Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đèn pin rơi xuống bụi cỏ, ánh sáng chiếu rọi ra xa. Xung quanh trời tối đầy mây mù, Tiêu Chiến có thể cảm giác được hơi lạnh trên người Vương Nhất Bác và lồng ngực phập phồng dồn dập của hắn. Cậu giơ tay nắm chặt áo khoác của Nhất Bác, vào giờ phút này tảng đá lớn luôn treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Anh ấy tới.

Tiêu Chiến không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại như thế nào, thậm chí cậu phát hiện rõ ràng lúc xảy ra động đất, cậu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, còn có thể tỉnh táo chú ý tình huống xung quanh. Nhưng bây giờ mới chỉ dựa vào Vương Nhất Bác mà đôi mắt đã cay cay, có cảm giác muốn khóc.

Nhận thấy cơ thể Tiêu Chiến hơi run, Nhất Bác ôm cậu không dám động, dè dặt hỏi, "Tiêu Chiến, cậu đau ở chỗ nào vậy?"

Tiêu Chiến cong môi, vội vàng trả lời, "Tôi không sao, không bị thương. Lúc ấy có không ít đá rơi xuống từ trên núi nhưng may mắn không rơi vào tôi mà rơi vào hồ nước trước mặt. Nước văng lên người tôi không ít, nhưng đã khô rồi."

Tiêu Chiến nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vương Nhất Bác lại nghĩ lúc đó thật sự rất đáng sợ, hắn ôm cậu chặt hơn, như muốn khảm người vào trong ngực mình để bảo vệ, thấp giọng hỏi, "Sợ không?"

"Sợ, rất sợ." Tiêu Chiến khẽ run rồi bình thản trả lời, "Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, có rất nhiều mục tiêu chưa đạt được. Tôi rất sợ chết, sợ chết ở chỗ này." Lúc ấy chỉ có cậu và Dục Thần, phải có một người bình tĩnh không hoảng. Nhưng bây giờ gặp được Nhất Bác, cậu mới nhận ra đầu ngón tay của mình không ngừng run rẩy.

Vừa nói, Tiêu Chiến vừa theo bản năng nhích vào trong ngực Nhất Bác thêm chút nữa, "Còn rất lạnh nữa. Nơi này đêm xuống nhiệt độ sẽ hạ thấp, sau khi lửa tắt còn lạnh hơn."

Nghe Tiêu Chiến nói, Nhất Bác buông tay, cởi áo vest trên người ra, bọc Tiêu Chiến kín kẽ không khe hở.

Lúc này, Vương Nhất Bác ý thức được cái gì đó đột nhiên dừng tay lại, sau đó nhanh chóng buông tay, đứng tại chỗ chân tay hơi luống cuống.

Sợ hãi biến mất sạch sẽ không còn gì, trong lòng Tiêu Chiến thấy buồn cười, khom người nhặt đèn pin lên cầm trong tay.

Dục Thần bên cạnh đã tỉnh lại, Tiêu Chiến cười nói, "Chú, cứu viện tới rồi chúng ta có thể ra ngoài rồi."

Vừa dứt lời, lại có mấy tia sáng chiếu tới, tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng thở của Cơ Trạm vang vọng phía xa, "Vờ lờ Nhất Bác cậu không muốn sống nữa hả? Đường chưa mở xong cậu đã xông vào, lỡ như nửa đường đất đá lại sụp xuống thì làm thế nào? Trượt chân té thì sao? Tôi biết cậu lo cho Tiêu Chiến, nhưng cậu cũng không thể hấp tấp được!"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến một cái, nhỏ giọng giải thích, "Tôi không có, tôi đi rất cẩn thận, không có hấp tấp."

Cơ Trạm mặc áo khoác rằn ri chạy tới gần rồi dừng lại, mượn ánh sáng cẩn thận quan sát Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến mặc áo khoác của Vương Nhất Bác, lành lặn đứng đó không bị sứt mẻ miếng nào, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm, "May quá, may là cậu không sao!"

Hắn nuốt xuống nửa câu còn lại —— nếu như cậu gặp chuyện, nhất định Nhất Bác sẽ khóc mù mắt mất!

Tiêu Chiến cười nói cảm ơn, "Cảm ơn anh."

Cơ Trạm xua tay, "Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn người đứng cạnh cậu ấy tôi chỉ đi theo thôi. Cậu không biết đâu, vừa nghe tin cậu gặp chuyện, Nhất Bác gấp đến mức suýt bùng nổ tại chỗ, vô cùng lo lắng chạy tới đây ném hết mọi việc ra sau đầu, nhìn cậu ấy giống như chỉ cần cậu thật sự xảy ra chuyện thì cậu ấy thật sự sẽ san bằng ngọn núi này!"

Đoàn người đi trên núi, đèn pin cầm tay phát ra ánh sáng, có thể nhìn thấy đống đá hỗn độn trên đường mòn. Vương Nhất Bác do dự vài giây, đưa tay, "Tôi kéo cậu."

Tiêu Chiến không từ chối, nắm tay hắn.

Hai người đi ở cuối đội, Cơ Tram quay đầu nhìn, phát hiện cuối cùng Nhất Bác cũng chủ động được một lần, rơm rớm nước mắt —— con trai, cuối cùng con cũng tiến bộ rồi! Ba chờ ngày này đã lâu lắm rồi!

Đi một đoạn đường ngắn, nghe tiếng nước chảy Tiêu Chiến mới nhớ ra, đưa ống trúc đầy nước cho Nhất Bác, "Là nước suối trong núi này, tôi uống thử rồi, rất ngọt, nên tôi múc một ít đem về cho anh nếm thử."

Vương Nhất Bác nhận lấy, cầm trong tay.

Đạp đá vụn, Tiêu Chiến cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, "Tình huống như thế nào?"

Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận, "Cũng không tệ, tâm động đất ở trong vùng núi không có ai. Lúc tôi tới thấy có rất nhiều nhà hai bên đường sụp đổ, nhưng ở đây không có nhiều dân nên mức độ thiên tai không quá nghiêm trọng." Suy nghĩ một chút, Vương Nhất Bác lại nói, "Lúc động đất Mạnh Dao đứng không đứng bị té ngã, bong gân cổ tay, Tiểu Tinh trặc chân, đã được đưa đến chân núi băng bó, không có gì đáng ngại. Bọn họ rất lo lắng cho cậu."

Tiêu Chiến giật giật bàn tay đang nắm của hai người, chờ Vương Nhất Bác quay đầu lại, cậu mới hỏi, "Vậy anh thì sao?"

Lần này, Nhất Bác không dời mắt sang chỗ khác, thành thật nói, "Tôi cũng rất lo lắng cho cậu."

Tiêu Chiến tiếp tục truy hỏi, "Tại sao anh lại lo lắng cho tôi?"

Vương Nhất Bác khẽ cắn răng, vài giây sau mới trả lời, "Bởi vì đối với tôi mà nói, cậu... rất quan trọng, tôi sợ cậu sợ hãi sợ cậu bị thương, sợ cậu lạnh, càng sợ... không gặp được cậu nữa."

Nói ra mấy chữ cuối cùng, tim Vương Nhất Bác như bị móc sắt xé thành từng mảnh.

Người đội cứu viện đã đi một đoạn xa, Tiêu Chiến tiếp tục thấp giọng hỏi Nhất Bác, "Quan trọng đến mức nào?"

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, "Cực kỳ quan trọng." Nói xong, lỗ tai hắn nóng lên, nắm chặt tay Tiêu Chiến, tiếp tục đi về trước không dám quay đầu lại.

Xuống núi, đằng chân trời đã có ánh sáng, núi rừng mênh mông dần thức giấc trong nắng mai. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Tinh xông tới ôm chặt, cả người cô nhếch nhác, vừa khóc vừa cười, "Sợ muốn chết! Thật sự sợ muốn chết —— "

Tiêu Chiến nâng tay, vỗ lưng cô, "Em không sao, vẫn lành lặn không bị thương chút nào. Không tin thì chị nhìn xem."

Lúc này cô mới buông Tiêu Chiến ra, lau qua loa nước mắt trên mặt, quan sát Tiêu Chiến từ đầu đến chân một lần, "Ừm, rất tốt, không bị thương." Vừa nói, nước mắt lại không nhịn được lã chã rơi.

Tay trái Mạnh Dao đeo băng, cũng đi tới, dùng tay phải không bị thương vỗ vai Tiêu Chiến, "Không sao thì tốt rồi."

" Đúng vậy, không sao thì tốt rồi." Tiêu Chiến nhìn xung quanh, thấy chỉ có vài chiếc xe, "Những người khác đâu?"

Tiểu Tinh sụt sịt, "Trở về thành phố hết rồi. Ban đầu Cơ tổng cũng kêu tụi chị trở về, nhưng em vẫn còn ở đây, sao tụi chị yên tâm đi về được, nên vẫn luôn chờ dưới chân núi."

Lúc này, Vương Nhất Bác đi tới nói với Tiêu Chiến, "Trên xe có thức ăn, nếu cậu đói bụng thì ăn một chút đồ lót dạ nhé? Người đi cùng cậu đã được đưa về rồi."

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừm, được."

Sau khi hai người rời đi, Tiểu Tinh chớp chớp đôi mắt đỏ ửng, há hốc mồm, cà lăm hỏi Mạnh Dao, "Mạnh ca, có gì đó sai sai. Bây giờ tôi mới thắc mắc, tại sao Vương tổng lại ở đây? Hơn nữa vừa nãy ngài ấy còn hỏi Tiêu Chiến có đói bụng không đấy?"

Mạnh Dao nhìn bóng lưng hai người lúc đi bộ vô thức bước gần nhau, sờ cằm, đột nhiên hỏi Tiểu Tinh, "Chiều cao của Vương tổng là bao nhiêu?"

"Chiều cao của Vương tổng?" Cô bối rối vài giây cố gắng nhớ lại, "Lúc Vương tổng hắc Tiêu Chiến, tôi đã đi kiếm thông tin của ngài ấy, thông tin chính thức mới nhất là cao 1m86, sao vậy?"

Mạnh Dao thu lại ánh mắt, không quá xác định, "Tôi có một giả thiết lớn mật."

Tiểu Tinh càng tò mò hơn, "Giả thiết gì vậy?"

"Bí mật, sau này sẽ nói." Mạnh Dao lại nói với cô, "Mau lên, mau kết nối mạng đăng tin đã tìm được Tiêu Chiến !"

Sự chú ý của cô bị dời đi, cau mày nói, "Ok! Mấy cái tài khoản doanh tiêu đúng là vì ké fame cái gì cũng nói được. Lúc trước tôi có thấy một tài khoản doanh tiêu thề non hẹn biển nói lúc động đất Tiêu Chiến rơi xuống khe núi, hiện tại sống chết không rõ, rất giận!"

Mạnh Dao không yên tâm, "Ừm, cô lựa lời và giọng điệu, tìm cách làm sáng tỏ chuyện này đi."

Ngồi vào trong xe, đầu tiên Vương Nhất Bác lấy ra một túi sữa bò, rồi mở ra một hộp nhỏ, đưa cho Tiêu Chiến, "Những món này rất tốt cho hệ tiêu hóa, cậu ăn thử xem có thích không."

Tiêu Chiến hỏi, "Nếu không thích thì sao?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời, "Nếu cậu không thích, tôi đã chuẩn bị cơm nắm, bánh rán chiên, bánh bích quy, đường, socola, thịt khô, đồ hộp, quả khô quả hạch."

Nghe hắn liệt kê ra từng món, nụ cười trên môi Tiêu Chiến sâu hơn, đầu tiên cắn một miếng rồi uống một ngụm sữa bò, "Ăn ngon lắm!"

Vương Nhất Bác thanh tĩnh lại, "Cậu thích thì tốt."

Ánh mắt hai người đụng phải nhau, giống như là đụng phải công tắc nào đó không hẹn mà cùng dời sang chỗ khác.

Yên lặng ăn xong điểm tâm, Tiêu Chiến đưa cái hộp rỗng đậy nắp sang, "Tôi ăn xong rồi."

Vương Nhất Bác đưa tay ra đón, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, giống như bị điện giật, Nhất Bác nhanh chóng rời tay.

Tiêu Chiến làm bộ không nhận thấy, dùng khăn giấy lau vụn thức ăn bên mép.

Cất hộp, Vương Nhất Bác mở ống trúc Tiêu Chiến cho hắn ra, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy nước suối trong vắt không lẫn tạp chất ở bên trong. Hắn cẩn thận nếm từng ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào mát lạnh lan ra trong cổ họng.

Rất ngọt.

Ống trúc không lớn, nước bên trong không nhiều, Vương Nhất Bác nhanh chóng uống hết. Hắn nâng mắt, vừa vặn đối mắt với đôi mắt chăm chú nhìn mình của Tiêu Chiến

Quỷ thần xui khiến, hắn nhớ tới ghi chú lúc đọc sách hồi trước, mở miệng hỏi, "Nước suối rất ngọt, Tiêu Chiến, cậu... có muốn nếm lại không?"

Tiêu Chiến thắc mắc, "Không phải đã hết rồi sao?"

Vương Nhất Bác khàn giọng nói, "Vẫn còn." Đột nhiên tim đập nhanh, từ sống lưng xông lên một cỗ nhiệt ý cơ thể dường như nóng bừng lên.

Hầu kết Nhất Bác khẩn trương lên xuống, nắm chặt ống trúc rỗng trong tay, lỗ tai đỏ bừng, "Trên miệng tôi ——" vẫn còn.

Ngay lúc này, "Cách" một tiếng, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, cắt ngang nửa câu sau vẫn chưa nói ra khỏi miệng của Vương Nhất Bác .

Gió lạnh ùa vào, trong nháy mắt xua tan bầu không khí mập mờ trong xe, Cơ Trạm đứng trước cửa xe nhanh chóng nói, "Nhất Bác, chuyên gia cứu trợ kêu tôi tới nói cho cậu, xem tình huống chắc lập tức sẽ có mưa lớn, nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường mới được!"

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kết thành băng của Vương Nhất Bác, Cơ Trạm mờ mịt, "Sao vậy?"

Tiêu Chiến thò đầu ra từ phía sau Nhất Bác, "Sắp mưa rồi hả?"

Cơ Trạm nuốt nước miếng, tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác, trả lời Tiêu Chiến , "Đúng vậy, chắc sẽ mưa lớn vốn dĩ cũng mới xảy ra động đất, nếu lỡ như có núi lở thì sẽ nguy to, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng lên đường!"

Hắn nhìn về phía Vương Nhất Bác, khó hiểu chột dạ, "Ừm... cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa, nổi hết da gà rồi thật đáng sợ!"

Vương Nhất Bác thu ánh mắt lại, trong giọng nói ẩn giấu sự mất mát, "Vậy lên đường thôi."

Nói xong, hắn liếm môi mình —— nước suối thật sự không còn.

Đường về rất gồ ghề, dọc đường đi xe luôn lắc lư, còn bị tắc đường nữa. Tiêu Chiến được bao bọc bởi hơi ấm lò sưởi, gật gà gật gù. Vương Nhất Bác thấy vậy liền hỏi thảm, "Cậu... dựa vào tôi ngủ nhé?"

Tiêu Chiến mở nửa mắt, "Ừm, " vừa đáp vừa nghiêng đầu lại, tựa vào vai Nhất Bác, thả lỏng người, hơi thở của cậu rất nhanh đã chậm lại.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng lưng, không cử động, gặp phải đoạn đường xóc nảy còn chu đáo giơ tay lên bảo vệ đầu Tiêu Chiến, sau khi xe ổn định rồi lại buông tay xuống. Trong xe chìm vào im lặng, hắn còn có thể nghe tiếng hít thở của Tiêu Chiến trong đầu ngập tràn vô vàn suy nghĩ không có giới hạn, khi trở về hắn phải thay bộ đồ này ra rồi mấy ngày sau hẵng tắm mới được.

Tiêu Chiến cảm giác cậu không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại, bên tai vang lên âm thanh hạt mưa đập vào cửa kính xe. Cậu duỗi người một góc độ nhỏ, nhìn ra bầu trời dần sáng lên và mưa phùn lất phất ngoài cửa xe, "Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

Vương Nhất Bác dời mắt khỏi văn kiện phải phê, thấp giọng trả lời, "Bây giờ chúng ta đang tới sân bay, trở về Ninh Thành."

Tiêu Chiến gật đầu, có chút lo lắng, "Máy bay có thể bay hả?"

"Máy bay tư nhân của tôi ở sân bay, có thể cất cánh." Vương Nhất Bác lo lắng, "Cậu ngủ thêm tí nữa đi?"

"Không ngủ nữa, tôi tỉnh rồi." Tiêu Chiến rũ mắt, "Đột nhiên tôi cảm thấy hôm qua giống như một giấc mơ vậy. Trước đây không lâu tôi còn đang bị kẹt ở trong núi, sợ động đất, bây giờ đang trên đường trở về Ninh Thành rồi."

Ngón tay Vương Nhất Bác khẽ động, vài giây sau đưa tay lên chỉnh lại tóc mai trước trán của cậu, chậm rãi vỗ về, "Bây giờ cậu an toàn rồi."

Gần trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay Ninh Thành, đi ra từ lối đặc biệt, chiếc xe Aston Martin màu đen đã chờ ở bãi đậu xe, sau đó xe Tiêu Chiến cũng đã đến.

Tiêu Chiến quay đầu, nhận thấy Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình. Dời mắt, hai người chầm chậm bước rồi dừng lại Tiêu Chiến đút hai tay trong túi quần, nói trước, "Cảm ơn anh đã đến tìm tôi."

Vương Nhất Bác không đeo cà vạt, hai nút áo trên cùng không đóng lại, áo vest cũng không cài cúc, ít đi vẻ nghiêm túc thường ngày, trong giọng nói hiếm khi có sự dịu dàng, "Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe."

" Ừ, đầu tiên khi về tôi phải mở livestream đã. Trên mạng có không ít tin đồn, cái gì cũng có, còn có tin nói tôi đã gặp nạn, công ty đính chính lại tin đồn cũng vô dụng, chắc tôi phải ra mặt livestream mới xóa bỏ được mấy tin đồn đó rồi." Tiêu Chiến cười nói xong, ngừng lại vài giây rồi dặn Nhất Bác, "Anh cũng nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừ, lúc tôi về vẫn còn hai buổi họp, tám phần tài liệu phải phê, làm xong sẽ nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến gật đầu lần nữa, "Vậy" cậu cong mắt, "tôi đi trước nhé."

Vương Nhất Bác chăm chú quan sát khuôn mặt Tiêu Chiến, "Ừm."

Hai người nói xong, vài giây sau chẳng ai trong cả hai cử động. Tiêu Chiến bật cười, dường như trong mắt lấp lánh ánh sao, "Tôi đi thật đây."

Trong mắt Nhất Bác cũng mang theo ý cười, "Ừm."

Lên xe, đầu tiên tài xế đưa Mạnh Dao và Tiểu Tinh đến bệnh viện, sau đó đổi hướng đưa Tiêu Chiến về nhà. Cậu chạy vọt vào tắm rồi ngồi xuống trước máy tính, nửa bên tóc vẫn còn ướt, đầu tiên đăng weibo, sau đó mở ra ứng dụng livestream, vẫy tay với ống kính.

"Chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến, rất vui khi có thể gặp lại mọi người."

Cả màn hình đều là các nhãn dán và câu hỏi thăm hỏi sức khỏe, Tiêu Chiến rất kiên nhẫn giải thích, "Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi. Tôi rất khỏe, tình huống lúc đó là, tôi đi theo nhân viên làm việc của thương hiệu Phù Nạp Thi đến vùng lân cận thượng nguồn. Bởi vì buổi hoạt động chưa có sắp xếp xong nên tôi đi theo sự hướng dẫn của người dẫn đường bản địa, đi đường mòn tới nhìn chỗ nguồn nước một chút.

Lúc xảy ra động đất, tôi và người dẫn đường đều tránh được đất đá rơi xuống từ trên núi, không bị thương. Nhưng do đường mòn đi về bị đá chặn lại nên chúng tôi không thể đi lên, không còn cách nào khác ngoài việc ngồi gần nguồn nước chờ cứu viện."

Nói xong, Tiêu Chiến còn đứng lên xoay hai vòng, "Mọi người nhìn đi, tôi thật sự không bị sao hết, không có vết thương nào luôn. Nên mọi người ngàn lần đừng tin mấy cái tin đồn trên mạng nhé."

"—— hu hu may quá đi mất! Lúc tui thấy tin tức sợ muốn chết! Không sao thì tốt rồi! Cầu nguyện!"

"—— tài khoản doanh tiêu ké fame cũng quá độc ác đi? Lấy ảnh ngổn ngang đất đá, còn nói cái gì mà tin tức nội bộ của nhân viên làm việc! Nguyền rủa người khác trọng thương hả? Tức chết!"

"—— nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn bình an, cuối cùng tui cũng yên tâm được rồi! Mặc dù tui không tin tài khoản doanh tiêu, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng! Trời cao phù hộ Tiêu Chiến của tui!"

Lúc này, màn hình tối lại, lại là thông báo có quà tặng, theo lẽ thường chính là chín trăm chín mươi chín viên kim cương.

Không để ý tới đạn mạc đang bùng nổ, nhìn ID "Tiểu Vương " này, Tiêu Chiến nhe răng cười, đột nhiên nói, "Khiến cho mọi người lo lắng lâu như vậy thì tôi hát cho mọi người một bài nhé, mọi người muốn nghe cái gì?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Vậy thì hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất " nha, nhưng mà tôi chưa có luyện thanh đâu đấy, nếu như bị phá âm thì mọi người không được cười tôi."

Nói xong, Tiêu Chiến chỉnh góc độ ống kính, tay để lên phím đàn, ngón tay dùng sức, tiếng đàn lanh lảnh vang lên.

"—— vờ lờ a a a hôm nay là ngày ăn tết hả? Không ngờ nghe Tiêu Chiến hát live "Phong Cảnh Đẹp Nhất "! Vờ lờ!"

"—— Chết! Mất! Rồi! Nghe hay quá! Tiêu Chiến, anh hát bài hát âm vực rộng như vậy mà vẫn có thể ngồi hát được, vẻ mặt hơi thở cũng không đổi? Anh không cảm thấy có lỗi với danh hiệu "Diệt chết cover" sao?"

"—— a a a tui được rửa tai rồi! Nhưng mà lời hơi sai sai thì phải? Ha ha ha ha Tiêu Chiến quả nhiên cậu rời đồ nhắc tuồng sẽ không thể sống nổi! Ca khúc tự viết cũng quên từ!"

"—— tui cười tui đi WC! Dự đoán hot search: Ca sĩ nổi tiếng phái thực lực livestream hát ca khúc của mình nhưng quên từ bèn tự chế lời ngay tại chỗ, mặt không đổi sắc!"

Tiêu Chiến nhân lúc nhạc dạo liếc nhìn đạn mạc, trong nháy mắt bị chọc cười. Cậu hơi xấu hổ, làm bộ không nhìn thấy câu hỏi "Cậu quên lời rồi hả", sau một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, Tiêu Chiến tiếp tục hát,

Hát xong, nhìn cả màn hình chỉ toàn "Ha ha ha" và "A a a", Tiêu Chiến nhấn vài phím đàn đen trắng, cười nói, "Đúng là mạng tôi phụ thuộc vào đồ nhắc tuồng thật. Lần này các tiên nữ nhỏ giữ bí mật cho tôi nhé, coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta?"

Trên đạn mạc đồng loạt là "Ok", nhưng mà sau khi Tiêu Chiến livestream xong không bao lâu, #Tiêu_Chiến_livestream_hát_quên_lời liền bị đưa lên hot search, nhiệt độ tăng vọt, leo thẳng lên top5.

Ngay sau đó Mạnh Dao gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, "Ha ha ha bí mật nhỏ còn là bí mật nhỏ không? Fans cậu không nương tay luôn!"

"Bí mật nhỏ bị công khai sương sương?" Tiêu Chiến cũng bó tay, hỏi thăm, "Mạnh ca, tay anh thế nào rồi? Còn chân chị Tinh thì sao?"

"Tiểu Tinh bị trặc chân, lúc ấy đau đớn một lúc nhưng khi đến bệnh viện cũng khá hơn rồi. Tay tôi cũng không bị thương nặng lắm, không ảnh hưởng đến xương." Mạnh Dao nhớ tới, "Đúng rồi, Thanh Thanh về tới đây chưa?"

"Không về, tôi gọi điện cho chị ấy nói tôi không sao. Chị ấy nghe vậy lại ngồi máy bay trở về, còn nói may mà vẫn chưa tẩy trang, trở về phim trường có thể tiếp tục quay."

"Ha ha ha chị cậu quyết đoán thật! Lần này đúng là rất dọa người, nhưng mà tôi đọc báo thấy nói là mức độ động đất không cao, do chỗ chúng ta gần tâm động đất nên mới bị rung động mạnh như vậy. Trong thôn nhà sụp, không ít gia súc chết nhưng không có thương vong về người, cái may trong vận rủi!" Mạnh Dao cảm thán vài câu, "Thôi tôi không nói nữa, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, chợp mắt một lát đi. À còn nữa, bên Phù Nạp Thi gọi cho tôi, hoạt động lần này hủy bỏ, nhưng vẫn trả tiền theo đúng hợp đồng, còn gửi bao lì xì sang. Ngoài ra, "Một ngày của tôi" sẽ phát sóng vào ngày mai, đến lúc đó cậu nhớ share, nếu quên cũng không sao, tôi sẽ nhắc cậu lại."

"Ok, Mạnh ca cũng nghỉ ngơi đi."

Tám giờ tối hôm sau, "Một ngày của tôi" phát sóng trên kênh Hổ Phách. Âm thanh mở màn của show vừa vang lên, Vương Nhất Bác đã bỏ công việc trên tay xuống, vừa nhìn vừa screenshot lại với tốc độ ánh sáng.

Lúc ống kính quay đến cảnh tay Tiêu Chiến và thịt xông khói đang rán trên chảo thì nghe nhân viên làm việc hỏi, có phải lúc rảnh rỗi cậu thường nấu cơm hay không.

Tiêu Chiến trả lời, "Ừ, lúc tôi học đại học học được cách nấu cơm, hy vọng sau này có thể nấu cho người mình thích."

Nghe xong những lời này, vẻ mặt Vương Nhất Bác khẽ đổi, dường như hắn nhớ tới cái gì đó, không ngồi yên nữa, cầm áo khoác đi xuống lầu.

Trong thư phòng, Tiêu Chiến đang vừa video call với Thanh Thanh vừa cắn bút viết nhạc, nhưng mà viết viết vẽ vẽ cũng không ra ý tưởng gì. Tư duy chỉ có một đường thẳng, không biết phải viết như thế nào, cậu bèn nhớ lại đêm hôm đó, Vương Nhất Bác ôm cậu, nói với cậu, không sao, tôi tìm được cậu rồi.

Không tự chủ được liền bật cười, Tiêu Chiến xoay cây bút một cách linh hoạt giữa các ngón tay, tiện tay viết:

"Trong bóng đêm đường nét của anh thật đẹp đẽ,

em nhìn kỹ nhưng không dám đến gần.

Trong lòng em ngổn ngang cảm xúc,

sợ anh thấy em phiền phức...

Thì ra em đã trở nên tham lam đến mức này,

đến mức không nỡ rời xa anh."

Viết xong đưa cho Thanh Thanh nhìn, Thanh Thanh nhướng chân mày tinh xảo lên, cười nói, "Chao ôi, không hổ là đang tương tư một người, viết thật là tinh tế và sâu sắc!"

Tiêu Chiến đang định nói, bỗng nghe tiếng chuông cửa. Cậu ra cửa nhìn một cái, nói với Thanh Thanh" Chị, không nói chuyện nữa em tắt video đây." Nói xong, thẳng tay cúp luôn.

Tiêu Chiến bước nhanh đến cửa, mở ra nhìn thấy Vương Nhất Bác .

"Sao anh tới đây vậy?"

"Tiêu Chiến, tôi, tôi đói!"

Đói?

Tiêu Chiến cười lên, "Vậy vào đi, tôi làm bữa khuya cho anh ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro