Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến đợi một lúc, nhận ra môi Vương Nhất Bác vẫn đang dán trên chóp mũi cậu, tỉ mỉ hôn nhẹ. Cậu khó hiểu gọi nhỏ, "Nhất Bác ?"

Áo vest vắt trên tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, ánh sáng ấm áp chiếu vào cửa phòng, bàn tay nóng bỏng của Vương Nhất Bác đặt ngang vòng eo nhỏ gầy của Tiêu Chiến, nhiệt độ cơ thể của hai người xuyên qua vải mỏng hòa vào nhau.

Vương Nhất Bác trả lời, "Là Chiến Chiến muốn hôn anh."

Còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Chiến Chiến muốn".

Tiêu Chiến bật cười.

Tai Nhất Bác nóng lên, rũ mắt ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng lặp lại, "Là Chiến Chiến muốn."

Tiêu Chiến thả lỏng người tựa vào trên tường, nhìn lông mi Nhất Bác khẽ run, mỉm cười hôn hắn.

Đôi môi vừa chạm vào lập tức tách ra, Tiêu Chiến cong môi, cố tình nói, "Em chỉ muốn hôn một cái, bây giờ hôn xong rồi."

Vương Nhất Bác mím môi, dường như có chút tủi thân, "Không phải như vậy."

Tiêu Chiến hỏi ngược lại, "Vậy thì như thế nào?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, im lặng vài giây, giống như hạ quyết tâm chân dài rắn chắc chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến, bàn tay đặt ra đằng sau đỡ lấy ót cậu, cúi người hôn xuống. Đầu lưỡi một tấc lại một tấc lướt qua đôi môi và hàm răng của Tiêu Chiến, tiến vào trong khoang miệng mềm mại ấm nóng, đang lúc hô hấp đan xen, Vương Nhất Bác mập mờ nói, "Phải là như vầy."

Hôn xong, hai người chạm trán với nhau, bàn tay Nhất Bác vuốt ve gò má Tiêu Chiến, giọng nói khàn khàn, "Phải về họp rồi."

Đôi môi cọ qua, hơi thở Tiêu Chiến hơi loạn, hỏi hắn, "Anh chạy đi giữa buổi họp hả?"

Vương Nhất Bác dời mắt, ngượng ngùng gật đầu.

"Em đi cùng anh."

Nghe được câu này, tim Nhất Bác đập mạnh, sau đó đôi mắt sáng lên như được ánh đèn chiếu vào, "Được ư?"

"Tại sao không? Em xong việc rồi, ở nhà một mình cũng thấy nhớ anh còn không bằng đi cùng anh. Lúc nhớ anh chỉ cần ngẩng đầu lên đã thấy được anh rồi." Tiêu Chiến lại hôn lên khóe môi Nhất Bác một cái, cười hỏi, "Nhưng mà, em đi cùng anh thì có ảnh hưởng năng suất làm việc của anh không?"

Vương Nhất Bác : "Dĩ nhiên sẽ không!"

"Thật không?"

"... thật" Vương Nhất Bác lại vội vàng nói, "Cho dù em có ở bên cạnh hay không, anh vẫn bị ảnh hưởng."

Tiêu Chiến giả vờ kinh ngạc, "Em không ở cạnh anh cũng ảnh hưởng đến năng suất làm việc của anh ư?"

Nhất Bác không nhịn được lại hôn lên đuôi mắt Tiêu Chiến, "Ừ, anh luôn nhớ em."

Đội xong mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, Tiêu Chiến lại tìm một áo khoác mỏng mặc vào rồi đi theo Nhất Bác ra cửa. Buổi tối đường xá thưa thớt, hai người nhanh chóng đến công ty. Đi theo Nhất Bác vào thang máy riêng, lúc này Tiêu Chiến mới tháo khẩu trang và bỏ mũ ra.

Vương Nhất Bác giơ tay lên, sửa lại giúp Tiêu Chiến mái tóc hơi rối rồi lại kéo tay Tiêu Chiến qua, đặt ngón tay cậu lên máy ghi dấu vân tay.

Thấy Tiêu Chiến nhìn mình, hắn giải thích, "Như vậy sau này em muốn tới đây tìm anh lúc nào cũng được."

Ghi dấu vân tay xong, Vương Nhất Bác cũng không buông tay ra, một giây kế tiếp, được Tiêu Chiến trở tay nắm lại.

Hai người không nhìn đối phương nhưng tầm mắt không hẹn mà cố định trên số tầng đang không ngừng thay đổi, ngón tay từng chút từng chút giao nhau, cuối cùng mười ngón tay đan chặt vào nhau. Giờ phút này, dường như mỗi một đường chỉ tay trong lòng bàn tay đều vô cùng ăn khớp với nhau.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến chỗ làm việc của Vương Nhất Bác.

Cả tầng được phân cách rõ ràng, khu vực làm việc của thư ký và trợ lý được ngăn cách ở một bên, mà bên rộng rãi còn lại thì chỉ có duy nhất một mình Nhất Bác.

Trong phòng làm việc rộng rãi được phân ra làm hai khu làm việc và nghỉ ngơi riêng biệt, cây cối và đồ sưu tầm được đặt một cách ngẫu hứng lẫn lộn, phong cách tổng thể vừa nghiêm túc lại lạnh lẽo, không có thêm màu sắc rực rỡ nào. Ở phía sau bàn làm việc là một vách tường to lớn bằng thủy tinh, đứng từ đây có thể thấy rõ khoảng trời cao vời vợi trên thành phố và sương mù trong đêm.

Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đến ghế salon ngồi xuống, thấy ánh mắt Tiêu Chiến dán lên bức tường thủy tinh, nói, "Trước kia anh thường xuyên đứng cạnh tường nhìn xuống, nhắc nhở bản thân, chỉ cần đi sai một bước hoặc sơ sẩy chút thôi thì sẽ rơi xuống vách đá, tan xương nát thịt."

Hiểu rõ Vương Nhất Bác đang nói gì, Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn hắn, không lên tiếng an ủi chỉ hôn lên mu bàn tay của hắn.

"Nhưng sau đó có một ngày anh đứng cạnh tường thủy tinh, đột nhiên nhận ra, phong cảnh nhìn từ nơi đây vô cùng đẹp. Lúc ấy anh nghĩ, nhất định sẽ có một ngày anh đưa em tới đây ngắm thử."

Tiêu Chiến nắm chặt tay Nhất Bác, gật đầu đồng ý, "Ừ, đúng là rất đẹp."

Vương Nhất Bác cúi người hôn lên nốt ruồi nơi khóe môi Tiêu Chiến.

Sau đó, Vương Nhất Bác ngồi vào sau bàn làm việc, đeo tai nghe bluetooth lên, bắt đầu mở cuộc họp video. Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên ghế sa lon, cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ.

Trong không khí thoang thoảng hương tuyết tùng, Tiêu Chiến không thể tập trung được, viết được hai giai điệu, lại phân tâm nhìn Nhất Bác .

Trạng thái của Nhất Bác lúc làm việc rất khác với ngày thường. Ngũ quan hắn vốn góc cạnh, hốc mắt sâu, lúc làm việc khuôn mặt càng lộ vẻ nghiêm túc, không có biểu tình dư thừa, ánh mắt dường như cứng lại, vô cùng sắc bén. Cũng rất kiệm lời, mỗi lần mở miệng đều là ra lệnh, không cho phép phản đối.

Giống như một vị vua quả quyết sát phạt.

Lúc này, bỗng điện thoại của Tiêu Chiến rung lên. Mở ra nhìn, là tin nhắn Nhất Bác gửi tới.

Tin nhắn viết, "Tiêu Chiến, đừng nhìn anh nữa."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Nhất Bác mới phát hiện, hắn vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, chăm chú lắng nghe âm thanh trong tai nghe, ra quyết định hạ chỉ thị, nhưng lỗ tai đã lặng lẽ đỏ lên.

Ném điện thoại sang bên cạnh, Tiêu Chiến viết hai chữ thật to trên giấy —— "Không đâu." Sau đó giơ cho Vương Nhất Bác nhìn.

Vương Nhất Bác nhìn thấy, trong mắt hiện ra nụ cười, lại gửi tin nhắn sang.

"Ừ, nghe Tiêu Chiến ."

Hôm sau, Tiêu Chiến ngồi trong xe bảo mẫu, ngáp một cái. Tiểu Tinh ngồi hàng trước quan tâm hỏi, "Tiêu Chiến, tối hôm qua em thức khuya hả?"

"Không có, em chỉ ngủ hơi trễ thôi."

Chuông điện thoại cắt ngang lời Tiêu Chiến. Nhìn thấy người gọi tới là Kha Nhạc, cậu nhanh chóng nhấn nghe.

"Chú Kha ?"

Kha Nhạc không vòng vo, nói thẳng, "Đã có tin chính thức rồi, ba người con của Chân gia cùng ủy thác cho phòng đấu giá Nguyên gia, chiều ngày mười hai tháng năm sẽ tiến hành đấu giá. Giống như chúng ta đã dự đoán, Nguyên gia trực tiếp tổ chức một buổi đấu giá dành riêng cho 'Kho sách cũ của Chân gia', đến lúc đó sẽ có không ít người trong và ngoài nước tới."

Tiêu Chiến nói, "Đúng vậy, người biết nhất định chỉ có nhiều chứ không ít, dẫu sao từ trước đến giờ kho sách Chân gia vẫn luôn là một bí ẩn, trong đó cất những vật gì, cho tới bây giờ cũng không có ai biết."

"Ừ, một người bạn thân của chú còn than thở, nói không biết sẽ có bao nhiêu bảo vật xuất hiện lần này!"

Tiêu Chiến nghe ra tiếc nuối trong lời nói của Kha Nhạc, cười nói, "Chú có không ít mục tiêu hả?"

"Đây chính là vấn đề then chốt! Chú với một vài người bạn rảnh rỗi ngồi tính với nhau, tạm thời có thể chắc chắn, khắc bản "Hoa Phổ" thời Tống, "Đăng Thái Sơn Ký" của nước Triệu và "Xuân Thu Kinh Truyện Tập Giải" của Nam Tống chắc hẳn đều ở trong kho sách của Chân gia. Còn có bức tranh "Giang Lâu Viễn Thiếu", tranh "Thiên Phong Vạn Hác", tranh "Trọng Loan Tầm Đạo" và bình rượu đồng đen hoa văn chim phượng hoàng đã gần hai trăm năm chưa từng thấy qua có 90% đang ở trong Chân gia!" Kha Nhạc vỗ ngực cảm thán, "Tiếc thật, chú lại không có nhiều tiền như vậy!"

Tiêu Chiến đồng cảm, " Đúng vậy, bây giờ chỉ cầu một đêm chợt giàu!"

"Đúng vậy, không cầu gì khác chỉ cầu một đêm chợt giàu!"
Kha Nhạc cảm thán, "Hai ngày tới chú sẽ gửi thư mời cho cháu, cháu nhớ tới đó đúng giờ nhé. Hôm đó chú lại không có ở đấy mà sẽ tìm người mua giùm, không gặp cháu được rồi."

"Dạ, chú đã vất vả nhiều lần rồi."

"Cũng không phải chuyện gì lớn, trừ chuyện này ra chú cũng không thể giúp cháu được việc gì." Kha Nhạc lại dặn dò vài câu, nhắc Tiêu Chiến nhớ chú ý sức khỏe, lúc này mới cúp điện thoại.

Tiêu Chiến lại lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Dao, nói hắn để trống ngày mười hai tháng năm cho cậu.

"Hôm đó cậu có một cuộc phỏng vấn, còn có một giờ học nhảy. Học nhảy thì tôi xin nghỉ cho cậu còn phỏng vấn tôi sẽ dời xuống ngày mười ba, không thành vấn đề." Mạnh Dao phân rõ việc công và tư, không hỏi nhiều chỉ nhắc một câu" "Để Tôi Hát" mới chọn lại giám khảo, có cậu, Diệc Phi, Trạch Nhân với cả Vệ Lộ thay thế Chu Thi."

"Vệ Lộ lão sư?" Tiêu Chiến nhớ rõ, "Hồi trước tôi từng tham gia show phỏng vấn với anh ấy, còn có cả Nhất Dương lão sư."

" Đúng vậy, Vệ Lộ ôm ghita ca hát đã hai mươi năm, thực lực không cần nghi ngờ. Diệc Phi cũng là một nữ ca sĩ phái thực lực, cho tới bây giờ chưa hề hát nhép, hát live lên được nốt cao. Trạch Nhân là thành viên ban nhạc Rock, tính cách nóng nảy, nhưng làm người rất tốt, biết điều, đã từng làm giám khảo hai, ba lần, kinh nghiệm phong phú." Mạnh Dao đánh giá, "Tóm lại, đội hình giám khảo của show cũng tương đối đáng tin!"

Hắn lại xấu xa bổ sung một câu, "Dù sao cũng đáng tin hơn họ Chu kia ."

Nghe Mạnh Dao nhắc tới Chu Thi, Tiêu Chiến nói, "Mạnh ca, tôi luôn cảm thấy với tính tình Chu Thi thì có thể cậu ta sẽ không cam lòng."

"Ý cậu là cậu ta sẽ gây chuyện sao?"

" Ừ, rất có thể." Tiêu Chiến cười nói, "Không thể buông lỏng cảnh giác, cũng có thể do tôi suy nghĩ nhiều."

Mạnh Dao nghĩ ngợi, "Được, dù sao tôi cũng sẽ cẩn thận hơn, cậu yên tâm!"
Hắn lại nói, "Thôi không nói nữa, cậu mau chóng hoàn thành lịch trình đi, xế chiều đi ký hợp đồng với series đồng hồ sang chảnh của Âu Mộ thì cậu sẽ có thêm khoản thu nhập rồi."

Cùng lúc đó, một chiếc siêu xe đỏ rực đỗ trước cửa đại học Ninh Thành. Không lâu sau, một nam thanh niên trẻ tuổi đeo mắt kính gọng đen gõ cửa kính xe.

Cửa kính xe hạ xuống, Chu Thi đặt tay trên vô lăng, quan sát hỏi, "Tề Triết? Đàn anh của Tiêu Chiến ?"

Giữa lông mày Tề Triết hiện lên u ám, siết chặt balo, gật đầu, "Là tôi."

Búng ngón tay, Chu Thi nâng cửa kính xe lên lại, "Ok, lên xe đi."

Sáng sớm ngày mười hai tháng năm, Tiêu Chiến ngồi máy bay chuyến sáng sớm đến Tô Châu. Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua sương mù sớm mai khiến lòng người thoải mái.

Tiêu Chiến vừa mới ngồi xe phòng đấu giá Nguyên gia đưa tới thì nhận được điện thoại của Kha Nhạc.

"Bạn chú bên Nguyên gia nói, lần này cái người phiền phức kia cũng tới."

Tiêu Chiến đang nhìn phong cảnh đường phố ngoài cửa sổ, "Người phiền phức? Ai?"

"Là doanh nhân Trung Quốc sống ở Canada một lòng một dạ muốn mua tranh "Túy Mã Du Xuân" mà lần trước chú nói với cháu ấy. Hắn ta tên Hiểu Dương, lần này cũng tới đây. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ với "Túy Mã Du Xuân" đâu, vẫn luôn hỏi thăm khắp nơi." Kha Nhạc lo lắng, "Tiêu Chiến, cháu cẩn thận đừng để bị theo dõi, chú ý phòng ngừa một chút, lỡ như bị hắn ta để mắt tới sẽ rất phiền phức."

Tiêu Chiến lên tinh thần, "Được, chú yên tâm, cháu sẽ cẩn thận."

Sau khi Tiêu Chiến tới ngoài hội trường đấu giá, Thanh Thanh gọi điện thoại tới.

"Đứa em đẹp trai của chị đang ở đâu vậy?"

Tiêu Chiến cười trả lời, "Chuẩn bị bước lên con đường tiêu tiền."

Thanh Thanh cười lớn, "Em mà tiêu tiền cái gì chứ, rõ ràng là vung tiền như rác!" Cô không cười nữa, "Nói chuyện nghiêm túc nào, Tiêu Chiến, tiền em kiếm được như thế nào rồi? Chị đã đi hỏi một chú lành nghề, người đó nói giá cả lần này của thiệp "Bất Mị" tất nhiên sẽ không thấp, chú ấy nghĩ tới nghĩ lui, không dám hành động."

Tiêu Chiến tìm một góc im lặng, đút tay vào túi quần, trả lời, "Chắc cũng đủ."

"Vậy là em vẫn chưa nắm chắc đúng không?" Thanh Thanh lo lắng, lần lượt liệt kê, " Tiền kiếm được từ "Tươi Đẹp" chắc cũng nhiều đúng không? Tiền bán bài hát, tiền phí đại ngôn, tiền phí tham gia show tạp kỹ, tiền phí bản quyền, với cả mấy khoản tiền lặt vặt, cộng lại chắc cũng... khoảng chín chữ số?"

"Ừm, cũng khoảng khoảng đó."

Thanh Thanh cảm thán, "Tiêu Chiến, năng lực kiếm tiền của em còn lợi hại hơn chị nữa!" Cô vòng về câu chuyện chính, "Nhưng có đủ để mua thiệp "Bất Mị" không?"

Tiêu Chiến cười nói, " Chị, chị quên một khoản tiền rồi."

"Tiền gì?"

"Cổ phần, trái phiếu và bất động sản trong tay bà ngoại, tất cả đều được để lại hết cho em. Em sẽ không động tới bất động sản, nhưng khi đấy lại đúng lúc cổ phần và trái phiếu thu về được một khoản lãi, bên trong còn có cả tiền hoa hồng nhà chị cho."

Thanh Thanh "A" một tiếng, "Em không nói thì chị cũng quên! Ông nội đã từng nói bà em chính là người con gái nhỏ nhất của Thịnh gia, lúc bà gả cho ông ngoại em được cụ cố cho rất nhiều của hồi môn, chính bà cũng có thủ đoạn kinh doanh mà! Ừm, tiền hoa hồng của Thịnh gia theo thông lệ là hai năm kết sổ một lần, mà khoản tiền này hình như được kết sổ sau tết đúng không?"

"Đúng vậy, số tiền không nhỏ, chắc chị cũng nhận được mà đúng không?"

Thanh Thanh cười toét miệng, "Tiền trong tài khoản của chị cứ lên lên xuống xuống, hình như đúng là tài khoản đột nhiên có thêm một số tiền lớn thì phải, chị cũng có chút ấn tượng." Cô nhanh chóng nói, "Có thêm khoản này thì chị an tâm rồi! Nhưng mà trên đấu giá không thể biết trước được điều gì, nếu em thiếu tiền thì nhớ gọi chị, chị sẽ rút ra một khoản đưa em."

Trong lòng Tiêu Chiến ấm lên, "Ừm, cảm ơn chị."

Đi vào trong hội trường, Tiêu Chiến tìm được chỗ ngồi xuống. Trong hội trường đã có không ít người, ngôn ngữ của các nước đều có, ngay sau đó hội trường đã kín chỗ.
Tiêu Chiến không liếc trái ngó phải, cầm điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm với Nhất Bác, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, không có khẩn trương gì.

Mười giờ sáng, người chủ trì đấu giá ăn mặc nghiêm túc lên sân khấu, sau khi đọc xong một bài diễn văn ngắn thì bắt đầu tiến hành đấu giá.

Mấy món đồ đấu giá đầu tiên chỉ để hâm nóng không khí, Tiêu Chiến không có hứng thú gì, cúi đầu lật xem quyển danh mục trong tay, vừa nhìn vừa đối chiếu, phát hiện suy đoán của Kha Nhạc đúng đến 80%, 90%, mấy bức cổ họa thư tay trân quý đúng là ở trong kho sách của Chân gia, toàn bộ đều được đấu giá trong lần này.

Năm, sáu món đồ đang được đấu giá cũng thường thường, lúc đến thiệp "Tuyết Tế", giá tiền một hơi đi lên năm mốt triệu, Tiêu Chiến mới ngẩng đầu nhìn một cái. Sau đó, tranh "Trọng Loan Tầm Đạo" lên sáu ngàn vạn, "Xuân Thu Kinh Truyện Tập Giải" lên chín mươi ba triệu, nhưng vẫn chưa lên mức một trăm triệu.

Sau đó, buổi đấu giá sáng chấm dứt ở đây, mọi người lục tục rời khỏi ghế ngồi, đi tới phòng tiệc bên cạnh ăn buffet. Tiêu Chiến không phải người kén ăn, lấy một cái bánh sandwich làm sẵn ăn chống đói.

Đến giữa trưa, sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bầu không khí bên trong hội trường yên lặng hơn rất nhiều. Khác với buổi sáng, món đồ đấu giá đầu tiên của buổi chiều chính là quyển tranh dài 812 thước "Giang Lâu Viễn Thiếu", giá khởi điểm là bốn triệu, sau đó nhanh chóng tăng lên. Qua vài phen lên giá, cuối cùng tiếng búa gõ xuống ở mức giá một trăm linh bảy triệu. Sau đó tất cả những món đồ lên sàn đều là trân bảo quý giá, trong đó có mấy món Tiêu Chiến đã từng nghe ông ngoại nhắc qua.

Tiêu Chiến đang nhìn chi tiết hình ảnh các món đồ đấu giá trên màn hình lớn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cậu cúi đầu, nhìn thấy người gọi là Mạnh Dao, bấm nút không nghe, chuyển sang WeChat gõ chữ, "Mạnh ca, có chuyện gì không? Bây giờ tôi không có tiện nghe điện thoại."

Mạnh Dao nhắn tin lại phải nói là bằng tốc độ ánh sáng, "Cậu nói thật cho tôi, cậu có chơi ma túy không?"

Trong lòng Tiêu Chiến khẽ động, cau mày nhanh chóng trả lời, "Không có. Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Dao gửi thẳng một tấm ảnh sang, sau đó lại gửi thêm một đường link cộng thêm vài tấm screenshot.

Trong ảnh, biểu tình Tiêu Chiến ủ rũ, dưới hốc mắt có quầng thâm rất đậm, cả người uể oải, gầy hơn bây giờ rất nhiều, da cũng đen hơn mấy phần.

Tiêu Chiến nhắn lại, "Tôi có thể nhận ra, tấm hình đầu tiên là lúc tôi học đại học năm ba đi theo thầy một chuyến tới sông Cổ Dương, khai quật tàn tích thành cổ, phơi nắng ở sa mạc hai, ba tháng. Sau khi về phải lập tức thức khuya chạy deadline luận văn báo cáo học thuật, năm ngày tôi chỉ ngủ được chừng hai mươi tiếng, không phải hút thuốc phiện."

Mạnh Dao nhắn sang mấy chữ, WCTM(Who Can Tell Me)! Sau đó lại trả lời, "Cậu mở link ra nhìn một chút đi, đầu tiên nhớ chuẩn bị tinh thần đã!"

Tiêu Chiến cũng đoán được tình hình cơ bản, nhấn vào link.

"Drama siêu to siêu đã ghiền đây cả nhà! Đàn anh cùng trường với Tiêu Chiến mạnh dạn đưa ra giả thiết, trong lúc Tiêu Chiến học đại học kiếm được khoản tiền phí bản quyền khổng lồ nhưng vẫn nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn là do CHƠI MA TÚY! Người đưa ra giả thiết là người quen của Tiêu Chiến, còn cung cấp hình ảnh, có thể thấy rõ trong hình đúng là Tiêu Chiến gầy hơn một vòng, quầng thâm dưới mắt đen sì vô cùng dọa người, mặt đầy uể oải, tất cả đều do CHƠI MA TÚY. Chả trách tại sao kiếm cả đống tiền cũng không đủ xài, chẳng biết bây giờ cậu ta còn chơi nữa không..."

"—— năm nay giới giải trí đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai ai cũng phê cần! Hồi trước là một nhạc sĩ, bây giờ đến cả Tiêu Chiến cũng bị đưa ra ánh sáng, không ngờ cậu ấy là tay chơi cần lâu năm, vòng giải trí đúng là một ổ cần lớn mà, bới một cái hốt cả đống tin hot!"

"—— hồi trước tui cũng thắc mắc, tại sao Tiêu Chiến học đại học bán ca khúc lấy tiền phí bản quyền mà lại không có nổi cơm ăn, nếu không phải chơi đá thì cũng là chơi bài! Quả nhiên, tui đã nói đúng! @Tiêu Chiến đừng có học tiền bối của mình nha, cậu đừng có lấy lý do phê cần tìm linh cảm sáng tác nhé?"

"—— không có chứng cứ thì có thể tung tin vịt? Một tấm hình thì có thể chứng minh cái gì? Hồi tui thi cuối kỳ còn bị hói đầu này, chẳng kém hình này là bao! Tại sao không ai nói tui chơi đá? Nói chơi đá, ok, xòe bằng chứng ra coi!"

"—— @Tiêu Chiến cút khỏi giới giải trí! Mấy người gọi là minh tinh kiếm được đống tiền mà cả đời bố đây còn không dám mơ tới lại cúng toàn bộ tiền vào túi trùm buôn thuốc phiện, không cảm thấy có lỗi với sự hy sinh của các anh cảnh sát phòng chống ma túy sao?! Cút!!"

Đọc xong nội dung Mạnh Dao gửi tới, Tiêu Chiến trả lời, "Đọc xong rồi."

Mạnh Dao gửi sang một đoạn văn, "Đây là có kế hoạch! Đúng ba rưỡi, gần mười tài khoản doanh tiêu và năm acc có tiếng trên diễn đàn liên minh hành động với nhau, cách vài phút dồn dập tuôn ra tin cậu chơi đá. Hơn nữa mỗi một cái, đều có bằng chứng xác thực, mỗi một bình luận và trả lời của thủy quân đều xác thực cậu có chơi đá, khiến những người bình luận khác dần dần càng ấn tượng sâu chủ đề 'Tiêu Chiến chơi đá'. Mà từ khóa tìm kiếm, đã gắn liền 'Chơi đá' với 'Tiêu Chiến " rồi."

Trên đài đang thét giá kịch liệt, Tiêu Chiến trầm tư, "Hơn nữa bọn họ còn rất thông minh, nói tôi từng chơi đá chứ không phải tôi đang chơi đá, đúng không?"

Mạnh Dao : " Đúng vậy, nói cậu đang chơi đá thì cậu chỉ cần đi xét nghiệm nước tiểu là đã chứng minh được sự trong sạch. Nhưng nói cậu lúc đại học chơi đá thì khác, chuyện đã qua rồi, cho dù cậu muốn chứng minh bản thân trong sạch, cũng không có chứng cứ! Bây giờ cậu hoàn toàn là cá nằm trên thớt, mặc người xử lý! Người động thủ muốn dồn cậu vào chỗ chết, thân bại danh liệt!"

Mạnh Dao : "Chắc cái tên không não Chu Thi phụ trách xuất tài, mà xuất lực, 99% là đàn anh kia của cậu!"

Tiêu Chiến chưa trả lời, Mạnh Dao lại gửi một tin nhắn sang.

"Tôi đang nhanh chóng khống chế chiều gió dư luận. Lợi hại nhất là Vương tổng, trong nháy mắt hot search bị mua đi lên liền nhanh chóng rút xuống cho cậu. Sau đó lại rút thêm vài lần nữa, bây giờ đề tài 'chơi đá' đã bị ém xuống rồi, căn bản không lên bảng hot search được. Fandom nổ tung, nhưng dẫu sao mức độ thảo luận cũng không bị mở rộng, cho chúng ta thời gian hành động."

Lúc này, trong hội trường truyền tới tiếng hô lên kinh ngạc, Tiêu Chiến ngẩng đầu, phát hiện đó là một đồ rửa bút đất nung phủ men Nhữ xanh da trời, sau ba mươi lần lên giá, giá tiền bây giờ là một trăm tám mươi ba triệu.

Cúi đầu, Tiêu Chiến tăng tốc độ gõ, "Chắc vẫn có thể xoay chuyển được, để tôi cẩn thận nhớ lại tình huống cụ thể lúc bị chụp tấm hình này."

Lúc này, giao diện chat nhảy ra tin nhắn của Mạnh Dao, "Thầy cậu đăng một bài văn!!!"

Tiêu Chiến ngẩn người, đăng nhập vào weibo, bởi vì bình luận quá nhiều nên bị lag vài giây. Sau khi bình thường lại rồi thì Tiêu Chiến vào thẳng trang cá nhân của Tằng Ảnh, phát hiện thầy vừa mới đăng một weibo.

"Đào cát quật đất Tằng Ảnh: Một đám nói bậy! Hoang đường! Sai lầm chồng chất! Một chuỗi suy luận đầy kẽ hở! Thứ nhất, thời gian chụp tấm hình này là vào tháng chín năm ba đại học của Tiêu Chiến, suốt ba tháng trước đó, Tiêu Chiến đi cùng đội ngũ, ban ngày cầm xẻng nhỏ đào cát ở tàn tích thành cổ sông Cổ Dương, buổi tối sửa sang tài liệu và viết ghi chép cùng với học giả chuyên gia trong đội. Mấy người thử đi phơi nắng ba tháng ở sông Cổ Dương coi? Nếu không đen không gầy, tôi đổi sang họ mấy người! Ngoài ra, tôi còn có cả đống ảnh tài liệu, có thể nhìn ra quá trình càng ngày càng đen và gầy hơn của Tiêu Chiến !

Thứ hai, xung quanh sông Cổ Dương hoang vắng không người, ba tháng Tiêu Chiến cùng sinh hoạt với đội ngũ, ngủ chung giường với người khác, nửa bước không rời chỗ khai quật. Nếu như mấy người thật sự hút thuốc phiện thì thử ba tháng không hút đi? Nếu toàn đội đều hút thì cả đám chúng tôi đều bị bắt hết rồi! Có thể sao?

Thứ ba, người tâm cơ độc ác sau lưng kia có lẽ không biết, sau khi trở lại từ sông Cổ Dương, Tiêu Chiến lập tức bay tới Hà Thành với tôi, tham gia hội thảo báo cáo học thuật. Đúng lúc đó xảy ra sự kiện tồi tệ là giáo sư Khảm Ninh đang báo cáo thì lên cơn nghiện ma túy, vì vậy lúc tham gia hội thảo tất cả nhân viên đều phải xét nghiệm nước tiểu, ha ha, mấy người không biết đúng không? Đúng là vừa ác vừa ngu!"

Thấy một câu cuối cùng, Tiêu Chiến nhếch mép, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hớn hở đắc ý của thầy.

Mới một giây mà đã có cả đống bình luận.

"—— thầy Tằng oách quá! Đại lão giới lịch sử, bá chủ giới gà mẹ bảo vệ con! A a a giống như thầy Tằng nói vậy, người nói xấu sau lưng, đúng là vừa ác vừa ngu!"

"—— miệng nói không bằng chứng, chứng cứ đâu lấy ra! Ông nói có xét nghiệm nước tiểu thì thật sự có xét nghiệm nước tiểu hả? Ông thật sự nghĩ tụi tui bị ngu hả? Tiêu Chiến cho ông bao nhiêu tiền mà ông bảo vệ cậu ta kĩ vậy!"

"—— Tiêu Chiến thật sự rất lợi hại! Học bá 100%! Mới chỉ năm ba đại học mà đã bay tới Hà thành tham gia hội thảo học thuật quốc tế! Lầu trên nói thầy Tằng nói xạo í, ủa mày ngu thật hay ngu giả vậy? Chuyện giáo sư Khảm Ninh phê cần lúc đó còn gây chấn động lớn, ngay cả nhân viên đại học nơi giáo sư Khảm Ninh làm việc còn nói xin lỗi, tổ chức một cuộc kiểm tra quy mô lớn cho toàn thể giáo viên và nhân viên, tra xét kĩ càng không sót chỗ nào, nghe vậy thấy mệt chưa mày?"

"—— nói Tiêu Chiến không chơi đá thì tui tin, nhưng tui cũng có câu hỏi, rõ ràng Tiêu Chiến là Tư Ninh, người viết ca khúc cho Thanh Thanh, tiền phí bản quyền cả đống nhưng tiêu xài hoang phí đến mức nào mới không có nổi cơm ăn chứ? Không có lửa sao có khói, tất nhiên là bản thân Tiêu Chiến có vấn đề nên mới có thể bị hoài nghi!"

Ngay lúc Tiêu Chiến xem tin tức, trên sàn đấu giá đã từ từ tiến vào giai đoạn cuối cùng. Tiêu Chiến trò chuyện với Mạnh Dao vài câu rồi tạm thời cất điện thoại vào.

Ba món đồ đấu giá cuối cùng đều là đồ áp trục của buổi đấu giá lần này. Món đồ thứ ba từ dưới đếm lên là bình hồ lô vẽ tranh Cẩm Thượng Thiêm Hoa Vạn Thọ Liên Duyên (Hạnh phúc dồi dào, vạn thọ dài lâu), sau khoảng ba mươi sáu lần tăng giá quyết liệt, cuối cùng được một doanh nhân người Trung dùng một trăm bốn mươi triệu mua về.

Sau khi món đồ được đấu giá xong, bầu không khí hội trường càng ngưng trọng, có thể nhìn thấy đã có người được nhờ đấu giá giùm cau mày bàn bạc.

Ngay sau đó, món đồ đấu giá thứ hai từ dưới đếm lên, tranh "Hành Ngâm" lên sàn. Tiêu Chiến nhìn thấy, người tham dự thay Kha Nhạc đã từ bỏ ở lượt gọi giá thứ bảy. Mà giá cuối cùng của bức tranh, là một trăm mười triệu.

Tiêu Chiến đoán rằng không ít người đỏ mắt chờ món cuối cùng nên giá cả tranh "Hành Ngâm" thấp hơn dự đoán của cậu một tí.

Hai món đồ đắt giá lần lượt được đưa xuống nhưng cũng không đưa tới chút gợn sóng nào trong bầu không khí ở hội trường. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, món đồ quan trọng bậc nhất, là món cuối cùng.

Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng.

Khi hình ảnh thiệp "Bất Mị" xuất hiện trên màn hình, gần như tất cả mọi người trong hội trường đều nín thở nhìn kỹ, không bỏ sót chi tiết nào.

Hai phút sau, hình ảnh của thiệp đã được trưng bày xong, người chủ trì đấu giá lên tiếng, " Thiệp "Bất Mị" vô cùng trân quý, không cần nhiều lời. Giá khởi đầu, tám chục triệu, mời đấu giá!"

Đơn vị giá cả cạnh tranh tăng theo hàng triệu, ánh mắt Tiêu Chiến trầm tĩnh, không vội vã tham gia đấu giá. Mãi sau khi giá cả tăng lên một trăm triệu, giá tăng bắt đầu dao động từ ba triệu đến năm triệu thì Tiêu Chiến mới giơ bảng của mình lên lần đầu tiên, tham gia đấu giá.

"Một trăm mười hai triệu!"

"Một trăm mười bảy triệu!"

...

"Một trăm sáu mươi triệu!"

"Một trăm sáu mươi lăm triệu!"

"Một trăm bảy chục triệu!"

Mà sau khi lên tới một trăm bảy chục triệu, chỉ còn lại Tiêu Chiến, một người được nhờ đấu giá giùm cùng với một doanh nhân châu Âu mắt xanh tóc nâu, một người Canada đấu giá giùm mắt xanh tóc đỏ.

Tiêu Chiến lại giơ bảng lần nữa.

"Một trăm bảy mươi ba triệu!"

Sau một bầu không khí im lặng nghẹt thở, người được ủy thác đấu giá giùm ngồi bên trái rút lui.

Lòng bàn tay Tiêu Chiến ướt đẫm mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm ảnh thiệp "Bất Mị" trên màn hình, chờ đối thủ ra giá.

"Một trăm bảy mươi sáu triệu!"

Đối phương chỉ tăng thêm ba triệu.

"Một trăm tám mươi triệu!"

Cũng chỉ tăng thêm bốn triệu.

Đầu ngón tay lạnh lẽo vì hồi hộp của Tiêu Chiến bắt đầu ấm lại, gần như sau khi người chủ trì đấu giá nói xong, cậu nhanh chóng giơ bảng.

"Hai trăm triệu!"

Giọng người chủ trì đấu giá đã khàn, Tiêu Chiến tăng thẳng lên hai trăm triệu, trong hội trường vang lên âm thanh xì xào nho nhỏ.

Hồi lâu sau, hai phe còn lại cũng không giơ bảng nữa.

Búa đập xuống một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ——

"Chúc mừng!"

Dây thần kinh căng thẳng chùng xuống, sống lưng ớn lạnh cũng có cảm giác trở lại. Tiêu Chiến giơ tay lên che lại ánh đèn trước mắt, cong môi cười —— ông ngoại, con làm được rồi.

Xử lý xong thủ tục liên quan, Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm, có cảm giác trần ai lạc định. Đầu tiên gửi tin cho Kha Nhạc và Thanh Thanh, thông báo cậu đã mua được thiệp "Bất Mị". Vừa nhắn tin xong thì Mạnh Dao gọi điện thoại tới, dồn dập hỏi, "Tiêu Chiến, tin tức là thật hay giả?"

Tiêu Chiến ngẩn ra, "Tin gì?"

Mạnh Dao nói cực nhanh, "Tên cậu lại lên hot search! hastag là #Tiêu_Chiến_hội_đấu_giá_Nguyên_gia, có phóng viên chụp được cậu, trên báo nói là cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!"

Cùng lúc đó, một người đàn ông đeo gọng kính nhỏ, tay xách cặp đen đi từ khu nghỉ sang, cản đường Tiêu Chiến, "Ông chủ của tôi họ Kỷ, chắc cậu cũng biết ngài ấy rồi. Ngài ấy muốn nói chuyện với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro