Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mãi đến lúc ngồi lên xe bảo mẫu, không khí xung quanh Tiêu Chiến vẫn một màu hường phấn.

Mạnh Dao buồn bực, "Cười vui vậy? Bị Tề Triết gài bẫy mà cậu cũng không buồn? Tiêu Chiến, cậu gặp chuyện gì vui hả?"

Tiêu Chiến khiêm tốn lấy tay che miệng lại nhưng vẫn không nhịn được, còn cười lớn hơn. Cậu trả lời, "Tôi phát hiện người tôi thích, rất giống, " ngừng lại, Tiêu Chiến nghiêng đầu cười tiếp.

Mạnh Dao giơ tay che mắt, "Tôi không thể nhìn được nụ cười này, giống như cái gì cậu mau nói đi!"

"Giống như đường phèn, bề ngoài vừa lạnh vừa cứng, nhưng một khi ngậm vào trong miệng sẽ tan ra, rất ngọt."

Nghe xong, Mạnh Dao phanh lại hỏi Tiểu Tinh, "Tinh Tinh, tôi định tìm thời gian gặp nha sĩ, cô có muốn đi chung không?"

Cô liên tục gật đầu, đưa tay ôm quai hàm, "Muốn, ai nha, răng tôi đau quá!"

Ba người bật cười, cười xong, Mạnh Dao hỏi Tiêu Chiến, "Chuyện Tề Triết cậu định xử lý thế nào?"

Tiêu Chiến ngừng cười, "Tôi muốn nghe ý kiến của anh trước."

"Tôi nghĩ kỹ rồi, thật ra thì chuyện Tề Triết đột nhiên tiết lộ này, có lẽ vừa hay là một cơ hội." Mạnh Dao bày ra thái độ làm việc nghiêm túc, thấy biểu tình của Tiêu Chiến, cố ý dài mặt, nghiêm túc nói, "Ngài Tiêu, mời cậu tạm thời thu lại xuân tâm đang nảy mầm đi!"

Tiểu Tinh ngồi bên cạnh bật cười rồi vội vã che miệng lại.

Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, "Ok!"

Lúc này Mạnh Dao mới tiếp tục nói, "Từ lúc cậu ra mắt trên "Thiên Long " cho đến khi thân phận Tư Ninh bị lộ, bởi vì khí chất và ngoại hình của cậu nên nhiều người đều nghĩ rằng cậu đi con đường thần tượng lưu lượng. Sau khi thân phận Tư Ninh lộ ra, mọi người mới bắt đầu nhìn vào thực lực của cậu. Đến lúc "Tươi Đẹp" phát hành, càng ngày càng có nhiều người nhận ra tác phẩm âm nhạc của cậu vô cùng xuất sắc. Căn cứ vào tình huống này, chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội lần này, biến họa thành phúc, củng cố phương diện tài năng âm nhạc và thực lực này của cậu."

Cô bổ sung, "Thứ không đáng tiền nhất là mặt?"

Mạnh Dao gật đầu, " Đúng vậy, đối với Tiêu chiến nhà mình thì chính là như vậy."

Tiêu Chiến hiểu ý tưởng của Mạnh Dao suy nghĩ vài giây, "Tôi thấy cũng được."

"Bây giờ bất kể là giá trị thương mại hay địa vị của cậu đều đã ổn định, trái lại hình tượng lại trở thành thứ phiền phức, ngáng đường phát triển của cậu. Vậy nên sau này cậu cứ tự tin khoe cá tính nhé." Mạnh Dao lại cảm thán, "Dựa vào mặt, hình tượng và cả lưu lượng lăng xê, ba cái không cái nào xài được, đúng là đi vào ngõ cụt, nhưng không ngờ kho tiền lại là tác phẩm."

Cô cũng gật đầu đồng ý, hỏi thăm, "Tiêu Chiến, tâm trạng em khá hơn chưa?"

"Em không sao."Tiêu Chiến khẽ gật đầu, "Mặc dù Tề Triết có mục đích khác, nhưng đúng là anh ta đã đưa hình em cho Mạnh ca, trao cơ hội này cho em. Anh ta cố ý tiếp cận em nói xấu em với thầy nhưng em cũng không bị ảnh hưởng gì. Lần này anh ta đột nhiên tiết lộ tin tức cũng không có bịa đặt về em. Vậy nên, chỉ cần sau này anh ta không nhắm vào em nữa thì em sẽ làm như không quen biết anh ta."

Mạnh Dao : "Cậu nghĩ được như vậy thì tốt, chuyện cậu cần phải làm có rất nhiều, nào có thời gian và sức lực quan tâm mấy thứ này? Dành thời gian và tinh thần sáng tác kiếm tiền hoặc nhận thêm đại ngôn không phải tốt hơn sao?"

Cô che miệng cười nói, "Vậy đại khái là, Tề Triết phí tâm tư gây chuyện, cho là mình có thể dấy lên mưa gió nhưng không nghĩ rằng mấy thứ này không đau không ngứa với Tiêu Chiến, mà em ấy cũng chẳng hề quan tâm? Không hiểu sao tôi lại thấy thoải mái ghê!"

Mạnh Dao cười nhạt, " Đúng vậy, tức chết cậu ta."

Xế chiều hôm đó, sau khi hai hastag #_tiếp_ứng_no.1 và #nghèo_đến_mức_không_có_tiền_mua_đồ_ăn lên hot search, một đề tài liên quan tới Tiêu Chiến đã leo lên đó gặp hai đồng chí của mình.

"—— #hình_tượng_sụp_đổ tui tìm lại mấy tin vỉa hè hồi Tiêu Chiến tham gia "Thiên Long ", tìm được ảnh fan chụp rồi nhận ra đồ Tiêu Chiến mặc tui không nhìn ra nhãn hiệu, cũng không tìm được cái áo giống vậy, đi khắp nơi cầu đại thần có hỏa nhãn kim tinh. Kết quả hôm nay tui đi cửa hàng giảm giá mua đồ với mẹ, phát hiện có một cửa hàng bán áo phông mười tệ một cái một chục trăm tệ, chính là áo phông giống như của Tiêu Chiến ! Tui chỉ có thể nói hình tượng tan con mẹ nó nát rồi! Đây rốt cuộc là dáng người thần tiên gì vại?"

"—— #hình_tượng_sụp_đổ ha ha ha cả giới giải trí không ai đụng hàng! Nhưng mà với khí chất và tướng mạo của Tiêu Chiến thì mặc đồ gì cũng thành hàng limited thương hiệu chanh sả!"

"—— #hình_tượng_sụp_đổ fan âm nhạc muốn nói, cho dù Tiêu Chiến có mặc sơ mi rách chắp vá đứng trên sân khấu hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất " thì mị cũng yêu anh ấy bằng trọn con tim này! Để mị kể cho mà nghe, mị rớt hố "Tươi Đẹp" cũng không thoát khỏi hố "Phong Cảnh Đẹp Nhất " được! Cầu Tiêu Chiến ra mắt album tiếp theo!"

"—— #hình_tượng_sụp_đổ thương con trai quá, thậm chí còn nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn ngoài. Nhưng mà mấy người cười Tiêu Chiến nghèo và người hỏi tại sao Thanh Thanh không đưa tiền cho Tiêu Chiến tiêu, tam quan mấy người có vấn đề à? Nghèo không xấu hổ, nghèo không chí tiến thủ chỉ biết há mỏ chờ sung mới xấu hổ! Tiêu Chiến vẫn luôn cố gắng đi lên, lúc mới ra mắt chân bị thương vẫn cố gắng nhảy xong một bài hát, hoàn toàn dựa vào nỗ lực bản thân mới có được thành tích ngày hôm nay. Không chỉ không xấu hổ, còn có thể kiêu ngạo ngẩng đầu!"

Mạnh Dao "Chậc chậc" lên tiếng, "Tôi hoàn toàn không có đất dụng võ luôn! Tôi còn chưa bỏ tiền mua thủy quân, chiều gió trên mạng đã ngả về bên mình."

Tiêu Chiến cũng nhích lại gần nhìn vào điện thoại, "Thật trùng hợp, cái cửa hàng giảm giá trong hình kia đúng là chỗ tôi mua áo phông đó!"

"Ê, cậu nhìn thử đi, tin tức mới nhất, áo phông giảm giá và sweatshirt giảm giá của cửa hàng kia đã sold out rồi, đúng là hoàng tử marketing, danh bất hư truyền." Mạnh Dao đếm, "Ngay cả bút lông cậu dùng trong video tuyên truyền ngắn của Cô Thành cũng sold out. Quầy lưu niệm của Ninh Bác có bán cây bút lông đó đấy, mà trong thời gian video tuyên truyền phát hành, chưa tới một tiếng, sold out."

Tiêu Chiến đắc ý, "Tôi cướp được một cây nè."

"Tốc độ tay nhanh vậy? Cậu cất ở đâu mau lấy ra đi, tôi còn chưa thấy đồ thật nữa!"

"Tặng cho người khác rồi, là —— "

Mạnh Dao vội vã ngăn lại, "Được rồi, biết cậu đưa ai rồi cậu không cần kể đâu."

Hắn nhìn đồng hồ, "Tí nữa có phóng viên tới muốn phỏng vấn một đoạn ngắn, phỏng vấn xong cũng đúng lúc cậu phải lên máy bay."

Tiểu Tinh vừa mới sửa tóc lại cho Tiêu Chiến, phóng viên đã tới. Lần phỏng vấn này không có nhiều câu hỏi, cũng không có câu hỏi nhạy cảm nào, phỏng vấn trôi qua thuận lợi.

"Lần này cậu đi Vân Thành tham gia hoạt động sao?"

Tiêu Chiến mặc sweatshirt trắng và quần jean bạc màu, chân mang đôi giày thể thao kinh điển, thoải mái ngồi trên ghế salon, rất có cảm giác thiếu niên gọn gàng sạch sẽ. Chỉnh lại cổ áo, cậu đáp, " Đúng vậy, nước suối Phù Nạp Thi có hoạt động từ thiện ở thượng nguồn của Vân Thành. Hy vọng tôi có thể thông qua tuyên truyền nâng cao ý thức bảo vệ nguồn nước của mọi người, góp phần bảo vệ môi trường."

MC cười nói, " Đúng vậy, tới bây giờ bảo vệ môi trường luôn là vấn đề không thể xem nhẹ. Nhắc tới đây, Vân Thành có rất nhiều đồ ăn vặt truyền thống và đủ loại món ngon, khi Tiêu Chiến tới đấy có thể nếm thử một chút á! Vậy cậu có muốn ăn cái gì hoặc thích ăn gì không?"

Vừa nghe câu hỏi này, đột nhiên Mạnh Dao có dự cảm xấu.

Quả nhiên Tiêu Chiến nhếch mép, trả lời, "Gần đây tôi rất thích đường phèn."

Mạnh Dao và Tiểu Tinh bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau ôm má —— đau răng!

Không lâu sau, sân bay vang lên tiếng loa phát thanh, Mạnh Dao nhìn thời gian đi về phía trước, "Chúng ta sắp khổ như chó rồi. Máy bay bắt đầu xoát vé rồi đó, lên đường thôi."

Cao ốc Thịnh Diệu, tầng năm mươi mốt.

Cơ Trạm ngáp một cái, nằm bò lên bàn làm việc, ngoẹo đầu nhìn Vương Nhất Bác "Vì sao sáng sớm cậu lại chạy tới chỗ tôi vậy?"

Vương Nhất Bác đưa thứ đang cầm chặt trong tay ra trước mặt Cơ Trạm, còn nhấn mạnh, "Chỉ có thể nhìn, không thể đụng."

Cơ Trạm bày ra vẻ mặt khinh thường cực kỳ tiêu chuẩn, "Tôi thèm vào!" Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình chằm chằm, hắn vội vã nói lại, "Ok ok ok, hàng hiếm hàng hiếm tôi không dám đụng, nhưng mà tối qua cậu đã khoe với tôi mấy lần rồi mà?"

Vương Nhất Bác làm bộ không có nghe mấy lời này, giới thiệu, "Tiêu Chiến cố ý cướp cho tôi, có sticker, có móc khóa, có miếng nam châm dán tủ lạnh, có —— "

Cơ Trạm bịt tai, kháng nghị, "Anh em, cậu có thể đổi cách giới thiệu được không? Tôi thuộc hết con mẹ nó chỗ cậu nhấn âm và chỗ cậu ngắt câu rồi đấy!" Hắn lại vội vã đổi đề tài, "Đúng rồi, từ lúc nào mà cậu học được cách tiếp ứng vậy? Lần sau còn khoa trương hơn lần trước! Tôi cạn cmn lời!"

Vương Nhất Bác ngừng giới thiệu, giải thích cho hành động của mình, "Các minh tinh khác đều có tiếp ứng, Tiêu Chiến cũng phải có."

"Nghe rất có lý và thuyết phục! Nhưng mà mỗi lần cậu ra tay đều vung tiền như nước ấy, tôi lướt hot search thấy mọi người đều nói tiếp ứng của người thần bí bỏ xa tiếp ứng của fans Tiêu Chiến mười mấy con phố, fans Tiêu Chiến chỉ có một chữ thảm, ha ha ha!" Cơ Trạm thích hóng hớt, rồi lặng lẽ hỏi, "Bây giờ lão già Đinh Triệu Tiên ngã ngựa rồi, cậu định thổ lộ thế nào với Tiêu Chiến của cậu đây? Cậu không gấp nhưng tôi gấp!"

Sau đó hắn thấy Vương Nhất Bác mở ra một bản kế hoạch hoàn chỉnh trong điện thoại, đưa ra trước mắt hắn.

"... Đốt pháo hoa trong chín phút chín giây, vẽ hoa hồng lên thân máy bay, thả chín trăm chín mươi chín khinh khí cầu lên không trung, rải cánh hoa hồng đầy đất?"

Cơ Trạm ngừng lại, tiếp tục đọc, "Phương án hai, sáng sớm mùa xuân, làm một con đường nhỏ bằng thủy tinh ở bờ sông Monastir... Cuối đường để một đóa hồng vẫn còn thấm đẫm sương mai, hỏi, 'Em có hài lòng với những thứ này không?' "

Lời thoại quần què gì vậy?

"Ở trên đảo trồng chín ngàn chín trăm chín mươi chín gốc hoa hồng tạo thành chữ LOVE, đưa người lên máy bay tư nhân bay qua đảo, từ trên cao nhìn xuống dưới." Cơ Trạm ngừng lại, "Đảo nhỏ? Là cái đảo cậu mua mấy năm trước hả?"

Vương Nhất Bác lên tiếng, "Ừ."

Nhanh chóng kéo xuống đọc hết, bỗng Cơ Trạm không biết nên nói gì —— Không ngờ Nhất Bác âm thầm chuẩn bị gần hai mươi phương án!

Nhưng mà, 'Em có hài lòng với những thứ này không'? Cậu ta lấy cái lời thoại này từ đâu vậy?

Cơ Trạm hỏi rất khéo, "Cậu có thể tiết lộ với tôi cậu tìm gợi ý ở đâu không?"

Nhất Bác nói thật, "Tôi đọc sách tham khảo."

"Đọc sách tham khảo? VƯƠNG NHẤT BÁC giỏi lắm!" Cơ Trạm đang định hỏi cậu đọc sách tham khảo nào vậy, đột nhiên màn hình điện thoại nhảy ra tin tức mới.

"Vân Thành xảy ra động ——" Cơ Trạm cứng đờ, im bặt.

Trong phút chốc, Vương Nhất Bác nắm chặt tay, đầu nhọn của móc khóa đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.

Dường như dây thanh quản của Cơ Trạm căng ra, khàn giọng hỏi, "Có phải Tiêu Chiến ... đang ở Vân Thành không?"

Lúc động đất xảy ra, Tiêu Chiến đang đi sâu vào nguồn nước dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường.

Người dẫn đường tên Dục Thần, là dân bản xứ, thông thạo đường núi, vừa đi còn vừa dùng tiếng phổ thông không quá sõi giới thiệu, "Chính là chỗ này, trong núi có tàn tích sông băng, tuyết đọng quanh năm, xung quanh đây không có khu dân cư. Những chuyên gia tới khảo sát nói là nước tuyết chảy xuống từ núi cao, mưa và suối sau khi chảy qua cây cối, đất đai và đá hoa cương thiên nhiên thì được lọc sạch, dưới lực hấp dẫn và áp lực lớn sẽ chảy xuống từ trong khe nham thạch, chứa rất nhiều khoáng chất thiên nhiên. Trước kia khi chú còn bé nếu như trong thôn có người bị bệnh, lão trưởng thôn sẽ kêu mấy thanh niên khỏe mạnh trong thôn vào núi đi tới đây xách một thùng nước về cho người bệnh uống. Uống xong, bệnh giảm phân nửa."

Tiêu Chiến nhận lấy ống trúc đối phương đưa tới, ngồi xuống bên hồ nước trong suốt thấy cả đáy, múc nửa ống trúc, nếm thử một ngụm, vui vẻ nói, "Có vị ngọt nhàn nhạt!"

" Đúng vậy, khi còn bé chú nghe cụ già trong thôn nói, nước này là sương ngọt chảy ra từ bình đá của thần núi."Dục Thần híp mắt cười lên, "Chú biết cái này chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng bây giờ chú vẫn nói vậy với hai con khỉ con nhà chú. Thế hệ trước có nói, phải có lòng kính sợ với thiên nhiên."

"Đúng vậy." Tiêu Chiến lại múc đầy ống trúc, đậy chặt nắp lại, định mang về cho Vương Nhất Bác nếm thử một chút. Cậu đứng dậy nhìn thời gian, "Chú Dục Thần, chú có thể đưa con về được không? Chắc là hoạt động đã chuẩn bị xong xuôi, nếu về trễ buổi hoạt động sẽ bị kéo dài."

"Được, cháu cẩn thận dưới chân, từ nơi này đi lên phía trên cũng chỉ có con đường nhỏ vừa nãy chúng ta đi xuống, đường đi hơi khó, phải —— "

Ngay lúc này, chim chóc xung quanh kêu lên tiếng chói tai, đập cánh phành phạch như báo hiệu điềm xấu. Mặt đất dưới chân dao động, đất đá dưới chân rung chuyển, ban đầu Tiêu Chiến cho là mình không đứng vững, mãi đến khi cậu nghe Dục Thần hoảng sợ nói, "Thần núi nổi giận!" thì mới nhận ra, động đất!

Cùng với mấy tiếng nổ, đất đá lăn xuống từ vách đá phía trên bọn họ, rơi vào hồ nước trong veo trước mặt hai người, "Ùm" một tiếng, nước văng tung tóe.

Tiêu Chiến phản xạ nhanh, kéo cánh tay Dục Thần, lui về sau mấy bước, nhưng nửa người vẫn bị ướt.

Không biết đã bao lâu động đất mới dừng lại, hai người buông bàn tay vẫn đang nắm chặt nhau ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tiêu Chiến lấy ra điện thoại từ trong túi, quả nhiên, tín hiệu trong núi vốn đã không tốt, bây giờ còn mất luôn. Dục Thần chạy xuống vị trí vừa nãy, không bao lâu thì trở lại, thở hổn hển nói, "Không được rồi, đường sụp, đá rơi xuống lấp hết đường rồi, chất cao lắm chỉ có mỗi hai người chúng ta thì không thể dời nổi hết cách đi lên rồi!"

Tiêu Chiến nghĩ ngợi, tình huống tại buổi hoạt động còn chưa rõ không biết có người bị thương hay không. Cậu nói với Dục Thần, "May là chúng ta không bị thương, động đất lớn như vậy nhất định sẽ có cứu viện, chú đừng lo."

"Đúng vậy! Ban đầu tôi rất hoảng sợ, nhưng bây giờ khá hơn rồi." Dục Thần vỗ ngực, vẻ mặt thành kính hướng về phía đông hành lễ, mở mắt ra, hơi xấu hổ, "Cụ già trong thôn dạy, lạy thần núi."

Tiêu Chiến đứng thẳng, cũng bắt chước động tác Dục Thần, nghiêm túc quy củ hướng về phía đông hành lễ, "Là thế này phải không?"

"Đúng, chính là như vậy!"

Lạy thần núi xong, hai người ngồi xuống tảng đá, bởi vì sợ vẫn còn dư chấn nên không dám lại gần vách núi ngồi.

Giọng điệu Dục Thần hơi ngắc ngư, "Chú còn tưởng rằng cháu sẽ cười chú, nói chú mê tín."

Tiêu Chiến bẻ cành cây trong tay rồi lắc qua lắc lại, cười nói, "Cháu lạy thần núi với chú, tâm lý cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Chưa biết chừng thần núi thấy tấm lòng thành của chúng ta sẽ phù hộ chúng ta."

Dục Thần gật đầu, lại sụt sịt, "Không ngờ động đất xảy ra."

Tâm trạng Tiêu Chiến nặng nề, dựa theo mức độ chấn động vừa nãy, chắc cấp độ động đất sẽ không thấp, nhưng không biết tâm động đất ở đâu, tình huống bên ngoài ra sao.

Cậu lại loay hoay mò mẫm điện thoại, nhưng vẫn không có tín hiệu, không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ. Hai người không dám đi lung tung, chỉ ngồi một chỗ, chú ý xung quanh, tìm đề tài tán gẫu.

"Chú, chú có hai đứa con ạ?"

" Đúng vậy, chú già rồi mới có con, sinh đôi, hai đứa đều là con trai, bây giờ đang học tiểu học, thành tích cũng không tệ, nhưng mà rất nghịch ngợm, nhiều khi chú tức đến mức muốn đánh tụi nó!" Khi Dục Thần nói về gia đình, nụ cười cũng dịu dàng lại, đôi môi trắng bệch cũng hồng hơn. Ông lại hỏi Tiêu Chiến, "Còn cháu thì sao, có người yêu chưa?"

"Cháu chưa có, nhưng cháu có thích một người." Tiêu Chiến chỉ vào ống trúc đang cầm trong tay, "Mang về cho anh ấy, muốn cho anh ấy nếm thử."

"Không tệ, được cháu quan tâm săn sóc như vậy, người yêu tương lai của cháu thật có phúc!" Dục Thần không căng thẳng nữa, kể với Tiêu Chiến không ít truyền thuyết của ngọn núi này.

Vừa nói, Dục Thần vừa thở dài, đè xuống lo lắng trong tim, chỉ nói, "Động đất mạnh như thế này, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp tai nạn."

"Đúng vậy." Tiêu Chiến xé cọng cỏ trong tay, ngẩn người một lúc, chợt nhớ tới dòng chữ ông ngoại dạy mình viết hồi trước, "Phù du gửi cho đất trời, hạt kê trôi dạt biển cả mênh mông", con người trong thế gian này, quả thật vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.

Dục Thần vỗ mặt, đứng dậy, "Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Cháu chờ chú một lúc, chú bắt cá rồi nướng cho cháu, lấp cái bụng rỗng đã! Cũng không biết bao giờ mới thoát được, chí ít cũng không thể để bụng đói."

Tiêu Chiến vội vàng đứng lên, "Cháu cũng đi cùng chú, học một ít!"

Mãi đến khi trời gần tối, bốn bề xung quanh yên tĩnh hẳn. Trong khoảng thời gian đó xảy ra ba lần dư chấn, đất đá rơi xuống không ít. Hai người tìm một chỗ khuất gió an toàn rồi ngồi xuống, nhóm lửa, xua đi khí lạnh trong núi.

"Cá buổi chiều nhỏ thật, ăn mấy con cũng không thấy no." Dục Thần khép lại áo khoác, nói dông dài, "Cũng không biết vợ con chú thế nào, chắc đang khóc sưng cả mắt."

Tiêu Chiến cầm nhánh cây trong tay khều đống lửa, cũng đang nghĩ không biết Thanh Thanh và Nhất Bác lo lắng đến mức nào, Mạnh Dao và Tiểu Tinh ra sao.

Trên núi.

Cơ Trạm mặc áo khoác dày, run rẩy nói, "Đêm xuống trong núi lạnh thật! Gió lạnh giống như cắt da vậy á!" Hắn đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, cùng nhìn hiện trường thi công, "Chuyên gia nói sao?"

Vương Nhất Bác không cử động, nhìn chằm chằm các máy móc đang dọn đống đá, trên lông mi hình như dính sương lạnh, "Trước khi trời sáng có thể dọn ra một con đường."

Giọng nói của hắn khàn đặc, mặc áo sơ mi mỏng manh, gắng gượng đứng thẳng giống như thanh thép trong bóng đêm, dường như chỉ cần hắn hơi thả lỏng một chút sẽ đổ sụp người. Cơ Trạm lo lắng, "Hay tôi lấy giúp cậu bộ quần áo nhé?"

"Không cần."

"Được rồi." Cơ Trạm nhìn thời gian, khuyên nhủ, "Cậu đừng vội, các chuyên gia cứu viện tốt nhất đều ở đây máy móc tốt nhất cũng được cậu đưa tới đây, thiết bị chữa bệnh cũng đầy đủ hết cái gì cũng đã chuẩn bị xong. Hơn nữa lúc đó còn có người bản xứ, nhất định Tiêu Chiến sẽ không sao không bị thương đâu."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đường viền không rõ nét của ngọn núi, khàn giọng nói, "Cậu ấy sẽ bị lạnh."

Nghe những lời này, Cơ Trạm không khuyên nữa, đưa tay vỗ vai Vương Nhất Bác, "Tôi đứng chờ cùng cậu."

Càng tới nửa đêm, nhiệt độ trong núi càng lạnh. Cơ Trạm hà hơi vào lòng bàn tay, nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác lúc biết tin, móc điện thoại ra gọi, tay bấm số run rẩy không ngừng sau đó vội vã rời khỏi phòng làm việc của hắn, lảo đảo chạy ra bước chân không vững.

Hoãn lại tất cả công việc, huy động tất cả tài nguyên viện trợ có thể huy động, dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ Tiêu Chiến. Nhìn thấy núi đá lấp kín đường mòn, cứng người vài giây, đôi mắt đầy tia máu. Nếu như hắn không cố sống cố chết ngăn cản, chắc Vương Nhất Bác đã sớm tự mình dọn đá rồi.

Nhìn khuôn mặt căng thẳng và đôi môi tái nhợt Vương Nhất Bác đột nhiên Cơ Trạm nhận ra, tình cảm Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến, có lẽ còn sâu sắc hơn mình tưởng rất nhiều.

Không phải cảm giác mới mẻ tạm thời, cũng không phải sự cảm nắng nhất thời của hormone, mà là tình cảm thật sự để trong lòng, đặt trên đầu trái tim, chỉ cần vừa chạm vào sẽ đau thấu tâm can.

Đụng vào bàn tay lạnh như băng của Vương Nhất Bác, Cơ Trạm nói khẽ, "Thả lỏng đi, nếu như lòng bàn tay cậu bị móng tay cắm chặt đến mức chảy máu, cậu nói xem lúc Tiêu Chiến nhà cậu thấy được có đau lòng không?"

Vương Nhất Bác im lặng, trong nháy mắt thả lỏng nắm tay không biết đã nắm chặt trong bao lâu.

Cơ Trạm hà hơi, "Vừa nãy có tin tức từ dưới núi, tay Mạnh Dao bị thương, trợ lí của Tiêu Chiến bị trặc chân đều đã được băng bó, không có gì đáng ngại. Tôi nói bọn họ ở dưới chân núi nghỉ ngơi, đừng lên làm loạn thêm. Thanh Thanh vừa nghe tin lập tức chạy trở về, nhưng nơi cô ấy quay phim quả thực rất hẻo lánh, có thể gần đến trưa mai mới đến được, biết tôi ở đây còn nhờ tôi nếu tìm được người nhất định phải nói cho cô ấy."

Nói thêm vài câu, Cơ Trạm nhìn Nhất Bác mím chặt môi đứng như một pho tượng, dùng cùi chỏ đụng hắn, "Người anh em, đừng im lặng, trạng thái này của cậu làm tôi sợ đó."

Lúc này Nhất Bác mới lên tiếng, "Tôi không sao."

Cậu gạt ai vậy, còn nói không sao?

Nhưng người anh em của hắn đã không còn giống như trước, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt của Vương Nhất Bác cũng không nhìn ra cái gì. Cơ Trạm thở dài trong lòng, không truy hỏi nữa.

Một lúc lâu sau, hắn nghe Vương Nhất Bác khàn giọng mở miệng, "Cơ Trạm, cậu ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không? Cậu ấy sẽ không giống như anh trai và ba tôi, lặng lẽ rời đi, không thể gặp lại được nữa, đúng không?"

Nói xong, âm cuối giống như hòa vào trong gió núi.

Ánh mắt Cơ Trạm chua xót, bỗng hắn nhớ lại cái ngày nhận được tin Vương Lịch gặp chuyện ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác cũng mờ mịt ngẩng đầu, hỏi hắn, "Cơ Trạm, là giả, đúng không? Anh có nói sẽ tới thăm tôi, nghe bài hát tôi mới viết, vậy nên cái này là giả, đúng không?"

Gắng chịu cục nghẹn trong cổ họng, Cơ Trạm vội vàng gật đầu, cố làm giọng nói của mình tự nhiên nhất có thể, "Nhất định, nhất định Tiêu Chiến sẽ không có chuyện gì, tôi khẳng định."

Một lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới trả lời một tiếng, "Ừ."

Lửa đã tắt, chỉ còn lại vài tàn lửa vẫn còn lập lòe trong tối. Tiêu Chiến không ngủ, nhìn thấy Dục Thần trở mình mấy lần, cậu nhẹ nhàng mở miệng, "Chú?"

"Cháu cũng không ngủ được?" Dục Thần xoay mình ngồi dậy, vỗ lá cây trên người, "Hồi trước chú không dám nói, nhưng trong lòng chú rất sợ. Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh vợ con cả người đầy máu cứ hiện lên, không thể ngủ được."

Tiêu Chiến nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu. Cậu tắt màn hình, tiếp lời, "Ở hiền gặp lành, ông trời có mắt."

"Đúng vậy, mặc dù hai đứa trẻ nhà tôi ương bướng nhưng rất tốt bụng. Khi đi học về thấy có con chim nhỏ bị thương nằm ven đường sẽ cẩn thận đem về, sau khi vết thương của nó khỏi sẽ thả nó vào núi lại. Vợ chú cũng vậy, hàng xóm gặp chuyện, có thể giúp được nhất định sẽ giúp, cho tới bây giờ cũng không trốn tránh..."

Tiêu Chiến nghe động tĩnh, "Chắc đội cứu viện đã đến, cháu nghe có âm thanh máy móc, chắc trời sáng thì chúng ta có thể lên rồi."

"Vậy thì tốt quá, " Dục Thần gật đầu, lại nói, "Thiên tai nhân họa, không chừng sẽ có ngày tự dưng mà chết. Vừa nãy chú nghĩ nếu như chú chết ở đây, chú sẽ không cam lòng! Chú còn chưa thấy con chú lên đại học, chưa có mua được áo lông vợ thích cho cô ấy, còn chưa đi thăm mấy anh em kết liễu huynh đệ sống chết có nhau đã vài năm không gặp..."

Tiêu Chiến im lặng nghe, đang nghĩ nếu như cậu chết thì có tiếc nuối gì? Còn chưa tìm về hết các di vật văn hóa lưu lạc, còn chưa viết xong bài hát đồng ý viết cho Thanh Thanh, còn chưa nói câu xin lỗi với thầy ——

Còn chưa nói cho Nhất Bác , tôi có thích một người, người đó là anh.

Cơ thể quá mệt mỏi, Tiêu Chiến ôm chân, đặt cằm lên đầu gối, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Tiếng thì thầm của Dục Thần bên tai cũng nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng cậu không nghe rõ.

Không biết đã bao lâu, đột nhiên Tiêu Chiến giật mình tỉnh lại khỏi giấc ngủ nông.

Sắc trời vẫn tối đen, ngay cả ánh trăng cũng không có, dường như có tiếng người vọng lại từ xa. Cậu hơi chóng mặt, hai chân do gập lại quá lâu nên tê dại mất hết cảm giác.

Cậu vịn vào thân cây sần sùi bên cạnh cố gắng đứng lên, còn chưa đứng vững đã bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo dồn dập vang lên, đạp lên lá rụng cành khô, phát ra âm thanh nhẹ nhàng vang vào tai cậu. Một giây kế tiếp, cậu được hai cánh tay run rẩy dùng sức ôm chặt vào trong lồng ngực lạnh như băng, trong phút chốc hương tuyết tùng xộc vào mũi.

Cảm giác có rất nhiều nụ hôn rơi xuống trán, có hơi thở dồn dập phả xuống da cậu và bên tai là giọng nói nghẹn ngào của Nhất Bác, "Tiêu Chiến, không sao, tôi tìm được cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro