Chương 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi video ngắn phỏng vấn Chu Thi ở ngoài hội trường show diễn của Hersey được đăng lên, lập tức có hơn ngàn người share lại.

"—— không phải ảo giác! Tui ngửi thấy mùi thơm của drama! Cố ý đụng hàng với Tiêu Chiến, lúc phỏng vấn còn nói thẳng Tiêu Chiến éo đủ xèng hông mua nổi đồ Hersey, cho là Hersey mời Tiêu Chiến xem show là đánh rơi phẩm vị. Vậy câu hỏi là, Chu Thi và Tiêu Chiến có thù oán gì với nhau vậy? Mũi dùi này quá rõ ràng rồi!"

"—— tui chỉ muốn hỏi, Chu Thi là ai vậy? Người mới tuyến 18 muốn đạp Tiêu Chiến đi lên hả? Đụng hàng chưa đủ còn muốn gây chuyện sao? Có thể đừng dính vào Tiêu Chiến nữa được không? Ôm anh nhà rời đi, anh nhà tụi tui và họ Chu không thuộc về nhau!"

"—— nói Chu thiếu đạp để ké fame, mấy đứa bây bị mù hả? Vốn dĩ Chu thiếu vào giới này chơi chơi vậy thôi, nói vài câu nói thật thì sao chứ? Còn đạp người ấy, Chu thiếu tụi tui thiếu gì chứ không thiếu tiền, ngay cả kẹp giấy cũng là của Hersey 200 USD, họ Tiêu kia dùng nổi hả? Nghèo thì đừng có giả bộ!"

"—— mấy đứa nói Tiêu Chiến không xài nổi í, mặt mũi khó coi thật. Mấy người thử nhìn lượng tiêu thụ album của Tiêu Chiến đi rồi tui đưa máy tính cho mấy người tính một EP của Tiêu Chiến nhân với số lượng tiêu thụ bằng bao nhiêu nhé? Không phải không có tiền, không phải không mua nổi mà Tiêu Chiến nhà tui không giống như số ít tên nhà giàu mới nổi ngu ngốc, cảm thấy ý nghĩa cả đời người ngoại trừ khoe giàu thì chính là mua đồ hiệu!"

Nhất thời fans hai nhà gây chiến với nhau, từng bài từng bài trong diễn đàn thi nhau nổi lên. Cũng không lâu sau, weibo chính thức của "Nhất Giải Trí" đăng một đoạn video phỏng vấn, người được phỏng vấn là Thanh Thanh đang quay phim.

Phóng viên cũng là người thích sân si hóng drama, hỏi Thanh Thanh, "Chuyện Chu Thiếu cố ý mặc đồ đụng hàng với Tiêu Chiến trong show diễn thời trang xuân hạ của Hersey, cô có ý kiến gì không?"

Mặc dù Thanh Thanh chỉ ngồi ghế nhựa màu xanh nhạt nhưng khí thế của cô lại uy nghiêm như nữ hoàng ngồi trên ngai vàng, cô thắc mắc, "Xin hỏi, Chu Thiếu là ai vậy? Có tác phẩm tiêu biểu gì không?"

Phóng viên cũng thật thà trả lời, "Là một nam nghệ sĩ mới nổi gần đây, tạm thời chưa có tác phẩm tiêu biểu."

Ngón tay Thanh Thanh cuốn vài lọn tóc, "Vậy thì xin lỗi, tôi bận lắm, không có dư tinh thần nhớ tên của mấy người tép riu đâu, nên tôi không biết người này. Còn về việc đụng hàng, Tiêu Chiến không quan tâm thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì."

Kết thúc video, cả màn hình toàn ha ha ha.

"—— ha ha ha thích nhất giọng điệu của Thanh tỷ! Hửm? Có tác phẩm tiêu biểu gì không? Tôi bận lắm, không biết! thức xuyên tâm triple skill!"

"—— ha ha ha Thanh tỷ của chúng ta đúng là brocon, câu cuối cùng rất hay, Chu Thiếu toàn tâm toàn ý đi đụng hàng, còn mua thủy quân mua hot search nhưng đến chỗ Thanh tỷ thì thành, Tiêu Chiến không quan tâm thì tôi cũng vậy, ha ha ha! Tui mà là Chu Thiếu chắc tui tức hộc máu! Công sức đổ sông đổ biển hết cả!"

"—— ha ha ha lập tức nhớ tới Thanh tỷ trước kia, anh nói ai cướp vai với tôi vậy? Trương Vi Vi? Là ai? Tôi bận lắm, không biết. Nữ vương đại nhân cho tới bây giờ đều đứng trên đỉnh Everest mà nhìn xuống những con người nhỏ bé này!"

Tiểu Tinh xem xong video phỏng vấn Thanh Thanh, hào hứng muốn đưa cho Tiêu Chiến xem nhưng nhận ra Tiêu Chiến đang nói chuyện với Mạnh Dao. Thấy bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, cô nghĩ một lúc rồi quyết định không đi qua đó.

Mạnh Dao uống nửa ly cà phê, trong mắt vẫn còn vài tơ máu, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, hắn nói, "Cậu không hỏi lựa chọn của tôi sao?"

Tiêu Chiến cười nói, "Chẳng phải tôi sẽ biết ngay thôi sao?"

"Cậu đấy" Mạnh Dao cười thở dài, "Rõ ràng mới chỉ có hai mươi mấy tuổi nhưng vì sao lại ranh mãnh như vậy? Ung dung chiếm toàn quyền chủ động vào trong tay. Dẫu sao Mạnh ca của cậu cũng lớn hơn cậu mười mấy hai mươi tuổi, mà trong chuyện này lại bị cậu nắm mũi dắt đi!"

Tiêu Chiến không đổi sắc, "Mạnh ca, nói thật, tôi vẫn rất hồi hộp."

"Những lời này của cậu, không cần biết thật giả nhưng tôi nghe rất hài lòng!" Mạnh Dao bỏ ly cà phê rỗng xuống, chậm rãi nói, "Tối qua tôi suy nghĩ rất lâu, nếu tôi không mang cậu thì tôi có thể mang ai. Nhưng vấn đề là, cậu đã nâng cao mắt nhìn của tôi lên rất nhiều. Tôi liệt kê ra không ít cái tên, sau đó nhận ra, tôi đều coi thường những người này. Đào tạo lại người mới, hạt giống tốt rất ít nhưng cái giá phải trả rất cao, không biết cuối cùng tôi có thể gặp được người vừa ý hay không, cũng không biết tôi có thể bồi dưỡng được người tôi mang không."

Tiêu Chiến lắng nghe.

"Tôi lại xem xét chuyện tình cảm của cậu, tính tới chuyện xấu nhất có thể xảy ra với sự nghiệp của cậu. Tôi nhận ra, cho dù cậu vì chuyện tình cảm mà sự nghiệp rơi xuống đáy, thậm chí bị đóng băng, nhưng ít nhất cho tới lúc này cậu chính là nghệ sĩ giỏi nhất tôi từng hợp tác. Như vậy tôi cũng sẽ không có tiếc nuối trong sự nghiệp của mình."

Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Chiến đưa tay phải ra với Mạnh Dao, trong mắt có ánh sáng, "Tôi rất vui khi chúng ta có thể tiếp tục hợp tác trong hòa bình."

Lần này, Mạnh Dao không chút do dự bắt tay Tiêu Chiến , "Hợp tác vui vẻ!"

Thu tay về, Mạnh Dao lại không nhịn được nói, "Nhưng Tiêu Chiến này, tôi khuyên cậu, cậu cần phải cân nhắc rõ ràng. Cậu là người của công chúng, con đường cậu đi trong tương lai sẽ càng xa hơn, vị trí sẽ cao hơn và càng ngày càng có nhiều người thích cậu hơn. Tương tự, sẽ càng ngày càng có nhiều người quan sát nhất cử nhất động của cậu hơn. Đến lúc đó, cậu có thể chịu được chửi bới, chê bai và ác ý của người đời không?"

"Lúc tôi mới ra mắt, chẳng phải có người giả làm fans rồi giả vờ bị tôi đẩy ngã sao? Sau đó tôi thấy có người nói trên weibo hồi trước rất thích tôi, nhưng vì việc này mà từ fan chuyển sang antifan, lúc đấy tôi rất khó chịu. Có thể hiện tại tôi đã ngày càng trưởng thành hơn, nhưng tôi biết, năng lực của tôi rất nhỏ, có thể khiến người tôi quan tâm vui vẻ và hạnh phúc cũng đã là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo rồi."

Cười một chút, Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Tôi không có yêu cầu cao với bản thân, giống như ông ngoại tôi từng nói, 'Ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu với người mà không thẹn' cũng đã đủ rồi."

Ngoài cửa xe, nhà cửa không ngừng lùi về phía sau, từ khách sạn chạy ra sân bay, Tiểu Tinh nhỏ giọng cầu nguyện, "Hy vọng đừng gặp Chu Thi, hi vọng đừng gặp Chu Thi..."

Nhưng sự thật chứng minh, có cầu cũng vô dụng, không ngờ người hai bên gặp nhau. Tiểu Tinh từ xa đã nhìn thấy Chu Thi đang chụp hình sân bay, cô liền sợ hãi, "Nhìn cậu ta mà chị đau mắt quá! Vờ lờ, chị cảm thấy hình như cậu ta đắp hết tất cả đồ mới mua của Hersey lên người vậy á!"

Cũng không lâu sau Tiểu Tinh lướt thấy ảnh chụp sân bay phòng làm việc Chu Thi đăng lên. Mạnh Dao xem lướt qua, "Phòng làm việc của bọn họ nhanh tay vậy? Hình này đã photoshop qua rồi mới đăng à?"

Cô chọc màn hình, "Đúng là nhanh thật, nhưng mà bình luận thì một lời khó nói hết! Mấy fans lại bắt đầu nịnh hót một thân đồ mới của Hersey, nhìn đã biết là vung tiền như rác. Không biết vì sao lại nhắc tới Tiêu Chiến, bóng gió hay chửi thẳng đều có, nói Tiêu Chiến không mua nổi đồ. Có tài khoản doanh tiêu nói chuyện Tiêu Chiến chụp chung với ngài Sriman có phải là em ấy sắp nhận được đại ngôn không, lập tức bị fans Chu Thi bay vào chửi."

Mạnh Dao hứng thú, "Cô mau nói đi, chửi như thế nào?"

"Bên bọn họ mấy trăm ngàn fans được dẫn dắt bởi fans đứng đầu nhào vô chửi, nói nếu như thật sự có động tĩnh thì đoàn đội đã sớm mua thông cảo thông báo rồi. Đến giờ vẫn im lặng không nói lời nào thì rõ ràng là đi một chuyến tay không rồi, còn nói sao Hersey có thể ký với Tiêu Chiến được, khoảng cách giữa hai người như đũa mốc chòi mâm son vậy."

Mạnh Dao theo thói quen sờ cằm, cảm thán, "Haiz, bọn họ không hiểu, chúng ta đây là khiêm tốn!"

Tiêu Chiến bổ sung, "Rõ ràng là chúng ta sợ bị hố."

Tiểu Tinh bật cười, "Ha ha ha đúng vậy! Vưu Ưu chính là ví dụ, chuyện ca khúc tuyên truyền "Cổ Đạo" lần đó cậu ta bị cả đống người chửi, chúng ta không thể dẫm vào vết xe đổ đó được." Nhắc đến "Cổ Đạo", "Tiêu Chiến, chẳng phải "Cổ Đạo" được đề xuất giải thưởng Kim Tùng sao, thế nào rồi?"

"Chưa có tin gì hết, nhưng em nghe chị em nói có 30% sẽ giành được giải thưởng." Tiêu Chiến đưa ra ba ngón tay, "Đạo diễn Từ Lan đã tốn rất nhiều công sức vào trong bộ phim này."

Lúc này, loa phát thanh của sân bay vang lên, thông báo chuyến bay sẽ bị dời xuống 90 phút sau. Tiểu Tinh vỗ ngực, "May là điện thoại đầy pin!"

Không lâu sau, một người da trắng mặc comple bỗng nhiên đi đến gần, cầm một hộp hình vuông trên tay, lễ phép dừng lại cách bọn họ hai mét.

"Xin hỏi vị nào là Tiêu Chiến vậy?"

Tiêu Chiến vừa mới gửi tin nhắn nói cho Vương Nhất Bác chuyến bay bị dời xuống, nghe giọng nói bèn ngẩng đầu lên, cười, "Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?"

Đối phương cung kính khom người, đưa cái hộp trong tay cho Tiêu Chiến, "Đây là ngài Vương bảo tôi đưa tới, là đồ chơi nhỏ để ngài tiêu khiển trong lúc chờ."

Sau khi người đi rồi, Mạnh Dao líu lưỡi, "Ngài ấy biết chuyến bay bị dời còn nhanh hơn chúng ta nên đã sớm chuẩn bị đồ chơi cho cậu?"

Tiêu Chiến không trả lời, cúi đầu mở cái hộp hình vuông ra, sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, lập tức mỉm cười.

Tiểu Tinh cũng xích lại gần nhìn, "Đây là... cờ nhảy bằng thủy tinh?"

"Ừ." Tiêu Chiến nhớ ra mình đã từng nói với Vương Nhất Bác rằng hồi nhỏ thường chơi cờ nhảy với bà ngoại.

Không ngờ anh ấy vẫn luôn nhớ.

Mắt nhìn của Mạnh Dao rất tốt, "Tiểu Tinh, cô mau nhìn kỹ lại đi, tất cả các viên cờ đều là thủy tinh! Mỗi một viên đều là thủy tinh cao cấp!"

Cô hít một hơi khí lạnh.

"Nhìn ánh sáng phản xạ lại này, chắc là dùng thủy tinh thiên nhiên chế tạo. Mà để mài thành quả cầu thủy tinh như thế này vô cùng khó, căn bản phải tốn nguyên liệu gấp bốn, năm lần bình thường. Không chỉ vậy, sơ ý một chút sẽ làm vỡ thủy tinh, công lao đổ sông đổ biển. Mà trên bề mặt viên cờ này còn chạm trổ hoa văn tinh tế, mỗi một đường cong vô cùng mềm mại còn được mạ bạc nữa, không biết khó làm tới mức nào!"

Mạnh Dao tặc lưỡi, "Thế giới của người có tiền quả nhiên hơn xa tưởng tượng của tôi, một bàn cờ nhảy, sáu mươi viên cờ được làm thủ công bằng tay, bàn cờ còn được khắc hoa văn chìm —— "

"Vậy bàn cờ này có giá bao nhiêu?"

"Tôi đoán ít nhất cũng phải... Ba triệu? Năm triệu? Tôi không định giá nổi!"

Cô làm một động tác té xỉu, lẩm bẩm nói, "Một cái kẹp giấy 200 USD của Hersey có là gì? Có là gì!"

Tiêu Chiến cầm một viên cờ lên, hướng về ánh đèn, hoa văn trên đó cực kỳ tinh xảo lấp lánh ánh sáng tuyệt trần, khiến người ta không thể nhịn được mà ngừng thở chăm chú ngắm nhìn.

Ánh mắt cậu cố định vào một điểm, chợt phát hiện ra cái gì đó. Tiêu Chiến nghĩ ngợi, cực kỳ chậm rãi điều chỉnh lại góc độ, quả nhiên, đường nét hoa văn trong hình chiếu của viên cờ từ từ hợp lại, một chữ "Chiến " nắn nót dần dần hiện ra —— là chữ viết tay của Vương Nhất Bác.

Tim Tiêu Chiến chợt nảy lên.

Cầm điện thoại, cậu gửi tin nhắn cho Nhất Bác "Em nhận được bộ cờ nhảy rồi."

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhắn lại, " Ừ, thích không?"

Cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại, Tiêu Chiến mỉm cười trả lời, "Cực kỳ thích, đây là bộ cờ nhảy đẹp nhất mà em từng thấy."

Vương Nhất Bác : "Tiểu Chiến của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất."

Vẫn còn một tiếng nữa mới lên máy bay, Mạnh Dao mất hình tượng kê gối hình chữ U ngủ bù, Tiểu Tinh cắm tai nghe xem phim, Tiêu Chiến thì lấy tất cả viên cờ trong hộp ra nhìn một lần, cảm giác như Nhất Bác đang gọi cậu "Tiêu Chiến " ba mươi lần vậy.

Vừa mới cất viên cờ và bàn cờ vào, có một ông chú trung niên cầm cặp xách đang nói chuyện điện thoại ngồi xuống cách Tiêu Chiến không xa, nói chuyện bằng tiếng Trung, vài câu loáng thoáng bay vào tai Tiêu Chiến.

"... Việc này chờ tôi trở về Tô Châu sẽ thương lượng lại... Đồ trong kho sách đều có mục lục, sẽ không thiếu món nào đâu, cậu đừng có lo lắng lung tung."

Bởi vì thiệp "Bất Mị" nên Tiêu Chiến rất mẫn cảm với địa danh Tô Châu này, thần kinh vô thức căng thẳng.

Nghe thêm hai chữ "kho sách", hô hấp Tiêu Chiến ngừng một chút, lặng lẽ tập trung nghe.

"... Tôi không thích rao bán cho người nước ngoài, trước khi ông Yêu đi, thứ không bỏ xuống được nhất chính là những đồ trong kho sách, nói tất cả những thứ kia đều là bảo vật vô giá. Nhưng nếu như anh cả và em gái cậu không để tâm thì tôi cũng không nói gì... Tờ giấy kia? Chẳng phải năm đó tổ tiên tốn năm trăm lượng vàng mua về sao? Năm đó đã là giá này rồi, nhất định bây giờ giá bán cũng không thấp..."

Tiêu Chiến ngồi tại chỗ, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Tô Châu, kho sách, năm trăm lượng vàng. Hơi thở Tiêu Chiến hơi run rẩy, gần như chỉ muốn lập tức chạy qua đó hỏi người đấy, hỏi rốt cuộc có phải chú đang nói về thiệp "Bất Mị" không.

Cậu nhớ rõ, tin tức sau cùng của thiệp "Bất Mị", chính là được một người họ Chân dùng năm trăm lượng vàng mua về, hơn một trăm năm sau cũng chưa từng có tin tức trở lại.

Cậu cũng đoán từ tin tức Kha Nhạc nói cho cậu, người mua thiệp "Bất Mị", xuất từ Chân gia Tô Châu.

Bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, nhưng mà giọng nhỏ hơn không ít.

"... Không ít người đang dán mắt vào tờ giấy kia... Chúng ta không thể đắc tội với người khác, đến lúc đó sẽ bán cho người trả giá cao."

Nghe đến khúc này, Tiêu Chiến thở ra —— trả giá cao cũng được, ít nhất sẽ không có người mua trước, khiến thiệp "Bất Mị" ngay cả đấu giá cũng không lên được.

Nói thêm vài câu, đối phương cúp điện thoại. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nhắn cho Kha Nhạc một tin, kể lại đơn giản tình huống của mình.

Kha Nhạc nhanh chóng nhắn lại, "Thật hả? Trùng hợp vậy! Chú cũng chỉ biết con cháu Chân gia di cư ra nước ngoài nhưng không biết cụ thể là ở quốc gia nào, không nghĩ rằng bọn họ tới Paris."

Tiêu Chiến cũng cảm thấy rất trùng hợp, cậu hỏi, "Chú, bên chú có tin tức đấu giá của Chân gia chưa?"

Kha Nhạc: "Có tin rồi nhưng chưa được xác định nên chú vẫn chưa nói cho cháu. Tin tức mới nhất là con cháu Chân gia không rành tình hình trong nước lắm nên đang thảo luận ủy thác cho phòng đấu giá của Nguyên gia tiến hành đấu giá. Bạn chú ở Nguyên gia nói vẫn chưa bàn bạc xong, nếu xong thì Nguyên gia sẽ mở một buổi đấu giá riêng cho kho sách cũ của Chân gia, sẽ áp dụng thư mời, thiệp "Bất Mị" là đồ áp trục."

Tiêu Chiến nhớ lại đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa mới nghe được, hỏi, "Anh em Chân gia đang bất hòa?" Đây cũng nguyên nhân cậu không tùy tiện đi tới hỏi, thông thường tình trạng gia đình phức tạp, tâm phòng bị cũng sẽ rất nặng, nếu như bây giờ cậu chủ động tới hỏi, có thể cái mất sẽ nhiều hơn cái được.

"Là như thế này, vợ cháu trai trưởng của Chân gia hình như vội vã muốn bán đồ sưu tầm sau đó chia tiền, vẫn luôn đứng sau lưng cổ vũ mọi người nhanh chóng bán đồ đi. Cháu gái của Chân gia thì không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo anh cả. Mà cháu trai thứ hai lại là người không có chủ kiến, vậy nên nhìn tình huống này thì chắc chuyện này không kéo dài lâu đâu, 80% sẽ ủy thác cho phòng đấu giá Nguyên gia."

Liên hệ với thứ vừa nghe được, Tiêu Chiến bận tâm, lại quay đầu nhìn người vừa nãy gọi điện thoại, thu lại ánh mắt.

Lúc máy bay hạ cánh đã là tám giờ sáng ở Ninh Thành, đúng lúc mặt trời nhô lên, xé rách sương mù sáng sớm, tỏa ánh sáng ấm áp nhàn nhạt. Tiêu Chiến dựa đầu vào cửa kính xe, đường cằm tinh tế lộ ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, phủ lên một vầng sáng quanh cậu.

Tiểu Tinh nhanh tay chụp hình, đưa cho Mạnh Dao nhìn, đắc ý nói, "Anh mau nhìn xem, tấm ảnh này không cần chỉnh cũng có thể đăng weibo rồi đúng không?"

Mạnh Dao khen ngợi, "Chụp đẹp lắm, đúng lúc Tiêu Chiến cần đăng weibo rồi."

Tiêu Chiến đang tập trung suy nghĩ về chuyện thiệp "Bất Mị", nghe tên mình được nhắc tới, lúc này mới hồi thần lại, "Hai người đang nói gì vậy?"

"Tinh Tinh chụp được tấm ảnh lúc cậu đang ngẩn người, rất đẹp, đúng lúc cậu cần phải đăng weibo, vậy thì lấy tấm hình này nhé."

Được Mạnh Dao nhắc nhở, Tiêu Chiến mới nhớ ra mình chưa đăng weibo. Tìm tấm hình mà Tiểu Tinh chụp, Tiêu Chiến đăng nhập weibo, đăng lên, "Đã hạ cánh bình an, vui vẻ về nhà! [ ảnh ] "

Fans ngồi xổm chờ ở weibo, rất nhanh đã chiếm trọn khu bình luận.

"—— Tiêu Chiến vất vả rồi! Chào mừng anh trở về! Mà hình là ai chụp vậy?Quá bổ mắt rồi!"

"—— a a a cơn buồn ngủ sáng sớm biến mất rồi! Gò má này, là nhan sắc của thiên sứ sao! Lông mi Tiêu Chiến của tui dài quá! Màu mắt thật đẹp! Thật ấm áp!"

"—— mỹ thiếu niên u buồn từ đâu tới vậy? Tiêu Chiến hát hay nhảy cũng đều tốt lại còn đẹp trai nữa! Mấy cái bình luận nhắm mắt PR giá trị nhan sắc và khí chất của Chu Thiếu nghiền nát Tiêu Chiến ấy, có phải lúc mấy người chào đời để quên mắt trong bụng mẹ đúng không?"

Tiểu Tinh lướt xem phản ứng ở khu bình luận, lại đi xem weibo Chu Thi, cười nhạt, "Chu Thi nhanh tay thật, Tiêu Chiến vừa mới đăng weibo, bên cậu ta cũng lập tức đăng lên một tấm selfie!"

Mạnh Dao tiếp lời, "Cậu ta nghĩ rằng mọi người trên thế giới này đều phải nuông chiều, nhường nhịn cậu ta chắc? Tiêu Chiến đánh cậu ta một lần, cậu ta cũng phải trả lại Tiêu Chiến một đòn, khiến Tiêu Chiến ấm ức trả thù lại. Thứ người như vậy cũng đừng phản ứng lại, càng phản ứng, cậu ta càng nhảy cao hơn."

Cô búng ngón tay, "Rất đúng!"

Mạnh Dao nhìn Tiêu Chiến, "Cậu nên tiết kiệm thời gian ngủ trên xe bảo mẫu một lát đi, lát nữa chúng ta không về nhà mà chạy thẳng theo lịch trình đấy, có vấn đề gì không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Không sao, vậy tí nữa anh kêu tôi dậy nhé?"

"Ok, yên tâm."

Nhưng mà chưa tới nơi Tiêu Chiến đã bị Mạnh Dao đánh thức. Cậu quấn tấm chăn trắng mỏng, giơ tay dụi mắt, trong giọng nói còn mang theo vài phần ngái ngủ, "Mạnh ca, sao vậy?"

"Phía Hersey bắt đầu làm thủ tục rồi!"

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Tiêu Chiến cười nói, "Chắc chắn?"

"Bắt đầu làm thủ tục, chính là đã chắc chắn 100%." Mạnh Dao hít thở sâu, vỗ đùi, "Rốt cuộc tôi cũng có cơ hội để phát huy rồi!"

Cũng không lâu sau, một tài khoản doanh tiêu tên là "Tin đồn thật" đăng weibo, "Nhận được tin tức mới nhất, XZ nhận được đại ngôn của Hersey, tài nguyên thời trang thật lợi hại! Thật ra thì tui cũng không ngạc nhiên lắm, dẫu sao ngay cả ảnh chụp chung bên Hersey cũng đã tung ra rồi, nhưng hình như không có mấy ai tin nhỉ?"

"—— cho hỏi tin đồn này là thiệt hay giả vậy! Tiêu Chiến thật sự nhận đại ngôn của Hersey? Vờ lờ anh tui giỏi vậy! Tui là fan mà tui không dám tin luôn nè!"

"—— dấu hiệu này cũng không khó nhận ra, giả thiết cơ bản cũng đáng tin, vậy nên, Tiêu Chiến thật sự nhận đại ngôn của Hersey? Là một người đi đường thích hóng drama, tui chỉ muốn biết tâm trạng Chu Thi bây giờ như thế nào!"

"—— ha ha ha ha để tui cười ba tiếng cái đã! Chẳng phải Chu Thiếu vừa nói không biết tại sao Hersey mời Tiêu Chiến xem show sao? Nguyên nhân là bọn họ muốn ký hợp đồng phát ngôn viên với Tiêu Chiến đó! Chẳng phải cậu ta giễu cợt Tiêu Chiến không mua nổi quần áo của Hersey sao? Thật xin lỗi, Tiêu Chiến không cần mua đâu, phát ngôn viên luôn có đồ quý mới nhất của Hersey để mặc mà!"

"—— tin đồn này mà cũng có người tin hả? Bưng Tiêu Chiến cao như vậy không sợ té chết à?"

"—— tui cười tui đi WC! Nếu Tiêu Chiến nhận đại ngôn Hersey thì Chu Thiếu còn mua của Hersey không? Nếu mua thì Tiêu Chiến làm đại ngôn đó, mua sẽ tăng lượng tiêu thụ cho phát ngôn viên đấy, giận! Nếu không mua thì trên thế giới này cũng không có thương hiệu thứ hai có thể xứng với phẩm vị của Chu thiếu gia nhà ta đâu! Ôi, thực đau lòng!"

Tiêu Chiến làm việc cả ngày không nghỉ phút nào, ngay cả thở cũng thở gấp, căn bản chưa kịp lên mạng cập nhật tin tức. Lúc kết thúc công việc thì trời đã tôi. Mạnh Dao nói sương sương phản ứng trên weibo, Tiêu Chiến im lặng nghe, thi thoảng gật đầu.

Bỗng điện thoại vang lên thông báo, là tin nhắn của Vương Nhất Bác, "Anh có thể tới chơi cờ nhảy với em không?"

Tiêu Chiến bật cười, ngay trước mặt Mạnh Dao gọi thẳng điện thoại cho Nhất Bác, "Anh xong việc chưa?"

"Xong rồi, làm hết chuyện hôm nay rồi." Vương Nhất Bác ôn tồn hỏi, "Còn em?"

"Em cũng xong việc ngày hôm nay rồi, đang trên đường về nhà." Tiêu Chiến mời, "Nếu buổi tối anh rảnh thì gặp tại nhà em nhé?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng đáp, "Được!" Giống như sợ Tiêu Chiến đổi ý vậy.

"Ừm, vậy tí nữa gặp."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến liền nghe Mạnh Dao nói, "Vừa mới mệt mỏi rũ rượi như cọng bún thiu còn không có sức nói chuyện mà sao cậu chỉ gọi một cuộc điện thoại đã hăng hái trở lại vậy?"

Tiêu Chiến nhìn xuống điện thoại, cười nói, "Chắc là... sức mạnh của tình yêu?"

Mạnh Dao : "..."

Tôi đang tự đòi ăn cẩu lương hả?

Tiêu Chiến vừa mới về tới nhà không lâu, Vương Nhất Bác đã đến. Rót một bình trà, Tiêu Chiến đặt bộ cờ nhảy giữa hai người, tò mò, "Anh chơi cờ nhảy giỏi không?"

Vương Nhất Bác liên tục uống trà trong cốc sứ men xanh, "Không giỏi lắm."

"Vậy tốt quá, như vậy em sẽ không thua thảm!" Tiêu Chiến tràn trề hứng thú, "Nào nào nào, bắt đầu!"

Ván đầu tiên, Tiêu Chiến nhanh chóng giành chiến thắng, ván thứ hai cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng mà sau khi cậu thắng liền tù tì bốn trận rồi mới phát hiện có gì đó sai sai, "Vương Nhất Bác, anh đang nhường em!"

"Anh không... anh có." Nhất Bác hỏi ý Tiêu Chiến, "Thật sự không muốn anh nhường?"

Tiêu Chiến chắc như đinh đóng cột, "Thật!"

Vương Nhất Bác : "Ừ, vậy, thắng có thưởng không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Anh muốn có thưởng? Được, anh quyết định đi."

Vương Nhất Bác vuốt ve bề mặt hoa văn của viên cờ, thấp giọng nói, "Người nào thắng, thì hôn người còn lại, được không?"

"Được chứ!"

Hai phút sau, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bàn cờ, cảm thấy bản thân giống như nằm mơ, "Vì sao em thua nhanh vậy? Vì sao anh thắng nhanh vậy?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác lướt qua đường môi rõ nét của Tiêu Chiến, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại giống như tuyết tan đầu mùa.

"Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro