Chương 37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bàn cờ đặt vững vàng giữa hai người, Vương Nhất Bác đứng dậy, cúi mắt cởi hai nút áo trên cùng của sơ mi trắng, hai tay chống hai bên bàn cờ, nghiêng người hôn lên môi Tiêu Chiến.

Lúc đầu, hắn một cái cũng không dám động mãi cho đến khi cảm giác đầu lưỡi Tiêu Chiến nhẹ nhàng đụng vào môi dưới của hắn. Lần này, giống như than củi khô ráo bất chợt được châm một mồi lửa, hầu kết Vương Nhất Bác chuyển động, hô hấp thay đổi, ngay sau đó, đầu lưỡi chạm vào răng cửa Tiêu Chiến

Miệng lưỡi dây dưa triền miên, ngay cả lúc nào hôn xong Tiêu Chiến cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy tất cả dưỡng khí quanh mình đã bị rút sạch, đại não thiếu dưỡng khí hơi có chút choáng váng, giác quan cũng trở nên trì trệ, mà Vương Nhất Bác lại trở thành tồn tại duy nhất cậu có thể nhạy bén cảm nhận được.

Ngón cái Vương Nhất Bác lướt qua môi dưới mềm mại ánh nước của Tiêu Chiến, ánh mắt giống như đang đắm chìm trong cơn nghiện, một lúc lâu mới nói, "Tiêu Chiến thật ngọt."

Giọng nói khàn khàn, hơi thở vẫn chưa ổn định.

Câu nói này chui vào tai trong Tiêu Chiến giống như một tiếng "Bùm", một cỗ nhiệt ý dọc theo sống lưng nhanh chóng lan ra toàn thân. Cậu cảm giác ngón tay Vương Nhất Bác đang vuốt ve môi cậu, vô cùng nhột, gần như theo bản năng cắn nhẹ vào ngón tay hắn.

Ngón tay Vương Nhất Bác ngừng lại, thấp giọng nói, "Chiến Chiến cắn anh."

Nghe hắn tố cáo, Tiêu Chiến hỏi ngược lại, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Con ngươi Vương Nhất Bác càng sâu thêm, đưa ngón tay mình sát bên môi Tiêu Chiến, "Có thể... cắn thêm lần nữa không?"

Nếu như hành động cắn ngón tay vừa nãy là vô tình, vậy bây giờ cũng đủ để nói là mập mờ. Tiêu Chiến không trả lời được hay không mà chỉ rũ mắt, ngậm ngón tay Vương Nhất Bác vào trong miệng. Cậu không nỡ dùng sức, chỉ dùng răng miết qua miết lại, lại sợ hắn đau nên thè lưỡi nhẹ nhàng quấn vào ngón tay hắn.

Sau đó cậu nghe thấy Vương Nhất Bác không kiềm chế được, vô thức hít vào một tiếng, ánh mắt đục ngầu, dường như cơ thể hắn cứng đờ.

Nhả ngón tay ướt nước đang cắn ra, Tiêu Chiến dời mắt, "Còn... còn đánh cờ được không?"

Vương Nhất Bác thu ngón tay về, yếu ớt cầm lên, cảm giác đầu ngón tay run rẩy, khàn giọng nói, "Còn đánh được."

Tiêu Chiến vội vàng đứng lên, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác đề nghị, "Vậy anh có muốn xem ti vi không? Đúng rồi, em có mua trái cây đấy, anh có muốn ăn đào không?"

"Có."

Mãi đến khi ngồi xuống ghế salon, Tiêu Chiến đang ngồi gọt vỏ mới nhận ra nhịp tim đập của mình vẫn chưa chậm xuống. Cậu nhớ lại, rõ ràng đang chơi cờ nhảy vui vẻ, nhưng tại sao sau đó lại ——

Hít thở sâu, Tiêu Chiến cắt đào thành hai nửa, không nhịn được mỉm cười.

Mấy ngày sau, xong hết chương trình, Tiêu Chiến ký hợp đồng với Hersey. Mạnh Dao có kinh nghiệm, thương lượng lại phương diện không thỏa đáng với Hersey một lần nữa, sau đó đọc kỹ lại với Tiêu Chiến thêm một lần rồi ký tên.

Sau đó, Tiêu Chiến dựa theo sắp xếp đi vào phòng chụp ảnh, chụp bộ ảnh đầu tiên để thông báo chính thức. Messer đã chờ ở bên trong, nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào, ông sải bước đi qua, cười ôm, "Rất vui khi có thể hợp tác với cậu lần nữa!"

Tiêu Chiến cũng cười nói, "Tôi cũng rất vui! Hơn nữa, lần này thật sự vô cùng cảm ơn ngài!"

"Lời cảm ơn của cậu, tôi nhận!" Messer buông tay, nói thẳng, "Nhưng mà cậu chỉ bằng ảnh quảng cáo của Florence mà đã sớm lọt vào mắt xanh của Sriman, được đưa vào danh sách ứng cử viên, tối đa tôi cũng phải khen cậu vài câu."

Vừa nói, vừa giơ hai ngón tay ra.

Nụ cười của Tiêu Chiến không đổi, "Có thể được ngài khen ngợi đã là vinh hạnh lớn lao của tôi!"

Messer cười ha ha, "Hy vọng lần hợp tác này chúng ta cũng có thể cho ra được các tác phẩm kinh diễm!" Ông lại nói, "Đúng rồi, những người đó nói gì với cậu vậy? Quần áo cậu mặc lần này là do Sriman tự mình chọn đó, nói nhất định cậu có thể bộc lộ ra tinh túy ở trong đó!"

Sau khi nhìn thấy quần áo được treo ngay ngắn, trong mắt Tiêu Chiến hiện ra kinh hỉ, "Phong cách cổ điển sao? Sự kết hợp vô cùng vô cùng ——" cậu nghĩ ra một từ, "Hoàn hảo!"

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy giống như cậu!" Messer cũng đứng trước giá, đứng kế bên Tiêu Chiến, khoanh tay, "Sriman cho là, trên người cậu có ẩn chứa một ánh sáng vô cùng giống với các thập niên trước, là tiểu thiếu gia của những gia tộc sang trọng lâu đời sống tại Trường Đảo hoặc Plam Beach vậy, vậy nên ngài ấy tự mình chọn bộ quần áo này. Ok, cậu mặc thử đi?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Tôi cầu còn không được!"

Đi ra khỏi phòng thay đồ, Messer đứng tại chỗ nhìn một lúc, bỗng nhiên cười nói, "Ánh mắt của Sriman thật lợi hại, ngài ấy còn chọn một vật nhỏ cho cậu!" Vừa nói, Messer vừa đưa hộp gỗ trong tay cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận lấy rồi mở ra, nhìn thấy bên trong là một cái kính mắt viền vàng, ở trên có khắc logo Hersey. Cậu lấy ra, vừa mới đeo lên sống mũi liền nghe Messer vỗ tay cười nói, "Đúng là rất giống!"

Tiêu Chiến điềm nhiên đút tay vào túi áo, mỉm cười, "Giống như cái gì?"

"Giống như thiếu gia nhà giàu đa tình phóng túng, phụ lòng vô số người bất kể trai gái, là đồ khốn nạn đùa giỡn tâm hồn thiếu nữ!"

Nhân viên làm việc bên cạnh bật cười.

Tiêu Chiến vô tội nhún vai, "Rõ ràng tôi rất chung tình mà!"

Messer khoát tay, "Phản biện vô dụng, bây giờ cậu chính là thiếu gia nhà giàu đa tình phóng túng không cần biết đang là sáng hay tối đều tổ chức tiệc tùng ở biệt thự cạnh biển, nhận lấy tất cả các ánh mắt đưa tình của mọi người bất kể trai gái, nhưng không phản ứng lại với bất kì ai, cả ngày chỉ chơi đùa với mọi người!"

Nghe Messer nói xong, Tiêu Chiến hình dung ra khung cảnh trong đầu, thuận tay cầm một quân cờ vua trên bàn cờ bên cạnh rồi cũng thuận tay ném đi, nghiêng đầu nhìn Messer, hơi nhếch môi, "Như vậy?"

"Oh my god, perfect!" Messer thốt lên, "Cậu, đứng đó, đừng động! Ánh sáng, lên!"

Lòng nhiệt huyết của Messer dâng lên, chụp liên tục không ngừng nghỉ. Mãi đến khi sắc trời dần tối mới dừng lại.

Tiêu Chiến cử động cổ tay cứng đờ do đứng yên tạo hình, thấy khuôn mặt Messer đầy tiếc nuối, đến gần hỏi, "Sao vậy?"

"Tôi chụp chắc khoảng hơn một ngàn tám trăm tấm hình, nhưng chỉ có thể chọn ra ba tấm, vô cùng tiếc, có rất nhiều tấm gần như hoàn mỹ!"

Tiêu Chiến an ủi, "Cũng giống như tôi viết một trăm câu ca nhưng trong đó cũng chỉ có vài câu dùng được. Tôi sáng tác năm mươi đoạn nhạc, có thể một đoạn cũng không thỏa mãn yêu cầu của tôi. Thứ nghệ thuật theo đuổi chính là hoàn mỹ, vật gần như hoàn mỹ, chính là đồ vật vẫn còn tì vết, không phải sao?"

"Đúng vậy, không sai." Đôi mày cau lại của Messer giãn ra, ông vỗ vai Tiêu Chiến, đuôi mắt lại có ý cười, "Cảm ơn cậu, bây giờ tôi vui lại rồi, những lời này của cậu tôi sẽ nhớ kỹ."

Sau khi Messer và đoàn đội của ông rời đi, Mạnh Dao thấy Tiêu Chiến thong thả, một chút cũng không vội vã, cười nói, "Chậc, sao hôm nay không vội vàng chạy về vậy?"

Tiêu Chiến : "Nhất Bác đi công tác nước ngoài rồi, trưa ngày bảy mới về."

"Hóa ra bởi vì người không ở nên cậu không hăng hái cũng không có động lực vội vã tan làm về nhà?" Mạnh Dao lại đổi đề tài, "Nhắc đến ngày bảy mới nhớ, lúc cậu chụp hình thì tôi cói nói chuyện với người phụ trách của Hersey, chín giờ sáng ngày bảy tháng năm sẽ có thông báo chính thức!"

Tiêu Chiến gật đầu, "Cũng là ngày bảy sao? Nói thật, tôi thật sự rất mong chờ kết quả lần này."

Chín giờ sáng ngày bảy, weibo chính thức của Hersey đăng một bài.

"Hersey: Đi theo bước chân phát ngôn viên @Tiêu Chiến, tìm kiếm một Hersey mới mẻ, một vẻ đẹp hoàn toàn mới, #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời"

Hình ảnh công bố với sắc thái chủ đạo là màu trắng đen hoài cổ. Tiêu Chiến mặc âu phục kẻ ô và áo sơ mi trắng, đứng một cách lười nhác, vòng eo thon cực kỳ hút mắt. Cậu nghiêng người dựa vào một bàn gỗ dài, trên bàn bày giá cắm nến mạ vàng tinh xảo, bó hoa tươi nở rộ, nửa ly rượu thủy tinh cao cổ với cả chén đĩa được đặt bừa bộn, đĩa sứ vẽ tay, khăn ăn thêu thủ công, giống như là đang tổ chức một buổi tiệc xa hoa nhưng cũng vô cùng tùy tiện.

Tay trái cậu cầm một quân cờ vua, thờ ơ vứt lên khăn trải bàn bằng ren được bện thủ công, một tay khác thì táy máy bật lửa, trên sống mũi có cặp kính mắt viền vàng, dường như đang nói gì đó với ống kính, nụ cười tà khí lại mê người.

Sau khi thông báo chính thức được đăng lên, #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời nhanh chóng chiếm hot search thứ ba.

"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời không thở nổi! Ảnh thông báo chính thức đúng thật là không có từ ngữ gì miêu tả được! Bây giờ tui mới biết Tiêu Chiến vẫn còn có một mặt bại hoại văn nhã như vậy! Chính là loại đàn ông mặc dù bạn biết rõ người này là badboy + playboy, cũng chỉ đùa giỡn với bạn nhưng bạn vẫn không nhịn được dấn sâu vào như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ cầu người đó cười một chút với bạn!"

"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời vờ lờ vờ lờ vờ lờ vờ lờ, thét chói tai! Quý công tử đa tình phóng đãng, thứ bại hoại văn nhã, thiếu gia nhà giàu, người đàn ông này thật sự là độc dược! Một loại độc không có thuốc giải!"

"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời CON MẸ NÓ! Hersey? TIÊU CHIẾN thật sự nhận đại ngôn của Hersey! Tui vẫn còn đang cực kỳ kinh hoàng đây này, đây chính là sét đánh ngang tai đó! Bàn tay cầm bật lửa ấy, là một thủ khống tui té xỉu rồi đừng ai đỡ tui dậy!"

"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời true, Tiêu Chiến, bản thân anh rất tuyệt vời! Thật sự quá đẹp! Cuối cùng em cũng hiểu tại sao có đàn ông nhìn một cái đã biết là tra nam cặn bã, nhưng vẫn có rất nhiều người thích!"

Tiểu Tinh ôm điện thoại lướt weibo trong phòng nghỉ của "Để Tôi Hát". Cô ôm ngực, kêu lên vài tiếng, "Tấm hình này thật đẹp! Không được không được, mình phải nín thở bảo vệ màn hình!"

Tiêu Chiến cười cô, "Chẳng phải ngày nào chị cũng thấy em sao?"

"Không giống nha! Nụ cười tà khí, Tiêu Chiến bại hoại nhưng vẫn văn nhã là thứ ngày thường chị không thể thấy được!" Cô làm xong vài việc, không nhịn được lại nhìn chằm chằm màn hình, "Tiêu Chiến, hình tượng này của em có một sự tương phản không hề nhẹ với ngày thường, hơn nữa còn rất đẹp trai, cực kỳ mê người! Không chỉ mỗi fans em thôi đâu, trang đầu weibo của chị cũng tràn ngập hình em! Mọi người giống như thủy triều vậy, share một đống!"

Tiêu Chiến cũng rất hài lòng với thành quả, "Messer chụp vô cùng tốt, tốt đến mức em còn không nhận ra bản thân."

Cô che miệng cười, cô lại lướt weibo, bỗng nhiên ngừng lại, "Vờ lờ, cái quần què gì đây!"

Tiêu Chiến : "Sao vậy?"

Cô đưa điện thoại cho Tiêu Chiến nhìn, chỉ cuối bảng hot search, "Hot search #Tiêu_Chiến_nhận_đại_ngôn_Hersey_Chu_Thi_xóa_weibo"

"Cậu ta thật sự xóa weibo hả?" Tiêu Chiến nhìn độ thảo luận, "Không giống như mua hot search."

"Đúng là không phải mua thật, Hersey vừa mới thông báo chính thức, fan của em và fans Chu Thi lập tức gây war, ngay sau đó Chu Thi xóa hết toàn bộ những bài đăng liên quan đến Hersey!" Cô mặt mày hớn hở, cực kỳ hưng phấn, "Ôi, chị muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Chu Thi quá, bị vả sấp mặt rồi, nhất định là ôm một bụng tức đi? Cười trên nỗi đau của người khác ha ha!"

Tiêu Chiến đang nhắn tin với Vương Nhất Bác, nghe nói xong cô, gật đầu, "Em đoán chắc cậu ta sẽ không cam lòng."

Tiểu Tinh khẩn trương, "Chẳng lẽ cậu ta còn muốn gây chuyện?"

Tiêu Chiến cười khẽ, "Chắc vậy, nhưng chúng ta không sợ, không phải sao?"

Vẻ khẩn trương trên mặt rất nhanh đã biến mất, Tiểu Tinh gật đầu liên tục, "Đúng vậy, chúng ta không sợ!"

Cũng không lâu sau, Mạnh Dao đẩy cửa đi vào, trên mặt kiềm chế sự tức giận.

Tiểu Tinh cầm lấy điện thoại, dè dặt hỏi, "Mạnh ca, chẳng phải anh đi bàn bạc với bên tổng chương trình sao? Khi nào Tiêu Chiến đi chụp ảnh tuyên truyền đợt hai vậy? Không đúng, ai đã khiến Mạnh ca tức giận vậy?"

Mạnh Dao cười nhạt, "Còn có thể là ai?" Hắn ngồi vào ghế, ném điện thoại lên bàn "Cạch" một tiếng, giọng điệu giống như mang theo băng lạnh, "Hersey vừa thông báo chính thức, Chu Thi giận dữ xóa weibo, quay đầu đi tìm ba cậu ta, kêu ba cậu ta nói với tổ chương trình "Để Tôi Hát" rằng nếu bọn họ giữ Tiêu Chiến, Chu Thi sẽ lập tức rút hết vốn. Không giữ Tiêu Chiến, tăng gấp đôi tiền đầu tư cho bọn họ!"

Cô ngây người, cà lăm hỏi, Chu Thi đầu tư bao nhiêu?"

"Đầu tư 60%, nếu không ban đầu sao hắn có thể vào làm giám khảo được?"

"Nhiều vậy?" Cô há hốc mồm, khổ sở hỏi, "Vậy... Phía tổ chương trình nói gì?"

Mạnh Dao đen mặt, cắn răng nói, "Tổ chương trình vừa muốn tiền, vừa muốn danh tiếng và trình độ chuyên môn của Tiêu Chiến, đương nhiên muốn giữ được cả hai, thứ không có chính kiến!"

Tiêu Chiến vẫn luôn im lặng bây giờ lại lên tiếng, giọng điệu rất bình tĩnh, "Vậy nên?"

Mạnh Dao cắn răng, mới nói ra, "Bọn họ muốn thương lượng, liệu cậu có thể đi xin lỗi Chu Thi hay không."

Vành mắt Tiểu Tinh lập tức đỏ lên, không khống chế được âm lượng, "Cái đạo lý gì vậy? Rõ ràng là Chu Thi khiêu khích đầu tiên, vũ nhục Tiêu Chiến ! Sau đó đi cà khịa Tiêu Chiến khắp nơi, còn công khai chửi Tiêu Chiến trong phỏng vấn, nói Tiêu Chiến không mua nổi đồ Hersey. Bây giờ Tiêu Chiến bằng năng lực của chính mình nhận được đại ngôn, vả cậu ta một cú cực mạnh. Cậu ta bị mất mặt nên tạo áp lực nên muốn Tiêu Chiến xin lỗi, dựa vào cái gì?"

Mạnh Dao không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Chiến, "Ý cậu sao?"

Con ngươi Tiêu Chiến nhạt màu, "Chu Thi hao hết công sức mới làm giám khảo cái tiết mục này được. Đầu tư 60%, một số tiền lớn như vậy, cậu ta cũng sẽ không thật sự rút vốn, thật sự từ bỏ vị trí giám khảo này. Vậy nên cậu ta chỉ muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp tổ chương trình, bắt tôi cúi đầu khom người xin lỗi cậu ta."

"Nói cho tổ chương trình, xin lỗi? Không thể nào."

Mạnh Dao gật đầu, "Ok, tôi sẽ nói lại." Nói xong, hắn liền đứng dậy ra cửa.

Tiểu Tinh nôn nóng đi tới đi lui trong phòng nghỉ, lại hỏi Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, em thật sự... không muốn làm giám khảo nữa sao?"

Tiêu Chiến thoải mái, "Ừ, nếu như bọn họ bắt em xin lỗi Chu Thi thì em cũng không cần vị trí giám khảo đó. Người bị tổn thất cũng là tổ chương trình, em chẳng qua chỉ là đổi một show khác thôi."

Tiểu Tinh yên tâm, "Ừ, nhiều show chờ như vậy, chúng ta cũng không cần phải hạ thấp mình!"

" Đúng vậy, thật ra tổ chương trình cũng hiểu rõ, cho nên cái ý tưởng thối tha này của bọn họ chắc là bị tin tức kia đánh lừa. Chờ Mạnh ca qua nói rõ ranh giới cuối cùng của chúng ta, phía tổ chương trình sẽ kịp thời phản ứng lại, tất nhiên sẽ không nghiêng về phía Chu Thi."

Cô tiếp lời, "Đúng vậy, vốn dĩ là Tiêu Chiến gánh cái show này, nếu em rút lui không làm nữa vậy thì bọn họ phải rút hết tuyên truyền để làm lại, tỉ lệ người xem show của bọn họ ít nhất cũng tụt xuống 1/3, thậm chí là phân nửa!"

" Đúng, vậy nên chị đừng hoảng, chúng ta có ưu thế hơn bọn họ." Ngón tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng gõ bàn, "Hơn nữa, tiết mục này nhà Chu Thi đầu tư 60%, tổ chương trình tất nhiên phải nhìn mặt cậu ta mà làm việc. Mà em và cậu ta có xích mích, nhất định sau này sẽ xảy ra phiền phức. Không bằng bây giờ tỏ thái độ cứng rắn một chút, để tổ chương trình biết cuối cùng phải làm sao."

Nghe Tiêu Chiến nói xong, lúc này Tiểu Tinh mới bình tĩnh lại, mở ra lại cái đề tài #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời, xem phản hồi của thông báo chính thức về phát ngôn viên Hersey.

Nửa giờ sau, Mạnh Dao nhanh chóng trở về phòng nghỉ.

Cô nhanh chóng đứng lên, vội vàng hỏi, "Mạnh ca, sao rồi?"

Mạnh Dao lau mặt, trong mắt đều là ý cười, "Coi như tôi mở rộng tầm mắt!" Ấm ức khi nãy đã biết mất, "Vừa nãy lãnh đạo cấp cao của bọn họ cũng tới, hai người biết gì không?"

Cô hồi hộp lắc đầu.

"Vương tổng trực tiếp đầu tư gấp đôi, cũng chỉ có một yêu cầu, Chu Thi, cút."

Tiểu Tinh thắc mắc lên tiếng, "Vương tổng?"

Mạnh Dao ý thức được cái gì đó, nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghiêng đầu, cười nói, "Tôi cho là Mạnh ca đã nói cho chị ."

Mạnh Dao vỗ trán, "Ha ha ha, bận quá quên luôn!"

Cô mờ mịt, nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn Mạnh Dao, "Hai người đang nói gì vậy?Nói cho tôi cái gì?"

Đảm bảo cửa đã đóng kỹ, Mạnh Dao đến gần, hắng giọng, "Ừm, Vương tổng là —— "

Nghe hắn ngừng lại ngay chỗ thân phận, Tiêu Chiến nói tiếp, "Là bạn trai em."

Thấy Cô ngây như phỗng không có phản ứng gì, Mạnh Dao giơ tay vẫy vẫy trước mặt Tiểu Tinh, "Cô đừng có sợ quá hóa khờ chứ?? Triệu hồi Tinh Tinh !"

Tiểu Tinh nghệch ra, lắp bắp lặp lại, "Bạn... bạn trai?"

Tiêu Chiến gật đầu, " Đúng, bạn trai."

"Chờ chút đã! Vậy nên cái lần động đất hồi trước, không phải là Vương tổng đi theo Cơ tổng, mà là ngài ấy lo lắng cho em?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Đúng vậy."

Bộ dáng Mạnh Dao "Chết chùm còn hơn chết một mình", bổ sung, "Acc 'Tiểu Vương ' nhiều lần tặng 999 viên kim cương trên livestream Tinh Hải, chính là Vương tổng!"

Cô cảm thấy nếu không phải tai mình có vấn đề thì chính là mình đang nằm mơ! Một hồi sau mới dùng hai chữ bày tỏ suy nghĩ hiện giờ, "Vờ lờ!" Nói xong lại vội vàng xua tay, "Không phải chị muốn chửi đâu nhưng mà bây giờ chị không còn từ nào khác để miêu tả cảm xúc của chị!"

Mạnh Dao tỏ vẻ "Tôi hiểu mà", "Hiểu hiểu!"

Có trời mới biết, lúc hắn đoán được 1m86 đó là Vương tổng thì mất ngủ cả đêm, vừa nhắm mắt đã mơ thấy Tiêu Chiến bị Vương tổng dùng một tay nhấc lên ném ra biển.

Đầu óc Tiểu Tinh điên cuồng xoay tròn, "Vậy nên, crush của Tiêu Chiến, cái người có thể ép em ấy lên tường hôn, chính là Vương tổng?"

Ép lên tường hôn? Tiêu Chiến bật cười, " Đúng vậy, là anh ấy."

Cô chớp mắt, "Tiêu Chiến nói người giống như đường phèn, cũng là?"

"Ừ, từ đầu tới đuôi, cũng chỉ có anh ấy."

Chợt nhớ tới, "Nếu vậy hồi trước Vương tổng mua hot search bắn tim, là —— "

"Ừ, cho em nhìn."

"Tiếp ứng xa hoa tốn cả đống tiền, còn cả biển LED nói Tiêu Chiến đừng buồn —— "

"Đúng vậy, là dỗ em vui."

Tiểu Tinh lẩm bẩm nói, "Mọi người đừng nói chuyện với tôi, một câu cũng đừng, tôi, tôi phải chậm rãi tiếp thu cái đã! Chẳng phải Vương tổng toàn tâm toàn ý hắc em sao? Mặc dù cũng không giống hắc lắm, nhưng bây giờ nhìn lại, thứ Vương tổng hắc cũng hơi kỳ kỳ..."

Mạnh Dao đùa, "Cô muốn chậm rãi tiếp thu? Chậm rãi tiếp thu là gì? Tôi tìm cho cô."

Cô trợn to mắt, "Tại sao Mạnh ca lại giỡn vậy? Bây giờ tôi chẳng nghĩ được cái gì nè!" Một lúc lâu sau, cô cảm thán, "Nhưng mà, Vương tổng là một người bạn trai rất bá đạo, bá đạo nhất hệ mặt trời! Không, hệ ngân hà!"

Mạnh Dao thấy cô tiêu hóa xong, cười nói, "Đúng vậy, một tổng tài bá đạo như vậy, tổ chương trình lời to rồi."

"True true true!" Tiểu Tinh luôn mồm phụ họa, "Tổ chương trình quá hời rồi!"

" Ừm, nhưng cũng không xem như tổ chương trình kiếm hời, chắc Vương tổng muốn lấy gậy đập lưng ông, thản nhiên dùng lại cách giống như Chu Thi vả cậu ta sấp mặt. Cô nghĩ đi, nếu chúng ta rút lui không tham gia nữa mà chọn một show khác tham gia thì cho dù show chúng ta tham gia nổi lên, nhưng nhìn kiểu gì cũng vẫn là chúng ta yếu thế phải nhượng bộ."

Nghĩ như vậy, cô hưng phấn, "Chí phải chí phải, sao tôi lại muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của họ Chu quá vậy! Ha ha ha, bị người khác dùng chính cách của mình để đập lại mình, nhất định cảm giác không giống nhau! Chậc chậc, muốn lấy tiền đè người, không ngờ bị Vương tổng trực tiếp đè ngược lại, một giây bẹp lép!"

Tiêu Chiến ở bên cạnh vừa nghe cô nói chuyện với Mạnh Dao, vừa nhắn tin với Vương Nhất Bác "Anh vừa xuống máy bay hả?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhắn lại, "Ừ, Tiêu Chiến, em đừng buồn, có anh ở đây rồi."

Không hiểu sao nhìn những dòng này, Tiêu Chiến lại có cảm giác an tâm. Sau đó, còn có thêm vài phần chua xót.

Thật ra cậu hiểu rõ, cho tới bây giờ mình gần như vô thức nghiêm khắc ép buộc bản thân không nên dựa vào người ngoài, bao gồm đàn anh, thầy và cả Thanh Thanh, bao gồm tất cả người quen —— bởi vì cậu không dám và lo sợ.

Vậy nên không cần biết gặp phải chuyện gì, cậu cũng đã quen với việc tự mình đối mặt, tự mình giải quyết.

Nhưng, người đó lại là Nhất Bác có lẽ mình có thể thử... dựa vào anh?

Tay không ngừng gõ chữ, Tiêu Chiến hỏi, "Anh có mệt không?"

Vương Nhất Bác : "Không mệt."

Ngay sau đó, Nhất Bác lại gửi sang hai tin nhắn, "Không ai có thể bắt nạt em."

"Khi anh biết em chịu thiệt thòi, anh còn khó chịu hơn khi bản thân chịu thiệt."

Mấy dòng chữ này đã phá vỡ lớp vỏ cứng rắn sâu trong lòng Tiêu Chiến, lộ ra phần mềm mại nhất ở bên trong. Ngón tay đang gõ chữ ngừng lại, bỗng cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng, Tiêu Chiến nghe theo trái tim, gõ mấy chữ, "Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh."

Một lúc lâu sau cậu mới nhận được câu trả lời của Nhất Bác, "Ừ."

Bên kia, Chu Thiếu xông xáo vượt bốn năm cái đèn đỏ, sau một tiếng "Kéttt", hắn phanh xe, khuôn mặt u ám xông vào phòng làm việc của Chu Kiến Trung.

Thư ký không dám cản hắn, "Ầm" một tiếng đẩy cửa phòng. Chu Kiến Trung ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu, "Sao vậy? Nhìn cái vẻ mặt này, thằng chọc tức con không xin lỗi con à?"

Chu Thi hạ cái chân vừa hung hăng đạp cửa xuống đồ trang trí, cắn răng mở miệng kể lại mọi chuyện, "Mấy tên lãnh đạo kia bị úng não à? Ngay trước mặt mọi người bán bơ cho con, nói cái gì mà muốn đổi giám khảo, làm lại tất cả kế hoạch tuyên truyền rồi thông báo với người xem cũng phải ổn thỏa. Con còn tưởng rằng Tiêu Chiến không biết tốt xấu, thực sự muốn rút khỏi show, ai dè cuối cùng con lại là người đi!?"

Chu Kiến Trung gác cây bút máy ngòi vàng, chau mày, "Người con vừa nói là ai?"

"Tiêu Chiến !"

"Không phải, câu trước!"

Chu Thi không biết tại sao biểu tình của Chu Kiến Trung đột nhiên nghiêm túc hẳn, nhưng vẫn nhịn xuống lặp lại, "Một người tên là Vương Nhất Bác đầu tư gấp đôi bắt con cút!"

"Vương Nhất Bác ?"

"Đúng vậy, chẳng biết chui ra từ xó nào mà cũng dám bắt bố mày cút! Cũng không nhìn xem —— "

"Câm miệng!" Chu Kiến Trung tái mặt, "Con có chắc là cái tên này không?"

Bị hét một câu, Chu Thi kiềm xuống cơn nóng giận của mình, "Chắc chắn! Con có thể nghe nhầm sao?"

Chu Kiến Trung trầm tư vài giây rồi nói, "Thôi, con bỏ cái show này, mình rút đi."

"Dựa vào cái gì?" Chu Thi bùng nổ, đỏ mắt, hung dữ nói, "Ba là ba con mà không ra mặt cho con, trái lại còn bắt con rút khỏi show? Vậy mặt mũi của con vứt đâu? Hừm? Chẳng phải chỉ là gấp đôi vốn đầu tư thôi sao? Tao đập gấp ba! Chờ họ Tiêu kia quỳ rạp xuống đất xin lỗi con! Con không tin —— "

"Nói mày cút thì mày cút đi!" Chu Kiến Trung lên giọng, đỏ mặt, "Nghe không hiểu tiếng người hả? Mày có biết mày chọc vào ai không? Quăng tiền quăng tiền, mẹ nó tiền có thể giải quyết được chuyện này sao!"

Chu Thi nắm tay lại, cố sống cố chết nhìn Chu Kiến Trung chằm chằm.

Chu Kiến Trung bình tĩnh lại, giọng điệu cũng dịu xuống, "Nếu như ba đoán không sai, Vương Nhất Bác này, chính là người điều hành Vương thị... là người Chu gia chúng ta không trêu nổi! Con cứ chơi của con đi, đừng gây chuyện!"

"Là bọn họ chọc con trước!"

Nghe thấy lời này, Chu Kiến Trung vỗ bàn, lại nổi nóng, "Ba còn không hiểu con sao? Con thật sự không nghe lời? Để cho ba con kẹp chặt đuôi làm người đi, nghe thông chưa? Vương Nhất Bác là người nào? Tuổi còn trẻ, chưa tới hai lăm đã nắm vững toàn bộ Vương thị trong lòng bàn tay! Hồi trước Tống Khắc, Đinh Triệu Tiên một người mất mạng, một người mất tích, đều là tác phẩm của cậu ta! Nếu con không nghe ba, sau này con chết cũng không hiểu tại sao mình lại chết!"

Chu Thi cố tình tỏ vẻ yếu ớt, "Ba, con cũng chỉ có thể dựa vào ba, cục tức này con thật sự không nuốt trôi! Họ Tiêu kia là thứ gì chứ? Cũng dám thách thức con? Ba không thể nói chuyện với Vương Nhất Bác kia sao?"

Chu Kiến Trung thở dài, "Con trai, con quá đề cao ba con rồi. Vương Nhất Bác ? Ngay cả tư cách gặp mặt cậu ta thảo luận vài chuyện cũng không có! Chu gia chúng ta, nói trắng ra là lập nghiệp từ mỏ than đá, nắm chắc thời cơ chiếm một chỗ trong bất động sản. Còn Vương gia ấy hả, hào môn thế gia mấy đời đó con ơi, bất động sản chẳng qua là chỉ là sân chơi của người ta thôi, chỉ là một mảnh ghép nhỏ xíu như cái móng tay trong cơ ngơi của người ta thôi! Con nói ba nghe, ba lấy tư cách gì để nói chuyện với người ta chứ?"

Giữa chân mày Chu Thi tràn đầy tức giận, "Nghĩa là không có cách nào hết hả?"

Chu Kiến Trung không nói lời nào.

Trong lòng thầm chửi lão già vô dụng, Chu Thi không ở lại nữa, quay người, "Rầm" một tiếng mở cửa ra ngoài.

Không lâu sau, weibo chính thức của "Để Tôi Hát" đăng thông báo, nói bởi vì trong lúc hợp tác xảy ra mâu thuẫn nên Chu Thi rút lui.

Tiểu Tinh cầm điện thoại, líu lưỡi, "Tốc độ tổ chương trình nhanh vậy?"

Mạnh Dao cười nhạo, "Làm người có ai lại là kẻ ngu? Bọn họ cũng hiểu rõ bản thân có thể đắc tội với ai và không thể đắc tội với ai. Tổ chương trình thông báo nhanh như vậy tất nhiên là không thể nói trước với phòng làm việc của Chu Thi. Đơn phương nói như vậy thì mọi người ai cũng đẹp mặt. Mà Chu Thi vì mặt mũi của mình nên cũng không dám nói ra sự thật."

"Cũng đúng, nếu không nhất định sẽ bị chửi sấp mặt." Tiểu Tinh nghĩ đến đây, "Nhưng mà chẳng phải nhà của họ Chu rất lợi hại sao? Ba cậu ta không thẹn quá hóa giận hả?"

Mạnh Dao nâng mắt, "Lợi hại bằng Vương tổng không?"

Tiểu Tinh vội vàng lắc đầu.

"Đúng vậy, Chu Thi là một thằng không não không có nghĩa ba cậu ta cũng là một người không não! Chắc bây giờ Chu Kiến Trung đang sợ con trai chọc giận Vương tổng, ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình nên 80% sẽ bắt con trai hắn tránh càng xa càng tốt!"

Tiểu Tinh gật đầu, lại cười nói, "Vừa nãy tôi vừa mới nghe được hai chị trợ lý nói bối cảnh Tiêu Chiến nhà ta rất sâu, người thần bí đứng sau lưng one hit one kill Chu Thi !"

Mạnh Dao trêu, "Không sai, Vương tổng luôn thích hành động trong âm thầm!"

Lúc này thấy Tiêu Chiến đã chụp xong và đang đi tới đây, Mạnh Dao đứng dậy hỏi, "Chụp sao rồi?"

Tiêu Chiến cầm lấy khăn giấy Tiểu Tinh đưa tới, lau mồ hôi trán, cười nói, "Rất thuận lợi, chúng ta có thể về trước rồi."

Mạnh Dao hạ thấp giọng, cười nói, "Ai nha, người yêu về rồi có khác, lại bắt đầu vội vã tan tầm về nhà rồi."

Tiêu Chiến chối, "Lần này không phải, hôm nay tôi về sớm một chút để gửi bài hát viết giùm trong album mới cho chị tôi. Nhất Bác vừa trở về đã phải họp đến khuya, ngày mai mới có thời gian rảnh gặp tôi được."

"Người có tiền vất vả thật" Mạnh Dao nói Tiểu Tinh dọn đồ, "Vậy được rồi, đi thôi, về sớm một chút."

Về đến nhà, đầu tiên Tiêu Chiến đi tắm rồi mặc quần áo ở nhà may bằng cotton, lê dép bước vào thư phòng, gửi các tài liệu được đóng gói kỹ sang cho Thanh Thanh. Thấy Thanh Thanh không trả lời, chắc là đang bận, cậu để lại lời nhắn rồi tắt máy tính.

Tóc vẫn còn hơi ướt, Tiêu Chiến không muốn cử động, ngửa đầu dựa vào ghế, ngẩn người đăm đăm nhìn trần nhà một lúc—— không biết bây giờ Nhất Bác đang làm gì nhỉ? Chắc là vẫn đang họp? Không biết anh ấy ăn tối chưa?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tiêu Chiến lập tức ngồi thẳng người, ngừng vài giây, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra mở cửa.

Khuỷu tay trái của Vương Nhất Bác có vắt một cái áo vest sẫm màu, cà vạt cúc tay áo được cài nghiêm chỉnh, giống như vừa họp xong đã lập tức chạy qua đây.

Nhường lối cho hắn vào cửa, Tiêu Chiến chưa mở miệng, ý cười đã dâng trào trong mắt, mắt xinh đẹp lay động lòng người, "Chẳng phải anh đang họp sao? Vì sao lại đột nhiên tới đây vậy?"

Vương Nhất Bác xích lại gần, ép Tiêu Chiến vào giữa mình và vách tường, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cậu, dùng giọng nói trầm khàn thì thầm, "Bởi vì Chiến Chiến nói, vô cùng muốn hôn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro