Chương 44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày một tháng sáu tham gia buổi dạ tiệc thời trang của Hersey, buổi chiều ngày hai, Tiêu Chiến bắt đầu chuẩn bị cho chủ đề buổi salon của Sriman.

Tiểu Tinh ngồi gọt táo bên cạnh, tiện tay lướt hot search, đọc cho Tiêu Chiến nghe.

"Thanh tỷ hào phóng mời phóng viên tham ban đoàn phim đi ăn đồ nướng, Kim Lăng do quay phim nên bị đen da, fans tổ truyền đau lòng...

Lâm Dư Hàn ra sân bay diện một cây Platinum. Sau đó tin tối qua Tiêu Chiến tham gia dạ tiệc của Hersey là hot search thứ bảy nên có tài khoản doanh tiêu cầm hình buổi dạ tiệc tối qua của em so sánh với hình Lâm Dư Hàn hỏi ai đẹp trai hơn, châm ngòi lửa."

Cắn một miếng táo, cô chuyển sang nền tảng âm nhạc, "Ca khúc tuyên truyền của "Cổ Đạo" tuột xuống hai hạng, đứng thứ năm, "Tươi Đẹp" và "Phong Cảnh Đẹp Nhất " vẫn kiên cường đứng hạng nhất."

Mạnh Dao đang online thảo luận với đoàn đội trong nước nghe nội dung cô đọc, hỏi một câu, "Vừa nãy cô nói tài khoản doanh tiêu nào châm ngòi vậy?"

"Chờ tôi một chút, " Cô lướt lại, "Tên là 'Người chuyên dự đoán'. Bài mới nhất là phân tích tài nguyên thời trang của Tiêu Chiến, nói nhìn hào nhoáng vậy thôi nhưng thực tế chỉ có một đại ngôn của Hersey mới có thể lấy ra nói được."

"A, thật đúng là." Mạnh Dao cười nhạt, "Cái tài khoản này là quản lý Ni Khắc của Lâm Dư Hàn vung tiền mua nè, loại đề tài đạp người cố ý châm ngòi này nếu không phải cố ý châm ngòi thổi gió thì tôi không tin!"

Tiêu Chiến nghe vậy, "Bởi vì đại ngôn của Platinum?"

"Nếu không còn có thể vì cái gì? Cậu cùng cậu ta nước sông không phạm nước giếng, không đi cùng một con đường. Lâm Dư Hàn không có tác phẩm tiêu biểu, nhưng nhiệt độ đề tài rất cao, là lưu lượng cao cấp điển hình. Đã từng nhận được vài đại ngôn của thương hiệu sang trọng, nhưng đều đến lúc hết hợp đồng. Đúng lúc Platinum muốn đổi phát ngôn viên nên cậu ta liền để mắt tới."

Mạnh Dao bỏ công chuyện trong tay xuống, nói thêm vài câu, "Bọn họ rất chủ động, nhưng Platinum vẫn luôn do dự không chịu ký, kéo dài đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi. Ni Khắc gấp như vậy, chắc là nghe nói phu nhân Platinum tự mình đến quan sát cậu."

"Kéo dài hơn nửa năm?" Tiểu Tinh kinh ngạc, "Tại sao đám Lâm Dư Hàn không đổi thương hiệu?"

Mạnh Dao trừng Cô , "Cô cho là đại ngôn của thương hiệu sang trọng quốc tế là cải trắng à? Bày cả đống ngoài chợ chờ người lựa tới lựa lui?"

Cô thè lưỡi, "Vậy... Mạnh ca, sao Platinum không ký với Lâm Dư Hàn ?"

"Thiết lập tính cách của Lâm Dư Hàn rất tốt, nhưng scandals nhiều, bắt đầu từ năm nay nhân khí rõ ràng một đường xuống núi. Cơ sở của cậu ta không vững, sơ sẩy một chút sẽ thành cơm khét. Chắc Platinum cũng thấy điều này nên mới kéo dài không ký."

Cô hiểu, "Nhưng cho dù Lâm Dư Hàn hơi khét nhưng vẫn đứng trong hàng ngũ lưu lượng cao cấp nên Platinum vẫn đang quan sát."

Mạnh Dao : "Đúng vậy, nên thù này đã kết rồi. Miếng bánh ngon có rất ít, Tiêu Chiến nổi hơn tất nhiên sẽ uy hiếp tới lợi ích của vài người."

Tiêu Chiến đã chọn xong quần áo và trang sức, luôn lắng nghe, "Ừ, Lâm Dư Hàn đã coi tôi là kẻ thù rồi, lần đó mới chỉ là dùng đạo đức uy hiếp thôi, lần này chắc sẽ có hành động." Cậu cong cong ánh mắt, "Mạnh ca lại vất vả rồi."

Mạnh Dao gác chéo chân, mặt mày hớn hở, "Tôi không sợ khổ, chỉ sợ không khổ thôi. Nếu cả ngày cậu gió êm sóng lặng, không ai ngó ngàng, vậy cũng chẳng khác gì cơm khét, cậu hot, thị phi mới nhiều!"

Sắc trời dần tối, Tiêu Chiến mang vệ sĩ tới nhà Sriman. Bởi vì chủ đề salon lần này là "Cổ xưa" nên Tiêu Chiến chọn bộ đồ hơi xa hoa rườm rà một tí, tay còn cầm theo cây gậy làm đồ trang sức.

Vừa vào cửa, Sriman ngồi trên ghế salon liền cao giọng nói, "Chào mừng cậu tới lâu đài của Sriman!"

Tiêu Chiến mỉm cười ôm đối phương, liếc mắt nhìn, nhận ra phu nhân Platinum cũng ở đây, đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon bằng lông thiên nga đỏ tươi bên cạnh, cả người mặc váy dài phong cách hoàng gia màu đen, vô cùng tao nhã.

Tiêu Chiến đến gần, tao nhã hôn lên tay bà một cách tiêu chuẩn, "Phu nhân, chào buổi tối."

Phu nhân Platinum mỉm cười chào lại, "Chào buổi tối."

Sriman là một người vô cùng giỏi giao tiếp, cộng thêm địa vị trong giới thời trang của ông nên không ai dám phá hỏng bầu không khí này. Trước khi Tiêu Chiến tới đã dành thời gian học thuộc, ít nhất cậu cũng có thể gọi tên mỗi người, không lâu sau, cậu đã hoàn toàn hòa nhập với bọn họ.

Mười giờ, buổi salon kết thúc, quản gia Sriman đi tới, đề nghị chụp một tấm hình. Phu nhân Platinum ngồi bên trái Sriman, vị trí bên phải vẫn đang để trống.

Trong lúc mọi người đang đắn đo suy nghĩ, Sriman vẫy Tiêu Chiến "Tới đây, ngồi gần một chút."

Người có mặt đều là người thông minh, tất nhiên cũng nhìn ra Sriman quý Tiêu Chiến, rối rít mỉm cười nhường đường, để Tiêu Chiến ngồi vào bên phải Sriman.

Sau khi chụp hình xong, mọi người lần lượt cáo từ. Tiêu Chiến ôm Sriman, chân thành nói, "Cảm ơn lời mời của ngài, tối nay tôi rất vui!"

Sriman chống gậy, biểu tình nhã nhặn, "Tôi rất thưởng thức khí chất và cách ăn nói của cậu, hơn nữa, quan điểm mỹ học và nghệ thuật, hiểu biết lịch sử và triết học của cậu vô cùng tốt, thậm chí cậu còn biết một chút về thần học. Từ tận đáy lòng tôi tin rằng, cậu sẽ có tương lai rộng lớn."

Tiêu Chiến cảm ơn thêm lần nữa, "Nhất định tôi sẽ cố gắng."

Lúc người tham gia salon tư nhân của Sriman lần lượt up hình chụp chung lên mạng xã hội thì trong nước đang là rạng sáng. Đến bảy giờ sáng, diễn đàn giải trí có lưu lượng lớn nhất giật tít —— "Tui không hoa mắt chứ? Người trong ảnh là... Tiêu Chiến ? [screenshot]"

Chủ post chẳng có mấy chữ, chủ yếu là mười tấm screenshot. Ngay sau đó, có mấy trăm bình luận trả lời.

"—— có phải tui vẫn chưa tỉnh không? Trong hình toàn những nhân vật tài ba! Siêu mẫu quốc tế CC và Lisa, tân ảnh hậu Emily, năm trước đoạt hai giải ảnh đế William, còn có mỹ nữ nổi tiếng, nhà thiết kế, nghệ thuật gia... mà ở giữa chính là ngài Sriman và phu nhân Platinum, chói mù mắt tró!"

"—— cái tài khoản doanh tiêu hồi trước ra đây chịu đòn coi! Chẳng phải mày nói tài nguyên thời trang Tiêu Chiến không tốt sao? Mấy chục năm gần đây trong nước đã có ai tham gia buổi salon thời trang trong truyền thuyết của Sriman chưa? Cái này gọi là không tốt? Ngồi bên cạnh ngài Sriman mà không tốt?"

"—— nói thật, chỉ số nhan sắc và khí chất của Tiêu Chiến thật sự rất mạnh! Ngồi giữa những nhân vật lợi hại mà không bị chèn ép chút nào! Đổi thành người khác ngồi vào đó, 80% bị nghiền nát ngay cả bóng cũng không thấy ~ "

Không lâu sau, #Tiêu_Chiến_chụp_hình_chung, đè #Tiêu_Chiến_tham_gia_dạ_tiệc_Hersey, leo lên top 5 bảng hot search. Lúc Mạnh Dao nhìn thấy còn chọc, "Tiêu Chiến, hot search của mình đá một hot search khác của mình khỏi top 5, cảm giác như thế nào?"

Tiêu Chiến quay đầu, cố ý nói, "Cảm giác rất vui!"

Tiểu Tinh cười xong, lại vui vẻ ló đầu ra hỏi Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, lần này chúng ta thật sự có thể ngồi máy bay tư nhân của Vương tổng trở về nước sao?"

"Ừ, đúng, không gian máy bay của Nhất Bác rất rộng. Sau hôm trở về lại phải ghi hình "Để Tôi Hát", hai người cũng đi cùng rồi nghỉ ngơi trong lúc bay một chút một chút cho khỏe đi."

Bởi vì bà Trần giao lại cho Tiêu Chiến bức cảo "Kỳ Thiên Đức" nên lần này cậu muốn tự mình mang bức cảo về nước, không yên tâm ký gửi nó. Vương Nhất Bác sửa lại lịch trình của mình, cùng về nước chung một ngày với cậu.

Tiểu Tinh khoa trương hít sâu, "Nghĩ đến việc phải gặp Vương tổng, chị liền sợ run cả người!"

Nhưng mà đến lúc thấy Vương Nhất Bác, cô dè dặt thì thầm với Mạnh Dao, "Mạnh ca, sao tôi cảm giác Vương tổng có gì đó hơi sai sai?"

Mạnh Dao : "Sai chỗ nào?"

Cô suy nghĩ, "Khí tràng không khủng bố như tôi nghĩ! Lúc Vương tổng đứng cùng với Tiêu Chiến, hình như không đáng sợ lắm thì phải? Tôi gặp ảo giác à?"

Mạnh Dao nhìn Vương tổng dịu dàng đứng trước mặt Tiêu Chiến ở đằng xa, sâu xa nói, "Chắc là, mỗi khi con người đứng trước mặt người mình thích thì chỉ muốn bày ra mặt tốt nhất, dịu dàng nhất của mình mà thôi."

Chuyến bay đường dài luôn khiến người ta mệt mỏi, Tiêu Chiến dựa vào Vương Nhất Bác, nhắm mắt cố ngủ một lúc nhưng nửa giờ vẫn không ngủ được. Cậu lười biếng dựa vào Nhất Bác, câu có câu không tám chuyện.

Nói tới bức cảo "Kỳ Thiên Đức", Tiêu Chiến cười nói, "Nếu ông ngoại em vẫn còn, không biết lúc nhìn thấy bức cảo "Kỳ Thiên Đức" sẽ vui đến mức nào."

Nghe ra mất mát và hoài niệm trong giọng nói của cậu, Vương Nhất Bác giơ tay lên vuốt má cậu.

Tiêu Chiến dứt khoát nằm ngửa, gối đầu lên đùi hắn, vô thức đùa nghịch ngón tay rõ ràng từng đốt xương của hắn, nói, "Ông ngoại của em đã từng tranh luận nghiên cứu với bạn thân của ông mấy ngày, sau đó chỉnh sửa lại, tốn mất một năm mới liệt kê ra được một tờ danh sách. Trong đó là các bảo vật thất lạc, trăm năm chưa từng xuất hiện hoặc lưu lạc nước ngoài của nước nhà đã được bọn họ xem xét nhiều lần, tổng cộng có ba mươi mốt món."

Đầu ngón tay lướt qua đường chỉ tay rõ nét của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Lúc ông ngoại còn sống đã tìm về hai mươi mốt món. Sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại từng đưa em tới một buổi đấu giá ở châu Âu, mua được một món về."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi, "Em tìm về được bao nhiêu?"

"Sáu món, cộng thêm bức cảo "Kỳ Thiên Đức" bà Trần giao phó, tổng cộng bảy món. Bức cảo "Kỳ Thiên Đức" xếp hạng hai, ông ngoại đã từng cho rằng bức tranh chữ này đã bị hủy trong chiến tranh, biến mất cùng thế gian, còn than thở rất lâu."

Tiêu Chiến nhe răng cười, nhìn Nhất Bác, "Có phải em rất giỏi hay không?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn cậu một cái, khen ngợi, "Ừ, vô cùng giỏi."

Co chân lại, nụ cười Tiêu Chiến càng đậm thêm, "Em rất may mắn, mấy năm gần đây những bảo vật này lần lượt xuất hiện nên em mới có cơ hội mua về."

Có thể là dựa vào Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng an tâm, cậu đang nói liền ngáp một cái.

Giọng nói của Nhất Bác trầm thấp và chậm rãi, giống như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, "Em mệt thì ngủ đi, có anh ở đây rồi."

Tiêu Chiến đổi sang tư thế khác, mơ màng đáp một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến nghe thấy xung quanh có người nói chuyện, cậu ngái ngủ mở mắt ra, vô thức gọi, "Nhất Bác ?"

"Anh đây."

Vương Nhất Bác giơ tay che lại đôi mắt Tiêu Chiến, cản ánh sáng. Chờ cậu từ từ thích ứng rồi, mới buông tay ra.

Thấy rõ người nói chuyện là Hà Sơn, Tiêu Chiến hỏi Nhất Bác, "Xảy ra chuyện gì hả?"

" Ừ, máy bay bay từ Paris về Ninh thành hôm nay gặp chuyện."

Ý thức được gì đó, Tiêu Chiến sững người, "Là...tai nạn máy bay sao?"

"Ừ."

Nghe được câu trả lời, lòng bàn tay Tiêu Chiến đầy mồ hôi lạnh —— nếu không phải cậu cần đem bức cảo "Kỳ Thiên Đức" về nước, hàng bằng giấy không thể chịu chấn động mạnh nên mới đổi vé máy bay, chuyển sang ngồi máy bay riêng của Nhất Bác về nước thì bây giờ cậu, Mạnh Dao và Tiểu Tinh đang ngồi trên chiếc máy bay đó.

Đi lướt qua tử thần.

Vương Nhất Bác cũng nghĩ đến chuyện này, hắn phất tay kêu Hà Sơn đi ra ngoài, đến lúc trong khoang chỉ còn mỗi hắn và Tiêu Chiến, Nhất Bác cúi người, ôm chặt cậu vào lòng.

Tiêu Chiến vòng tay ôm Nhất Bác nhè nhẹ vỗ lưng hắn, an ủi, "Không sao, chẳng phải em vẫn đang ở đây sao?"

Vương Nhất Bác liên tục hôn cổ Tiêu Chiến mấy lần, mới khẽ thì thầm, "Thật may."

Cùng lúc đó trên weibo một acc giải trí đại V đăng tin, chuyến bay cùng ngày từ Paris về Ninh thành, chỉ có một chuyến đó là chuyến bay thẳng về. Dựa theo bài đăng weibo nói sắp về nước rồi của trợ lý Tiêu Chiến cộng thêm lịch trình trong ngày và thời gian để suy luận, khả năng cao là Tiêu Chiến ngồi cái máy bay bị rơi đó.

"—— tài khoản doanh tiêu im miệng! Không có chứng cứ xác thực thì đừng có nói bậy được không? Vờ lờ hu hu hu, vừa nghĩ tới việc Tiêu Chiến có thể ở trên cái máy bay đó, tui thật sự muốn khóc!"

"—— cầu nguyện Tiêu Chiến an toàn trở về nước! QAQ, Tiêu Chiến của tui, hu hu không cho phép cậu xảy ra chuyện! Bài hát đơn mới của cậu còn chưa phát hành, ca khúc của cậu còn chưa hát xong mà!"

Bên kia, Lâm Dư Hàn nghe tin này, cười nói, "Chết rồi thì tốt."

Người quản lý Ni Khắc sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới đau khổ nói, "Tổ tông của tôi ơi, cậu có thể chỉ nghĩ chứ đừng nói được không? Nếu có người nghe được thì tôi đảm bảo cậu lên đầu đề đó!"

Lâm Dư Hàn đang phiền não, lập tức tắt điện thoại, vẻ mặt khó coi, "Không thể nói cái này, vậy thì anh nói xem, rốt cuộc Platinum có ý gì? Anh không nhìn thấy tấm hình trên hot search sao? Bên cạnh Tiêu Chiến chính là Sriman, mà bên cạnh Sriman, chính là phu nhân Platinum!"

Ni Khắc cũng nóng nảy, "Chẳng phải tôi đã sớm nói với cậu chúng ta có thể không ký được với Platinum sao? Cậu bị chụp lại ảnh hai lần tới hộp đêm, lại còn ngủ với hai người tuyến mười tám, tôi thấy chúng ta ai cũng đừng hi vọng có kết quả tốt!"

Buổi chiều, tin Tiêu Chiến bình an trở về nước thành tin hot. Mạnh Dao và Tiêu Chiến trước sau đăng weibo nói, lúc về nước không có ngồi trên máy bay bị tai nạn, khiến fans lo lắng rồi.

Nửa giờ sau, tài khoản đại V hồi trước đoán Tiêu Chiến bị tai nạn máy bay lại đăng bài.

"Nhận được tin tức nội bộ mới nhất, mấy paparazzi không thể ngồi xổm lót dép hóng được Tiêu Chiến ở sân bay, là do Tiêu Chiến không đi cửa ra bình thường, cũng không đi cửa VIP, mà đi cửa chuyên dụng cho hạng thương gia! Lối đi chuyên dụng dành cho máy bay riêng! Ngoài ra còn có người tình cờ chụp được, máy bay riêng hạ cánh ở bãi đậu tư nhân trong hôm nay, chỉ có một chiếc, trình lên một tấm ảnh mờ [ ảnh ] "

"—— cái ảnh mờ này nhìn đau mắt quá, đúng là có thể nhìn ra có một chiếc máy bay thật! Nhưng trọng tâm ở chỗ nào? Ngồi chờ đại thần hỏa nhãn kim tinh!"

"——!!!! Tui vừa so sánh bức ảnh, sương sương là... như vầy [ ảnh ], chư vị nhìn thử xem, ký hiệu thân và cánh đuôi máy bay, có giống nhau không? Bây giờ tui đang hơi hoảng sợ, cảm giác mình vừa phát hiện được bí mật động trời sẽ lập tức bị giết người diệt khẩu..."

"—— fans định chó hùa à? Có thể động não một xíu được hông, nhìn gượng ép chết đi được!"

"—— vờ lờ, vờ lờ, fan Vương Tiêu gáy lênnnnn! Xét đến việc đã từng là fans trung thành của Vương tổng, tui khẳng định, cái máy bay đó, là của Vương Tổng! LÀ CỦA VƯƠNG TỔNG! Nếu không phải của Vương tổng, tui lập tức đi chết! Bình tĩnh lại nào tui ơi, tỉnh táo lại nào, KHÔNG, KHÔNG THỂ BÌNH TĨNH ĐƯỢC! Tiêu Chiến ngồi máy bay của Vương tổng đi về??? Fanfic CP cũng không dám viết như vậy!"

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Chiến đi ghi hình "Để Tôi Hát", Vệ Lộ là người lớn tuổi nhất, trầm ổn nhất từ trước đến nay bước nhanh tới, giơ tay ôm cậu, "Trở về là tốt rồi."

Mộng Trạch cũng nói, "Lúc thấy cái tin kia tôi hết cả hồn! Nếu như —— không không không, không có nếu như!"

Tiêu Chiến có thể nhìn ra bọn họ thật sự lo lắng cho mình, giải thích kỹ càng, "Ban đầu tôi đặt vé máy bay, chính là cái máy bay đó, sau đó tôi lại sửa lại kế hoạch, ngồi máy bay riêng của bạn về nước. Sau khi hạ cánh, trợ lý của tôi rất sợ, nhào thẳng vào người Mạnh ca khóc lớn, lúc về còn gặp ác mộng."

Mọi người cũng có thể đoán được sương sương "bạn" mà Tiêu Chiến nói tới là ai, ăn ý không hỏi. Diệc Phi giơ tay vỗ nhẹ vai Tiêu Chiến, cười nói, "Tiêu Chiến, quả nhiên cậu đi đâu tai họa tới đó, nhìn kìa, ngay cả Diêm vương cũng không muốn nhận cậu!"

Mọi người cười lên.

Chuyện nói đến đây, cũng coi như xong rồi. Kịch bản tiết mục đã được gửi tới tay mọi người trước thời hạn, Cô gác chéo chân ngồi trên ghế makeup, stylist đang tạo kiểu tóc cho cô, "Tôi đọc thử, thấy kịch bản đề nghị là, Tôn đại ca phụ trách hâm nóng bầu không khí. Còn lại... Tự do phát huy? What the hell, tổ chương trình yên tâm về chúng ta vậy?"

Mộng Trạch làm bộ không phục, "Tại sao trong bốn người chỉ có tôi bị điểm tên?"

Tiêu Chiến đang nhắm mắt để thợ trang điểm che bớt quầng thâm dưới mắt cậu, cười nói tiếp, "Trạch đại ca, tôi cũng muốn bị điểm tên!"

Vệ Lộ cười nói, "Tôi cũng muốn, dẫu sao cậu cũng biết mình phải làm gì."

"Để Tôi Hát" là một chương trình khai thác khả năng ca hát ưu tú của người thường, mỗi một trận có bảy thí sinh dự thi, chọn ba thí sinh. Sau năm buổi thi loại, mười lăm thí sinh được chọn sẽ cùng lên sân khấu thi tiếp. Chọn ra bảy thí sinh và một thí sinh bị loại nhưng được chọn lại, tổng cộng tám thí sinh, bốn trận bán kết. Cuối cùng bốn người chọn ra ba, ba người cuối cùng ở lại sẽ đấu trận chung kết, giành chiến thắng cuối cùng.

Cô đổi tư thế ngồi makeup trước gương, đang sửa lại tóc mái, bận bịu, "Tôi đọc thông tin thí sinh rồi, bảy thí sinh trận đầu, trừ một giáo sư đại học, một thành phần trí thức phổ thông, với cả một học sinh học viện âm nhạc, bốn người còn lại chính là thực tập sinh của các công ty lớn nhỏ."

Mộng Trạch gật đầu, "Đúng vậy, bọn họ còn đều là người các công ty nhỏ đưa vào, chắc là cũng muốn nhìn thử bọn họ có khả năng không, nếu có, sẽ ưu ái tài nguyên cho bọn họ."

Tiêu Chiến chưa có kinh nghiệm làm giám khảo, cũng không tự tiện xen vào, yên lặng nghe.

"Trận này chưa nói phải chọn ai, quả thật chúng ta có thể tự do phát huy." Vệ Lộ còn cố ý nói với Tiêu Chiến, "Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến làm giám khảo, cũng đừng khẩn trương, cậu muốn nói gì thì nói nhé. Ba người chúng tôi cũng coi như là tiền bối của cậu, nhất định có thể gánh cậu. Nếu như có tình huống bất ngờ phát sinh, cũng có thể trao đổi được."

Mở màn là bài hát "Tươi Đẹp" đã được Tiêu Chiến biên soạn lại, kỹ thuật hát và kinh nghiệm biểu diễn của bốn người đều rất tốt, hát xong một đoạn, thuận lợi hâm nóng bầu không khí trường quay.

Ngồi vào ghế giám khảo, ban đầu Tiêu Chiến còn hơi căng thẳng, sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Mà đám Mộng Trạch rất nhanh liền nhận ra bình thường Tiêu Chiến không phải người thích khoe khoang, thực tế cậu không chỉ xuất chúng trong phương diện ca hát mà phương diện thanh nhạc cũng có nền tảng rất vững.

"... Phong cách biểu diễn của cô thuộc nhạc jazz, giọng hát không thuộc kiểu nhạc jazz trầm thấp truyền thống, mà là nhão, cong, buông thả."

Lúc Tiêu Chiến nghiêm túc, ánh mắt sắc hơn ngày thường, lúc thí sinh hát cậu chăm chú lắng nghe, đến lúc phê bình thì không cần liếc giấy note cũng có thể nói thẳng.

"Âm bắt đầu hơi thấp, âm dày. Điểm nổi bật nhất của cô là nắm được tiết tấu đung đưa của nhạc jazz, khi hát không bị đứt đoạn."

Vệ Lộ tiếp lời, "Đây là đặc điểm của nhạc jazz, cũng là điểm khó, kiến thức cơ bản của cô rất vững."

Tiêu Chiến gật đầu, "Vệ đại ca nói rất đúng, vậy nên vừa nãy cô hát tốt lắm!"

Thí sinh trên sân khấu tên là Đinh Vi, mặc chiếc đầm trắng dài đơn giản, hai tay cô cầm micro, cúi đầu với ban giám khảo, "Cảm ơn các vị giám khảo!"

MC cầm micro hỏi, "Màn biểu diễn của cô đã được ba vị giám khảo đồng ý, thuận lợi vào vòng trong, vậy cô có muốn nói gì không?"

"Tôi có một nguyện vọng."

MC làm một biểu tình khoa trương, "Xin hỏi là nguyện vọng gì?"

Đinh Vi có chút ngượng ngùng, "Ba mẹ và em gái tôi rất thích các bài hát của Tiêu lão sư. Vậy Tiêu lão sư có thể hát vài câu ngay bây giờ được không?"

Mộng Trạch phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đứng lên từ ghế giám khảo, quay người hỏi to với khán giả, "Các bạn khán giả đang xem ơi, các bạn có muốn nghe không?"

"MUỐN ——!"

Mộng Trạch cười to: "Hay lắm! Vậy các bạn muốn cậu ấy hát bài gì? "Phong Cảnh Đẹp nhất " nhé?"

Một giây kế tiếp, từ ghế khán giả đồng thanh vang lên "Phong Cảnh Đẹp Nhất ".

Tiêu Chiến xấu hổ cười, khuôn mặt sáng sủa, người quay phim quay đặc tả khuôn mặt cậu. Cúi mắt suy nghĩ vài giây, Tiêu Chiến nói, "Ngay bây giờ hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất ", nếu tôi không lên âm cao được thì mọi người nhất định không được cười tôi nhé. Với cả, phiền đạo diễn chiếu lời bài hát lên màn hình lớn giúp tôi được không?"

Trường quay cười vang.

Sau khi lời bài hát đã được chiếu lên màn hình lớn, Tiêu Chiến ngồi ở ghế giám khảo, không đứng dậy, giơ tay chỉnh lại tai nghe, mắt nhìn lời ca bắt đầu hát. Âm bắt đầu của cậu ổn định, âm điệu chuẩn xác, giọng hát trong trẻo, hơi có giọng mũi, âm cuối giống như gió thổi chậm rãi qua núi cao. Trong thoáng chốc, giọng hát của cậu giống như làn gió nhẹ nhàng cuốn qua đỉnh núi tuyết trắng quanh năm không đổi, chậm rãi cuốn vào lòng người.

Biết đây không phải là sân nhà của mình, Tiêu Chiến chỉ hát một đoạn ngắn rồi dừng. MC không tiếc lời khen, "Hát âm cao nhưng vẫn ngồi dưới ghế, sắc mặt không đổi? Chẳng lẽ đây chính là thực lực giám khảo trong truyền thuyết?"

Cùng lúc chương trình phát sóng, "Tiêu Chiến là cái gì? Tiêu Chiến chính là thực lực!" Những lời này liên tục được spam.

"—— #Tiêu_Chiến_là_cái_gì a a a Tiêu Chiến quá tuyệt vời! Không khống chế được sự kích động! Tui có thể tua đi tua lại nghe bài hát mở màn trăm lần! Lần âm cao thứ hai của Diệc Phi hay quá! "Phong Cảnh Đẹp Nhất " hay đến mức tui chỉ muốn hét lên!"

"—— Tiêu _Chiến_là_cái_gì là thực lực!Tiêu lão sư thật chuyên nghiệp! Ba tui là thầy dạy thanh nhạc ở đại học, nói kiến thức chuyên nghiệp của Tiêu Chiến vô cùng vững, phê bình cực kỳ phù hợp! Kiêu ngạo! Tiêu Chiến hạ phàm cực khổ rồi!"

Sau khi tập đầu "Để Tôi Hát" phát sóng liền một hơi thầu năm hot search, nhiệt độ đề tài cao vút.

Mạnh Dao xem xong phân tích số liệu bên dưới cung cấp, vỗ tay cười to, "Tỉ lệ người xem cao nhất giữa các tiết mục cùng khung giờ, tôi đoán tập sau chắc còn hot hơn! Ngay cả thời gian quảng cáo ở giữa, tỉ lệ người xem cũng không giảm mấy!"

Không có lịch trình, Tiêu Chiến bèn lên lớp học vũ đạo nửa giờ, khắp người đều là mồ hôi. Cầm lấy khăn lông trắng Tiểu Tinh đưa, câu lau cổ, "Mạnh ca, tin tức tôi về nước sao rồi?"

"Tôi cũng biết cậu muốn hỏi!" Mạnh Dao bỏ máy tính bảng xuống, "Sau cái lần bàn tán đó thìnhiệt độ đi xuống. Nhưng mà bây giờ rốt cuộc có phải cậu ngồi máy bay riêng của Vương tổng về nước không, căn bản đã trở thành bí ẩn không lời giải đáp. Người tin chắc chắn sẽ không nghi ngờ, người không tin cảm thấy chẳng qua chỉ là trùng hợp, cái ảnh mờ đó không có giá trị tham khảo nhiều."

Trong phòng làm việc không có người ngoài, Mạnh Dao tò mò, "Tiêu Chiến, cái tin này... chúng ta cứ mặc kệ nó hả?"

Tiêu Chiến bỏ khăn lông xuống, gật đầu, "Ừ, để kệ đi."

Mạnh Dao hiểu ý định của Tiêu Chiến, hắn không khuyên nữa, đổi đề tài, " "Cổ Đạo" được ấn định sẽ ra rạp vào mùa hè, ngày một tháng bảy sẽ chiếu, cậu phải đi theo tuyên truyền một chút, vất vả rồi. Nhưng mà tôi xem kế hoạch rồi, cậu sẽ không cùng lên sân khấu với Dương Tri."

Tiểu Tinh chen vào nói, "Từ đạo rất chu đáo."

"Tiêu Chiến và Thanh Thanh cùng bày tỏ không muốn gặp Dương Tri, "Cổ Đạo" cũng chẳng thiếu nhiệt độ đến mức phải tạo scandals để tuyên truyền, tất nhiên trong lòng Từ đạo hiểu rõ, tội gì phải vì một Dương Tri mà đắc tội Thanh Thanh và Tiêu Chiến." Mạnh Dao nói tiếp, "Các bộ phim bom tấn hình như đều chiếu vào tháng bảy, mà tháng bảy còn có giải thưởng Kim Khúc, cậu lọt vào mấy hạng."

Tiêu Chiến nhớ kỹ từng cái, chắc chắn Mạnh Dao không nói nữa, mới hỏi, "Tôi về nhé?"

Nhìn mặt trời ngoài cửa sổ một lúc, Mạnh Dao ngạc nhiên, "Lúc này còn chưa tới ba giờ mà, chẳng phải mấy ngày nay cậu đều làm ổ trong phòng tập, tập phương pháp ca hát mới sao, hôm nay về sớm vậy?"

Tiểu Tinh ở bên cạnh kéo ống tay áo Mạnh Dao, "Mạnh ca, hôm nay là sinh nhật Vương tổng!"

"Chẳng trách!" Mạnh Dao ngậm miệng, "Về đi về đi, coi như tôi chưa từng nói gì hết!"

Hiếm khi Tiêu Chiến về nhà vào buổi chiều, sinh nhật của Vương Nhất Bác, cậu đã chuẩn bị từ mấy ngày trước. Đầu tiên hầm canh, sau đó lấy nguyên liệu đã mua trước đấy làm một cái bánh gato tinh xảo. Dùng tương hoa quả nghiêm túc viết lên, " Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ".

Tiêu Chiến thấy vẫn còn dư thời gian nên cậu trang trí lại căn phòng một cách đơn giản, đảm bảo mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, Tiêu Chiến mới gửi tin nhắn hỏi Nhất Bác lúc nào anh tới.

Lần này, cách vài phút sau Nhất Bác mới trả lời, "Anh có chút chuyện, khoảng sáu rưỡi anh đến."

Tiêu Chiến nhắn lại một từ "Ừ".

Ngay lúc Tiêu Chiến đi chỉnh lại nến sinh nhật, điện thoại tiện tay ném trên ghế salon đột nhiên liên tục vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn mới. Bỏ cây nến xuống, Tiêu Chiến đưa tay lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, phát hiện là một dãy số xa lạ gửi tới, không có bất kỳ chữ nào, chỉ có liên tục bảy tám tấm hình.

Mở hình, Tiêu Chiến vừa nhìn đã nhận ra, người đưa lưng về phía ống kính, đứng bên cạnh chiếc Aston Martin đen, là Vương Nhất Bác. Mà bên cạnh Nhất Bác còn có một người đàn ông mặc đồ thường đang đứng, hai tay đút túi, chỉ lộ một bên mặt.

Bởi vì chuyện đại ngôn nên Tiêu Chiến đã xem ảnh Lâm Dư Hàn ở sân bay, mà Mạnh Dao cũng cho cậu xem qua poster đại ngôn hồi trước của cậu ta. Nhìn kỹ lại, Tiêu Chiến có thể xác định, người đó đúng là Lâm Dư Hàn.

Vì sao Lâm Dư Hàn lại ở cùng Nhất Bác ?

Tiêu Chiến nghĩ ngợi, bấm vào dãy số, trực tiếp gọi điện, nhưng chỉ có thông báo máy bận.

Đúng sáu rưỡi, Nhất Bác đến. Thấy rõ căn phòng được trang trí, hắn khẽ run, sau đó khuôn mặt trở nên dịu dàng.

Tiêu Chiến hỏi thẳng, "Hôm nay anh gặp Lâm Dư Hàn à?"

Vương Nhất Bác thắc mắc, "Lâm Dư Hàn là ai?"

Chắc chắn Nhất Bác thật sự không biết Lâm Dư Hàn là ai, Tiêu Chiến không nói gì nữa, chờ hắn treo áo khoác xong, cậu cầm lấy cổ tay hắn, cùng nhau đến bên cạnh bàn.

Tắt đèn, Tiêu Chiến đốt từng cây nến sinh nhật lên, nghiêm túc hát bài hát chúc mừng sinh nhật, theo sau, sau đó đưa hộp quà nhỏ xinh cho Vương Nhất Bác.

Trong lúc Tiêu Chiến muốn giục Nhất Bác mau chóng ước nguyện rồi thổi nến thì một hộp quà hình vuông cũng đưa tới trước mặt cậu.

"Tiêu Chiến, sinh nhật vui vẻ."

Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn neon ngoài cửa sổ và ánh nến trước mặt rọi sáng bóng đêm.

Khuôn mặt anh tuấn của Nhất Bác được ánh nến ấm áp chiếu vào, phác họa lên đường cong mềm mại. Giọng nói hắn trầm thấp, "Sinh nhật của anh là ngày năm tháng tám cùng ngày tháng với một thiên tài piano mấy trăm năm trước. Khi còn bé, anh vô cùng thích ngày này, vào lúc luyện đàn đến mức đau nhức ngón tay, ngày tháng này dường như đã truyền thêm sức mạnh cho anh."

Đầu lưỡi Tiêu Chiến hơi chát.

Tựa như có ánh sáng vương lại trên lông mi Nhất Bác, hắn lựa lời rồi nói tiếp,  Tiêu Chiến, cho tới bây giờ em chưa từng tổ chức sinh nhật một lần nào hết. Vậy nên, anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, có được không?"

Hô hấp cứng đờ, Tiêu Chiến vô thức hỏi ngược lại, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt Tiêu Chiến "Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?" Hắn ngượng ngùng dời mắt, nhỏ giọng nói, "Người khác có, Tiêu Chiến của anh cũng phải có."

Lông mi khẽ run, Tiêu Chiến cúi đầu, đưa tay nhận lấy món quà của Nhất Bác, cầm trong tay, "Ừm, được."

Mấy giây sau, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nhất Bác, cong môi, trong mắt phản chiếu lại ánh nến và cả bóng hình của người đối diện, nhẹ giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro