. Giờ phút này, vô số ánh đèn hội tụ trên người cậu, cậu là tiêu điểm duy nhất tại hiện trường.

Người ghi hình nhanh chóng cắt hình ảnh đặc tả cậu lên màn hình lớn.

Cơ thể Tiêu Chiến thon thả cao ráo, giày ngắn bó ống quần đen lại, ra đường cong bắp chân vô cùng đều đặn. Hai nút áo trên cùng của áo sơ mi cùng màu mở ra, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Ống tay áo xắn đến khuỷu tay, cánh tay nhỏ đầy cơ bắp, cổ tay nhỏ gầy và ngón tay khớp xương rõ ràng, cực kì hoàn mĩ.

Mà thứ khiến người khác khó dời mắt nhất, là khuôn mặt của cậu. Dải lụa đen che lại đôi mắt, không chỉ không giảm đi nửa phần nhan sắc của cậu, trái lại còn thêm phần lạnh lùng và khí chất.

Ngay lúc dưới sân khấu yên tĩnh thì tiếng nhạc violon nhẹ nhàng vang lên, vài giây sau, một giọng hát vô cùng trong trẻo không sai một ly vang lên cùng tiếng nhạc, trong nháy mắt thông qua micro trên sân khấu bắt được tất cả hô hấp của mọi người.

Mạnh Dao đứng dưới sân khấu, ngửa đầu chăm chú quan sát Tiêu Chiến đứng chính giữa sân khấu, không kìm lòng nổi, nở nụ cười.

Đây chính là người hắn chọn.

Dường như dải lụa màu đen dưới ngọn đèn phát ra ánh bạc, mái tóc đen nhánh rủ xuống đến đuôi mắt, lộ ra sống mũi thẳng tắp, vành môi rõ ràng, đường cằm gần như hoàn mỹ rồi đến đôi mắt bị che kín, kinh diễm hết thảy ánh mắt của mọi người.

Giọng hát Tiêu Chiến trong trẻo mang theo vài phần lãnh đạm, mỗi một động tác đều khớp với nhạc, mỗi một cơ bắp trên người đều theo nghe theo tiết tấu chỉ huy từ cậu, không sai một ly.

Mạnh Dao nhớ lại mỗi tối bản thân lặng lẽ đi đến tầng 33, không cần biết là ngày nào, đèn phòng tập vẫn luôn sáng.

Tiêu Chiến giống như không biết mệt mỏi viết như thế nào, một lần lại một lần lặp lại động tác, cố hết sức làm tốt nhất. Thường mệt mỏi nằm sấp trên sàn rồi mấy phút sau đứng lên, sau đó tiếp tục luyện.

Hắn đã từng gặp qua nghệ nhân có thiên phú cao nhất, nghệ nhân chăm chỉ nhất —— chưa từng.

Ca khúc đến tiết tấu cao, Tiêu Chiến mạnh mẽ dùng sức ở eo, xoay người, chân phải mang giày ngắn màu đen nhảy theo tiết tấu trên sân khấu, tay trái giơ về phía sau, nhẹ nhàng dùng sức kéo dải lụa đen che mắt. Một giây sau, lụa mỏng buông xuống, một đôi mắt đoạt nhân tâm xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Tiêu Chiến nhìn về phía ống kính, khẽ cười, trong mắt giống như có cả dải ngân hà.

Mạnh Dao nghe thấy được từ ghế khán giả truyền tới tiếng thốt kinh ngạc và tiếng thét chói tai.

Tiêu Chiến giống như người vốn dĩ nên đứng trên đài nhận ánh mắt chăm chú của vạn người.

Chương trình chưa ghi hình xong, nhưng Mạnh Dao đã kết luận, mình mời người phỏng vấn độc quyền xong thì giàu to rồi.

Ca khúc không dài, cộng thêm phách khúc nhạc dạo cũng chỉ có bốn phút. Nhịp cuối cùng rơi xuống, Tiêu Chiến đứng lại. Cậu thuận tay nhặt lên dải lụa màu đen bán trong suốt lúc trước vứt trên sân khấu, quấn lên cổ tay phải. Sau đó cúi người một cái thật thấp với khán đài.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi theo động tác của cậu khẽ lay động, lộ ra đuôi mắt hơi ửng hồng, "Chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến ."

Bởi vì lúc trước dùng hết sức, vừa hát vừa nhảy, cậu thở hổn hển. Thở chậm lại, Tiêu Chiến có chút lo lắng nhìn phía khán giả, "Mọi người...... Có thể phản hồi lại tôi được không?"

Một giây sau, hiện trường bùng nổ tiếng thét chói tai.

Tiêu Chiến đặt bàn tay ở sau lỗ tai, cười hỏi, "Có thể lớn tiếng thêm một chút không?"

"Tiêu Chiến —— Tiêu Chiến —— "

Tiêu Chiến lúc này mới buông tay, chỉnh chỉnh lại vị trí tai nghe, cười nói, "Tôi cảm giác được mọi người tại hiện trường đều hưởng ứng tôi rồi." Cậu phồng má, hét, "Vừa hát vừa nhảy, hi vọng mọi người thích."

Khán giả ở dưới đáp lại nhiệt liệt: "Thíchhh —— "

Bởi vì Tiêu Chiến vận động mạnh, tim vẫn còn đập rất nhanh, cậu nhìn ánh huỳnh quang lóe lên từ ghế khán giả, đột nhiên vô cùng dứt khoát cúi người lần hai.

Đi theo nhân viên xuống sân khấu về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Chiến nhận nước khoáng người bên cạnh đưa tới, một hơi uống hơn nửa bình.

Có người hỏi, "Cậu có đánh giá gì với biểu hiện của mình trong trận này?"

Tiêu Chiến kéo dải lụa màu đen bán trong suốt quấn trên cổ tay, cười, "Lúc tôi xuống sân khấu nhìn thấy người quản lý đang cười, chắc là... cũng không tệ lắm phải không?"

Máy quay liên tục quay, Tiêu Chiến nhìn về phía ống kính, suy nghĩ một chút, giơ tay phải lên làm một trái tim, "Hy vọng có thể ở lại."

Cửa phòng nghỉ ngơi vừa mới mở ra, một bóng người liền nhào tới nhảy lên ôm chặt cậu. Tiêu Chiến lùi lại hai bước, bất đắc dĩ cười nói, "Kim Lăng , cậu dùng sức hơi nhiều đó?"

Kim Lăng không quản Tiêu Chiến nói cái gì, kích động nói, "Trời ạ cậu trên sân khấu quá tuyệt vời! Có ——" cậu không nghĩ ra được từ để miêu tả, dứt khoát khoa tay múa chân, "—— nhiều người khen ngợi như vậy!"

Sau ống kính, Triệu Hy, Huyên Huyên và Sở Việt ngồi ở trên ghế salon đều rối rít nói chúc mừng, Tiêu Chiến nói cám ơn và bắt tay từng người, hoàn thành khung cảnh bạn bè thân thiết giả tạo.

Bên trong phòng nghỉ treo một cái tivi nhỏ, ban giám khảo và khán giả ở ngoài đang chấm điểm. Nhân dịp lúc này không có nhiều ống kính, năm người cũng không nói nữa, đều yên tĩnh chờ kết quả.

Kim Lăng đứng ngồi không yên, kín đáo nhích lại gần Tiêu Chiến một chút, nhỏ giọng hỏi, "Tôi hơi tò mò."

Tiêu Chiến nhìn màn hình nhỏ, cũng nhích lại gần cậu, "Muốn hỏi cái gì?"

Kim Lăng : "Mắt cậu bị che lại như vậy thì sao nhìn được đồ nhắc tuồng?"

Giọng Tiêu Chiến so với cậu còn nhỏ hơn, hơi xấu hổ, "Tôi nắm vững trọng điểm lời hát lúc bịt mắt, học thuộc rất nhiều lần. Còn lời khúc sau, dựa cả vào đồ nhắc tuồng."

Kim Lăng vỗ đùi, "Tiêu Chiến, cậu nhanh trí thật!"

Tiêu Chiến thở dài, "Cậu không biết đâu, lúc hát suýt nữa quên lời, lúc đó tôi chỉ muốn bỏ cái dải lụa bịt mắt ngu ngốc này xuống, liếc mắt nhìn đồ nhắc tuồng một chút là được rồi!"

Một khắc đó, Tiêu Chiến sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là "Mạng của tôi đều do đồ nhắc tuồng ban cho".

Kim Lăng vất vả nhịn cười.

Sau mười lăm phút, năm người được nhân viên đưa lên sân khấu lần hai, lần lượt đứng theo trình tự lên sân. Triệu Hy khóc, viền mắt ửng hồng, mặc dù đã dùng phấn che lại nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn ống kính.

Sau lúc quảng cáo, MC mở ra một phong thư màu bạc, lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật từ bên trong, bắt đầu đọc kết quả bỏ phiếu.

"Lần này chúng ta đọc kết quả bắt đầu từ giữa nhé, đầu tiên sẽ công bố hạng ba." MC nhìn quanh hiện trường, "Hạng ba là, Kim —— Lăng!"

Kim Lăng ngạc nhiên —— cậu tự biết bản thân thật sự không được di truyền đến nửa phần thiên phú ca hát và nhảy, không nghĩ rằng có thể được hạng ba, mặt đầy thỏa mãn liên tục vẫy tay với khán giả, tâm trạng vô cùng tốt.

"Đứng thứ hai là Huyên Huyên!"

Huyên Huyên cũng có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô cho là bản thân sẽ đứng hạng ba hoặc hạng bốn, đặc biệt sau khi nhìn Tiêu Chiến biểu diễn, còn không nghĩ tới việc đi tranh hạng nhất. Không nghĩ rằng sẽ đè Kim Lăng xuống, đứng hạng hai.

Lúc này, Triệu Hy đoán được thứ tự bản thân, viền mắt lại đỏ, Tiêu Chiến có thể nghe thấy tiếng khóc sụt sùi nhỏ bé. Mà nắm tay Sở Việt vừa nắm chặt lại nới lỏng ra, cứng người chờ kết quả.

"Bây giờ sẽ công bố, hạng bốn, " MC nhân cơ hội nói về ẩn số hạng nhất, sau đó mới nói, "Hạng bốn là, Sở Việt !"

Sở Việt biến sắc. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cố kỵ ống kính phía dưới đang dõi theo mình nên không có lộ ra biểu tình dư thừa nào, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.

Công bố tới đây, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Mà trên khán đài, cũng lục tục truyền ra tiếng hét tên cậu, từ từ to lên.

"Hiện tại tôi tuyên bố, tập đầu của mùa hai "Thiên Long ", hạng nhất là, Tiêu —— Chiến ! Chúc mừng!" Ống kính đặc tả khuôn mặt của Tiêu Chiến, người chủ trì ở bên cạnh tiếp tục nói, "Thật đáng tiếc, Triệu Hy sắp rời khỏi sân khấu rồi, tập tiếp theo sẽ là vị ca sĩ nào tới bổ sung đây......"

Ghi hình xong, năm người lần lượt đi xuống hậu đài. Tiêu Chiến nhận ra Sở Việt đang nhìn cậu, cười một tiếng với hắn, quay người tiếp tục đi về phía trước.

"Tiêu Chiến ."

Nghe thấy Sở Việt gọi mình, Tiêu Chiến lễ độ dừng lại, "Lại có chuyện gì sao?"

Mặt Sở Việt tối sầm lại, hầu kết chuyển động, "Lần này là cậu dùng thủ đoạn nhỏ, lần sau —— "

Tiêu Chiến cắt ngang hắn, "Lần sau, tôi vẫn là hạng nhất."

Tiêu Chiến chợt phát hiện, cảm giác đối phương không ưa mình nhưng lại không thể làm gì mình đúng là sảng khoái tinh thần, "Nếu như cậu không tin, lần sau cẩn thận quan sát đi."

Nhưng mà vừa mới đi tới cửa phòng hóa trang, biểu tình lạnh lùng cao ngạo cậu vừa mới bày ra đã bị một cái ôm của Mạnh Dao phá hoại gần như không còn, "Tôi nói này, nếu như cậu không nổi, thiên lý nan dung!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro